Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em
Chương 69: Ngoại truyện 1 (Phần 3)
Bạch Phong Nhi
25/08/2018
Tú Nhi giật mình tỉnh giấc. Cô mất vài giây để xác định lại vị trí của
mình. Cô đang ở trong thư viện của trường đại học để ôn bài cho kì thi
sắp tới nhưng không hiểu thế nào lại ngủ thiếp đi. Tú Nhi khẽ vươn vai,
quả thật dạo này thời gian ngủ của cô rất ít. Kì thi đã sắp đến thế
nhưng công việc của tập đoàn Bạch Thị lại ngày một nhiều thêm, cô quả
thật khó mà sắp xếp mọi thứ cân bằng được.
Tú Nhi nhìn chồng sách giáo khoa trên bàn, ngao ngán thở dài. Cô hy vọng rằng trong vài ngày tới mình có thể đọc hết chồng sách trên. Bất giác Tú Nhi nhớ đến giấc mơ vừa rồi của mình. Chỉ là một giấc ngủ ngắn nhưng lại mơ thấy rất nhiều chuyện. Tỉ như lần đầu cô gặp Tuyết Mai cũng như là lần Nhất Thiên đến nhà Tuyết Mai làm loạn, cũng là lần cuối cùng bọn họ nói chuyện với nhau cho đến tận ngày hôm nay. Chuyện trải qua đã ba năm rồi, cô không hiểu vì sao mình lại mơ thấy. Có lẽ là vì ngày hôm qua cô vừa gặp lại Thụy Du chăng.
Điện thoại Tú Nhi khẽ rung nhẹ, ứng dụng quản lí thời gian vừa nhắc nhở cô rằng cô sẽ có một bài thuyết trình cho một môn học trong vòng một giờ nữa. Tú Nhi cũng không lo lắng cho lắm, dù sao thì những gì cần nhớ cô đã ghi nhớ rõ ràng. So với những lần báo cáo trước hội đồng quản trị tập đoàn Bạch Thị thì bài thuyết trình đơn giản này chẳng đáng vào đâu.
Tú Nhi không nghĩ lung tung nữa, quyết định đọc thêm vài trang sách trước khi đến chỗ hẹn cùng những người trong nhóm tập dượt lần cuối trước khi lên lớp. Thư viện hai giờ chiều không quá đông đúc, nhưng cũng tập trung những người chăm chỉ và nỗ lực cho kì thi sắp đến, ai ai cũng đều vô cùng cố gắng.
Bài thuyết trình nhóm diễn ra vô cùng suôn sẻ, không ngoài dự định của Tú Nhi. Trong lúc mọi người trong nhóm còn đang hào hứng chia sẻ cảm xúc sau khi nhận được lời khen của giáo sư thì Tú Nhi đã vội vàng sắp xếp tập vở và tìm xem lịch trình tiếp theo của mình. Chiều nay cô có một buổi tiệc cùng Tuyết Mai ở một lâu đài cổ, chỉ còn nửa tiếng nữa thì cô phải cùng Tuyết Mai đi làm tóc và chuẩn bị trang phục mất rồi.
- Chiều nay chúng ta đi ăn một bữa nha mọi người, để ăn mừng thành tích hôm nay chứ.
Một người trong nhóm đề nghị. Sau khi nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người thì người đó quay sang hỏi Tú Nhi.
- Còn cậu thì sao?
- À chiều nay mình có hẹn rồi. Xin lỗi mọi người nhé. Mọi người đi ăn vui vẻ.
Tú Nhi vội vàng từ chối. Mọi người xung quanh có chút thất vọng, nhưng không ai có ý dò hỏi thêm bất kì điều gì liền để cô rời khỏi.
Tú Nhi đi bộ với một tốc độ khá nhanh đi qua các dãy phòng học, hướng về phía cổng trường, phía sau liền có một chàng trai đuổi theo cô.
- Ở ngoài trời đang mưa, cậu cầm lấy để đi ra cổng nhé.
Chàng trai đưa cho Tú Nhi một chiếc ô màu xanh với ánh mắt đầy mong chờ.
Học cùng nhau đã lâu, làm sao Tú Nhi không biết rõ tình cảm của người đối diện dành cho mình. Thế nhưng trái tim của cô vốn dĩ đã không thể chấp nhận thêm một ai khác nữa rồi. Dù không muốn làm bất kì ai thất vọng, nhưng Tú Nhi vẫn phải nở một nụ cười đầy tiếc nuối:
- Cảm ơn cậu. Chỉ là mình cũng có. Cậu vào với mọi người đi, mình không sao. Mình về trước nhé, tạm biệt!
- Ừ, vậy à? Tạm biệt cậu.
Toàn thân chàng trai cứng đờ, nụ cười gượng gạo trên môi không biết làm thế nào mới phải, cứ thế đứng nhìn bóng Tú Nhi dần khuất sau làn mưa trắng xóa.
