Chương 96: 13B. Phỉ Báng Phật Pháp, Phải Sám Hối
Cư sĩ Quả Khanh
05/08/2021
Hủy báng Phật pháp, nhất là pháp Đại thừa quả báo rất nặng. Trong kinh “Phật Thuyết Diệu Pháp Quyết Định Nghiệp Chướng” có ghi: “Nếu chúng sinh nghe thuyết Đại thừa, tâm không vui sinh hủy báng, nên biết đó là quyến thuộc của tà ma. Do khởi tâm hủy báng kinh điển Đại thừa. Chết xong sẽ đọa A-tỳ chịu vô lượng khổ. Sau đó sinh vào loài ngạ quỷ ăn lửa, ăn phân, đàm, giãi… chịu khổ vô lượng kiếp xong, thì sinh làm người phong cùi, bị mù, điếc, câm, ngọng, các căn không đủ… Những chúng sinh này trải qua vô lượng kiếp sinh từ… cuối cùng mới được gặp Phật thờ phụng cúng dường… Vì vậy khi nghe Phật thuyết kinh Đại thừa nên giữ tâm trong sạch, không tạp niệm”…
Tiểu Quách là một sinh viên cao lớn anh tuấn, vừa tốt nghiệp đại học xong, đang chuẩn bị sang Mỹ du học. Nhưng anh mắc một tâm bệnh rất khó trị, vì vậy đã tìm đến tôi nhờ giúp đỡ.
Vừa gặp mặt nhau, Tiều Quách lộ vẻ thống khổ bày tỏ:
– Chao ôi! Tôi phạm phải lỗi rất lớn, tôi biết là mình không đúng nhưng chẳng tài nào khống chế được. Phải làm sao đây?
Nghe vậy, tôi liền hỏi:
– Lỗi gì nặng nề? Lại biết rõ sai trái mà không khống chế được? Là ghiền ma túy hay tà dâm?…
Tiểu Quách đáp:
– Không phải mấy thứ đó, còn nghiêm trọng hơn nữa kia! Tôi học Phật mấy năm nay, hiện tại có thể ăn chay, tụng kinh, phóng sinh… nhưng lại mắc phải một bệnh rất lớn là: Mỗi khi tôi xem kinh thấy trong đó ghi: “Phải cung kính Tam bảo: Phật Pháp Tăng, chẳng nên cuồng vọng phỉ báng, nếu không sẽ bị quả báo”…
Là tôi liền khởi tâm hoài nghi chẳng tin. Có lúc còn cố tình phỉ báng Phật pháp, để xem thực có quả báo chi chăng?… Một lần nọ tôi thấy trong Kinh Lăng Nghiêm viết: “ông tu tam muội nhằm xuất trần lao, tâm sát chẳng trừ, trần không thể xuất. Cho dù ông đa trí, thiền định hiện tiền, nếu chẳng dứt sát, ắt đọa thần đạo”…
Khi xem xong đoạn nảy rồi, tôi liền sinh tâm nghi, còn này ý sai người nhà đi mua cá về giết ăn, để xem có quả báo gì chăng? Do vậy mà tôi phả giới, sát sinh… Sau đó rất hối hận, biết mình làm thế là không đúng, nhưng không hiểu sao lại chẳng tự khống chế được…
– Anh đã nhận ra đó là lỗi, biết mình làm không đúng thì phải phát tâm sám hối.
– Tuy tôi biết là không đúng, nhưng lắm lúc vẫn muốn moi móc, kiếm tìm các điểm trong kinh Phật để phỉ báng… tôi tự biết như vậy là lỗi, nhưng lại không thể sửa, điều này khiến tôi rất sợ, phải làm sao đây?
Nhìn Tiểu Quách ương bướng cứng cỏi như khối đá, tôi nghĩ “chỉ có thể dùng pháp kim cương để đánh tan tính ngông cuồng này thôi”. Tôi bèn làm mặt nghiêm, đanh thép nói:
– Anh có biết phạm tội báng Phật báng pháp là phải đọa vô gián địa ngục hay không hả? Nếu anh không phát tâm tha thiết sám hối, là tự làm uổng phí đời mình, bởi vì tội ấy mà phải đọa địa ngục… Thực ra trong tiền kiếp anh đã mấy đời tu hành, tọa thiền khổ hạnh, nhưng lại có tri kiến bất chánh (y như 50 loại ma ngũ ấm trong Kinh Lăng Nghiêm Phật từng mô tả). Do trong lúc thiền định anh thấy đủ cảnh giới lạ như: gặp Phật, thấy quốc độ chư Phật, các hào quang Phật v.v… anh liền tự cho là mình đã chứng thánh, đã khai ngộ… rồi khởi tâm ngã mạn, cống cao, kiêu căng đến cực độ… Phật từng cảnh báo: “Nếu thấy cảnh lạ không mê đắm, chấp trước thì đó là điều tốt, còn nếu tự cho chứng Thánh tất lạc vào đường tà!”… Do vậy mà anh bị ma thừa cơ nhập dựa, xúi làm sai trái, để anh đọa thẳng vào quỷ đạo…
Thân người khó được, Phật pháp khó nghe, đời này nhờ thiện duyên chín muồi, nên anh còn phúc được mang thân nam tử tướng mạo khôi ngô, được tiếp xúc Phật pháp… Nhưng nếu anh chẳng biết nắm bắt dịp may tranh thủ tu hành, lo phá trừ tà kiến, ngã chấp, thì là uổng phí hết duyên lành!..
Tiểu Quách có vẻ kinh hoảng, hỏi:
– Vậy tôi phải làm sao?
– Khi trở về, anh cần phải đem những kinh Phật mình từng phỉ báng, cung kính đặt trên Phật đường hoặc nơi khiết tịnh, rồi quỳ xuống thành tâm sám hối các tội ác (báng Phật báng pháp) đã qua và phát thệ không tái phạm nữa… xong, anh thành tâm lễ bái sám hối…
Ngày ngày đều phải làm như thế, cho đến khi tâm anh thực sự thanh tịnh, không còn chút ý niệm phỉ báng. Anh phải xem Kinh Lăng Nghiêm, học thuộc lòng 50 loại ngũ ấm ma để phân biệt cho rõ, và phải tụng thuộc chú Lăng Nghiêm, hồi hướng… cầu Phật lực gia trì mình có đủ chánh tri chánh kiến, tâm Bồ-đề kiên định bất thoái… anh có làm được hay không?
– Làm được, làm được! Tôi biết rồi! Cuối cùng tôi cũng tìm được phương thuốc nhổ tận gốc căn bệnh bất trị này… Thế thì may quá! Bệnh tôi có hi vọng khỏi rồi!
Nhìn Tiểu Quách tỏ vẻ ăn năn và mừng rỡ, tôi thảnh tâm cầu cho anh sớm thành đệ tử chân chánh của Phật, ngày sau đóng góp một phần công sức hoằng pháp cho Phật giáo.
– Cố gắng nha, Tiểu Quách!…
Giải thích:
Trong kinh niết bàn Phật khai thị: “Ca Diếp, trên thế gian này có ba loại bệnh nan y mà người ta hay mắc phải: Một: Phỉ báng kinh đại thừa. Hai: Tạo tội ngũ nghịch. Ba: Nhất xiển đề (đoạn hạt giống Phật). Đây là ba loại bệnh cực nặng, chỉ những bậc Thanh văn Duyên giác mới có khả năng trị”…
Tiểu Quách biết tội của mình, nhưng không thể khống chế, phải cầu thiện trị thức nhờ giúp đỡ, khi được chỉ bày cho rồi mới sáng tỏ nhân quả, quyết định nhiếp tâm, sám hối diệt tội…
Đáng sợ nhất chính là những vị thầy xưng “cao nhân”, tuy mặc áo Phật nhưng lại ở trên đài cao giữa đông thính chúng ngang nhiên phỉ báng Phật pháp. Bản thân đã không tuân giữ quy củ Phật môn, lại chẳng dạy đệ tử giữ giới, còn hướng dẫn sai, khiến nhiều người lạc tà… thực đáng buồn, đáng tiếc biết bao!
Thế nhân nhất định phải thâm nhập kinh tạng, học kỹ “Bốn Điều Răn Dạy Minh Bạch về Tánh Thanh Tịnh” trong “Kinh Lăng Nghiêm” dễ phân biệt rõ chánh tà, không lạc vào nẻo sai…
Tiểu Quách là một sinh viên cao lớn anh tuấn, vừa tốt nghiệp đại học xong, đang chuẩn bị sang Mỹ du học. Nhưng anh mắc một tâm bệnh rất khó trị, vì vậy đã tìm đến tôi nhờ giúp đỡ.
Vừa gặp mặt nhau, Tiều Quách lộ vẻ thống khổ bày tỏ:
– Chao ôi! Tôi phạm phải lỗi rất lớn, tôi biết là mình không đúng nhưng chẳng tài nào khống chế được. Phải làm sao đây?
Nghe vậy, tôi liền hỏi:
– Lỗi gì nặng nề? Lại biết rõ sai trái mà không khống chế được? Là ghiền ma túy hay tà dâm?…
Tiểu Quách đáp:
– Không phải mấy thứ đó, còn nghiêm trọng hơn nữa kia! Tôi học Phật mấy năm nay, hiện tại có thể ăn chay, tụng kinh, phóng sinh… nhưng lại mắc phải một bệnh rất lớn là: Mỗi khi tôi xem kinh thấy trong đó ghi: “Phải cung kính Tam bảo: Phật Pháp Tăng, chẳng nên cuồng vọng phỉ báng, nếu không sẽ bị quả báo”…
Là tôi liền khởi tâm hoài nghi chẳng tin. Có lúc còn cố tình phỉ báng Phật pháp, để xem thực có quả báo chi chăng?… Một lần nọ tôi thấy trong Kinh Lăng Nghiêm viết: “ông tu tam muội nhằm xuất trần lao, tâm sát chẳng trừ, trần không thể xuất. Cho dù ông đa trí, thiền định hiện tiền, nếu chẳng dứt sát, ắt đọa thần đạo”…
Khi xem xong đoạn nảy rồi, tôi liền sinh tâm nghi, còn này ý sai người nhà đi mua cá về giết ăn, để xem có quả báo gì chăng? Do vậy mà tôi phả giới, sát sinh… Sau đó rất hối hận, biết mình làm thế là không đúng, nhưng không hiểu sao lại chẳng tự khống chế được…
– Anh đã nhận ra đó là lỗi, biết mình làm không đúng thì phải phát tâm sám hối.
– Tuy tôi biết là không đúng, nhưng lắm lúc vẫn muốn moi móc, kiếm tìm các điểm trong kinh Phật để phỉ báng… tôi tự biết như vậy là lỗi, nhưng lại không thể sửa, điều này khiến tôi rất sợ, phải làm sao đây?
Nhìn Tiểu Quách ương bướng cứng cỏi như khối đá, tôi nghĩ “chỉ có thể dùng pháp kim cương để đánh tan tính ngông cuồng này thôi”. Tôi bèn làm mặt nghiêm, đanh thép nói:
– Anh có biết phạm tội báng Phật báng pháp là phải đọa vô gián địa ngục hay không hả? Nếu anh không phát tâm tha thiết sám hối, là tự làm uổng phí đời mình, bởi vì tội ấy mà phải đọa địa ngục… Thực ra trong tiền kiếp anh đã mấy đời tu hành, tọa thiền khổ hạnh, nhưng lại có tri kiến bất chánh (y như 50 loại ma ngũ ấm trong Kinh Lăng Nghiêm Phật từng mô tả). Do trong lúc thiền định anh thấy đủ cảnh giới lạ như: gặp Phật, thấy quốc độ chư Phật, các hào quang Phật v.v… anh liền tự cho là mình đã chứng thánh, đã khai ngộ… rồi khởi tâm ngã mạn, cống cao, kiêu căng đến cực độ… Phật từng cảnh báo: “Nếu thấy cảnh lạ không mê đắm, chấp trước thì đó là điều tốt, còn nếu tự cho chứng Thánh tất lạc vào đường tà!”… Do vậy mà anh bị ma thừa cơ nhập dựa, xúi làm sai trái, để anh đọa thẳng vào quỷ đạo…
Thân người khó được, Phật pháp khó nghe, đời này nhờ thiện duyên chín muồi, nên anh còn phúc được mang thân nam tử tướng mạo khôi ngô, được tiếp xúc Phật pháp… Nhưng nếu anh chẳng biết nắm bắt dịp may tranh thủ tu hành, lo phá trừ tà kiến, ngã chấp, thì là uổng phí hết duyên lành!..
Tiểu Quách có vẻ kinh hoảng, hỏi:
– Vậy tôi phải làm sao?
– Khi trở về, anh cần phải đem những kinh Phật mình từng phỉ báng, cung kính đặt trên Phật đường hoặc nơi khiết tịnh, rồi quỳ xuống thành tâm sám hối các tội ác (báng Phật báng pháp) đã qua và phát thệ không tái phạm nữa… xong, anh thành tâm lễ bái sám hối…
Ngày ngày đều phải làm như thế, cho đến khi tâm anh thực sự thanh tịnh, không còn chút ý niệm phỉ báng. Anh phải xem Kinh Lăng Nghiêm, học thuộc lòng 50 loại ngũ ấm ma để phân biệt cho rõ, và phải tụng thuộc chú Lăng Nghiêm, hồi hướng… cầu Phật lực gia trì mình có đủ chánh tri chánh kiến, tâm Bồ-đề kiên định bất thoái… anh có làm được hay không?
– Làm được, làm được! Tôi biết rồi! Cuối cùng tôi cũng tìm được phương thuốc nhổ tận gốc căn bệnh bất trị này… Thế thì may quá! Bệnh tôi có hi vọng khỏi rồi!
Nhìn Tiểu Quách tỏ vẻ ăn năn và mừng rỡ, tôi thảnh tâm cầu cho anh sớm thành đệ tử chân chánh của Phật, ngày sau đóng góp một phần công sức hoằng pháp cho Phật giáo.
– Cố gắng nha, Tiểu Quách!…
Giải thích:
Trong kinh niết bàn Phật khai thị: “Ca Diếp, trên thế gian này có ba loại bệnh nan y mà người ta hay mắc phải: Một: Phỉ báng kinh đại thừa. Hai: Tạo tội ngũ nghịch. Ba: Nhất xiển đề (đoạn hạt giống Phật). Đây là ba loại bệnh cực nặng, chỉ những bậc Thanh văn Duyên giác mới có khả năng trị”…
Tiểu Quách biết tội của mình, nhưng không thể khống chế, phải cầu thiện trị thức nhờ giúp đỡ, khi được chỉ bày cho rồi mới sáng tỏ nhân quả, quyết định nhiếp tâm, sám hối diệt tội…
Đáng sợ nhất chính là những vị thầy xưng “cao nhân”, tuy mặc áo Phật nhưng lại ở trên đài cao giữa đông thính chúng ngang nhiên phỉ báng Phật pháp. Bản thân đã không tuân giữ quy củ Phật môn, lại chẳng dạy đệ tử giữ giới, còn hướng dẫn sai, khiến nhiều người lạc tà… thực đáng buồn, đáng tiếc biết bao!
Thế nhân nhất định phải thâm nhập kinh tạng, học kỹ “Bốn Điều Răn Dạy Minh Bạch về Tánh Thanh Tịnh” trong “Kinh Lăng Nghiêm” dễ phân biệt rõ chánh tà, không lạc vào nẻo sai…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.