Chương 72: Đài phun nước Trevi
Chước Nguyệt
27/05/2024
Sở Hàn nghe tin bạn gái sẽ đến Rome, trong lòng cực kỳ không vui. Một giờ là lâu, một ngày cũng là lâu, huống hồ bây giờ lại kéo dài đến tận ba ngày.
"Anh đi cùng được không?"
"Không được, còn công việc của anh thì sao?"
"Có mấy ngày thôi, không phá sản được đâu."
"Không được là không được."
Ai tin một Tổng giám đốc nhàn nhã thì tin chứ cô thì không. Có những lúc nửa đêm tỉnh giấc, cô khẽ mở mắt thì thấy anh đang cặm cụi với cái laptop của mình. Cô biết bên ngoài anh tỏ ra rảnh rồi như thế nhưng công việc chẳng ít, thậm chí có thể nói là bận đến điên đầu. Là người điều hành cả một tập đoàn lớn, không đến công ty một ngày cũng có thể xảy ra bao nhiêu chuyện không ngờ.
Sở Hàn bĩu môi, sau đó tiếp tục sửa soạn hành lý giúp cô. Anh chừa một khoảng trống trong vali, bảo rằng chỉ cần cô bỏ đồ trong vào đây là xong, sau đó còn tránh mặt một lát để cô kiểm tra lại.
Đến tối, cả hai vẫn giữ thói quen ngủ cùng. Bàn tay không chịu yên phận liên tục di chuyển trên người Hạ Băng, không quên hỏi cô bản thân có thể đi cùng không.
Chuyển bay lúc chín giờ mà bây giờ đã hơn mười giờ, bị phá như thể cô lên tiếng: "Anh không định để em ngủ à?"
"Có chứ."
Không chịu nối, Hạ Băng liền chỉ về cái ghế sofa năm trong góc, giọng nói có chút bực mình: "Anh qua đó ngủ, dám trèo lên giường em đánh gãy chân anh."
".."
Đây là lần đầu tiên bị bạn gái mắng, Sở Hàn cảm thấy ấm ức. Anh tạm dừng hành động của mình nhưng vẫn không chịu rời khỏi giường, thậm chí còn bật lại cô: "Em đuổi không được anh đâu."
Đêm đó, một người ngủ ngon giấc, người còn lại tức đến mức suýt nữa thì đánh người kia.
Từ thành phố Thanh Giang đến Rome cũng phải mất năm tiếng. Thay vì lo lắng cho buổi chụp hình sắp tới, cô hỏi
Lâm Oanh có thể cùng mình tham quan Rome không.
"Chị sẽ, dù sao chị cũng chưa bao giờ đến Rome."
Hai người đón xe đến khách sạn mà Doiv đã thuê. Số phòng là 1402, tức đây là một trong những căn phòng VIP.
Một nhân viên của Doiv đã đợi sẵn. Khi nhìn thấy Hạ Băng và Lâm Oanh, cô ấy mỉm cười lên tiếng: "Xin chào, tôi tên là Zi, nhân viên của Doiv. Từ bây giờ tôi sẽ phụ trách chuyển đi ba ngày của hai vị."
Cô gái sử dụng tiếng Anh vì đây là một ngôn ngữ phổ biến toàn cầu. Trình độ của Lâm Oanh và Hạ Băng cũng không kém, rất nhanh bầu không khí đã trở nên hòa hợp đến không ngờ.
Zi phụ giúp hai người mang hành lý vào trong, sau đó giới thiệu sơ qua buổi chụp hình lần này. Không chỉ Hạ Băng, một diễn viên khác cũng được mời trở thành người đại diện.
"Tôi có thể hỏi là ai không?"
"Xin lỗi, đây là bí mật nội bộ. Một lát nữa đến đó cô sẽ biết."
Khoảng hai giờ sau, Zi đưa Lâm Oanh và Hạ Băng đến đài phun nước Trevi. Khỏi phải nói, đây có thể coi là một trong những địa điểm nhất định phải thăm quan khi đến Rome.
Ở giữa Trevi là bức tượng của thần biển Oceanus đang cưỡi trên cỗ xe ngựa hình vỏ sò. Trong khi đó, bên trái là bức tượng Abundance đang khua chiếc sừng dê kết hoa quả của nàng, bên phải là bức tượng đội vòng nguyệt quế cầm một chiếc cốc mà một con rắn uống nước từ đó. Hơn nữa, nghe nói rằng có trên ba mươi loài thực vật được chạm khắc trên đây.
