Chương 20: Tai nạn suýt chết
Lợn Béo
12/04/2016
Cả Tâm và Dương lão phu nhân cùng vui vẻ ngắm những bông hoa anh đào xinh
đẹp, nơi họ đang đứng là một phần mới đang mở rộng của công viên mà ít
người biết tới, thì bất ngờ Dương lão phu nhân nói:
- Hoa anh đào thật đẹp, găng tay ta muốn có một cành mang về.
Nhìn thấy sự mong muốn thiết tha trong đôi mắt của bà nội, cô liền gật đầu, bảo bà ra kia nghỉ trước sau lấy cành hoa cô sẽ tới đưa cho bà. Đáng lẽ cô chỉ cần nói một tiếng với Thiên Tài là có thể xong nhưng cô lại chọn cách tự mình trèo cây ngắt cành hoa đào cho bà nội.
Từ nhỏ Tâm hay leo lên cây chơi nên cô khá tự tin mà bắt đầu leo một cách thành thục lên cây hoa anh đào cao lớn kia, trèo được một đoạn thấy có nhánh hao rất đẹp thì Tâm từ từ di chuyển tới gần nó. Một tay bám chắc vào một cành cây lớn, tay kia cố vươn dài ra cố túm lấy nhánh hoa, sau nhiều lần với cuối cùng thì cô cũng ngắt được. Nhưng lúc cô ngát được cành hoa cũng là lúc Tâm sẩy chân, mất đà, ngã xuống… Bịch…
Cứ ngỡ lúc mình ngã xuống sẽ vô cùng đau đớn, lúc mở mắt ra sẽ lại là cảnh trong bệnh viện nhưng lúc cô từ từ mở mắt thì đối diện trong khoảng cách gần là đôi mắt của tên đó: Dương Thiên Tài.
‘Thình thịch… thình thịch… ‘
Tim cô đang đập mạnh, mặt hơi ửng đỏ, đây là xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô lại có những biểu hiện lạ như vậy. Đây là lần đầu tiên Tâm nhìn rõ khuôn mặt của Thiên Tài thật ra nó cũng khá đẹp, nhất là đôi mắt đen có hơi lạnh, sắc bén như chim ưng, nó chứa vài tia lo lắng. Vì cô sao? Nhưng nhanh chóng phục hồi lại: nó không thể nào dành cho cô được, nhìn nhầm mất rồi.
‘Thình thịch… thình thịch… ‘
Còn Thiên Tài anh cũng có một sự bất ngờ khi nghe thấy tiếng tim đập mạnh của mình, nó chưa bao giờ như vậy cả ngay cả khi ở bên cạnh những cô gái xinh đẹp hay Chu Anh. Nhưng vì sao khi vừa nãy đỡ cô gái này lại đập mạnh. Vừa rồi sau khi nghe xong điện thoại của thư kí báo cáo công việc, Tài liền quay ra tìm kiếm bà nội mình, lại thấy cô gái này ‘dũng cảm’ leo trèo như vậy. Nhưng ai mà ngờ sau khi cô cầm được nhánh hoa xong kiền trượt chân ngã khiến anh lúc đó hoảng sợ, như có một sức mạnh vô hình mà chạy thật nhanh tới đỡ cô.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, như để tiềm kiếm câu trả lời trong đôi mắt đối phương về câu hỏi của mình. Thật lâu sau… lâu sau…
- Dương tổng, ngài không sao chứ?
Tiếng của người hướng dẫn viên như cây kéo cắt đứt mạch suy nghĩ miên man của hai người đưa họ trở lại thực tại. Người phản ứng nhanh vẫn là anh với câu nói đáp lại:
- Tôi không sao
Sau đó anh nhẹ nhàng đặt Tâm xuống nền cỏ xanh, hai người cố tránh ánh mắt của nhau mà nhìn về hai hướng khác. Sau đó Tâm nhớ ra cành hoa anh đào đang cầm trên tay mình, nhanh chóng li khai chạy tới chỗ bà nội đưa cho bà, Tài nhìn theo bong lưng nhỏ bé kia rồi tầm mắt chuyển sang người hướng dẫn viên hỏi:
- Có chuyện gì mà lại tìm tôi?
