Chương 22: Hạnh phúc chết đi mất!
Chước Nguyệt
27/05/2024
"Sếp, sếp ơi, có chuyện lớn rồi!"
Tư Minh chạy vội vào phòng làm việc của Sở Hàn, gương mặt hớt hải thông báo. Thấy vẻ hốt hoảng đó của trợ lý mình, sắc mặt của Sở Hàn không tốt lắm. Vốn anh định nán lại đến bảy giờ tối để xem xét tình hình hiện tại của toàn bộ công ty con của tập đoàn Sở, không ngờ thằng nhóc này lại dám mở cửa xông vào không báo trước.
"Nếu lý do không thỏa đáng thì ngày mai cậu lĩnh lương là vừa."
Cả người Tư Minh đông cứng trước lời đe dọa của Sở Hàn. Quên mất, hai ngày nay vị thần này đang đầu tắt mặt tối với một ít vấn đề của công ty...
Nhưng chuyện này quan trọng lắm nên anh mới dám có hành động như thế!
"Trong lúc quay phim, tình yêu của sếp bị côn trùng đốt, đang li bì ở bệnh viện."
Tư Minh vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Sở Hàn, anh chỉ sợ vị thần này lại bắt đầu cơn thịnh nộ. Không ngờ, ngoài dự kiến, Sở Hàn không có hành động gì mà chỉ "ừ", sau đó tiếp tục việc của mình.
".."
Bầu không khí im lặng đến kỳ lạ. Người vắt chéo chân làm việc, kẻ run rẩy đứng báo cáo, một sự đối lập giữa hai con người có quyền lực khác nhau.
"Cậu còn chưa về à?"
"Chưa ạ, hôm nay công ty tăng ca."
"Vậy tiếp tục làm việc đi, đừng làm phiền tôi."
"Vâng ạ."
Dù không hiểu nổi trong bộ não thiên tài đó đang suy nghĩ điều gì, Tư Minh vẫn trở về phòng làm việc. Không nhìn nhầm đâu, gương mặt sếp hoàn toàn không biểu hiện sự lo lắng hay hấp tấp gì cả, đơn thuần như vừa nghe một câu chuyện nào đó vậy.
Thích người ta, trở thành hàng xóm của người ta, tại sao khi nghe người ta gặp nạn lại bình tĩnh như thế?
Tư Minh không biết được rằng sau khi anh vừa ra ngoài thì Sở Hàn cũng lập tức gọi điện cho Peter, cậu em họ
Ảnh Đế trăng hoa kia. Anh không giấu giếm với cậu ta về Hạ Băng, do đó nó chắc chẳn không dám nói dối.
"Anh họ?"
Lúc này Peter đang ngồi cạnh giường bệnh với quản lý của mình, đôi mắt dán chặt vào cô gái đang bất tỉnh nằm đó. Theo lời bác sĩ nói thì nguyên nhân là do một loại bọ hút máu, cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không có lẽ chuyện lớn sẽ xảy ra.
"Hạ Băng thế nào?"
"Không sao. Nếu anh lo lẳng thì đến đây đi, em gửi địa chỉ."
Vừa dứt lời, Sở Hàn cúp máy. Peter cố gắng duy trì nụ cười của một quý ông tao nhã, sau đó hỏi quản lý: "Đánh người thì bị phạt bao nhiêu tiền nhỉ?"
Hạ Băng lờ đờ tỉnh giấc. Ngoài mắt cá chân hơi nhức, còn lại cô không có vấn đề gì cả.
"Em tỉnh rồi à?"
Thấy người trên giường bệnh đã mở mắt, Lâm Oanh lập tức lên tiếng. Cô vội gọi bác sĩ vào kiểm tra cho cô gái, còn bản thân đứng bên cạnh đợi kết quả. May mắn, giống như những gì cô nghe được từ Peter, tình hình của cô gái không còn nguy hiểm nữa.
"Sao em lại nằm ở bệnh viện?"
Nhớ không nhầm, cô vừa xuất viện vài ngày trước. Còn chưa làm được gì lại quay trở lại đây....
"Em bị côn trùng cắn, tên gì thì chị cũng không nhớ rõ. Chị đã nói với đạo diễn, hai ngày tới em không cần phải đến trường quay."
'Vì em mà tiến độ của mọi người..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Oanh đã búng trán Hạ Băng, gương mặt vốn đang thoải mái cũng trở nên nghiêm nghị:
"Đừng tự trách bản thân, đây là chuyện không ai mong muốn cả mà. Bây giờ nhiệm vụ của em là nghỉ ngơi thật tốt."
"V, sau đó tiếp tục công việc của mình."
"Vâng ạ."
