Chương 2: Chạy trốn
Chước Nguyệt
26/05/2024
Hạ Băng hơi ngạc nhiên. Bởi lẽ nếu như bình thường thì hai người đó sẽ mắng cô xối xả chứ không phải để lại một câu đó rồi rời đi.
Cũng tốt thôi, coi như đây là một điều kiện tốt để tối cô trốn khỏi ngôi làng này. Sau khi rửa đống chén bát và dọn dẹp căn bếp hỗn độn, cô vội trở về chỗ ngủ của mình. Nói là phòng chứ nó chẳng khác gì một cái chuồng bò cũ cả, cô chỉ lấy mấy tấm tôn mỏng che lại cho cô. Nếu được ở trong nhà thì cô sẽ ngủ dưới bếp, còn chỗ này là do chính tay cô tân trang.
Hỏi vì sao trước đây cô không chạy đi ư? Cô muốn hoàn thành xong lớp mười hai, thi đậu vào trường đại học mình mơ ước, cụ thể là Học viện Điện ảnh ở thành phố Thanh Giang rồi mới rời đi. Nhờ vào bà chủ ở chỗ làm, cô đã thuê phòng và gửi sẵn quần áo vào đó. Bây giờ chỉ cần đến đó thôi…
Hành lý của cô không nhiều, vỏn vẹn bốn bộ quần áo cũ mà Hạ Trân ném lại và một xấp tiền cô dành dụm trong thời gian đi làm. Cô nói dối với Hạ Dương về tiền lương của mình, nhờ vậy tiết kiệm được không ít.
Ngoại trừ một cái vòng tay mẹ để lại, cô không còn di vật gì của hai người. Đương nhiên, đề phòng Hạ Dương mang đi bán, cô đã giấu nó rất kỹ trong một thời gian dài.
Đêm đến.
Sau khi làm xong công việc cuối cùng trong ngày, cô trở lại chỗ ngủ của mình. Từ chỗ ngủ của mình, Hạ Băng dễ dàng quan sát trạng thái của ngôi nhà. Đèn vẫn còn sáng, chứng tỏ ba người đó còn chưa ngủ.
Đợi một lúc lâu, lúc mà cô tưởng mình đã ngủ quên thì ánh sáng trong nhà cũng tắt ngỏm, tiếng khóa cửa lạch cạch vang lên. May mắn cho Hạ Băng, hôm nay là một đêm trăng sáng chứ không phải mưa tầm tã như đêm qua, cô không cần phải dùng đèn pin để dò đường.
“Đi thôi."
Hạ Băng mang cái túi xách nhỏ xíu rời khỏi. Cô men dọc theo con mương ở ruộng, đi về hướng đông để đến đường đại lộ. Từ đây, cô có thể bắt xe đến thành phố Châu Giang ở cách đây hơn một trăm năm mươi cây số.
Không hiểu vì sao cô cảm thấy sau lưng cứ hừng hực nhẹ. Khi cô quay lại, nhìn ánh lửa lập lòe ở căn nhà của người hàng xóm, đôi chân cô khựng lại. Đôi đồng tử hiện rõ ngọn lửa không ngừng lan rộng ra những ngôi nhà khác, trong đó có nhà của bác cô. Bên tai cô là tiếng la hét của mọi người, thậm chí đột nhiên có người lôi tên cô mà mắng chửi.
“Con khốn đó đúng là đồ xui xẻo mà. Mau, nhanh chóng dập lửa đi!”
Hạ Băng không quan sát nữa, cô tiếp tục rời đi. Có khi mọi người sẽ còn truyền tay nhau nói cô là người vô ơn, phóng hỏa nhà họ nữa.
Sau mười phút, cuối cùng cô cũng đi đến đường lộ. Bây giờ có lẽ đã hơn mười một giờ tối, cô không dám chắc trời đêm như thế này có chiếc xe nào chạy ngang qua đây không, nếu không thì cô phải đi bộ. Lỡ đâu mấy người đó tìm kiếm cô thì sao, một khi bị bắt lại thì cô sẽ vĩnh viễn mất đi giấc mơ của mình.
Cô không đứng yên mà đi dọc theo con đường. Dù thời gian đã trôi qua khá lâu nhưng không hề có bất kỳ một chiếc xe nào chạy ngang qua.
“Đúng là xui xẻo mà, biết vậy đợi trời sáng rồi hẵng đi.”
Cuối cùng, Hạ Băng đành tiếp tục đi bộ. Thể lực của cô rất tốt, đi bộ trong vòng một tiếng đồng hồ không thành vấn đề gì cả. Biết đâu trong lúc này may mắn gặp được một chiếc xe nào để đi nhờ.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng Hạ Băng mới gặp được một chiếc xe đậu ở ven đường.