***
Buổi tiệc tối mà Tú Nhi tham gia không phải là một buổi tiệc giao lưu kinh doanh bình thường như những lần khác. Xuất hiện ở đây đêm nay không chỉ là những doanh nhân mà còn có một vài thành viên của làm việc trong giới chính trị, quân đội và những tổ chức ngầm. Kể cả những doanh nhân được mời đến cũng không đơn giản là một doanh nhân bình thường.
- Thật ra thì trong danh sách khách mời đêm nay có cả Edward nữa. Chị chỉ báo trước cho em thôi.
Tuyết Mai nói với Tú Nhi khi cả hai cùng nhau di chuyển đến lâu đài cổ, địa điểm dự tiệc.
- Chị sẽ không ngăn cản tụi em gặp nhau đó chứ? - Tú Nhi cười hỏi.
- Hừm, chị làm sao quản được cả buổi tiệc đêm nay chứ.
Tuyết Mai hừ hừ trả lời, tuy rằng giọng nói có chút bất mãn nhưng lại không hề tức giận, chứng tỏ cô cũng hoàn toàn phản đối chuyện này. Như nhớ ra một điều gì đó, Tuyết Mai lại nói.
- Ngoài ra thì tối nay bà Anna cũng sẽ đến.
- Ồ, bà ấy cũng tham gia những buổi tiệc như thế này à chị? Em nghĩ bà Anna là nhà hoạt động xã hội thôi.
- Trước giờ những người em từng gặp chưa một ai bình thường cả đâu. Mối quan hệ trong giới thượng lưu luôn rất phức tạp.
Tuyết Mai khẽ cười trước sự ngạc nhiên của Tú Nhi.
- Chồng của bà Anna trước kia từng là một chính trị gia và bà ấy cũng chính là cố vấn của ông. Chỉ là sau này khi chồng và con gái của bà ấy bị tai nạn qua đời thì bà ấy cũng rút khỏi chính trường và tập trung hoạt động xã hội thôi. Nhưng danh tiếng và địa vị của bà chưa bao giờ bị lãng quên cả.
Tú Nhi à một tiếng, thảo nào ấn tượng của cô đối với bà Anna rất đặc biệt. Tuy bà chỉ là một nhà hoạt động xã hội nhưng từ cách nói chuyện, phong thái cho đến khí chất đều rất đặc biệt, vô cùng điềm tĩnh, sang trọng và quý phái. Ánh mắt của mà mang lại cho người đối diện cảm thấy bà là một người tự tin, thông minh và hiểu biết rất rộng.
- Có lẽ hôm nay em cũng phải cho bà ấy một câu trả lời rồi. Thế nào, em đồng ý với lời đề nghị ấy không?
Bà Anna có quan hệ khá tốt với Tuyết Mai, bởi cô luôn là người tài trợ chính cho các dự án lớn của bà. Một phần vì tập đoàn Bạch Thị luôn cần một vài hoạt động xã hội để bảo đảm phần trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp được thực hiện và các hoạt động chính của bà tương đối phù hợp với định hướng phát triển hình ảnh của tập đoàn. Vì vậy giữa bà Anna và Tuyết Mai trên cơ bản là một mối quan hệ hợp tác, nhưng vì tính cách của cả hai cũng khá hợp nhau nên mối quan hệ của cả hai vô cùng thân thiết.
Trong một năm gần đây, việc phụ trách thực hiện trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp đã được Tuyết Mai giao cho Tú Nhi quản lí, vì vậy Tú Nhi liền có cơ hội tiếp xúc với bà Anna. Bà Anna vô cùng yêu quý Tú Nhi, bởi vì cô gợi lại cho bà hình ảnh về đứa con gái đã qua đời của bà, nên so vói Tuyết Mai, bà Anna còn thân thiết với Tú Nhi hơn hẳn. Bà đối xử với Tú Nhi rất tốt, dường như xem cô là con gái của mình, dạy bảo cô rất nhiều điều, còn nhiều lần hẹn cô đi uống trà, mua sắm và du lịch nhưng đều bị Tuyết Mai lấy việc bận ra từ chối. Gần đây nhất, bà Anna đã đề nghị nhận Tú Nhi làm con gái nuôi của mình sau khi biết về hoàn cảnh của cô. Vì quá bất ngờ, đến tận hôm nay cô vẫn chưa cho bà Anna một câu trả lời.
- Em còn lưỡng lự điều gì? Chị thấy em cũng rất quý bà Anna.
- Tuy vậy nhưng em cảm thấy mình không xứng đáng...
Tú Nhi bỏ lửng câu nói, cô chống cằm quan sát khung cảnh ngoài cửa sổ.
