Chương 9: Giống nhau
Lợn Béo
03/03/2016
Bốn người ngồi vào bàn ăn còn người làm
cho lui để ăn uống thoải mái hơn. Đáng lẽ Tâm định lấy lý do lên trên
chăm sóc bà nội thì chị Sen lại thuyết phục đành ở lại ăn. Các món ăn
được bê ra thơm phưng phức gồm: phở cuốn, cá sốt cà chua, sò huyết ,…
Mọi người bắt đầu ăn, Tịnh Sen gắp cho Tâm miếng phở cuốn, Tâm cầm ăn
nhưng lại bỏ rau chỉ ăn thịt.
- Tâm tại sao em lại bỏ rau vậy ? – Tâm chỉ trả lời :
- Em chỉ thích ăn thịt chứ không thích ăn rau. – Tịnh Sen bất ngờ trước câu trả lời bởi nó quá giống với câu trả lời của người đó.
‘’ Trong tiệm ăn Việt ở Mỹ, 10 năm trước có 3 người : Thiếu Phong, Tịnh Sen và 1 người bạn nữa. Ba người họ cũng gọi phở cuốn và mấy món ăn Việt khác, nhưng khi thấy Phong bỏ rau khỏi phở cuốn thì người bạn kia hỏi :
- Ê Phong, sao lại bỏ rau vậy ? – Tịnh Sen bên cạnh giờ mới để ý.
- Tôi chỉ thích ăn thịt chứ không thích ăn rau. – Phong đáp ‘’
Thấy chị mình bất động quá lâu.
- Chị có sao không ? – Tịnh Đế hỏi chị mình, Sen chỉ lắc đầu tỏ ý không sao . Lại quay sang hỏi Tâm :
- Ngoài ra, em còn ghét ăn thứ gì không ?
- Em ghét ăn hành nữa. Bởi nó hăng và cay, rất khó chịu. –Tâm đáp
‘’ – Tôi không thich ăn hành. Bởi nó hăng và cay, rất khó chịu. ‘’. Lập tức cái bát trên tay Tịnh Sen rơi xuống…
Choang… Bể thành nhiều mảnh. Trong đầu xuất hiện nhiều nghi vấn ‘’ Tại sao cô gái này lại giống Phong tới như vậy không chỉ đôi mắt, sở thích, sở ghét mà cả cách trả lời nữa. ‘’. Nghe tiếng vỡ cả ba người đứng dậy duy chỉ có Sen ngồi thần người suy nghĩ không biết xung quanh, người làm nghe thấy tiếng vỡ xong cũng chạy vào. Thiên Tài ra hiệu dọn dẹp, nhanh chóng để bữa cơm tiếp tục…
Kết thúc bữa cơm Tịnh Sen kéo tay Tâm ra ngoài dạo, Tài và Tịnh Đế vào thư phòng. Ngoài hoa viên…
- Tâm à, em thực sự rất giống với một người mà chị quen đấy – Tâm không hiểu nhìn và lắng nghe chị nói, bởi nó như tâm sự cần giãi bày. Nhưng đợi mãi mà chị không nói chỉ nhìn lên trời mất mấy phút sau.
- Em nghĩ sao về bầu trời đầy sao hôm nay ? Tâm rất ngạc nhiên về câu hỏi này bởi tự nhiên chị lại hỏi về sao, chỉ đáp :
- Tối nay có rất nhiều sao có to và bé. Em nghe ba em bảo, mỗi một vì sao trên kia là một linh hồn của người đã khuất biến thành.– Tâm đáp, trong khi Sen lại nhớ tới người đó.
‘’ Lần cắm trại, 10 năm trước
- Ê Phong trên trời nhiều sao quá, không biết là từ đâu ra nhỉ ? – Sen vui vẻ hỏi. Người thanh niên đứng bên cạnh mặc áo sơ mi, quần dài trắng, hai tay xỏ túi quần tiến tới nói :
- Sao trên trời nhiều vô kể, sao này chết thì có sao khác thay. Nhưng chúng từ đâu ra thì khó nói lắm, có người từng nói với tôi mỗi một vì sao trên kia là một linh hồn của người đã khuất biến thành.’’
Trở lại hiện tại.
Hai người Không nói gì mà chỉ ngắm sao cho tới khi ánh đèn chiếc xe vàng lóe lên…
Trong thư phòng, hai người đàn ông đang bàn về việc…
- Anh dạo này chúng ta luôn bị tổ chức ‘’ Quốc ‘’ cướp hàng, tính ra thiệt hại cũng không quá lớn nhưng cứ vậy thì… - Tài hiểu ý mà Đế đang nói đến. Đúng vậy, hắn không chỉ là người thừa kế tập đoàn lớn mà còn thay bác mình tiếp quản tổ chức ‘’ Gia ‘’. Bởi bác hắn từng có đứa con gái nhưng thất lạc chưa tìm được lại không có con trai chỉ có thể để lại cho hắn mà thôi. Hiện tổ chức lại luôn gặp phải tổ chức ngáng đường gây khó dễ ’’ Quốc ‘’, cần phải diệt trừ.
- Anh, nghe nói chủ đứng đầu là mang họ Vương, gần 60 tuổi, khi kẻ này đi vắng thì đại nghi trương, nhị nghi trượng sẽ thay hắn quản lý. Theo như em điều tra đại nghi trương là con gái hắn Vương Đường 31 tuổi, nhị nghi trương là con trai thứ Vương Hán 30 tuổi. Anh tính sao ?
