Chương 27: Đi chợ đêm Đồng Xuân
Lợn Béo
09/10/2016
Trong tiệm bánh ‘Happy cake’
Có một cô gái đang lấy chiếc bánh sinh nhật từ tủ ra rồi viết kem phủ lên đó một cách nhẹ nhàng, đó không ai khác chính là Tâm. Đưa chiếc bánh vào hộp, thắt nơ xinh bên ngoài rồi đưa cho khách, nhận tiền và kèm lời chúc:
- Cảm ơn quý khách, mong lần sau gặp lại!
Người khách mỉm cười rồi ra khỏi cửa hàng, trước đó còn đánh ánh mắt kì quái về phía cô gái đang xếp mấy hộp bánh, kẹo mà hơi run. Người khách ra khỏi cửa hàng khiến chiếc chuông nhỏ vang lên nhẹ: ‘Keng’
Ting – tiếng của chiếc lò nướng báo bánh chín vang lên, Tâm định vào xem thì lại nghe mấy tiếng mắng không dứt của Mỹ Phương - chủ của tiệm bánh:
- Con nhỏ chảnh choẹ đáng ghét, tưởng mình nhiều tiền là ngon chắc. Thật không thể nuốt cục tức này mà, lại còn cái lão chủ bụng phệ, cô nãi nãi nguyền ông về sau hói đầu đi làm lão hoà thượng của Thiếu Lâm tự… Hahaha.
Vừa nói lại xếp từng hộp bánh lên giá nhưng có hộp nhẹ thì bị méo, còn nặng lại nát, phòi cả nhân ra ngoài. Thấy hoàn cảnh đáng thương của mấy hộp bánh mà Tâm lên tiếng:
- Ây, bà chủ xin nương tay, đừng sát hại người vô tội! A di đà Phật.
Mỹ Phương càng nghe càng tức mà nói:
- Cậu đúng là con bạn không tim không phổi mà, bị kẻ khác hớt tay trên lại phải ôm cục tức trong lòng không thể xả, bây giờ tôi… tôi muốn bùng nổ. Aaaa
Không thể khuyên con bạn, Tâm đành vào bên trong kiểm tra bánh, đúng lúc này tiếng chuông cửa lại lần nữa vang lên: ‘Keng’. Một người khách nam bước vào thu hút ánh nhìn của Mỹ Phương, cô lắp bắp: ‘Anh… anh Phong’
Một lúc sau Tâm bê chiếc bánh ngọt chocolate hình con nhím dễ thương ra ngoài, đặt chiếc bánh xuống mặt kính cẩn thận, cảm nhận không khí lạ thường mới ngước lên nhìn. Lúc đầu ngạc nhiên không kém rồi lại vui vẻ:
- Anh hai!
Niềm vui gặp lại anh nhưng cũng cũng thấy áy náy muốn chết, kể từ lần cô bỏ nhà, mà nói bỏ nhà thì cũng chẳng đúng, là chuyển nhà mới đúng thì đã không gọi cho anh hai một cuộc gọi nào cả. Bây giờ cả một đống thịt xuất hiện trước mắt khiến cô thật khó xử.
Xoá đi bầu không khí ngột ngạt làgiọng nói trầm thấp nhưng từ tính:
- Anh tới lấy chiếc bánh con nhím này, gói lại đi.
Nghe vậy thì Tâm nhanh chóng gập hộp rồi từ từ đinh đặt bánh vào thì người anh này của cô lại gây khó dễ:
- Quên mất. Rắc thêm vụn socola và viết thêm trên mặt bánh hàng chữ: ‘Happy birthday’ giùm.
Tuy bị gây khó dễ nhưng cô vui bởi biểu hiện của anh hai cho thấy tâm trạng tốt, không còn giận về việc kia nữa mà nhiệt tình làm theo. Mỹ Phương bị cho ‘ra rìa’ phải lui vào bên trong gặp nhắm cơn tức, lúc cô đang làm việc thì giọng nói ân cần vang lên:
- Dạo này em sống tốt chứ? Có cảm thấy thoải mái và phù hợp khi ở Dương gia không? Nếu không thích thì có thể ngay lập tức trở về nhà.
Động tác của cô khựng lại giây lát bởi sự lo lắng, yêu thương vô hạn của người anh trai, ai trên đời có anh trai là cực hạnh phúc.Bởi vì là em nên cho dù bạn phóng hoả giết người hay cả thế giới có sụp đổ thì chúng ta vẫn luôn được che chở và chiều chuộng vô điều kiện.
