Báo Thù

Chương 5

Thải Nhi

03/07/2013

Đến phòng nghỉ, Phương Di Thiến còn chưa kịp thở, đã bị Triệu Quân Á trấn trụ vào tường, hôn cô thật sâu.

Cô còn định trách hắn quá mãnh liệt, nhưng hắn đã sớm từng bước từng bước khơi dậy dục vọng trong cô, khiến cô không thể phản kháng hắn, thậm chí khát khao hắn.

Tâm lý cùng sinh lý quá mức mâu thuẫn, làm cho cô tức giận hôn lại hắn, cố ý cắn nát môi hắn, làm cho cả hai đều nếm được vị mặn mặn của máu.

“Em thật độc ác!” Hắn đẩy ngã cô lên giường, nhanh chóng cởi quần áo trên người.

“Là anh khiêu khích em trước.” Khi hắn đang ở trên người cô, cô không cam lòng trả lời.

“Anh không thích ánh mắt những người đàn ông khác nhìn em.” Hắn không kiên nhẫn cởi tất chân cùng tiết khố của cô ra, lấy vật to lớn đang sưng lên của hắn hung hăng xỏ xuyên qua cô.

“Ách……” Cô có chút bất ngờ, thân mình không khỏi rung động một trận.

Mặc dù cơ thể cô đã có sự chuẩn bị tốt vì hắn, nhưng mà hắn dùng sức quá mạnh khiến cô thực sự không quen, cô phải cố gắng hết sức mới đuổi kịp tiết tấu của hắn.

“Em đối với bọn họ một chút hứng thú cũng không……” Cô khó khăn mở miệng, cảm thấy thật chán ghét khi nơi mềm mại nhất của cô đang bị hắn từng giọt từng giọt ăn mòn công chiếm,“Anh không cần phải.”

Va chạm mãnh liệt một cái, làm cho cô không khỏi thốt lên tiếng thét chói tai, rốt cuộc không thể chịu được hắn thêm nữa.

Người tà ác…… Rõ ràng là hắn mới đúng.

“A! Quân Á.” Cô cảm thấy thế giới trước mắt như chìm trong sương mù, cô không rảnh để tự tra hỏi đạo đức của mình hay lương tâm của mình, hơn nữa phòng này cách âm rất tốt.

Cô chỉ có thể thuận theo những hành động mãnh liệt của hắn, tùy ý hắn chiếm đoạt linh hồn thật sâu trong con người cô, làm cho thân thể cô, lòng của cô, vĩnh viễn thuộc về riêng hắn…… Đột nhiên, hắn xoay người một cái, làm cho cô ngồi lên trên người hắn.

“Quân Á!” Cô vội vàng bắt lấy hai cánh tay hắn để ổn định thân mình.

Hắn đưa tay đỡ mông của cô, dạy cô cách khống chế dục vọng của chính mình…….

Phương Di Thiến vô lực ghé vào trước ngực hắn, một hồi lâu sau mới nâng thân mình dậy.

Cô không giống lần trước ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, ngược lại kéo chăn trùm kín thân mình, không chịu nhìn hắn.

“Làm sao vậy?”Tayhắn nhẹ nhàng gỡ chăn khỏi người cô, dáng vẻ dịu dàng lại khôi phục như bình thường.

“Em không thích dáng vẻ ngày hôm nay của anh.” Cô có chút để ý nói.

Đúng là cô thực sự rất yêu thương hắn, nhưng biểu hiện của hắn hôm nay, không hề có chút nào giống với Triệu Quân Á cô từng quen biết trước đây.

Không để ý đến sự cự tuyệt của cô, trước mặt bao nhiêu khách hàng của cô lại có hành động trêu chọc khiêu khích cô, hiện tại khẳng định tất cả mọi người đều biết hai người đang ở trong phòng này làm gì.

À? Xem ra hắn hơi quá đáng, đã chọc giận cô rồi.