- Em đừng lo anh sẽ nghĩ đối sách và thảo luận với bác Giang Hồ trong mấy ngày nữa. Trước hết em hãy ngưng việc mua hàng lại, bao nhiêu hàng còn lại lấy ra bán, cả trong kho dự trữ nữa, nhận đơn hàng nhỏ không nhận đơn hàng lớn. – Tịnh Đế nghe xong gật đầu, từ trước tới nay dù anhTài làm gì thì đều có lý do của nó, không nên hỏi nhiều mà phải làm theo. BỖNG …
- Tâm tại sao em lại bỏ rau vậy ? – Tâm chỉ trả lời :
- Em chỉ thích ăn thịt chứ không thích ăn rau. – Tịnh Sen bất ngờ trước câu trả lời bởi nó quá giống với câu trả lời của người đó.
‘’ Trong tiệm ăn Việt ở Mỹ, 10 năm trước có 3 người : Thiếu Phong, Tịnh Sen và 1 người bạn nữa. Ba người họ cũng gọi phở cuốn và mấy món ăn Việt khác, nhưng khi thấy Phong bỏ rau khỏi phở cuốn thì người bạn kia hỏi :
- Ê Phong, sao lại bỏ rau vậy ? – Tịnh Sen bên cạnh giờ mới để ý.
- Tôi chỉ thích ăn thịt chứ không thích ăn rau. – Phong đáp ‘’
Thấy chị mình bất động quá lâu.
- Chị có sao không ? – Tịnh Đế hỏi chị mình, Sen chỉ lắc đầu tỏ ý không sao . Lại quay sang hỏi Tâm :
- Ngoài ra, em còn ghét ăn thứ gì không ?
- Em ghét ăn hành nữa. Bởi nó hăng và cay, rất khó chịu. –Tâm đáp
‘’ – Tôi không thich ăn hành. Bởi nó hăng và cay, rất khó chịu. ‘’. Lập tức cái bát trên tay Tịnh Sen rơi xuống…
Choang… Bể thành nhiều mảnh. Trong đầu xuất hiện nhiều nghi vấn ‘’ Tại sao cô gái này lại giống Phong tới như vậy không chỉ đôi mắt, sở thích, sở ghét mà cả cách trả lời nữa. ‘’. Nghe tiếng vỡ cả ba người đứng dậy duy chỉ có Sen ngồi thần người suy nghĩ không biết xung quanh, người làm nghe thấy tiếng vỡ xong cũng chạy vào. Thiên Tài ra hiệu dọn dẹp, nhanh chóng để bữa cơm tiếp tục…
Kết thúc bữa cơm Tịnh Sen kéo tay Tâm ra ngoài dạo, Tài và Tịnh Đế vào thư phòng. Ngoài hoa viên…
- Tâm à, em thực sự rất giống với một người mà chị quen đấy – Tâm không hiểu nhìn và lắng nghe chị nói, bởi nó như tâm sự cần giãi bày. Nhưng đợi mãi mà chị không nói chỉ nhìn lên trời mất mấy phút sau.
- Em nghĩ sao về bầu trời đầy sao hôm nay ? Tâm rất ngạc nhiên về câu hỏi này bởi tự nhiên chị lại hỏi về sao, chỉ đáp :
- Tối nay có rất nhiều sao có to và bé. Em nghe ba em bảo, mỗi một vì sao trên kia là một linh hồn của người đã khuất biến thành.– Tâm đáp, trong khi Sen lại nhớ tới người đó.
‘’ Lần cắm trại, 10 năm trước
- Ê Phong trên trời nhiều sao quá, không biết là từ đâu ra nhỉ ? – Sen vui vẻ hỏi. Người thanh niên đứng bên cạnh mặc áo sơ mi, quần dài trắng, hai tay xỏ túi quần tiến tới nói :
- Sao trên trời nhiều vô kể, sao này chết thì có sao khác thay. Nhưng chúng từ đâu ra thì khó nói lắm, có người từng nói với tôi mỗi một vì sao trên kia là một linh hồn của người đã khuất biến thành.’’
Trở lại hiện tại.
Hai người Không nói gì mà chỉ ngắm sao cho tới khi ánh đèn chiếc xe vàng lóe lên…
Trong thư phòng, hai người đàn ông đang bàn về việc…
- Anh dạo này chúng ta luôn bị tổ chức ‘’ Quốc ‘’ cướp hàng, tính ra thiệt hại cũng không quá lớn nhưng cứ vậy thì… - Tài hiểu ý mà Đế đang nói đến. Đúng vậy, hắn không chỉ là người thừa kế tập đoàn lớn mà còn thay bác mình tiếp quản tổ chức ‘’ Gia ‘’. Bởi bác hắn từng có đứa con gái nhưng thất lạc chưa tìm được lại không có con trai chỉ có thể để lại cho hắn mà thôi. Hiện tổ chức lại luôn gặp phải tổ chức ngáng đường gây khó dễ ’’ Quốc ‘’, cần phải diệt trừ.
- Anh, nghe nói chủ đứng đầu là mang họ Vương, gần 60 tuổi, khi kẻ này đi vắng thì đại nghi trương, nhị nghi trượng sẽ thay hắn quản lý. Theo như em điều tra đại nghi trương là con gái hắn Vương Đường 31 tuổi, nhị nghi trương là con trai thứ Vương Hán 30 tuổi. Anh tính sao ?
- Em đừng lo anh sẽ nghĩ đối sách và thảo luận với bác Giang Hồ trong mấy ngày nữa. Trước hết em hãy ngưng việc mua hàng lại, bao nhiêu hàng còn lại lấy ra bán, cả trong kho dự trữ nữa, nhận đơn hàng nhỏ không nhận đơn hàng lớn. – Tịnh Đế nghe xong gật đầu, từ trước tới nay dù anhTài làm gì thì đều có lý do của nó, không nên hỏi nhiều mà phải làm theo. BỖNG …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.