Báo Thù Là Món Ăn Ngon Nhất Khi Để Nguội

Chương 37: Tiết Mục Dâng Quà

Ludens Vu

14/11/2024

Hàn Mộng Nhu hướng dẫn chúng tôi đến ngồi vào bàn tiệc đã được chỉ định sẵn. Chỗ này nằm ngay chính diện, tâm điểm nhất của toàn bộ các bàn tiệc

Trên bàn được bày biện sẵn rất nhiều các loại bánh ngọt đẹp mắt và tầm chục chai Champagne Armand có vỏ chai màu vàng kim

Tôi đảo mắt quanh một vòng, chỉ có bàn thuộc ngũ gia mới được trải khăn màu vàng kim và bày biện sang trọng như thế này

“Mọi người cứ thưởng thức bữa nhẹ. Tôi phải quay lại phía sau để chuẩn bị” - Hàn Mộng Nhu cáo từ

“Được rồi” - Ba người chúng tôi mỉm cười gật đầu

“Vậy thì anh không khách khí nữa nhé. Chẹp chẹp” - Tôi xoa xoa hai tay. Sau đó cầm một đĩa bánh tới đánh chén ngon lành

“Anh yêu, ah nào !!” - Lãnh Thiên Băng vẫn giữ hình tượng. Cô cầm một cái macaron đút cho Huy Vũ

Lãnh Tuyết Ly cũng rất muốn bắt chước theo. Nhưng vì ở đây là chỗ đông người, lại thêm bàn tiệc của Phong gia ở ngay kế bên nên đành bỏ cuộc



Khoảng 10 phút sau, các ngọn đèn trong sảnh tiệc tối dần. Âm nhạc hoành tráng được phát lớn

Tất cả các quan khách mời nhận ra bữa tiệc đã chuẩn bị được bắt đầu. Mọi người lập tức giữ im lặng và đồng loạt nhìn về phía sân khấu nằm ở giữa đại sảnh

"Phựt !!" - Ánh đèn chiếu được bật sáng, chiếu thẳng xuống trung tâm sân khấu

Một ông lão xuất hiện bên dưới ánh đèn

Tóc ông ta đã gần như bạc trắng, gương mặt đầy những nếp nhăn. Tuy tuổi tác đã cao nhưng trong đôi mắt vẫn ánh lên sự cương nghị và quyết đoán

Dĩ nhiên, ông ta chính là nhân vật chính của bữa tiệc tối hôm nay. Gia chủ của Hàn gia, một trong ngũ đại gia tộc - Hàn Lĩnh

Trên sân khấu, Hàn Lĩnh phát biểu vài câu cảm ơn khách khí với các khách mời đã bỏ thời gian đến chung vui và mong mọi người sẽ có một bữa tiệc tối vui vẻ và thư giãn

Phát biểu xong, đã đến giờ cho sự kiện chính của bữa tiệc mừng thọ này. Các gia nhân đẩy ra một cái bánh lớn, bước phía sau chính là các thành viên trong gia tộc họ Hàn

Hàn Lập đích thân thắp ngọn nến số 70 lấp lánh trên bánh. Gia chủ Hàn Lĩnh nhắm mắt, chắp hai tay lại để cầu nguyện, sau đó thổi nến và cắt bánh trong những tràng pháo tay nhiệt liệt

Tiếng nhạc lại được bật lớn. Sau đó các món ăn và những loại rượu bia cao cấp được dọn lên

Trên sân khấu được đặt một bàn tiệc dành cho các thành viên gia tộc Hàn gia

“Nào các vị, 1 2 3 DZÔ !!” - Hàn Lĩnh cao giọng. Trên tay nâng lên ly rượu

“DZÔ !!!” - Cả hội trường rộng lớn vang lên những tiếng nâng ly chúc mừng



Tiếp theo là tiết mục tặng quà. Các thành viên trong gia tộc sẽ bước đến tặng quà trước tiên

Ngoài ra theo quy tắc ngầm, chỉ có các gia tộc lớn và những nhân vật quan trọng mới được phép tiến lên dâng quà đến tận tay mà thôi

Đa số khách mời không đủ tiêu chuẩn thì chỉ có thể ngồi xem kịch

"Bố, con chúc bố luôn luôn khỏe mạnh. Sống lâu trăm tuổi" - Hàn Lập nở nụ cười tươi. Trên tay ông ta là một túi trà trông rất bắt mắt