Cô ngước lên nhìn người anh bảnh bao của mình khi mặc chiếc áo sơ mi, khoác ngoài là áo choàng xanh dương cùng đôi giày da đắt tiền mà tự hào xen chút bướng bỉnh nói:
- Anh hai của em lo nhiều rồi! Em sống rất tốt, thoải mái về mọi mặt ở Dương gia nhưng đêm đêm em không thể ngủ được vì lo nghĩ chuyện lớn.
Thiếu Phong nhướng mày lo lắng hỏi:
- Chuyện lớn, là gì?
Tâm nở nụ cười tươi chỉ về phía anh mà trả lời:
- Chính là anh đó. Anh hai của em ơi, năm nay đã gần ba mươi mà chẳng có cô nào, nhiều lúc em nghi ngờ liệu anh có được bình thường như bao người khác hay… Nhiều trường hợp có thể xảy ra là anh bị gay nhưng anh đừng lo. Em gái ngoan của anh sẽ luôn ủng hộ anh trong việc ‘đam’ , ngoài ra đứa nào mà dám…
Lời còn chưa hết đã bị chặn bởi một chữ đầy uy lực:
- Stop!
Nghe từ này cô liền ngậm miệng mà làm nuốt công việc, còn Phong thì bất đắc dĩ nhìn em gái tự hỏi: ‘Sao mình lại có người em gái như vậy?’
sau khi thắt xong chiếc nơ nhỏ liền đưa cho Thiếu Phong. Hai anh em cùng sải bước ra ngoài tiệm bánh, chợt ngừng lại.
- Em vẫn muốn tiếp tục sống ở đó sao? Không sợ một ngày nào đó họ phát hiên thân phận của em rồi gây khó dễ sao?- Thiếu Phong lo lắng hỏi
Dù biết anh hai quan tâm mình nhưng bản thân đã lựa chọn rồi thì sẽ không hối hận.
- Em sống rất tốt và cảm thấy cho dù một ngày nào đó bị phát hiện về thân phận đi nữa, họ vẫn sẽ tiếp tục tốt với em. Mà ngược là anh phải biết tự chăm sóc cho mình chứ, tại sao càng nhìn lại càng gầy vậy, thật khiến cho lòng của cô em gái này thật xót nha.
Phong phì cười rồi sau đó vẫy tay chào tạm biệt, mở cửa xe bước vào, Tâm cũng vẫy tay nhẹ chào tạm biệt. Chiếc xe đen mau chóng rời đi, đang định quay vào thì:
- Bíp… bíp
Tâm quay lại là lúc bắt gặp chiếc xe trắng ghi, cô hơi bất ngờ bởi chiếc xe quá quen thuộc rồi, chẳng cần đoán cũng biết là ai: Dương thiên Tài. Anh mở cửa xe bước xuống tiến lại và nói:
- Cô còn đứng như con ngốc ở đấy làm gì, mau lấy túi xách cùng tôi đi. Vấn đề nghiêm trọng liên quan tới bà nội tôi.
Đối với cái vế đầu toàn châm đầy gai cô quen rồi nhưng vế sau. Á là Dương lão phu nhân gặp chuyện nên anh ta tới đây đón mình về. Tức tốc vào cửa hàng thong báo một tiếng với bà chủ đầu đầy khói và vớ lấy túi sách chạy ra ngoài, ngồi chỉnh chu vào ghế phụ bên cạnh. Xe khởi động lao đi trên đường nhưng tốc độc chậm khiến Tâm nóng ruột nói:
- Anh làm cái gì vậy? Bà nội anh gặp chuyện mà anh lại lái xe với cái kiểu chậm như rùa bò này à.
Anh chỉ mỉm cười mà thảnh nhiên:
- Tôi có nói là bà nội tôi gặp chuyện sao? Là tự cô quýnh lên mà.
Tâm ngỡ ngàng rồi vắt óc suy nghĩ lại thấy chút tức giận xen xấu hổ, tự mình hại mình, bà nội người ta có chuyện sẽ tự đưa vào bênh viện nào cần một hộ lý bé nhỏ như cô, là cô lo thừa. Nhìn Tân trạng của cô là anh phì cười nhưng cố nén đẻ lái xe được đảm bảo an toàn. Trầm ngâm chút lại quay sang hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?
- Lát nữa sẽ biết. - Không trực tiếp trả lời mà như đang cố thử thách lòng tò mò của người kia, Tâm chỉ đành ngồi yên trên ghế lái phụ mặc cho chiếc xe đưa mình đi.
Một lát sau trước cửa kình chiếc xe xuất hiên cảnh náo nhiệt của chợ, cô hồ nghi nhìn sang người kia. Mặc kệ đôi mắt đang nhìn mình tò mò thì anh vẫn trầm lặng lái tiếp, bất quá khoé môi có chút cong lên xinh đẹp.
