Chương 153: Xin Đừng Làm Việc Tổn Đức.
Cư sĩ Quả Khanh
05/08/2021
Thưa các thiện tri thức, các bạn đồng tu,
Tôi học Phật không lâu, đối với Phật pháp hiểu biết không uyên thâm, chẳng dám nói bàn nhiều, chỉ xin dùng kinh nghiệm bản thân chia sẻ cảnh báo với mọi người, ngàn vạn lần chớ nên làm việc tổn đức. Đừng sát sinh hại vật, trộm cướp, tà dâm…
Ngay đây, tôi cũng xin cảm tạ trang web Phật giáo đã cho tôi cơ hội kể ra những tội mình đã tạo trước đây để mọi người cùng cảnh giác. Nếu quý vị xem bài viết này mà muốn lăng mạ, chửi rủa hay khinh rẻ tôi, thảy đều được tất, vì đó là phúc phận của tôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình trung bình, từ lúc biết nhận thức thì tôi đã làm một việc cực kỳ thất đức là: giành nhà xí.
Lúc đó tôi còn nhỏ lắm. Khi ấy ông cố (là phụ thân của bà ngoại), cùng ở chung với chúng tôi.
Ông cố tuổi đã cao, gặp lúc muốn đi vệ sinh, nếu như vào muộn một chút là sẽ không khống chế được và sẽ đại tiểu tiện vãi ra… dây dính cả người. Nếu mà xảy ra chuyện này thì ông bà ngoại tôi sẽ chửi mắng cụ cố dữ dội, rất khó nghe.
Hồi đó tôi chưa hiểu biết gì, nhưng tính ưa chơi nghịch, hễ thấy cụ cố đứng dậy chuẩn bị đi nhà xí, là tôi lập tức chạy tới nhào vào trong đó trước, đóng chặt cửa lại, mặc cho cụ cố ở bên ngoài rên rỉ kêu la, tôi cũng không thèm mở cửa. Đợi cụ cố đại tiểu tiện dây dính quần rồi, tôi mới chịu đi ra. Chính vì tôi làm vậy mà ông cố bị bà ngoại chửi rủa thậm tệ, khiến ông rất buồn khổ, nguyên nhân lớn nhất là tại tôi, do tôi mà sinh chuyện.
Thế nhưng tôi cứ diễn mãi trò này, làm ông cố đau khổ rất nhiều. Mãi tới sau này khi cụ cố hôn mê, trong lúc mơ màng, ông thường rên rỉ gọi tên tôi, bảo: “Hãy mau mở cửa ra”. Lúc đó tôi không biết mình làm như vậy là thất đức.
Rồi cụ cố qua đời, có lần còn báo mộng cho mẹ tồi, dặn dò rằng tôi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, xin bà đừng có đánh tôi! Lúc đó dù còn rất nhỏ, nhưng mỗi khi nghe mẹ kể như vậy, tôi cảm thấy rất hối hận và buồn. Tôi thường trùm chăn kín mít khóc tỉ tê. Bây giờ nhớ lại, tôi còn thấy đau lòng.
Có lẽ do nhân xấu, do hành vi ác tệ ngày nhỏ, mà bây giờ tôi nhận lại quả báo đó. Hiện nay tuy tuổi tôi còn trẻ, nhưng cảm thấy tình huống mình và cụ cố không khác nhau bao nhiêu. Tôi thường hay mắc tiểu không thể nhịn được, nên rất thống khổ. Dù có đi bệnh viện khám cũng chẳng tìm ra nguyên nhân, tất cả đều bình thường.
Trước đây tôi không rõ, nhưng sau khi học Phật rồi, tôi mới hiểu đó chính là quả báo do ác nghiệp ngày xưa tôi đã tạo. Hiện giờ tôi chỉ biết gánh lấy, nếm mùi vị đó cho thấm thía, chỉ riêng mình biết mà thôi. Cho nên, xin các bạn đồng tu, ngàn vạn lần chớ nên làm việc xấu, sớm muộn gì quả báo cũng sẽ trổ ngay trên thân các bạn!
