Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 23: Nhất định là trai bao

Bán Thân Cho Tư Bản

12/05/2023

Lâm Hiên vẻ mặt mờ mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Cậu có biết tôi vừa thấy ai không? Tôi vừa nhìn thấy La Sát đó. Nếu bị cô ta bắt được, chúng ta sẽ chết chắc!” Lý Thiết Trụ vừa chạy vừa nói.

“Thấy ma?”

“Không phải. Là La sát, một trong tứ đại tặc. Tứ đại tặc có các danh hiệu là La Sát, Tu La, Góa Phụ, và Yêu Nữ.”

“Không ngờ cô ta lại tới nhanh như vậy, nhất định là biết được cậu phế anh Cường rồi.” Lý Thiết Trụ sợ hãi nói.

Nói xong, hắn còn không quên quay đầu nhìn. Lại nhìn thấy một bóng người đỏ như lửa đuổi theo.

Lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán.

"Xong rồi, Lâm Hiên, cô ấy đuổi theo, chúng ta chạy không thoát!" Lý Thiết Trụ vừa chạy như điên, vừa nói.

Lâm Hiên quay đầu nhìn thoáng qua Hồng Diệp đang đuổi theo, sau đó hỏi:

“La Sát mà cậu nói, là người phụ nữ mặc sườn xám đỏ phía sau à?”

“Đúng vậy! Chính là cô ta!”

“Tôi đã từng thấy qua một lần. Có một tên nhóc vô tình làm bẩn váy cô ta. Cô ta miệng thì nói không sao, cẩn thận một chút, có vẻ hòa nhã dễ gần. Nhưng đảo mắt liền đem người nọ giết chết. Cô ta nói cẩn thận một chút, là nói người ta kiếp sau cẩn thận một chút đó.”

“Xong rồi. Chúng ta chết chắc rồi!” Lý Thiết Trụ sợ tới mức sặc nước miếng.

"Vậy không cần chạy nữa." Lâm Hiên kéo Lý Thiết Trụ lại.

"Lâm Hiên, cậu điên rồi. Mau chạy đi, đó chính là La Sát, là một nữ ma đầu, giết người không chớp mắt đó!" Lý Thiết Trụ lớn tiếng nói.

Nhưng Lâm Hiên vẫn là không động đậy.

Thấy Lâm Hiên không đi, Lý Thiết Trụ cũng không còn cách nào khác. Chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân mặc sườn xám đỏ càng ngày càng gần.

Nữ nhân kia tốc độ quá nhanh. Mặc dù mang giày cao gót, mặc sườn xám nhưng tốc độ không hề chậm một chút nào. Trong nháy mắt đã đến trước mặt hai người họ.

“La Sát, có cái gì thì cứ tìm tôi, không liên quan gì tới anh em của tôi.”

Lý Thiết Trụ tuy rằng sợ đến run rẩy. Nhưng vẫn như cũ đứng trước mặt Lâm Hiên, muốn bảo vệ Lâm Hiên.

Sườn xám màu đỏ ngày càng gần hơn.

Trên mặt cô không có biểu cảm gì, giống như trong mắt cô, Lý Thiết Trụ là một người đã chết.

Cuối cùng, khi đối phương chỉ còn cách hai người vài mét, Lý Thiết Trụ bùm một tiếng quỳ gối trước mặt nữ nhân kia, trực tiếp dập đầu.

“Chị La Sát, chị người lớn tấm lòng rộng lượng, xin hãy tha cho chúng tôi đi!”

Thế nhưng người được gọi là “La Sát” này nhìn cũng không thèm nhìn Lý Thiết Trụ.

Mà trực tiếp đến tới trước mặt Lâm Hiên, sau đó quỳ một gối xuống đất:

“Thiếu chủ, tôi đã phân phó người đưa Thiếu phu nhân đưa về Đế Phủ, người còn gì cần phân phó không ạ?”

Lý Thiết Trụ bị dọa đến mức hồn cũng không còn, cái gì cũng không nghe thấy, liền nghe được hai chữ “đế phủ”, còn tưởng rằng là ‘địa phủ’, sợ tới mức rầm rầm dập đầu.

"Được rồi, mập mạp, người một nhà, đừng dập đầu nữa. Đường cái đều bị cậu dập nát rồi." Lâm Hiên thở dài.



Nghe Lâm Hiên nói, Lý Thiết Trụ ngẩng đầu lên.

Sau đó, liền thấy La Sát kia đang quỳ một gối trước mặt Lâm Hiên.

Liền trợn tròn hai mắt.

“Shit! Tình huống này là thế nào?” Lý Thiết Trụ không hiểu hình ảnh trước mắt là chuyện gì.

Lâm Hiên nhìn về phía Hồng Diệp, hỏi: "Hồng Diệp, cô chính là tứ đại tặc?”

“Hồi thiếu chủ, Hồng Diệp chính là La Sát, một trong tứ đại tặc." Hồng Diệp cung kính đáp.

"Lâm Hiên, tôi có nghe lầm không? Vừa rồi La Sát của Tứ đại tặc gọi cậu là… thiếu chủ?” Lý Thiết Trụ nuốt nước bọt, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

"Cậu không nghe lầm, cô ấy là nha hoàn của tôi. Mau đứng lên đi, đừng làm mất mặt tôi nữa.” Lâm Hiên tức giận nói.

Lời của Lâm Hiên càng khiến Lý Thiết Trụ sốc hơn nữa. Lâm Hiên nói, La Sát đáng sợ như vậy, lại là nha hoàn của hắn?

Đang nói đùa à?

Sự thật chứng minh, Lâm Hiên cũng không có nói giỡn.