- Em quên mất một trong những điều chị từng dạy em khi chúng ta mới gặp nhau rồi à. Em, luôn phải tin rằng bản thân mình xứng đáng được hạnh phúc.
Tú Nhi không quên những gì Tuyết Mai đã từng nói với mình. Cô cũng cảm thấy rất sợ, sợ rằng những điều tốt đẹp đến với mình nhưng rồi sẽ nhanh chóng biến mất. Nhưng... cũng không thể vì vậy mà ép buộc bản thân mình trốn tránh hạnh phúc chứ? Tú Nhi chợt nghĩ, dường như cũng âm thầm đưa ra quyết định của riêng mình.
Dọc đường đi vào sảnh chính, Tuyết Mai giới thiệu cho Tú Nhi rất nhiều cái tên mà cô biết, đều là những người có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Tú Nhi đi theo Tuyết Mai chào hỏi và làm quen với một vài nhân vật có máu mặt và có mối quan hệ hợp tác cùng Bạch Thị. Đây là lần đầu tiên Tuyết Mai giới thiệu một ai đó cho bọn họ, nên bọn họ cũng đều âm thầm hiểu rằng trong tương lai Tú Nhi sẽ nắm giữ nhiều vị trí quan trọng trong tập đoàn nên ai ai cũng đều đáp lại vô cùng nồng nhiệt.
Đối với những buổi tiệc như thế này Tú Nhi cũng không mấy vui vẻ, cô chỉ thường tham gia lúc đầu rồi tìm một nơi nào đó lánh mặt, né tránh sự ồn ào. Tuyết Mai không thấy có vấn đề gì với chuyện này, đó là cảm xúc riêng của mỗi người mà thôi. Chỉ cần mục đích tham gia đã hoàn thành là được. Chính cô cũng không mấy hào hứng với việc tán gẫu cùng người khác quá lâu.
Sau khi cùng Tuyết Mai làm quen nhiều người, Tú Nhi chọn một ly rượu nhẹ từ người phục vụ rồi bước ra khu vực ban công cùng tầng ở bên ngoài. Ban công của lâu đài khá nhỏ nhưng cảnh sắc bên ngoài lại vô cùng đẹp. Từ vị trí này có thể dễ dàng quan sát toàn bộ khu vườn hoàn mỹ của chủ nhân nơi này bên dưới, vô cùng xinh đẹp. Chỉ tiếc lúc này trời đã tối, khu vườn được thắp sáng bằng đèn điện tất nhiên sẽ không thể nhìn thấy toàn bộ vẻ đẹp như ban ngày dưới ánh nắng mặt trời.
- Lâu rồi không gặp, em sống tốt không?
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Tú Nhi liền rời mắt khỏi khu vườn bên dưới và nhìn về phía người vừa bước đến. Không ai khác ngoài Nhất Thiên. Hôm nay cậu khoác lên người một bộ âu phục màu xám với áo sơ mi màu đen bên trong, kèm theo caravat cùng màu. Ba năm không gặp, Nhất Thiên trưởng thành hơn rất nhiều, ánh mắt đã trở nên trầm tĩnh, nụ cười kiểu mẫu luôn hiện hữu trên môi, lại khoác lên người bộ âu phục được cắt may cẩn thận càng khiến cậu trở nên chững chạc và đáng tin cậy. Khi nhìn thấy Tú Nhi, ánh mắt vốn không nhìn rõ cảm xúc trong suốt nhiều năm bất chợt ánh lên cảm giác vui vẻ.
Tú Nhi không quá bất ngờ với sự gặp gỡ này vì đã được Tuyết Mai báo trước. Cô xoay người nhìn Nhất Thiên khẽ mỉm cười. Cô nâng ly rượu trên tay đưa ra phía trước, Nhất Thiên hiểu ý cũng chạm nhẹ ly của mình vào ly của cô. Nếu nhìn từ trong sảnh thì cả hai không khác gì hai vị khách mời vô tình làm quen để mời nhau hợp tác trong một thương vụ nào đó. Không có gì đặc biệt. Đây là điều mà cả Tú Nhi và Nhất Thiên đều muốn thể hiện ra ngoài, không ai trong bọn họ muốn bất kì ai ở nơi này biết được chuyện riêng của cả hai cả.
- Em tưởng anh vẫn còn muốn tránh mặt em chứ, như vài ngày trước vậy.
Tú Nhi nhớ lại hôm cô gặp Thụy Du ở phòng tập bắn, không chỉ Thụy Du biết, kể cả cô cũng biết Nhất Thiên ở bên ngoài nhưng không vào.
- Có những chuyện chúng ta không trốn tránh mãi được. Trước đây tránh mặt em vì anh muốn nghiêm túc suy nghĩ nhiều chuyện, một cách nghiêm túc.