"Ừm !! Cảm ơn con" - Hàn Lĩnh vỗ vỗ vai con trai mình và nhận lấy túi trà

"Con chúc ông luôn dồi dào sức khỏe ạ" - Quà của Hàn Văn Chương là một chai rượu ngoại

"Cảm ơn cháu" - Hàn Lĩnh mỉm cười gật đầu

Đợi cả hai cha con xong xuôi, Hàn Mộng Nhu mới tiến đến. Cô lập tức ôm chầm lấy ông mình vào lòng

"Hừ !! Cô nhãi này, còn ra thể thống gì nữa hả ??" - Hàn Lĩnh tuy ngoài miệng trách móc nhưng cũng ôm lại cháu gái của mình. Ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều

"Hì hì !!"

Hàn Mộng Nhu tự tay đeo cho ông một sợi dây chuyền vàng mỏng. Mặt dây đồng điếu được chế tác từ hổ phách

"Cháu chúc ông lúc nào cũng khỏe mạnh hơn voi. Sống lâu ơi là lâu để la rầy cháu thật nhiều ạ" - Cô chúc rất nhiệt tình và gần gũi. Khác xa so với hai cha con Hàn Lập

"HAHAHA !! Đúng vậy !! Ông già này còn phải dự đám cưới của cô nhãi nhà cháu nữa chứ" - Hàn Lĩnh ôm cháu gái cười lớn. Vuốt ve mặt dây chuyền, yêu thích không rời tay

Toàn trường lập tức vỗ tay trước khung cảnh ấm áp này

"Quan hệ của Mộng Nhu và lão gia chủ coi bộ rất tốt" - Tôi vừa vỗ tay vừa cảm thán



"Đương nhiên rồi. Cô ấy mất mẹ từ rất sớm nên từ nhỏ đã rất thân thiết với ông ấy" - Lãnh Thiên Băng đáp

"Còn có chuyện như vậy nữa à ??"

"Đúng vậy đó anh rể. Em nghe nói quan hệ giữa chị Mộng Nhu với bố và em trai ruột cũng không hề hòa thuận. Hay phải nói là ghét nhau ra mặt luôn đấy" - Lãnh Tuyết Ly phụ họa

Tôi chỉ gật đầu, không trả lời. Trong lòng đã đoán ra được 7-8 phần những lý do thay đổi của Hàn gia trong tương lai

Hay nói đúng hơn, tôi đã hiểu rõ được. Nguyên nhân tại sao Hàn Mộng Nhu lại mất đi thân phận thiên kim đại tiểu thư Hàn gia của mình, ngay khi lão gia chủ qua đời không lâu sau bữa tiệc mừng thọ này

...

Trong lúc tôi còn đang ngẩn người thì Hàn Mộng Nhu cũng đã chúc thọ xong. Cô kéo ghế ngồi cạnh ông mình, hai ông cháu cười đùa rất vui vẻ

Tất cả khách mời lập tức quay mặt nhìn vào bàn tiệc chính diện. Ừ thì nếu xét theo vị trí và cả địa vị thì Lãnh gia dĩ nhiên sẽ luôn được ưu tiên rồi

Ba người chúng tôi cùng cất bước đi về hướng sân khấu

"Cháu chào ông ạ" - Lãnh Tuyết Ly khoanh tay chào rất lễ phép

"Hàn gia chủ. Chúc ngài dồi dào sức khỏe, sống lâu trăm tuổi" - Lãnh Thiên Băng nở nụ cười nhẹ

"Xin chào ngài" - Tôi cũng gật đầu chào hỏi

Hàn Lĩnh lập tức đứng dậy. Miệng nở nụ cười tươi rói, cao giọng lên tiếng:

"Các vị Lãnh gia đã dành thời gian quý báu đến tham dự bữa tiệc nhỏ này. Gia đình chúng tôi rất lấy làm vinh hạnh"

Không một ai có ý kiến gì trước sự "hiếu khách quá độ" của ông ta. Dù sao, vị thế của Lãnh gia có thể nói là như mặt trời ban trưa

"Hàn gia chủ quá khách khí rồi"

