Chương 55: Lại là hẹn hò?
Chước Nguyệt
27/05/2024
"Sao ạ?"
"Trên tất cả mạng xã hội đang rầm rộ chuyện này. Một tên paparazzi đã chụp được khoảnh khắc em xuống xe của
Hoàng Quý ở một căn hộ được xem là nơi ở của em. Bây giờ nhiều phóng viên, nhà báo vây kín ở đó, tạm thời em nên qua nhà chị ở tạm vài ngày đi, đợi khi nào tình hình ổn rồi hẳng trở về. Mà chị khuyến khích em nên đổi sang một căn hộ mới vì nơi ở hiện tại không còn bí mật nữa.
"Khoan đã, nhớ không nhẩm thì chỉ có một ngày anh ấy đưa em về, là ngày mọi người có cảnh quay ở công viên giải trí. Lúc đó em và anh ấy đều mang khẩu trang, sao có thể bị phát hiện?"
Chắc chắn hôm đó cô không hề lộ mặt, và Hoàng Quý cũng chỉ ngồi trên xe chứ không hề rời khỏi vị trí lái. Mấy người nhà báo làm sao biết được?
"Có vẻ như tên paparazzi đó đã theo dõi hai người." Lâm Oanh cũng chỉ có thể đoán mò.
Lâm Oanh dặn dò thêm vài câu, đến khi Hạ Băng bảo rằng mình không sao thì cô ấy mới yên tâm cúp máy. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cuộc gọi tiếp theo đã khiến Hạ Băng cứng đờ. Người mà cô lo nhất đã biết mất tiêu rồi!
"Em đang ở đâu, anh đến đón."
Có vẻ như người ở đầu dây bên kia khá tức giận, câu chữ cực kỳ nghiêm túc. Hạ Băng nói rằng mình đang ở trường, tuy nhiên Sở Hàn lại bảo: "Vậy em mau ra cổng đi, anh đang ở trước học viện."
Biết rằng không thể giấu thêm nữa, Hạ Băng đành nói thật. Quả nhiên, đáp lại là sự im lặng. Sở Hàn bảo cô bật định vị để anh lái xe đến, nếu như cô muốn tránh hai người đó thì rời khỏi biệt thự rồi đứng yên ở trạm xe buýt gần nhất.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô vào trong nói với Hoàng Quý và Ngọc Hân rằng mình có việc gấp.
"Để anh đưa em về."
"Không cần đầu anh, em đón xe buýt là được. Hơn nữa bây giờ trông em khác lúc bình thường lằm nên có lẽ họ không nhận ra em đâu."
Đương nhiên, lí do quan trọng nhất là Sở Hàn. Lỡ như anh ấy thấy cảnh này thì ai biết kết quả ra sao.
"Vậy cũng được." Dù rất muốn nhưng Hạ Băng đã từ chối thì anh không cưỡng ép cô.
Về phần Ngọc Hân...
"Đừng lo lắng mà, cậu không tin tưởng anh hai mình à? Không thì để tớ đi cùng cậu để anh ấy yên tâm." Nói xong,
Ngọc Hần còn nháy mắt với Hoàng Quý.
Hạ Băng mất một ít thời gian để thuyết phục Ngọc Hân, sau đó cô tạm biệt hai người rồi rời đi. Trạm xe buýt gần nhất cũng phải mất gần mười phút, cộng thêm thời gian ở nhà của hai anh em, quả nhiên từ xa cô đã thấy cái xe quen thuộc của Sở Hàn.
Vừa định lên tiếng giải thích thì Sở Hàn đã lên tiếng trước: "Bây giờ em muốn sống ở đâu, anh chuyển đi cùng em."
".."
Không nghe được câu trả lời, Sở Hàn lặp lại. Bầu không khí trong xe vẫn yên tĩnh, anh bèn quay lại nhìn cô gái ngồi ở ghế phụ.
"Em sao vậy?"
"Em nghĩ là... anh sẽ nói gì đó, đại loại như sao em lại này nọ thế kia."
Sở Hàn bất lực. cười khẽ trước sự đáng yêu của cô gái. Không được rồi, đáng yêu như thế này ai mà chịu nổi chứ?
Thật ra không ai là không khó chịu cả, chỉ là anh đành kìm nén một tí. Chẳng may dọa cô chạy mất thì khiến nhà mất con dâu tương lai sao?
"Anh không ngốc đến mức tin vào mấy tin tức nhảm nhí như thế này đâu. Hơn nữa, không phải trông anh đẹp hơn tên... đẹp hơn diễn viên đó à?" Suýt chút nữa anh nói xấu người ta trước mặt cô mất rồi!