Nhất Thiên dựa người vào tường, ánh mắt nhìn xuống khu vườn bên dưới, lặng lẽ thưởng thức. Rồi cậu quay sang nhìn Tú Nhi, cũng như cậu, cô đã thay đổi nhiều. Tú Nhi đã không còn bóng dáng của cô bé mà cậu từng quen năm xưa nữa. Lúc này cô khoác lên một chiếc đầm dạ tiệc màu đỏ đô được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng. Mái tóc dài được tạo kiểu thời thượng kèm theo những phụ kiện được phối một cách phù hợp càng khiến cô trở nên xinh đẹp và quý phái. Trong mắt Nhất Thiên, hình ảnh này của Tú Nhi khiến cậu có chút bất ngờ, nhưng lại chẳng hề bài xích. Chỉ là cậu cảm thấy cô rất đẹp, một vẻ đẹp trưởng thành và nữ tính hơn ngày trước. Bất giác cậu cảm thấy bọn đàn ông đã nhìn cô tối nay thật đáng chết.
- Sau ba năm thì có lẽ anh đã hiểu một điều gì đó.
Nhất Thiên lên tiếng phá vỡ không gian im lặng.
- Có lẽ anh đã sai khi nằng nặc phản đối em nhận lời chị Ella. Quả thật là anh hiểu em chưa đủ. - Cậu nói.
- Là do em không nói với anh.
- Anh biết là em có nói thì anh cũng không hiểu. Nhưng giờ thì anh hiểu rồi. Anh thật sự hiểu điều gì khiến em vui vẻ và hạnh phúc. Xin lỗi vì đã phản đối em.
Nhất Thiên cười nhẹ. Suốt ba năm qua cậu luôn dõi theo cuộc sống của Tú Nhi một cách âm thầm. Cậu vẫn không thể quên được ánh mắt sáng rực và đầy quyết tâm mỗi lúc cô ngồi làm việc trong văn phòng Bạch Thị. Những lúc gặp vấn đề khó, cô đều tự tìm hiểu cho đến khi giải quyết được mới thôi, đó cũng là lúc cô vui vẻ nhất. Là lúc Tú Nhi tự tin giải thích phương án và ý tưởng của mình cho Tuyết Mai. Những lúc Tú Nhi làm việc, là những lúc cô hạnh phúc và vui vẻ nhất. Cậu chợt nhận ra rằng thì ra mình biết cô quá ít, cô muốn trở thành một người như thế nào cậu cũng không rõ. Thì ra tình yêu của cậu ích kỷ như vậy.
Tú Nhi nhìn Nhất Thiên, trong lòng có chút xúc động. Nếu cậu hiểu thì tốt rồi.
- Anh cũng cố lên nhé, đừng làm việc quá sức.
- Ừ. Phải cố gắng chứ, anh vẫn chờ một ngày chúng ta có thể công khai yêu nhau mà không lo lắng bất kì điều gì cả.
Nhất Thiên nói, ánh mắt cậu nhìn Tú Nhi vô cùng ấm áp. Tú Nhi khẽ gật đầu. Trong lòng cô tựa như có một dòng nước ấm áp ngọt ngào chảy qua. Sau ba năm không gặp với một chút hiểu lầm, bọn họ vẫn có thể đứng cạnh nhau như thế này, dùng thứ tình cảm chưa từng bị thời gian làm cho thay đổi để nói chuyện cùng nhau như thế này thật tốt. Cô đã từng nghĩ rằng tình cảm của cả hai sẽ bị sự tàn nhẫn của thời gian làm cho phai nhạt, có khi gặp lại nhau cũng không thể mở lời, sẽ không còn cảm giác như ngày trước nữa. Nhưng xem ra cô đã lo lắng những điều dư thừa rồi.
- Em cũng vậy. Tuy rằng bây giờ chúng ta đang đi trên hai con đường khác nhau, nhưng đều hướng tới cũng một đích đến.
- Dù đoạn đường này rất dài, lại còn nhiều trắc trở nhưng anh nhất quyết sẽ đi đến cùng. Em sẽ chờ anh chứ? - Nhất Thiên hỏi.
Dù rằng bây giờ mọi chuyện đã dần ổn định, cậu cũng đang dần dần cùng cha quản lí một vài hoạt động của tổ chức cũng như trong gia tộc. Nhưng chặng đường phía trước vẫn còn rất dài và khó khăn vẫn chờ cậu vượt qua.
- Không, em sẽ không chờ anh. - Tú Nhi nói làm tim Nhất Thiên như muốn ngừng đập. - Mà em sẽ đi cùng anh.
Nhất Thiên thở ra đầy nhẹ nhõm.
- Ừ, cảm ơn em. Chúng ta sẽ đi cùng nhau.