Hồi nhỏ tôi rất nghịch, ưa đi bắt chuồn chuồn, dế, các loài côn trùng v.v… . Lúc đó tính tôi tàn nhẫn, nên ưa ngắt tay chân, bẻ cánh, hành hạ giày vò cho chúng chết mới vui. Trong nhà tôi có rất nhiều thuốc men, tôi thường lấy nước sôi hòa với thuốc, tạo thành thuốc nước, sau đó dùng kim tiêm, bơm nước thuốc này vào bụng dế và các loài côn trùng… Chúng bị tôi hành hạ rất nhiều! Bây giờ nhớ lại, đúng là mình tạo quá nhiều nghiệp sát. Tội lỗi đầy dẫy! Sau đó tôi còn đi phá tổ kiến, bắt dế… tôi chế nước cho ngập hang, sau đó đắp bùn làm thành, để chặn bắt chúng… tội rất lớn.
Sau này khi lớn lên, trong nhà tôi nuôi chó liên tục (vì nuôi con nào chết con đó, nên cứ phải nuôi tiếp) chỉ cần chó không nghe lời, thi tôi đánh chúng tàn bạo.
Bây giờ viết đến đây, nhớ lại tình cảnh lúc đó, tôi thấy mình… KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI! Tôi xin thành tâm sám hối tội ác của mình! Hồi đó tôi gieo trồng ác nhân, tất nhiên sẽ phải gặt quả.
Vì vậy mà mấy năm trước, tôi bị bệnh nứt da, một khi tiết trời lạnh thì tay sưng phù rất dữ, khiến đêm ngủ chẳng được, cả tay chân đều đau như bị vô số côn trùng cắn rứt, cơn đau hành hạ thống khổ tưởng có thể chết đi được!
Lúc đó tôi chưa biết là mình bị trả quả, lo chạy chữa đủ cách, nào là uống thuốc, tiêm chích, thoa đắp… nhưng chẳng hiệu quả gì, ngược lại bệnh càng nghiêm trọng.
Sau này học Phật rồi, mới hiểu ra, tất cả đều là báo ứng nhân quả, do tôi ngày xưa tàn hại các loài vật nhỏ, cho nên phải thọ quả báo như vậy. Đúng lý phải thế thôi. Chính nhờ học Phật, lễ Phật, mà gần hai năm nay, chứng bệnh của tôi không còn nặng nề nữa, hiện giờ tay vẫn còn nứt nẻ, nhưng thuyên giảm nhiều, điều này phải cảm tạ chư Phật Bồ tát! Hiện nay mỗi khi tôi gặp tật bệnh gì, đặc biệt là bệnh nghiệp chướng, tôi đều rất thản nhiên, bởi vì tôi từng tạo ác, thi phải chấp nhận gánh lấy hậu quả.
Có một việc sau cùng, tôi muốn cảnh báo mọi người, ngàn vạn lần không nên tà dâm. Lúc đó tôi chưa hiểu gì, lại do chưa được biết đến Phật pháp nên ở độ tuổi thanh xuân, sức lực sung mãn, lại thêm hay xem sách, phim đồi trụy, nên thường bị khởi dục và tôi phải tự thỏa mãn. Một khi dục phát mà không biết điều phục, thì dần dần hình thành thói quen xấu, tệ đến mức chỉ cần vừa nhìn các hình ảnh nude là tôi khởi dục ngay và phải tự thỏa dục, đến nỗi tắm rửa gì cũng phát dục, dần thành thói quen.
Hồi chưa học Phật, chưa biết đạo, hễ dâm niệm, dục vọng khởi thì tôi cứ tự thỏa mãn, cho đó là tự nhiên. Nhưng do làm điều này riết, tướng mạo tôi cũng thay đổi (đúng là như thế, tôi không nói dối, bởi nhân cách mình xấu thì tướng sẽ đổi tệ theo – xin bạn hãy tin tôi, nếu ai vướng phải thói xấu này, thì nên từ bỏ triệt để, sẽ rất có ích cho bản thân!).
