Chương 9: Giấc mơ
Huỳnh Mai Trần
11/05/2022
Trí Bảo cảm nhận cơ thể cô đang bắt đầu không chống lại được sự khiêu khích của hắn, bắt đầu có cảm giác. Nhưng chỉ một lúc lại mất đi, hắn bất chợt nhìn lại thì thấy nước mắt cô đang rơi lả chả từng giọt. Hắn nhìn vào ánh mắt cô, thì thấy ánh mắt ấy đang xa xâm nhìn về phương nào đó. Nước mắt cứ tự động chảy mãi, chảy mãi không ngừng. Cô cũng không hay biết là hắn đã sửa sang lại quần áo cho cô và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Hắn thì thầm bên tai cô nói.
- Trâm! Có phải em đã trải qua chuyện gì rất đau khổ không? Có thể nói anh nghe không?
Nhưng đáp lại hắn chỉ có sự im lặng, ánh mắt vô hồn và những dòng nước mắt. Hắn vội lay mạnh cô gọi to.
- Trâm!
Cô mới hoàn hồn nhìn lại hắn, hắn thấy cô lại dùng ánh mắt câm ghét nhìn hắn. Không! Không phải là câm ghét mà chính là hận. Cô hận hắn? Đột nhiên, cô lại dơ tay tát vào mặt hắn, nhưng hắn đã theo bản năng chụp tay cô lại được. Bảo Trâm lần này mới thật sự hoàn hồn, vừa rồi cô vẫn còn đắm chìm trong cơn ác mộng. Cô hít hít vài hơi, lấy tay lau khô nước mắt mình. Nhảy khỏi người hắn, quay lưng lại hắn nói.
- Anh về đi! Tôi muốn yên tĩnh một mình.
Nhưng mà hắn đã từ phía sau ôm cô vào lòng, dịu dàng nói.
- Bảo Trâm! Đừng đuổi anh về! Những lúc thế này em cần có người bên cạnh. Nếu em ở một mình sẽ rất dễ bị trầm cảm.
Rồi hắn xoay cô lại, lấy khăn ra lau đi nước mắt cho cô. Hôn lên trán cô một cái nói.
- Anh không biết em đã trải qua chuyện gì? Nhưng bây giờ mọi chuyện cũng đã qua rồi. Em hãy quên nó vui vẽ mà tiếp tục hướng về phía trước, đừng nghĩ tới chuyện cũ nữa.
Bảo Trâm không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng nhìn hắn. Ánh mắt không oán, không hận, không ghét, không yêu. Chỉ an tĩnh như một mặt hồ phẳng lặng. Cô thở dài lắc đầu nói.
- Có những chuyện không phải nói quên là có thể dễ dàng quên.
Cô lại ngồi xuống đất, nép sát vào tường ôm gối, cố thu mình nhỏ lại. Đây cũng là thói quen mỗi khi cô cô đơn nhất, làm như thế cô mới cảm thấy được an toàn. Hắn thấy cô ngồi tư thế đó cũng rất đau lòng. Đó cũng chính là tư thế mà khi xưa hắn hay ngồi, mỗi khi ba mẹ hắn cãi nhau, đánh nhau. Khi họ không quan tâm cảm nghĩ của hắn mà đưa ra tòa ly dị. Lúc đó, hắn đã 10 tuổi rồi, cái gì cũng đã hiểu. Từ nhỏ lại được nhồi nhét những kiến thức kinh doanh từ hai người họ, nên sự hiểu biết của hắn cũng vượt xa những đứa trẻ khác.
Cũng từ đó, hắn mới bắt đầu sống buông thả. Từ một học sinh ngoan ngoãn, học giỏi trở thành một đứa trẻ hư hỏng, cá biệt. Vì hắn tập võ từ lúc 3 tuổi nên thân hình sẽ cao to và phát triển sớm hơn những bạn cùng trang lứa. Nên 13 tuổi hắn đã biết mùi con gái rồi. Đó là một người chị học trên hắn 2 lớp. Nhưng mà quan hệ mấy lần, chị ta lại chê hắn không có kinh nghiệm đã không ngần ngại đá bay hắn. Cặp với một người đàn ông lớn hơn chị ta 10 tuổi.
Từ đó, hắn bắt đầu là một kẻ phong lưu. Chỉ cần cô gái nào tự động dâng tới miệng mà không xấu tệ, hắn sẽ không ngần ngại ăn tươi nuốt sống. Sau đó, cũng sẽ đá bay. Nhưng mà, từ khi gặp Bảo Trâm... không! Không phải từ khi gặp cô ấy, mà chính là lúc cô ấy bị bệnh và sau khi hết đã thay đổi, hắn mới bắt đầu có lại được cảm giác tình yêu ban đầu. Biết nhớ, biết thương, biết chờ, biết đợi, biết sợ mất đi, biết vui mừng có được. Nhưng mà, tại sao cô ấy lại thay đổi, còn tìm cảm giác an toàn với tư thế đó? Phải chăng cô ấy đã gặp phải chuyện gì kinh khủng?
Mà chuyện kinh khủng nhất đối với một cô gái thì chỉ có... Hắn chợt nghĩ ra điều gì, nên đã sáng tỏ mọi chuyện. Thảo nào vừa rồi hắn làm vậy với cô, cô lại sợ hãi như vậy. Tâm trạng trở nên thất hồn lạc phách, còn nhìn hắn với ánh mắt câm hận. Mà có lẽ cô không phải câm hận hắn mà là từ hắn cô nhìn ra người nào đó mà câm hận. Cô đã bị một cú sóc quá lớn đi! Nhưng ai đã hành động như vậy với cô? Hắn phải tìm cho ra kẻ đã hại đời cô, khiến cô phải trở nên như vậy. Hắn muốn giết kẻ đó!
Nếu Bảo Trâm biết được Trí Bảo đang tưởng cô bị ai đó cưỡng bức, chắc chắn sẽ lấy ghế đập hắn nhập viện. Tưởng tượng ghê gớm thật, đúng là người từng trải có khác.
Hắn thâm tình nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng nói.
- Trâm! Đừng sợ nữa! Có anh đây. Anh sẽ mãi bên em, bảo vệ em.
Hắn muốn trực tiếp hỏi cô ai là kẻ đã hại cô. Nhưng hắn sợ cô sẽ lại khóc và sợ hãi nữa. Đành im lặng xem như không biết gì. Nếu hắn nói ra, sợ cô sẽ biết được hắn đã biết, có khi còn nghĩ quẩn mất. Nhưng mà hắn đã khẳng định cô còn thích hắn rồi, nếu không cô đã không tìm mọi cách tránh xa hắn. Chắc chắn là cô sợ hắn biết sẽ khinh thường cô. Trong mắt hắn cô sẽ không còn hình tượng tốt đẹp nữa. Cho nên, cô đã chọn cách tránh hắn thật xa. Để trong mắt hắn cô mãi trong trắng, trinh nguyên.
"Nhưng Bảo Trâm à! Em biết rằng anh không hề để ý chuyện nhỏ đó không? Trong mắt anh em mãi mãi là một viên kim cương trắng tinh nhất. Em biết không?"
Bảo Trâm cũng không hiểu hắn nói như vậy là có ý gì. Nhưng cô thật sự đúng là cần cảm giác an toàn. Tuy hắn cũng là nguyên nhân gây ra cho cô cảm giác sợ hãi đó, nhưng trong lúc này cô lại cảm thấy vòng tay hắn lại vô cùng ấm áp. Nên cô không kháng cự mà cứ để hắn ôm, hắn hôn.
Tại một căn nhà phố cao 5 tầng. Mẹ Bảo Trâm đang ngồi trên sôpha phòng khách uống nước ngọt, ăn rất nhiều đồ ăn ngon. Bên cạnh là bốn tên con trai, chừng 16, 17 tuổi. Một to con, một vừa người, một nói ngọng, một cà lâm. Cả bốn người đều lễ phép cung kính với bà.
Bà nhận được cuộc điện thoại gọi đến địa chỉ này dọn dẹp đến 5 giờ chiều, sẽ lo luôn cơm trưa. Nhưng đến đây chỉ thấy bốn cậu thanh niên này, nói bà cứ ở lại đây ngồi chờ mẹ chúng nó về. Lúc đó mới có thể chỉ bà làm gì, chứ chúng nó không biết. Nhưng mẹ chúng nó đã dặn bà tới thì phải tiếp đãi bà chu đáo như khách quý không được làm bà phật ý bỏ về. Nếu không chúng nó sẽ bị đánh đòn. Bà cũng không muốn làm khó bọn nhỏ làm gì, cũng đành ở lại chờ.
Khi thấy chúng nó bưng thức ăn bà đã vội lại đỡ nhưng chúng nó lại không chịu, đẩy bà ngồi lại ghế còn ân cần đấm bóp cho bà. Con cái nhà này thật khéo dạy dỗ, ngoan thế không biết! Ái chà chà... nếu bà biết chúng chỉ là những đứa trẻ mồ côi, bụi đời, được Trí Bảo thu nhận. Mua cho một căn nhà để có chổ ăn ở, tiện thể cho học nghề gì đó kiếm tiền nuôi bản thân, không còn lang thang đầu đường xó chợ, ở trong khu ổ chuột nữa. Thì không biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Nhưng dù có biết, bà cũng sẽ thương chúng hơn mà thôi. Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình mà.
Đến trưa, Bảo Trâm mới vo gạo bắt nồi cơm lên nấu. Hôm nay là ngày rằm 14 âm lịch, cô sẽ ăn chay. Đây là thói quen từ kiếp trước, sau khi mẹ cô mất. Cô bắt đầu hối hận sự vô tâm của mình, nên đã vào chùa ăn năn sám hối trước Quán Thế Âm. Nguyện, nếu có kiếp sau sẽ cố hết sức báo đáp ơn dưỡng dục sinh thành. Từ đó, cô bắt đầu ăn chay một tháng 10 ngày, không tháng nào đứt quãng. Có ngày không thể ăn được thì cô ăn bù vào hôm sau.
Trọng sinh trở lại, cô vẫn thói quen đó, nhưng bị mẹ phát hiện và không cho, vì cơ thể cô cần phát triển. Ăn như vậy, sức khỏe sẽ không chịu nổi, sẽ làm cơ thể chậm phát triển. Cô không muốn làm mẹ lo nên đã ăn bớt lại còn bốn ngày một tháng, là 30 mùng 1 và 14, 15. Cô cũng đã đến chùa xin lại rồi, cũng thả keo và phật đã đồng ý. Có lẽ là nhờ kiếp trước cô thành tâm, nên cô mới được cho trọng sinh lại đi.
Mẹ cũng đã làm thức ăn chay để vào tủ lạnh cho cô rồi, cô chỉ việc đem ra hâm lại thôi. Mẹ tuy không ăn chay nhưng làm lại rất ngon. Trí Bảo thấy cô ăn chay cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng lại nghĩ hắn là cô đã gặp chuyện đó nên chán đời. Lại càng đau lòng hơn. Tuy hắn không thích ăn chay nhưng cô đã mời thì cho dù là cơm trắng hắn cũng ăn. Nhưng mà mới ăn một miếng, hắn đã không ngừng được. Mẹ cô làm ngon quá mà.
Nhìn miếng đậu hủ cuối cùng hắn muốn gắp lắm nhưng không dám. Trong hắn cắn đầu đủa, ánh mắt thèm thuồng, Bảo Trâm đột nhiên cảm thấy hắn đúng là một đứa trẻ đáng yêu. Cô phì cười, gắp vào chén cho hắn. Nói cô no rồi, bảo hắn ăn hết đi. Nhìn ánh mắt triều mến cô dành cho hắn. Hắn cảm thấy tim mình như nở hoa. Mặc dù ánh mắt đó giống như một người chị dành cho đứa em trai nhỏ, nhưng hắn cũng vui mừng. Chỉ cần cô vui vẽ, nhìn hắn thành gì cũng được.
Dọn dẹp xong, đi lòng vòng một chút cho tiêu cơm. Sau đó, cô trải nệm ra khép cửa lại nằm ngủ trưa một lát. Kêu tên Trí Bảo về hắn lại không chịu, hắn muốn ở đây với cô tới chiều. Cô cũng mặc kệ hắn, bởi lát nữa cô cũng ra ngoài rồi, hắn không về cũng không được.
Cô dần dần chìm vào giấc ngủ, và cô cũng mơ một giấc mơ. Trong mơ, cô thấy một đứa bé gái rất đáng yêu, đang vẫy tay gọi cô.
- Mẹ ơi!
Cô vui mừng chạy đến, ôm lấy nó, nhưng nó lại biến mất. Cô hoảng sợ kêu lên.
- Con ơi! Con ơi! Đừng bỏ mẹ! Con ơi!
Cô giật mình ngồi bật dậy, miệng cũng hoảng sợ kêu lên.
- Con ơi!
Trí Bảo nằm cạnh bên ngủ, đột nhiên nghe cô kêu lên thất thanh nhưng không nghe rõ cô kêu cái gì, cũng giật mình ngồi bật dậy. Thấy trời không nóng mà mồ hôi cô thấm ướt cả áo, đoán là cô đã gặp ác mộng. Nên ân cần hỏi.
- Bảo Trâm! Em làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?
Cô lau mồ hôi trên trán mình, rồi mệt mỏi lắc đầu.
- Không sao? Chỉ là một giấc mơ thôi. Anh cứ ngủ tiếp đi.
Hắn lắc đầu nói.
- Cũng đã 1 giờ chiều rồi, không cần ngủ nữa đâu.
Bảo Trâm gật đầu, cuốn nệm lại đem lên gác, rồi lấy một một bộ đồ áo dài lỡ màu nhạt kín đáo lịch sự. Đem xuống vào nhà tắm tắm rửa thay vào. Thấy cô ra, hắn hỏi.
- Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.
Cô lắc đầu,
- Không cần! Chỉ gần đây thôi. Đi bộ vài phút là tới.
Hắn cũng nói.
- Vậy anh sẽ cùng đi với em.
Cô không đáp cũng không phản đối, tức là đồng ý. Cô lấy áo khoát mặc vào, đội nón lên. Nhưng thấy hắn chỉ đầu trần, cô lại đổi ý, bỏ nón lại lấy cây dù ra che. Hắn không biết cô muốn đi đâu, mà ăn mặc như vậy. Đến nơi hắn mới tá hỏa, hóa ra là cô muốn đi chùa. Hắn thầm than. "Đừng nói em muốn đi tu nha! Anh đâu phải Điệp đâu mà em làm Lan vậy?" Hắn kêu gào trong lòng, nhưng vẫn theo cô vào.
Hắn thì thầm bên tai cô nói.
- Trâm! Có phải em đã trải qua chuyện gì rất đau khổ không? Có thể nói anh nghe không?
Nhưng đáp lại hắn chỉ có sự im lặng, ánh mắt vô hồn và những dòng nước mắt. Hắn vội lay mạnh cô gọi to.
- Trâm!
Cô mới hoàn hồn nhìn lại hắn, hắn thấy cô lại dùng ánh mắt câm ghét nhìn hắn. Không! Không phải là câm ghét mà chính là hận. Cô hận hắn? Đột nhiên, cô lại dơ tay tát vào mặt hắn, nhưng hắn đã theo bản năng chụp tay cô lại được. Bảo Trâm lần này mới thật sự hoàn hồn, vừa rồi cô vẫn còn đắm chìm trong cơn ác mộng. Cô hít hít vài hơi, lấy tay lau khô nước mắt mình. Nhảy khỏi người hắn, quay lưng lại hắn nói.
- Anh về đi! Tôi muốn yên tĩnh một mình.
Nhưng mà hắn đã từ phía sau ôm cô vào lòng, dịu dàng nói.
- Bảo Trâm! Đừng đuổi anh về! Những lúc thế này em cần có người bên cạnh. Nếu em ở một mình sẽ rất dễ bị trầm cảm.
Rồi hắn xoay cô lại, lấy khăn ra lau đi nước mắt cho cô. Hôn lên trán cô một cái nói.
- Anh không biết em đã trải qua chuyện gì? Nhưng bây giờ mọi chuyện cũng đã qua rồi. Em hãy quên nó vui vẽ mà tiếp tục hướng về phía trước, đừng nghĩ tới chuyện cũ nữa.
Bảo Trâm không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng nhìn hắn. Ánh mắt không oán, không hận, không ghét, không yêu. Chỉ an tĩnh như một mặt hồ phẳng lặng. Cô thở dài lắc đầu nói.
- Có những chuyện không phải nói quên là có thể dễ dàng quên.
Cô lại ngồi xuống đất, nép sát vào tường ôm gối, cố thu mình nhỏ lại. Đây cũng là thói quen mỗi khi cô cô đơn nhất, làm như thế cô mới cảm thấy được an toàn. Hắn thấy cô ngồi tư thế đó cũng rất đau lòng. Đó cũng chính là tư thế mà khi xưa hắn hay ngồi, mỗi khi ba mẹ hắn cãi nhau, đánh nhau. Khi họ không quan tâm cảm nghĩ của hắn mà đưa ra tòa ly dị. Lúc đó, hắn đã 10 tuổi rồi, cái gì cũng đã hiểu. Từ nhỏ lại được nhồi nhét những kiến thức kinh doanh từ hai người họ, nên sự hiểu biết của hắn cũng vượt xa những đứa trẻ khác.
Cũng từ đó, hắn mới bắt đầu sống buông thả. Từ một học sinh ngoan ngoãn, học giỏi trở thành một đứa trẻ hư hỏng, cá biệt. Vì hắn tập võ từ lúc 3 tuổi nên thân hình sẽ cao to và phát triển sớm hơn những bạn cùng trang lứa. Nên 13 tuổi hắn đã biết mùi con gái rồi. Đó là một người chị học trên hắn 2 lớp. Nhưng mà quan hệ mấy lần, chị ta lại chê hắn không có kinh nghiệm đã không ngần ngại đá bay hắn. Cặp với một người đàn ông lớn hơn chị ta 10 tuổi.
Từ đó, hắn bắt đầu là một kẻ phong lưu. Chỉ cần cô gái nào tự động dâng tới miệng mà không xấu tệ, hắn sẽ không ngần ngại ăn tươi nuốt sống. Sau đó, cũng sẽ đá bay. Nhưng mà, từ khi gặp Bảo Trâm... không! Không phải từ khi gặp cô ấy, mà chính là lúc cô ấy bị bệnh và sau khi hết đã thay đổi, hắn mới bắt đầu có lại được cảm giác tình yêu ban đầu. Biết nhớ, biết thương, biết chờ, biết đợi, biết sợ mất đi, biết vui mừng có được. Nhưng mà, tại sao cô ấy lại thay đổi, còn tìm cảm giác an toàn với tư thế đó? Phải chăng cô ấy đã gặp phải chuyện gì kinh khủng?
Mà chuyện kinh khủng nhất đối với một cô gái thì chỉ có... Hắn chợt nghĩ ra điều gì, nên đã sáng tỏ mọi chuyện. Thảo nào vừa rồi hắn làm vậy với cô, cô lại sợ hãi như vậy. Tâm trạng trở nên thất hồn lạc phách, còn nhìn hắn với ánh mắt câm hận. Mà có lẽ cô không phải câm hận hắn mà là từ hắn cô nhìn ra người nào đó mà câm hận. Cô đã bị một cú sóc quá lớn đi! Nhưng ai đã hành động như vậy với cô? Hắn phải tìm cho ra kẻ đã hại đời cô, khiến cô phải trở nên như vậy. Hắn muốn giết kẻ đó!
Nếu Bảo Trâm biết được Trí Bảo đang tưởng cô bị ai đó cưỡng bức, chắc chắn sẽ lấy ghế đập hắn nhập viện. Tưởng tượng ghê gớm thật, đúng là người từng trải có khác.
Hắn thâm tình nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng nói.
- Trâm! Đừng sợ nữa! Có anh đây. Anh sẽ mãi bên em, bảo vệ em.
Hắn muốn trực tiếp hỏi cô ai là kẻ đã hại cô. Nhưng hắn sợ cô sẽ lại khóc và sợ hãi nữa. Đành im lặng xem như không biết gì. Nếu hắn nói ra, sợ cô sẽ biết được hắn đã biết, có khi còn nghĩ quẩn mất. Nhưng mà hắn đã khẳng định cô còn thích hắn rồi, nếu không cô đã không tìm mọi cách tránh xa hắn. Chắc chắn là cô sợ hắn biết sẽ khinh thường cô. Trong mắt hắn cô sẽ không còn hình tượng tốt đẹp nữa. Cho nên, cô đã chọn cách tránh hắn thật xa. Để trong mắt hắn cô mãi trong trắng, trinh nguyên.
"Nhưng Bảo Trâm à! Em biết rằng anh không hề để ý chuyện nhỏ đó không? Trong mắt anh em mãi mãi là một viên kim cương trắng tinh nhất. Em biết không?"
Bảo Trâm cũng không hiểu hắn nói như vậy là có ý gì. Nhưng cô thật sự đúng là cần cảm giác an toàn. Tuy hắn cũng là nguyên nhân gây ra cho cô cảm giác sợ hãi đó, nhưng trong lúc này cô lại cảm thấy vòng tay hắn lại vô cùng ấm áp. Nên cô không kháng cự mà cứ để hắn ôm, hắn hôn.
Tại một căn nhà phố cao 5 tầng. Mẹ Bảo Trâm đang ngồi trên sôpha phòng khách uống nước ngọt, ăn rất nhiều đồ ăn ngon. Bên cạnh là bốn tên con trai, chừng 16, 17 tuổi. Một to con, một vừa người, một nói ngọng, một cà lâm. Cả bốn người đều lễ phép cung kính với bà.
Bà nhận được cuộc điện thoại gọi đến địa chỉ này dọn dẹp đến 5 giờ chiều, sẽ lo luôn cơm trưa. Nhưng đến đây chỉ thấy bốn cậu thanh niên này, nói bà cứ ở lại đây ngồi chờ mẹ chúng nó về. Lúc đó mới có thể chỉ bà làm gì, chứ chúng nó không biết. Nhưng mẹ chúng nó đã dặn bà tới thì phải tiếp đãi bà chu đáo như khách quý không được làm bà phật ý bỏ về. Nếu không chúng nó sẽ bị đánh đòn. Bà cũng không muốn làm khó bọn nhỏ làm gì, cũng đành ở lại chờ.
Khi thấy chúng nó bưng thức ăn bà đã vội lại đỡ nhưng chúng nó lại không chịu, đẩy bà ngồi lại ghế còn ân cần đấm bóp cho bà. Con cái nhà này thật khéo dạy dỗ, ngoan thế không biết! Ái chà chà... nếu bà biết chúng chỉ là những đứa trẻ mồ côi, bụi đời, được Trí Bảo thu nhận. Mua cho một căn nhà để có chổ ăn ở, tiện thể cho học nghề gì đó kiếm tiền nuôi bản thân, không còn lang thang đầu đường xó chợ, ở trong khu ổ chuột nữa. Thì không biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Nhưng dù có biết, bà cũng sẽ thương chúng hơn mà thôi. Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình mà.
Đến trưa, Bảo Trâm mới vo gạo bắt nồi cơm lên nấu. Hôm nay là ngày rằm 14 âm lịch, cô sẽ ăn chay. Đây là thói quen từ kiếp trước, sau khi mẹ cô mất. Cô bắt đầu hối hận sự vô tâm của mình, nên đã vào chùa ăn năn sám hối trước Quán Thế Âm. Nguyện, nếu có kiếp sau sẽ cố hết sức báo đáp ơn dưỡng dục sinh thành. Từ đó, cô bắt đầu ăn chay một tháng 10 ngày, không tháng nào đứt quãng. Có ngày không thể ăn được thì cô ăn bù vào hôm sau.
Trọng sinh trở lại, cô vẫn thói quen đó, nhưng bị mẹ phát hiện và không cho, vì cơ thể cô cần phát triển. Ăn như vậy, sức khỏe sẽ không chịu nổi, sẽ làm cơ thể chậm phát triển. Cô không muốn làm mẹ lo nên đã ăn bớt lại còn bốn ngày một tháng, là 30 mùng 1 và 14, 15. Cô cũng đã đến chùa xin lại rồi, cũng thả keo và phật đã đồng ý. Có lẽ là nhờ kiếp trước cô thành tâm, nên cô mới được cho trọng sinh lại đi.
Mẹ cũng đã làm thức ăn chay để vào tủ lạnh cho cô rồi, cô chỉ việc đem ra hâm lại thôi. Mẹ tuy không ăn chay nhưng làm lại rất ngon. Trí Bảo thấy cô ăn chay cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng lại nghĩ hắn là cô đã gặp chuyện đó nên chán đời. Lại càng đau lòng hơn. Tuy hắn không thích ăn chay nhưng cô đã mời thì cho dù là cơm trắng hắn cũng ăn. Nhưng mà mới ăn một miếng, hắn đã không ngừng được. Mẹ cô làm ngon quá mà.
Nhìn miếng đậu hủ cuối cùng hắn muốn gắp lắm nhưng không dám. Trong hắn cắn đầu đủa, ánh mắt thèm thuồng, Bảo Trâm đột nhiên cảm thấy hắn đúng là một đứa trẻ đáng yêu. Cô phì cười, gắp vào chén cho hắn. Nói cô no rồi, bảo hắn ăn hết đi. Nhìn ánh mắt triều mến cô dành cho hắn. Hắn cảm thấy tim mình như nở hoa. Mặc dù ánh mắt đó giống như một người chị dành cho đứa em trai nhỏ, nhưng hắn cũng vui mừng. Chỉ cần cô vui vẽ, nhìn hắn thành gì cũng được.
Dọn dẹp xong, đi lòng vòng một chút cho tiêu cơm. Sau đó, cô trải nệm ra khép cửa lại nằm ngủ trưa một lát. Kêu tên Trí Bảo về hắn lại không chịu, hắn muốn ở đây với cô tới chiều. Cô cũng mặc kệ hắn, bởi lát nữa cô cũng ra ngoài rồi, hắn không về cũng không được.
Cô dần dần chìm vào giấc ngủ, và cô cũng mơ một giấc mơ. Trong mơ, cô thấy một đứa bé gái rất đáng yêu, đang vẫy tay gọi cô.
- Mẹ ơi!
Cô vui mừng chạy đến, ôm lấy nó, nhưng nó lại biến mất. Cô hoảng sợ kêu lên.
- Con ơi! Con ơi! Đừng bỏ mẹ! Con ơi!
Cô giật mình ngồi bật dậy, miệng cũng hoảng sợ kêu lên.
- Con ơi!
Trí Bảo nằm cạnh bên ngủ, đột nhiên nghe cô kêu lên thất thanh nhưng không nghe rõ cô kêu cái gì, cũng giật mình ngồi bật dậy. Thấy trời không nóng mà mồ hôi cô thấm ướt cả áo, đoán là cô đã gặp ác mộng. Nên ân cần hỏi.
- Bảo Trâm! Em làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?
Cô lau mồ hôi trên trán mình, rồi mệt mỏi lắc đầu.
- Không sao? Chỉ là một giấc mơ thôi. Anh cứ ngủ tiếp đi.
Hắn lắc đầu nói.
- Cũng đã 1 giờ chiều rồi, không cần ngủ nữa đâu.
Bảo Trâm gật đầu, cuốn nệm lại đem lên gác, rồi lấy một một bộ đồ áo dài lỡ màu nhạt kín đáo lịch sự. Đem xuống vào nhà tắm tắm rửa thay vào. Thấy cô ra, hắn hỏi.
- Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.
Cô lắc đầu,
- Không cần! Chỉ gần đây thôi. Đi bộ vài phút là tới.
Hắn cũng nói.
- Vậy anh sẽ cùng đi với em.
Cô không đáp cũng không phản đối, tức là đồng ý. Cô lấy áo khoát mặc vào, đội nón lên. Nhưng thấy hắn chỉ đầu trần, cô lại đổi ý, bỏ nón lại lấy cây dù ra che. Hắn không biết cô muốn đi đâu, mà ăn mặc như vậy. Đến nơi hắn mới tá hỏa, hóa ra là cô muốn đi chùa. Hắn thầm than. "Đừng nói em muốn đi tu nha! Anh đâu phải Điệp đâu mà em làm Lan vậy?" Hắn kêu gào trong lòng, nhưng vẫn theo cô vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.