Chương 30: Em đang hẹn hò đúng không?
Chước Nguyệt
27/05/2024
Sáng hôm sau, khi Hạ Băng còn đang mê ngủ thì Lâm Oanh đã gọi điện cho cô, liên tục không ngớt. Tiếng chuông điện thoại âm ỉ đến lần thứ ba mới dứt.
"Alo chi."
"Em còn đang ngủ à?"
"Vâng ạ."
Nói xong, Hạ Băng còn vươn vai rồi lật sang một bên. Hôm nay là ngày cuối cùng cô được ngủ nướng vào buổi sáng, vì thể cô muốn tận hưởng cảm giác này lâu hơn một chút.
"Chị cho em năm phút đánh răng rửa mặt. Bắt đầu!"
Lâm Oanh cúp máy. Hạ Băng ngơ ngơ ngác nhìn dòng chữ "Kết thúc cuộc gọi", cô vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thôi kệ vậy, cứ làm theo lời chị ấy chứ biết sao giờ.
Được cho tận năm phút nhưng Hạ Băng chỉ mất ba phút để khiến cho bản thân tỉnh táo. Ngoại trừ đôi mắt còn hơi lờ đờ thì mọi thứ đều đã ổn cả.
Đúng năm phút sau, Lâm Oanh gọi điện lại. Câu đầu tiên không phải là hỏi cô đã tỉnh ngủ chưa mà là...
"Em đang hẹn hò đúng không?"
"..." Hạ Băng im lặng, biểu cảm gương mặt của cô lúc này cực kỳ khó coi. Vừa xác nhận hẹn hò tối qua, ấy thế mà hôm nay chị ấy đã hỏi cô câu đó. Cô không nói cho Lâm Oanh, chắc chắn Sở Hàn cũng không vì anh ấy chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường ở một công ty bình thường, vậy ai là người đã nói cho chị ẩy?
Không đúng, tại sao chị ấy lại hỏi như thế? Có khi nào là đang kiểm tra cô không?
"Không có ạ." Đành phải nói dối thôi, nếu chị ấy thật sự biết được thì sẽ bị ăn mắng mất.
Hạ Băng nghe rõ tiếng thở phào nhẹ nhõm của Lâm Oanh ở đầu dây bên kia. Giọng của cô ấy không còn nghiêm khắc như khi nãy mà là vui mừng.
"Em biết người ta đang nói em gì không? Hồ ly cướp người yêu."
"Hả?" Hình như có gì đó sai sai ở đây. Thứ nhất, hồ ly cướp người yêu, có phải mọi người gọi là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác đúng không? Thứ hai, người ta đang nói cô, là ai đang nói mới được chứ?
Nghe giọng nói ngạc nhiên của Hạ Băng, Lâm Oanh càng tin tưởng hơn. Cô bé chỉ vừa chân ướt chân ráo đến thành phố, ngoại trừ cô và Peter cùng một vài người của Viperlin thì chẳng ai biết đến sự tồn tại của cô bé. Bên cạnh đó, Hạ Băng ngây thơ như thế, chắc chắn là tuýp người chưa có tình đầu.
"Trên mạng đang lan truyền tin tức em và Peter hẹn hò. Vì người đứng sau tung tin đồn vào lúc ba giờ sáng nên nhân viên truyền thông không kịp dẹp tắt nó. Bây giờ em chính thức là người nối tiếng rồi đó, thậm chí họ còn tìm được trang web cá nhân của em."
Sau khi trả lời tin nhắn của Sở Hàn, Hạ Băng tắt kết nối mạng. Quả đúng như lời của Lâm Oanh, ngay sau khi kết nối với Internet, hàng loạt thông báo nhảy ẩm ẩm lên khiến cho điện thoại của cô suýt nữa bị đơ luôn.
Cô chỉ đăng vỏn vẹn một tấm ảnh, đó là khi Paul chụp cho cô ở Viperlin. Nhìn số lượng bày tỏ cảm xúc, bình luận và theo dõi tăng từ vài người đến hàng chục người, cô khóc không ra nước mắt. May mắn là cô không đăng gì ngoài tấm ảnh cả, nếu không chắc chắn sẽ bị săm soi.
"Vậy... nó có ảnh hưởng gì đến em không chị?"
Lâm Oanh thở dài trả lời: "Rất tiếc khi phải nói với em là có. Peter là một diễn viên nam có lượng người hâm mộ rất đông, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho em. Trong thời gian này em hãy hạn chế ra ngoài vì sẽ rất dễ bị fan anh ta bắt gặp, nếu cần thiết lắm thì mang theo khẩu trang và mũ."