Nguyên là tướng mạo tôi vốn rất oai phong, hình dung thanh tú, nhưng do tôi thường hay tự thỏa dục, nên tướng mạo cũng bị thay đổi, biến thành cực kỳ thô tục. Sức khỏe cũng kém, vì tinh lao lực tổn… cộng thêm lỗi ngày nhỏ đã phạm với cụ cố, khiến quả báo tôi lãnh càng thêm nặng. Tiểu tiện khó, khổ đủ mọi bề…
Sau khi học Phật rồi, tôi mới hiểu và nhận ra đây là những hành vi bất hảo, nên một bề thệ nguyện từ bỏ. Nhưng mà, dâm niệm một khi khởi, nó mạnh cuồn cuộn, rất khó chịu, nhưng tự thỏa mãn rồi lại thấy có tội, còn khổ hơn.
Mãi đến vài tháng trước tôi mới hoàn toàn chiến thắng và làm chủ được mình. Nhờ tôi kiên trì mỗi tuần đến chùa lễ Phật, thành tâm lạy sám hối. Sau đó được nghe giảng về lòng đại từ đại bi và ích lợi của việc niệm thánh hiệu Bồ tát Quan Âm, nên mỗi khi dâm niệm khởi, tôi liền niệm thầm “Nam mô đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ tát!” Niệm xong tôi lại nguyện tiếp: “Xin Ngài gia hộ cho con dứt trừ lòng tà dâm” tôi cứ niệm và nguyện như thế liên tục, kết quả thật kỳ diệu: dâm niệm tự nhiên tiêu tan, thực sự tiêu mất hết!
Hồi mới tập tu, một tuần tôi khởi niệm dâm hai, ba lần, sau đó suốt hai, ba tuần đều không khởi. Bây giờ thì không còn bóng dáng nó, vì trong lòng tôi chỉ có Phật! Việc này phải cảm tạ Bồ tát Quan Thế Âm! Không có Ngài, có lẽ tôi vẫn còn trầm mê vô phương tự cứu!
Khi không biết đạo, phần đông người ta thường cho rằng thỏa dục là khoái lạc nhất, nhưng nếu bạn nếm một lần hạnh phúc bình an thanh thoát của vô dục rồi, bạn sẽ không còn muốn trở lại cảnh giới đầy bùn đó nữa.
về đạo pháp tôi không dám bàn huyền nói diệu nhiều, chỉ thấy là, kể từ lúc tôi ăn năn, quyết tâm tu sửa, dẫu có bệnh hoạn gì cũng giảm nhẹ đi. cho dù phải trả quả thì cũng không quá thống khổ và kham được. Tiểu tiện cũng không còn khó chịu nữa.
Chư vị đồng tu, đây là kinh nghiệm đích thân tôi trải qua, những lỗi tôi từng phạm, thuở giờ luôn che giấu không dám nói cùng người. Hôm nay tôi thu hết can đảm giãi bày ra hết, vì mong rằng, những vị nào từng phạm lỗi giống tôi sẽ mau sớm sửa đổi để cùng được an lạc. Nếu tôi không được biết đến Phật pháp, thì có lẽ hiện giờ quả báo tôi phải trả rất là nặng, rất là thê thảm…
Nhưng nhờ tôi được nghe Phật pháp, biết ăn năn, sám hối, sửa lỗi, tu tỉnh, thệ nguyện đổi mới bản thân nên hiện tại tôi sống rất hạnh phúc. Rõ ràng là Phật pháp đem đến hạnh phúc cho con người! Tôi xin đem kinh nghiệm của mình ra, chân thành chia sẻ, hi vọng mọi người cảnh giác, xin đừng bao giờ bước vào nẻo sai giống như tôi đã phạm, vì đó là tử lộ!
Cuối cùng, tôi xin cảm ơn chư vị đã kiên nhẫn, chịu khó đọc hết bài văn luộm thuộm này của tôi. Nếu quý vị cảm thấy là tôi quá ti tiện, quá tàn nhẫn, đáng khinh… thì hãy lớn tiếng mắng tôi thật nhiều, bởi tôi xứng đáng bị như thế, tôi không trách quý vị, mà còn phải cảm tạ nữa…
Nếu như quý vị có thể đem chuyện của tôi, kể cho bạn bè nghe để họ cảnh giác… giúp những người trước đây từng có hành động giống như tôi sớm được tỉnh ngộ, thoát ra nẻo sai, thì không còn gì quý bằng!
Cầu chúc quý vị: Phẩm hạnh sạch trong, giới luật nghiêm trì, thân khẩu ý hằng thanh tịnh, tâm luôn hạnh phúc…
Người sám hối kính bút.
8/10/2012- 11:52
Tôi học Phật không lâu, đối với Phật pháp hiểu biết không uyên thâm, chẳng dám nói bàn nhiều, chỉ xin dùng kinh nghiệm bản thân chia sẻ cảnh báo với mọi người, ngàn vạn lần chớ nên làm việc tổn đức. Đừng sát sinh hại vật, trộm cướp, tà dâm…
Ngay đây, tôi cũng xin cảm tạ trang web Phật giáo đã cho tôi cơ hội kể ra những tội mình đã tạo trước đây để mọi người cùng cảnh giác. Nếu quý vị xem bài viết này mà muốn lăng mạ, chửi rủa hay khinh rẻ tôi, thảy đều được tất, vì đó là phúc phận của tôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình trung bình, từ lúc biết nhận thức thì tôi đã làm một việc cực kỳ thất đức là: giành nhà xí.
Lúc đó tôi còn nhỏ lắm. Khi ấy ông cố (là phụ thân của bà ngoại), cùng ở chung với chúng tôi.
Ông cố tuổi đã cao, gặp lúc muốn đi vệ sinh, nếu như vào muộn một chút là sẽ không khống chế được và sẽ đại tiểu tiện vãi ra… dây dính cả người. Nếu mà xảy ra chuyện này thì ông bà ngoại tôi sẽ chửi mắng cụ cố dữ dội, rất khó nghe.
Hồi đó tôi chưa hiểu biết gì, nhưng tính ưa chơi nghịch, hễ thấy cụ cố đứng dậy chuẩn bị đi nhà xí, là tôi lập tức chạy tới nhào vào trong đó trước, đóng chặt cửa lại, mặc cho cụ cố ở bên ngoài rên rỉ kêu la, tôi cũng không thèm mở cửa. Đợi cụ cố đại tiểu tiện dây dính quần rồi, tôi mới chịu đi ra. Chính vì tôi làm vậy mà ông cố bị bà ngoại chửi rủa thậm tệ, khiến ông rất buồn khổ, nguyên nhân lớn nhất là tại tôi, do tôi mà sinh chuyện.
Thế nhưng tôi cứ diễn mãi trò này, làm ông cố đau khổ rất nhiều. Mãi tới sau này khi cụ cố hôn mê, trong lúc mơ màng, ông thường rên rỉ gọi tên tôi, bảo: “Hãy mau mở cửa ra”. Lúc đó tôi không biết mình làm như vậy là thất đức.
Rồi cụ cố qua đời, có lần còn báo mộng cho mẹ tồi, dặn dò rằng tôi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, xin bà đừng có đánh tôi! Lúc đó dù còn rất nhỏ, nhưng mỗi khi nghe mẹ kể như vậy, tôi cảm thấy rất hối hận và buồn. Tôi thường trùm chăn kín mít khóc tỉ tê. Bây giờ nhớ lại, tôi còn thấy đau lòng.
Có lẽ do nhân xấu, do hành vi ác tệ ngày nhỏ, mà bây giờ tôi nhận lại quả báo đó. Hiện nay tuy tuổi tôi còn trẻ, nhưng cảm thấy tình huống mình và cụ cố không khác nhau bao nhiêu. Tôi thường hay mắc tiểu không thể nhịn được, nên rất thống khổ. Dù có đi bệnh viện khám cũng chẳng tìm ra nguyên nhân, tất cả đều bình thường.
Trước đây tôi không rõ, nhưng sau khi học Phật rồi, tôi mới hiểu đó chính là quả báo do ác nghiệp ngày xưa tôi đã tạo. Hiện giờ tôi chỉ biết gánh lấy, nếm mùi vị đó cho thấm thía, chỉ riêng mình biết mà thôi. Cho nên, xin các bạn đồng tu, ngàn vạn lần chớ nên làm việc xấu, sớm muộn gì quả báo cũng sẽ trổ ngay trên thân các bạn!
