Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em
Chương 44: Tìm Lại Kí Ức
Bạch Phong Nhi
11/01/2016
Không biết là vô tình hay cố ý, ngày đầu tiên Oliver Smith chuyển đến trường Royal cũng chính là ngày cuối cùng ở trường của Nhất Thiên. Theo như một vài tin đồn thì Nhất Thiên sẽ nghỉ học vào tuần tới và có lẽ sẽ quay về Anh Quốc. Còn chuyện giữa cậu ta, Mộng Thy và Tú Nhi như thế
nào thì không ai có thể đoán được. Khi nhận được tin này, Thuỵ Du liền
hiểu rằng thời hạn chịu phạt của cậu đã đến hồi kết thúc. Còn những vấn
đề liên quan đến các tập đoàn và hôn ước giả, có lẽ không cần đến phiên
cậu phải suy nghĩ.
Kể ra quãng thời gian sống tại Việt Nam cũng mang đến cho Nhất Thiên khá nhiều mối quan hệ tốt đẹp, thế nên trước khi quay về, cậu cũng tổ chức một buổi tiệc lớn, xem như là tiệc chia tay. Lần này Nhất Thiên tổ chức tiệc chia tay đến tận 2 lần, một lần ở lớp và lần khác ở một nhà hàng nổi tiếng. Buổi tiệc ở nhà hàng này, Nhất Thiên chủ yếu chỉ mời những người khá thân thiết với mình, và Thuỵ Du chẳng hiểu vì sao, mình lại có tên trong danh sách. Ừm, thật ra cô cũng được xem là khá thân với Nhất Thiên, nhưng không phải là ở nơi này.
Dù sao Nhất Thiên cũng đã có công mời, nên Thuỵ Du tất nhiên sẽ tham gia. Như thường lệ, cô vẫn đi cùng Đình Dương. Sau buổi chiều hôm trước, Thuỵ Du vẫn không hề nhìn thấy hộp quà bí ẩn mà Đình Dương mang về. Trong lòng cô bắt đầu nảy sinh một chút tò mò không đáng có về bạn gái của hắn. Dù cho điều này khiến cô không mấy vui vẻ, nhưng Thuỵ Du thật sự muốn được nhìn thấy bạn gái Đình Dương một lần. Cô muốn biết xem, ai là người may mắn như thế. Nhưng sau nhiều ngày, Thuỵ Du vẫn không có cơ hội để thực hiện điều đó.
Đêm nay, vị bạn gái bí ẩn của Đình Dương do Thuỵ Du nghĩ ra cũng không xuất hiện. Người đến tham gia buổi tiệc không nhiều. Ngoài cô với Tú Nhi là nữ ra thì số còn lại toàn bộ là nam sinh. Những người này, hầu hết Thuỵ Du đã từng gặp qua một lần. Nếu cô đoán không lầm, bọn họ đều là thành viên của bang Blood, nơi mà Nhất Thiên từng bỏ ra một quãng thời gian không nhỏ để sinh hoạt cùng. Nói chung là cũng khá gắn bó.
Chủ đề nói chuyện của bọn con trai thường không mấy thú vị nên thỉnh thoảng Tú Nhi và Thuỵ Du sẽ bàn về một vấn đề nào đó. Ban đầu, một nhóm con trai bàn về một Game Online nào đó mà bọn họ đang chơi, nhưng rồi lại nhanh chóng đổi chủ đề sang việc tụ tập đánh nhau. Nhất Thiên sắp rời khỏi, nghĩa là nhóm bọn họ lại mất đi một người, ai cũng cảm thấy nuối tiếc. Dù sao bang Blood cũng chẳng tồn tại được bao lâu nữa, hết năm học này, cả Đình Dương và Hoàng Minh đều ra trường thì có lẽ cũng sẽ nhanh chóng tan rã.
- Có ai biết bao giờ chương trình trao đổi học sinh ấy kết thúc không?
Bỗng nhiên một người nào đó lên tiếng hỏi, đổi chủ đề từ đánh nhau sang chuyện học hành.
- Không rõ lắm. Chắc 1 tháng nữa. - Hoàng Minh suy nghĩ một lát rồi trả lời. Bởi vì năm ngoái cũng đến quãng thời gian này là Đình Dương về lại khu A.
- Ừ. Mong là nhanh lên một chút. Mau mau đưa Khải Ân trở về rồi hạ bệ tên Oliver đó xuống. Mình thích nhìn thằng nhóc đó cầm đầu bên khu B hơn. Còn cái tên mới đến trông chướng mắt quá.