“Di Thiến ngốc.” Hắn vòng tay ôm lấy thắt lưng cô, kéo chăn ở trước người cô ra “Bởi vì anh quá yêu em! Đợi lời thổ lộ của em nhiều năm như vậy, anh có thể không kích động sao?” Cô run run một chút, bởi vì câu nói của hắn, cũng bởi vì động tác khiêu khích của hắn.

“Kia……” Cô cố gắng ổn định giọng nói:“Tại sao trước kia anh không chủ động theo đuổi em?”

“Anh rất xấu tính, Di Thiến.”Tayhắn không an phận ở trên người cô vuốt ve,“Anh muốn thử xem em yêu anh nhiều như thế nào, muốn biết em có yêu anh nhiều như anh yêu em không?”

Ngực cô nóng lên,“Em phi thường yêu anh.”

“Nhưng biểu hiện của em lại giống như có anh cũng được mà không có cũng không sao, em không ngại việc anh thân mật với người phụ nữ khác, chấp nhận chỉ làm em gái của anh, là bạn bè, những điều đó làm anh thực đau đớn.” Hắn thản nhiên nói dối thực ngọt ngào.

“Không, em để ý!” Cô bật thốt lên nói.“Anh có biết em ghen tỵ với bạn gái của anh nhiều như thế nào không, em rất hi vọng mình có thể trở thành họ, cho dù một ngày cũng tốt, chỉ cần có được anh một ngày, em đã cảm thấy thực mãn nguyện. Em chưa bao giờ nghĩ rằng, không nghĩ rằng anh cũng……”

“Đứa ngốc. Nếu đổi lại là anh, anh không thể chịu được có người đàn ông khác chạm vào em dù chỉ là một sợi lông tơ.”

“Cho nên…… vừa rồi anh làm như vậy là muốn công khai chủ quyền của mình?” Cô cắn cắn môi, do dự có nên chấp nhận lời giải thích của hắn không.

“Có lẽ là do anh thực sự không có cảm giác an toàn! Tất cả mọi chuyện đối với anh đều không giống sự thật.”

Đó là lời của cô mới đúng! Cô mới chính là người không có cảm giác an toàn a.

“Em có thể để anh chịu dày vò sao?” Nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn lại lần nữa làm nhiễu loạn suy nghĩ của cô.

Hắn đã nói như vậy, cô còn có thể tức giận được sao, cô thở dài, thỏa hiệp,“Không được có lần sau nữa.”

“Anh cam đoan.” Dù sao mục đích của hắn cũng đã đạt được, bây giờ tất cả mọi người đều biết cô là người phụ nữ của hắn.

Cô quay người lại, dựa sát vào trong lòng hắn,“Quân Á, em rất yêu rất yêu anh, cho nên anh không cần thử thách tình yêu của em, trái tim em mãi là của anh.”

Hắn không chút để ý vỗ về da thịt trắng mịn non mềm của cô, đem cảm xúc che giấu rất khá,“Thực xin lỗi, lần sau anh sẽ không như vậy nữa.”

“Được rồi! Chuyện cũng đã qua rồi.” Thấy hắn dường như đang rất áy náy, cô thấy không đành lòng ngược lại còn an ủi hắn.

“Đúng rồi, lúc nãy em có nói…… Em không thể tiếp tục thuê căn nhà hiện tại đang ở sao?”

“Đúng vậy! Chủ nhà kia thực sự rất đáng giận.” Phương Di Thiến buồn bực than phiền,“Tự nhiên bây giờ lại không muốn cho em thuê nữa”

Nghĩ đến bà chủ nhà xấu xa kia, trong lòng cô tràn ngập lửa giận.

“Ân……” Triệu Quân Á làm như suy nghĩ rất lâu, mới chậm rãi mở miệng,“Hay là… Em có muốn đến ở cùng nhà với anh không?”

——————————

“Chị, nghe nói chị đang ở cùng với anh Quân Á?”