Hai người lại chạm ly một lần nữa. Cả Tú Nhi và Nhất Thiên đều cố duy trì sự bình tĩnh để không ôm chầm lấy nhau ngay lúc này. Họ cùng nhau xoay người lại khỏi ban công, bước vào đại sảnh với một câu chuyện về một công ty mới nổi nào đó vừa xuất hiện trên mặt báo sáng nay, vô cùng bình thường và tự nhiên tựa những người đối tác làm ăn vừa quen biết.
Tú Nhi nhìn chồng sách giáo khoa trên bàn, ngao ngán thở dài. Cô hy vọng rằng trong vài ngày tới mình có thể đọc hết chồng sách trên. Bất giác Tú Nhi nhớ đến giấc mơ vừa rồi của mình. Chỉ là một giấc ngủ ngắn nhưng lại mơ thấy rất nhiều chuyện. Tỉ như lần đầu cô gặp Tuyết Mai cũng như là lần Nhất Thiên đến nhà Tuyết Mai làm loạn, cũng là lần cuối cùng bọn họ nói chuyện với nhau cho đến tận ngày hôm nay. Chuyện trải qua đã ba năm rồi, cô không hiểu vì sao mình lại mơ thấy. Có lẽ là vì ngày hôm qua cô vừa gặp lại Thụy Du chăng.
Điện thoại Tú Nhi khẽ rung nhẹ, ứng dụng quản lí thời gian vừa nhắc nhở cô rằng cô sẽ có một bài thuyết trình cho một môn học trong vòng một giờ nữa. Tú Nhi cũng không lo lắng cho lắm, dù sao thì những gì cần nhớ cô đã ghi nhớ rõ ràng. So với những lần báo cáo trước hội đồng quản trị tập đoàn Bạch Thị thì bài thuyết trình đơn giản này chẳng đáng vào đâu.
Tú Nhi không nghĩ lung tung nữa, quyết định đọc thêm vài trang sách trước khi đến chỗ hẹn cùng những người trong nhóm tập dượt lần cuối trước khi lên lớp. Thư viện hai giờ chiều không quá đông đúc, nhưng cũng tập trung những người chăm chỉ và nỗ lực cho kì thi sắp đến, ai ai cũng đều vô cùng cố gắng.
Bài thuyết trình nhóm diễn ra vô cùng suôn sẻ, không ngoài dự định của Tú Nhi. Trong lúc mọi người trong nhóm còn đang hào hứng chia sẻ cảm xúc sau khi nhận được lời khen của giáo sư thì Tú Nhi đã vội vàng sắp xếp tập vở và tìm xem lịch trình tiếp theo của mình. Chiều nay cô có một buổi tiệc cùng Tuyết Mai ở một lâu đài cổ, chỉ còn nửa tiếng nữa thì cô phải cùng Tuyết Mai đi làm tóc và chuẩn bị trang phục mất rồi.
- Chiều nay chúng ta đi ăn một bữa nha mọi người, để ăn mừng thành tích hôm nay chứ.
Một người trong nhóm đề nghị. Sau khi nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người thì người đó quay sang hỏi Tú Nhi.
- Còn cậu thì sao?
- À chiều nay mình có hẹn rồi. Xin lỗi mọi người nhé. Mọi người đi ăn vui vẻ.
Tú Nhi vội vàng từ chối. Mọi người xung quanh có chút thất vọng, nhưng không ai có ý dò hỏi thêm bất kì điều gì liền để cô rời khỏi.
Tú Nhi đi bộ với một tốc độ khá nhanh đi qua các dãy phòng học, hướng về phía cổng trường, phía sau liền có một chàng trai đuổi theo cô.
- Ở ngoài trời đang mưa, cậu cầm lấy để đi ra cổng nhé.
Chàng trai đưa cho Tú Nhi một chiếc ô màu xanh với ánh mắt đầy mong chờ.
Học cùng nhau đã lâu, làm sao Tú Nhi không biết rõ tình cảm của người đối diện dành cho mình. Thế nhưng trái tim của cô vốn dĩ đã không thể chấp nhận thêm một ai khác nữa rồi. Dù không muốn làm bất kì ai thất vọng, nhưng Tú Nhi vẫn phải nở một nụ cười đầy tiếc nuối:
- Cảm ơn cậu. Chỉ là mình cũng có. Cậu vào với mọi người đi, mình không sao. Mình về trước nhé, tạm biệt!
- Ừ, vậy à? Tạm biệt cậu.
Toàn thân chàng trai cứng đờ, nụ cười gượng gạo trên môi không biết làm thế nào mới phải, cứ thế đứng nhìn bóng Tú Nhi dần khuất sau làn mưa trắng xóa.
***
Buổi tiệc tối mà Tú Nhi tham gia không phải là một buổi tiệc giao lưu kinh doanh bình thường như những lần khác. Xuất hiện ở đây đêm nay không chỉ là những doanh nhân mà còn có một vài thành viên của làm việc trong giới chính trị, quân đội và những tổ chức ngầm. Kể cả những doanh nhân được mời đến cũng không đơn giản là một doanh nhân bình thường.