Một nam sinh chán nản nói, nếu xét riêng về hành động không mấy thân thiện của Oliver dành cho Đình Dương vào hôm trước, không ai trong bọn họ là không cảm thấy khó chịu với vị học sinh mới này.
- Nhưng mà mình nghĩ cho dù Khải Ân về thì cũng để vậy thôi. Thằng nhóc đó bây giờ có vẻ bất cần đời rồi. Không buồn tranh với Oliver đâu.
Một nam sinh khác sau khi dùng xong món tráng miện liền đưa ra quan điểm của mình. Tuy nhiên người trong cuộc là Đình Dương lúc này vẫn không có ý định lên tiếng.
Thuỵ Du ngồi một bên quan sát không khỏi cảm thấy khó hiểu. Với một người như Đình Dương, một kẻ không thường xuyên lên tiếng, lúc nào cũng ra vẻ không quan tâm đến mọi thứ xung quanh làm sao có thể tham gia tổ chức đánh nhau, lập bang hội rồi đội bóng rổ... Những hoạt động như thế này có lẽ nên dành cho những người hoạt bát thì phù hợp hơn. Mọi chuyện dường như khá mâu thuẫn. Nhưng thật kì lạ, bằng một cách nào đó, Đình Dương vẫn được mọi người xung quanh quý mến và làm tốt công việc của mình, dù cho hầu như lúc nào hắn cũng chỉ lạnh nhạt như thế.
Hôm nay Thuỵ Du đến buổi tiệc này, không chỉ đơn giản là chỉ ăn uống rồi ra về. Cô còn có chuyện muốn nói cùng Nhất Thiên. Vì đã được giao hẹn từ trước, nên sau khi mọi người dùng xong bữa tối một lúc, cô liền lấy cớ đi vệ sinh rồi bước ra ngoài. Không bao lâu sau thì Nhất Thiên cũng đến. Nơi này là một vị trí đặc biệt, ngoài nhân viên trong nhà hàng ra thì không ai được đến gần. Vì đã có thoả thuận trước với quản lí, nên Nhất Thiên đành mượn tạm nơi này để làm nơi gặp mặt.
- Tên Oliver đó thế nào rồi?
Vừa ra khỏi nơi mọi người tụ tập, Nhất Thiên liền hỏi. Giống như Thuỵ Du, đây cũng là một vấn đề vô cùng quan trọng với cậu. Không sớm thì muộn, Nhất Thiên cũng sẽ phải gánh lấy tổ chức từ cha, cậu nên bắt đầu quan tâm đến những vấn đề bất ngờ phát sinh như thế này.
- Hắn điên rồi. Hắn tìm mọi cách bắt em quay về Rome. Hiện tại, em không rõ hắn muốn làm gì sau khi em từ chối. Anh nghĩ liệu hắn có tiết lộ mọi chuyện không?
Nhất Thiên vò rối tóc, chứng tỏ cậu cũng khá lo lắng và không tìm được giải pháp nào.
- Anh đã hỏi thử cha rồi. Đáng tiếc là trước đây chưa từng có bất kì trường hợp nào tương tự. Chẳng ai nghĩ đến chuyện khách hàng sẽ nằng nặc yêu cầu như thế cả. Nếu xét về luật, chúng ta không có cách nào cấm cản hay can thiệp vào bất cứ hoạt động cá nhân nào của hắn ta.
- Khi anh lên nắm quyền, hãy suy nghĩ về vấn đề này một chút.
Thuỵ Du tốt bụng đề nghị. Lần đầu tiên, cô cảm thấy có chút hoang mang. Chẳng lẽ chuyện này phải do cô tự mình giải quyết hay sao. Tình huống này thật nằm ngoài dự liệu của cô rồi.
- Em không biết làm cách nào để hắn đừng nói ra mọi chuyện.
- Trì hoãn đi. Anh sẽ liên lạc nhanh nhất về tổ chức để tìm cách thay người trước khi tên đó giở trò. Nhưng mọi chuyện cần phải có sự chuẩn bị, chúng ta cần một kịch bản cho việc em nghỉ việc ở nhà Đình Dương và cả kế hoạch cho việc đưa người mới vào.
