Chương 52: Trợ lý Thùy Dương
Chước Nguyệt
27/05/2024
Rất nhanh, một tháng trôi qua kể từ khi nhập học. Lâm Oanh cũng đã xong công việc của mình, bắt đầu công việc của một người quản lý chính hiệu. Ngày trước, ở đoàn phim chỉ có Hạ Băng, bây giờ cô lại thường xuyên ghé đến đây để theo dõi tiến độ quay phim cũng như thực lực của Hạ Băng, đồng thời mang đến một cô bé trợ lý.
"Đây là Thùy Dương, trợ lý của em. Nếu em có việc gì cứ nói với cô bé, cô bé sẽ hỗ trợ em."
"Vâng ạ."
Bây giờ Hạ Băng mới nhận ra rằng cô là người nhỏ tuổi nhất trong đoàn phim này, không tính những học sinh chính hiệu được mời diễn vai quần chúng. Thậm chí, đến cô bé trợ lý mới này cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi.
Thùy Dương có gương mặt của một nữ sinh trung học đáng yêu, đôi má phúng phính cùng làn da trắng nõn khiến cô bé trẻ hơn so với tuổi thật. Dáng người khá nhỏ con, tuy nhiền tính cách lại năng động, hoạt bát và cực kỳ không thích sự yên tĩnh.
"Em chào chị." Thùy Dương lên tiếng.
"Em còn nhỏ tuổi hơn cả chị đó, em chỉ mới mười tám thôi. Cứ theo tuổi tác mà gọi thôi, nhé?"
Trong khi quay phim, đôi lần Hạ Băng sẽ cùng những diễn viên khác tập luyện cùng nhau, số lần nhiều nhất thì phải kể đến Hoàng Quý. Vốn dĩ vai diễn của hai người là một cặp, từ bạn bè thân thiết đến người yêu, và sau đó là vợ chồng, mối quan hệ luân phiên thay thế như thế khiến cho mạch cảm xúc cũng đòi hỏi sự biến hóa, và Hoàng Quý là người giúp đỡ cô vượt qua.
"Em phải tưởng tượng như bản thân vừa giành được điểm mười trong kỳ thi tốt nghiệp hoặc là được học bổng du học vậy, vui vẻ và hạnh phúc lên."
"Như thế được chưa ạ?"
"Rất tốt."
Thùy Dương nhìn Hạ Băng và Hoàng Quý vui vẻ như thế, bản thân cũng được vui lây. Nhớ lúc trước cô làm trợ lý cho một vài diễn viên khác, họ không thân thiện như Hạ Băng đâu, toàn là sai này sai nọ, làm đủ thứ việc theo yêu cầu mà vẫn không thể làm hài lòng họ.
Hạ Băng thì khác. Hình như cô đi theo chỉ để trưng bày, vì em ấy chưa từng nhờ cô làm bất cứ thứ gì cả. Ghế cũng tự mang, quạt cũng tự quạt, hoàn toàn chẳng phụ thuộc ai cả, khiến cho cô chẳng có việc gì để làm.
"Hai người chuẩn bị. Cảnh quay bắt đầu."
Cuộc sống học đường đã kết thúc, hiện giờ mọi người đang ở một công ty nào đó để quay cảnh công sở. Lúc này,
Diệp Lam trở thành quản lý của công ty trong khi Thành An là đối tác, sau khi mọi người tan ca, hai người gặp riêng với nhau.
Không còn là sự trong sáng của tuổi học trò, từ bây giờ hai người phải lột tả được nhân vật của tuổi trưởng thành.
Đương nhiên, sự lo lắng đều đồ dồn về Hạ Băng vì cô chỉ là một tân sinh viên chưa trải sự đời.
"Cắt. Rất tốt."
Nghe được lời này từ đạo diễn, Hạ Băng thở phào nhẹ nhõm. Không biết cô đã mất bao nhiêu thời gian để tập luyện cho những cảnh quay như thể này rồi, không chỉ gương mặt mà đôi mắt cũng phải thể hiện rõ sự trưởng thành của nhân vật Diệp Lam.
Đến chiều, kha khá cảnh quay đã hoàn thành. Hạ Băng chuẩn bị trở về căn hộ, không ngờ Thùy Dương lại lên tiếng: "'Chị có thể đến nhà em chơi không?"
"Hôm nay ạ?"
"Đúng rồi. Chị Lâm Oanh bảo chị đến nhà em xem thử môi trường sống như thế nào, có bị hàng xóm làm phiền hay là điều kiện tồi tàn gì không, chẳng hạn vậy."
"Hôm nay... em có rất nhiều bài tập rồi à." Bên ngoài cô tỏ vẻ buồn bã, nhưng thầm sâu trong lòng lại cầu nguyện cho chị ấy mau mau từ chối đi. Hôm nay cô có hẹn cùng Sở Hàn, vì thế không thể để chị ấy đến được.
"Vậy à, tiếc quá."
"Hôm nào rảnh em sẽ mời chị ạ."
"Được rồi, tạm biệt em."
Giải quyết được vấn đề này, Hạ Băng thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay là ngày phát lương của công ty, vì thế cô phải mau chóng nhận tiền để đãi anh yêu một chầu hoành tráng mới được!
"Đây là Thùy Dương, trợ lý của em. Nếu em có việc gì cứ nói với cô bé, cô bé sẽ hỗ trợ em."
"Vâng ạ."
Bây giờ Hạ Băng mới nhận ra rằng cô là người nhỏ tuổi nhất trong đoàn phim này, không tính những học sinh chính hiệu được mời diễn vai quần chúng. Thậm chí, đến cô bé trợ lý mới này cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi.
Thùy Dương có gương mặt của một nữ sinh trung học đáng yêu, đôi má phúng phính cùng làn da trắng nõn khiến cô bé trẻ hơn so với tuổi thật. Dáng người khá nhỏ con, tuy nhiền tính cách lại năng động, hoạt bát và cực kỳ không thích sự yên tĩnh.
"Em chào chị." Thùy Dương lên tiếng.
"Em còn nhỏ tuổi hơn cả chị đó, em chỉ mới mười tám thôi. Cứ theo tuổi tác mà gọi thôi, nhé?"
Trong khi quay phim, đôi lần Hạ Băng sẽ cùng những diễn viên khác tập luyện cùng nhau, số lần nhiều nhất thì phải kể đến Hoàng Quý. Vốn dĩ vai diễn của hai người là một cặp, từ bạn bè thân thiết đến người yêu, và sau đó là vợ chồng, mối quan hệ luân phiên thay thế như thế khiến cho mạch cảm xúc cũng đòi hỏi sự biến hóa, và Hoàng Quý là người giúp đỡ cô vượt qua.
"Em phải tưởng tượng như bản thân vừa giành được điểm mười trong kỳ thi tốt nghiệp hoặc là được học bổng du học vậy, vui vẻ và hạnh phúc lên."
"Như thế được chưa ạ?"
"Rất tốt."
Thùy Dương nhìn Hạ Băng và Hoàng Quý vui vẻ như thế, bản thân cũng được vui lây. Nhớ lúc trước cô làm trợ lý cho một vài diễn viên khác, họ không thân thiện như Hạ Băng đâu, toàn là sai này sai nọ, làm đủ thứ việc theo yêu cầu mà vẫn không thể làm hài lòng họ.
Hạ Băng thì khác. Hình như cô đi theo chỉ để trưng bày, vì em ấy chưa từng nhờ cô làm bất cứ thứ gì cả. Ghế cũng tự mang, quạt cũng tự quạt, hoàn toàn chẳng phụ thuộc ai cả, khiến cho cô chẳng có việc gì để làm.
"Hai người chuẩn bị. Cảnh quay bắt đầu."
Cuộc sống học đường đã kết thúc, hiện giờ mọi người đang ở một công ty nào đó để quay cảnh công sở. Lúc này,
Diệp Lam trở thành quản lý của công ty trong khi Thành An là đối tác, sau khi mọi người tan ca, hai người gặp riêng với nhau.
Không còn là sự trong sáng của tuổi học trò, từ bây giờ hai người phải lột tả được nhân vật của tuổi trưởng thành.
Đương nhiên, sự lo lắng đều đồ dồn về Hạ Băng vì cô chỉ là một tân sinh viên chưa trải sự đời.
"Cắt. Rất tốt."
Nghe được lời này từ đạo diễn, Hạ Băng thở phào nhẹ nhõm. Không biết cô đã mất bao nhiêu thời gian để tập luyện cho những cảnh quay như thể này rồi, không chỉ gương mặt mà đôi mắt cũng phải thể hiện rõ sự trưởng thành của nhân vật Diệp Lam.
Đến chiều, kha khá cảnh quay đã hoàn thành. Hạ Băng chuẩn bị trở về căn hộ, không ngờ Thùy Dương lại lên tiếng: "'Chị có thể đến nhà em chơi không?"
"Hôm nay ạ?"
"Đúng rồi. Chị Lâm Oanh bảo chị đến nhà em xem thử môi trường sống như thế nào, có bị hàng xóm làm phiền hay là điều kiện tồi tàn gì không, chẳng hạn vậy."
"Hôm nay... em có rất nhiều bài tập rồi à." Bên ngoài cô tỏ vẻ buồn bã, nhưng thầm sâu trong lòng lại cầu nguyện cho chị ấy mau mau từ chối đi. Hôm nay cô có hẹn cùng Sở Hàn, vì thế không thể để chị ấy đến được.
"Vậy à, tiếc quá."
"Hôm nào rảnh em sẽ mời chị ạ."
"Được rồi, tạm biệt em."
Giải quyết được vấn đề này, Hạ Băng thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay là ngày phát lương của công ty, vì thế cô phải mau chóng nhận tiền để đãi anh yêu một chầu hoành tráng mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.