Chương 14: Món quà kỳ lạ
Chước Nguyệt
26/05/2024
Diễn viên chính sẽ có phòng trang điểm riêng, huống hồ với tiếng tăm của hai người Đặng Huyền và Peter, dù họ chỉ đóng vai cameo thôi vẫn có thể được ưu ái một phòng riêng. Còn những viên hạng B hoặc những người mới như Hạ Băng chắc chắn phải dùng chung phòng.
Cô không có vấn đề gì, tuy nhiên việc này lại gây bao nhiêu phiền phức cho những người khác. Bởi lẽ, làm gì có ai thích dùng chung hàng với người khác?
Peter thì không nói, họ chủ yếu châm chọc Đặng Huyền bằng vô số lời lẽ khó nghe. Ngoài mặt thì hớn ha hớn hở chị chị em em thân thiết, chỉ khi nào ở sau lưng mới biết người ta thật sự xem mình là bạn hay thù.
"Cô ta ỷ bản thân nổi tiếng hơn chúng ta mà xem như sai vặt. Các cậu không biết đâu, khi nãy tớ đang đọc kịch bản thì tớ bị bắt phải xoa bóp vai cho cô ta đó."
"Nhiêu đó nhằm nhò gì. Nhớ lúc quay bộ phim "Lệ", trâm cài cô ta bị rơi ngay chân tớ. Thế là hôm đó tớ bị mắng, còn bị cô ta hại đủ thứ rồi NG (No-Good: cảnh quay bị lỗi, không đạt chất lượng) hơn mười lần."
Hạ Băng đã xong phần mình, cô chỉ ngồi một góc im lặng đọc kịch bản. Tính cách của cô vốn nhút nhát và hướng nội, hơn nữa cô lo lắng lát nữa bản thân sẽ bị Đặng Huyền làm khó dễ.
"Này Hạ Băng, cô gặp Đặng Huyền chưa?"
Hạ Băng lắc đầu. Cô gái đóng vai nữ phụ ba thở dài rồi vỗ vai cô: "Vậy cô phải chuẩn bị tinh thần đi, Đặng Huyền thích làm khó người khác lắm. Huống hồ, một người mới như cô là đối tượng hợp lý nhất!”
“...” Tiêu rồi!
Nửa tiếng sau, mọi người đã thay quần áo và trang điểm xong. Hiện tại mọi người đang ở một ngôi trường đại học, do đó tạo hình chủ yếu là giảng viên và sinh viên.
Cảnh quay đầu tiên do cặp đôi chính mở màn. Muôn đời là thế, thông thường mọi người có niềm tin rằng bộ phim thành công hay không là nhờ cả vào họ.
Peter mặc áo sơ mi và quần tây đen, tay cầm bó hoa hồng cỡ lớn bước vào khuôn viên trường. Những diễn viên quần chúng ở gần đó xì xầm bàn tán, có người ngưỡng mộ ra mặt. Vì mừng người bạn thân của mình đã đạt huy chương vàng trong cuộc thi bơi lội, anh muốn mang quà đến để chúc mừng.
Hạ Băng cùng Đặng Huyền đang ngồi ở đài phun nước tán gẫu, khi thấy bạn mình cô lập tức chạy đến chào hỏi. Lúc này, ánh mắt của cặp đôi chính dán chặt vào nhau, tôi ấn tượng với anh và anh phải lòng tôi.
Có phải là vì cảnh quay đầu tiên của bộ phim không mà Đặng Huyền không gây chuyện. Khi đạo diễn hô “Cắt”, mọi người xung quanh lập tức vỗ tay, không ngừng khen ngợi.
“Đẹp trai quá đi mất, tạo hình này quả nhiên hợp với khí chất của anh ấy mà.”
“Đúng đúng, mà Hạ Băng với Đặng Huyền cũng không thua kém.”
Nghe mọi người tâng bốc, Đặng Huyền hất tóc ra sau như cố thể hiện mình là một người tài giỏi thật sự vậy. Gương mặt ngạo nghễ hoàn toàn tự cao tự đắc. Tuy nhiên, điều khiến cô ta không hài lòng chính là mấy người này dám gán ghép cô ta với con nhỏ kia. Nực cười, một con nhỏ quê mùa lại cả gan được xếp chung hàng với cô ta ư?
“Diễn tốt lắm.”