"Vâng ạ."
"Alo chi."
"Em còn đang ngủ à?"
"Vâng ạ."
Nói xong, Hạ Băng còn vươn vai rồi lật sang một bên. Hôm nay là ngày cuối cùng cô được ngủ nướng vào buổi sáng, vì thể cô muốn tận hưởng cảm giác này lâu hơn một chút.
"Chị cho em năm phút đánh răng rửa mặt. Bắt đầu!"
Lâm Oanh cúp máy. Hạ Băng ngơ ngơ ngác nhìn dòng chữ "Kết thúc cuộc gọi", cô vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thôi kệ vậy, cứ làm theo lời chị ấy chứ biết sao giờ.
Được cho tận năm phút nhưng Hạ Băng chỉ mất ba phút để khiến cho bản thân tỉnh táo. Ngoại trừ đôi mắt còn hơi lờ đờ thì mọi thứ đều đã ổn cả.
Đúng năm phút sau, Lâm Oanh gọi điện lại. Câu đầu tiên không phải là hỏi cô đã tỉnh ngủ chưa mà là...
"Em đang hẹn hò đúng không?"
"..." Hạ Băng im lặng, biểu cảm gương mặt của cô lúc này cực kỳ khó coi. Vừa xác nhận hẹn hò tối qua, ấy thế mà hôm nay chị ấy đã hỏi cô câu đó. Cô không nói cho Lâm Oanh, chắc chắn Sở Hàn cũng không vì anh ấy chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường ở một công ty bình thường, vậy ai là người đã nói cho chị ẩy?
Không đúng, tại sao chị ấy lại hỏi như thế? Có khi nào là đang kiểm tra cô không?
"Không có ạ." Đành phải nói dối thôi, nếu chị ấy thật sự biết được thì sẽ bị ăn mắng mất.
Hạ Băng nghe rõ tiếng thở phào nhẹ nhõm của Lâm Oanh ở đầu dây bên kia. Giọng của cô ấy không còn nghiêm khắc như khi nãy mà là vui mừng.
"Em biết người ta đang nói em gì không? Hồ ly cướp người yêu."
"Hả?" Hình như có gì đó sai sai ở đây. Thứ nhất, hồ ly cướp người yêu, có phải mọi người gọi là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác đúng không? Thứ hai, người ta đang nói cô, là ai đang nói mới được chứ?
Nghe giọng nói ngạc nhiên của Hạ Băng, Lâm Oanh càng tin tưởng hơn. Cô bé chỉ vừa chân ướt chân ráo đến thành phố, ngoại trừ cô và Peter cùng một vài người của Viperlin thì chẳng ai biết đến sự tồn tại của cô bé. Bên cạnh đó, Hạ Băng ngây thơ như thế, chắc chắn là tuýp người chưa có tình đầu.
"Trên mạng đang lan truyền tin tức em và Peter hẹn hò. Vì người đứng sau tung tin đồn vào lúc ba giờ sáng nên nhân viên truyền thông không kịp dẹp tắt nó. Bây giờ em chính thức là người nối tiếng rồi đó, thậm chí họ còn tìm được trang web cá nhân của em."
Sau khi trả lời tin nhắn của Sở Hàn, Hạ Băng tắt kết nối mạng. Quả đúng như lời của Lâm Oanh, ngay sau khi kết nối với Internet, hàng loạt thông báo nhảy ẩm ẩm lên khiến cho điện thoại của cô suýt nữa bị đơ luôn.
Cô chỉ đăng vỏn vẹn một tấm ảnh, đó là khi Paul chụp cho cô ở Viperlin. Nhìn số lượng bày tỏ cảm xúc, bình luận và theo dõi tăng từ vài người đến hàng chục người, cô khóc không ra nước mắt. May mắn là cô không đăng gì ngoài tấm ảnh cả, nếu không chắc chắn sẽ bị săm soi.
"Vậy... nó có ảnh hưởng gì đến em không chị?"
Lâm Oanh thở dài trả lời: "Rất tiếc khi phải nói với em là có. Peter là một diễn viên nam có lượng người hâm mộ rất đông, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho em. Trong thời gian này em hãy hạn chế ra ngoài vì sẽ rất dễ bị fan anh ta bắt gặp, nếu cần thiết lắm thì mang theo khẩu trang và mũ."
"Vâng ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.