“Bắt đầu từ mấy ngày trướ, bởi vì chị không thể tiếp tục thuê căn phòng trước kia được.” Phương Di Thiến ngồi ở một góc trong quán rượu, ôm microphone cùng em gái nói chuyện phiếm.

“Phốc! Yêu lâu như vậy, cuối cùng đã đến ở cùng nhau?” Phương Di Đổng ở đầu dây bên kia cười nói.“Em còn nghĩ rằng cả đời này chị cứ âm thầm yêu anh ấy như vậy.”

Phương Di Thiến ngẩn ra,“Em……..đã biết từ trước?”

“Chị hay nói đùa nhỉ?” Phương Di Đổng cố ý nói thật khoa trương: “Mỗi lần chỉ cần vừa thấy anh Quân Á đến, ánh mắt của chị liền chăm chú dõi theo người ta, cái gì cũng không để ý, muốn mọi người không biết rất khó.”

Phải không? Phương Di Thiến bất giác đỏ mặt. Cô còn tưởng rằng mình đã che giấu rất khá “Anh Quân Á cũng thật là! Bên ngoài giả bộ không thèm để ý, lại thường nhân lúc không có ai hỏi em về chuyện của chị, chẳng tự nhiên chút nào.”

Nghe được hóa ra Triệu Quân Á cũng bắt đầu chú ý mình từ lâu, Phương Di Thiến cảm giác trong lòng ấm áp.

“Em đã biết sao không nói,để bây giờ mới nói hả? Hại chị và Quân Á phải khổ sở lâu như vậy!”

Phương Di Thiến sẵng giọng.

“Tình yêu kiểu này, vốn muốn những người trong cuộc tự mình nói ra! Nếu người bên ngoài nói ra, thì còn gì thú vị nữa?” Phương Di Đổng cười hì hì nói.



“Ngươi cô cô này, đổ nói được đạo lý rõ ràng.” Phương Di Thiến cười mắng, ngẩng đầu thấy quen thuộc bóng người hướng chính mình đi tới, ánh mắt lập tức sáng ngời,“Ai! Quân Á đến đây, lúc khác nói chuyện a.”

Phương Di Đổng mắng cô cái gì mà thấy người yêu thì quên em gái, cô cũng chẳng thèm để ý tới, vội vàng cất điện thoại.

“Quân Á, tại sao anh lại đến đây?”

“Muốn gặp em đấy!” Triệu Quân Á có chút dịu dàng tươi cười.

“Anh mỗi ngày đều phải làm việc bận rộn như vậy, còn đến đây tìm em.” Cô vừa cảm động vừa đau lòng,“Em không muốn anh phải vất vả như vậy!”

Mỗi ngày hắn đều phải làm việc ở phòng khám đến tận chín giờ tối, đã đủ mệt mỏi, vậy mà mỗi ngày đều đến “Hồng” tìm cô, cùng cô đến tận ba giờ sáng mới rời đi.

Tuy rằng khi đến hắn thường ở trong căn phòng nhỏ của cô để nghỉ ngơi, đương nhiên, phần lớn thời gian là hai người nằm trên giường cùng nhau, sau đó ai cũng không ngủ, như vậy thật sự rất mệt mỏi.

“Có thể ở cùng em thì có gì vất vả đâu?” Hắn khẽ mỉm cười.

Làm sao lại không? Phương Di Thiến thực ảo não, lần đầu tiên cảm thấy phiền muộn vì giờ giấc làm việc của hai người khác nhau.

Tại sao trước kia cô không để ý tới điều này chứ “Quân Á, chúng ta trở về đi!” Cô đột nhiên đứng dậy nói.

“Bây giờ sao?” Hắn nhíu mày.

“Đúng vậy!” Cô vội vàng cầm lấy túi xách của mình, lôi kéo hắn đứng lên.

“Em không trông coi quán?”

“Mọi người ở đây đều làm lâu như vậy,ok, để em đi nói với họ vài câu là được rồi.” Cô không thể để cho hắn phải vất vả vì cô thêm nữa.

Cô mở quán này, là vì muốn cho hắn một không gian thoải mái nhàn nhã không có muộn phiền, chứ không phải để hắn phải mệt mỏi như vậy.

Nhìn cô thấp giọng dặn dò các công việc trong quán với nhân viên, trong lòng Triệu Quân Á hiện lên một loại cảm giác khó chịu khác thường.

Hắn thừa nhận là hắn cố ý, hắn không quan tâm đến mạng của mình, hắn như vậy là bởi vì có chuyện quan trọng cần phải làm.

Hắn biết Di Thiến thực sự yêu thương hắn, thậm chí nguyện ý vì hắn mà từ bỏ tất cả.

Hắn cố ý mỗi ngày đều tới nơi này báo danh, cố ý làm cho cô cảm thấy đau lòng, cảm thấy thương xót, tất cả để cô đóng cửa “Hồng”.

Hắn muốn cô chỉ còn hai bàn tay trắng khi hắn bỏ đi, như vậy, việc báo thù mới thực hoàn hảo.

Không hề phản kháng để cô kéo đi, nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt cương quyết của cô, vì hắn,cô không có chút nào do dự, tâm hắn không biết vì sao bỗng nhiên đau lên.

Chuyện này không nên như vậy, cảm xúc của hắn không nên vì cô mà sôi sục như vậy.

Hắn lợi dụng lòng tốt của cô, lợi dụng tình yêu cô dành cho hắn, lại chán ghét bản tính thiện lương của cô, chán ghét tình yêu của cô làm hắn phải dao động.

Rõ ràng là trước đây hắn cố ý dụ hoặc cô, nhưng đến khi cô yêu hắn không chút hối hận, hắn lại oán hận thâm tình của cô.

“Tốt lắm.” Cô mỉm cười ngọt ngào với hắn,“Chúng ta trở về đi!”

Hắn không hề phản ứng, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

“Anh làm sao vậy?” Cô không nghĩ nhiều lắm, thân thiết hỏi:“Có gì không thoải mái sao?”

Tay cô đang định đưa lên sờ trán của hắn, lại bị hắn né tránh.

“Anh không sao.” Giọng nói của hắn trở nên thật nghiêm khắc.

Sự xa cách của hắn làm cô sợ hãi, cô vô ý lùi về phía sau vài bước.

Phát hiện mình đã biểu lộ cảm xúc ở trước mặt cô, Triệu Quân Á trong lòng thầm mắng một tiếng, miễn cưỡng cười trừ giải thích “Thật có lỗi, hôm nay ở phòng khám thật sự quá mệt mỏi.”

Hắn biết nói như vậy chắc chắn có tác dụng với cô.

Quả nhiên, cô lập tức lo lắng,“Mệt mỏi như vậy còn không chịu về nhà nghỉ ngơi, còn chạy tới đây tìm em. Chúng ta nhanh trở về đi!”

“Ừm!” Hắn tùy ý để cô kéo ra ngoài cửa.

Ánh mắt hắn nhìn những vị khách trong quán, quả thực so với trước kia đã ít đi rất nhiều.

Quán này là do cô một mình lập nên, bây giờ cô có bạn trai, không còn giống như trước kia nhiệt tình tiếp đón khách hàng, người đến quán ít đi cũng là chuyện dễ hiểu.

Hắn muốn hoàn toàn hủy diệt cô, chuyện này là tất yếu ……“Đưa chìa khóa xe cho em, em sẽ lái xe, anh ngủ một chút đi.” Hồn nhiên không biết trong lòng hắn đang toan tính điều gì, đến chỗ xe hắn đang đỗ, cô xòe tay ra chờ lấy chìa khóa của hắn.

Hắn cũng không nói gì, đem chìa khóa đưa cho cô, chính mình ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái.

Thực ra hắn cũng không muốn ngủ, nhưng hắn lại càng không muốn nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập nhu tình của cô, vì thế chỉ có thể nhắm mắt lại, chợp mắt một chút.

Cảm giác được Phương Di Thiến cố ý lái xe thật chậm, để hắn có thể nghỉ ngơi, trong lòng Triệu Quân Á đột nhiên có cảm giác thực buồn bực.

Đây chẳng phải điều hắn hi vọng sao? Hắn không hiểu chính mình đang tức giận cái gì. làm Cho xe chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe, cuối cùng hắn không phải ở cùng cô trong không gian chật hẹp ngột ngạt nữa, hắn thở dài một hơi.

“Anh không ngủ sao? Tại sao tỉnh dậy nhanh như vậy?” Vừa dừng xe liền thấy hắn đã mở mắt râ, Phương Di Thiến quan tâm hỏi.

“Không sao cả, dù sao cũng đã về nhà rồi.” Hắn mở cửa xuống xe.

Phương Di Thiến tuy rằng cảm thấy hôm nay hắn thực sự quá lãnh đạm, nhưng nghĩ đến việc hàng ngày hắn đều đến quán tìm cô, cô liền cảm thấy thật áy náy.

Có lẽ đã đến lúc…… Tuy rằng cô không hề muốn từ bỏ, nhưng vì hắn, cái gì cô cũng nguyện ý làm.

Cô vội vàng đuổi kịp cước bộ của hắn, cùng nhau bước vào thang máy đi tới tầng hai người ở.

“Anh nên đi tắm trước đi, thả lỏng một chút!” Vừa vào cửa, cô liền đẩy hắn vào phòng tắm ở phòng ngủ chung của hai người “Em giúp anh lấy quần áo.”

Hắn hờ hững nhìn cô bận rộn tìm kiếm ở trong tủ quần áo của hắn, cuối cùng cầm một bộ quần áo đi đến phía hắn.

“Nhanh lên, tắm rửa nghỉ ngơi đi! Anh xem ra rất mệt. Hôm nay em ngủ ở phòng ngoài là được rồi, miễn cho quấy rầy đến……”

Hắn đẩy quần áo trong tay cô ra, dùng sức ôm cô vào trong lòng.

Hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt quan tâm của cô, mỗi lần nhìn thấy, đều làm cho hắn phiền muộn không thôi.

“Quân Á.” Cô dịu dàng kêu lên.

Không muốn nghe giọng nói làm nhiễu loạn tâm trí hắn của cô, hắn bá đạo hôn lên môi cô, hai tay cũng không ngừng ở trên người cô vuốt ve.



“Ưm!” Cô nhắm đôi mắt xinh đẹp, rất nhanh liền chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào của hắn.

Hai người song song ngã lên giường lớn, hắn vội vàng cởi quần áo của cô ra, muốn mượn việc hoan ái để phát tiết sự tức giận trong lòng.

Tuy rằng động tác của hắn có chút mãnh liệt, nhưng cô cũng không oán giận cái gì, đem sự dịu dàng vô tận đáp lại hắn.

Ở trước mặt cô, hắn cảm thấy chính mình giống một đứa trẻ…… Hắn lơ đãng quay đầu, nhìn đến tấm gương to ở trên tường kia, hình ảnh hai người trần trụi đang quấn lấy nhau, cả người hắn chấn động, giống như bị hắt một chậu nước lạnh vào người, dục hỏa trong người tắt ngúm.

Hắn chán nản xoay người ngồi dậy, cảm thấy mọi chuyện đã vượt quá sự kiểm soát của hắn.

“Anh làm sao vậy?”Cô mờ mịt nhìn hắn, không hiểu tại sao hôm nay hắn lại có tính khí thất thường như vậy

“Anh đi tắm rửa.” Thật nguy hiểm, hắn tại sao lại có thể vì một người phụ nữ mà dao động quyết tâm báo thù.

Hắn đi vào phòng tắm, giống như chỉ muốn chạy trốn khỏi cô.

Triệu Quân Á biết biểu hiện hôm nay của hắn rất không phù hợp, nhưng hiện tại hắn cũng chẳng còn tâm trí lo lắng chuyện này.

Hắn mở vòi hoa sen, để nước lạnh tùy ý dội vào người, làm cho bản thân mình có thể tỉnh táo hơn một chút.

Nếu không rời đi, hắn sợ chính mình sẽ không thể chịu được nhu tình như nước của cô thêm nữa……

—————————

“Tôi đã mời Cô Diệp đến thay thế vị trí của tôi, trước hết mấy ngày nay tôi sẽ đem công việc của quán nói cho cô ấy biết, sau này trong quán có chuyện lớn nhỏ gì, đều giao cho cô ấy xử lý, nhưng tôi muốn hỏi…” Phương Di Thiến gặp riêng Tiểu Đồng nói.

Cô Diệp mà cô nói, là người mấy ngày trước cô mới tuyển vào làm, cô ấy đã có kinh nghiệm nhiều năm kinh doanh nhà hàng, ngoại hình cũng không tệ lắm, mặc dù so với yêu cầu của cô vẫn còn thiếu một chút, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.

“Chủ quán, sau này cô sẽ không đến đây nữa sao?” Tiểu Đồng vẻ mặt đau khổ hỏi.

“Đương nhiên là vẫn sẽ đến!” Phương Di Thiến cười cười,“Chính là có khả năng sẽ rời đi trước chín giờ, Cô Diệp rất có kinh nghiệm, mọi người cần phải ở chung với cô ấy thật tốt đấy nhé.”

“Chủ quán, nói thực ra, cô cảm thấy cô ấy được không?” Cô nhìn thế nào cũng thấy Cô Diệp cho dù là cùng khách hàng nói chuyện hay xử lý các công việc xảy ra trong quán, đều kém xa chủ quán.

“Không được cũng không có cách nào khác, tôi không muốn Quân Á quá mệt mỏi, nếu tôi không từ bỏ quán rượu này, anh ấy không thể mỗi ngày đều đến đây gặp tôi.” Phương Di Thiến cười khổ nói, mang theo ngọt ngào cùng thương xót.

“Xem ra cô thật sự thực yêu thương anh ấy.”

“Đúng vậy!” Phương Di Thiến thở dài,“Được rồi, tóm lại trước hết cứ như vậy đi! Nếu thật sự không thành công, tôi sẽ tìm biện pháp khác.”

Tiểu Đồng do dự một chút, mới nói:“Chủ quán…… Cô muốn đóng cửa “Hồng” sao?”

Phương Di Thiến kinh ngạc nhìn cô “Tại sao lại nghĩ như vậy?”

Tuy rằng giữa “Hồng” và Quân Á, cô chọn Quân Á nhưng cô cũng không muốn đóng cửa quán.

“Gần đây công việc kinh doanh của quán so với trước kia quả thực đã kém đi không ít.” Tiểu Đồng thật cẩn thận nói.

“Đây là tất nhiên, trước kia tôi đều cố gắng tự mình làm tất cả mọi việc, hiện tại bỗng nhiên buông tay, chắc chắn có một chút thay đổi.” Cô thực sự biết rõ vấn đề ở đâu, nhưng cô không thể giống như trước kia được nữa.

Đối với cô mà nói, Quân Á vô cùng quan trọng.

“Cho nên chủ quán a, cô xác định sẽ không đóng cửa quán rượu chứ?” Hiện tại kinh tế đang rất khó khăn, muốn tìm một cô chủ tốt như vậy quả thực rất khó a “Yên tâm, tôi tạm thời chưa tính đến việc này.” Phương Di Thiến cười nói:“Cô có thể yên tâm làm việc.”

Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc gọi tên cô “Di Thiến.”

Cô quay đầu lại, thấy người cô thương yêu, khuôn mặt trở nên tươi cười rạng rỡ,“Quân Á!”