Nhìn dòng nước lúc tĩnh lúc lặng kia, trong lonf Hạ Băng có chút xao xuyến. Cô nhớ đến truyền thuyết ba đồng xu kia, đột nhiên lại mong mình và Sở Hàn có cơ hội cùng nhau đến đây một lần.
"Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phòng thay quần áo cho cô, khi xong hết chúng tôi sẽ tiến hành trang điểm và chụp hình."
Dưới sự hướng dẫn của Zi, Hạ Băng lần đầu được nhìn thấy tận mắt trang phục hàng thật giá thật của Doiv. Vì là bộ sự tập mùa hạ, thiết kế của nó trông táo bạo và hở xẻ.
"Ổn... ổn chứ?"
Đây là lần đầu tiên cô ăn mặc như thế. Đầm có dạng cổ yếm, độ dài chưa đến đầu gối, họa tiết trông giống như hình ảnh của một vị thần Hi Lạp cổ đại nào đó mà cô không nhớ tên. Bên cạnh đó, vì phần lưng lộ hơn một nửa, vùng xương quai xanh và xương cánh bướm xinh đẹp của cô lộ rõ đến mê người.
Ai cũng khen nhưng Hạ Băng không hiểu tiếng Ý, vì thế cô cho rằng họ đang cười thầm. Zi sợ cô hiểu nhầm bèn giải thích rằng tất cả mọi người khẳng định diễn viên này trông quyến rũ và hút hồn.
Tiếp thei là trang điểm. Những nhà tạo mẫu chuyên nghiệp đều đã có mặt sẵn, họ nhanh chóng đánh giá gương mặt cô gái rồi bắt đầu công việc.
Có vẻ như làn da của Hạ Băng cực kỳ đẹp nên những ngưòi thợ cứ khen không ngớt. Thậm chí có người còn hỏi cô dưỡng da như thể nào đề được sáng bóng như thể.
".." Cô rất muốn nói bản thân chưa bao giờ đụng đến những món đó, không hề chăm sóc da. Nhiều lần cô cho rằng vì bản thân không còn cực nhọc như lúc trước nên làn da cũng sáng và tốt hơn, đâu biết rằng bẩm sinh đã như thế.
"Anh đi cùng được không?"
"Không được, còn công việc của anh thì sao?"
"Có mấy ngày thôi, không phá sản được đâu."
"Không được là không được."
Ai tin một Tổng giám đốc nhàn nhã thì tin chứ cô thì không. Có những lúc nửa đêm tỉnh giấc, cô khẽ mở mắt thì thấy anh đang cặm cụi với cái laptop của mình. Cô biết bên ngoài anh tỏ ra rảnh rồi như thế nhưng công việc chẳng ít, thậm chí có thể nói là bận đến điên đầu. Là người điều hành cả một tập đoàn lớn, không đến công ty một ngày cũng có thể xảy ra bao nhiêu chuyện không ngờ.
Sở Hàn bĩu môi, sau đó tiếp tục sửa soạn hành lý giúp cô. Anh chừa một khoảng trống trong vali, bảo rằng chỉ cần cô bỏ đồ trong vào đây là xong, sau đó còn tránh mặt một lát để cô kiểm tra lại.
Đến tối, cả hai vẫn giữ thói quen ngủ cùng. Bàn tay không chịu yên phận liên tục di chuyển trên người Hạ Băng, không quên hỏi cô bản thân có thể đi cùng không.
Chuyển bay lúc chín giờ mà bây giờ đã hơn mười giờ, bị phá như thể cô lên tiếng: "Anh không định để em ngủ à?"
"Có chứ."
Không chịu nối, Hạ Băng liền chỉ về cái ghế sofa năm trong góc, giọng nói có chút bực mình: "Anh qua đó ngủ, dám trèo lên giường em đánh gãy chân anh."
".."
Đây là lần đầu tiên bị bạn gái mắng, Sở Hàn cảm thấy ấm ức. Anh tạm dừng hành động của mình nhưng vẫn không chịu rời khỏi giường, thậm chí còn bật lại cô: "Em đuổi không được anh đâu."
Đêm đó, một người ngủ ngon giấc, người còn lại tức đến mức suýt nữa thì đánh người kia.
