Chương 14: Bà nội mất tích
Lợn Béo
03/03/2016
Sau khi ăn xong thì ba người Dương Thiên
Tài cùng hai bác lại vào thư phòng, Tâm dọn dẹp cùng mọi người bên ngoài xong thì vào nhà. Lúc này có bóng người đi rón rén xuống cầu thang rồi
ra cổng, nhân lúc bảo vệ đang mải xem tivi thì mở cổng đi ra. Được vài
bước thì từ đằng xa là một chiếc môtô đen chạy tới trước cổng Dương gia. Một người bảo vệ đi ra, vì chiếc mũ bảo hiểm đã che mất khuôn mặt nên
không nhận ra người kia, hỏi:
- Anh kia là ai vậy hả?- Người kia chỉ đáp một câu ngắn gọn:
- Lăng Tịnh Đế.
Tên bảo vệ ngu ngốc suy nghĩ lát thì như nhận ra điều gì mà hoảng hốt mở cửa để người kia tiến vào, run sợ nói:
- Lăng… lăng thiếu gia, tôi vô cùng xin lỗi ngài. Chuyện hôm nay mong thiếu gia bỏ qua đừng nói cho Dương tổng biết.
Bảo vệ sợ sệt như vậy bởi cách đây không lâu có kẻ không biết thân phận của Tịnh Đế mà nói một câu hắng giọng dạy đời khiến hắn chốc lấy bi thảm. Không chỉ bị đuổi việc mà lúc ra đường còn bị đàn em xã hội đen của Lăng thiếu gia đánh đến nỗi nhập viện tàn phế, liệt giường. Sau đó, tin này truyền đi khiến nơi người làm sợ sệt không dám đắc tội với vị thiếu gia này kẻo chuốc họa. Mà bây giờ anh bảo vệ này lại không nhận Lăng thiếu gia mà mở cổng trễ, không biết…
- Lần này tôi tha nhưng lần sau thì… Hậu quả anh tự hiểu chứ, giống tên băo vệ trước ấy.- Lời nói quỷ dị dọa tên kia suýt đứng tim mà chết rồi mặc kệ mà bước vào nhà.
Đi vào không thấy ai liền tới khu bếp thì thấy bóng dáng quen thuộc liền bước tới, chào:
- Hello, nhóc con. Khỏe chứ hả?
Đang thưởng thức vị ngọt của trái táo, nghe tiếng gọi theo quán tính quay ra thấy Lăng Tịnh Đế liền không thèm trả lời, thấy vậy nụ cười bên môi Đế càng cong thêm tiến tới:
- Ay da, vậy là không có được đâu. Người lớn gọi phải dạ chứ, nhóc.
Càng nhìn thì càng giận bởi hành động hôm trước nhưung nhẫn nhịn nói:
- Ai nói là anh người lớn chứ! Bao nhiêu tuổi mà nghĩ hơn tôi.
Câu nói đầy ngông cuồng này nhận một tràng cười rộn rã của Đế:
- Haaaaa….. haaa. Cô có biết tôi năm nay hai tám tuổi rồi không, còn cô là bao nhiêu? Có hai mười lăm thôi.
Từ lần gặp trước cậu ta đã sai đàn em đi điều tra về cô gái này để đề phòng là gián điệp bên các tập đoàn khác cài vào. Nhưng khi xem qua sơ yếu lí lịch cũng bình thường không có đặc biệt, chỉ là phần gia đình thì không tìm hiểu được, bị bỏ trắng, dường như có người không muốn cho cậu biết. Bị chọc giận Tâm liền đáp trả:
- Đúng là tôi thua ba tuổi nhưng mà anh cũng chỉ giống đứa nhóc mười tám thích ăn chơi mà thôi.
Mặt Tịnh Đế rất là đen bởi cậu ghét ai nói cậu là đứa nhóc ngoại trừ chị gáimình ra mà cô gái này dám nói ra, quả là không biết trời cao đất dày là gì mà và hai người bùng nổ cuộc chiến cãi vã om sòm. Ba người trong thư phòng vì tiếng cãi vã mà bước ra thấy cảnh tượng này thì quát:
- Hai người kia cãi nhau đủ chưa!
Ngữ khí lớn mang theo hơi lạnh làm cả hai cùng quay ra thấy ba người kia liền im lặng, mỗi người quay sang một hướng khác nhau, bỗng bà quản hớt hải chạy tới nói:
- Dương thiếu gia, không hay rồi! Dương lão phu nhân đã… đã mất tích rồi.
