Chương 137: Kim Doanh
Cư sĩ Quả Khanh
05/08/2021
Kim Doanh, một cô gái khoảng 30 tuổi hướng Hòa thượng Diệu Pháp khóc kể nỗi khổ của minh:
– Hồi 16-17 tuổi con tình cờ xem cuốn sách “Lịch sử Phật Thích Ca”, ngay đó nhớ mãi, đối với truyện này yêu thích không muốn rời tay. Sau đó con đọc tiếp các sách cơ bản của Phật giáo, biết Phật giáo có thánh địa Ngũ Đài Sơn, nên luôn mơ tưởng, mong được lên đó một lần, nhưng tốt nghiệp ra trường rồi thì đi làm, mãi đến năm 27 tuổi nguyện vọng này mới thực hiện được…
Vừa đến Ngũ Đài Sơn Kim Doanh có cảm giác rất thân quen, hơn nữa còn thấy Ngũ Đài Sơn mới chính là cố hương của mình. Khi cô vào chùa, ngụ ở nhà khách và được giao tiếp cùng với các Tỳ kheo ni, cô cảm thấy họ giống như quyến thuộc của mình, vừa ở là không muốn về, cô thực sự quên luôn cảnh nhà, thậm chí quên luôn mình đã ở quá kỳ nghỉ phép, mãi đến khi Ni sư nhắc nhở:
– Con không về làm việc sao?
Cô mới sực tỉnh và nhớ ra, vội quay về nhà. về rồi mới biết gia đình đang chuẩn bị phái người lên Ngũ Đài Sơn tìm cô, bởi từ lúc cô rời nhà không hề gọi điện thoại về thăm một lần nào, còn ở quá ngày phép mới mò về, khiến mẫu thân nóng ruột lo lắng đến phát bệnh tim. Cô bị người nhà trách mắng cho một hồi, mẹ cô tuyên bố:
– Từ rày về sau không được đi đâu nữa, nếu không muốn tôi mau chết!
Nhưng lần viếng Ngũ Đài Sơn đó khiến cô vương vấn nhớ nhung mãi, thậm chí nhiều lần nằm mơ còn thấy mình mặc y phục người xuất gia. Chẳng bao lâu, cô quyết định phải đi tu, mẹ cô cực lực phản đối. Cô thưa với mẹ:
– Mẹ cũng tin Phật mà, con xuất gia không phải là việc tốt hay sao? Huống chi trong nhà vẫn còn anh, chị và đám con cháu vây quanh, như thế chưa đủ hay sao? Mẹ không cho con xuất gia, mẹ có biết làm vậy con khổ lắm không?
Mẹ cô thẳng thừng bảo:
– Không được nhắc đến chuyện này nữa! Ai muốn xuất gia cũng được, ngoại trừ con ra! Ngày nào mẹ còn sống, mẹ nhất quyết không cho con xuất gia! Con mà đi tu, là mẹ… chết liền cho coi!
Không còn cách nào khác, cô nghĩ “chỉ còn nước học theo Phật, trốn nhà đi tu”… bèn âm thầm xin nghỉ việc, để lại một phong thư, lén rời khỏi nhà.
Cô lên Ngũ Đài Sơn, vào chùa, xin trụ trì cho xuất gia. Nhưng trụ trì bảo cô trước tiên khoan cạo tóc, cứ ở đây tập tu xem có thích ứng với đời sống xuất gia không? Nào dè mới nửa tháng anh cô đã tìm đến, kể rằng cô vừa rời nhà thì hôm sau mẹ đã phái người đi tìm ngay, nhưng không ai biết cô ở chùa nào, họ đi tìm liên tục suốt nửa tháng nay, tới giờ mới lần ra chỗ cô cư ngụ. Anh còn bảo:
– Mẹ vì em đòi xuất gia mà phát bệnh tim nặng đến phải nhập viện, hiện giờ sống chết chưa rõ…
Thế là cô phải theo anh trai trở về, mẹ cô cũng vừa mới ra viện, đang nằm ở nhà dưỡng bệnh.
Cô than với Hòa thượng :
– Đúng là con “xuất” không ra khỏi “gia”. Nhưng tâm trí con đến nay vẫn để ở chùa. Con đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa được tự do, khó thể thực hiện ước mơ của mình. Hằng ngày con sống như cái xác không hồn… Xin sư phụ chỉ dạy, con phải làm sao đây?…
Cô Kim vừa nói lệ tuôn đầm đìa, khóc nghẹn ngào nức nở…
Hòa thượng đợi cô bình tĩnh lại rồi bảo:
– Con chưa từ bỏ ăn mặn sao?
– Dạ chưa.
– Vậy thì hãy bắt đầu bỏ ăn mặn ngay đi. Mỗi ngày nhớ hành trì công phu, tụng niệm các khóa lễ sáng tối cho đều đặn. Dù có đến sở làm, thì trong lòng lúc nào cũng luôn niệm Phật, nên học thuộc “chú Đại Bi”, “Tâm kinh”, hay “Tứ trọng thanh tịnh minh hối” và thường trì tụng.
Tụng kinh tối xong thì ngồi tĩnh tọa từ 40 phút đến một tiếng. Hằng ngày phải kiểm điểm những lỗi thập ác đã tạo trong đời này, phát tâm sám hối. Con hành trì công phu đều đặn như thế thì cũng giống như người xuất gia, nên xem nhiều kinh sách, nhất là “Kinh Lăng Nghiêm”, cần phải đọc cho nhiều đề tăng trí huệ.
Dù ở nhà cũng có thể hoằng pháp lợi sinh, tùy duyên độ người, không nên cưỡng cầu! Người học Phật phải lấy lợi ích chúng sinh làm trọng, huống nữa đây là mẹ con! – Không thể vì muốn thỏa mộng của mình mà làm tổn hại đến bà! Thời gian con có thể xuất gia khoảng chừng ba năm nữa (nếu như hiện tại con có thể buông xả mọi chấp trước, tu tập tinh tấn như ta bày), thì chắc chắn sẽ có hy vọng…
Cô Kim nghe Hòa thượng dạy, cung kính vâng theo.
Tối đó lúc gần đi nghỉ, tôi hỏi sư phụ nhân duyên nào mà cô Kim muốn xuất gia?
Sư phụ kể:
– “Trăm năm trước, có chàng trai trẻ tu theo đạo Lão ở Ngũ Đài Sơn, được một thiên kim con nhà quý tộc kính ngưỡng. Ngày nọ tiểu thư đi cùng con hầu đến đạo quán, hướng đạo nhân hành lễ, rồi dâng một túi vải nhỏ. Đạo nhân tiếp nhận, sau đó mở ra xem, thấy bên trong là một số ngân lượng, lòng rất cảm động.
Cứ thế hai bên qua lại mãi, dần dần có cảm tình… đạo nhân không chống nổi nữ sắc cám dỗ, cuối cùng thành hôn cùng tiểu thư. Do sợ người gièm pha, tiểu thư dẫn a hoàn theo mình, cùng chồng vào chốn thanh sơn thủy tú gây dựng mái ấm. Sau khi kết hôn hai người chung sống hạnh phúc, tương kính như tân… Người chồng vẫn còn ưa tu, thê tử một bề chăm sóc, ưu ái quan tâm, chàng đối với nàng tơ tình càng vấn vít… con hầu của tiểu thư cũng ở vậy phụng sự họ cho đến mãn đời.
Cô Kim đời nay là hậu thân của chàng đạo sĩ nọ. Do tình ái sâu nặng mà bị chuyển thành thân nữ. Mẹ cô chính là tiểu thư quý tộc, còn phụ thân Kim Doanh chính là a hoàn. Do đời trước sống hết dạ phụng hiến chu toàn, nên đời nay được chuyển làm thân nam tử, nhưng đối với tiểu thư và đạo nhân kiếp xưa, giờ vẫn một lòng quan tâm chăm sóc”…
Nghe sư phụ khai thị, tôi chỉ biết thở dài, người tu nếu không cắt, dứt tình chấp luyến ái, cuối cùng cũng khó thoát khỏi luân hồi.
Thực là:
Tu hành khó, khó như đi lên trời
Giáo giục gian nan, như trồng sen trong lửa
Đoạn dục khó, khó như nấu cát thành cơm
Vì vậy, nghe pháp tin thọ, hành trì, tinh tấn đoạn dục khử ái… mới là căn bản của người tu.
– Hồi 16-17 tuổi con tình cờ xem cuốn sách “Lịch sử Phật Thích Ca”, ngay đó nhớ mãi, đối với truyện này yêu thích không muốn rời tay. Sau đó con đọc tiếp các sách cơ bản của Phật giáo, biết Phật giáo có thánh địa Ngũ Đài Sơn, nên luôn mơ tưởng, mong được lên đó một lần, nhưng tốt nghiệp ra trường rồi thì đi làm, mãi đến năm 27 tuổi nguyện vọng này mới thực hiện được…
Vừa đến Ngũ Đài Sơn Kim Doanh có cảm giác rất thân quen, hơn nữa còn thấy Ngũ Đài Sơn mới chính là cố hương của mình. Khi cô vào chùa, ngụ ở nhà khách và được giao tiếp cùng với các Tỳ kheo ni, cô cảm thấy họ giống như quyến thuộc của mình, vừa ở là không muốn về, cô thực sự quên luôn cảnh nhà, thậm chí quên luôn mình đã ở quá kỳ nghỉ phép, mãi đến khi Ni sư nhắc nhở:
– Con không về làm việc sao?
Cô mới sực tỉnh và nhớ ra, vội quay về nhà. về rồi mới biết gia đình đang chuẩn bị phái người lên Ngũ Đài Sơn tìm cô, bởi từ lúc cô rời nhà không hề gọi điện thoại về thăm một lần nào, còn ở quá ngày phép mới mò về, khiến mẫu thân nóng ruột lo lắng đến phát bệnh tim. Cô bị người nhà trách mắng cho một hồi, mẹ cô tuyên bố:
– Từ rày về sau không được đi đâu nữa, nếu không muốn tôi mau chết!
Nhưng lần viếng Ngũ Đài Sơn đó khiến cô vương vấn nhớ nhung mãi, thậm chí nhiều lần nằm mơ còn thấy mình mặc y phục người xuất gia. Chẳng bao lâu, cô quyết định phải đi tu, mẹ cô cực lực phản đối. Cô thưa với mẹ:
– Mẹ cũng tin Phật mà, con xuất gia không phải là việc tốt hay sao? Huống chi trong nhà vẫn còn anh, chị và đám con cháu vây quanh, như thế chưa đủ hay sao? Mẹ không cho con xuất gia, mẹ có biết làm vậy con khổ lắm không?
Mẹ cô thẳng thừng bảo:
– Không được nhắc đến chuyện này nữa! Ai muốn xuất gia cũng được, ngoại trừ con ra! Ngày nào mẹ còn sống, mẹ nhất quyết không cho con xuất gia! Con mà đi tu, là mẹ… chết liền cho coi!
Không còn cách nào khác, cô nghĩ “chỉ còn nước học theo Phật, trốn nhà đi tu”… bèn âm thầm xin nghỉ việc, để lại một phong thư, lén rời khỏi nhà.
Cô lên Ngũ Đài Sơn, vào chùa, xin trụ trì cho xuất gia. Nhưng trụ trì bảo cô trước tiên khoan cạo tóc, cứ ở đây tập tu xem có thích ứng với đời sống xuất gia không? Nào dè mới nửa tháng anh cô đã tìm đến, kể rằng cô vừa rời nhà thì hôm sau mẹ đã phái người đi tìm ngay, nhưng không ai biết cô ở chùa nào, họ đi tìm liên tục suốt nửa tháng nay, tới giờ mới lần ra chỗ cô cư ngụ. Anh còn bảo:
– Mẹ vì em đòi xuất gia mà phát bệnh tim nặng đến phải nhập viện, hiện giờ sống chết chưa rõ…
Thế là cô phải theo anh trai trở về, mẹ cô cũng vừa mới ra viện, đang nằm ở nhà dưỡng bệnh.
Cô than với Hòa thượng :
– Đúng là con “xuất” không ra khỏi “gia”. Nhưng tâm trí con đến nay vẫn để ở chùa. Con đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa được tự do, khó thể thực hiện ước mơ của mình. Hằng ngày con sống như cái xác không hồn… Xin sư phụ chỉ dạy, con phải làm sao đây?…
Cô Kim vừa nói lệ tuôn đầm đìa, khóc nghẹn ngào nức nở…
Hòa thượng đợi cô bình tĩnh lại rồi bảo:
– Con chưa từ bỏ ăn mặn sao?
– Dạ chưa.
– Vậy thì hãy bắt đầu bỏ ăn mặn ngay đi. Mỗi ngày nhớ hành trì công phu, tụng niệm các khóa lễ sáng tối cho đều đặn. Dù có đến sở làm, thì trong lòng lúc nào cũng luôn niệm Phật, nên học thuộc “chú Đại Bi”, “Tâm kinh”, hay “Tứ trọng thanh tịnh minh hối” và thường trì tụng.
Tụng kinh tối xong thì ngồi tĩnh tọa từ 40 phút đến một tiếng. Hằng ngày phải kiểm điểm những lỗi thập ác đã tạo trong đời này, phát tâm sám hối. Con hành trì công phu đều đặn như thế thì cũng giống như người xuất gia, nên xem nhiều kinh sách, nhất là “Kinh Lăng Nghiêm”, cần phải đọc cho nhiều đề tăng trí huệ.
Dù ở nhà cũng có thể hoằng pháp lợi sinh, tùy duyên độ người, không nên cưỡng cầu! Người học Phật phải lấy lợi ích chúng sinh làm trọng, huống nữa đây là mẹ con! – Không thể vì muốn thỏa mộng của mình mà làm tổn hại đến bà! Thời gian con có thể xuất gia khoảng chừng ba năm nữa (nếu như hiện tại con có thể buông xả mọi chấp trước, tu tập tinh tấn như ta bày), thì chắc chắn sẽ có hy vọng…
Cô Kim nghe Hòa thượng dạy, cung kính vâng theo.
Tối đó lúc gần đi nghỉ, tôi hỏi sư phụ nhân duyên nào mà cô Kim muốn xuất gia?
Sư phụ kể:
– “Trăm năm trước, có chàng trai trẻ tu theo đạo Lão ở Ngũ Đài Sơn, được một thiên kim con nhà quý tộc kính ngưỡng. Ngày nọ tiểu thư đi cùng con hầu đến đạo quán, hướng đạo nhân hành lễ, rồi dâng một túi vải nhỏ. Đạo nhân tiếp nhận, sau đó mở ra xem, thấy bên trong là một số ngân lượng, lòng rất cảm động.
Cứ thế hai bên qua lại mãi, dần dần có cảm tình… đạo nhân không chống nổi nữ sắc cám dỗ, cuối cùng thành hôn cùng tiểu thư. Do sợ người gièm pha, tiểu thư dẫn a hoàn theo mình, cùng chồng vào chốn thanh sơn thủy tú gây dựng mái ấm. Sau khi kết hôn hai người chung sống hạnh phúc, tương kính như tân… Người chồng vẫn còn ưa tu, thê tử một bề chăm sóc, ưu ái quan tâm, chàng đối với nàng tơ tình càng vấn vít… con hầu của tiểu thư cũng ở vậy phụng sự họ cho đến mãn đời.
Cô Kim đời nay là hậu thân của chàng đạo sĩ nọ. Do tình ái sâu nặng mà bị chuyển thành thân nữ. Mẹ cô chính là tiểu thư quý tộc, còn phụ thân Kim Doanh chính là a hoàn. Do đời trước sống hết dạ phụng hiến chu toàn, nên đời nay được chuyển làm thân nam tử, nhưng đối với tiểu thư và đạo nhân kiếp xưa, giờ vẫn một lòng quan tâm chăm sóc”…
Nghe sư phụ khai thị, tôi chỉ biết thở dài, người tu nếu không cắt, dứt tình chấp luyến ái, cuối cùng cũng khó thoát khỏi luân hồi.
Thực là:
Tu hành khó, khó như đi lên trời
Giáo giục gian nan, như trồng sen trong lửa
Đoạn dục khó, khó như nấu cát thành cơm
Vì vậy, nghe pháp tin thọ, hành trì, tinh tấn đoạn dục khử ái… mới là căn bản của người tu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.