Người hướng dẫn viên nhìn câu nói không vui của vị tổng giám đốc mà tự hỏi mình đã làm gì sai chăng? Khômg lẽ mới vừa rồi đã hư chuyện tốt của hai người họ, nghĩ như vậy mà chỉ dám lí nhí nói:
- Dương… tổng tôi thấy sắc trời cũng đã xế chiều chúng nên đi về.
Anh nhìn lên bầu trời thì đúng như vậy chỉ gật đầu tỏ sự đồng ý.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ thì đoàn người bắt đầu li khai trở về khách sạn, trên đường ngườf hướng dẫn viên đi đầu, Tâm đi ngay phía sau với Dương lão phu nhân, tiếp đến là Thiên Lý sau cùng là Thiên Tài. Sắp về đến khách sạn, Tâm có ý đi chậm lại đến gần Tài, nhận ra điều đó Tài vẫn không có động tĩnh gì, lẳng lặng chờ đợi xem cô nhóc giở trò gì.
- Cảm ơn lúc nãy đã đỡ tôi.
Tâm vô cùng biết ơn lên tiếng vừa đủ cho hai người nghe nhưng ai đó lại vờ như không nghe thấy nói:
- Cô nói cái gì vậy? Tôi không có nghe rõ, nói to hơn chút đi.
Cô biết anh ta đang cố tình nhưng vẫn nhịn mà nói to hơn chút :
- Tôi cảm ơn anh! Đủ to chưa!
- Cũng tàm tạm. Nhưng để tỏ long biết ơn của cô hơn, nói thêm lần nữa coi!
Anh ta mặt sau dày vậy sao, cô đã phải nói hai lần tiếng cảm ơn mà anh ta còn… Lần này cô thực tức giận bước đi nhanh hơn lên trước canh Dương lão phu nhân, bỏ lại anh ta phía sau, cô thật hối hận đi cảm ơn anh ta đúng là thừa thãi. Nhưng cô không biết anh đang cười một nụ cười thoáng qua àm đã từ rất lâu rồi chưa từa xuất hiện. Thiên Lý đang mệt mỏi với chuyến đi vô bổ này lại phải chúng kiến cảnh hai người họ nói chuyện vui vẻ khiến cô càng them khinh thường Tâm: ‘Cô giỏi thật đấy! Cố quyến rũ anh tôi để bước và cửa Dương gia. Đừng có mơ!’
- Hoa anh đào thật đẹp, găng tay ta muốn có một cành mang về.
Nhìn thấy sự mong muốn thiết tha trong đôi mắt của bà nội, cô liền gật đầu, bảo bà ra kia nghỉ trước sau lấy cành hoa cô sẽ tới đưa cho bà. Đáng lẽ cô chỉ cần nói một tiếng với Thiên Tài là có thể xong nhưng cô lại chọn cách tự mình trèo cây ngắt cành hoa đào cho bà nội.
Từ nhỏ Tâm hay leo lên cây chơi nên cô khá tự tin mà bắt đầu leo một cách thành thục lên cây hoa anh đào cao lớn kia, trèo được một đoạn thấy có nhánh hao rất đẹp thì Tâm từ từ di chuyển tới gần nó. Một tay bám chắc vào một cành cây lớn, tay kia cố vươn dài ra cố túm lấy nhánh hoa, sau nhiều lần với cuối cùng thì cô cũng ngắt được. Nhưng lúc cô ngát được cành hoa cũng là lúc Tâm sẩy chân, mất đà, ngã xuống… Bịch…
Cứ ngỡ lúc mình ngã xuống sẽ vô cùng đau đớn, lúc mở mắt ra sẽ lại là cảnh trong bệnh viện nhưng lúc cô từ từ mở mắt thì đối diện trong khoảng cách gần là đôi mắt của tên đó: Dương Thiên Tài.
‘Thình thịch… thình thịch… ‘
Tim cô đang đập mạnh, mặt hơi ửng đỏ, đây là xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô lại có những biểu hiện lạ như vậy. Đây là lần đầu tiên Tâm nhìn rõ khuôn mặt của Thiên Tài thật ra nó cũng khá đẹp, nhất là đôi mắt đen có hơi lạnh, sắc bén như chim ưng, nó chứa vài tia lo lắng. Vì cô sao? Nhưng nhanh chóng phục hồi lại: nó không thể nào dành cho cô được, nhìn nhầm mất rồi.
