Chương 3: Quyển 1 - Chương 3
Đường Thố Tiểu Ngư Can
23/08/2021
Loài rồng giữ chữ tín, nói là làm.
Vào đêm trăng tròn của mùa đông đầu tiên sau khi Arthur biến toàn bộ lục địa thành lãnh thổ của mình, cậu gặp lại Rồng lần nữa.
Đối phương khoác áo choàng dày che khuất gương mặt, đứng dưới đêm trăng trong vườn hoa. Một vài sợi tóc vàng lơ đãng lộ ra, rực rỡ như ánh mặt trời chiếu vào mắt Arthur.
Sau khi vội vã phất tay để người hầu lui ra, Arthur nhanh chóng bước tới.
Ban đầu, cậu còn giữ gìn hình tượng của mình, từng bước từng bước đi trên tuyết một cách ưu nhã nhất có thể, lúc sau lại chạy hết tốc lực về phía trước.
"Em không nên như vậy."
Giọng nói của Rồng vẫn luôn dịu dàng và ấm áp như thế.
Tuy anh vẫn khoác áo choàng, đội mũ nhọn, nhưng lại không chủ động thể hiện thiện chí như trước kia, thậm chí, anh không muốn ngẩng đầu nhìn Arthur.
Hẳn là Rồng đang tức giận.
Rồng không còn thích Arthur nữa.
Suy đoán này giống như một chậu nước đá, tạt cho Arthur đang hưng phấn không thôi lạnh cóng cả người.
Thanh niên tóc đen mắt đen vô cùng khổ sở, cúi thấp đầu xuống, tỏ vẻ muốn khóc lại không dám khóc. Nhờ vào vẻ ngoài cực kỳ đẹp đẽ của Arthur, hành động hơi trẻ con này không những không đột ngột, mà còn có vài phần đáng yêu.
Bộ dáng lúc này của cậu làm Rồng nhớ đến cậu bé năm ấy.
Rồng tốt bụng lại hiền lành, không thể không cảm thấy một chút mềm lòng.
Arthur rũ mắt, giọng run run, nức nở hỏi Rồng: "Anh sẽ không trở lại gặp em nữa đúng không?"
Rồng im lặng, không trả lời.
Arthur thử tiến lên một bước, cực kỳ đáng thương mà đưa ra thỉnh cầu: "Anh... anh có thể ôm em một chút không?" . ngôn tình ngược
Rồng do dự một chút, cởi bỏ áo choàng và mũ.
Tóc vàng rực rỡ, lộng lẫy rơi xuống như làn nước, hô hấp của Arthur vì thế mà cứng lại.
Rồng ngước đôi mắt long lanh xanh thẳm nhìn Arthur, sau đó chủ động tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương.
Arthur chậm rãi dựa đầu vào vai Rồng, cả người anh cứng đờ nhưng không từ chối hành động thân mật này.
Đối với một con rồng có tuổi thọ dài đằng đẵng, hai mươi năm chẳng qua chỉ là một thoáng nghỉ ngơi. Anh ở trong hang, dùng đuôi mình quấn quanh kho báu rồi chợp mắt.
Anh cũng không rõ ràng tại sao cảnh tượng sau khi tỉnh giấc lại là như vậy.
Nếu không, anh nhất định sẽ đi ngăn cản đối phương.
Anh hy vọng cậu trở thành một hoàng đế ưu tú, liệu đó là sai lầm hay sao?
Rồng hơi buồn một chút, anh thật sự rất thích cậu bé khi còn nhỏ.
Khác với đồng loại, Rồng rất thích thế giới bên ngoài.
Anh cải trang thành người hát rong chu du các quốc gia, đặt chân lên khắp lục địa Atlantis. Tuy nhiên, bất cứ khi nào anh lộ ra đôi mắt vàng quý báu đặc trưng của loài rồng, phản ứng nhận được từ xưa đến nay đều khiến anh không vui.
Sợ hãi, kiêng kỵ, tham lam...
Chỉ có cậu bé Arthur trước kia ngoẹo cổ cười khanh khách, bắt chước anh "suỵt" một tiếng.
Arthur chủ động ôm lấy Rồng.
Rồng đang mắc kẹt trong hồi ức, tâm trạng suy sụp, mặc kệ hành động quá mức thân mật của đối phương.
