Chương 8: Quyển 1 - Chương 8
Đường Thố Tiểu Ngư Can
23/08/2021
Nụ hôn mềm nhẹ đến như ảo giác...
Vừa chạm vào liền qua.
Rồng nheo lại đôi mắt vàng, đè lại Arthur đang muốn đứng dậy hôn môi mình.
Năm ngón tay thon dài của anh khép lại, đặt lên mũi và miệng của bạo chúa tóc đen, che kín hơi thở gấp gáp của loài người hèn hạ này, bờ môi trơn bóng, phủ đầy nước của cậu bị che lại.
Tầm mắt của người hát rong rốt cuộc cũng dời đi.
Rồng cố nén không chăm chú cảm thụ xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi trong lòng bàn tay, chậm rãi thúc lên.
Bạo chúa bị buộc nằm dưới thân một người đàn ông, tiếp thu xâm phạm của đối phương, đột nhiên run rẩy, nước mắt đong đầy trong con ngươi đen láy dần lăn xuống bởi khoái cảm cùng đau đớn.
Cảm thấy mất mặt, bạo chúa chật vật cố đưa khuỷu tay lên che mắt, hoàn toàn không biết bộ dáng trốn tránh hiện thực này càng dễ dàng khơi dậy dục vọng chinh phục của thú hoang hơn.
Cậu càng không ngờ rằng thần thái bất kham toát ra khi bị chiếm lấy một cách hung bạo càng làm cho người ta muốn hủy hoại cậu, khiến vị hoàng đế ngạo mạn, vẫn luôn ngồi trên vị trí thống trị, nắm giữ quyền lực trong tay này trở nên...
Cậu không thể làm gì khác ngoại trừ cầu xin tha thứ và đạt đến cao trào hết lần này tới lần khác.
Rồng vẫn luôn cố gắng đối xử dịu dàng với Arthur hết mức có thể, nỗ lực kiềm chế độ sâu, lực mạnh và cùng tốc độ tiến vào của dương v*t, lúc này có chút không nhịn được.
Anh bất đắc dĩ thở dài, muốn gỡ bàn tay của bạo chúa đang che hai mắt mình ra nhưng bị cậu từ chối.
"Đừng làm vậy..."
Âm thanh giả vờ trấn tĩnh thoát ra từ những ngón tay của Rồng.
Rồng dời tay, kiên nhẫn lắng nghe.
Thanh niên tóc đen thở dốc một lúc, hai chân vẫn luôn kẹp lấy vật cứng nóng bỏng không ngừng muốn khép lại: "Đêm nay... có thể dừng ở đây được không? Ngày mai em phải xử lý đám phản loạn... a..."
... Phản loạn?
Rồng cụp mắt như đang có điều suy nghĩ, một lần nữa che kín miệng mũi đối phương.
Người hát rong cúi đầu lần nữa, chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên hai má mềm mại, ướt át của thanh nhiên, giọng nói ôn hòa: "Không được."
Cùng lúc đó, hung khí không chút lưu tình xâm nhập đến chỗ sâu nhất dưới thân đối phương, phá tan hoàn toàn nơi mềm mại nhất của người kia.
Vào giây phút đó, bạo chúa một lần nữa bị tước đoạt năng lực ngôn ngữ.
Hai gậy th*t làm bên trong vách tường căng đến mức sắp nứt.
Thịt mềm căng mịn bị vảy cứng cọ vào, chưa kịp mút vào lấy lòng đã bị làm cho co rút.
Cho tới khi lỗ nhỏ bị xâm nhập mạnh bạo mang đến khoái cảm kịch liệt khó có thể chịu nổi, cậu cong người khóc lóc cầu xin Rồng nhẹ hơn một chút, nhưng chỉ đổi lấy một cái thúc vào tàn nhẫn, bị làm đến mức cả cơ thể run rẩy không thôi.
Lúc này Arthur thật sự sợ hãi.
Rốt cuộc cậu cũng muộn màng nhận ra rằng ——
Sinh vật mình đang khiêu khích chính là rồng.
Cậu bị mê hoặc bởi biểu hiện dịu dàng thường ngày của Rồng, hoàn toàn quên mất rằng rồng là giống loài bạo ngược tàn nhẫn từ trong xương tủy. Hoàng đế tóc đen tuyệt vọng vùng vẫy, khóc lóc muốn trốn tránh khỏi sự xâm phạm khủng khiếp.