Lâm Oanh dặn dò thêm vài điều rồi nhanh chóng rời đi. Lúc này Hạ Băng mới chú ý trên bàn có rất nhiều quà thăm, nào là hoa tươi, trái cây, thiệp chúc bình an,....
Nổi bật nhất chính là một hộp quà cỡ vừa chễm chệ trên bàn. Hạ Băng tò mò mở ra, gương mặt nhỏ nhắn đó không biết nên biểu hiện thế nào cho đúng. Ai thăm bệnh bằng trang sức vậy?
Một sợi dây chuyền có mặt là hình chim bồ câu, một chiếc lắc tay nhỏ và một đôi bông tai đính đá đơn giản.
Không hiểu vì sao cô chợt nhớ đến món quà mình nhận được ở căn hộ vài ngày trước. Có khi nào chúng cùng một chủ không?
Đột nhiên cô nhớ đến một đoạn phim trinh thám mình đã xem trong tiết giáo dục công dân năm lớp mười một. Kẻ bám đuôi vì quá hâm mộ nữ ca sĩ nên liên tục tặng quà cho cô ấy, từ trang sức, quần áo cho đến dụng cụ làm bếp, khiến cho cô ấy hoảng sợ đến mức không dám ở căn biệt thự đó nữa. Thế là tên hâm mộ đó trực tiếp ra tay sát hại nữ ca sĩ đó, sau đó đem xác cô ấy trưng bày trong nhà.
“..."
Hạ Băng rùng mình trước suy nghĩ này. Má ơi, cô có phải người nổi tiếng gì đâu, ai lại nỡ làm thế này chứ?
Trong khi cô gái lạnh sống lưng ở bệnh viện, Sở Hàn nằm dài trên giường xem xét tình hình hiện tại của tập đoàn để đưa ra những chiến lược phù hợp. Mắt thì chăm chú vào màn hình laptop nhưng trong đầu lại suy nghĩ đến điều khác.
Thân phận anh không thể trực tiếp đến thăm Hạ Băng, vì thế mới phải đành nhờ Peter mua quà giúp mình. Hơn một nửa trong số quà cáp là của anh, thậm chí đến cả hộp trang sức cũng đích thân anh lựa chọn. Chắc là bây giờ cô ấy đang cảm động lắm nhỉ, món quà lên đến hàng trăm ngàn đô mà.
Nghĩ đến cảnh Hạ Băng biết anh là người tặng, sau đó ôm chầm lấy anh, eo ôi hạnh phúc chết đi mất! Nhất định sau này phải tặng cô ấy nhiều hơn mới được!
Tư Minh chạy vội vào phòng làm việc của Sở Hàn, gương mặt hớt hải thông báo. Thấy vẻ hốt hoảng đó của trợ lý mình, sắc mặt của Sở Hàn không tốt lắm. Vốn anh định nán lại đến bảy giờ tối để xem xét tình hình hiện tại của toàn bộ công ty con của tập đoàn Sở, không ngờ thằng nhóc này lại dám mở cửa xông vào không báo trước.
"Nếu lý do không thỏa đáng thì ngày mai cậu lĩnh lương là vừa."
Cả người Tư Minh đông cứng trước lời đe dọa của Sở Hàn. Quên mất, hai ngày nay vị thần này đang đầu tắt mặt tối với một ít vấn đề của công ty...
Nhưng chuyện này quan trọng lắm nên anh mới dám có hành động như thế!
"Trong lúc quay phim, tình yêu của sếp bị côn trùng đốt, đang li bì ở bệnh viện."
Tư Minh vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Sở Hàn, anh chỉ sợ vị thần này lại bắt đầu cơn thịnh nộ. Không ngờ, ngoài dự kiến, Sở Hàn không có hành động gì mà chỉ "ừ", sau đó tiếp tục việc của mình.
".."
Bầu không khí im lặng đến kỳ lạ. Người vắt chéo chân làm việc, kẻ run rẩy đứng báo cáo, một sự đối lập giữa hai con người có quyền lực khác nhau.
"Cậu còn chưa về à?"
"Chưa ạ, hôm nay công ty tăng ca."
"Vậy tiếp tục làm việc đi, đừng làm phiền tôi."
"Vâng ạ."
Dù không hiểu nổi trong bộ não thiên tài đó đang suy nghĩ điều gì, Tư Minh vẫn trở về phòng làm việc. Không nhìn nhầm đâu, gương mặt sếp hoàn toàn không biểu hiện sự lo lắng hay hấp tấp gì cả, đơn thuần như vừa nghe một câu chuyện nào đó vậy.
Thích người ta, trở thành hàng xóm của người ta, tại sao khi nghe người ta gặp nạn lại bình tĩnh như thế?