Đây là chợ đêm Đồng Xuân.
Có một cô gái đang lấy chiếc bánh sinh nhật từ tủ ra rồi viết kem phủ lên đó một cách nhẹ nhàng, đó không ai khác chính là Tâm. Đưa chiếc bánh vào hộp, thắt nơ xinh bên ngoài rồi đưa cho khách, nhận tiền và kèm lời chúc:
- Cảm ơn quý khách, mong lần sau gặp lại!
Người khách mỉm cười rồi ra khỏi cửa hàng, trước đó còn đánh ánh mắt kì quái về phía cô gái đang xếp mấy hộp bánh, kẹo mà hơi run. Người khách ra khỏi cửa hàng khiến chiếc chuông nhỏ vang lên nhẹ: ‘Keng’
Ting – tiếng của chiếc lò nướng báo bánh chín vang lên, Tâm định vào xem thì lại nghe mấy tiếng mắng không dứt của Mỹ Phương - chủ của tiệm bánh:
- Con nhỏ chảnh choẹ đáng ghét, tưởng mình nhiều tiền là ngon chắc. Thật không thể nuốt cục tức này mà, lại còn cái lão chủ bụng phệ, cô nãi nãi nguyền ông về sau hói đầu đi làm lão hoà thượng của Thiếu Lâm tự… Hahaha.
Vừa nói lại xếp từng hộp bánh lên giá nhưng có hộp nhẹ thì bị méo, còn nặng lại nát, phòi cả nhân ra ngoài. Thấy hoàn cảnh đáng thương của mấy hộp bánh mà Tâm lên tiếng:
- Ây, bà chủ xin nương tay, đừng sát hại người vô tội! A di đà Phật.
Mỹ Phương càng nghe càng tức mà nói:
- Cậu đúng là con bạn không tim không phổi mà, bị kẻ khác hớt tay trên lại phải ôm cục tức trong lòng không thể xả, bây giờ tôi… tôi muốn bùng nổ. Aaaa
Không thể khuyên con bạn, Tâm đành vào bên trong kiểm tra bánh, đúng lúc này tiếng chuông cửa lại lần nữa vang lên: ‘Keng’. Một người khách nam bước vào thu hút ánh nhìn của Mỹ Phương, cô lắp bắp: ‘Anh… anh Phong’
Một lúc sau Tâm bê chiếc bánh ngọt chocolate hình con nhím dễ thương ra ngoài, đặt chiếc bánh xuống mặt kính cẩn thận, cảm nhận không khí lạ thường mới ngước lên nhìn. Lúc đầu ngạc nhiên không kém rồi lại vui vẻ:
- Anh hai!
Niềm vui gặp lại anh nhưng cũng cũng thấy áy náy muốn chết, kể từ lần cô bỏ nhà, mà nói bỏ nhà thì cũng chẳng đúng, là chuyển nhà mới đúng thì đã không gọi cho anh hai một cuộc gọi nào cả. Bây giờ cả một đống thịt xuất hiện trước mắt khiến cô thật khó xử.
Xoá đi bầu không khí ngột ngạt làgiọng nói trầm thấp nhưng từ tính:
- Anh tới lấy chiếc bánh con nhím này, gói lại đi.
Nghe vậy thì Tâm nhanh chóng gập hộp rồi từ từ đinh đặt bánh vào thì người anh này của cô lại gây khó dễ:
- Quên mất. Rắc thêm vụn socola và viết thêm trên mặt bánh hàng chữ: ‘Happy birthday’ giùm.
Tuy bị gây khó dễ nhưng cô vui bởi biểu hiện của anh hai cho thấy tâm trạng tốt, không còn giận về việc kia nữa mà nhiệt tình làm theo. Mỹ Phương bị cho ‘ra rìa’ phải lui vào bên trong gặp nhắm cơn tức, lúc cô đang làm việc thì giọng nói ân cần vang lên:
- Dạo này em sống tốt chứ? Có cảm thấy thoải mái và phù hợp khi ở Dương gia không? Nếu không thích thì có thể ngay lập tức trở về nhà.
Động tác của cô khựng lại giây lát bởi sự lo lắng, yêu thương vô hạn của người anh trai, ai trên đời có anh trai là cực hạnh phúc.Bởi vì là em nên cho dù bạn phóng hoả giết người hay cả thế giới có sụp đổ thì chúng ta vẫn luôn được che chở và chiều chuộng vô điều kiện.
