Chương 57
Mộc Tam Quan
27/02/2022
Nhắc mới hay là có gì mà Vua Sói Tuyết chưa từng kinh qua đâu, ấy nhưng chuyện này thực sự là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Vua Sói Tuyết không thể không từ chối: “Có lẽ em không hợp với ngành đó đâu.”
“Gì!” Anh Cam Bự hừ tiếng tỏ vẻ không ưa, “Chú mày khinh thường người làm ngành công nghiệp khiêu dâm à?”
“Không, ý em không phải thế.” Vua Sói Tuyết chối đây đẩy.
“Đúng là những người trong ngành dịch vụ đang bị kỳ thị quá nhiều.” Anh Cam Bự tỏ vẻ cảm thông mà nói, “Nhưng bộ **[1] chính là một nơi mà thằng đàn ông đẹp giai đ!t giỏi nên đến! Đây là nơi giúp chú mày tỏa sáng, mang lại lợi ích cho xã hội và mang lại hạnh phúc cho người khác. Đây là một nghề cao quý!” Anh Cam Bự nói đến là hùng hồn, như kiểu giây sau sẽ đưa cả gia tộc đến bộ ** làm vậy.
[1] Xem giải thích chi tiết tại cuối chương 56 nha các ông
Vua Sói Tuyết gật đầu liên tùng tục, nói: “Anh Cam Bự nói rất đúng. Nhưng mà em… thú thực là không có tí kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này.”
“Không sao hết,” Tên cầm đầu côn đồ nói, “Bọn anh có huấn luyện viên chuyên môn.”
Anh Cam Bự moi bao thuốc lá và bật lửa ra, châm một điếu thuốc rồi lạnh lùng bảo: “Đây đếch phải nơi cho chú mày cò kè mặc cả.”
Liễu Tiêu không rõ và cũng không biết bộ ** là nơi nào, song bé vẫn từ chối: “Không được, em cũng không đồng ý.”
“Hờ.” Anh Cam Bự cười đểu, “Ghen à? Không được đâu cưng.”
Liễu Tiêu bảo tiếp: “Nghe anh Cam Bự nói thì ý làm ở bộ ** là việc tốt có thể mang lại lợi ích cho xã hội, em không nên phản đối. Nhưng mà… em không muốn xa Tiểu Bạch Tự. Nếu các anh nhất định phải bắt Tiểu Bạch Tự đi làm ở bộ ** thì em cũng muốn đi tạo phúc cho xã hội!”
Vua Sói Tuyết nghe mà muốn ngã ngửa: “Không, không cần thiết phải thế —— ”
Liễu Tiêu nói một cách kiên định: “Bất kể anh đi đâu em cũng sẽ đi đó.”
Anh Cam Bự gật gù bảo: “Tuy mèo yêu đ!t kém nhưng tham vọng thì lớn đấy!”
Vua Sói Tuyết thực không muốn nghĩ làm việc này, đành phải hỏi: “Chẳng lẽ mấy ngành khác không còn trống vị trí nào à? Nếu hai đứa em không làm được việc khác thì đưa đến bộ ** làm cũng chưa muộn mà.”
Anh Cam Bự hất đầu nhả khói: “Đ!t mẹ mày còn kén chọn?!”
“Không phải, không phải.” Vua Sói Tuyết nói, “Hai bọn em đều có năng lực, anh coi vợ em còn biết cả đánh đấm, không phải là hạng yêu quái tôm tép đầy rẫy ngoài kia đâu. Bọn em muốn đi theo các anh để kiếm tiền chứ đâu phải đến để làm ** đâu?”
Tên cầm đầu vẫn cố thuyết phục: “Làm ** kiếm được nhiều lắm.”
“** kiếm được nhiều? Không phải làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu à.” Vua Sói Tuyết phân tích một cách lý trí, “Cả năm quần quật OT e là cũng chẳng bằng đi theo sếp làm một vụ buôn bán.”
Tên cầm đầu nghẹn họng, “Hình như là thế….”
Anh Cam Bự cười khẩy: “Tham vọng phết nhở.”
Nói rồi, anh Cam Bự rít một hơi thuốc, một lúc lâu sau mới nói: “Được rồi, đã vậy thì anh sẽ cho hai chú mày làm việc khác. Nhưng đừng có mà làm anh mày thất vọng đấy, bằng không anh sẽ cho chú mày xuống chỗ ** làm công việc bẩn thỉu nhất!”
Dứt lời, anh Cam Bự quay sang hỏi trợ lý: “Dạo này có chỗ nào thiếu người không?”
Trợ lý đáp lời: “Bên chỗ Điện ảnh và truyền hình đang thiếu anh ạ. Vệ sĩ cả trợ lý của Ragdoll tinh vừa bị tai nạn giao thông, vừa khéo đủ chỗ cho hai đứa chúng nó thế chỗ.”
Anh Cam Bự gật đầu nói: “Thế thì được, vậy hai đứa chúng mày sang bên Điện ảnh và truyền hình theo dõi Ragdoll tinh, phục vụ nó cho tử tế, nó muốn gì cho cái nấy, nhưng phải bảo đảm nó làm đúng theo sắp xếp của công ty biết chưa?”
“Vâng, bọn em rõ rồi.” Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu đồng thanh đáp ứng, rồi đi theo tên cầm đầu côn đồ sang bên Điện ảnh và truyền hình.
Trên đường đến phòng Điện ảnh và truyền hình, Vua Sói Tuyết nhân cơ hội khai thác thông tin từ tên cầm đầu đám côn đồ: “Ragdoll tinh là nhân vật chính bộ ‘Vị quân vương sói bá đạo và chàng phi mèo tuyệt mỹ’ đấy à?”
“Ngoài nó ra còn sao hot nào tên là Ragdoll tinh nữa không?” Tên cầm đầu nói đến là tự hào, “Giờ nó là diễn viên nổi tiếng, cây rụng tiền của công ty mình đấy.”
Liễu Tiêu nhớ đến Ragdoll tinh hôm nọ đã thấy trên màn ảnh, ngạc nhiên thốt lên: “Là ngôi sao nổi tiếng thật luôn!”
Tên cầm đầu “Đệt, sao lớn cái gì? Được mỗi cái mặt chứ diễn như đấm vào mồm, cái nết còn khắm nữa chứ. Để tao xem nổi được bao lâu. Giờ nó đang ăn khách nên mới cung phụng, chiều mấy cái thói hư tật xấu của nó thôi. Đợi đến lúc nó chìm thì vứt nó xuống chỗ ** xem còn vênh váo được nữa không.”
Liễu Tiêu sững sờ.
Vua Sói Tuyết hỏi tiếp: “Thế Ragdoll tinh có tật xấu gì và bọn em cần chú ý gì khi phục vụ không?”
Tên cầm đầu suy nghĩ chốc lát, “Nói về tật xấu thì nhiều lắm, nhưng nhìn chung là chảnh mèo. Đến cát mèo cũng phải ủ trầm hương… với cả dạ dày chảnh lắm, cái này không ăn cái kia không đớp… rách việc.”
Vua Sói Tuyết gật gù, cùng Liễu Tiêu đi tới phòng Điện ảnh và truyền hình. Trợ lý phụ dặn dò: “Hai người đừng ồn ào, Ragdoll tinh đang ngủ.”
Liễu Tiêu đặt nhẹ bước chân vào phòng nghỉ, ngửi thấy mùi trầm hương tỏa khắp trong phòng của Ragdoll tinh, bốn phía căn phòng được trang hoàng rất đẹp. Ragdoll tinh đang ngủ say sưa trên chiếc giường êm ái, bên cạnh giường có đặt một vài chậu cỏ mèo xanh mướt.
Liễu Tiêu ra ngoài hỏi trợ lý phụ: “Sao trong phòng có nhiều cỏ mèo thế?”
Trợ lý phụ lập tức cuống lên: “Đừng động chạm gì vào phòng của Ragdoll tinh đấy. Dạ dày ảnh yếu lắm nên phải thường xuyên ăn cỏ mèo, mà chỉ ăn loại này thôi, không ăn loại khác.”
Vua Sói Tuyết gặng hỏi: “Cỏ mèo đặc biệt thế thì phải mua ở đâu?”
“Tôi cũng không biết nữa. Thật ra cũng không quá đặc biệt đâu, chỉ là hàng tốt với hợp khẩu vị thôi. Nghe bảo là hàng không bán.” Trợ lý phụ trả lời, “Là do fan định kỳ gửi đến.”
Liễu Tiêu lên tiếng: “Fan này tâm lý quá.”
Trợ lý phụ cười bảo: “Ừ, Ragdoll tinh cũng hay bảo sợ một ngày nào đó fan này sẽ bỏ mình mà đi.”
Vua Sói Tuyết nói tiếp: “Cỏ mèo gì mà lạ vậy? Để tôi qua xem thử.” Dứt lời, Vua Sói Tuyết bước lên trước liếc mắt dòm vào.
Vua Sói Tuyết trông thấy xong thì quay lại bảo: “Tôi biết rồi.”
“Anh biết gì?” Trợ lý phụ và Liễu Tiêu nghi hoặc nhìn Vua Sói Tuyết.
Vua Sói Tuyết không trả lời, thay vào đó là kéo trợ lý phụ bắt đầu tâm sự. Trợ lý phụ thấy Vua Sói Tuyết dáng dấp đẹp trai, lại còn ăn nói có duyên thì cảm thấy chàng trai này quá là được của nó, chẳng mấy chốc đã thân quen với Vua Sói Tuyết.
Vua Sói Tuyết thấy trợ lý phụ đã thoải mái hơn thì bắt đầu hỏi thăm: “Ragdoll tinh làm ở đây được bao lâu rồi?”
Trợ lý phụ đáp: “Cũng mới thôi á, được mấy tháng hà. Hồi ảnh mới đến đã là người nổi tiếng trên mạng rồi.”
Liễu Tiêu ngạc nhiên thốt lên: “Thảo nào tôi chưa từng nghe đến tên ảnh luôn, tự dưng thấy bảo ảnh là mèo yêu đẹp nhất Bắc quốc. Tôi cứ tưởng là do mình kém hiểu biết chứ.”
“Đều nhờ marketing cả thôi!” Trợ lý phụ xua tay, “Mấy tháng trước công ty vì muốn cho ảnh nổi nên mới PR rầm rộ. Cơ mà ảnh cũng đẹp thật nên mới nhanh hot như thế.”
Liễu Tiêu “ồ” tiếng có vẻ chỗ hiểu chỗ không.
Vua Sói Tuyết hỏi: “Thế như nào mà đoàn làm phim ‘Vị quân vương sói bá đạo và chàng phi mèo tuyệt mỹ’ lại tìm đến cậu ta thế?”
“Hở? cái này à… là do công ty làm để nâng đỡ ảnh đó. Độ này chuyện thâm cung bí sử của Vua Sói Tuyết không phải ngày nào cũng chễm chệ trên hot seach à? Thế nên công ty muốn dựa độ hot mà làm một bộ phim ảo ma canada teenfic thôi.”
“Thâm cung bí sử của Vua Sói Tuyết?” Liễu Tiêu sửng sốt hết biết, “Lên hot seach?”
“Cậu không biết gì hả?” Trợ lý phụ ngạc nhiên kể, “Họa thủy Báo tuyết này, gian phi Lãnh Giác này, còn cả hồ ly tinh phản diện Tuy Tuy nữa… rầm rộ một thời đấy!”
Liễu Tiêu càng nghe càng thấy hoang mang: “Sao Lãnh Giác lại là gian phi?”
“Lãnh Giác vẫn luôn giấu tài để cho báo tuyết cả hồ ly tinh làm bia đỡ đạn, rồi còn tính kế Thái hậu, giờ lại làm Quý phi đoạt quyền hậu cung. Đó, ghê chưa, gian chưa?”
Liễu Tiêu há hốc miệng thành hình chữ O: “Hả??? Vậy cơ á?”
Vua Sói Tuyết ho khan hai tiếng kéo câu chuyện về đúng quỹ đạo: “Chúng ta quay lại bộ phim đi. Bộ phim vừa mới khởi quay mấy tháng mà đã được chiếu rồi à?”
“Còn không phải do ông chủ bọn em quyết định à? Hứng lên thì cho quay phim, quay vèo một tháng đã xong. Kiểu phim cổ trang này cũng không có kỹ xảo gì cao siêu nên hậu kỳ nhanh lắm. Xong cái anh Cam Bự đến chỗ rạp chiếu phim kia nói vài câu thế là okela chiếu phim thôi.” Trợ lý phụ nói, “Cầm dao đi bàn chuyện kinh doanh thì hiếm khi thất bại lắm.”
Nói thật thì lúc Vua Sói Tuyết xem bộ phim này đã cảm thấy phim toát ra mùi rẻ tiền rồi. Kịch bản cũng đầy cả sạn, vừa xem đã biết là không được đầu tư gì nhiều. Thế nên khi hắn biết cố vấn lễ nghi của bộ này là Bạch Linh Linh thì phải nói là sợ hãi các thứ. Cái loại phim này mà cũng cần cố vấn lễ nghi à? Đùa nhau đúng không?
“Phim không được đầu tư gì nhiều thật.” Vua Sói Tuyết gật gù, sau lại hỏi ra nghi vấn của mình: “Nhưng mà sao có thể mời Bạch Tử đại nhân đến làm cố vấn lễ nghi nhỉ? Ngài ấy đâu có dễ mời đâu?”
“Em cũng chả biết nữa.” Trợ lý nhỏ nhún vai, “Hình như là do Bạch Tử đại nhân biết sẽ quay phim này nên đã chủ động bảo làm cố vấn lễ nghi cho bọn em. Ngài ấy với anh trai không ưa nhau nên chắc là muốn nhân cơ hội bôi đen Đại vương. Dầu gì phim cũng thiết lập Đại vương như thằng ngu mà.”
Vua Sói Tuyết đúng là hết lời phản bác: “Ừ… chắc là thế.”
Liễu Tiêu bỗng hỏi: “Cơ mà lạ thật á. Sao Bạch Tử cả Đại vương lại không ưa nhau nhỉ?”
“Nghe bảo là anh em cùng cha khác mẹ.” Trợ lý phụ đáp.
“Không nên bàn chuyện của hoàng cung thì tốt hơn.” Vua Sói Tuyết ho khan hai tiếng rồi nói, “Vậy thì lúc Bạch Tử đại nhân ở đây làm cố vấn khá là thân thiện với mọi người phải không? Nghe bảo Ragdoll tinh khá yếu ớt, không đắc tội gì với Bạch Tử đại nhân chứ?”
“Khả năng có đắc tội đấy.” Trợ lý phụ hạ giọng nói.
“Há?” Liễu Tiêu kinh ngạc, “Sao lại nói thế?”
Trợ lý phụ hạ giọng, bắt đầu kể: “Lúc Bạch Tử đại nhân ở phim trường không lúc nào không đen mặt, với cả bắt Ragdoll tinh đổi lời thoại liên tọi. Ragdoll tinh vừa thuộc thoại này lại phải đổi sang thoại khác, mệt vãi luôn.”
Liễu Tiêu khó hiểu: “Nhưng Bạch Tử đại nhân không phải biên kịch, cũng chẳng phải đạo diễn thế mà muốn đổi là đổi được à?”
“Bạch Tử đại nhân là Bạch Tử đại nhân! Tất nhiên bảo đổi là phải đổi rồi.” Trợ lý phụ trợn to mắt nói: “Ai dám không nghe chứ?”
“Ò…” Liễu Tiêu ngẫm nghĩ, “Cơ mà cũng có thể là do lời thoại không hợp chứ không nhất định là nhằm vào Ragdoll tinh.”
“Chuẩn, cũng có thể như thế.” Trợ lý phụ bảo, “Nhưng mà lúc quay phim, Ragdoll tinh yêu sách là phải có một cái bể cá cho ảnh chơi. Ragdoll tinh thích nghịch nước chơi cá, thế mà có một ngày Bạch Tử đại nhân đã thả một con cá ăn thịt người vào đấy! Suýt nữa dọa chết Ragdoll tinh! Cậu biết đấy, ragdoll là giống mèo rất nhát mà! Suýt nữa thì dọa Ragdoll tinh phát bệnh luôn!”
“Không thể nào!” Liễu Tiêu cũng rất kinh ngạc, “Lấy đâu ra cá ăn thịt người chứ?”
“Chính mắt tôi nhìn thấy mà lại! Con cá kia to đùng cách xù, trên lưng toàn gai nhọn, cái miệng to đùng toàn răng nhọn hoắt, trông ghê dã man luôn!” Trợ lý phụ rùng cả mình khi nhớ lại con cá kia.
Liễu Tiêu cũng cảm thấy quái khi nghe mô tả này: “Thật sự có cá như vậy ư?”
Vua Sói Tuyết nghĩ giây lát bèn lấy điện thoại lên mạng tra rồi bấm vào tìm kiếm hình ảnh, đưa cho trợ lý phụ xem: “Là cá này à?”
Trợ lý phụ vừa liếc mắt đã bụm miệng gật đầu: “Chuẩn! Chính là nó!”
Liễu Tiêu cũng ngó đầu qua nhìn, trông thấy trong ảnh là một con cá biển sâu nom gớm ghiếc, miệng ngoác rộng và đầy răng nanh, trông mà ghê hết cả người. Liễu Tiêu nói: “Có cá này thật ạ? Ăn ngon không?”
“Tuy xấu.” Vua Sói Tuyết đáp, “Nhưng ăn khá ngon.”
Liễu Tiêu nói: “Thế thì không phải là xấu.”
Bên phía Ragdoll tinh có động tĩnh rời giường, trợ lý phụ lập tức bỏ lại hội Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết, vội vàng đi vào phòng ngủ hầu hạ. Thấy trợ lý phụ đi xa rồi, Vua Sói Tuyết bèn bảo Liễu Tiêu: “Ta không nghĩ Bạch Tử muốn hại Ragdoll tinh, mà nó thích Ragdoll tinh.”
“Gì cơ?” Liễu Tiêu ngạc hiên hết sức, “Thế sao Bạch Tử lại bỏ con cá này vào bể cá của Ragdoll tinh?”
Vua Sói Tuyết giải thích: “Cá này tên là cá vây chân, cá cần câu, hay còn gọi là cá lồng đèn[1].”
[1] Nó đây:)))))
“Há?” Liễu Tiêu không hiểu, “Cho nên là?”
“Khi cá đực của giống này gặp được con cái mà nó thích trong biển, nó sẽ hiến thân và trở thành một phần của con cái, đến chết không xa lìa.” Vua Sói Tuyết nói.
Liễu Tiêu chau mày trông có vẻ như hơi hiểu, mà cũng giống như chả hiểu tí gì.
“Em hiểu chưa?” Vua Sói Tuyết hỏi, “Về việc tại sao lại bảo Bạch Tử thích Ragdoll tinh nên mới tặng Ragdoll tinh con cá này?”
“Em hiểu rồi.” Liễu Tiêu gật gù đáp, “Ngài bảo vì nó ăn ngon còn gì?”
“…”
———
Vua Sói Tuyết không thể không từ chối: “Có lẽ em không hợp với ngành đó đâu.”
“Gì!” Anh Cam Bự hừ tiếng tỏ vẻ không ưa, “Chú mày khinh thường người làm ngành công nghiệp khiêu dâm à?”
“Không, ý em không phải thế.” Vua Sói Tuyết chối đây đẩy.
“Đúng là những người trong ngành dịch vụ đang bị kỳ thị quá nhiều.” Anh Cam Bự tỏ vẻ cảm thông mà nói, “Nhưng bộ **[1] chính là một nơi mà thằng đàn ông đẹp giai đ!t giỏi nên đến! Đây là nơi giúp chú mày tỏa sáng, mang lại lợi ích cho xã hội và mang lại hạnh phúc cho người khác. Đây là một nghề cao quý!” Anh Cam Bự nói đến là hùng hồn, như kiểu giây sau sẽ đưa cả gia tộc đến bộ ** làm vậy.
[1] Xem giải thích chi tiết tại cuối chương 56 nha các ông
Vua Sói Tuyết gật đầu liên tùng tục, nói: “Anh Cam Bự nói rất đúng. Nhưng mà em… thú thực là không có tí kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này.”
“Không sao hết,” Tên cầm đầu côn đồ nói, “Bọn anh có huấn luyện viên chuyên môn.”
Anh Cam Bự moi bao thuốc lá và bật lửa ra, châm một điếu thuốc rồi lạnh lùng bảo: “Đây đếch phải nơi cho chú mày cò kè mặc cả.”
Liễu Tiêu không rõ và cũng không biết bộ ** là nơi nào, song bé vẫn từ chối: “Không được, em cũng không đồng ý.”
“Hờ.” Anh Cam Bự cười đểu, “Ghen à? Không được đâu cưng.”
Liễu Tiêu bảo tiếp: “Nghe anh Cam Bự nói thì ý làm ở bộ ** là việc tốt có thể mang lại lợi ích cho xã hội, em không nên phản đối. Nhưng mà… em không muốn xa Tiểu Bạch Tự. Nếu các anh nhất định phải bắt Tiểu Bạch Tự đi làm ở bộ ** thì em cũng muốn đi tạo phúc cho xã hội!”
Vua Sói Tuyết nghe mà muốn ngã ngửa: “Không, không cần thiết phải thế —— ”
Liễu Tiêu nói một cách kiên định: “Bất kể anh đi đâu em cũng sẽ đi đó.”
Anh Cam Bự gật gù bảo: “Tuy mèo yêu đ!t kém nhưng tham vọng thì lớn đấy!”
Vua Sói Tuyết thực không muốn nghĩ làm việc này, đành phải hỏi: “Chẳng lẽ mấy ngành khác không còn trống vị trí nào à? Nếu hai đứa em không làm được việc khác thì đưa đến bộ ** làm cũng chưa muộn mà.”
Anh Cam Bự hất đầu nhả khói: “Đ!t mẹ mày còn kén chọn?!”
“Không phải, không phải.” Vua Sói Tuyết nói, “Hai bọn em đều có năng lực, anh coi vợ em còn biết cả đánh đấm, không phải là hạng yêu quái tôm tép đầy rẫy ngoài kia đâu. Bọn em muốn đi theo các anh để kiếm tiền chứ đâu phải đến để làm ** đâu?”
Tên cầm đầu vẫn cố thuyết phục: “Làm ** kiếm được nhiều lắm.”
“** kiếm được nhiều? Không phải làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu à.” Vua Sói Tuyết phân tích một cách lý trí, “Cả năm quần quật OT e là cũng chẳng bằng đi theo sếp làm một vụ buôn bán.”
Tên cầm đầu nghẹn họng, “Hình như là thế….”
Anh Cam Bự cười khẩy: “Tham vọng phết nhở.”
Nói rồi, anh Cam Bự rít một hơi thuốc, một lúc lâu sau mới nói: “Được rồi, đã vậy thì anh sẽ cho hai chú mày làm việc khác. Nhưng đừng có mà làm anh mày thất vọng đấy, bằng không anh sẽ cho chú mày xuống chỗ ** làm công việc bẩn thỉu nhất!”
Dứt lời, anh Cam Bự quay sang hỏi trợ lý: “Dạo này có chỗ nào thiếu người không?”
Trợ lý đáp lời: “Bên chỗ Điện ảnh và truyền hình đang thiếu anh ạ. Vệ sĩ cả trợ lý của Ragdoll tinh vừa bị tai nạn giao thông, vừa khéo đủ chỗ cho hai đứa chúng nó thế chỗ.”
Anh Cam Bự gật đầu nói: “Thế thì được, vậy hai đứa chúng mày sang bên Điện ảnh và truyền hình theo dõi Ragdoll tinh, phục vụ nó cho tử tế, nó muốn gì cho cái nấy, nhưng phải bảo đảm nó làm đúng theo sắp xếp của công ty biết chưa?”
“Vâng, bọn em rõ rồi.” Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu đồng thanh đáp ứng, rồi đi theo tên cầm đầu côn đồ sang bên Điện ảnh và truyền hình.
Trên đường đến phòng Điện ảnh và truyền hình, Vua Sói Tuyết nhân cơ hội khai thác thông tin từ tên cầm đầu đám côn đồ: “Ragdoll tinh là nhân vật chính bộ ‘Vị quân vương sói bá đạo và chàng phi mèo tuyệt mỹ’ đấy à?”
“Ngoài nó ra còn sao hot nào tên là Ragdoll tinh nữa không?” Tên cầm đầu nói đến là tự hào, “Giờ nó là diễn viên nổi tiếng, cây rụng tiền của công ty mình đấy.”
Liễu Tiêu nhớ đến Ragdoll tinh hôm nọ đã thấy trên màn ảnh, ngạc nhiên thốt lên: “Là ngôi sao nổi tiếng thật luôn!”
Tên cầm đầu “Đệt, sao lớn cái gì? Được mỗi cái mặt chứ diễn như đấm vào mồm, cái nết còn khắm nữa chứ. Để tao xem nổi được bao lâu. Giờ nó đang ăn khách nên mới cung phụng, chiều mấy cái thói hư tật xấu của nó thôi. Đợi đến lúc nó chìm thì vứt nó xuống chỗ ** xem còn vênh váo được nữa không.”
Liễu Tiêu sững sờ.
Vua Sói Tuyết hỏi tiếp: “Thế Ragdoll tinh có tật xấu gì và bọn em cần chú ý gì khi phục vụ không?”
Tên cầm đầu suy nghĩ chốc lát, “Nói về tật xấu thì nhiều lắm, nhưng nhìn chung là chảnh mèo. Đến cát mèo cũng phải ủ trầm hương… với cả dạ dày chảnh lắm, cái này không ăn cái kia không đớp… rách việc.”
Vua Sói Tuyết gật gù, cùng Liễu Tiêu đi tới phòng Điện ảnh và truyền hình. Trợ lý phụ dặn dò: “Hai người đừng ồn ào, Ragdoll tinh đang ngủ.”
Liễu Tiêu đặt nhẹ bước chân vào phòng nghỉ, ngửi thấy mùi trầm hương tỏa khắp trong phòng của Ragdoll tinh, bốn phía căn phòng được trang hoàng rất đẹp. Ragdoll tinh đang ngủ say sưa trên chiếc giường êm ái, bên cạnh giường có đặt một vài chậu cỏ mèo xanh mướt.
Liễu Tiêu ra ngoài hỏi trợ lý phụ: “Sao trong phòng có nhiều cỏ mèo thế?”
Trợ lý phụ lập tức cuống lên: “Đừng động chạm gì vào phòng của Ragdoll tinh đấy. Dạ dày ảnh yếu lắm nên phải thường xuyên ăn cỏ mèo, mà chỉ ăn loại này thôi, không ăn loại khác.”
Vua Sói Tuyết gặng hỏi: “Cỏ mèo đặc biệt thế thì phải mua ở đâu?”
“Tôi cũng không biết nữa. Thật ra cũng không quá đặc biệt đâu, chỉ là hàng tốt với hợp khẩu vị thôi. Nghe bảo là hàng không bán.” Trợ lý phụ trả lời, “Là do fan định kỳ gửi đến.”
Liễu Tiêu lên tiếng: “Fan này tâm lý quá.”
Trợ lý phụ cười bảo: “Ừ, Ragdoll tinh cũng hay bảo sợ một ngày nào đó fan này sẽ bỏ mình mà đi.”
Vua Sói Tuyết nói tiếp: “Cỏ mèo gì mà lạ vậy? Để tôi qua xem thử.” Dứt lời, Vua Sói Tuyết bước lên trước liếc mắt dòm vào.
Vua Sói Tuyết trông thấy xong thì quay lại bảo: “Tôi biết rồi.”
“Anh biết gì?” Trợ lý phụ và Liễu Tiêu nghi hoặc nhìn Vua Sói Tuyết.
Vua Sói Tuyết không trả lời, thay vào đó là kéo trợ lý phụ bắt đầu tâm sự. Trợ lý phụ thấy Vua Sói Tuyết dáng dấp đẹp trai, lại còn ăn nói có duyên thì cảm thấy chàng trai này quá là được của nó, chẳng mấy chốc đã thân quen với Vua Sói Tuyết.
Vua Sói Tuyết thấy trợ lý phụ đã thoải mái hơn thì bắt đầu hỏi thăm: “Ragdoll tinh làm ở đây được bao lâu rồi?”
Trợ lý phụ đáp: “Cũng mới thôi á, được mấy tháng hà. Hồi ảnh mới đến đã là người nổi tiếng trên mạng rồi.”
Liễu Tiêu ngạc nhiên thốt lên: “Thảo nào tôi chưa từng nghe đến tên ảnh luôn, tự dưng thấy bảo ảnh là mèo yêu đẹp nhất Bắc quốc. Tôi cứ tưởng là do mình kém hiểu biết chứ.”
“Đều nhờ marketing cả thôi!” Trợ lý phụ xua tay, “Mấy tháng trước công ty vì muốn cho ảnh nổi nên mới PR rầm rộ. Cơ mà ảnh cũng đẹp thật nên mới nhanh hot như thế.”
Liễu Tiêu “ồ” tiếng có vẻ chỗ hiểu chỗ không.
Vua Sói Tuyết hỏi: “Thế như nào mà đoàn làm phim ‘Vị quân vương sói bá đạo và chàng phi mèo tuyệt mỹ’ lại tìm đến cậu ta thế?”
“Hở? cái này à… là do công ty làm để nâng đỡ ảnh đó. Độ này chuyện thâm cung bí sử của Vua Sói Tuyết không phải ngày nào cũng chễm chệ trên hot seach à? Thế nên công ty muốn dựa độ hot mà làm một bộ phim ảo ma canada teenfic thôi.”
“Thâm cung bí sử của Vua Sói Tuyết?” Liễu Tiêu sửng sốt hết biết, “Lên hot seach?”
“Cậu không biết gì hả?” Trợ lý phụ ngạc nhiên kể, “Họa thủy Báo tuyết này, gian phi Lãnh Giác này, còn cả hồ ly tinh phản diện Tuy Tuy nữa… rầm rộ một thời đấy!”
Liễu Tiêu càng nghe càng thấy hoang mang: “Sao Lãnh Giác lại là gian phi?”
“Lãnh Giác vẫn luôn giấu tài để cho báo tuyết cả hồ ly tinh làm bia đỡ đạn, rồi còn tính kế Thái hậu, giờ lại làm Quý phi đoạt quyền hậu cung. Đó, ghê chưa, gian chưa?”
Liễu Tiêu há hốc miệng thành hình chữ O: “Hả??? Vậy cơ á?”
Vua Sói Tuyết ho khan hai tiếng kéo câu chuyện về đúng quỹ đạo: “Chúng ta quay lại bộ phim đi. Bộ phim vừa mới khởi quay mấy tháng mà đã được chiếu rồi à?”
“Còn không phải do ông chủ bọn em quyết định à? Hứng lên thì cho quay phim, quay vèo một tháng đã xong. Kiểu phim cổ trang này cũng không có kỹ xảo gì cao siêu nên hậu kỳ nhanh lắm. Xong cái anh Cam Bự đến chỗ rạp chiếu phim kia nói vài câu thế là okela chiếu phim thôi.” Trợ lý phụ nói, “Cầm dao đi bàn chuyện kinh doanh thì hiếm khi thất bại lắm.”
Nói thật thì lúc Vua Sói Tuyết xem bộ phim này đã cảm thấy phim toát ra mùi rẻ tiền rồi. Kịch bản cũng đầy cả sạn, vừa xem đã biết là không được đầu tư gì nhiều. Thế nên khi hắn biết cố vấn lễ nghi của bộ này là Bạch Linh Linh thì phải nói là sợ hãi các thứ. Cái loại phim này mà cũng cần cố vấn lễ nghi à? Đùa nhau đúng không?
“Phim không được đầu tư gì nhiều thật.” Vua Sói Tuyết gật gù, sau lại hỏi ra nghi vấn của mình: “Nhưng mà sao có thể mời Bạch Tử đại nhân đến làm cố vấn lễ nghi nhỉ? Ngài ấy đâu có dễ mời đâu?”
“Em cũng chả biết nữa.” Trợ lý nhỏ nhún vai, “Hình như là do Bạch Tử đại nhân biết sẽ quay phim này nên đã chủ động bảo làm cố vấn lễ nghi cho bọn em. Ngài ấy với anh trai không ưa nhau nên chắc là muốn nhân cơ hội bôi đen Đại vương. Dầu gì phim cũng thiết lập Đại vương như thằng ngu mà.”
Vua Sói Tuyết đúng là hết lời phản bác: “Ừ… chắc là thế.”
Liễu Tiêu bỗng hỏi: “Cơ mà lạ thật á. Sao Bạch Tử cả Đại vương lại không ưa nhau nhỉ?”
“Nghe bảo là anh em cùng cha khác mẹ.” Trợ lý phụ đáp.
“Không nên bàn chuyện của hoàng cung thì tốt hơn.” Vua Sói Tuyết ho khan hai tiếng rồi nói, “Vậy thì lúc Bạch Tử đại nhân ở đây làm cố vấn khá là thân thiện với mọi người phải không? Nghe bảo Ragdoll tinh khá yếu ớt, không đắc tội gì với Bạch Tử đại nhân chứ?”
“Khả năng có đắc tội đấy.” Trợ lý phụ hạ giọng nói.
“Há?” Liễu Tiêu kinh ngạc, “Sao lại nói thế?”
Trợ lý phụ hạ giọng, bắt đầu kể: “Lúc Bạch Tử đại nhân ở phim trường không lúc nào không đen mặt, với cả bắt Ragdoll tinh đổi lời thoại liên tọi. Ragdoll tinh vừa thuộc thoại này lại phải đổi sang thoại khác, mệt vãi luôn.”
Liễu Tiêu khó hiểu: “Nhưng Bạch Tử đại nhân không phải biên kịch, cũng chẳng phải đạo diễn thế mà muốn đổi là đổi được à?”
“Bạch Tử đại nhân là Bạch Tử đại nhân! Tất nhiên bảo đổi là phải đổi rồi.” Trợ lý phụ trợn to mắt nói: “Ai dám không nghe chứ?”
“Ò…” Liễu Tiêu ngẫm nghĩ, “Cơ mà cũng có thể là do lời thoại không hợp chứ không nhất định là nhằm vào Ragdoll tinh.”
“Chuẩn, cũng có thể như thế.” Trợ lý phụ bảo, “Nhưng mà lúc quay phim, Ragdoll tinh yêu sách là phải có một cái bể cá cho ảnh chơi. Ragdoll tinh thích nghịch nước chơi cá, thế mà có một ngày Bạch Tử đại nhân đã thả một con cá ăn thịt người vào đấy! Suýt nữa dọa chết Ragdoll tinh! Cậu biết đấy, ragdoll là giống mèo rất nhát mà! Suýt nữa thì dọa Ragdoll tinh phát bệnh luôn!”
“Không thể nào!” Liễu Tiêu cũng rất kinh ngạc, “Lấy đâu ra cá ăn thịt người chứ?”
“Chính mắt tôi nhìn thấy mà lại! Con cá kia to đùng cách xù, trên lưng toàn gai nhọn, cái miệng to đùng toàn răng nhọn hoắt, trông ghê dã man luôn!” Trợ lý phụ rùng cả mình khi nhớ lại con cá kia.
Liễu Tiêu cũng cảm thấy quái khi nghe mô tả này: “Thật sự có cá như vậy ư?”
Vua Sói Tuyết nghĩ giây lát bèn lấy điện thoại lên mạng tra rồi bấm vào tìm kiếm hình ảnh, đưa cho trợ lý phụ xem: “Là cá này à?”
Trợ lý phụ vừa liếc mắt đã bụm miệng gật đầu: “Chuẩn! Chính là nó!”
Liễu Tiêu cũng ngó đầu qua nhìn, trông thấy trong ảnh là một con cá biển sâu nom gớm ghiếc, miệng ngoác rộng và đầy răng nanh, trông mà ghê hết cả người. Liễu Tiêu nói: “Có cá này thật ạ? Ăn ngon không?”
“Tuy xấu.” Vua Sói Tuyết đáp, “Nhưng ăn khá ngon.”
Liễu Tiêu nói: “Thế thì không phải là xấu.”
Bên phía Ragdoll tinh có động tĩnh rời giường, trợ lý phụ lập tức bỏ lại hội Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết, vội vàng đi vào phòng ngủ hầu hạ. Thấy trợ lý phụ đi xa rồi, Vua Sói Tuyết bèn bảo Liễu Tiêu: “Ta không nghĩ Bạch Tử muốn hại Ragdoll tinh, mà nó thích Ragdoll tinh.”
“Gì cơ?” Liễu Tiêu ngạc hiên hết sức, “Thế sao Bạch Tử lại bỏ con cá này vào bể cá của Ragdoll tinh?”
Vua Sói Tuyết giải thích: “Cá này tên là cá vây chân, cá cần câu, hay còn gọi là cá lồng đèn[1].”
[1] Nó đây:)))))
“Há?” Liễu Tiêu không hiểu, “Cho nên là?”
“Khi cá đực của giống này gặp được con cái mà nó thích trong biển, nó sẽ hiến thân và trở thành một phần của con cái, đến chết không xa lìa.” Vua Sói Tuyết nói.
Liễu Tiêu chau mày trông có vẻ như hơi hiểu, mà cũng giống như chả hiểu tí gì.
“Em hiểu chưa?” Vua Sói Tuyết hỏi, “Về việc tại sao lại bảo Bạch Tử thích Ragdoll tinh nên mới tặng Ragdoll tinh con cá này?”
“Em hiểu rồi.” Liễu Tiêu gật gù đáp, “Ngài bảo vì nó ăn ngon còn gì?”
“…”
———
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.