Chương 2: Chương 3-4
Rae
29/10/2021
Lâm Mặc nói, kẻ xấu hôm qua không thể đắc thủ, ắt hẳn sẽ còn quay lại, tuyệt thế cao thủ hành hiệp trượng nghĩa như y không thể bỏ mặc, tình nguyện ở lại bảo vệ Lưu Chương.
Chính vì vậy, khung cảnh hiện giờ chính là Lâm Mặc nằm sấp trên án thư nhìn Lưu Chương nhàm chán gảy bàn tính. Hôm nay tiệm mở cửa, trái ngược với bên ngoài người qua kẻ lại nhộn nhịp, cửa tiệm binh khí tồi tàn này tuyệt không có một ai ngó ngàng đến.
"Ta nói này, nơi này của ngươi căn bản chính là sinh ý thất bát, có gì để tính với toán chứ?" Lâm Mặc hai tay chống cằm, thập phần không hiểu nổi Lưu Chương cả ngày cứ lạch cà lạch cạch gảy bàn tính để làm gì.
"Tính tiền lỗ." Vốn dĩ đã buôn bán không tốt, lúc này lại nhiều thêm một miệng ăn, muốn sống qua ngày lại càng khó khăn.
Lâm Mặc ngược lại vẻ mặt vô cùng thản nhiên, "Đợi ta tìm được bảo kiếm, đem về sư môn, ngươi cũng sẽ không cần phải phát sầu vì tiền nữa."
Ngươi quay về sư môn của ngươi, liên quan gì tới việc buôn bán của ta? Lưu Chương không hiểu hai chuyện này có liên quan gì với nhau, hoàn thành sổ sách lại tiếp tục đi đến bên lò rèn, mài bóng một thanh đoản kiếm.
"Các hạ nhàn rỗi như vậy, định tìm bảo kiếm thế nào?" Lẽ nào trông chờ bảo kiếm mọc chân tự tìm đến hay sao, nhìn thế nào cũng thấy Lâm Mặc người này chẳng đáng tin chút nào.
Lâm Mặc cười nhẹ, liếc nhìn kẻ ngốc trên mặt toàn là nghi hoặc kia, "Bảo kiếm của ta có linh, ở ngay tại nơi này."
Ngay tại nơi này.
Chỉ là ngươi không còn nhớ nữa rồi.
- -----------------------------------------------------------------
100 năm trước, Lâm Mặc được Tần Xuyên sư tôn chỉ điểm, tiến nhập sư môn học hỏi kiếm thuật. Lâm Mặc quả thực là thiên tài ngàn năm có một, thập phần si mê nghiên cứu kiếm thuật, cứ như vậy ngày này qua tháng nọ bản lĩnh càng ngày càng thâm hậu.
Y từng có duyên tình cờ gặp một thanh kiếm, nhìn qua trông có vẻ tầm thường, tuyệt nhiên không hề hiếm thấy, cũng chẳng phải do cao nhân tự tay đúc ra, chỉ là một thợ rèn bình thường đúc một cách qua loa, cẩu thả.
Một thanh kiếm nghiêng nghiêng xiêu vẹo như vậy, chỉ có mình Lâm Mặc rút được ra khỏi vỏ.
Từ đó trở đi, nó trở thành thanh kiếm tùy thân của Lâm Mặc, y lúc nào cũng đeo nó bên hông, một khắc cũng không rời. Thanh kiếm này cùng y vượt qua đông giá hạ bức, đi qua tháng năm đằng đẵng, cũng nếm qua máu tươi của vô số người.
Lâm Mặc là một người không chịu được yên tĩnh, luyện kiếm một mình rất nhàm chán, y liền nói chuyện với kiếm, đại khái thanh kiếm có lẽ phải nghe Lâm Mặc dông dài quá lâu, vào một ngày xuân tháng 3 ấm áp, hóa thân thành kiếm linh.
Kiếm linh tính khí không nóng không lạnh, mới đầu còn không theo kịp tư duy nhảy cóc của Lâm Mặc, thường bị Lâm Mặc làm cho quay mòng mòng, dáng vẻ như bị ức hiếp, đáng thương vô cùng. Lâu dần liền quen y cả ngày sớm nắng chiều mưa, cũng học được kế lấy bất biến ứng vạn biến, cứ như vậy bình an vô sự được mấy năm.