Rồng dễ dàng đè lại thanh niên xuống, tần suất ra vào càng lúc càng nhanh, mỗi một lần đều tàn bạo đến mức muốn giết chết loài người quyến rũ mình rồi lại có ý định bỏ chạy này.
Miệng lỗ nhỏ giữa hai chân ướt sũng, nước bắn ra khi đưa đẩy thậm chí còn làm ướt vải trải giường dưới thân.
Cậu vô cùng chật vật mà đạt tới cao trào.
Bàn tay vẫn luôn che khuất gương mặt đã rơi xuống, tóc đen rối bù ướt đẫm mồ hôi bị Rồng vén sang một bên, lộ ra đôi mắt đỏ bừng đầy mỹ lệ.
Cặp mắt như đá vỏ chai bị bao phủ bởi một tầng sương mù, hơi nước long lanh trong đáy mắt dường như càng làm cho chúng trở nên đậm màu hơn.
Đôi mắt vàng kim thường ngày sáng chói, lúc này lại u ám đến mức làm người khác lạnh người.
Rồng bắn toàn bộ chất lỏng nóng bỏng vào trong cơ thể của bạo chúa, bình tĩnh nhẹ nhàng hỏi: "Lần trước ngươi tiếp cận ta để xé đi vảy ngược, đem ta nhốt lại. Lần này bò lên giường của ta để làm gì?"
Arthur chưa lấy lại tinh thần, không có bất kỳ phản ứng, chỉ nằm thở dốc dưới thân Rồng. Hai chân cậu rối tung, bừa bộn, cơ thể vẫn còn run rẩy, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Rồng đợi thật lâu nhưng không nhận được câu trả lời.
Anh không tiếp tục nói chuyện, tháo chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón tay trỏ tinh tế của đối phương ra.
Người trước mắt này rõ rằng nắm giữ toàn bộ của cải, phú quý của toàn bộ lục địa, nhưng hoàn toàn không thích hưởng thụ lạc thú, ngay cả trang sức cũng chỉ thuần túy dùng một màu đen đơn giản nhất...
Chỉ có chiếc nhẫn này là khác biệt duy nhất.
Xoay viên đá quý, Rồng như trong dự tính mà nhìn thấy đồ vật được giấu bên trong.
Đó là một vật thể ảm đạm đến mức suýt nữa không thể nhận ra nó từng là miếng vảy rồng vàng óng.
... cũng là chìa khóa để Rồng giành lấy tự do.
Vừa chạm vào liền qua.
Rồng nheo lại đôi mắt vàng, đè lại Arthur đang muốn đứng dậy hôn môi mình.
Năm ngón tay thon dài của anh khép lại, đặt lên mũi và miệng của bạo chúa tóc đen, che kín hơi thở gấp gáp của loài người hèn hạ này, bờ môi trơn bóng, phủ đầy nước của cậu bị che lại.
Tầm mắt của người hát rong rốt cuộc cũng dời đi.
Rồng cố nén không chăm chú cảm thụ xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi trong lòng bàn tay, chậm rãi thúc lên.
Bạo chúa bị buộc nằm dưới thân một người đàn ông, tiếp thu xâm phạm của đối phương, đột nhiên run rẩy, nước mắt đong đầy trong con ngươi đen láy dần lăn xuống bởi khoái cảm cùng đau đớn.
Cảm thấy mất mặt, bạo chúa chật vật cố đưa khuỷu tay lên che mắt, hoàn toàn không biết bộ dáng trốn tránh hiện thực này càng dễ dàng khơi dậy dục vọng chinh phục của thú hoang hơn.
Cậu càng không ngờ rằng thần thái bất kham toát ra khi bị chiếm lấy một cách hung bạo càng làm cho người ta muốn hủy hoại cậu, khiến vị hoàng đế ngạo mạn, vẫn luôn ngồi trên vị trí thống trị, nắm giữ quyền lực trong tay này trở nên...
Cậu không thể làm gì khác ngoại trừ cầu xin tha thứ và đạt đến cao trào hết lần này tới lần khác.
Rồng vẫn luôn cố gắng đối xử dịu dàng với Arthur hết mức có thể, nỗ lực kiềm chế độ sâu, lực mạnh và cùng tốc độ tiến vào của dương v*t, lúc này có chút không nhịn được.
Anh bất đắc dĩ thở dài, muốn gỡ bàn tay của bạo chúa đang che hai mắt mình ra nhưng bị cậu từ chối.
"Đừng làm vậy..."
Âm thanh giả vờ trấn tĩnh thoát ra từ những ngón tay của Rồng.
Rồng dời tay, kiên nhẫn lắng nghe.
