Chương 1: Bi kịch đẫm máu
Lợn Béo
03/03/2016
Phập... Lách Tách.... Một con dao sắc nhọn đâm vào ngực của người đàn ông.
- Tại sao vậy chứ? Chúng ta là anh em mà em trai, có nhất thiết phải đi bước đường này hay không ? - Người đàn ông khó nhọc lên tiếng. Kẻ mặc áo đen cong lên nụ cười nói :
- Cần thiết chứ, anh trai. Bởi có anh là không có tôi mà có tôi thì không có anh. Tại sao mọi điều tốt đẹp anh đều được hưởng còn tôi không có gì.
Lời nói mang theo sự tức giận cùng không phục rồi kẻ đó ra lệnh :
- Chúng mày còn đứng đó làm gì không mau đốt cháy căn nhà này cho ta. Để ta tiễn cả gia đình anh hai lên đường.
- Đừng mà!
Người đàn ông bị thương cố dùng hết sức nói. Nhưng đáp lại là sự quay lưng của kẻ mặc áo đen khi đi đến ngưỡng cửa liền ngoảnh lại nói:
- Vĩnh biệt nhé, anh trai!
Và bước ra ngoài, lái chiếc xe màu đen đi mất hút trong màn đêm tối. Còn bọn thuộc hạ thì nhanh chóng đổ dầu và châm lửa đốt rồi cũng nhanh chóng rời đi luôn, bỏ mặc người bên trong dù đó từng là chủ nhân một thời mà mình theo hầu.
Khi tất cả đều đã đi thì trên cầu thang là bóng dáng của một cô gái chạy nhanh tới ôm anh trai, đó là Vương Liên
- Anh hai, em xin lỗi. Tất cả là lỗi của em. Nếu... nếu em không ngu muội như vậy thì... thì...
Cô gái vừa nói vừa khóc nức nở nhưng người đàn ông không giận mà vẫn hiền hòa nói:
- Ngốc quá! Sao có thể là lỗi của em chứ! Em... khụ... khụ... mau đưa hai đứa nhỏ rời khỏi đây... nhanh... lên!
Tiếng nói nhỏ dần rồi im lặng, người đàn ông cũng gục vào lòng em gái và im không nói gì nữa.
- Áaaaaa.......aaaaaaa...... Tại sao lại như vậy chứ? Đừng mà anh hai, đừng có bỏ em mà đi, chị dâu đã không còn giờ cả anh cũng....
Trong lúc đó trên tầng hai
- Tâm à, mau chạy thôi. Cháy rồi!
Thiếu Phong cầm tay em gái chạy xuống dưới nhà thì chứng kiến cảnh cha nằm bất động trên ngực có một vết máu lớn thì chạy tới gọi và lay lay cha dậy:
- Cha ơi! Cha... cha mau tỉnh lại đi!
Nhưng mặc cho có thét gọi như nào thì vẫn như vậy. Cuối cùnh khi ngọn lửa sắp bùng tới người cô đặt người anh xuống gạt nước mắt và nói :
- Cha... và mẹ các cháu đã chết rồi. Nhưng các cháu không thể chết, vậy nên mau rời khỏi đây!
- Không chịu đâu! Cháu muốn ở cạnh cha cơ!
Tâm vừa khóc vừa nói, trước tình cảnh như vậy Vương Liên đang vô cùng khó xử thì từ nãy im lặng giờ lên tiếng :
- Phải rời khỏi đây!
Không đợi em gái mình lên tiếng đã nhanh chóng nắm tay em mình chạy thoát thân cùnh cô cô. Khi cả ba thoát ra thì cũng là lúc cả căn nhà sụp đổ...
Uỳnh... Uỳnh.....
Mỗi người mang một tâm trạng khác nhau: Vương Liên mang theo sự ân hận và quyết tâm thực hiện lời hứa với anh trai, trong con mắt Thiếu Phong ánh ngọn lửa sắc bén tức giận, Minh Tâm thì đẫm nước mắt nhìn căn nhà.
Liệu rằng trong tương lai mai sau hai đứa trẻ này có vì thù hận của gia đình mà trở thành những con người lạnh lùng, thủ đoạn, độc ác, mưu mô thủ đoạn đầy mình hay không?