Lúc này, Lâm Hiên rốt cục cũng hiểu được, nha hoàn của hắn, hình như cũng không đơn giản nha.

Ở Giang Đô còn có một thân phận lớn như vậy.

"Hồng Diệp, cô dù gì cũng là người có thân phận, về sau đừng gọi tôi là thiếu chủ nữa. Gọi Lâm Hiên được rồi. Cũng đừng mỗi lần gặp đều quỳ xuống như thế.” Lâm Hiên nói.

"Thiếu chủ..."

"Đây là mệnh lệnh!"

"Vâng, thiếu chủ."

“Còn gọi là Thiếu chủ?”

“Vâng thưa Lâm… Lâm Hiên”

Hồng Diệp rốt cuộc cũng gọi ra hai chữ Lâm Hiên, nhưng có vẻ hơi câu nệ.

Là nha hoàn, làm sao cô có thể gọi thẳng tên chủ tử đây?

Nhưng đây là mệnh lệnh của Lâm Hiên, cô cũng không dám vi phạm.

Nhìn thấy cảnh này, Lý Thiết Trụ quả thực giống như đang xem một bộ phim khoa học viễn tưởng.

Trước thời điểm này hắn còn sợ đến mức không thể sợ hơn.

Sợ rằng bọn họ sẽ bị Tứ đại tặc trả thù.

Nhưng thật không ngờ. Một trong Tứ đại tặc lại là nha hoàn của Lâm Hiên?

Vậy ở Giang Đô này, bọn họ còn có thể sợ cái quái gì nữa?

Thêm nữa, được làm thủ hạ của Tứ đại tặc này là niềm mơ ước của biết bao đấng mày râu.

Nhưng giờ đổi ngược lại, Tứ đại tặc trở thành thủ hạ của Lâm Hiên.

Sự đảo ngược này làm cho Lý Thiết Trụ nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận.



"Hồng Diệp, đây là anh em tốt của tôi, Lý Thiết Trụ." Lâm Hiên giới thiệu cho Hồng Diệp.

"Lý tiên sinh, xin chào." Hồng Diệp lúc này khách khí chào hỏi Lý Thiết Trụ.

"Không cần khách khí với hắn như vậy, gọi hắn mập mạp là được." Lâm Hiên nói.

Hồng Diệp đương nhiên không dám, lại bị Lâm Hiên mạnh mẽ dùng mệnh lệnh áp chế.

“Mập mạp… Xin chào, tôi là Hồng Diệp.” Hồng Diệp một lần nữa chào hỏi.

"Này, Lâm Hiên, hiện tại tôi đã không còn mập nữa. Đừng cứ gọi tôi là mập mạp được không hả." Lý Thiết Trụ nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Hồng Diệp, nhất thời có chút ngượng ngùng.

"Hồng Diệp, chúng ta trở về đi."



Đế Phủ.

Hay nó còn được gọi bằng cái tên “Dinh thự của Hoàng Đế”.

Lúc này ba người nhà Ninh Hinh đều đã dọn vào ở.

"Môi trường khá tốt, nhưng nhà cũ quá phải không? Còn là nhà làm bằng gỗ!"

“Haizz, nếu sớm biết Lâm Hiên cho chúng ta ở nơi vừa cũ vừa nghèo này, chúng ta vẫn nên lựa chọn Đoàn Vũ. Đó là biệt thự nha, lại ở trung tâm thành phố!"

"Đợi khi mắt của Tiểu Hinh tốt hơn, chúng ta liền đi cầu lão gia tử, để cho chúng ta trở về Ninh gia."

Ninh Phú Quý cùng Trần Tú đỡ Ninh Hinh, ở trong Đế Phủ đi dạo, có chút không hài lòng.

Tuy rằng diện tích nơi này rất lớn, nhưng phòng ốc lại là gỗ làm, thoạt nhìn tương đối cũ kỹ, khẳng định không có giá trị bao nhiêu.

Mà Ninh Hinh, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Không biết Lâm Hiên có thể vượt qua cửa ải Thẩm gia này hay không.

Dù sao, hai nhà Thẩm Từ ở Giang Đô chính là hai gia tộc rất có thế lực.

“A, đúng rồi, người vừa mới đưa chúng ta trở về, nhìn có chút quen mắt, hình như tôi đã gặp ở nơi nào."

Ninh Phú Quý đột nhiên nói, hai mắt ông nhíu lại, giống như đang cố tìm tòi gì đó trong đầu.

Sau đó, đột nhiên mở to mắt nói lớn:

“Tôi biết cô ta là ai rồi. Là chủ tịch Hồng Diệp nha!”

"Chủ tịch Hồng Diệp? Là tổng giám đốc Hồng Diệp của công ty mỹ phẩm kia?” Trần Tú hỏi.

"Không sai, trước kia cô ta cùng Ninh gia còn có hợp tác." Ninh Phú Quý gật đầu.

"Vậy… Lâm Hiên làm sao có thể quen biết người này?"

“Còn có thể làm sao? Nhất định tiểu tử này đã trở thành trai bao của Hồng Diệp rồi! Tiểu tử kia trông cũng khá đẹp mắt mà!” Ninh Phú Quý bĩu môi nói.

"Khó trách còn dám khiêu chiến Thẩm gia.”

“Tiểu Hinh, con biết hiện tại Lâm Hiên là cái gì rồi chứ? Nó là một thằng đàn ông thích dựa dẫm vào phụ nữ. Con không nên bị nó lừa gạt nữa. Chờ con khỏi mắt, chúng ta sẽ lập tức rời đi!” Trần Tú trầm giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Báo Thù Của Rể Phế Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook