Chương 13: Cuộc hẹn cuối tuần
Huỳnh Mai Trần
11/05/2022
Vài ngày sau đó, Trí Bảo đúng là không quấy rầy cô nữa. Bảo Trâm mừng rỡ có thể bình yên được mấy ngày. Nhưng tối nào hắn cũng nhắn tin hoặc gọi điện cho cô chúc ngủ ngon, và cô cũng chỉ trả lời lại bằng một chữ Ừ.
Cho đến ngày chủ nhật, cũng như thường lệ Bảo Trâm ăn sáng, giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa xong thì ngồi vào bàn làm bài. Nhưng mới vừa đặt bút thì Trí Bảo lại tới. Cô ngạc nhiên, xem lại điện thoại thì cô đâu có tắt nguồn đâu? Sao hắn lại tới nữa? Thấy vẽ ngạc nhiên của cô, là hắn biết ngay cô đã quên mất đã hứa gì với hắn rồi. Thật là, sao yêu một người lại khổ thế không biết. Đã vậy mà hắn cứ cấm đầu vào yêu, không dứt ra được đấy.
Hắn lại bên cạnh cô và nói.
- Em yêu! Không nhớ em đã hứa gì với anh sao?
Cô tròn xoe mắt hỏi.
- Hứa gì là hứa gì?
Hắn đen mặt, lạnh lùng nói.
- Em đã hứa cuối tuần đi chơi với anh. Tại sao giờ lại quên hả? Em muốn anh trừng phạt em phải không?
Bảo Trâm mới chợt nhớ ra là cô đã từng nói như vậy. Nhưng lúc đó cũng chỉ là hứa đại cho hắn thả cô đi, nên khi về cô cũng quên mất. Cô vỗ vỗ trán nói.
- Ha...ha... tại... tại dạo này nhiều bài kiểm tra quá nên quên mất.
Hắn liếc mắt nhìn cô nói.
- Không sao. Bây giờ nhớ cũng không muộn. Chúng ta đi thôi.
Cô vội vàng xua tay nói.
- Không được! Tôi còn phải làm bài tập và học bài cho xong đã. Hay là tuần sau...tuần sau nhé! Tôi hứa sẽ đi với anh.
Hắn lắc đầu nói.
- Không được! Tuần này là tuần này, tuần sau là chuyện của tuần sau. Hôm nay em nhất định phải đi với anh.
Cô khóc không ra nước mắt. "Biết thế không làm bạn gái hắn, thật hối hận! Mình không muốn làm bạn gái hắn nữa đâu".
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, hắn lạnh lùng nói.
- Bảo Trâm! Đừng bao giờ nghĩ sẽ không làm bạn gái anh nữa. Anh sẽ không buông em ra đâu. Em đừng hòng chạy thoát khỏi tay anh. Em hiểu chưa? Hửm...
Bảo Trâm gật đầu lia lịa như con bửa củi, mặt hình sự ghê quá. Nhưng cô cũng nói. . truyện đam mỹ
- Nhưng anh để tôi làm hết bài tập đã. Rồi sau đó mới có thể đi chơi được.
Hắn gật đầu đồng ý, cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô nhìn cô làm bài. Một tiếng sau, cô mới xong hết. Trí Bảo cũng không có gì là khó chịu. Cô chuẩn bị đứng dậy, thì hắn lấy trong ba lô ra một chiếc đầm màu trắng vô cùng đẹp đưa cho cô. Ý bảo hôm nay cô phải mặc nó. Cô mím môi một chút, rồi cũng nhận lấy đi tắm rửa thay vào.
Sau khi, cô bước ra thì hắn ngẩn người một chút. Nhưng hình như cũng còn thiếu cái gì đó. Hắn kéo cô ngồi xuống ghế, lại lấy trong ba lô ra một đôi giày cao gót sang trọng cũng màu trắng, tự tay mang vào đôi chân bé nhỏ của cô. Sau cùng là một bộ trang sức đắt tiền, sáng lấp lánh, hắn cũng chính tay đeo vào từng món cho cô. Còn cài thêm một chiếc nơ đáng yên trên đầu cũng màu trắng nốt.
Hắn ngắm nghía hồi lâu, mới gật đầu hài lòng. Bảo Trâm thì thầm mắn trong lòng. "Cái thằng mắc dịch này, thì ra đều chuẩn bị trước!" Sau đó, hắn bắt cô đứng lên, lấy điện thoại ra chụp ảnh đưa cô xem. Nhưng Bảo Trâm cũng không lấy làm kinh ngạc gì. Tuy rằng cô cũng xinh đẹp hơn bình thường một chút, nhưng so với những cô gái hắn từng cặp, hay cô gái cùng Chương Dương hôn nhau ngoài công viên và cô gái đã cướp chồng cô, thì cô chẳng là cái gì cả. Chỉ có kiếp trước cô đui mù mới có thể cho rằng mình cũng xinh đẹp đi. Nhưng kiếp này cô đã tĩnh ngộ rồi, biết rõ thân phận của mình.
Thấy cô không vui, lại còn có vẽ u buồn khi hắn đưa hình cho cô xem. "Không phải con gái đều thích đẹp à? Nhưng sao lại buồn vậy. Mình thấy cô ấy rất hợp với màu trắng mà? Khoan đã... màu trắng? Thôi xong! Mình quên mất, nếu con gái cảm thấy không còn thuần khiết nữa thì sẽ phản cảm với màu trắng. Đôi khi sẽ cảm thấy bản thân bị cười nhạo nữa. Thảo nào cô ấy không vui là đúng". Bây giờ thì hắn đã hoàn toàn chắc chắn 100% là Bảo Trâm đã bị người ta làm nhục rồi. Hắn dịu dàng nói.
- Nếu em không thích mặc như vậy thì có thể thay ra.
Bảo Trâm lắc đầu.
- Không cần đâu. Phiền phức.
Sau đó cô lấy chiếc áo khoác mặc vào, che lại phần vai hơi hở. Trời nắng dễ bị đen. Dù không xinh đẹp như ai nhưng cũng không thể biến mình xấu được.
Hắn dắt cô vào một nhà hàng sang trọng, đã được đặt trước. Lên phòng đặt biệt chỉ có mỗi hai người, gọi toàn những món đắt tiền. Hắn nghĩ Bảo Trâm lần đầu đến đây chắc sẽ rất bỡ ngỡ vì vẽ sang trọng của nó. Bởi nhà hàng này, chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu thôi. Nên thức ăn trên bàn đều tự tay hắn đút cho cô. Nhưng nhìn biểu hiện của cô thì hoàn toàn không có vẽ gì là lạ lẫm. Trên mặt chỉ nhàn nhạt khiến hắn không nhìn ra cảm xúc.
Bảo Trâm còn lạ gì nhà hàng này. Kiếp trước là hắn tổ chức sinh nhật tại đây mà. Chỉ có điều lúc đó rất đông người thôi. Lúc đó, cô cũng có biểu hiện vô cùng kinh ngạc và có phần thất thố nữa, khiến ai cũng cười nhạo. Cô nhớ lúc đó hắn cũng là người cười to nhất. Còn nói một câu "Bảo Trâm à! Nơi sang trọng này là dành cho giới thượng lưu. Kẻ bình dân vào bị thất thố cũng không có gì lạ!" Mọi người lại một lần nữa cười ồ lên.
Lúc đó, cô không hiểu câu nói đó nghĩa là gì, lại khờ dại nghĩ hắn đang an ủi cô. Nhưng giờ nghĩ lại thì thấy lúc đó hắn chính là đang cười nhạo cô. Chê cô chỉ là hạng bình dân không biết gì lại dám vào những nơi sang trọng làm trò cười cho thiên hạ. Cô đúng là ngu mà! Hắn nói đúng cô đúng là ngu ngốc, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Không xem lại bản thân mình có xứng đáng không?
"Đúng vậy, mình đúng là không xứng đáng chút nào, xấu mà không biết mình xấu, nghèo mà bày đặt trèo cao. Bị hắn cười nhạo là đúng, bị hắn đá cũng là đúng. Bị người ta cướp mất chồng cũng là đúng. Thì ra tất cả sai lầm đều do bản thân mình tự tạo thôi. Mình mới là kẻ đã tự hại bản thân mình. Không trách họ được! Mình có cái quyền gì oán hận họ chứ? Tất cả là do mình tự làm tự chịu thôi!"
Nghĩ rồi, cô ôm mặt khóc nức nở. Trí Bảo cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Đang yên đang lành sao tự nhiên Bảo Trâm lại khóc. Hắn lại làm sai điều gì sao? Tuy không biết hắn đã sai điều gì, nhưng hắn vẫn lại ôm cô vào lòng nói.
- Bảo Trâm! Anh xin lỗi! Là anh sai rồi. Em đừng khóc nữa được không?
Bảo Trâm vẫn cứ ôm mặt khóc nức nỡ, dù hắn nói gì cô cũng không nghe lọt. Cô muốn phát tiết hết những u uất trong lòng cho thỏa dạ. Cuối cùng hắn nói.
- Được rồi! Được rồi! Giờ em muốn gì cứ nói. Anh sẽ làm theo ý em ngay.
Bảo Trâm thút thít nói.
- Làm ơn đưa tôi về! Tôi muốn về nhà.
Trí Bảo thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng chịu mở miệng. Hắn biết cô bây giờ rất muốn ở một mình, nhưng nếu để cô ở một mình cô sẽ rất dễ bị trầm cảm. Cho nên hắn quyết định tạm thời hứa với cô trước, sau đó cho cô ngủ một giấc, khi thức dậy cô sẽ khỏe hơn thôi. Hắn bèn đi ra ngoài một lát sau đó trở vào, trên tay cầm một ly nước. Hắn dùng khăn ướt lau mặt cho cô, rồi bảo cô uống hết ly nước. Hắn sẽ đưa cô về nhà.
Bảo Trâm cũng không nghĩ gì uống cạn ly nước. Trí Bảo dắt cô ra xe, vừa ngồi vào cô cảm thấy mình vô cùng buồn ngủ một cách lạ lùng. Chợt cô nhận ra điều gì, nhìn sang Trí Bảo định nói gì nhưng cơn buồn ngủ đã ập đến, cô không thể khống chế được, rồi ngủ thiếp đi.
Thấy cô đã ngủ say, Trí Bảo mới vuốt ve khuông mặt cô nói.
- Bảo Trâm! Anh xin lỗi. Đã cho em uống thuốc an thần. Em cần phải ngủ một giấc mới được.
Rồi hôn lên trán cô. Sau đó, ra hiệu cho tài xế lái xe đi. Chiếc xe không chạy hướng về nhà Bảo Trâm, cũng không theo hướng nhà Trí Bảo, mà chạy ra một vùng ngoại ô yên tĩnh. Đi vào một ngôi biệt thự nhà vườn sang trọng, thanh lịch. Trí Bảo xuống xe, bế Bảo Trâm vào nhà, vào một căn phòng rộng lớn tráng lệ. Đặt cô trên giường êm, ra hiệu cho người làm ra ngoài. Người làm ở đây cũng rất đặc biệt, từ quản gia đến người làm vườn đều không nói lời nào, chỉ dùng tay ra dấu mà thôi.
Trí Bảo cởi giày cô ra, nhẹ nhàng để cô nằm ngay ngắn, đắp chăn lại. Sau đó, ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô.
Đây là ngôi nhà mà khi xưa sư phụ hắn đã tặng cho hắn. Chỉ có hắn và sư phụ hắn biết hắn sỡ hữu nó. Ngoài ra, ngay cả cha mẹ hắn cũng không hề biết. Hắn gặp sư phụ khi mới lên 3, khi đó hắn được mẹ dắt đi dạo công viên thì gặp được ông đang múa quyền. Hắn thích thú vội chạy lại bên ông cũng bắt chước múa theo. Ban đầu sư phụ cũng không để ý hắn gì mấy, cho đến khi ông múa những động tác khó, hắn cũng làm theo được thì bắt đầu nghiền ngẫm nhìn hắn.
Một hồi sau, ông dừng lại nhìn cậu dùng tay ra dấu gì đó, một người đứng bên cạnh nói lại với cậu. Ông ấy muốn cậu múa lại những động tác lúc nãy. Trí Bảo không hề nghĩ ngợi đã múa lại một lần không sai một động tác nào, tuy có hơi thô một chút. Ông gật đầu, sau đó lại ra dấu. Người bên cạnh lại hỏi cậu có muốn làm đồ đệ ông ấy không. Trí Bảo không chần chừ liền gật đầu đồng ý. Mẹ cậu đứng cạnh đó thấy mọi việc cũng vui vẽ đồng ý. Ông ấy là võ sư Câm nổi danh khắp nơi ai mà không biết, nhưng không bao giờ nhận học trò, dù người ta có bỏ số tiền lớn mời ông đi chăng nữa. Nhưng Trí Bảo lại là ngoại lệ, được ông thu làm đệ tử nhập môn.
Cho đến ngày chủ nhật, cũng như thường lệ Bảo Trâm ăn sáng, giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa xong thì ngồi vào bàn làm bài. Nhưng mới vừa đặt bút thì Trí Bảo lại tới. Cô ngạc nhiên, xem lại điện thoại thì cô đâu có tắt nguồn đâu? Sao hắn lại tới nữa? Thấy vẽ ngạc nhiên của cô, là hắn biết ngay cô đã quên mất đã hứa gì với hắn rồi. Thật là, sao yêu một người lại khổ thế không biết. Đã vậy mà hắn cứ cấm đầu vào yêu, không dứt ra được đấy.
Hắn lại bên cạnh cô và nói.
- Em yêu! Không nhớ em đã hứa gì với anh sao?
Cô tròn xoe mắt hỏi.
- Hứa gì là hứa gì?
Hắn đen mặt, lạnh lùng nói.
- Em đã hứa cuối tuần đi chơi với anh. Tại sao giờ lại quên hả? Em muốn anh trừng phạt em phải không?
Bảo Trâm mới chợt nhớ ra là cô đã từng nói như vậy. Nhưng lúc đó cũng chỉ là hứa đại cho hắn thả cô đi, nên khi về cô cũng quên mất. Cô vỗ vỗ trán nói.
- Ha...ha... tại... tại dạo này nhiều bài kiểm tra quá nên quên mất.
Hắn liếc mắt nhìn cô nói.
- Không sao. Bây giờ nhớ cũng không muộn. Chúng ta đi thôi.
Cô vội vàng xua tay nói.
- Không được! Tôi còn phải làm bài tập và học bài cho xong đã. Hay là tuần sau...tuần sau nhé! Tôi hứa sẽ đi với anh.
Hắn lắc đầu nói.
- Không được! Tuần này là tuần này, tuần sau là chuyện của tuần sau. Hôm nay em nhất định phải đi với anh.
Cô khóc không ra nước mắt. "Biết thế không làm bạn gái hắn, thật hối hận! Mình không muốn làm bạn gái hắn nữa đâu".
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, hắn lạnh lùng nói.
- Bảo Trâm! Đừng bao giờ nghĩ sẽ không làm bạn gái anh nữa. Anh sẽ không buông em ra đâu. Em đừng hòng chạy thoát khỏi tay anh. Em hiểu chưa? Hửm...
Bảo Trâm gật đầu lia lịa như con bửa củi, mặt hình sự ghê quá. Nhưng cô cũng nói. . truyện đam mỹ
- Nhưng anh để tôi làm hết bài tập đã. Rồi sau đó mới có thể đi chơi được.
Hắn gật đầu đồng ý, cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô nhìn cô làm bài. Một tiếng sau, cô mới xong hết. Trí Bảo cũng không có gì là khó chịu. Cô chuẩn bị đứng dậy, thì hắn lấy trong ba lô ra một chiếc đầm màu trắng vô cùng đẹp đưa cho cô. Ý bảo hôm nay cô phải mặc nó. Cô mím môi một chút, rồi cũng nhận lấy đi tắm rửa thay vào.
Sau khi, cô bước ra thì hắn ngẩn người một chút. Nhưng hình như cũng còn thiếu cái gì đó. Hắn kéo cô ngồi xuống ghế, lại lấy trong ba lô ra một đôi giày cao gót sang trọng cũng màu trắng, tự tay mang vào đôi chân bé nhỏ của cô. Sau cùng là một bộ trang sức đắt tiền, sáng lấp lánh, hắn cũng chính tay đeo vào từng món cho cô. Còn cài thêm một chiếc nơ đáng yên trên đầu cũng màu trắng nốt.
Hắn ngắm nghía hồi lâu, mới gật đầu hài lòng. Bảo Trâm thì thầm mắn trong lòng. "Cái thằng mắc dịch này, thì ra đều chuẩn bị trước!" Sau đó, hắn bắt cô đứng lên, lấy điện thoại ra chụp ảnh đưa cô xem. Nhưng Bảo Trâm cũng không lấy làm kinh ngạc gì. Tuy rằng cô cũng xinh đẹp hơn bình thường một chút, nhưng so với những cô gái hắn từng cặp, hay cô gái cùng Chương Dương hôn nhau ngoài công viên và cô gái đã cướp chồng cô, thì cô chẳng là cái gì cả. Chỉ có kiếp trước cô đui mù mới có thể cho rằng mình cũng xinh đẹp đi. Nhưng kiếp này cô đã tĩnh ngộ rồi, biết rõ thân phận của mình.
Thấy cô không vui, lại còn có vẽ u buồn khi hắn đưa hình cho cô xem. "Không phải con gái đều thích đẹp à? Nhưng sao lại buồn vậy. Mình thấy cô ấy rất hợp với màu trắng mà? Khoan đã... màu trắng? Thôi xong! Mình quên mất, nếu con gái cảm thấy không còn thuần khiết nữa thì sẽ phản cảm với màu trắng. Đôi khi sẽ cảm thấy bản thân bị cười nhạo nữa. Thảo nào cô ấy không vui là đúng". Bây giờ thì hắn đã hoàn toàn chắc chắn 100% là Bảo Trâm đã bị người ta làm nhục rồi. Hắn dịu dàng nói.
- Nếu em không thích mặc như vậy thì có thể thay ra.
Bảo Trâm lắc đầu.
- Không cần đâu. Phiền phức.
Sau đó cô lấy chiếc áo khoác mặc vào, che lại phần vai hơi hở. Trời nắng dễ bị đen. Dù không xinh đẹp như ai nhưng cũng không thể biến mình xấu được.
Hắn dắt cô vào một nhà hàng sang trọng, đã được đặt trước. Lên phòng đặt biệt chỉ có mỗi hai người, gọi toàn những món đắt tiền. Hắn nghĩ Bảo Trâm lần đầu đến đây chắc sẽ rất bỡ ngỡ vì vẽ sang trọng của nó. Bởi nhà hàng này, chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu thôi. Nên thức ăn trên bàn đều tự tay hắn đút cho cô. Nhưng nhìn biểu hiện của cô thì hoàn toàn không có vẽ gì là lạ lẫm. Trên mặt chỉ nhàn nhạt khiến hắn không nhìn ra cảm xúc.
Bảo Trâm còn lạ gì nhà hàng này. Kiếp trước là hắn tổ chức sinh nhật tại đây mà. Chỉ có điều lúc đó rất đông người thôi. Lúc đó, cô cũng có biểu hiện vô cùng kinh ngạc và có phần thất thố nữa, khiến ai cũng cười nhạo. Cô nhớ lúc đó hắn cũng là người cười to nhất. Còn nói một câu "Bảo Trâm à! Nơi sang trọng này là dành cho giới thượng lưu. Kẻ bình dân vào bị thất thố cũng không có gì lạ!" Mọi người lại một lần nữa cười ồ lên.
Lúc đó, cô không hiểu câu nói đó nghĩa là gì, lại khờ dại nghĩ hắn đang an ủi cô. Nhưng giờ nghĩ lại thì thấy lúc đó hắn chính là đang cười nhạo cô. Chê cô chỉ là hạng bình dân không biết gì lại dám vào những nơi sang trọng làm trò cười cho thiên hạ. Cô đúng là ngu mà! Hắn nói đúng cô đúng là ngu ngốc, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Không xem lại bản thân mình có xứng đáng không?
"Đúng vậy, mình đúng là không xứng đáng chút nào, xấu mà không biết mình xấu, nghèo mà bày đặt trèo cao. Bị hắn cười nhạo là đúng, bị hắn đá cũng là đúng. Bị người ta cướp mất chồng cũng là đúng. Thì ra tất cả sai lầm đều do bản thân mình tự tạo thôi. Mình mới là kẻ đã tự hại bản thân mình. Không trách họ được! Mình có cái quyền gì oán hận họ chứ? Tất cả là do mình tự làm tự chịu thôi!"
Nghĩ rồi, cô ôm mặt khóc nức nở. Trí Bảo cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Đang yên đang lành sao tự nhiên Bảo Trâm lại khóc. Hắn lại làm sai điều gì sao? Tuy không biết hắn đã sai điều gì, nhưng hắn vẫn lại ôm cô vào lòng nói.
- Bảo Trâm! Anh xin lỗi! Là anh sai rồi. Em đừng khóc nữa được không?
Bảo Trâm vẫn cứ ôm mặt khóc nức nỡ, dù hắn nói gì cô cũng không nghe lọt. Cô muốn phát tiết hết những u uất trong lòng cho thỏa dạ. Cuối cùng hắn nói.
- Được rồi! Được rồi! Giờ em muốn gì cứ nói. Anh sẽ làm theo ý em ngay.
Bảo Trâm thút thít nói.
- Làm ơn đưa tôi về! Tôi muốn về nhà.
Trí Bảo thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng chịu mở miệng. Hắn biết cô bây giờ rất muốn ở một mình, nhưng nếu để cô ở một mình cô sẽ rất dễ bị trầm cảm. Cho nên hắn quyết định tạm thời hứa với cô trước, sau đó cho cô ngủ một giấc, khi thức dậy cô sẽ khỏe hơn thôi. Hắn bèn đi ra ngoài một lát sau đó trở vào, trên tay cầm một ly nước. Hắn dùng khăn ướt lau mặt cho cô, rồi bảo cô uống hết ly nước. Hắn sẽ đưa cô về nhà.
Bảo Trâm cũng không nghĩ gì uống cạn ly nước. Trí Bảo dắt cô ra xe, vừa ngồi vào cô cảm thấy mình vô cùng buồn ngủ một cách lạ lùng. Chợt cô nhận ra điều gì, nhìn sang Trí Bảo định nói gì nhưng cơn buồn ngủ đã ập đến, cô không thể khống chế được, rồi ngủ thiếp đi.
Thấy cô đã ngủ say, Trí Bảo mới vuốt ve khuông mặt cô nói.
- Bảo Trâm! Anh xin lỗi. Đã cho em uống thuốc an thần. Em cần phải ngủ một giấc mới được.
Rồi hôn lên trán cô. Sau đó, ra hiệu cho tài xế lái xe đi. Chiếc xe không chạy hướng về nhà Bảo Trâm, cũng không theo hướng nhà Trí Bảo, mà chạy ra một vùng ngoại ô yên tĩnh. Đi vào một ngôi biệt thự nhà vườn sang trọng, thanh lịch. Trí Bảo xuống xe, bế Bảo Trâm vào nhà, vào một căn phòng rộng lớn tráng lệ. Đặt cô trên giường êm, ra hiệu cho người làm ra ngoài. Người làm ở đây cũng rất đặc biệt, từ quản gia đến người làm vườn đều không nói lời nào, chỉ dùng tay ra dấu mà thôi.
Trí Bảo cởi giày cô ra, nhẹ nhàng để cô nằm ngay ngắn, đắp chăn lại. Sau đó, ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô.
Đây là ngôi nhà mà khi xưa sư phụ hắn đã tặng cho hắn. Chỉ có hắn và sư phụ hắn biết hắn sỡ hữu nó. Ngoài ra, ngay cả cha mẹ hắn cũng không hề biết. Hắn gặp sư phụ khi mới lên 3, khi đó hắn được mẹ dắt đi dạo công viên thì gặp được ông đang múa quyền. Hắn thích thú vội chạy lại bên ông cũng bắt chước múa theo. Ban đầu sư phụ cũng không để ý hắn gì mấy, cho đến khi ông múa những động tác khó, hắn cũng làm theo được thì bắt đầu nghiền ngẫm nhìn hắn.
Một hồi sau, ông dừng lại nhìn cậu dùng tay ra dấu gì đó, một người đứng bên cạnh nói lại với cậu. Ông ấy muốn cậu múa lại những động tác lúc nãy. Trí Bảo không hề nghĩ ngợi đã múa lại một lần không sai một động tác nào, tuy có hơi thô một chút. Ông gật đầu, sau đó lại ra dấu. Người bên cạnh lại hỏi cậu có muốn làm đồ đệ ông ấy không. Trí Bảo không chần chừ liền gật đầu đồng ý. Mẹ cậu đứng cạnh đó thấy mọi việc cũng vui vẽ đồng ý. Ông ấy là võ sư Câm nổi danh khắp nơi ai mà không biết, nhưng không bao giờ nhận học trò, dù người ta có bỏ số tiền lớn mời ông đi chăng nữa. Nhưng Trí Bảo lại là ngoại lệ, được ông thu làm đệ tử nhập môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.