Tư Minh không biết được rằng sau khi anh vừa ra ngoài thì Sở Hàn cũng lập tức gọi điện cho Peter, cậu em họ
Ảnh Đế trăng hoa kia. Anh không giấu giếm với cậu ta về Hạ Băng, do đó nó chắc chẳn không dám nói dối.
"Anh họ?"
Lúc này Peter đang ngồi cạnh giường bệnh với quản lý của mình, đôi mắt dán chặt vào cô gái đang bất tỉnh nằm đó. Theo lời bác sĩ nói thì nguyên nhân là do một loại bọ hút máu, cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không có lẽ chuyện lớn sẽ xảy ra.
"Hạ Băng thế nào?"
"Không sao. Nếu anh lo lẳng thì đến đây đi, em gửi địa chỉ."
Vừa dứt lời, Sở Hàn cúp máy. Peter cố gắng duy trì nụ cười của một quý ông tao nhã, sau đó hỏi quản lý: "Đánh người thì bị phạt bao nhiêu tiền nhỉ?"
Hạ Băng lờ đờ tỉnh giấc. Ngoài mắt cá chân hơi nhức, còn lại cô không có vấn đề gì cả.
"Em tỉnh rồi à?"
Thấy người trên giường bệnh đã mở mắt, Lâm Oanh lập tức lên tiếng. Cô vội gọi bác sĩ vào kiểm tra cho cô gái, còn bản thân đứng bên cạnh đợi kết quả. May mắn, giống như những gì cô nghe được từ Peter, tình hình của cô gái không còn nguy hiểm nữa.
"Sao em lại nằm ở bệnh viện?"
Nhớ không nhầm, cô vừa xuất viện vài ngày trước. Còn chưa làm được gì lại quay trở lại đây....
"Em bị côn trùng cắn, tên gì thì chị cũng không nhớ rõ. Chị đã nói với đạo diễn, hai ngày tới em không cần phải đến trường quay."
'Vì em mà tiến độ của mọi người..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Oanh đã búng trán Hạ Băng, gương mặt vốn đang thoải mái cũng trở nên nghiêm nghị:
"Đừng tự trách bản thân, đây là chuyện không ai mong muốn cả mà. Bây giờ nhiệm vụ của em là nghỉ ngơi thật tốt."
"V, sau đó tiếp tục công việc của mình."
"Vâng ạ."
Lâm Oanh dặn dò thêm vài điều rồi nhanh chóng rời đi. Lúc này Hạ Băng mới chú ý trên bàn có rất nhiều quà thăm, nào là hoa tươi, trái cây, thiệp chúc bình an,....
Nổi bật nhất chính là một hộp quà cỡ vừa chễm chệ trên bàn. Hạ Băng tò mò mở ra, gương mặt nhỏ nhắn đó không biết nên biểu hiện thế nào cho đúng. Ai thăm bệnh bằng trang sức vậy?
Một sợi dây chuyền có mặt là hình chim bồ câu, một chiếc lắc tay nhỏ và một đôi bông tai đính đá đơn giản.
Không hiểu vì sao cô chợt nhớ đến món quà mình nhận được ở căn hộ vài ngày trước. Có khi nào chúng cùng một chủ không?
Đột nhiên cô nhớ đến một đoạn phim trinh thám mình đã xem trong tiết giáo dục công dân năm lớp mười một. Kẻ bám đuôi vì quá hâm mộ nữ ca sĩ nên liên tục tặng quà cho cô ấy, từ trang sức, quần áo cho đến dụng cụ làm bếp, khiến cho cô ấy hoảng sợ đến mức không dám ở căn biệt thự đó nữa. Thế là tên hâm mộ đó trực tiếp ra tay sát hại nữ ca sĩ đó, sau đó đem xác cô ấy trưng bày trong nhà.
“..."
Hạ Băng rùng mình trước suy nghĩ này. Má ơi, cô có phải người nổi tiếng gì đâu, ai lại nỡ làm thế này chứ?
Trong khi cô gái lạnh sống lưng ở bệnh viện, Sở Hàn nằm dài trên giường xem xét tình hình hiện tại của tập đoàn để đưa ra những chiến lược phù hợp. Mắt thì chăm chú vào màn hình laptop nhưng trong đầu lại suy nghĩ đến điều khác.
Thân phận anh không thể trực tiếp đến thăm Hạ Băng, vì thế mới phải đành nhờ Peter mua quà giúp mình. Hơn một nửa trong số quà cáp là của anh, thậm chí đến cả hộp trang sức cũng đích thân anh lựa chọn. Chắc là bây giờ cô ấy đang cảm động lắm nhỉ, món quà lên đến hàng trăm ngàn đô mà.
Nghĩ đến cảnh Hạ Băng biết anh là người tặng, sau đó ôm chầm lấy anh, eo ôi hạnh phúc chết đi mất! Nhất định sau này phải tặng cô ấy nhiều hơn mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.