Hãy cùng đón xem nhé!
- Tại sao vậy chứ? Chúng ta là anh em mà em trai, có nhất thiết phải đi bước đường này hay không ? - Người đàn ông khó nhọc lên tiếng. Kẻ mặc áo đen cong lên nụ cười nói :
- Cần thiết chứ, anh trai. Bởi có anh là không có tôi mà có tôi thì không có anh. Tại sao mọi điều tốt đẹp anh đều được hưởng còn tôi không có gì.
Lời nói mang theo sự tức giận cùng không phục rồi kẻ đó ra lệnh :
- Chúng mày còn đứng đó làm gì không mau đốt cháy căn nhà này cho ta. Để ta tiễn cả gia đình anh hai lên đường.
- Đừng mà!
Người đàn ông bị thương cố dùng hết sức nói. Nhưng đáp lại là sự quay lưng của kẻ mặc áo đen khi đi đến ngưỡng cửa liền ngoảnh lại nói:
- Vĩnh biệt nhé, anh trai!
Và bước ra ngoài, lái chiếc xe màu đen đi mất hút trong màn đêm tối. Còn bọn thuộc hạ thì nhanh chóng đổ dầu và châm lửa đốt rồi cũng nhanh chóng rời đi luôn, bỏ mặc người bên trong dù đó từng là chủ nhân một thời mà mình theo hầu.
Khi tất cả đều đã đi thì trên cầu thang là bóng dáng của một cô gái chạy nhanh tới ôm anh trai, đó là Vương Liên
- Anh hai, em xin lỗi. Tất cả là lỗi của em. Nếu... nếu em không ngu muội như vậy thì... thì...
Cô gái vừa nói vừa khóc nức nở nhưng người đàn ông không giận mà vẫn hiền hòa nói:
- Ngốc quá! Sao có thể là lỗi của em chứ! Em... khụ... khụ... mau đưa hai đứa nhỏ rời khỏi đây... nhanh... lên!
Tiếng nói nhỏ dần rồi im lặng, người đàn ông cũng gục vào lòng em gái và im không nói gì nữa.
- Áaaaaa.......aaaaaaa...... Tại sao lại như vậy chứ? Đừng mà anh hai, đừng có bỏ em mà đi, chị dâu đã không còn giờ cả anh cũng....
Trong lúc đó trên tầng hai
- Tâm à, mau chạy thôi. Cháy rồi!
Thiếu Phong cầm tay em gái chạy xuống dưới nhà thì chứng kiến cảnh cha nằm bất động trên ngực có một vết máu lớn thì chạy tới gọi và lay lay cha dậy:
- Cha ơi! Cha... cha mau tỉnh lại đi!
Nhưng mặc cho có thét gọi như nào thì vẫn như vậy. Cuối cùnh khi ngọn lửa sắp bùng tới người cô đặt người anh xuống gạt nước mắt và nói :
- Cha... và mẹ các cháu đã chết rồi. Nhưng các cháu không thể chết, vậy nên mau rời khỏi đây!
- Không chịu đâu! Cháu muốn ở cạnh cha cơ!
Tâm vừa khóc vừa nói, trước tình cảnh như vậy Vương Liên đang vô cùng khó xử thì từ nãy im lặng giờ lên tiếng :
- Phải rời khỏi đây!
Không đợi em gái mình lên tiếng đã nhanh chóng nắm tay em mình chạy thoát thân cùnh cô cô. Khi cả ba thoát ra thì cũng là lúc cả căn nhà sụp đổ...
Uỳnh... Uỳnh.....
Mỗi người mang một tâm trạng khác nhau: Vương Liên mang theo sự ân hận và quyết tâm thực hiện lời hứa với anh trai, trong con mắt Thiếu Phong ánh ngọn lửa sắc bén tức giận, Minh Tâm thì đẫm nước mắt nhìn căn nhà.
Liệu rằng trong tương lai mai sau hai đứa trẻ này có vì thù hận của gia đình mà trở thành những con người lạnh lùng, thủ đoạn, độc ác, mưu mô thủ đoạn đầy mình hay không?
Hãy cùng đón xem nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.