Thật lòng Hạ Băng hơi sợ, nhưng cứ đi bộ như thế thì có lẽ cô sẽ ngất mất. Cô đánh liều gọi người tài xế ngồi bên trong đang mải mê bấm điện thoại.
“Chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy trước mặt là một cô gái, anh ta hơi ngạc nhiên. Không phải là vì sao nửa đêm lại có người xuất hiện, mà là nhan sắc của cô. Dưới ánh đèn đường mập mờ không ổn định, vẻ đẹp đó tự nhiên, thuần khiết đến mức khiến người ta dễ nảy sinh nhiều suy nghĩ. Chắc chắn cô sở hữu một làn da trắng bẩm sinh, tuy nhiên có lẽ vì ở ngoài nắng thời gian dài nên nó không còn quá sáng mà hơi nghiêng về màu bánh mật. Hiện tại cô không trang điểm, do đó đường nét ngũ quan tinh xảo cùng đôi môi đỏ hồng tự nhiên hiện rõ trong mắt anh.
Mỹ nhân!
Vốn nửa đêm chạy ra cây cầu này hóng gió, nào ngờ lại gặp được người đẹp. Anh liếc nhìn túi xách cũ sờn của cô, thở dài ngán ngẫm. Thì ra là một tiểu thư bỏ nhà đi bụi mà!
“Tôi muốn đi đến Thanh Giang, anh đưa tôi đến đó được chứ?”
Thấy anh ta cứ mãi nhìn mình như thế, Hạ Băng lên tiếng thử xem sao. Mặt mũi điển trai như thế, chắc là anh ta không phải người xấu đâu nhỉ?
“Cô có biết từ đây đến đó là bao lâu không?”
Hạ Băng gật đầu. Cô đã tìm hiểu kỹ về khu vực đó, vì có lẽ sau này cô sẽ gắn bó mãi với Thanh Giang chứ không trở về đây nữa.
“Lên xe đi, tôi đưa cô đến đó.”
Khi nhìn kỹ lại anh mới để ý rằng quần áo của cô cũ kỹ, nói đúng hơn là lỗi thời và quê mùa. Dù nơi này là nông thôn, nhưng nếu gia đình thuộc dạng có điều kiện thì chắc chắn không ăn mặc như thế. Chắc là cô ấy đến Thanh Giang thăm người thân hoặc có việc thôi.
Cô ấy không biết nhan sắc xinh đẹp đó sẽ gây ra nhiều chuyện lắm ư, đặc biệt là trong đêm khuya như thế? Nếu cô gái này không may mắn gặp anh mà là người khác, có lẽ ở đây sẽ thêm một tội ác mất.
Cũng tốt thôi, coi như đây là một điều kiện tốt để tối cô trốn khỏi ngôi làng này. Sau khi rửa đống chén bát và dọn dẹp căn bếp hỗn độn, cô vội trở về chỗ ngủ của mình. Nói là phòng chứ nó chẳng khác gì một cái chuồng bò cũ cả, cô chỉ lấy mấy tấm tôn mỏng che lại cho cô. Nếu được ở trong nhà thì cô sẽ ngủ dưới bếp, còn chỗ này là do chính tay cô tân trang.
Hỏi vì sao trước đây cô không chạy đi ư? Cô muốn hoàn thành xong lớp mười hai, thi đậu vào trường đại học mình mơ ước, cụ thể là Học viện Điện ảnh ở thành phố Thanh Giang rồi mới rời đi. Nhờ vào bà chủ ở chỗ làm, cô đã thuê phòng và gửi sẵn quần áo vào đó. Bây giờ chỉ cần đến đó thôi…
Hành lý của cô không nhiều, vỏn vẹn bốn bộ quần áo cũ mà Hạ Trân ném lại và một xấp tiền cô dành dụm trong thời gian đi làm. Cô nói dối với Hạ Dương về tiền lương của mình, nhờ vậy tiết kiệm được không ít.
Ngoại trừ một cái vòng tay mẹ để lại, cô không còn di vật gì của hai người. Đương nhiên, đề phòng Hạ Dương mang đi bán, cô đã giấu nó rất kỹ trong một thời gian dài.
Đêm đến.
Sau khi làm xong công việc cuối cùng trong ngày, cô trở lại chỗ ngủ của mình. Từ chỗ ngủ của mình, Hạ Băng dễ dàng quan sát trạng thái của ngôi nhà. Đèn vẫn còn sáng, chứng tỏ ba người đó còn chưa ngủ.
Đợi một lúc lâu, lúc mà cô tưởng mình đã ngủ quên thì ánh sáng trong nhà cũng tắt ngỏm, tiếng khóa cửa lạch cạch vang lên. May mắn cho Hạ Băng, hôm nay là một đêm trăng sáng chứ không phải mưa tầm tã như đêm qua, cô không cần phải dùng đèn pin để dò đường.
“Đi thôi."
