Chương 84
Mộc Tam Quan
27/02/2022
Chứng mang thai giả ở chó kỳ thực khá phổ biến, nhưng lại tương đối hiếm gặp ở chó yêu. Do hiếm gặp và chó yêu có yêu khí đặc thù nên loại mang thai giả này càng thêm khó để xác định. Đa số thái y ở Thiên Gia chưa từng nghe qua nên rất dễ bị lừa và coi thai giả thành thai thật.
Tuy nhiên ở cung sói thì lại có vô vàn chuyên gia rành về lĩnh vực này. Bởi trước đây từng có tiền án phi tần tranh sủng bằng cách có bầu giả. Xa chưa kể, chứ gần thì có Minh hậu tiền triều đã uống thuốc kích thích để mang bầu giả rồi dọa sảy để hãm hại các phi tần. Song Minh hậu cũng mất luôn khả năng sinh sản vì dùng thuốc sai cách, đúng là nghiệp quật không trượt phát nào.
Trong cung vẫn có những chuyên gia nghiên cứu về chứng mang thai giả. Mà vị thái y Vua Sói Tuyết giao nhiệm vụ chăm sóc Quý nhân Sói tuyết chính là một chuyên gia trong lĩnh vực này, nên không có chuyện không biết được.
Vua Sói Tuyết vẫn chưa nghi ngờ đến Bạch Thanh Tứ cho đến khi xem được đoạn video Bạch Thanh Tứ hãm hại mình.
Khả năng Bạch Thanh Tứ đã mang thai giả, nhưng nếu hắn mang thai giả thật thì không lý nào lừa được Thái y Linh dương.
Về vấn đề này, Vua Sói Tuyết và Bạch Linh Linh đều có suy nghĩ trùng khớp nhau.
Bạch Linh Linh đã dùng hệ thống quốc gia để điều tra lý lịch Thái y Linh dương. Thái y Linh dương nổi tiếng trong cung về chuyên môn sản khoa, đồng thời cũng là một chuyên gia về mang thai giả.
Thú vị hơn nữa là Thái y Linh dương còn là fan ruột của Bạch Thanh Tứ —— “Bạch Thanh Tứ mà cũng có fan á?” Liễu Tiêu há hốc cả mồm.
“Có chứ.” Bạch Linh Linh, “Đến tôi còn có nữa là.”
“Gì cơ?”
“Cứ nổi tiếng là có fan. Vương tôn quý tộc cũng không ngoại lệ.” Bạch Linh Linh trả lời.
Thái y Linh dương còn quản lý cả tài khoản fandom của Bạch Thanh Tứ. Khẩu hiệu hàng ngày của hội này là: “Em yêu ngài, đức vua của lòng em!”
Và hôm nào cũng sẽ đăng một tin ngắn như: “Hôm nay là ngày thứ XX King xa chúng ta.”
Bạch Linh Linh nói: “Xem ra Thái y Linh dương và Bạch Thanh Tứ đã thông đồng với nhau. Thái y Linh dương là fan cuồng của Bạch Thanh Tứ, cho nên…”
“Nhưng mà,” Liễu Tiêu thắc mắc, “Trong cung có vô vàn Thái y, sao Bạch Thanh Tứ biết được Đại vương sẽ chỉ định thái y này cho mình?”
Lãnh Giác xoa cằm tiếp lời: “Vì hắn đã chọn đúng ngày Thái y Linh dương trực đêm mà nhiễu sự.”
“Nhiễu sự?” Liễu Tiêu ngơ ngác.
Lãnh Giác nói tiếp: “Cậu còn nhớ không? Chính hắn đã bảo với mọi người là mình có bầu và thấy không khỏe, phải gọi thái y đến ấy.”
Sự xảy ra đêm đó Lãnh Giác hãy còn nhớ như in. Y không hiểu tại sao Quý nhân Sói tuyết lại sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà gây chuyện như thế. Giờ xem ra vốn đêm đó hắn đã có ý định làm loạn nhưng chưa tìm được cớ, khéo làm sao lại thấy Bạch Linh Linh và Lãnh Giác nửa đêm gặp mặt, tất nhiên hắn sẽ chộp lấy ngay cơ hội này. Hôm đó dù Bạch Linh Linh và Lãnh Giác không gặp riêng, chắc Quý nhân Sói tuyết vẫn sẽ tìm một lý do nào khác để đại náo hoàng cung.
Bạch Linh Linh cảm thán: “Bạch Thanh Tứ mang thai giả, tìm fan cuồng của mình đến giấu giếm. Mà để bảo vệ idol của mình, fan cuồng không những lừa dối Đại vương mà còn tự thiêu sống để giấu nhẹm chuyện này. Thật là…”
Liễu Tiêu tiếp lời: “Fan đích thực?”
“Fan não tàn.” Bạch Linh Linh phun thẳng thừng.
Lãnh Giác lên tiếng: “Nếu đã có chứng cứ, chúng ta phải nhanh chóng đến Thiên cung để báo với Đại vương.”
Bạch Linh Linh gật đầu, song lại đặt tay lên vai Lãnh Giác, bảo: “Em ở nhà với cha mẹ đừng đi đâu. Tôi và Liễu Tiêu sẽ đến Thiên cung. Chờ tin tốt từ bọn tôi.”
Lãnh Giác “bee” một tiếng rồi trợn tròn mắt: “Tại sao?”
“Uổng công là một chú dê thông minh, em còn chưa hiểu à?” Bạch Linh Linh nói, “Chuyến đi lần này rất nguy hiểm. Tôi với Liễu Tiêu phải đi, còn em vốn không liên quan…”
Lãnh Giác lại nóng nảy hô lên: “Gì mà không liên quan? Tôi cũng chăm sóc thai nhi của Quý nhân Sói tuyết đấy. Tôi có trách nhiệm!”
“Giờ em không còn là Quý phi, nên không cần gánh vác trách nhiệm này.” Bạch Linh Linh nói, “Đây là ân huệ mà Bạch Hiểu Hiểu cho tôi nên tôi càng phải đi giúp hắn. Còn em thì không nên đi.”
Lãnh Giác vẫn cố thuyết phục: “Nhưng…” Cứ “nhưng” mãi không sao nói tiếp được.
Bạch Linh Linh bỗng ôm chầm Lãnh Giác, thủ thỉ: “Nhiều năm trôi qua là thế mà tôi vẫn chưa từng quên em.”
Lãnh Giác: “Tôi không thích ăn cá trắm cỏ.”
Bạch Linh Linh nghe thế thì ngây ngẩn, “Ừ. Tôi biết.”
Lãnh Giác bảo tiếp: “Anh đã hứa đưa một ruộng cỏ làm sính lễ rồi đấy, đừng có mà quên.”
Nghe Lãnh Giác nói thế, Bạch Linh Linh chỉ thấy vui mừng khôn xiết, hạnh phúc hơn bao giờ hết. Hắn ta nắm chặt tay Lãnh Giác, hô lên: “Tôi sẽ không quên.”
Nhìn cảnh Bạch Linh Linh và Lãnh Giác ôm nhau tình cảm mùi mẫn, Liễu Tiêu cảm động quá khó kìm được tiếng nôn ọe.
“Ọeee——” Liễu Tiêu nôn sạch bữa trưa vừa ăn.
“Cậu…” Lãnh Giác chực nói gì đó.
“Ọeee——” Liễu Tiêu nôn tiếp luôn cả bữa sáng.
Mèo mắt xanh đưa nước cho Liễu Tiêu. Liễu Tiêu cầm lấy súc miệng, uống một hơi cạn sạch cốc nước ấm mới hoàn hồn. Bạch Linh Linh hỏi bé: “Cậu ăn phải đồ gì hư à?”
Lãnh Giác tiếp lời: “Tớ thấy cậu ăn nhiều quá đấy, sớm muộn cũng bị đau dạ dày.”
Liễu Tiêu đáp: “Không sao đâu, tại tớ lo quá thôi. Chúng ta mau đến gặp Đại vương thôi!”
Bạch Linh Linh tạm biệt Lãnh Giác rồi cùng Liễu Tiêu hóa về nguyên hình, chạy hết tốc lực đến Thiên cung.
Mèo mắt xanh dõi mắt trông theo một sói tuyết và một báo tuyết phóng vút đi như bay, không khỏi hỏi: “Sao không đi xe?”
Lãnh Giác trả lời: “Xe chạy không nhanh bằng báo.”
Trèo non lội nước chắc chắn là sở trường của báo. Huống hồ Liễu Tiêu còn có yêu lực chạy được đường dài. Tuy rằng tốc độ của sói tuyết không thể so với báo tuyết, nhưng nhờ có dòng máu thần tộc nên tốc độ chạy của Bạch Linh Linh có thể sánh ngang với báo tuyết.
Lúc Liễu Tiêu và Bạch Linh Linh đi được nửa chặng đường bèn rẽ vào trạm nghỉ để sạc năng lượng. Một đường chạy như điên nên tiêu hao rất nhiều thể lực, hai người gọi đồ ăn để bổ sung lại. Liễu Tiêu chợt hỏi: “Nghe bảo anh thích ăn dê nướng cả con?”
“Không, không ăn nữa rồi.” Bạch Linh Linh đáp, “Lãnh Giác không thích tôi ăn dê.”
Vì vậy Bạch Linh Linh đã gọi một mâm toàn thịt bò cho hai người ăn. Ăn được nửa chừng, Bạch Linh Linh liếc qua Liễu Tiêu, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu không ăn?”
Liễu Tiêu nói, “Hôm nay tôi cứ thấy lòng rộn rạo, không muốn ăn gì cả.”
Bạch Linh Linh nói ngay: “Tôi thấy cậu đang quá lo cho Bạch Hiểu Hiểu rồi. Nhưng thịt thì vẫn phải ăn. Nếu không lấy đâu ra sức mà chạy.”
“Tôi chạy được mà.” Liễu Tiêu đáp.
“Không được, cậu phải cố mà ăn vào.” Nói rồi Bạch Linh Linh liền đẩy đĩa gà đến trước mặt Liễu Tiêu.
Bị bắt ăn như thế khiến Liễu Tiêu trở nên cáu bẳn. Bé chợt thở phì phò mấy hơi: “Hừ hừ hừ —— grao ồ!”
Bạch Linh Linh thoáng ngạc nhiên khi thấy Liễu Tiêu đột nhiên tức giận đến nghiến răng gầm gừ.
Đến Liễu Tiêu cũng thấy kinh ngạc, bé chưa từng bực bội cáu kỉnh như vậy bao giờ. Bé hoàn hồn, vội vã xin lỗi Bạch Linh Linh: “Xin lỗi, tôi…”
“Không sao.” Bạch Linh Linh chẳng những không giận mà còn an ủi bé, “Tôi hiểu tâm trạng của cậu. Nếu Lãnh Giác gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ không khống chế được cảm xúc của mình đâu.”
Vừa nghĩ tới Tiểu Bạch Tự có thể gặp nguy hiểm là Liễu Tiêu lại càng lo lắng hơn.
Còn bấy giờ Vua Sói Tuyết vẫn bình an vô sự. Hắn ngồi quỳ trước mặt Thiên tử và trình bày suy nghĩ của mình: “Bạch Thanh Tứ giả mang thai, giả luôn cả chết.”
“Chuyện này sao làm giả được!” Thiên tử thực thấy khó tin, song nghĩ đến việc Bạch Thanh Tứ giả chết chứ không phải chết thật khiến gã vui mừng hết biết, cho nên tin tạm cái lời nói vô lý kia.
Vua Sói Tuyết tiếp tục trình bày: “Bạch Thanh Tứ ương bướng bất kham, không muốn tiếp tục nhận ‘giáo hóa’ của Thiên tử nên mới giả mang thai để về Bắc Quốc. Ở Bắc Quốc sẽ có đồng đảng giúp hắn giả chết.”
Thiên tử nói: “Nếu em ấy giả mang thai và giả chết thì Hoàng tử sói tuyết mà em ấy sinh từ đâu mà ra?”
“Cái gọi là ‘Hoàng tử Sói tuyết’…” Vua Sói Tuyết chậm rãi nói, “Tất nhiên là chính hắn.”
Thiên tử giậm chân hô lên: “Ngươi nói gì?”
Vua Sói Tuyết tiếp tục bày tỏ suy đoán của mình: “Thủ đoạn dịch dung và thay đổi mùi rất dễ làm. Tôi cũng đã từng dùng cách này để đi tra án. Với sự giúp đỡ của thái y, tôi tin Bạch Thanh Tứ có thể làm được, dễ là đằng khác. Vấn đề là dù thuật dịch dung của thái y có giỏi đến mấy cũng không thể biến Bạch Thanh Tứ thành một đứa trẻ sơ sinh. Cho nên mới bịa là đứa trẻ vừa sinh hai ngày đã cao như người trưởng thành. Với sợ Bạch Thanh Tứ nói chuyện sẽ lộ nên mới bảo đứa trẻ này bị thiểu năng. Bạch Linh Linh chỉ cần dịch dung rồi ngồi im đấy ngốn đồ ăn là xong kế hoạch rồi.”
“Vô lý!” Thiên tử không tài nào tin được, “Quá vô lý!”
“Đó là sự thật.” Vua Sói Tuyết thở dài, “Giờ chỉ cần đưa Hoàng tử đi thử ADN là xác nhận được ngay tôi nói dối hay hắn nói dối thôi mà.”
Thiên tử phải đối mặt với lựa chọn: Nếu xác nhận được Bạch Thanh Tứ chưa chết thì điều đó cũng chứng tỏ Bạch Thanh Tứ đã ghét gã đến độ phải làm mọi cách để thoát khỏi gã.
“Không phải…” Thiên tử nhớ lại, “Em ấy bảo muốn có con với trẫm nên mới dùng thuốc cấm…”
Vua Sói Tuyết suy đoán: “Thuốc cấm là loại Minh hậu dùng năm đó chứ gì? Nó có thể giúp hắn làm giả triệu chứng mang thai…”
Thiên tử đập bàn giận dữ quát: “Ta không tin!”
Tuy nhiên ở cung sói thì lại có vô vàn chuyên gia rành về lĩnh vực này. Bởi trước đây từng có tiền án phi tần tranh sủng bằng cách có bầu giả. Xa chưa kể, chứ gần thì có Minh hậu tiền triều đã uống thuốc kích thích để mang bầu giả rồi dọa sảy để hãm hại các phi tần. Song Minh hậu cũng mất luôn khả năng sinh sản vì dùng thuốc sai cách, đúng là nghiệp quật không trượt phát nào.
Trong cung vẫn có những chuyên gia nghiên cứu về chứng mang thai giả. Mà vị thái y Vua Sói Tuyết giao nhiệm vụ chăm sóc Quý nhân Sói tuyết chính là một chuyên gia trong lĩnh vực này, nên không có chuyện không biết được.
Vua Sói Tuyết vẫn chưa nghi ngờ đến Bạch Thanh Tứ cho đến khi xem được đoạn video Bạch Thanh Tứ hãm hại mình.
Khả năng Bạch Thanh Tứ đã mang thai giả, nhưng nếu hắn mang thai giả thật thì không lý nào lừa được Thái y Linh dương.
Về vấn đề này, Vua Sói Tuyết và Bạch Linh Linh đều có suy nghĩ trùng khớp nhau.
Bạch Linh Linh đã dùng hệ thống quốc gia để điều tra lý lịch Thái y Linh dương. Thái y Linh dương nổi tiếng trong cung về chuyên môn sản khoa, đồng thời cũng là một chuyên gia về mang thai giả.
Thú vị hơn nữa là Thái y Linh dương còn là fan ruột của Bạch Thanh Tứ —— “Bạch Thanh Tứ mà cũng có fan á?” Liễu Tiêu há hốc cả mồm.
“Có chứ.” Bạch Linh Linh, “Đến tôi còn có nữa là.”
“Gì cơ?”
“Cứ nổi tiếng là có fan. Vương tôn quý tộc cũng không ngoại lệ.” Bạch Linh Linh trả lời.
Thái y Linh dương còn quản lý cả tài khoản fandom của Bạch Thanh Tứ. Khẩu hiệu hàng ngày của hội này là: “Em yêu ngài, đức vua của lòng em!”
Và hôm nào cũng sẽ đăng một tin ngắn như: “Hôm nay là ngày thứ XX King xa chúng ta.”
Bạch Linh Linh nói: “Xem ra Thái y Linh dương và Bạch Thanh Tứ đã thông đồng với nhau. Thái y Linh dương là fan cuồng của Bạch Thanh Tứ, cho nên…”
“Nhưng mà,” Liễu Tiêu thắc mắc, “Trong cung có vô vàn Thái y, sao Bạch Thanh Tứ biết được Đại vương sẽ chỉ định thái y này cho mình?”
Lãnh Giác xoa cằm tiếp lời: “Vì hắn đã chọn đúng ngày Thái y Linh dương trực đêm mà nhiễu sự.”
“Nhiễu sự?” Liễu Tiêu ngơ ngác.
Lãnh Giác nói tiếp: “Cậu còn nhớ không? Chính hắn đã bảo với mọi người là mình có bầu và thấy không khỏe, phải gọi thái y đến ấy.”
Sự xảy ra đêm đó Lãnh Giác hãy còn nhớ như in. Y không hiểu tại sao Quý nhân Sói tuyết lại sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà gây chuyện như thế. Giờ xem ra vốn đêm đó hắn đã có ý định làm loạn nhưng chưa tìm được cớ, khéo làm sao lại thấy Bạch Linh Linh và Lãnh Giác nửa đêm gặp mặt, tất nhiên hắn sẽ chộp lấy ngay cơ hội này. Hôm đó dù Bạch Linh Linh và Lãnh Giác không gặp riêng, chắc Quý nhân Sói tuyết vẫn sẽ tìm một lý do nào khác để đại náo hoàng cung.
Bạch Linh Linh cảm thán: “Bạch Thanh Tứ mang thai giả, tìm fan cuồng của mình đến giấu giếm. Mà để bảo vệ idol của mình, fan cuồng không những lừa dối Đại vương mà còn tự thiêu sống để giấu nhẹm chuyện này. Thật là…”
Liễu Tiêu tiếp lời: “Fan đích thực?”
“Fan não tàn.” Bạch Linh Linh phun thẳng thừng.
Lãnh Giác lên tiếng: “Nếu đã có chứng cứ, chúng ta phải nhanh chóng đến Thiên cung để báo với Đại vương.”
Bạch Linh Linh gật đầu, song lại đặt tay lên vai Lãnh Giác, bảo: “Em ở nhà với cha mẹ đừng đi đâu. Tôi và Liễu Tiêu sẽ đến Thiên cung. Chờ tin tốt từ bọn tôi.”
Lãnh Giác “bee” một tiếng rồi trợn tròn mắt: “Tại sao?”
“Uổng công là một chú dê thông minh, em còn chưa hiểu à?” Bạch Linh Linh nói, “Chuyến đi lần này rất nguy hiểm. Tôi với Liễu Tiêu phải đi, còn em vốn không liên quan…”
Lãnh Giác lại nóng nảy hô lên: “Gì mà không liên quan? Tôi cũng chăm sóc thai nhi của Quý nhân Sói tuyết đấy. Tôi có trách nhiệm!”
“Giờ em không còn là Quý phi, nên không cần gánh vác trách nhiệm này.” Bạch Linh Linh nói, “Đây là ân huệ mà Bạch Hiểu Hiểu cho tôi nên tôi càng phải đi giúp hắn. Còn em thì không nên đi.”
Lãnh Giác vẫn cố thuyết phục: “Nhưng…” Cứ “nhưng” mãi không sao nói tiếp được.
Bạch Linh Linh bỗng ôm chầm Lãnh Giác, thủ thỉ: “Nhiều năm trôi qua là thế mà tôi vẫn chưa từng quên em.”
Lãnh Giác: “Tôi không thích ăn cá trắm cỏ.”
Bạch Linh Linh nghe thế thì ngây ngẩn, “Ừ. Tôi biết.”
Lãnh Giác bảo tiếp: “Anh đã hứa đưa một ruộng cỏ làm sính lễ rồi đấy, đừng có mà quên.”
Nghe Lãnh Giác nói thế, Bạch Linh Linh chỉ thấy vui mừng khôn xiết, hạnh phúc hơn bao giờ hết. Hắn ta nắm chặt tay Lãnh Giác, hô lên: “Tôi sẽ không quên.”
Nhìn cảnh Bạch Linh Linh và Lãnh Giác ôm nhau tình cảm mùi mẫn, Liễu Tiêu cảm động quá khó kìm được tiếng nôn ọe.
“Ọeee——” Liễu Tiêu nôn sạch bữa trưa vừa ăn.
“Cậu…” Lãnh Giác chực nói gì đó.
“Ọeee——” Liễu Tiêu nôn tiếp luôn cả bữa sáng.
Mèo mắt xanh đưa nước cho Liễu Tiêu. Liễu Tiêu cầm lấy súc miệng, uống một hơi cạn sạch cốc nước ấm mới hoàn hồn. Bạch Linh Linh hỏi bé: “Cậu ăn phải đồ gì hư à?”
Lãnh Giác tiếp lời: “Tớ thấy cậu ăn nhiều quá đấy, sớm muộn cũng bị đau dạ dày.”
Liễu Tiêu đáp: “Không sao đâu, tại tớ lo quá thôi. Chúng ta mau đến gặp Đại vương thôi!”
Bạch Linh Linh tạm biệt Lãnh Giác rồi cùng Liễu Tiêu hóa về nguyên hình, chạy hết tốc lực đến Thiên cung.
Mèo mắt xanh dõi mắt trông theo một sói tuyết và một báo tuyết phóng vút đi như bay, không khỏi hỏi: “Sao không đi xe?”
Lãnh Giác trả lời: “Xe chạy không nhanh bằng báo.”
Trèo non lội nước chắc chắn là sở trường của báo. Huống hồ Liễu Tiêu còn có yêu lực chạy được đường dài. Tuy rằng tốc độ của sói tuyết không thể so với báo tuyết, nhưng nhờ có dòng máu thần tộc nên tốc độ chạy của Bạch Linh Linh có thể sánh ngang với báo tuyết.
Lúc Liễu Tiêu và Bạch Linh Linh đi được nửa chặng đường bèn rẽ vào trạm nghỉ để sạc năng lượng. Một đường chạy như điên nên tiêu hao rất nhiều thể lực, hai người gọi đồ ăn để bổ sung lại. Liễu Tiêu chợt hỏi: “Nghe bảo anh thích ăn dê nướng cả con?”
“Không, không ăn nữa rồi.” Bạch Linh Linh đáp, “Lãnh Giác không thích tôi ăn dê.”
Vì vậy Bạch Linh Linh đã gọi một mâm toàn thịt bò cho hai người ăn. Ăn được nửa chừng, Bạch Linh Linh liếc qua Liễu Tiêu, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu không ăn?”
Liễu Tiêu nói, “Hôm nay tôi cứ thấy lòng rộn rạo, không muốn ăn gì cả.”
Bạch Linh Linh nói ngay: “Tôi thấy cậu đang quá lo cho Bạch Hiểu Hiểu rồi. Nhưng thịt thì vẫn phải ăn. Nếu không lấy đâu ra sức mà chạy.”
“Tôi chạy được mà.” Liễu Tiêu đáp.
“Không được, cậu phải cố mà ăn vào.” Nói rồi Bạch Linh Linh liền đẩy đĩa gà đến trước mặt Liễu Tiêu.
Bị bắt ăn như thế khiến Liễu Tiêu trở nên cáu bẳn. Bé chợt thở phì phò mấy hơi: “Hừ hừ hừ —— grao ồ!”
Bạch Linh Linh thoáng ngạc nhiên khi thấy Liễu Tiêu đột nhiên tức giận đến nghiến răng gầm gừ.
Đến Liễu Tiêu cũng thấy kinh ngạc, bé chưa từng bực bội cáu kỉnh như vậy bao giờ. Bé hoàn hồn, vội vã xin lỗi Bạch Linh Linh: “Xin lỗi, tôi…”
“Không sao.” Bạch Linh Linh chẳng những không giận mà còn an ủi bé, “Tôi hiểu tâm trạng của cậu. Nếu Lãnh Giác gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ không khống chế được cảm xúc của mình đâu.”
Vừa nghĩ tới Tiểu Bạch Tự có thể gặp nguy hiểm là Liễu Tiêu lại càng lo lắng hơn.
Còn bấy giờ Vua Sói Tuyết vẫn bình an vô sự. Hắn ngồi quỳ trước mặt Thiên tử và trình bày suy nghĩ của mình: “Bạch Thanh Tứ giả mang thai, giả luôn cả chết.”
“Chuyện này sao làm giả được!” Thiên tử thực thấy khó tin, song nghĩ đến việc Bạch Thanh Tứ giả chết chứ không phải chết thật khiến gã vui mừng hết biết, cho nên tin tạm cái lời nói vô lý kia.
Vua Sói Tuyết tiếp tục trình bày: “Bạch Thanh Tứ ương bướng bất kham, không muốn tiếp tục nhận ‘giáo hóa’ của Thiên tử nên mới giả mang thai để về Bắc Quốc. Ở Bắc Quốc sẽ có đồng đảng giúp hắn giả chết.”
Thiên tử nói: “Nếu em ấy giả mang thai và giả chết thì Hoàng tử sói tuyết mà em ấy sinh từ đâu mà ra?”
“Cái gọi là ‘Hoàng tử Sói tuyết’…” Vua Sói Tuyết chậm rãi nói, “Tất nhiên là chính hắn.”
Thiên tử giậm chân hô lên: “Ngươi nói gì?”
Vua Sói Tuyết tiếp tục bày tỏ suy đoán của mình: “Thủ đoạn dịch dung và thay đổi mùi rất dễ làm. Tôi cũng đã từng dùng cách này để đi tra án. Với sự giúp đỡ của thái y, tôi tin Bạch Thanh Tứ có thể làm được, dễ là đằng khác. Vấn đề là dù thuật dịch dung của thái y có giỏi đến mấy cũng không thể biến Bạch Thanh Tứ thành một đứa trẻ sơ sinh. Cho nên mới bịa là đứa trẻ vừa sinh hai ngày đã cao như người trưởng thành. Với sợ Bạch Thanh Tứ nói chuyện sẽ lộ nên mới bảo đứa trẻ này bị thiểu năng. Bạch Linh Linh chỉ cần dịch dung rồi ngồi im đấy ngốn đồ ăn là xong kế hoạch rồi.”
“Vô lý!” Thiên tử không tài nào tin được, “Quá vô lý!”
“Đó là sự thật.” Vua Sói Tuyết thở dài, “Giờ chỉ cần đưa Hoàng tử đi thử ADN là xác nhận được ngay tôi nói dối hay hắn nói dối thôi mà.”
Thiên tử phải đối mặt với lựa chọn: Nếu xác nhận được Bạch Thanh Tứ chưa chết thì điều đó cũng chứng tỏ Bạch Thanh Tứ đã ghét gã đến độ phải làm mọi cách để thoát khỏi gã.
“Không phải…” Thiên tử nhớ lại, “Em ấy bảo muốn có con với trẫm nên mới dùng thuốc cấm…”
Vua Sói Tuyết suy đoán: “Thuốc cấm là loại Minh hậu dùng năm đó chứ gì? Nó có thể giúp hắn làm giả triệu chứng mang thai…”
Thiên tử đập bàn giận dữ quát: “Ta không tin!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.