Sau đó, Rồng phải trả giá cho sự khoan dung này.
Vào đêm trăng tròn của mùa đông đầu tiên sau khi Arthur biến toàn bộ lục địa thành lãnh thổ của mình, cậu gặp lại Rồng lần nữa.
Đối phương khoác áo choàng dày che khuất gương mặt, đứng dưới đêm trăng trong vườn hoa. Một vài sợi tóc vàng lơ đãng lộ ra, rực rỡ như ánh mặt trời chiếu vào mắt Arthur.
Sau khi vội vã phất tay để người hầu lui ra, Arthur nhanh chóng bước tới.
Ban đầu, cậu còn giữ gìn hình tượng của mình, từng bước từng bước đi trên tuyết một cách ưu nhã nhất có thể, lúc sau lại chạy hết tốc lực về phía trước.
"Em không nên như vậy."
Giọng nói của Rồng vẫn luôn dịu dàng và ấm áp như thế.
Tuy anh vẫn khoác áo choàng, đội mũ nhọn, nhưng lại không chủ động thể hiện thiện chí như trước kia, thậm chí, anh không muốn ngẩng đầu nhìn Arthur.
Hẳn là Rồng đang tức giận.
Rồng không còn thích Arthur nữa.
Suy đoán này giống như một chậu nước đá, tạt cho Arthur đang hưng phấn không thôi lạnh cóng cả người.
Thanh niên tóc đen mắt đen vô cùng khổ sở, cúi thấp đầu xuống, tỏ vẻ muốn khóc lại không dám khóc. Nhờ vào vẻ ngoài cực kỳ đẹp đẽ của Arthur, hành động hơi trẻ con này không những không đột ngột, mà còn có vài phần đáng yêu.
Bộ dáng lúc này của cậu làm Rồng nhớ đến cậu bé năm ấy.
Rồng tốt bụng lại hiền lành, không thể không cảm thấy một chút mềm lòng.
Arthur rũ mắt, giọng run run, nức nở hỏi Rồng: "Anh sẽ không trở lại gặp em nữa đúng không?"
Rồng im lặng, không trả lời.
Arthur thử tiến lên một bước, cực kỳ đáng thương mà đưa ra thỉnh cầu: "Anh... anh có thể ôm em một chút không?" . ngôn tình ngược
Rồng do dự một chút, cởi bỏ áo choàng và mũ.
Tóc vàng rực rỡ, lộng lẫy rơi xuống như làn nước, hô hấp của Arthur vì thế mà cứng lại.
Rồng ngước đôi mắt long lanh xanh thẳm nhìn Arthur, sau đó chủ động tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương.
Arthur chậm rãi dựa đầu vào vai Rồng, cả người anh cứng đờ nhưng không từ chối hành động thân mật này.
Đối với một con rồng có tuổi thọ dài đằng đẵng, hai mươi năm chẳng qua chỉ là một thoáng nghỉ ngơi. Anh ở trong hang, dùng đuôi mình quấn quanh kho báu rồi chợp mắt.
Anh cũng không rõ ràng tại sao cảnh tượng sau khi tỉnh giấc lại là như vậy.
Nếu không, anh nhất định sẽ đi ngăn cản đối phương.
Anh hy vọng cậu trở thành một hoàng đế ưu tú, liệu đó là sai lầm hay sao?
Rồng hơi buồn một chút, anh thật sự rất thích cậu bé khi còn nhỏ.
Khác với đồng loại, Rồng rất thích thế giới bên ngoài.
Anh cải trang thành người hát rong chu du các quốc gia, đặt chân lên khắp lục địa Atlantis. Tuy nhiên, bất cứ khi nào anh lộ ra đôi mắt vàng quý báu đặc trưng của loài rồng, phản ứng nhận được từ xưa đến nay đều khiến anh không vui.
Sợ hãi, kiêng kỵ, tham lam...
Chỉ có cậu bé Arthur trước kia ngoẹo cổ cười khanh khách, bắt chước anh "suỵt" một tiếng.
Arthur chủ động ôm lấy Rồng.
Rồng đang mắc kẹt trong hồi ức, tâm trạng suy sụp, mặc kệ hành động quá mức thân mật của đối phương.
Sau đó, Rồng phải trả giá cho sự khoan dung này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.