Tất cả mọi người vô cùng bất ngờ, Thiên Tài nghe xong liền ra lệnh:
- Tất cả còn đứng đó làm gì. Mau đi tìm cho tôi.
Nghe qua giọng nói đủ thấy sự tức giận và lo lắng của Dương thiếu gia, ngay lập tức mọi người bắt đầu đi tìm. Giang Hồ đứng bên liền trấn an cháu mình:
- Con đừng lo quá! Chúng ta sẽ sớm tìm ra Dương lão phu nhân mà thôi.
Tài chỉ gật đầu, ông lại nói tiếp:
- Bây giờ chúng ta chia làm 3 nhóm truy tìm bà nội. Tịnh Đế và Tâm làm một nhóm, ta và A Đẩu là nhóm hai, Thiên Tài là nhóm ba. Đến lúc trời tối, gì tìm được hay không cũng phải trở về nhà. Đã rõ chưa?
Dù vô cùng không muốn đi cùng tên Lăng Tịnh Đế này nhưng vì để tìm bà nội thì Tâm phải cố gắng nhẫn nhịn mà thôi. Và rồi cả ba nhóm chia ra đi tìm. Trong suốt cả một buổi chiều mọi người nỗ lực tìm kiếm nhưng chẳng có dấu vết gì cả.
- Xin lỗi ông bạn, cho hỏi có thấy một bà cụ cao chừng này đi ngang qua đây không?- A Đẩu hỏi người qua đường. Người đó lắc đầu.
Ở một nơi khác
- Cô gì à, có thấy một….- Thiên Tài hỏi một cô gái trên đường
- Không thấy.
Khi trời đã sẩm tối, thấy không thể tìm được nữa, Đế liền nói:
- Chúng ta mau về thôi. Tôi nghĩ không tìm thấy đâu!
- Sao anh dễ bỏ cuộc vậy chứ? Phải tiếp tục.
Lăng Tịnh Đế chán nản đi sau Tâm, rõ ràng hôm nay đến Dương gia để bàn về công việc sao lại thành đi tìm người chứ. Rõ là mệt lại phải đi cùng con nhóc cứng đầu vậy chứ.
- Cô có chịu về chưa hả, tôi sắp chết đói rồi này.
- Mặc xác anh chứ. Tôi vẫn phải đi tìm.
- Vậy chúng ta vào nhà hàng nào đó ăn tạm đi rồi mới tìm tiếp.
Câu nói vừa rồi của Tịnh Đế làm Tâm liên tưởng tới một nơi. Dù không chắc nhưng cũng phải thử xem sao.
- Anh kia, đi thôi. Tôi biết nơi bà nội đến rồi.
- Vậy sao, là ở đâu?...
- Anh kia là ai vậy hả?- Người kia chỉ đáp một câu ngắn gọn:
- Lăng Tịnh Đế.
Tên bảo vệ ngu ngốc suy nghĩ lát thì như nhận ra điều gì mà hoảng hốt mở cửa để người kia tiến vào, run sợ nói:
- Lăng… lăng thiếu gia, tôi vô cùng xin lỗi ngài. Chuyện hôm nay mong thiếu gia bỏ qua đừng nói cho Dương tổng biết.
Bảo vệ sợ sệt như vậy bởi cách đây không lâu có kẻ không biết thân phận của Tịnh Đế mà nói một câu hắng giọng dạy đời khiến hắn chốc lấy bi thảm. Không chỉ bị đuổi việc mà lúc ra đường còn bị đàn em xã hội đen của Lăng thiếu gia đánh đến nỗi nhập viện tàn phế, liệt giường. Sau đó, tin này truyền đi khiến nơi người làm sợ sệt không dám đắc tội với vị thiếu gia này kẻo chuốc họa. Mà bây giờ anh bảo vệ này lại không nhận Lăng thiếu gia mà mở cổng trễ, không biết…
- Lần này tôi tha nhưng lần sau thì… Hậu quả anh tự hiểu chứ, giống tên băo vệ trước ấy.- Lời nói quỷ dị dọa tên kia suýt đứng tim mà chết rồi mặc kệ mà bước vào nhà.
Đi vào không thấy ai liền tới khu bếp thì thấy bóng dáng quen thuộc liền bước tới, chào:
- Hello, nhóc con. Khỏe chứ hả?
Đang thưởng thức vị ngọt của trái táo, nghe tiếng gọi theo quán tính quay ra thấy Lăng Tịnh Đế liền không thèm trả lời, thấy vậy nụ cười bên môi Đế càng cong thêm tiến tới:
- Ay da, vậy là không có được đâu. Người lớn gọi phải dạ chứ, nhóc.