Hồi nhỏ tôi rất nghịch, ưa đi bắt chuồn chuồn, dế, các loài côn trùng v.v… . Lúc đó tính tôi tàn nhẫn, nên ưa ngắt tay chân, bẻ cánh, hành hạ giày vò cho chúng chết mới vui. Trong nhà tôi có rất nhiều thuốc men, tôi thường lấy nước sôi hòa với thuốc, tạo thành thuốc nước, sau đó dùng kim tiêm, bơm nước thuốc này vào bụng dế và các loài côn trùng… Chúng bị tôi hành hạ rất nhiều! Bây giờ nhớ lại, đúng là mình tạo quá nhiều nghiệp sát. Tội lỗi đầy dẫy! Sau đó tôi còn đi phá tổ kiến, bắt dế… tôi chế nước cho ngập hang, sau đó đắp bùn làm thành, để chặn bắt chúng… tội rất lớn.
Sau này khi lớn lên, trong nhà tôi nuôi chó liên tục (vì nuôi con nào chết con đó, nên cứ phải nuôi tiếp) chỉ cần chó không nghe lời, thi tôi đánh chúng tàn bạo.
Bây giờ viết đến đây, nhớ lại tình cảnh lúc đó, tôi thấy mình… KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI! Tôi xin thành tâm sám hối tội ác của mình! Hồi đó tôi gieo trồng ác nhân, tất nhiên sẽ phải gặt quả.
Vì vậy mà mấy năm trước, tôi bị bệnh nứt da, một khi tiết trời lạnh thì tay sưng phù rất dữ, khiến đêm ngủ chẳng được, cả tay chân đều đau như bị vô số côn trùng cắn rứt, cơn đau hành hạ thống khổ tưởng có thể chết đi được!
Lúc đó tôi chưa biết là mình bị trả quả, lo chạy chữa đủ cách, nào là uống thuốc, tiêm chích, thoa đắp… nhưng chẳng hiệu quả gì, ngược lại bệnh càng nghiêm trọng.
Sau này học Phật rồi, mới hiểu ra, tất cả đều là báo ứng nhân quả, do tôi ngày xưa tàn hại các loài vật nhỏ, cho nên phải thọ quả báo như vậy. Đúng lý phải thế thôi. Chính nhờ học Phật, lễ Phật, mà gần hai năm nay, chứng bệnh của tôi không còn nặng nề nữa, hiện giờ tay vẫn còn nứt nẻ, nhưng thuyên giảm nhiều, điều này phải cảm tạ chư Phật Bồ tát! Hiện nay mỗi khi tôi gặp tật bệnh gì, đặc biệt là bệnh nghiệp chướng, tôi đều rất thản nhiên, bởi vì tôi từng tạo ác, thi phải chấp nhận gánh lấy hậu quả.
Có một việc sau cùng, tôi muốn cảnh báo mọi người, ngàn vạn lần không nên tà dâm. Lúc đó tôi chưa hiểu gì, lại do chưa được biết đến Phật pháp nên ở độ tuổi thanh xuân, sức lực sung mãn, lại thêm hay xem sách, phim đồi trụy, nên thường bị khởi dục và tôi phải tự thỏa mãn. Một khi dục phát mà không biết điều phục, thì dần dần hình thành thói quen xấu, tệ đến mức chỉ cần vừa nhìn các hình ảnh nude là tôi khởi dục ngay và phải tự thỏa dục, đến nỗi tắm rửa gì cũng phát dục, dần thành thói quen.
Hồi chưa học Phật, chưa biết đạo, hễ dâm niệm, dục vọng khởi thì tôi cứ tự thỏa mãn, cho đó là tự nhiên. Nhưng do làm điều này riết, tướng mạo tôi cũng thay đổi (đúng là như thế, tôi không nói dối, bởi nhân cách mình xấu thì tướng sẽ đổi tệ theo – xin bạn hãy tin tôi, nếu ai vướng phải thói xấu này, thì nên từ bỏ triệt để, sẽ rất có ích cho bản thân!).
Nguyên là tướng mạo tôi vốn rất oai phong, hình dung thanh tú, nhưng do tôi thường hay tự thỏa dục, nên tướng mạo cũng bị thay đổi, biến thành cực kỳ thô tục. Sức khỏe cũng kém, vì tinh lao lực tổn… cộng thêm lỗi ngày nhỏ đã phạm với cụ cố, khiến quả báo tôi lãnh càng thêm nặng. Tiểu tiện khó, khổ đủ mọi bề…
Sau khi học Phật rồi, tôi mới hiểu và nhận ra đây là những hành vi bất hảo, nên một bề thệ nguyện từ bỏ. Nhưng mà, dâm niệm một khi khởi, nó mạnh cuồn cuộn, rất khó chịu, nhưng tự thỏa mãn rồi lại thấy có tội, còn khổ hơn.