"Nghe nói ngài rất yêu môn cờ vây. Lãnh gia chúng tôi có chút quà, đặc biệt dành tặng cho ngài nhân dịp mừng thọ này đấy. Mong ngài hãy nhận lấy" - Vừa dứt lời, tôi bấm điện thoại ra hiệu

Ngay lập tức, có ba vệ sĩ từ bên ngoài bước vào. Hai người khuân bàn cờ và một người cầm hai cái hộp đựng quân cờ cũng bằng gỗ

"Cạch" - Các vệ sĩ lập tức rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ

Đặt trên sân khấu là một bàn cờ vây bằng gỗ màu trắng ngà, được chạm khắc vô cùng tinh xảo với các họa tiết sư tử. Toàn bộ bàn cờ tỏa ra hương thơm cực kỳ dễ chịu

Hàn Lĩnh bất chấp hình tượng. Ông ta lập tức lao nhanh đến, ngồi xổm xuống mở to mắt ngắm nghía từng góc cạnh. Bàn tay run rẩy chạm vào bàn cờ như sợ làm xước một món bảo vật

"C..cái này !! Lẽ nào là ?? Bàn cờ này được điêu khắc hoàn toàn từ Bạch Kỳ Nam !!" - Hàn Mộng Nhu kinh hãi quát lớn khi nhận ra chất liệu của nó

"Cái gì cơ ??"

Toàn trường lập tức hít sâu một ngụm khí lạnh

Mọi người ngồi ở đây đều là người có kiến thức. Họ biết Bạch Kỳ Nam là gì và có giá trị cực kỳ khủng khiếp

Dám dùng Bạch Kỳ Nam quý hiếm để điêu khắc thành một bàn cờ lại còn lớn cỡ này. Thật không thể tưởng tượng nỗi khối gỗ mà họ dùng lớn đến mức nào ?? Đã lãng phí đi bao nhiêu phần thừa ra nữa ??

"Quả nhiên là Lãnh gia !!"

"Bái phục bái phục a !!"

"..."

Vô số âm thanh bàn tán nghị luận vang lên không ngớt

Cả nhà Hàn gia không ai rảnh rỗi quan tâm đến tiếng nghị luận bên dưới. Họ vẫn đang chăm chú quan sát tỉ mỉ từng chi tiết của món quà siêu khủng này

"Ực" - Hàn Văn Chương nuốt một ngụm nước bọt khi cầm lên một quân cờ. Ánh mắt không che giấu được sự tham lam

Giá trị của bàn cờ này thực sự không thể đo lường được. Ngay cả Hàn Lập cũng không thể kiềm chế nổi bộ dạng thất thố

"Hàn gia chủ. Hi vọng ngài sẽ không chê món quà nhỏ này của chúng tôi" - Tôi cười tủm tỉm

Nhìn phản ứng của gia đình họ, trong lòng tôi khẽ đưa lên một ngón tay cái cho Vượng Tài (Vượng Tài: ^O^)

"E hèm" - Hàn Lĩnh hắng giọng một cái nhưng tay vẫn còn đang vuốt ve bàn cờ quý

Bàn cờ này cứ như Lãnh gia đã cố tình chuẩn bị cho ông vậy



Từ chất liệu bằng gỗ, đến những họa tiết sư tử được chạm khắc tinh xảo cho đến những quân cờ bằng ngà voi. Mọi thứ đều có liên quan mật thiết đến Hàn gia của ông

"Lễ vật này của các vị thật quá mức long trọng rồi. Lão già này xin được phép đa tạ các vị !! HAHAHAHA !!" - Hàn Lĩnh chắp hai tay cười lớn. Không thèm diễn một chút khách sáo nào

"Hihi" - Lãnh Tuyết Ly che miệng cười khẽ

"Đây là món quà chồng tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho lần này đấy" - Lãnh Thiên Băng lên tiếng thay cho Huy Vũ

"Ồ là vậy sao ??" - Hàn Lĩnh nhìn chằm chằm Huy Vũ như đang nhìn một tri kỉ

"Là cả hai vợ chồng chúng tôi cùng lên ý tưởng chuẩn bị cho ngài đấy ạ. Ngài thích là tốt rồi" - Tôi lập tức gật gật đầu. Sau đó kéo tay hai chị em Lãnh gia rời khỏi sân khấu

| Thiên Băng này cũng thật là !! Việc gì em ấy phải lên tiếng thay cho mình đâu chứ |

| Cũng may chẳng có ai hỏi nguồn gốc của bàn cờ này. Nếu bị hỏi thì thực sự không biết phải trả lời thế nào. Tốt nhất là cứ bảo Lãnh gia đã chuẩn bị nó |