Từ thành phố Thanh Giang đến Rome cũng phải mất năm tiếng. Thay vì lo lắng cho buổi chụp hình sắp tới, cô hỏi
Lâm Oanh có thể cùng mình tham quan Rome không.
"Chị sẽ, dù sao chị cũng chưa bao giờ đến Rome."
Hai người đón xe đến khách sạn mà Doiv đã thuê. Số phòng là 1402, tức đây là một trong những căn phòng VIP.
Một nhân viên của Doiv đã đợi sẵn. Khi nhìn thấy Hạ Băng và Lâm Oanh, cô ấy mỉm cười lên tiếng: "Xin chào, tôi tên là Zi, nhân viên của Doiv. Từ bây giờ tôi sẽ phụ trách chuyển đi ba ngày của hai vị."
Cô gái sử dụng tiếng Anh vì đây là một ngôn ngữ phổ biến toàn cầu. Trình độ của Lâm Oanh và Hạ Băng cũng không kém, rất nhanh bầu không khí đã trở nên hòa hợp đến không ngờ.
Zi phụ giúp hai người mang hành lý vào trong, sau đó giới thiệu sơ qua buổi chụp hình lần này. Không chỉ Hạ Băng, một diễn viên khác cũng được mời trở thành người đại diện.
"Tôi có thể hỏi là ai không?"
"Xin lỗi, đây là bí mật nội bộ. Một lát nữa đến đó cô sẽ biết."
Khoảng hai giờ sau, Zi đưa Lâm Oanh và Hạ Băng đến đài phun nước Trevi. Khỏi phải nói, đây có thể coi là một trong những địa điểm nhất định phải thăm quan khi đến Rome.
Ở giữa Trevi là bức tượng của thần biển Oceanus đang cưỡi trên cỗ xe ngựa hình vỏ sò. Trong khi đó, bên trái là bức tượng Abundance đang khua chiếc sừng dê kết hoa quả của nàng, bên phải là bức tượng đội vòng nguyệt quế cầm một chiếc cốc mà một con rắn uống nước từ đó. Hơn nữa, nghe nói rằng có trên ba mươi loài thực vật được chạm khắc trên đây.
Nhìn dòng nước lúc tĩnh lúc lặng kia, trong lonf Hạ Băng có chút xao xuyến. Cô nhớ đến truyền thuyết ba đồng xu kia, đột nhiên lại mong mình và Sở Hàn có cơ hội cùng nhau đến đây một lần.
"Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phòng thay quần áo cho cô, khi xong hết chúng tôi sẽ tiến hành trang điểm và chụp hình."
Dưới sự hướng dẫn của Zi, Hạ Băng lần đầu được nhìn thấy tận mắt trang phục hàng thật giá thật của Doiv. Vì là bộ sự tập mùa hạ, thiết kế của nó trông táo bạo và hở xẻ.
"Ổn... ổn chứ?"
Đây là lần đầu tiên cô ăn mặc như thế. Đầm có dạng cổ yếm, độ dài chưa đến đầu gối, họa tiết trông giống như hình ảnh của một vị thần Hi Lạp cổ đại nào đó mà cô không nhớ tên. Bên cạnh đó, vì phần lưng lộ hơn một nửa, vùng xương quai xanh và xương cánh bướm xinh đẹp của cô lộ rõ đến mê người.
Ai cũng khen nhưng Hạ Băng không hiểu tiếng Ý, vì thế cô cho rằng họ đang cười thầm. Zi sợ cô hiểu nhầm bèn giải thích rằng tất cả mọi người khẳng định diễn viên này trông quyến rũ và hút hồn.
Tiếp thei là trang điểm. Những nhà tạo mẫu chuyên nghiệp đều đã có mặt sẵn, họ nhanh chóng đánh giá gương mặt cô gái rồi bắt đầu công việc.
Có vẻ như làn da của Hạ Băng cực kỳ đẹp nên những ngưòi thợ cứ khen không ngớt. Thậm chí có người còn hỏi cô dưỡng da như thể nào đề được sáng bóng như thể.
".." Cô rất muốn nói bản thân chưa bao giờ đụng đến những món đó, không hề chăm sóc da. Nhiều lần cô cho rằng vì bản thân không còn cực nhọc như lúc trước nên làn da cũng sáng và tốt hơn, đâu biết rằng bẩm sinh đã như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.