Peter hào phóng khen ngợi Hạ Băng. Dù chỉ là một cảnh quay ngắn nhưng năng lực của cô gái này không tồi, có thể bắt kịp cả anh và Đặng Huyền. Nếu ai cũng như thế thì chắc chắn bộ phim sẽ quay xong sớm thôi.
“Em cảm ơn.”
Nhận được lời khen từ Ảnh Đế, gương mặt Hạ Băng đỏ lên vì xấu hổ. Nhất định cô phải cố gắng hơn nữa mới được, không được để mọi người thất vọng!
Vì là ngày quay đầu tiên nên Trịnh Tuấn chỉ quay đến bốn giờ chiều. Ngoại trừ một vài diễn viên quần chúng khác không bắt kịp dẫn đến NG ba lần thì mọi thứ đều ổn, đương nhiên những lúc đó họ phải nghe ông mắng không thương tiếc.
“Khởi đầu rất tốt, từ ngày mai sẽ tăng cường. Mọi người hãy giữ vững phong độ như ngày hôm nay nhé!”
“Vâng ạ.”
Hạ Băng mang túi xách toang đi về, không ngờ Đặng Huyền ở phía sau lại nói xiên nói xéo: “Chắc là cô đang hài lòng lắm chứ gì. Đừng có vui sớm, trò hay còn phía sau.”
Nói xong, cô ta ngông nghênh rời đi cùng với hai trợ lý. Cô cũng không quá quan tâm đến lời nói đó, trở về căn hộ. Miễn là cô không có sơ sót gì thì cô ta sẽ không có cớ để bắt choẹt hay khinh bỉ.
Vẫn như cũ, cô nói chuyện với hai bác bảo vệ một lúc rồi mới lên lầu. Nhìn thấy trước cửa có một hộp giấy, Hạ Băng cầm lên xem thử trên đó viết gì.
“Chào mừng Hạ Băng trở thành nhân viên, cố lên!”
Chỉ vỏn vẹn nhiêu đó, không có tên cũng như địa chỉ người gửi. Do dự một lúc, cô quyết định mở ra xem thử. Lập tức, ánh sáng chói mắt từ vật phẩm bên trong khiến cô suýt nữa đánh rơi cái hộp.
Một sợi dây chuyền có mặt hình con thiên nga, một đôi bông tai hình bông tuyết và một vòng tay mảnh, dù không biết chúng bằng chất liệu gì nhưng sự lóa mắt này cho thấy giá tiền không hề thấp. Ai lại gửi tặng cô những thứ này chứ?
Cô không có vấn đề gì, tuy nhiên việc này lại gây bao nhiêu phiền phức cho những người khác. Bởi lẽ, làm gì có ai thích dùng chung hàng với người khác?
Peter thì không nói, họ chủ yếu châm chọc Đặng Huyền bằng vô số lời lẽ khó nghe. Ngoài mặt thì hớn ha hớn hở chị chị em em thân thiết, chỉ khi nào ở sau lưng mới biết người ta thật sự xem mình là bạn hay thù.
"Cô ta ỷ bản thân nổi tiếng hơn chúng ta mà xem như sai vặt. Các cậu không biết đâu, khi nãy tớ đang đọc kịch bản thì tớ bị bắt phải xoa bóp vai cho cô ta đó."
"Nhiêu đó nhằm nhò gì. Nhớ lúc quay bộ phim "Lệ", trâm cài cô ta bị rơi ngay chân tớ. Thế là hôm đó tớ bị mắng, còn bị cô ta hại đủ thứ rồi NG (No-Good: cảnh quay bị lỗi, không đạt chất lượng) hơn mười lần."
Hạ Băng đã xong phần mình, cô chỉ ngồi một góc im lặng đọc kịch bản. Tính cách của cô vốn nhút nhát và hướng nội, hơn nữa cô lo lắng lát nữa bản thân sẽ bị Đặng Huyền làm khó dễ.
"Này Hạ Băng, cô gặp Đặng Huyền chưa?"
Hạ Băng lắc đầu. Cô gái đóng vai nữ phụ ba thở dài rồi vỗ vai cô: "Vậy cô phải chuẩn bị tinh thần đi, Đặng Huyền thích làm khó người khác lắm. Huống hồ, một người mới như cô là đối tượng hợp lý nhất!”
“...” Tiêu rồi!
Nửa tiếng sau, mọi người đã thay quần áo và trang điểm xong. Hiện tại mọi người đang ở một ngôi trường đại học, do đó tạo hình chủ yếu là giảng viên và sinh viên.