Nói đến đây Hạ Băng cũng không hỏi thêm gì nữa. Cô quay lại vấn đề ban đầu: "Thật ra quản lý của em có đề cập đến việc chuyển nơi ở rồi, nhưng mà gấp gáp như thế em cũng chưa chuẩn bị gì cả. Đây không phải chuyện có thể giải quyết một sớm một chiều được."
Chỉ cần hai tiếng! "Để anh giúp em. Anh biết khá nhiều căn hộ, giá cả cũng hợp lý."
"Thật ạ? Nhưng như thể có phiền anh lắm không?"
"Trước đây anh từng nghiên cứu về bất động sản nên có biết chút ít. Đừng lo lắng, chuyển sang nơi ở mới thì mấy người paparazzi không biết được đâu."
Sở Hàn thật ra không có ý gì cả, tuy nhiên Hạ Băng lại nghĩ rằng do mình đã đi cùng xe với Hoàng Quý nên mọi chuyện mới rùm beng như thế. Có lẽ sau này hạn chế thì tốt hơn!
Về đến căn hộ, Hạ Băng lập tức dọn dẹp đồ đạc. Về phần Sở Hàn, anh đang phân vân không biết đề Hạ Băng tiếp tục ở căn hộ hay căn nhà. Cuối cùng, anh quyết định đưa cô đến một trong những căn hộ nhỏ của mình ở phía Đông thành phố Thanh Giang. Đương nhiên, nó chỉ nhỏ trong mắt của Sở Hàn.
"Rộng... rộng quá vậy!"
So với căn hộ cũ thì nơi này chắc phải gấp hai, à không, năm lần, hơn nữa cơ sở vật chất trồng cực kỳ hiện đại.
Đẹp thật đẩy nhưng mà....
"Em không cần phải lo về giá cả đâu, căn hộ này là của anh. Lúc trước anh có dành dụm được một ít tiền rồi mua mấy căn hộ như thế này cho thuê, coi như là kiếm thêm tiền đi. Còn căn hộ này và kế bên thì anh cũng vừa mới mua."
Sự thật đây là một trong những dự án vừa hoàn thành của tập đoàn Sở, làm gì có chuyện anh để cho cô gái của mình sống ở nơi đã được người khác ở qua? Giờ chỉ mong Hạ Băng tin vào mấy lời chém gió này.
Quả nhiên Hạ Băng không chút nghi ngờ. Đúng là người thành phố, chỉ là dân văn phòng thôi cũng có thể mua được căn hộ sang trọng như thế.
"Trên tất cả mạng xã hội đang rầm rộ chuyện này. Một tên paparazzi đã chụp được khoảnh khắc em xuống xe của
Hoàng Quý ở một căn hộ được xem là nơi ở của em. Bây giờ nhiều phóng viên, nhà báo vây kín ở đó, tạm thời em nên qua nhà chị ở tạm vài ngày đi, đợi khi nào tình hình ổn rồi hẳng trở về. Mà chị khuyến khích em nên đổi sang một căn hộ mới vì nơi ở hiện tại không còn bí mật nữa.
"Khoan đã, nhớ không nhẩm thì chỉ có một ngày anh ấy đưa em về, là ngày mọi người có cảnh quay ở công viên giải trí. Lúc đó em và anh ấy đều mang khẩu trang, sao có thể bị phát hiện?"
Chắc chắn hôm đó cô không hề lộ mặt, và Hoàng Quý cũng chỉ ngồi trên xe chứ không hề rời khỏi vị trí lái. Mấy người nhà báo làm sao biết được?
"Có vẻ như tên paparazzi đó đã theo dõi hai người." Lâm Oanh cũng chỉ có thể đoán mò.
Lâm Oanh dặn dò thêm vài câu, đến khi Hạ Băng bảo rằng mình không sao thì cô ấy mới yên tâm cúp máy. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cuộc gọi tiếp theo đã khiến Hạ Băng cứng đờ. Người mà cô lo nhất đã biết mất tiêu rồi!
"Em đang ở đâu, anh đến đón."
Có vẻ như người ở đầu dây bên kia khá tức giận, câu chữ cực kỳ nghiêm túc. Hạ Băng nói rằng mình đang ở trường, tuy nhiên Sở Hàn lại bảo: "Vậy em mau ra cổng đi, anh đang ở trước học viện."
Biết rằng không thể giấu thêm nữa, Hạ Băng đành nói thật. Quả nhiên, đáp lại là sự im lặng. Sở Hàn bảo cô bật định vị để anh lái xe đến, nếu như cô muốn tránh hai người đó thì rời khỏi biệt thự rồi đứng yên ở trạm xe buýt gần nhất.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô vào trong nói với Hoàng Quý và Ngọc Hân rằng mình có việc gấp.
"Để anh đưa em về."