Vốn cho rằng có thể đồng hành cùng nhau vạn vạn năm, đến lúc mọi thứ hóa thinh không tịch mịch, thì một biến cố bất ngờ xảy đến khiến Lâm Mặc khó lòng chống đỡ. Bất kể thế nào đi nữa cũng không ngờ tới, Tần Xuyên sư tôn luôn yêu chiều Lâm Mặc nhất, lại không để ý đến cảm nhận của y, đánh tan kiếm linh.
Kiếm còn có linh, người lại vô tình.
Lâm Mặc đã dùng chính thanh kiếm đó, đánh bại tiền bối uy danh cực thịnh, cũng từ đó trên giang hồ, một trận thành danh. Có những kẻ dương dương tự đắc, cho rằng bản thân kiếm thuật cao minh, tìm đến khiêu chiến, không ngoài dự liệu đều bại dưới kiếm của Lâm Mặc.
Có người tán thưởng y bản lĩnh tuyệt thế vô song, cũng có kẻ âm hiểm dồn hết tâm trí bôi nhọ y, trông ngóng một ngày y rớt khỏi thần đài. Chúng nói, Lâm Mặc hành hiệp không đoan chính, kiêu căng tự phụ, không thể gánh vác được danh môn chính phái, sau này ắt thành đại họa.
Chúng nói, cả Lâm Mặc và kiếm linh, đều đáng chết.
Tần Xuyên tiên sinh chính là vì bảo vệ tính mạng Lâm Mặc, tự tay đánh nát kiếm linh, đẩy hắn vào vòng xoáy luân hồi. Lâm Mặc lấy danh nghĩa hạ sơn chu du, ly khai sư môn, ẩn mình nơi đô thành náo nhiệt đến giờ đã hơn trăm năm.
- -------------------------------------------
Từ hôm đó trở đi, cứ mỗi lần Lưu Chương đề nghị quay lại ngủ ở chính phòng, Lâm Mặc lại lôi mấy chuyện tà môn được lan truyền trong giang hồ ra doạ dẫm hắn.
"Tương truyền có một tên sát thủ đáng sợ, mặt xanh nanh vàng, thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, thân cao chín thước*, ba đầu sáu tay, trên móng tay sắc nhọn toàn là độc dược chí mạng...." Lâm Mặc chắn ngang giữa cửa, ngăn cản đường ra của Lưu Chương, khoa tay múa chân miêu tả bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm.
*thước: đơn vị đo, 1 thước=⅓m
Lưu Chương có chút bất đắc dĩ đứng tại chỗ, "Lâm đại hiệp, ta cũng không còn là đứa trẻ 3 tuổi từ lâu rồi."
"Ngươi sao cứ không chịu tin ta, bổn đại hiệp còn có thể lừa ngươi sao?" Lâm Mặc giống như quả bóng bị xì hơi, rũ đầu né sang một bên chừa cho Lưu Chương một khe hở nhỏ.
Nhìn theo bóng người rời đi, thấp giọng thì thầm: "Trước kia ta nói như vậy, ngươi đều sẽ tin..."
Kiếm linh đã tan, tiến nhập luân hồi. Lâm Mặc cũng đã đợi trăm năm mới lại cảm nhận được khí tức của kiếm linh giữa thiên địa bát ngát vô biên này.
Lưu Chương chính là kiếm linh chuyển thế.
Chỉ là, cho dù gương vỡ lành lại cũng không khỏi lưu lại vết nứt, càng không nói đến một linh hồn hoàn chỉnh bị đánh tan, kể cả có ghép lại được, cũng đã không còn giữ được dáng vẻ vốn có.
Lâm Mặc nằm sấp trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, ngắm nhìn vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa trời đêm, một người hoạt bát hiếu động như y, hiếm có giây phút nào yên tĩnh đến vậy.
Ánh trăng trùm lên hoa cỏ trong viện tử, họa nên đường nét bàng bạc, một mảnh ngân sắc trải trên mặt đất, mỹ lệ tột cùng.
Lưu Chương cũng như vậy, cùng với ánh trăng tiến đến chỗ y.
"Lâm đại hiệp, nếu như ngươi sợ ngủ một mình, vậy thì không cần phải ngại, cứ nói với ta." Lưu Chương ôm gối đầu, đứng trước mặt Lâm Mặc, đầu nghiêng nghiên, trên mặt nở một nụ cười ngây ngô.
Lâm Mặc đứng bật dậy, thở phì phì phản bác hắn, "Bổn đại hiệp sao có thể sợ ngủ một mình chứ!"
"Không cần lo lắng, Lâm đại hiệp, ta sẽ không nói cho ai biết đâu." Lưu Chương vô cùng chân thành, trên mặt lộ rõ vẻ quyết tâm bảo vệ cho bằng được khí phách của Lâm đại hiệp.
Càng nhìn càng tức, Lâm Mặc cũng lười tranh cãi với tên ngốc này, có luân hồi trăm kiếp đi chăng nữa, kẻ ngốc vẫn hoàn ngốc.
Ta chẳng qua là muốn ngủ chung với ngươi mà thôi.
Cho dù quá trình so với tưởng tượng không suôn sẻ, nhưng mục đích tạm coi là đã mỹ mãn đạt được. Lâm Mặc an ủi bản thân, y là đại hiệp, phải có phong độ, không thèm phân cao thấp với một kẻ ngốc.
Lưu Chương thấy Lâm Mặc không nói gì, lặng lẽ trải đệm ra sàn, an tĩnh ngủ bên cạnh giường y. Cho dù Lâm đại hiệp y sợ bóng tối, hay là sợ bọ, hay là sợ cô đơn, vô luận sợ cái gì đi chăng nữa, trong mắt Lưu Chương đều không khác biệt.
Ngươi cần ta, ta sẽ đến bên ngươi.
"Ngươi đừng ngủ dưới đất, sẽ nhiễm lạnh." Lâm Mặc ngồi dậy nói, thân thể dịch vào phía trong, vỗ vỗ vị trí chừa ra cho Lưu Chương, ý bảo hẳn nhanh nhanh lên nằm.
Lưu Chương do dự phút chốc liền làm theo ý Lâm Mặc, giả vờ như không nhận ra kì thực ngữ khí y rất không tự nhiên.
Thổi tắt đèn, gian phòng chỉ còn lại ánh trăng trắng bạc chiếu vào từ khung cửa sổ, đêm đen tĩnh mịch khiến cho những âm thanh nhỏ nhất cũng đều trở nên đặc biệt rõ ràng, ví dụ như âm thanh côn trùng kêu, ví dụ như âm thanh hô hấp nhẹ nhàng của ai đó, lại như tiếng tim đập rộn ràng phân không rõ là của ai.
"Lâm đại hiệp, ngày mai là tiết Nguyên tiêu, ta dẫn ngươi đi xem hoa đăng, thế nào?"
"Ấu trĩ*." Lâm Mặc hừ một tiếng khe khẽ, ban nãy xem thường ta, cho rằng ta sợ ngủ một mình, bây giờ lại đem hoa đăng ra dỗ ta, rõ ràng là đang xem ta như trẻ con mà đối đãi.
*ấu trĩ: (tính cách) chưa chín chắn, non nớt như trẻ con
Lưu Chương thấy y giận dỗi, liền ôn hòa nói: "Là ta muốn xem, Lâm đại hiệp có thể cùng ta tham gia náo nhiệt hay chăng?"
"Đương nhiên là do ngươi muốn xem, bổn đại hiệp đành miễn cưỡng giúp ngươi vậy." Lâm Mặc lúc này mới cảm thấy nguôi nguôi một chút, quay người lại, vừa hay nhìn đúng vào mắt Lưu Chương, ánh mắt hắn dường như có thể hớp hồn.
Đột nhiên Lưu Chương không biết từ đâu nổi lên cảm giác quen thuộc, như thể hắn đã vô số lần, trong vô số cảnh tượng khác nhau, ở cùng một góc độ như thế này, ngắm nhìn Lâm Mặc thật lâu, thật lâu.
"Lâm đại hiệp, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó?"
"Ha, lời thoại quê mùa như vậy mà ngươi cũng nói ra được." Lâm Mặc trợn trắng mắt ra vẻ ghét bỏ, đến cả thoại bản bây giờ cũng chẳng viết mấy tình tiết như thế, nếu có, nhất định sẽ có kẻ lật bàn chửi đổng.
"Không phải đâu. Ta thực sự cảm thấy chúng ta dường như đã quen biết rất lâu rồi. Dường như ta đã quên mất điều gì đó vô cùng quan trọng, thế nhưng lại chẳng thế nhớ ra rốt cuộc ta đã quên đi điều gì."
"Không nhớ ra cũng không cần ép buộc bản thân, chúng ta làm quen lại từ đầu." Lâm Mặc ngồi dậy, cười hì hì nắm lấy tay Lưu Chương, giống như trước kia vô số lần nắm lấy thanh kiếm thuộc về y.
"Xin chào, ta là Lâm Mặc, là một tuyệt thế cao thủ."
Chính vì vậy, khung cảnh hiện giờ chính là Lâm Mặc nằm sấp trên án thư nhìn Lưu Chương nhàm chán gảy bàn tính. Hôm nay tiệm mở cửa, trái ngược với bên ngoài người qua kẻ lại nhộn nhịp, cửa tiệm binh khí tồi tàn này tuyệt không có một ai ngó ngàng đến.
"Ta nói này, nơi này của ngươi căn bản chính là sinh ý thất bát, có gì để tính với toán chứ?" Lâm Mặc hai tay chống cằm, thập phần không hiểu nổi Lưu Chương cả ngày cứ lạch cà lạch cạch gảy bàn tính để làm gì.
"Tính tiền lỗ." Vốn dĩ đã buôn bán không tốt, lúc này lại nhiều thêm một miệng ăn, muốn sống qua ngày lại càng khó khăn.
Lâm Mặc ngược lại vẻ mặt vô cùng thản nhiên, "Đợi ta tìm được bảo kiếm, đem về sư môn, ngươi cũng sẽ không cần phải phát sầu vì tiền nữa."
Ngươi quay về sư môn của ngươi, liên quan gì tới việc buôn bán của ta? Lưu Chương không hiểu hai chuyện này có liên quan gì với nhau, hoàn thành sổ sách lại tiếp tục đi đến bên lò rèn, mài bóng một thanh đoản kiếm.
"Các hạ nhàn rỗi như vậy, định tìm bảo kiếm thế nào?" Lẽ nào trông chờ bảo kiếm mọc chân tự tìm đến hay sao, nhìn thế nào cũng thấy Lâm Mặc người này chẳng đáng tin chút nào.
Lâm Mặc cười nhẹ, liếc nhìn kẻ ngốc trên mặt toàn là nghi hoặc kia, "Bảo kiếm của ta có linh, ở ngay tại nơi này."
Ngay tại nơi này.
Chỉ là ngươi không còn nhớ nữa rồi.
- -----------------------------------------------------------------
100 năm trước, Lâm Mặc được Tần Xuyên sư tôn chỉ điểm, tiến nhập sư môn học hỏi kiếm thuật. Lâm Mặc quả thực là thiên tài ngàn năm có một, thập phần si mê nghiên cứu kiếm thuật, cứ như vậy ngày này qua tháng nọ bản lĩnh càng ngày càng thâm hậu.
Y từng có duyên tình cờ gặp một thanh kiếm, nhìn qua trông có vẻ tầm thường, tuyệt nhiên không hề hiếm thấy, cũng chẳng phải do cao nhân tự tay đúc ra, chỉ là một thợ rèn bình thường đúc một cách qua loa, cẩu thả.
Một thanh kiếm nghiêng nghiêng xiêu vẹo như vậy, chỉ có mình Lâm Mặc rút được ra khỏi vỏ.
Từ đó trở đi, nó trở thành thanh kiếm tùy thân của Lâm Mặc, y lúc nào cũng đeo nó bên hông, một khắc cũng không rời. Thanh kiếm này cùng y vượt qua đông giá hạ bức, đi qua tháng năm đằng đẵng, cũng nếm qua máu tươi của vô số người.
Lâm Mặc là một người không chịu được yên tĩnh, luyện kiếm một mình rất nhàm chán, y liền nói chuyện với kiếm, đại khái thanh kiếm có lẽ phải nghe Lâm Mặc dông dài quá lâu, vào một ngày xuân tháng 3 ấm áp, hóa thân thành kiếm linh.
Kiếm linh tính khí không nóng không lạnh, mới đầu còn không theo kịp tư duy nhảy cóc của Lâm Mặc, thường bị Lâm Mặc làm cho quay mòng mòng, dáng vẻ như bị ức hiếp, đáng thương vô cùng. Lâu dần liền quen y cả ngày sớm nắng chiều mưa, cũng học được kế lấy bất biến ứng vạn biến, cứ như vậy bình an vô sự được mấy năm.
Vốn cho rằng có thể đồng hành cùng nhau vạn vạn năm, đến lúc mọi thứ hóa thinh không tịch mịch, thì một biến cố bất ngờ xảy đến khiến Lâm Mặc khó lòng chống đỡ. Bất kể thế nào đi nữa cũng không ngờ tới, Tần Xuyên sư tôn luôn yêu chiều Lâm Mặc nhất, lại không để ý đến cảm nhận của y, đánh tan kiếm linh.