Cảnh quay đầu tiên do cặp đôi chính mở màn. Muôn đời là thế, thông thường mọi người có niềm tin rằng bộ phim thành công hay không là nhờ cả vào họ.
Peter mặc áo sơ mi và quần tây đen, tay cầm bó hoa hồng cỡ lớn bước vào khuôn viên trường. Những diễn viên quần chúng ở gần đó xì xầm bàn tán, có người ngưỡng mộ ra mặt. Vì mừng người bạn thân của mình đã đạt huy chương vàng trong cuộc thi bơi lội, anh muốn mang quà đến để chúc mừng.
Hạ Băng cùng Đặng Huyền đang ngồi ở đài phun nước tán gẫu, khi thấy bạn mình cô lập tức chạy đến chào hỏi. Lúc này, ánh mắt của cặp đôi chính dán chặt vào nhau, tôi ấn tượng với anh và anh phải lòng tôi.
Có phải là vì cảnh quay đầu tiên của bộ phim không mà Đặng Huyền không gây chuyện. Khi đạo diễn hô “Cắt”, mọi người xung quanh lập tức vỗ tay, không ngừng khen ngợi.
“Đẹp trai quá đi mất, tạo hình này quả nhiên hợp với khí chất của anh ấy mà.”
“Đúng đúng, mà Hạ Băng với Đặng Huyền cũng không thua kém.”
Nghe mọi người tâng bốc, Đặng Huyền hất tóc ra sau như cố thể hiện mình là một người tài giỏi thật sự vậy. Gương mặt ngạo nghễ hoàn toàn tự cao tự đắc. Tuy nhiên, điều khiến cô ta không hài lòng chính là mấy người này dám gán ghép cô ta với con nhỏ kia. Nực cười, một con nhỏ quê mùa lại cả gan được xếp chung hàng với cô ta ư?
“Diễn tốt lắm.”
Peter hào phóng khen ngợi Hạ Băng. Dù chỉ là một cảnh quay ngắn nhưng năng lực của cô gái này không tồi, có thể bắt kịp cả anh và Đặng Huyền. Nếu ai cũng như thế thì chắc chắn bộ phim sẽ quay xong sớm thôi.
“Em cảm ơn.”
Nhận được lời khen từ Ảnh Đế, gương mặt Hạ Băng đỏ lên vì xấu hổ. Nhất định cô phải cố gắng hơn nữa mới được, không được để mọi người thất vọng!
Vì là ngày quay đầu tiên nên Trịnh Tuấn chỉ quay đến bốn giờ chiều. Ngoại trừ một vài diễn viên quần chúng khác không bắt kịp dẫn đến NG ba lần thì mọi thứ đều ổn, đương nhiên những lúc đó họ phải nghe ông mắng không thương tiếc.
“Khởi đầu rất tốt, từ ngày mai sẽ tăng cường. Mọi người hãy giữ vững phong độ như ngày hôm nay nhé!”
“Vâng ạ.”
Hạ Băng mang túi xách toang đi về, không ngờ Đặng Huyền ở phía sau lại nói xiên nói xéo: “Chắc là cô đang hài lòng lắm chứ gì. Đừng có vui sớm, trò hay còn phía sau.”
Nói xong, cô ta ngông nghênh rời đi cùng với hai trợ lý. Cô cũng không quá quan tâm đến lời nói đó, trở về căn hộ. Miễn là cô không có sơ sót gì thì cô ta sẽ không có cớ để bắt choẹt hay khinh bỉ.
Vẫn như cũ, cô nói chuyện với hai bác bảo vệ một lúc rồi mới lên lầu. Nhìn thấy trước cửa có một hộp giấy, Hạ Băng cầm lên xem thử trên đó viết gì.
“Chào mừng Hạ Băng trở thành nhân viên, cố lên!”
Chỉ vỏn vẹn nhiêu đó, không có tên cũng như địa chỉ người gửi. Do dự một lúc, cô quyết định mở ra xem thử. Lập tức, ánh sáng chói mắt từ vật phẩm bên trong khiến cô suýt nữa đánh rơi cái hộp.
Một sợi dây chuyền có mặt hình con thiên nga, một đôi bông tai hình bông tuyết và một vòng tay mảnh, dù không biết chúng bằng chất liệu gì nhưng sự lóa mắt này cho thấy giá tiền không hề thấp. Ai lại gửi tặng cô những thứ này chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.