Mãi đến vài tháng trước tôi mới hoàn toàn chiến thắng và làm chủ được mình. Nhờ tôi kiên trì mỗi tuần đến chùa lễ Phật, thành tâm lạy sám hối. Sau đó được nghe giảng về lòng đại từ đại bi và ích lợi của việc niệm thánh hiệu Bồ tát Quan Âm, nên mỗi khi dâm niệm khởi, tôi liền niệm thầm “Nam mô đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ tát!” Niệm xong tôi lại nguyện tiếp: “Xin Ngài gia hộ cho con dứt trừ lòng tà dâm” tôi cứ niệm và nguyện như thế liên tục, kết quả thật kỳ diệu: dâm niệm tự nhiên tiêu tan, thực sự tiêu mất hết!
Hồi mới tập tu, một tuần tôi khởi niệm dâm hai, ba lần, sau đó suốt hai, ba tuần đều không khởi. Bây giờ thì không còn bóng dáng nó, vì trong lòng tôi chỉ có Phật! Việc này phải cảm tạ Bồ tát Quan Thế Âm! Không có Ngài, có lẽ tôi vẫn còn trầm mê vô phương tự cứu!
Khi không biết đạo, phần đông người ta thường cho rằng thỏa dục là khoái lạc nhất, nhưng nếu bạn nếm một lần hạnh phúc bình an thanh thoát của vô dục rồi, bạn sẽ không còn muốn trở lại cảnh giới đầy bùn đó nữa.
về đạo pháp tôi không dám bàn huyền nói diệu nhiều, chỉ thấy là, kể từ lúc tôi ăn năn, quyết tâm tu sửa, dẫu có bệnh hoạn gì cũng giảm nhẹ đi. cho dù phải trả quả thì cũng không quá thống khổ và kham được. Tiểu tiện cũng không còn khó chịu nữa.
Chư vị đồng tu, đây là kinh nghiệm đích thân tôi trải qua, những lỗi tôi từng phạm, thuở giờ luôn che giấu không dám nói cùng người. Hôm nay tôi thu hết can đảm giãi bày ra hết, vì mong rằng, những vị nào từng phạm lỗi giống tôi sẽ mau sớm sửa đổi để cùng được an lạc. Nếu tôi không được biết đến Phật pháp, thì có lẽ hiện giờ quả báo tôi phải trả rất là nặng, rất là thê thảm…
Nhưng nhờ tôi được nghe Phật pháp, biết ăn năn, sám hối, sửa lỗi, tu tỉnh, thệ nguyện đổi mới bản thân nên hiện tại tôi sống rất hạnh phúc. Rõ ràng là Phật pháp đem đến hạnh phúc cho con người! Tôi xin đem kinh nghiệm của mình ra, chân thành chia sẻ, hi vọng mọi người cảnh giác, xin đừng bao giờ bước vào nẻo sai giống như tôi đã phạm, vì đó là tử lộ!
Cuối cùng, tôi xin cảm ơn chư vị đã kiên nhẫn, chịu khó đọc hết bài văn luộm thuộm này của tôi. Nếu quý vị cảm thấy là tôi quá ti tiện, quá tàn nhẫn, đáng khinh… thì hãy lớn tiếng mắng tôi thật nhiều, bởi tôi xứng đáng bị như thế, tôi không trách quý vị, mà còn phải cảm tạ nữa…
Nếu như quý vị có thể đem chuyện của tôi, kể cho bạn bè nghe để họ cảnh giác… giúp những người trước đây từng có hành động giống như tôi sớm được tỉnh ngộ, thoát ra nẻo sai, thì không còn gì quý bằng!
Cầu chúc quý vị: Phẩm hạnh sạch trong, giới luật nghiêm trì, thân khẩu ý hằng thanh tịnh, tâm luôn hạnh phúc…
Người sám hối kính bút.
8/10/2012- 11:52
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.