‘Thình thịch… thình thịch… ‘
Còn Thiên Tài anh cũng có một sự bất ngờ khi nghe thấy tiếng tim đập mạnh của mình, nó chưa bao giờ như vậy cả ngay cả khi ở bên cạnh những cô gái xinh đẹp hay Chu Anh. Nhưng vì sao khi vừa nãy đỡ cô gái này lại đập mạnh. Vừa rồi sau khi nghe xong điện thoại của thư kí báo cáo công việc, Tài liền quay ra tìm kiếm bà nội mình, lại thấy cô gái này ‘dũng cảm’ leo trèo như vậy. Nhưng ai mà ngờ sau khi cô cầm được nhánh hoa xong kiền trượt chân ngã khiến anh lúc đó hoảng sợ, như có một sức mạnh vô hình mà chạy thật nhanh tới đỡ cô.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, như để tiềm kiếm câu trả lời trong đôi mắt đối phương về câu hỏi của mình. Thật lâu sau… lâu sau…
- Dương tổng, ngài không sao chứ?
Tiếng của người hướng dẫn viên như cây kéo cắt đứt mạch suy nghĩ miên man của hai người đưa họ trở lại thực tại. Người phản ứng nhanh vẫn là anh với câu nói đáp lại:
- Tôi không sao
Sau đó anh nhẹ nhàng đặt Tâm xuống nền cỏ xanh, hai người cố tránh ánh mắt của nhau mà nhìn về hai hướng khác. Sau đó Tâm nhớ ra cành hoa anh đào đang cầm trên tay mình, nhanh chóng li khai chạy tới chỗ bà nội đưa cho bà, Tài nhìn theo bong lưng nhỏ bé kia rồi tầm mắt chuyển sang người hướng dẫn viên hỏi:
- Có chuyện gì mà lại tìm tôi?
Người hướng dẫn viên nhìn câu nói không vui của vị tổng giám đốc mà tự hỏi mình đã làm gì sai chăng? Khômg lẽ mới vừa rồi đã hư chuyện tốt của hai người họ, nghĩ như vậy mà chỉ dám lí nhí nói:
- Dương… tổng tôi thấy sắc trời cũng đã xế chiều chúng nên đi về.
Anh nhìn lên bầu trời thì đúng như vậy chỉ gật đầu tỏ sự đồng ý.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ thì đoàn người bắt đầu li khai trở về khách sạn, trên đường ngườf hướng dẫn viên đi đầu, Tâm đi ngay phía sau với Dương lão phu nhân, tiếp đến là Thiên Lý sau cùng là Thiên Tài. Sắp về đến khách sạn, Tâm có ý đi chậm lại đến gần Tài, nhận ra điều đó Tài vẫn không có động tĩnh gì, lẳng lặng chờ đợi xem cô nhóc giở trò gì.
- Cảm ơn lúc nãy đã đỡ tôi.
Tâm vô cùng biết ơn lên tiếng vừa đủ cho hai người nghe nhưng ai đó lại vờ như không nghe thấy nói:
- Cô nói cái gì vậy? Tôi không có nghe rõ, nói to hơn chút đi.
Cô biết anh ta đang cố tình nhưng vẫn nhịn mà nói to hơn chút :
- Tôi cảm ơn anh! Đủ to chưa!
- Cũng tàm tạm. Nhưng để tỏ long biết ơn của cô hơn, nói thêm lần nữa coi!
Anh ta mặt sau dày vậy sao, cô đã phải nói hai lần tiếng cảm ơn mà anh ta còn… Lần này cô thực tức giận bước đi nhanh hơn lên trước canh Dương lão phu nhân, bỏ lại anh ta phía sau, cô thật hối hận đi cảm ơn anh ta đúng là thừa thãi. Nhưng cô không biết anh đang cười một nụ cười thoáng qua àm đã từ rất lâu rồi chưa từa xuất hiện. Thiên Lý đang mệt mỏi với chuyến đi vô bổ này lại phải chúng kiến cảnh hai người họ nói chuyện vui vẻ khiến cô càng them khinh thường Tâm: ‘Cô giỏi thật đấy! Cố quyến rũ anh tôi để bước và cửa Dương gia. Đừng có mơ!’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.