Hạ Băng mang cái túi xách nhỏ xíu rời khỏi. Cô men dọc theo con mương ở ruộng, đi về hướng đông để đến đường đại lộ. Từ đây, cô có thể bắt xe đến thành phố Châu Giang ở cách đây hơn một trăm năm mươi cây số.
Không hiểu vì sao cô cảm thấy sau lưng cứ hừng hực nhẹ. Khi cô quay lại, nhìn ánh lửa lập lòe ở căn nhà của người hàng xóm, đôi chân cô khựng lại. Đôi đồng tử hiện rõ ngọn lửa không ngừng lan rộng ra những ngôi nhà khác, trong đó có nhà của bác cô. Bên tai cô là tiếng la hét của mọi người, thậm chí đột nhiên có người lôi tên cô mà mắng chửi.
“Con khốn đó đúng là đồ xui xẻo mà. Mau, nhanh chóng dập lửa đi!”
Hạ Băng không quan sát nữa, cô tiếp tục rời đi. Có khi mọi người sẽ còn truyền tay nhau nói cô là người vô ơn, phóng hỏa nhà họ nữa.
Sau mười phút, cuối cùng cô cũng đi đến đường lộ. Bây giờ có lẽ đã hơn mười một giờ tối, cô không dám chắc trời đêm như thế này có chiếc xe nào chạy ngang qua đây không, nếu không thì cô phải đi bộ. Lỡ đâu mấy người đó tìm kiếm cô thì sao, một khi bị bắt lại thì cô sẽ vĩnh viễn mất đi giấc mơ của mình.
Cô không đứng yên mà đi dọc theo con đường. Dù thời gian đã trôi qua khá lâu nhưng không hề có bất kỳ một chiếc xe nào chạy ngang qua.
“Đúng là xui xẻo mà, biết vậy đợi trời sáng rồi hẵng đi.”
Cuối cùng, Hạ Băng đành tiếp tục đi bộ. Thể lực của cô rất tốt, đi bộ trong vòng một tiếng đồng hồ không thành vấn đề gì cả. Biết đâu trong lúc này may mắn gặp được một chiếc xe nào để đi nhờ.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng Hạ Băng mới gặp được một chiếc xe đậu ở ven đường.
Thật lòng Hạ Băng hơi sợ, nhưng cứ đi bộ như thế thì có lẽ cô sẽ ngất mất. Cô đánh liều gọi người tài xế ngồi bên trong đang mải mê bấm điện thoại.
“Chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy trước mặt là một cô gái, anh ta hơi ngạc nhiên. Không phải là vì sao nửa đêm lại có người xuất hiện, mà là nhan sắc của cô. Dưới ánh đèn đường mập mờ không ổn định, vẻ đẹp đó tự nhiên, thuần khiết đến mức khiến người ta dễ nảy sinh nhiều suy nghĩ. Chắc chắn cô sở hữu một làn da trắng bẩm sinh, tuy nhiên có lẽ vì ở ngoài nắng thời gian dài nên nó không còn quá sáng mà hơi nghiêng về màu bánh mật. Hiện tại cô không trang điểm, do đó đường nét ngũ quan tinh xảo cùng đôi môi đỏ hồng tự nhiên hiện rõ trong mắt anh.
Mỹ nhân!
Vốn nửa đêm chạy ra cây cầu này hóng gió, nào ngờ lại gặp được người đẹp. Anh liếc nhìn túi xách cũ sờn của cô, thở dài ngán ngẫm. Thì ra là một tiểu thư bỏ nhà đi bụi mà!
“Tôi muốn đi đến Thanh Giang, anh đưa tôi đến đó được chứ?”
Thấy anh ta cứ mãi nhìn mình như thế, Hạ Băng lên tiếng thử xem sao. Mặt mũi điển trai như thế, chắc là anh ta không phải người xấu đâu nhỉ?
“Cô có biết từ đây đến đó là bao lâu không?”
Hạ Băng gật đầu. Cô đã tìm hiểu kỹ về khu vực đó, vì có lẽ sau này cô sẽ gắn bó mãi với Thanh Giang chứ không trở về đây nữa.
“Lên xe đi, tôi đưa cô đến đó.”
Khi nhìn kỹ lại anh mới để ý rằng quần áo của cô cũ kỹ, nói đúng hơn là lỗi thời và quê mùa. Dù nơi này là nông thôn, nhưng nếu gia đình thuộc dạng có điều kiện thì chắc chắn không ăn mặc như thế. Chắc là cô ấy đến Thanh Giang thăm người thân hoặc có việc thôi.
Cô ấy không biết nhan sắc xinh đẹp đó sẽ gây ra nhiều chuyện lắm ư, đặc biệt là trong đêm khuya như thế? Nếu cô gái này không may mắn gặp anh mà là người khác, có lẽ ở đây sẽ thêm một tội ác mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.