Kiếm còn có linh, người lại vô tình.
Lâm Mặc đã dùng chính thanh kiếm đó, đánh bại tiền bối uy danh cực thịnh, cũng từ đó trên giang hồ, một trận thành danh. Có những kẻ dương dương tự đắc, cho rằng bản thân kiếm thuật cao minh, tìm đến khiêu chiến, không ngoài dự liệu đều bại dưới kiếm của Lâm Mặc.
Có người tán thưởng y bản lĩnh tuyệt thế vô song, cũng có kẻ âm hiểm dồn hết tâm trí bôi nhọ y, trông ngóng một ngày y rớt khỏi thần đài. Chúng nói, Lâm Mặc hành hiệp không đoan chính, kiêu căng tự phụ, không thể gánh vác được danh môn chính phái, sau này ắt thành đại họa.
Chúng nói, cả Lâm Mặc và kiếm linh, đều đáng chết.
Tần Xuyên tiên sinh chính là vì bảo vệ tính mạng Lâm Mặc, tự tay đánh nát kiếm linh, đẩy hắn vào vòng xoáy luân hồi. Lâm Mặc lấy danh nghĩa hạ sơn chu du, ly khai sư môn, ẩn mình nơi đô thành náo nhiệt đến giờ đã hơn trăm năm.
- -------------------------------------------
Từ hôm đó trở đi, cứ mỗi lần Lưu Chương đề nghị quay lại ngủ ở chính phòng, Lâm Mặc lại lôi mấy chuyện tà môn được lan truyền trong giang hồ ra doạ dẫm hắn.
"Tương truyền có một tên sát thủ đáng sợ, mặt xanh nanh vàng, thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, thân cao chín thước*, ba đầu sáu tay, trên móng tay sắc nhọn toàn là độc dược chí mạng...." Lâm Mặc chắn ngang giữa cửa, ngăn cản đường ra của Lưu Chương, khoa tay múa chân miêu tả bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm.
*thước: đơn vị đo, 1 thước=⅓m
Lưu Chương có chút bất đắc dĩ đứng tại chỗ, "Lâm đại hiệp, ta cũng không còn là đứa trẻ 3 tuổi từ lâu rồi."
"Ngươi sao cứ không chịu tin ta, bổn đại hiệp còn có thể lừa ngươi sao?" Lâm Mặc giống như quả bóng bị xì hơi, rũ đầu né sang một bên chừa cho Lưu Chương một khe hở nhỏ.
Nhìn theo bóng người rời đi, thấp giọng thì thầm: "Trước kia ta nói như vậy, ngươi đều sẽ tin..."
Kiếm linh đã tan, tiến nhập luân hồi. Lâm Mặc cũng đã đợi trăm năm mới lại cảm nhận được khí tức của kiếm linh giữa thiên địa bát ngát vô biên này.
Lưu Chương chính là kiếm linh chuyển thế.
Chỉ là, cho dù gương vỡ lành lại cũng không khỏi lưu lại vết nứt, càng không nói đến một linh hồn hoàn chỉnh bị đánh tan, kể cả có ghép lại được, cũng đã không còn giữ được dáng vẻ vốn có.
Lâm Mặc nằm sấp trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, ngắm nhìn vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa trời đêm, một người hoạt bát hiếu động như y, hiếm có giây phút nào yên tĩnh đến vậy.
Ánh trăng trùm lên hoa cỏ trong viện tử, họa nên đường nét bàng bạc, một mảnh ngân sắc trải trên mặt đất, mỹ lệ tột cùng.
Lưu Chương cũng như vậy, cùng với ánh trăng tiến đến chỗ y.
"Lâm đại hiệp, nếu như ngươi sợ ngủ một mình, vậy thì không cần phải ngại, cứ nói với ta." Lưu Chương ôm gối đầu, đứng trước mặt Lâm Mặc, đầu nghiêng nghiên, trên mặt nở một nụ cười ngây ngô.
Lâm Mặc đứng bật dậy, thở phì phì phản bác hắn, "Bổn đại hiệp sao có thể sợ ngủ một mình chứ!"
"Không cần lo lắng, Lâm đại hiệp, ta sẽ không nói cho ai biết đâu." Lưu Chương vô cùng chân thành, trên mặt lộ rõ vẻ quyết tâm bảo vệ cho bằng được khí phách của Lâm đại hiệp.
Càng nhìn càng tức, Lâm Mặc cũng lười tranh cãi với tên ngốc này, có luân hồi trăm kiếp đi chăng nữa, kẻ ngốc vẫn hoàn ngốc.
Ta chẳng qua là muốn ngủ chung với ngươi mà thôi.
Cho dù quá trình so với tưởng tượng không suôn sẻ, nhưng mục đích tạm coi là đã mỹ mãn đạt được. Lâm Mặc an ủi bản thân, y là đại hiệp, phải có phong độ, không thèm phân cao thấp với một kẻ ngốc.
Lưu Chương thấy Lâm Mặc không nói gì, lặng lẽ trải đệm ra sàn, an tĩnh ngủ bên cạnh giường y. Cho dù Lâm đại hiệp y sợ bóng tối, hay là sợ bọ, hay là sợ cô đơn, vô luận sợ cái gì đi chăng nữa, trong mắt Lưu Chương đều không khác biệt.
Ngươi cần ta, ta sẽ đến bên ngươi.
"Ngươi đừng ngủ dưới đất, sẽ nhiễm lạnh." Lâm Mặc ngồi dậy nói, thân thể dịch vào phía trong, vỗ vỗ vị trí chừa ra cho Lưu Chương, ý bảo hẳn nhanh nhanh lên nằm.
Lưu Chương do dự phút chốc liền làm theo ý Lâm Mặc, giả vờ như không nhận ra kì thực ngữ khí y rất không tự nhiên.
Thổi tắt đèn, gian phòng chỉ còn lại ánh trăng trắng bạc chiếu vào từ khung cửa sổ, đêm đen tĩnh mịch khiến cho những âm thanh nhỏ nhất cũng đều trở nên đặc biệt rõ ràng, ví dụ như âm thanh côn trùng kêu, ví dụ như âm thanh hô hấp nhẹ nhàng của ai đó, lại như tiếng tim đập rộn ràng phân không rõ là của ai.
"Lâm đại hiệp, ngày mai là tiết Nguyên tiêu, ta dẫn ngươi đi xem hoa đăng, thế nào?"
"Ấu trĩ*." Lâm Mặc hừ một tiếng khe khẽ, ban nãy xem thường ta, cho rằng ta sợ ngủ một mình, bây giờ lại đem hoa đăng ra dỗ ta, rõ ràng là đang xem ta như trẻ con mà đối đãi.
*ấu trĩ: (tính cách) chưa chín chắn, non nớt như trẻ con
Lưu Chương thấy y giận dỗi, liền ôn hòa nói: "Là ta muốn xem, Lâm đại hiệp có thể cùng ta tham gia náo nhiệt hay chăng?"
"Đương nhiên là do ngươi muốn xem, bổn đại hiệp đành miễn cưỡng giúp ngươi vậy." Lâm Mặc lúc này mới cảm thấy nguôi nguôi một chút, quay người lại, vừa hay nhìn đúng vào mắt Lưu Chương, ánh mắt hắn dường như có thể hớp hồn.
Đột nhiên Lưu Chương không biết từ đâu nổi lên cảm giác quen thuộc, như thể hắn đã vô số lần, trong vô số cảnh tượng khác nhau, ở cùng một góc độ như thế này, ngắm nhìn Lâm Mặc thật lâu, thật lâu.
"Lâm đại hiệp, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó?"
"Ha, lời thoại quê mùa như vậy mà ngươi cũng nói ra được." Lâm Mặc trợn trắng mắt ra vẻ ghét bỏ, đến cả thoại bản bây giờ cũng chẳng viết mấy tình tiết như thế, nếu có, nhất định sẽ có kẻ lật bàn chửi đổng.
"Không phải đâu. Ta thực sự cảm thấy chúng ta dường như đã quen biết rất lâu rồi. Dường như ta đã quên mất điều gì đó vô cùng quan trọng, thế nhưng lại chẳng thế nhớ ra rốt cuộc ta đã quên đi điều gì."
"Không nhớ ra cũng không cần ép buộc bản thân, chúng ta làm quen lại từ đầu." Lâm Mặc ngồi dậy, cười hì hì nắm lấy tay Lưu Chương, giống như trước kia vô số lần nắm lấy thanh kiếm thuộc về y.
"Xin chào, ta là Lâm Mặc, là một tuyệt thế cao thủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.