- Thật ra thì trong danh sách khách mời đêm nay có cả Edward nữa. Chị chỉ báo trước cho em thôi.
Tuyết Mai nói với Tú Nhi khi cả hai cùng nhau di chuyển đến lâu đài cổ, địa điểm dự tiệc.
- Chị sẽ không ngăn cản tụi em gặp nhau đó chứ? - Tú Nhi cười hỏi.
- Hừm, chị làm sao quản được cả buổi tiệc đêm nay chứ.
Tuyết Mai hừ hừ trả lời, tuy rằng giọng nói có chút bất mãn nhưng lại không hề tức giận, chứng tỏ cô cũng hoàn toàn phản đối chuyện này. Như nhớ ra một điều gì đó, Tuyết Mai lại nói.
- Ngoài ra thì tối nay bà Anna cũng sẽ đến.
- Ồ, bà ấy cũng tham gia những buổi tiệc như thế này à chị? Em nghĩ bà Anna là nhà hoạt động xã hội thôi.
- Trước giờ những người em từng gặp chưa một ai bình thường cả đâu. Mối quan hệ trong giới thượng lưu luôn rất phức tạp.
Tuyết Mai khẽ cười trước sự ngạc nhiên của Tú Nhi.
- Chồng của bà Anna trước kia từng là một chính trị gia và bà ấy cũng chính là cố vấn của ông. Chỉ là sau này khi chồng và con gái của bà ấy bị tai nạn qua đời thì bà ấy cũng rút khỏi chính trường và tập trung hoạt động xã hội thôi. Nhưng danh tiếng và địa vị của bà chưa bao giờ bị lãng quên cả.
Tú Nhi à một tiếng, thảo nào ấn tượng của cô đối với bà Anna rất đặc biệt. Tuy bà chỉ là một nhà hoạt động xã hội nhưng từ cách nói chuyện, phong thái cho đến khí chất đều rất đặc biệt, vô cùng điềm tĩnh, sang trọng và quý phái. Ánh mắt của mà mang lại cho người đối diện cảm thấy bà là một người tự tin, thông minh và hiểu biết rất rộng.
- Có lẽ hôm nay em cũng phải cho bà ấy một câu trả lời rồi. Thế nào, em đồng ý với lời đề nghị ấy không?
Bà Anna có quan hệ khá tốt với Tuyết Mai, bởi cô luôn là người tài trợ chính cho các dự án lớn của bà. Một phần vì tập đoàn Bạch Thị luôn cần một vài hoạt động xã hội để bảo đảm phần trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp được thực hiện và các hoạt động chính của bà tương đối phù hợp với định hướng phát triển hình ảnh của tập đoàn. Vì vậy giữa bà Anna và Tuyết Mai trên cơ bản là một mối quan hệ hợp tác, nhưng vì tính cách của cả hai cũng khá hợp nhau nên mối quan hệ của cả hai vô cùng thân thiết.
Trong một năm gần đây, việc phụ trách thực hiện trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp đã được Tuyết Mai giao cho Tú Nhi quản lí, vì vậy Tú Nhi liền có cơ hội tiếp xúc với bà Anna. Bà Anna vô cùng yêu quý Tú Nhi, bởi vì cô gợi lại cho bà hình ảnh về đứa con gái đã qua đời của bà, nên so vói Tuyết Mai, bà Anna còn thân thiết với Tú Nhi hơn hẳn. Bà đối xử với Tú Nhi rất tốt, dường như xem cô là con gái của mình, dạy bảo cô rất nhiều điều, còn nhiều lần hẹn cô đi uống trà, mua sắm và du lịch nhưng đều bị Tuyết Mai lấy việc bận ra từ chối. Gần đây nhất, bà Anna đã đề nghị nhận Tú Nhi làm con gái nuôi của mình sau khi biết về hoàn cảnh của cô. Vì quá bất ngờ, đến tận hôm nay cô vẫn chưa cho bà Anna một câu trả lời.
- Em còn lưỡng lự điều gì? Chị thấy em cũng rất quý bà Anna.
- Tuy vậy nhưng em cảm thấy mình không xứng đáng...
Tú Nhi bỏ lửng câu nói, cô chống cằm quan sát khung cảnh ngoài cửa sổ.
- Em quên mất một trong những điều chị từng dạy em khi chúng ta mới gặp nhau rồi à. Em, luôn phải tin rằng bản thân mình xứng đáng được hạnh phúc.