Đây là cách tốt nhất mà Nhất Thiên có thể nghĩ ra vào lúc này. Sau khi nghe xong toàn bộ kế hoạch, cảm xúc của Thuỵ Du bỗng chốc trở nên nặng nề. Ngày này đến rồi sao, chẳng lẽ cô phải rời xa Đình Dương sớm như vậy? Tình cảm trong lòng Thuỵ Du bắt đầu phản kháng, nó bắt đầu đấu tranh nhưng đáng tiếc rằng vẫn chưa đủ mạnh để đánh thắng lí trí và sự bình tĩnh của cô. Công việc, vẫn phải được đặt lên hàng đầu.
- Vậy để anh sắp xếp mọi chuyện nhé?
- Ừ. Anh cũng không về nước vội đâu. Cũng vài tháng nữa, anh còn phải ở đây đi du lịch mà.
Đây là điều Nhất Thiên mong chờ nhất sau tất cả những tháng ngày đày ải ở nhà Mộng Thy. Từ bây giờ cậu sẽ được giải thoát, được tự do.
Cảm thấy chiếc túi nhỏ đang đeo bên người rung nhẹ, Thuỵ Du không khỏi tò mò lấy điện thoại ra xem. Cô không đoán được ai có thể gọi cho mình vào giờ này. Người gọi đến là số lạ, cô hơi nhíu mày nhưng rồi cũng bắt máy.
"Thuỵ Du, ta đã tìm được người thôi miên năm đó rồi. Con muốn gặp ông ta không?"
Tay cầm điện thoại của Thuỵ Du run run. Kí ức của cô, tất cả những gì cần biết đang ở ngay phía trước. Cô không ngờ rằng mình lại có cơ hội tìm lại đoạn kí ức đã mất đó. Cố gắng áp chế sự xúc động của mình. Thuỵ Du trả lời:
- Bao giờ thì con có thể đến?
"Ngay bây giờ, nếu con rảnh."
- Dạ.
Thuỵ Du tắt máy, cô quay phắt người, vội vàng bước đến nơi Nhất Thiên đang đứng gần đó. Cô nói bằng giọng cầu khẩn.
- Edward, anh giúp em bảo vệ Đình Dương tối nay được không? Em đảm bảo đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng em nói ra yêu cầu này. Em có chuyện rất gấp. Sau hôm nay em sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa.
Trước thái độ thay đổi đột ngột của Thuỵ Du, Nhất Thiên vô cùng bất ngờ và không kịp thích ứng. Nhưng hiếm khi nào cô gái trước mặt lại rơi vào trạng thái xúc động như thế, Nhất Thiên cũng lờ mờ đoán được cô có việc quan trọng. Cậu liền gật đầu, xem như lời đồng ý.
- Em đi nhanh đi, rồi còn về sớm.
- Cảm ơn anh rất nhiều, Edward.
***
Khi chiếc taxi vừa dừng trước cổng nhà Thiên Thư, Thuỵ Du liền nhanh chóng bước xuống. Khi cô bước vào, liền có một người đàn ông lớn tuổi ngồi sẵn ở bên bàn tiếp khách. Nghe thấy tiếng bước chân vội vã, ông từ trạng thái nhắm mắt từ từ ngước mặt lên. Đôi mắt với nhiều nếp nhăn chậm rãi mở, nhìn Thuỵ Du chằm chằm.
- Đã lớn thế này rồi sao?
Câu này là người đàn ông tự lẩm bẩm một mình. Sau đó ông không màng đến Thuỵ Du nữa mà quay sang hỏi lại Thiên Thư một lần cuối cùng.
- Bà thật sự muốn như thế sao? Cho cô bé nhớ lại tất cả những gì bà đã từng tìm cách giấu đi.
Thiên Thư mệt mỏi gật đầu. Hành động tự tiện của bà năm đó là sai, bây giờ bà đang cố gắng sửa chữa lại sai lầm đó bằng mọi giá.
- Được rồi. Con vào đây.
Người đàn ông lớn tuổi bỗng chốc không còn vẻ bí ẩn và có phần hung dữ như ban đầu nữa, thái độ của ông trở nên ôn hoà hơn. Ông bước đến một căn phòng đã được chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng mở cửa rồi bước vào trong. Thuỵ Du nhìn sang Thiên Thư một lần rồi theo người phía trước đi vào căn phòng.
Căn phòng được thắp sáng bằng những ngọn nến nhỏ, đủ để tạo nên một luồng sáng vừa phải và ấm áp, không quá tối tăm. Ở giữa là một chiếc ghế dựa đã được lót sẵn đệm đầy thoải mái. Người đàn ông kéo một chiếc ghế gỗ nhỏ đến giữa phòng rồi ngồi xuống, đồng thời ra hiệu cho Thuỵ Du đến bên chiếc ghế đã được chuẩn bị chu đáo.