“Nếu em còn đang bận công việc thì cứ tiếp tục, không cần để ý đến anh……”

“Không có gì cả, cũng không có chuyện quan trọng gì đâu.” Cô cười cầm tay hắn, quay đầu nói với Tiểu Đồng,“Được rồi, cô đi làm việc của mình đi!”

Tiểu Đồng cười hì hì nói:“Yêu! Chủ quán đã ghét bỏ người ta rồi.”

Vừa nói xong, cô liền nhanh như chớp chạy về phòng bếp, không cho chủ quán có cơ hội mắng cô.

“Tiểu Đồng chết tiệt!” Phương Di Thiến cười mắng.

“Xem ra hôm nay tâm tình em rất tốt.” Hắn nhìn hành động của cô, nói.

“Dĩ nhiên rồi!” Cô vui vẻ nói:“Em đã tìm được người thay em quản lý công việc trong quán, sau này, em sẽ không phải đến đây thường xuyên, anh cũng không cần mỗi ngày đều chạy đến đây.”

“Tìm được người ư? Đây chính là quán rượu yêu quý của em, em xác định người kia có làm được không?” Hắn lo lắng hỏi.

Đương nhiên…… không tốt lắm, cô không hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Cô Diệp, nhưng tạm thời bây giờ cô không thể tìm được người thích hợp hơn.

“Không thành vấn đề.” Không muốn hắn lo lắng, cô ra vẻ thoải mái nói.

Triệu Quân Á mím môi không nói.

Vừa rồi Di Thiến và người phục vụ nói chuyện với nhau hắn đều nghe được, hắn biết cô đối với người mới nhận vào làm kia cũng không tin tưởng nhiều lắm.

Giữa “Hồng” và hắn, cô lựa chọn hắn.

Đây là kết quả hắn đã đoán ra từ trước, cũng là mục đích duy nhất của hắn. Thế nhưng không biết vì sao, mọi chuyện đều đang phát triển theo đúng kế hoạch của hắn, hắn lại chẳng cảm thấy vui mừng chút nào, ngược lại…… Còn thấy thật khó chịu.

Cô đến tột cùng có biết hay không người đang ông mình thực sự yêu thương, là người có tâm tư dơ bẩn xấu xí như thế nào không? Sự dịu dàng săn sóc của hắn dành cho cô, sự quan tâm dặn dò, tất cả đều chỉ thủ đoạn muốn tổn thương cô của hắn.

Hắn khẳng định là điên rồi.

Nhìn cô dáng vẻ khoái trá, hắn bỗng nhiên cảm thấy xúc động, muốn đem tất cả chân tướng sự việc nói cho cô, muốn nhìn xem sau khi cô biết được tình hình thực tế, liệu còn có thể thật lòng yêu hắn không chút toan tính như vậy nữa không.

“Em từ bỏ sao?” Hắn hận bản thân mình, âm thanh khàn khàn hỏi cô.

Phương Di Thiến ban đầu hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười ngọt ngào,“Vì anh, thì có cái gì là không được?”

Vì hắn…… Phải không? Vấn đề là hắn căn bản không có tốt như cô vẫn tưởng a…… Trừng mắt nhìn cô đang mỉm cười, Triệu Quân Á cứng họng, chẳng thể nói được điều gì.

Hắn vẫn cho rằng, hắn tuyệt đối sẽ là người thắng trong trò chơi tình ái này.

Nhưng mà cô thậm chí không cần đùa giỡn toan tính với hắn, vẫn có thể làm cho tâm hắn phải đau đớn vì cô, làm dao động ý chí báo thù của hắn.

Nhìn cô tươi tười, ngực hắn giống như bị người ta dùng chày gỗ hung hăng đập cho một cái.

Có lẽ từ lúc hắn quyết định dụ hoặc cô, thì cũng là lúc hắn thua trong trận đấu này……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Báo Thù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook