Chương 135: Vì Sao Hài Nhi Khóc
Cư sĩ Quả Khanh
05/08/2021
Đầu xuân năm nọ, Tiết Nhan (là nhà láng giềng) đột nhiên gọi điện cho tôi nhờ trợ giúp, kể rằng anh đến chúc tết nhà của sếp, gặp lúc hai vợ chồng họ bối rối khốn khổ nhìn đứa con mới sinh (được hơn tháng tuổi) khóc thét không ngừng suốt hai ngày nay. Do các bệnh viện không tìm ra nguyên nhân vì sao bé khóc, nên lòng họ nóng như lửa đốt.
Tiết Nhan thấy tình cảnh này, vội gọi điện cho tôi cầu cứu (tôi cũng nghe rõ tiếng đứa bé đang khóc rất dữ), bèn chuyển điện thoại đến cho sư phụ.
Sư phụ bảo Tiết Nhan trao điện thoại cho cha mẹ bé, rồi hỏi:
– Nhà các người có phải rất ưa ăn hải sản (tôm cua cá v.v)…?
Họ đáp:
– Dạ phải. Dân ở Đài Loan thường ăn các thứ này, chúng tôi cũng vậy!
Sư phụ bảo:
– Nếu bây giờ hai vị phát tâm không ăn hải sản nữa và chịu niệm Phật siêu độ cho những con vật đã ăn qua thì con các vị sẽ lập tức ngưng khóc ngay!
Họ không hiểu, chất vấn:
– Đứa bé khóc thì có liên quan gì đến việc ăn tôm, cua, cá… của chúng tôi?
Sư phụ giải thích:
– Đài Loan đạo Phật rất thịnh, thế mà hai vị đối với Phật giáo lại không biết chút gì sao?
Họ đáp:
– Chúng tôi là ngoại đạo, theo tín ngưỡng thờ Lão giáo của Đài Loan, mà đạo này không cấm ăn các thứ hải sản tươi sống…
Sư phụ nói:
– Thần thức các loài thủy tộc mà hai vị đã ăn qua đang ôm hận và chực sẵn chờ đợi thời cơ báo thù. Nhưng do hai vị hiện thời phúc báo chưa tận, tuổi trẻ dương khí thịnh, nên các oan gia này bèn chuyển sang quấy rối đứa nhỏ. Chúng hóa hiện thành đủ hình dạng xấu xí đề nhát dọa hù cho đứa trẻ sợ, các vị có thấy hai cánh tay của bé không ngừng quơ quơ giữa không chăng? Đó là vì muốn chống lại những linh quỷ dị dạng xấu hình đang khuấy phá… (khiến nó sợ hãi khóc mãi không ngừng). Oan gia đang dùng cách này làm cho các vị phải sầu muộn lo lắng, tâm lực tiều tụy, như thế thì chẳng bao lâu nữa là chúng có thể đạt được mục đích báo thù!
Phải biết các ấu nhi dưới ba tuổi bình thường đều còn nhục nhãn thông (có thể nhìn thấy cảnh giới mà mắt người không nhìn thấy), sau ba tuổi, do dục vọng thế gian tăng gia, dần dần che mờ hết nên chúng sẽ thấy bình thường lại như người lớn. Nếu muốn oan gia không quấy nhiễu hù dọa đứa bé nữa, thì ngay bây giờ hai vợ chồng phải lập tức phát thệ không ăn hải sản nữa! Hai vị cần tuyên bố như vậy, rồi sau đó phải vì những con vật mình từng ăn qua niệm thánh hiệu “Nam mô A Di Đà Phật” để siêu độ chúng, làm được vậy thì cháu bé sẽ ngưng khóc ngay. Ta biết hai vị không tin, nhưng lẽ nào không muốn thử nghiệm xem sao ư?
Đối phương do dự một lúc, bất đắc dĩ đành phải phát lời thề nguyện: “Chúng tôi từ nay về sau không ăn hải sản nữa!”…
Sau đó sư phụ dạy họ niệm thánh hiệu “Nam mô A Di Đà Phật!” Họ chỉ lặp lại mới vài câu, thì tiếng khóc đứa bé nhỏ dần, rồi từ từ dứt hẳn.
Điều này khiến ông chủ Đài Loan cảm thấy bất ngờ và bị chấn động, cất tiếng cảm tạ sư phụ không ngừng. Vợ ông cũng bật khóc, nói cảm ơn lia lịa như người máy .
Sư phụ bảo họ:
– Hiện giờ đứa bé đã ngừng khóc. Bắt đầu từ hôm nay trở đi hằng ngày các vị phải vì những con vật mình ăn qua, siêng năng niệm Phật siêu độ chúng. Chưa hết, từ đây về sau còn phải phóng sinh cho nhiều để giúp tiêu nghiệp cũ. Nên nhìn chút thời gian đến Thiền viện Đại Bi thỉnh một số kinh sách về đọc…
Hai vợ chồng đều hứa nhất định họ sẽ làm theo và siêng năng lễ tụng…
Hai ngày sau, Tiết Nhan cùng hai vợ chồng nọ đi đến tìm Hòa thượng Diệu Pháp lễ tạ. Nhưng sư phụ đã ra đi từ tối hôm qua. Tôi bảo họ hãy đem lễ vật cúng dường Thiền viện Đại Bi.
Tiết Nhan thấy tình cảnh này, vội gọi điện cho tôi cầu cứu (tôi cũng nghe rõ tiếng đứa bé đang khóc rất dữ), bèn chuyển điện thoại đến cho sư phụ.
Sư phụ bảo Tiết Nhan trao điện thoại cho cha mẹ bé, rồi hỏi:
– Nhà các người có phải rất ưa ăn hải sản (tôm cua cá v.v)…?
Họ đáp:
– Dạ phải. Dân ở Đài Loan thường ăn các thứ này, chúng tôi cũng vậy!
Sư phụ bảo:
– Nếu bây giờ hai vị phát tâm không ăn hải sản nữa và chịu niệm Phật siêu độ cho những con vật đã ăn qua thì con các vị sẽ lập tức ngưng khóc ngay!
Họ không hiểu, chất vấn:
– Đứa bé khóc thì có liên quan gì đến việc ăn tôm, cua, cá… của chúng tôi?
Sư phụ giải thích:
– Đài Loan đạo Phật rất thịnh, thế mà hai vị đối với Phật giáo lại không biết chút gì sao?
Họ đáp:
– Chúng tôi là ngoại đạo, theo tín ngưỡng thờ Lão giáo của Đài Loan, mà đạo này không cấm ăn các thứ hải sản tươi sống…
Sư phụ nói:
– Thần thức các loài thủy tộc mà hai vị đã ăn qua đang ôm hận và chực sẵn chờ đợi thời cơ báo thù. Nhưng do hai vị hiện thời phúc báo chưa tận, tuổi trẻ dương khí thịnh, nên các oan gia này bèn chuyển sang quấy rối đứa nhỏ. Chúng hóa hiện thành đủ hình dạng xấu xí đề nhát dọa hù cho đứa trẻ sợ, các vị có thấy hai cánh tay của bé không ngừng quơ quơ giữa không chăng? Đó là vì muốn chống lại những linh quỷ dị dạng xấu hình đang khuấy phá… (khiến nó sợ hãi khóc mãi không ngừng). Oan gia đang dùng cách này làm cho các vị phải sầu muộn lo lắng, tâm lực tiều tụy, như thế thì chẳng bao lâu nữa là chúng có thể đạt được mục đích báo thù!
Phải biết các ấu nhi dưới ba tuổi bình thường đều còn nhục nhãn thông (có thể nhìn thấy cảnh giới mà mắt người không nhìn thấy), sau ba tuổi, do dục vọng thế gian tăng gia, dần dần che mờ hết nên chúng sẽ thấy bình thường lại như người lớn. Nếu muốn oan gia không quấy nhiễu hù dọa đứa bé nữa, thì ngay bây giờ hai vợ chồng phải lập tức phát thệ không ăn hải sản nữa! Hai vị cần tuyên bố như vậy, rồi sau đó phải vì những con vật mình từng ăn qua niệm thánh hiệu “Nam mô A Di Đà Phật” để siêu độ chúng, làm được vậy thì cháu bé sẽ ngưng khóc ngay. Ta biết hai vị không tin, nhưng lẽ nào không muốn thử nghiệm xem sao ư?
Đối phương do dự một lúc, bất đắc dĩ đành phải phát lời thề nguyện: “Chúng tôi từ nay về sau không ăn hải sản nữa!”…
Sau đó sư phụ dạy họ niệm thánh hiệu “Nam mô A Di Đà Phật!” Họ chỉ lặp lại mới vài câu, thì tiếng khóc đứa bé nhỏ dần, rồi từ từ dứt hẳn.
Điều này khiến ông chủ Đài Loan cảm thấy bất ngờ và bị chấn động, cất tiếng cảm tạ sư phụ không ngừng. Vợ ông cũng bật khóc, nói cảm ơn lia lịa như người máy .
Sư phụ bảo họ:
– Hiện giờ đứa bé đã ngừng khóc. Bắt đầu từ hôm nay trở đi hằng ngày các vị phải vì những con vật mình ăn qua, siêng năng niệm Phật siêu độ chúng. Chưa hết, từ đây về sau còn phải phóng sinh cho nhiều để giúp tiêu nghiệp cũ. Nên nhìn chút thời gian đến Thiền viện Đại Bi thỉnh một số kinh sách về đọc…
Hai vợ chồng đều hứa nhất định họ sẽ làm theo và siêng năng lễ tụng…
Hai ngày sau, Tiết Nhan cùng hai vợ chồng nọ đi đến tìm Hòa thượng Diệu Pháp lễ tạ. Nhưng sư phụ đã ra đi từ tối hôm qua. Tôi bảo họ hãy đem lễ vật cúng dường Thiền viện Đại Bi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.