Sau khi Thuỵ Du ổn định lại tự thế của mình, tìm một vị trí thoải mái nhất. Sau đó người đàn ông liền hỏi lại một lần nữa:
- Con muốn nhớ lại tất cả mọi chuyện sao?
- Dạ. - Thuỵ Du khẳng định.
- Được rồi. Bây giờ con hãy chọn một tư thế thật thoải mái, hoàn toàn thả lỏng bản thân và nhắm mắt lại.
Thuỵ Du làm theo lời người đàn ông hướng dẫn. Cô tựa người vào lưng ghế, hai tay thả lỏng đặt ngay ngắn hai bên rồi từ từ nhắm mắt. Sau đó cô thả lỏng bản thân mình. Người đàn ông lặng im quan sát từng cử chỉ của Thuỵ Du, đến một lúc thích hợp, ông ta liền bắt đầu.
Trong không gian yên tĩnh, Thuỵ Du bắt đầu nghe thấy một điệu nhạc đồng quê rất nhẹ, rất xa, nhưng lại văng vẳng bên tai không thể nào dừng lại. Cô cảm thấy bản thân mình dường như trôi theo điệu nhạc kì lạ đó, bên tai là câu nói của người đàn ông liên tục được lặp lại:
- Hãy thư giãn đi nào...
Sau đó giọng nói ấy nhẹ dần, nhẹ dần. Thuỵ Du bị đoạn nhạc kì lạ ru ngủ. Và cô bắt đầu mơ. Thật ra cũng không rõ là mơ hay thật, bởi tất cả mọi thứ đều rõ ràng hơn bất kì giấc mơ nào của cô trước đó. Thuỵ Du nhìn thấy hai đứa trẻ song sinh, có gương mặt giống nhau đến tám phần. Hai đứa trẻ đó đều có đôi mắt màu hổ phách, và dường như một trong hai mang chính hình dáng của cô lúc nhỏ.
Hai đứa trẻ này được mọi người xung quanh gọi là Khải Ân và Thiên Ân, vốn dĩ chúng rất ghét nhau. Mỗi lần cha của chúng đi làm xa về thường mang theo những món quà, thế nhưng cả hai không ai nhường ai. Tranh giành, đánh nhau, chọc phá lẫn nhau là điều cả hai làm hằng ngày. Thậm chí người ngoài nhìn vào cũng rất ngạc nhiên, vì sao hai anh em này có thể ghét nhau đến thế.
Thời gian dần trôi qua, đến một ngày nọ, Thiên Ân chạy ra đường chơi, suýt nữa thì bị tai nạn nhưng đúng lúc đó thì Khải Ân đã nhanh chóng xuất hiện để kéo em mình khỏi vòng vây tử thần. Từ đó, Thiên Ân không còn ghét anh mình nữa. Cô bé bắt đầu ngoan hơn, luôn bám theo Khải Ân, dùng mọi cách để cậu chú ý đến mình dù cho Khải Ân không hề vui vẻ với điều này. Một ngày kia, Khải Ân đẩy ngã Thiên Ân, vô tình khiến cô bé bị phỏng, phải mang theo vết sẹo xấu xí đến hết đời. Kể từ sau sự kiện đó, Khải Ân bắt đầu hối hận, cậu bắt đầu thay đổi, cậu yêu thương em mình hơn bất cứ điều gì trên đời.
Cuộc sống vẫn tiếp tục vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, mọi người trong gia đình không còn thấy cảnh hai đứa trẻ song sinh này đánh nhau nữa, thay vào đó là một khung cảnh vô cùng hoà thuận và ấm áp. Vài tuần sau đó, cha mẹ của hai đứa trẻ phải đi công tác xa nhà, dù cho cả gia tộc bọn họ đều sống cùng nhau trên một khu đất nhưng ai cũng có việc của mình, không ai chơi đùa cùng hai đứa trẻ, chúng bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Và rồi Khải Ân đưa ra lời đề nghị trốn nhà đi chơi và nhanh chóng nhận được sự đồng ý từ em mình.