Tú Nhi không quên những gì Tuyết Mai đã từng nói với mình. Cô cũng cảm thấy rất sợ, sợ rằng những điều tốt đẹp đến với mình nhưng rồi sẽ nhanh chóng biến mất. Nhưng... cũng không thể vì vậy mà ép buộc bản thân mình trốn tránh hạnh phúc chứ? Tú Nhi chợt nghĩ, dường như cũng âm thầm đưa ra quyết định của riêng mình.
Dọc đường đi vào sảnh chính, Tuyết Mai giới thiệu cho Tú Nhi rất nhiều cái tên mà cô biết, đều là những người có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Tú Nhi đi theo Tuyết Mai chào hỏi và làm quen với một vài nhân vật có máu mặt và có mối quan hệ hợp tác cùng Bạch Thị. Đây là lần đầu tiên Tuyết Mai giới thiệu một ai đó cho bọn họ, nên bọn họ cũng đều âm thầm hiểu rằng trong tương lai Tú Nhi sẽ nắm giữ nhiều vị trí quan trọng trong tập đoàn nên ai ai cũng đều đáp lại vô cùng nồng nhiệt.
Đối với những buổi tiệc như thế này Tú Nhi cũng không mấy vui vẻ, cô chỉ thường tham gia lúc đầu rồi tìm một nơi nào đó lánh mặt, né tránh sự ồn ào. Tuyết Mai không thấy có vấn đề gì với chuyện này, đó là cảm xúc riêng của mỗi người mà thôi. Chỉ cần mục đích tham gia đã hoàn thành là được. Chính cô cũng không mấy hào hứng với việc tán gẫu cùng người khác quá lâu.
Sau khi cùng Tuyết Mai làm quen nhiều người, Tú Nhi chọn một ly rượu nhẹ từ người phục vụ rồi bước ra khu vực ban công cùng tầng ở bên ngoài. Ban công của lâu đài khá nhỏ nhưng cảnh sắc bên ngoài lại vô cùng đẹp. Từ vị trí này có thể dễ dàng quan sát toàn bộ khu vườn hoàn mỹ của chủ nhân nơi này bên dưới, vô cùng xinh đẹp. Chỉ tiếc lúc này trời đã tối, khu vườn được thắp sáng bằng đèn điện tất nhiên sẽ không thể nhìn thấy toàn bộ vẻ đẹp như ban ngày dưới ánh nắng mặt trời.
- Lâu rồi không gặp, em sống tốt không?
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Tú Nhi liền rời mắt khỏi khu vườn bên dưới và nhìn về phía người vừa bước đến. Không ai khác ngoài Nhất Thiên. Hôm nay cậu khoác lên người một bộ âu phục màu xám với áo sơ mi màu đen bên trong, kèm theo caravat cùng màu. Ba năm không gặp, Nhất Thiên trưởng thành hơn rất nhiều, ánh mắt đã trở nên trầm tĩnh, nụ cười kiểu mẫu luôn hiện hữu trên môi, lại khoác lên người bộ âu phục được cắt may cẩn thận càng khiến cậu trở nên chững chạc và đáng tin cậy. Khi nhìn thấy Tú Nhi, ánh mắt vốn không nhìn rõ cảm xúc trong suốt nhiều năm bất chợt ánh lên cảm giác vui vẻ.
Tú Nhi không quá bất ngờ với sự gặp gỡ này vì đã được Tuyết Mai báo trước. Cô xoay người nhìn Nhất Thiên khẽ mỉm cười. Cô nâng ly rượu trên tay đưa ra phía trước, Nhất Thiên hiểu ý cũng chạm nhẹ ly của mình vào ly của cô. Nếu nhìn từ trong sảnh thì cả hai không khác gì hai vị khách mời vô tình làm quen để mời nhau hợp tác trong một thương vụ nào đó. Không có gì đặc biệt. Đây là điều mà cả Tú Nhi và Nhất Thiên đều muốn thể hiện ra ngoài, không ai trong bọn họ muốn bất kì ai ở nơi này biết được chuyện riêng của cả hai cả.
- Em tưởng anh vẫn còn muốn tránh mặt em chứ, như vài ngày trước vậy.
Tú Nhi nhớ lại hôm cô gặp Thụy Du ở phòng tập bắn, không chỉ Thụy Du biết, kể cả cô cũng biết Nhất Thiên ở bên ngoài nhưng không vào.
- Có những chuyện chúng ta không trốn tránh mãi được. Trước đây tránh mặt em vì anh muốn nghiêm túc suy nghĩ nhiều chuyện, một cách nghiêm túc.