Cô ngước lên nhìn người anh bảnh bao của mình khi mặc chiếc áo sơ mi, khoác ngoài là áo choàng xanh dương cùng đôi giày da đắt tiền mà tự hào xen chút bướng bỉnh nói:
- Anh hai của em lo nhiều rồi! Em sống rất tốt, thoải mái về mọi mặt ở Dương gia nhưng đêm đêm em không thể ngủ được vì lo nghĩ chuyện lớn.
Thiếu Phong nhướng mày lo lắng hỏi:
- Chuyện lớn, là gì?
Tâm nở nụ cười tươi chỉ về phía anh mà trả lời:
- Chính là anh đó. Anh hai của em ơi, năm nay đã gần ba mươi mà chẳng có cô nào, nhiều lúc em nghi ngờ liệu anh có được bình thường như bao người khác hay… Nhiều trường hợp có thể xảy ra là anh bị gay nhưng anh đừng lo. Em gái ngoan của anh sẽ luôn ủng hộ anh trong việc ‘đam’ , ngoài ra đứa nào mà dám…
Lời còn chưa hết đã bị chặn bởi một chữ đầy uy lực:
- Stop!
Nghe từ này cô liền ngậm miệng mà làm nuốt công việc, còn Phong thì bất đắc dĩ nhìn em gái tự hỏi: ‘Sao mình lại có người em gái như vậy?’
sau khi thắt xong chiếc nơ nhỏ liền đưa cho Thiếu Phong. Hai anh em cùng sải bước ra ngoài tiệm bánh, chợt ngừng lại.
- Em vẫn muốn tiếp tục sống ở đó sao? Không sợ một ngày nào đó họ phát hiên thân phận của em rồi gây khó dễ sao?- Thiếu Phong lo lắng hỏi
Dù biết anh hai quan tâm mình nhưng bản thân đã lựa chọn rồi thì sẽ không hối hận.
- Em sống rất tốt và cảm thấy cho dù một ngày nào đó bị phát hiện về thân phận đi nữa, họ vẫn sẽ tiếp tục tốt với em. Mà ngược là anh phải biết tự chăm sóc cho mình chứ, tại sao càng nhìn lại càng gầy vậy, thật khiến cho lòng của cô em gái này thật xót nha.
Phong phì cười rồi sau đó vẫy tay chào tạm biệt, mở cửa xe bước vào, Tâm cũng vẫy tay nhẹ chào tạm biệt. Chiếc xe đen mau chóng rời đi, đang định quay vào thì:
- Bíp… bíp
Tâm quay lại là lúc bắt gặp chiếc xe trắng ghi, cô hơi bất ngờ bởi chiếc xe quá quen thuộc rồi, chẳng cần đoán cũng biết là ai: Dương thiên Tài. Anh mở cửa xe bước xuống tiến lại và nói:
- Cô còn đứng như con ngốc ở đấy làm gì, mau lấy túi xách cùng tôi đi. Vấn đề nghiêm trọng liên quan tới bà nội tôi.
Đối với cái vế đầu toàn châm đầy gai cô quen rồi nhưng vế sau. Á là Dương lão phu nhân gặp chuyện nên anh ta tới đây đón mình về. Tức tốc vào cửa hàng thong báo một tiếng với bà chủ đầu đầy khói và vớ lấy túi sách chạy ra ngoài, ngồi chỉnh chu vào ghế phụ bên cạnh. Xe khởi động lao đi trên đường nhưng tốc độc chậm khiến Tâm nóng ruột nói:
- Anh làm cái gì vậy? Bà nội anh gặp chuyện mà anh lại lái xe với cái kiểu chậm như rùa bò này à.
Anh chỉ mỉm cười mà thảnh nhiên:
- Tôi có nói là bà nội tôi gặp chuyện sao? Là tự cô quýnh lên mà.
Tâm ngỡ ngàng rồi vắt óc suy nghĩ lại thấy chút tức giận xen xấu hổ, tự mình hại mình, bà nội người ta có chuyện sẽ tự đưa vào bênh viện nào cần một hộ lý bé nhỏ như cô, là cô lo thừa. Nhìn Tân trạng của cô là anh phì cười nhưng cố nén đẻ lái xe được đảm bảo an toàn. Trầm ngâm chút lại quay sang hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?
- Lát nữa sẽ biết. - Không trực tiếp trả lời mà như đang cố thử thách lòng tò mò của người kia, Tâm chỉ đành ngồi yên trên ghế lái phụ mặc cho chiếc xe đưa mình đi.
Một lát sau trước cửa kình chiếc xe xuất hiên cảnh náo nhiệt của chợ, cô hồ nghi nhìn sang người kia. Mặc kệ đôi mắt đang nhìn mình tò mò thì anh vẫn trầm lặng lái tiếp, bất quá khoé môi có chút cong lên xinh đẹp.
Đây là chợ đêm Đồng Xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.