Sau một hồi nỗ lực vất vả, cuối cùng hai đứa trẻ cũng trốn được ra ngoài. Thế giới phía sau hàng rào cao ngất vô cùng rộng lớn và mới lạ với hai đứa trẻ 6 tuổi. Bọn chúng đi khắp nơi, càng ngày càng xa ngôi nhà của mình, mãi cho đến lúc chẳng thể tìm được đường về nhà nữa. Khải Ân dắt theo Thiên Ân đi lang thang khắp nơi suốt 1 ngày mà không tìm được thức ăn, cậu bé dường như rơi vào tuyệt vọng, sắp không chịu nổi nữa. Đúng lúc đó thì Thiên Ân chạy đi đâu mất, Khải Ân cũng không còn sức mà đuổi theo, cậu bé chỉ biết ngồi một chỗ mà chờ chết. Vài tiếng sau thì Thiên Ân quay về với thức ăn trên tay. Nhưng Khải Ân không biết đây là thứ mà em gái mình đã dùng toàn bộ tính mạng của mình để đổi về.
Rồi bọn người đó đến, bọn chúng ra tay vô cùng tàn nhẫn với một đứa trẻ 6 tuổi. Tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng van xin vang lên ở khắp nơi. Đêm đó trời mưa, Thiên Ân cảm thấy mình đang chết. Cô bé nằm giữa mặt đường, anh trai đã đi mất rồi. Lúc nãy Khải Ân còn ở đó, bây giờ cậu bé đã đi rồi, cô chỉ còn lại một mình mà thôi. Thiên Ân đau quá, không thể cử động được, lúc này không có bất kì ai ở bên cạnh nó cả, chỉ có bóng tối, có mưa, có máu và có nước mắt. Nó sợ cảm giác này, nó sẽ chết sao? Không, mẹ đã từng nói với nó rằng, chỉ có những người nào lớn tuổi như ông Hai làm vườn mới phải chết. Bởi vì ông già rồi, ông sống đã đủ và ông muốn ra đi. Nhưng nó còn nhỏ lắm, nó chỉ mới 6 tuổi thôi. Nó không muốn chết.
Trong giây phút tuyệt vọng nhất, Thiên Ân nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm, những giọt mưa nặng hạt rơi vào mắt nó rồi hoà theo nước mắt trào ra ngoài. Nó nghĩ về ba, về mẹ, về các thành viên khác trong đại gia tộc của mình. Rồi nó sẽ không được gặp ai nữa. Khải Ân, anh trai của nó, niềm hi vọng duy nhất của nó cũng đã bỏ đi rồi. Nó phải chết mà không có ai bên cạnh, mãi mãi không có ai bên cạnh...
Thuỵ Du choàng tỉnh, cô trừng mắt nhìn thẳng về khoảng không phía trước. Đó chỉ là một trần nhà cũ với những vết nứt chằn chịt mạng nhện. Không có bóng tối, không có mưa, không có máu, không có nước mắt và cô đang sống. Thuỵ Du hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra thật nhẹ, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Cuối cùng cô cũng đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, cô đã tìm lại được kí ức của mình. Thì ra, cô không phải là trẻ mồ cô, thì ra cô cũng có gia đình, cô cũng có cha và mẹ. Cô còn có một người anh trai. Chuỗi kí ức 6 năm hạnh phúc đó lại kết thúc bằng cái chết, một cái chết trong tuyệt vọng và đơn độc một mình.
Thuỵ Du thần người ra một lúc rồi bật khóc nức nở. Cô không rõ cảm xúc của mình lúc này là gì. Sợ hãi hay vui mừng, lo lắng hay hạnh phúc. Cô cũng không biết. Người đàn ông lớn tuổi đã quay trở lại. Thiên Thư bước theo phía sau ông, nhìn cảnh Thuỵ Du khóc, lòng bà đau như cắt. Liệu quyết định này là đúng hay sai đây.
- Con có hối hận không? Vì đã cố nhớ ra nó.
Đáp lại lời của người đàn ông là cái lắc đầu của Thuỵ Du, cô không hối hận, không bao giờ hối hận vì lựa chọn này. Dẫu cho nó chẳng thay đổi được bất kì điều gì, nhưng ít nhất cô biết mình là ai, chỉ cần như thế thôi là được rồi.
Trời đã bắt đầu về khuya nên Thuỵ Du xin phép về sớm. Cô vừa bước ra khỏi cửa liền muốn gục ngã. Chẳng hiểu vì sao lúc này cô lại trở nên yếu đuối như thế, nhưng mỗi lần nghĩ về gia đình cô lại không cầm lòng được. Những ngày tháng đó dường như đã quá xa rồi, cô chẳng thể nào quay trở về được nữa.