"Không cần đầu anh, em đón xe buýt là được. Hơn nữa bây giờ trông em khác lúc bình thường lằm nên có lẽ họ không nhận ra em đâu."
Đương nhiên, lí do quan trọng nhất là Sở Hàn. Lỡ như anh ấy thấy cảnh này thì ai biết kết quả ra sao.
"Vậy cũng được." Dù rất muốn nhưng Hạ Băng đã từ chối thì anh không cưỡng ép cô.
Về phần Ngọc Hân...
"Đừng lo lắng mà, cậu không tin tưởng anh hai mình à? Không thì để tớ đi cùng cậu để anh ấy yên tâm." Nói xong,
Ngọc Hần còn nháy mắt với Hoàng Quý.
Hạ Băng mất một ít thời gian để thuyết phục Ngọc Hân, sau đó cô tạm biệt hai người rồi rời đi. Trạm xe buýt gần nhất cũng phải mất gần mười phút, cộng thêm thời gian ở nhà của hai anh em, quả nhiên từ xa cô đã thấy cái xe quen thuộc của Sở Hàn.
Vừa định lên tiếng giải thích thì Sở Hàn đã lên tiếng trước: "Bây giờ em muốn sống ở đâu, anh chuyển đi cùng em."
".."
Không nghe được câu trả lời, Sở Hàn lặp lại. Bầu không khí trong xe vẫn yên tĩnh, anh bèn quay lại nhìn cô gái ngồi ở ghế phụ.
"Em sao vậy?"
"Em nghĩ là... anh sẽ nói gì đó, đại loại như sao em lại này nọ thế kia."
Sở Hàn bất lực. cười khẽ trước sự đáng yêu của cô gái. Không được rồi, đáng yêu như thế này ai mà chịu nổi chứ?
Thật ra không ai là không khó chịu cả, chỉ là anh đành kìm nén một tí. Chẳng may dọa cô chạy mất thì khiến nhà mất con dâu tương lai sao?
"Anh không ngốc đến mức tin vào mấy tin tức nhảm nhí như thế này đâu. Hơn nữa, không phải trông anh đẹp hơn tên... đẹp hơn diễn viên đó à?" Suýt chút nữa anh nói xấu người ta trước mặt cô mất rồi!
Nói đến đây Hạ Băng cũng không hỏi thêm gì nữa. Cô quay lại vấn đề ban đầu: "Thật ra quản lý của em có đề cập đến việc chuyển nơi ở rồi, nhưng mà gấp gáp như thế em cũng chưa chuẩn bị gì cả. Đây không phải chuyện có thể giải quyết một sớm một chiều được."
Chỉ cần hai tiếng! "Để anh giúp em. Anh biết khá nhiều căn hộ, giá cả cũng hợp lý."
"Thật ạ? Nhưng như thể có phiền anh lắm không?"
"Trước đây anh từng nghiên cứu về bất động sản nên có biết chút ít. Đừng lo lắng, chuyển sang nơi ở mới thì mấy người paparazzi không biết được đâu."
Sở Hàn thật ra không có ý gì cả, tuy nhiên Hạ Băng lại nghĩ rằng do mình đã đi cùng xe với Hoàng Quý nên mọi chuyện mới rùm beng như thế. Có lẽ sau này hạn chế thì tốt hơn!
Về đến căn hộ, Hạ Băng lập tức dọn dẹp đồ đạc. Về phần Sở Hàn, anh đang phân vân không biết đề Hạ Băng tiếp tục ở căn hộ hay căn nhà. Cuối cùng, anh quyết định đưa cô đến một trong những căn hộ nhỏ của mình ở phía Đông thành phố Thanh Giang. Đương nhiên, nó chỉ nhỏ trong mắt của Sở Hàn.
"Rộng... rộng quá vậy!"
So với căn hộ cũ thì nơi này chắc phải gấp hai, à không, năm lần, hơn nữa cơ sở vật chất trồng cực kỳ hiện đại.
Đẹp thật đẩy nhưng mà....
"Em không cần phải lo về giá cả đâu, căn hộ này là của anh. Lúc trước anh có dành dụm được một ít tiền rồi mua mấy căn hộ như thế này cho thuê, coi như là kiếm thêm tiền đi. Còn căn hộ này và kế bên thì anh cũng vừa mới mua."
Sự thật đây là một trong những dự án vừa hoàn thành của tập đoàn Sở, làm gì có chuyện anh để cho cô gái của mình sống ở nơi đã được người khác ở qua? Giờ chỉ mong Hạ Băng tin vào mấy lời chém gió này.
Quả nhiên Hạ Băng không chút nghi ngờ. Đúng là người thành phố, chỉ là dân văn phòng thôi cũng có thể mua được căn hộ sang trọng như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.