Thanh niên tóc đen thở dốc một lúc, hai chân vẫn luôn kẹp lấy vật cứng nóng bỏng không ngừng muốn khép lại: "Đêm nay... có thể dừng ở đây được không? Ngày mai em phải xử lý đám phản loạn... a..."
... Phản loạn?
Rồng cụp mắt như đang có điều suy nghĩ, một lần nữa che kín miệng mũi đối phương.
Người hát rong cúi đầu lần nữa, chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên hai má mềm mại, ướt át của thanh nhiên, giọng nói ôn hòa: "Không được."
Cùng lúc đó, hung khí không chút lưu tình xâm nhập đến chỗ sâu nhất dưới thân đối phương, phá tan hoàn toàn nơi mềm mại nhất của người kia.
Vào giây phút đó, bạo chúa một lần nữa bị tước đoạt năng lực ngôn ngữ.
Hai gậy th*t làm bên trong vách tường căng đến mức sắp nứt.
Thịt mềm căng mịn bị vảy cứng cọ vào, chưa kịp mút vào lấy lòng đã bị làm cho co rút.
Cho tới khi lỗ nhỏ bị xâm nhập mạnh bạo mang đến khoái cảm kịch liệt khó có thể chịu nổi, cậu cong người khóc lóc cầu xin Rồng nhẹ hơn một chút, nhưng chỉ đổi lấy một cái thúc vào tàn nhẫn, bị làm đến mức cả cơ thể run rẩy không thôi.
Lúc này Arthur thật sự sợ hãi.
Rốt cuộc cậu cũng muộn màng nhận ra rằng ——
Sinh vật mình đang khiêu khích chính là rồng.
Cậu bị mê hoặc bởi biểu hiện dịu dàng thường ngày của Rồng, hoàn toàn quên mất rằng rồng là giống loài bạo ngược tàn nhẫn từ trong xương tủy. Hoàng đế tóc đen tuyệt vọng vùng vẫy, khóc lóc muốn trốn tránh khỏi sự xâm phạm khủng khiếp.
Rồng dễ dàng đè lại thanh niên xuống, tần suất ra vào càng lúc càng nhanh, mỗi một lần đều tàn bạo đến mức muốn giết chết loài người quyến rũ mình rồi lại có ý định bỏ chạy này.
Miệng lỗ nhỏ giữa hai chân ướt sũng, nước bắn ra khi đưa đẩy thậm chí còn làm ướt vải trải giường dưới thân.
Cậu vô cùng chật vật mà đạt tới cao trào.
Bàn tay vẫn luôn che khuất gương mặt đã rơi xuống, tóc đen rối bù ướt đẫm mồ hôi bị Rồng vén sang một bên, lộ ra đôi mắt đỏ bừng đầy mỹ lệ.
Cặp mắt như đá vỏ chai bị bao phủ bởi một tầng sương mù, hơi nước long lanh trong đáy mắt dường như càng làm cho chúng trở nên đậm màu hơn.
Đôi mắt vàng kim thường ngày sáng chói, lúc này lại u ám đến mức làm người khác lạnh người.
Rồng bắn toàn bộ chất lỏng nóng bỏng vào trong cơ thể của bạo chúa, bình tĩnh nhẹ nhàng hỏi: "Lần trước ngươi tiếp cận ta để xé đi vảy ngược, đem ta nhốt lại. Lần này bò lên giường của ta để làm gì?"
Arthur chưa lấy lại tinh thần, không có bất kỳ phản ứng, chỉ nằm thở dốc dưới thân Rồng. Hai chân cậu rối tung, bừa bộn, cơ thể vẫn còn run rẩy, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Rồng đợi thật lâu nhưng không nhận được câu trả lời.
Anh không tiếp tục nói chuyện, tháo chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón tay trỏ tinh tế của đối phương ra.
Người trước mắt này rõ rằng nắm giữ toàn bộ của cải, phú quý của toàn bộ lục địa, nhưng hoàn toàn không thích hưởng thụ lạc thú, ngay cả trang sức cũng chỉ thuần túy dùng một màu đen đơn giản nhất...
Chỉ có chiếc nhẫn này là khác biệt duy nhất.
Xoay viên đá quý, Rồng như trong dự tính mà nhìn thấy đồ vật được giấu bên trong.
Đó là một vật thể ảm đạm đến mức suýt nữa không thể nhận ra nó từng là miếng vảy rồng vàng óng.
... cũng là chìa khóa để Rồng giành lấy tự do.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.