Càng nhìn thì càng giận bởi hành động hôm trước nhưung nhẫn nhịn nói:
- Ai nói là anh người lớn chứ! Bao nhiêu tuổi mà nghĩ hơn tôi.
Câu nói đầy ngông cuồng này nhận một tràng cười rộn rã của Đế:
- Haaaaa….. haaa. Cô có biết tôi năm nay hai tám tuổi rồi không, còn cô là bao nhiêu? Có hai mười lăm thôi.
Từ lần gặp trước cậu ta đã sai đàn em đi điều tra về cô gái này để đề phòng là gián điệp bên các tập đoàn khác cài vào. Nhưng khi xem qua sơ yếu lí lịch cũng bình thường không có đặc biệt, chỉ là phần gia đình thì không tìm hiểu được, bị bỏ trắng, dường như có người không muốn cho cậu biết. Bị chọc giận Tâm liền đáp trả:
- Đúng là tôi thua ba tuổi nhưng mà anh cũng chỉ giống đứa nhóc mười tám thích ăn chơi mà thôi.
Mặt Tịnh Đế rất là đen bởi cậu ghét ai nói cậu là đứa nhóc ngoại trừ chị gáimình ra mà cô gái này dám nói ra, quả là không biết trời cao đất dày là gì mà và hai người bùng nổ cuộc chiến cãi vã om sòm. Ba người trong thư phòng vì tiếng cãi vã mà bước ra thấy cảnh tượng này thì quát:
- Hai người kia cãi nhau đủ chưa!
Ngữ khí lớn mang theo hơi lạnh làm cả hai cùng quay ra thấy ba người kia liền im lặng, mỗi người quay sang một hướng khác nhau, bỗng bà quản hớt hải chạy tới nói:
- Dương thiếu gia, không hay rồi! Dương lão phu nhân đã… đã mất tích rồi.
Tất cả mọi người vô cùng bất ngờ, Thiên Tài nghe xong liền ra lệnh:
- Tất cả còn đứng đó làm gì. Mau đi tìm cho tôi.
Nghe qua giọng nói đủ thấy sự tức giận và lo lắng của Dương thiếu gia, ngay lập tức mọi người bắt đầu đi tìm. Giang Hồ đứng bên liền trấn an cháu mình:
- Con đừng lo quá! Chúng ta sẽ sớm tìm ra Dương lão phu nhân mà thôi.
Tài chỉ gật đầu, ông lại nói tiếp:
- Bây giờ chúng ta chia làm 3 nhóm truy tìm bà nội. Tịnh Đế và Tâm làm một nhóm, ta và A Đẩu là nhóm hai, Thiên Tài là nhóm ba. Đến lúc trời tối, gì tìm được hay không cũng phải trở về nhà. Đã rõ chưa?
Dù vô cùng không muốn đi cùng tên Lăng Tịnh Đế này nhưng vì để tìm bà nội thì Tâm phải cố gắng nhẫn nhịn mà thôi. Và rồi cả ba nhóm chia ra đi tìm. Trong suốt cả một buổi chiều mọi người nỗ lực tìm kiếm nhưng chẳng có dấu vết gì cả.
- Xin lỗi ông bạn, cho hỏi có thấy một bà cụ cao chừng này đi ngang qua đây không?- A Đẩu hỏi người qua đường. Người đó lắc đầu.
Ở một nơi khác
- Cô gì à, có thấy một….- Thiên Tài hỏi một cô gái trên đường
- Không thấy.
Khi trời đã sẩm tối, thấy không thể tìm được nữa, Đế liền nói:
- Chúng ta mau về thôi. Tôi nghĩ không tìm thấy đâu!
- Sao anh dễ bỏ cuộc vậy chứ? Phải tiếp tục.
Lăng Tịnh Đế chán nản đi sau Tâm, rõ ràng hôm nay đến Dương gia để bàn về công việc sao lại thành đi tìm người chứ. Rõ là mệt lại phải đi cùng con nhóc cứng đầu vậy chứ.
- Cô có chịu về chưa hả, tôi sắp chết đói rồi này.
- Mặc xác anh chứ. Tôi vẫn phải đi tìm.
- Vậy chúng ta vào nhà hàng nào đó ăn tạm đi rồi mới tìm tiếp.
Câu nói vừa rồi của Tịnh Đế làm Tâm liên tưởng tới một nơi. Dù không chắc nhưng cũng phải thử xem sao.
- Anh kia, đi thôi. Tôi biết nơi bà nội đến rồi.
- Vậy sao, là ở đâu?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.