Nhất Thiên dựa người vào tường, ánh mắt nhìn xuống khu vườn bên dưới, lặng lẽ thưởng thức. Rồi cậu quay sang nhìn Tú Nhi, cũng như cậu, cô đã thay đổi nhiều. Tú Nhi đã không còn bóng dáng của cô bé mà cậu từng quen năm xưa nữa. Lúc này cô khoác lên một chiếc đầm dạ tiệc màu đỏ đô được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng. Mái tóc dài được tạo kiểu thời thượng kèm theo những phụ kiện được phối một cách phù hợp càng khiến cô trở nên xinh đẹp và quý phái. Trong mắt Nhất Thiên, hình ảnh này của Tú Nhi khiến cậu có chút bất ngờ, nhưng lại chẳng hề bài xích. Chỉ là cậu cảm thấy cô rất đẹp, một vẻ đẹp trưởng thành và nữ tính hơn ngày trước. Bất giác cậu cảm thấy bọn đàn ông đã nhìn cô tối nay thật đáng chết.
- Sau ba năm thì có lẽ anh đã hiểu một điều gì đó.
Nhất Thiên lên tiếng phá vỡ không gian im lặng.
- Có lẽ anh đã sai khi nằng nặc phản đối em nhận lời chị Ella. Quả thật là anh hiểu em chưa đủ. - Cậu nói.
- Là do em không nói với anh.
- Anh biết là em có nói thì anh cũng không hiểu. Nhưng giờ thì anh hiểu rồi. Anh thật sự hiểu điều gì khiến em vui vẻ và hạnh phúc. Xin lỗi vì đã phản đối em.
Nhất Thiên cười nhẹ. Suốt ba năm qua cậu luôn dõi theo cuộc sống của Tú Nhi một cách âm thầm. Cậu vẫn không thể quên được ánh mắt sáng rực và đầy quyết tâm mỗi lúc cô ngồi làm việc trong văn phòng Bạch Thị. Những lúc gặp vấn đề khó, cô đều tự tìm hiểu cho đến khi giải quyết được mới thôi, đó cũng là lúc cô vui vẻ nhất. Là lúc Tú Nhi tự tin giải thích phương án và ý tưởng của mình cho Tuyết Mai. Những lúc Tú Nhi làm việc, là những lúc cô hạnh phúc và vui vẻ nhất. Cậu chợt nhận ra rằng thì ra mình biết cô quá ít, cô muốn trở thành một người như thế nào cậu cũng không rõ. Thì ra tình yêu của cậu ích kỷ như vậy.
Tú Nhi nhìn Nhất Thiên, trong lòng có chút xúc động. Nếu cậu hiểu thì tốt rồi.
- Anh cũng cố lên nhé, đừng làm việc quá sức.
- Ừ. Phải cố gắng chứ, anh vẫn chờ một ngày chúng ta có thể công khai yêu nhau mà không lo lắng bất kì điều gì cả.
Nhất Thiên nói, ánh mắt cậu nhìn Tú Nhi vô cùng ấm áp. Tú Nhi khẽ gật đầu. Trong lòng cô tựa như có một dòng nước ấm áp ngọt ngào chảy qua. Sau ba năm không gặp với một chút hiểu lầm, bọn họ vẫn có thể đứng cạnh nhau như thế này, dùng thứ tình cảm chưa từng bị thời gian làm cho thay đổi để nói chuyện cùng nhau như thế này thật tốt. Cô đã từng nghĩ rằng tình cảm của cả hai sẽ bị sự tàn nhẫn của thời gian làm cho phai nhạt, có khi gặp lại nhau cũng không thể mở lời, sẽ không còn cảm giác như ngày trước nữa. Nhưng xem ra cô đã lo lắng những điều dư thừa rồi.
- Em cũng vậy. Tuy rằng bây giờ chúng ta đang đi trên hai con đường khác nhau, nhưng đều hướng tới cũng một đích đến.
- Dù đoạn đường này rất dài, lại còn nhiều trắc trở nhưng anh nhất quyết sẽ đi đến cùng. Em sẽ chờ anh chứ? - Nhất Thiên hỏi.
Dù rằng bây giờ mọi chuyện đã dần ổn định, cậu cũng đang dần dần cùng cha quản lí một vài hoạt động của tổ chức cũng như trong gia tộc. Nhưng chặng đường phía trước vẫn còn rất dài và khó khăn vẫn chờ cậu vượt qua.
- Không, em sẽ không chờ anh. - Tú Nhi nói làm tim Nhất Thiên như muốn ngừng đập. - Mà em sẽ đi cùng anh.
Nhất Thiên thở ra đầy nhẹ nhõm.
- Ừ, cảm ơn em. Chúng ta sẽ đi cùng nhau.
Hai người lại chạm ly một lần nữa. Cả Tú Nhi và Nhất Thiên đều cố duy trì sự bình tĩnh để không ôm chầm lấy nhau ngay lúc này. Họ cùng nhau xoay người lại khỏi ban công, bước vào đại sảnh với một câu chuyện về một công ty mới nổi nào đó vừa xuất hiện trên mặt báo sáng nay, vô cùng bình thường và tự nhiên tựa những người đối tác làm ăn vừa quen biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.