Lãnh Thiên Băng lập tức liếc xéo chồng một cái. Cô còn chưa hỏi anh kiếm đâu ra thứ đồ khủng này đâu

"Đúng là của anh ta thật. Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật đây" - Hàn Mộng Nhu nở nụ cười bí hiểm

Hàn Lĩnh vội vã nắm chặt lấy "tri kỉ", gấp gáp đề nghị:

"Cậu khoan đi đã. Cậu đã tặng tôi món quà quý giá thế này thì chứng tỏ cũng là đồng đạo cờ vây với tôi đúng không ?? Ở lại chơi vài ván với tôi đã chứ !!"

"Ông à ông lại thế nữa rồi. Vẫn còn đang giữa buổi lễ đấy ạ" - Hàn Mộng Nhu cười mắng

"Ừ nhỉ ông quên mất. Cậu gì ơi, vậy ít nhất cho tôi biết tên cậu cái đã"

"Tôi là Hoàng Huy Vũ. Ngài cứ gọi tôi là Vũ nhé" - Tôi mỉm cười gật đầu

"HAHAHA !! Cậu cũng gọi tôi một tiếng chú Lĩnh đi cho tiện. Một lần nữa rất đa tạ lễ vật này của Lãnh gia các vị"

"Vâng, chú Lĩnh"

Hàn Lĩnh không chịu về chỗ ngồi cũ, cũng không cho phép gia nhân động vào bàn cờ quý của mình

Ông trực tiếp mang ghế tới ngồi bên cạnh nó để tiện nhìn ngắm và vuốt ve

...

“Theo em nhớ thì nhà em không hề chuẩn bị bàn cờ này. Chắc chắn là “tiền túi” của ả nhũn não đó rồi” - Lãnh Thiên Tâm nghiến răng ken két

“Vì để kéo mặt mũi cho thằng chồng vô dụng đó của mình mà chịu chơi đến cỡ này. Quả không hổ cái danh nhũn não của ả” - Lý Gia Hà cũng mở miệng chanh chua

"Khốn kiếp !!" - Ánh mắt Diệp Thần nhìn Huy Vũ đầy căm hận

Hắn cũng đã bỏ ra một số tiền khủng để chuẩn bị một bàn cờ vây hiếm. Định nhân cơ hội, này móc nối chút quan hệ với Hàn gia để nâng cao vị thế bản thân

Bây giờ so với cái bàn cờ chết tiệt kia, quà của hắn chẳng khác gì một đống phế thải

“Tại sao ?? Tại sao thằng chó đẻ mày lúc nào cũng ngán đường tao ??” - Diệp Thần siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm. Trong lòng thì điên cuồng chửi rủa mười tám đời tổ tông của Huy Vũ

Ngồi ở bàn tiệc, tự nhiên tai tôi ngứa khủng khiếp

“Ai nói xấu mình vậy ta ??” - Tôi vừa nhăn mặt hỏi chấm, vừa xoa xoa lỗ tai

Tiết mục dâng quà lại tiếp tục được bắt đầu. Nhưng rõ ràng chẳng còn ai gây được ấn tượng mạnh mẽ như pha mở màn đỉnh cao của Lãnh gia nữa

Nhất là khi đến lượt Diệp gia, nhìn thấy quà của Diệp Thần cũng là một bàn cờ vây trông có vẻ khá khá. Các quan khách chỉ có thể lắc đầu đầy thương hại, có người còn xì xầm to nhỏ

Hàn Lĩnh chỉ khách khí ậm ờ một chút, sau đó trực tiếp cho gia nhân bê vào trong

Quay trở lại bàn. Trong lòng ba kẻ tiện nhân cảm thấy khó chịu cực độ, dạ mặt bỏng rát

"Để tao xem, mày còn huênh hoang được bao lâu !!" - Diệp Thần nghiến răng, rút điện thoại ra gửi đi một tin nhắn

...

Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~

STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu

Paypal: [email protected]

~ Tks các đh rất nhiều ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Báo Thù Là Món Ăn Ngon Nhất Khi Để Nguội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook