Chương 224: 15. Tiền Kiếp Của Cụ Rùa
Cư sĩ Quả Khanh
06/08/2021
Ngày 25 tháng 6 năm 2011 tôi và một số Phật tử đến tham dự pháp hội siêu độ nơi chùa Thúy Phong (núi Cửu Hoa) để cầu siêu cho tất cả chúng sinh tử nạn vì chiến tranh, thiên tai, họa ương.
Lúc mọi người rời Sư Tử Hống Đường, thì bỗng nghe một pháp hữu kể: Hôm nay có người đem cặp rùa già mới mua tới chùa phóng sinh!
Nghe nói hai cụ rùa này sống đã mấy trăm năm, hiện đang để tại điện Địa Tạng. Chúng tôi rủ nhau cùng đến thăm. Thế là mọi người đồng đến điện Địa Tạng. Thấy hai con rùa này dài khoảng 70cm, nặng độ mấy mươi kí, đang nằm yên trên đất.
Mọi người đồng niệm quy y cho chúng ba lần, rồi bảo:
– Hai vị cần sám hối, cải ác hướng thiện, ráng tu hành cho tốt, thành tâm phát nguyện tương lai mình lìa khổ được vui, xả bỏ thân súc sinh, sinh sang Tây phương cực lạc, thoát khổ luân hồi lục đạo…
Một vị reo lên:
– Mọi người xem, rùa gật đầu kìa!
Ai nấy nhìn theo… thấy con rùa to nhất nãy giờ đang rụt đầu trong vỏ, giờ đã thò ra, liên tục gật đầu trước Phật, giống như đang đảnh lễ… và cũng tỏ thái độ như thể là nó đã nghe và hiểu thấu những gì mọi người nói.
Quả Tịnh cũng từ Tứ Xuyên đến tham gia pháp hội, sẵn dịp cô kể cho mọi người nghe nhân quả của hai con rùa này:
Con rùa to nhất là rùa đực, đời trước vốn là người tu hành. Vào một kiếp ở Án Độ, nó vốn là người xuất gia, nhưng chỉ biết tu phúc, tạo thiện, tính rất ưa phóng sinh, nên đã phóng thích vô số sinh mệnh, tích lũy được nhiều phúc báo… Nhưng do chẳng minh bạch là: Tu hành phải có chí cầu thoát ly sinh tử, nó chỉ thiên về tu phúc không tu huệ, nên nội tâm còn đầy tham, sân, si, phiền não… Kết quả, nó vô phương giải thoát sinh tử, sang đời sau nhờ phúc thiện từng tạo nên nó sinh làm phú ông, lại sống si mê, bung mình thụ hưởng, hoàn toàn quên mất chuyện tu hành, trọn đời chỉ biết tận tình thọ hưởng thụ ngũ dục.
Đời sau nữa, nó sinh ra làm gã lái thuyền đưa người qua sông, bị tham tâm sai sử, nên thấy sắc tài là mê đắm, lý trí bị che mờ. Nó chiêu mộ nhiều tên lưu manh cùng xúm nhau làm ác. Hễ thấy khách có mang theo nhiều tiền bạc, hành lý… thì chờ khi thuyền đến giữa giòng, ra tay đoạt hết của, xô người xuống sông, làm cho họ chết chìm. Còn hễ thấy gái đẹp thì chúng liền bỏ thuốc cho các nàng mê man rồi cưỡng hiếp, sau đó đem nạn nhân bán cho kỹ viện, lấy tiền tiêu xài.
Do trong quá khứ ông rùa này đã tạo ác nghiệp vô lượng vô biên, đúng ra là tội nặng phải đọa địa ngục, nhưng nhờ xưa có tạo phúc, quả lành hưởng chưa hết, nên sau khi chết rồi hắn chỉ đầu thai vào cõi thú, sinh làm rùa đen. Hắn được trường thọ là nhờ quá khứ đã phóng sinh Vô Số loài, hồng phúc còn nên tiếp tục hưởng… Chỉ đáng tiếc, do ngu si tham sân mà hành sự điên đảo, nên giờ mang thân súc sinh chỉ hưởng được phúc trường thọ mà thôi.
Còn con rùa nhỏ hơn nằm bên cạnh, chính là vợ hắn trong các kiếp trước. Do khi chồng làm ác, vợ cũng tùy hỉ, hân hoan tiêu thụ tiền bất chánh, cùng vui vẻ hưởng thụ với nhau, chẳng hề biết ngán cản mà luôn a dua, tán thán việc ác chồng làm. Do cộng nghiệp đó mà cũng đồng sinh vào cõì thú, cùng sống bên nhau. Nhân quả không mảy may sai lệch, hôm nay người cứu chúng thoát khỏi tay đồ tể, đem đến đây phóng sinh, chính là một vị trong kiếp trước được chúng phóng sinh. Hiện giờ chúng đến đạo tràng Địa Tạng Vương này, được nghe Phật lý và nguyên nhân đọa lạc của mình, chúng đã nhớ lại các sự tình, hiện đang sa nước mắt… khóc lóc sám hối các tội trong quá khứ đấy!
Rõ ràng là cặp rùa đang khóc, dĩ nhiên là tôi nhìn thấy. Tôi còn cúi thật thấp đề quan sát cho rõ hơn. Chính xác là cặp rùa không ngừng rơi lệ. Mắt chúng nhòa nhẹt, ướt đẫm… Có một pháp hữu nghi ngờ hỏi:
– Nghe khoa học nói: Rùa biển và rùa nước có thể khóc, vừa để đào thải muối ra, vừa giúp làm cho mắt tươi nhuận, có phải không?
Quả Tịnh nói:
– Đúng vậy! Nhưng hiện thời chúng khóc không phải vì tình huống này đâu, chúng khóc: Là do quá xúc động! Bởi tôi nhìn thấy nơi ánh mắt hai con rùa đang hiển lộ nét sầu thảm áo não… nhìn giống như cặp vợ chồng cổ trang thời xưa! Quả thực là chúng đang buồn rầu khóc lóc, hiện tại không những chúng hối hận các lỗi đã tạo trong quá khứ, mà còn nhớ đến những cháu con quyến thuộc đang bị ly tán…
Té ra là vậy, mọi người xúm nhau an ủi cặp rùa, bỗng Quả Tịnh bảo tôi: Lão rùa có chuyện muốn nói. Nó hỏi: Các vị đều khuyên nó nguyện cầu tương lai vãng sinh Cực lạc thế giới, nhưng trước đây nó chưa từng nghe qua tên địa phương này, nó muốn biết vùng này như thế nào? Đến đó có tốt không?
Quả Tịnh bảo tôi: Muội không rành giảng kinh, xin huynh vui lòng giảng Phật pháp cho chúng hiểu rõ dùm.
Tôi bèn giảng đại ý: “Phật thuyết A Di Đà kinh” cho chúng nghe, rồi nương theo đó giải thích Tây phương Tịnh độ là nơi chư thượng thiện nhân đồng cư, thọ mệnh vô tận, cảnh giới trang nghiêm, tu hành bất thoái, nhất định sẽ đạt Phật quả thù thắng… Hai con rùa chăm chú lắng nghe và liên tục gật đầu.
Chiều ngày 26 pháp hội kết thúc, chúng tôi bịn rịn từ biệt tự viện. Chuyện cặp rùa khiến mọi người xôn xao xúc động… vì thấy tam giới như nhà lửa, luân hồi là khổ, thân người là quý báu, nếu phiền não không trừ, nhất định sẽ phải lưu chuyển sinh vào cõi thấp kém… Do vậy mà tất cả cùng nguyện: Đời này không lưu luyến ta bà, cầu sinh Tịnh độ, vĩnh biệt sinh tử.
Tất cả chúng sinh đều có đủ Phật tính, nhưng vì vô minh che bản tâm. Xin khuyên mọi người chớ để thời gian trôi qua uổng phí, hãy tinh tấn tu cho giải thoát để xuất ly sinh tử.
Nguyện tất cả chúng sinh đều tin thọ Phật pháp, biết trân quý sinh mạng, đoạn trừ sát sinh, dứt ác hành thiện, đồng ngộ Phật lý, cùng tu tinh tấn để sớm chứng Bồ đề.
Quả Trụ
Lúc mọi người rời Sư Tử Hống Đường, thì bỗng nghe một pháp hữu kể: Hôm nay có người đem cặp rùa già mới mua tới chùa phóng sinh!
Nghe nói hai cụ rùa này sống đã mấy trăm năm, hiện đang để tại điện Địa Tạng. Chúng tôi rủ nhau cùng đến thăm. Thế là mọi người đồng đến điện Địa Tạng. Thấy hai con rùa này dài khoảng 70cm, nặng độ mấy mươi kí, đang nằm yên trên đất.
Mọi người đồng niệm quy y cho chúng ba lần, rồi bảo:
– Hai vị cần sám hối, cải ác hướng thiện, ráng tu hành cho tốt, thành tâm phát nguyện tương lai mình lìa khổ được vui, xả bỏ thân súc sinh, sinh sang Tây phương cực lạc, thoát khổ luân hồi lục đạo…
Một vị reo lên:
– Mọi người xem, rùa gật đầu kìa!
Ai nấy nhìn theo… thấy con rùa to nhất nãy giờ đang rụt đầu trong vỏ, giờ đã thò ra, liên tục gật đầu trước Phật, giống như đang đảnh lễ… và cũng tỏ thái độ như thể là nó đã nghe và hiểu thấu những gì mọi người nói.
Quả Tịnh cũng từ Tứ Xuyên đến tham gia pháp hội, sẵn dịp cô kể cho mọi người nghe nhân quả của hai con rùa này:
Con rùa to nhất là rùa đực, đời trước vốn là người tu hành. Vào một kiếp ở Án Độ, nó vốn là người xuất gia, nhưng chỉ biết tu phúc, tạo thiện, tính rất ưa phóng sinh, nên đã phóng thích vô số sinh mệnh, tích lũy được nhiều phúc báo… Nhưng do chẳng minh bạch là: Tu hành phải có chí cầu thoát ly sinh tử, nó chỉ thiên về tu phúc không tu huệ, nên nội tâm còn đầy tham, sân, si, phiền não… Kết quả, nó vô phương giải thoát sinh tử, sang đời sau nhờ phúc thiện từng tạo nên nó sinh làm phú ông, lại sống si mê, bung mình thụ hưởng, hoàn toàn quên mất chuyện tu hành, trọn đời chỉ biết tận tình thọ hưởng thụ ngũ dục.
Đời sau nữa, nó sinh ra làm gã lái thuyền đưa người qua sông, bị tham tâm sai sử, nên thấy sắc tài là mê đắm, lý trí bị che mờ. Nó chiêu mộ nhiều tên lưu manh cùng xúm nhau làm ác. Hễ thấy khách có mang theo nhiều tiền bạc, hành lý… thì chờ khi thuyền đến giữa giòng, ra tay đoạt hết của, xô người xuống sông, làm cho họ chết chìm. Còn hễ thấy gái đẹp thì chúng liền bỏ thuốc cho các nàng mê man rồi cưỡng hiếp, sau đó đem nạn nhân bán cho kỹ viện, lấy tiền tiêu xài.
Do trong quá khứ ông rùa này đã tạo ác nghiệp vô lượng vô biên, đúng ra là tội nặng phải đọa địa ngục, nhưng nhờ xưa có tạo phúc, quả lành hưởng chưa hết, nên sau khi chết rồi hắn chỉ đầu thai vào cõi thú, sinh làm rùa đen. Hắn được trường thọ là nhờ quá khứ đã phóng sinh Vô Số loài, hồng phúc còn nên tiếp tục hưởng… Chỉ đáng tiếc, do ngu si tham sân mà hành sự điên đảo, nên giờ mang thân súc sinh chỉ hưởng được phúc trường thọ mà thôi.
Còn con rùa nhỏ hơn nằm bên cạnh, chính là vợ hắn trong các kiếp trước. Do khi chồng làm ác, vợ cũng tùy hỉ, hân hoan tiêu thụ tiền bất chánh, cùng vui vẻ hưởng thụ với nhau, chẳng hề biết ngán cản mà luôn a dua, tán thán việc ác chồng làm. Do cộng nghiệp đó mà cũng đồng sinh vào cõì thú, cùng sống bên nhau. Nhân quả không mảy may sai lệch, hôm nay người cứu chúng thoát khỏi tay đồ tể, đem đến đây phóng sinh, chính là một vị trong kiếp trước được chúng phóng sinh. Hiện giờ chúng đến đạo tràng Địa Tạng Vương này, được nghe Phật lý và nguyên nhân đọa lạc của mình, chúng đã nhớ lại các sự tình, hiện đang sa nước mắt… khóc lóc sám hối các tội trong quá khứ đấy!
Rõ ràng là cặp rùa đang khóc, dĩ nhiên là tôi nhìn thấy. Tôi còn cúi thật thấp đề quan sát cho rõ hơn. Chính xác là cặp rùa không ngừng rơi lệ. Mắt chúng nhòa nhẹt, ướt đẫm… Có một pháp hữu nghi ngờ hỏi:
– Nghe khoa học nói: Rùa biển và rùa nước có thể khóc, vừa để đào thải muối ra, vừa giúp làm cho mắt tươi nhuận, có phải không?
Quả Tịnh nói:
– Đúng vậy! Nhưng hiện thời chúng khóc không phải vì tình huống này đâu, chúng khóc: Là do quá xúc động! Bởi tôi nhìn thấy nơi ánh mắt hai con rùa đang hiển lộ nét sầu thảm áo não… nhìn giống như cặp vợ chồng cổ trang thời xưa! Quả thực là chúng đang buồn rầu khóc lóc, hiện tại không những chúng hối hận các lỗi đã tạo trong quá khứ, mà còn nhớ đến những cháu con quyến thuộc đang bị ly tán…
Té ra là vậy, mọi người xúm nhau an ủi cặp rùa, bỗng Quả Tịnh bảo tôi: Lão rùa có chuyện muốn nói. Nó hỏi: Các vị đều khuyên nó nguyện cầu tương lai vãng sinh Cực lạc thế giới, nhưng trước đây nó chưa từng nghe qua tên địa phương này, nó muốn biết vùng này như thế nào? Đến đó có tốt không?
Quả Tịnh bảo tôi: Muội không rành giảng kinh, xin huynh vui lòng giảng Phật pháp cho chúng hiểu rõ dùm.
Tôi bèn giảng đại ý: “Phật thuyết A Di Đà kinh” cho chúng nghe, rồi nương theo đó giải thích Tây phương Tịnh độ là nơi chư thượng thiện nhân đồng cư, thọ mệnh vô tận, cảnh giới trang nghiêm, tu hành bất thoái, nhất định sẽ đạt Phật quả thù thắng… Hai con rùa chăm chú lắng nghe và liên tục gật đầu.
Chiều ngày 26 pháp hội kết thúc, chúng tôi bịn rịn từ biệt tự viện. Chuyện cặp rùa khiến mọi người xôn xao xúc động… vì thấy tam giới như nhà lửa, luân hồi là khổ, thân người là quý báu, nếu phiền não không trừ, nhất định sẽ phải lưu chuyển sinh vào cõi thấp kém… Do vậy mà tất cả cùng nguyện: Đời này không lưu luyến ta bà, cầu sinh Tịnh độ, vĩnh biệt sinh tử.
Tất cả chúng sinh đều có đủ Phật tính, nhưng vì vô minh che bản tâm. Xin khuyên mọi người chớ để thời gian trôi qua uổng phí, hãy tinh tấn tu cho giải thoát để xuất ly sinh tử.
Nguyện tất cả chúng sinh đều tin thọ Phật pháp, biết trân quý sinh mạng, đoạn trừ sát sinh, dứt ác hành thiện, đồng ngộ Phật lý, cùng tu tinh tấn để sớm chứng Bồ đề.
Quả Trụ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.