Trước khi gục ngã một lần nữa, đã có một người đỡ được Thuỵ Du. Hắn liền kéo cô vào lòng mà ôm lấy thật chặt. Đình Dương vỗ nhẹ vào lưng Thuỵ Du như một lời an ủi. Hắn cứ đứng bất động một chỗ và ôm lấy Thuỵ Du như thế, để cô khóc cho thật to, để trút đi hết những nỗi phiền muộn. Hắn không cần biết vì sao cô khóc, chỉ cần có thể trở thành bờ vai vững chắc cho cô tựa vào mỗi lúc yếu lòng như thế là đã đủ rồi.
- Cứ khóc đi, anh luôn bên cạnh em...
=====
[Tình hình là chap này mình có dùng một chi tiết là "thôi miên" để xóa cũng như khôi phục kí ức. Thì thật sự chi tiết này nó cũng hơi ảo một chút nhưng khi tìm trên GG thì cũng có đề cập đến vấn đề này. Nó được xem như là có thật vậy. Còn về cả quá trình thôi miên thì mình xin được giải thích luôn.
Vì đây là một trong những hoạt động không được công bố chính thức trên báo đài nên chẳng có thông tin và cách làm nào chính thức cả. Mình tả chủ yếu theo sự tưởng tượng và góp nhặt từ mấy phim giả tưởng thôi. Đừng tin quá nhiều vào đoạn đó nhe ^^ ]
Kể ra quãng thời gian sống tại Việt Nam cũng mang đến cho Nhất Thiên khá nhiều mối quan hệ tốt đẹp, thế nên trước khi quay về, cậu cũng tổ chức một buổi tiệc lớn, xem như là tiệc chia tay. Lần này Nhất Thiên tổ chức tiệc chia tay đến tận 2 lần, một lần ở lớp và lần khác ở một nhà hàng nổi tiếng. Buổi tiệc ở nhà hàng này, Nhất Thiên chủ yếu chỉ mời những người khá thân thiết với mình, và Thuỵ Du chẳng hiểu vì sao, mình lại có tên trong danh sách. Ừm, thật ra cô cũng được xem là khá thân với Nhất Thiên, nhưng không phải là ở nơi này.
Dù sao Nhất Thiên cũng đã có công mời, nên Thuỵ Du tất nhiên sẽ tham gia. Như thường lệ, cô vẫn đi cùng Đình Dương. Sau buổi chiều hôm trước, Thuỵ Du vẫn không hề nhìn thấy hộp quà bí ẩn mà Đình Dương mang về. Trong lòng cô bắt đầu nảy sinh một chút tò mò không đáng có về bạn gái của hắn. Dù cho điều này khiến cô không mấy vui vẻ, nhưng Thuỵ Du thật sự muốn được nhìn thấy bạn gái Đình Dương một lần. Cô muốn biết xem, ai là người may mắn như thế. Nhưng sau nhiều ngày, Thuỵ Du vẫn không có cơ hội để thực hiện điều đó.
Đêm nay, vị bạn gái bí ẩn của Đình Dương do Thuỵ Du nghĩ ra cũng không xuất hiện. Người đến tham gia buổi tiệc không nhiều. Ngoài cô với Tú Nhi là nữ ra thì số còn lại toàn bộ là nam sinh. Những người này, hầu hết Thuỵ Du đã từng gặp qua một lần. Nếu cô đoán không lầm, bọn họ đều là thành viên của bang Blood, nơi mà Nhất Thiên từng bỏ ra một quãng thời gian không nhỏ để sinh hoạt cùng. Nói chung là cũng khá gắn bó.
Chủ đề nói chuyện của bọn con trai thường không mấy thú vị nên thỉnh thoảng Tú Nhi và Thuỵ Du sẽ bàn về một vấn đề nào đó. Ban đầu, một nhóm con trai bàn về một Game Online nào đó mà bọn họ đang chơi, nhưng rồi lại nhanh chóng đổi chủ đề sang việc tụ tập đánh nhau. Nhất Thiên sắp rời khỏi, nghĩa là nhóm bọn họ lại mất đi một người, ai cũng cảm thấy nuối tiếc. Dù sao bang Blood cũng chẳng tồn tại được bao lâu nữa, hết năm học này, cả Đình Dương và Hoàng Minh đều ra trường thì có lẽ cũng sẽ nhanh chóng tan rã.
- Có ai biết bao giờ chương trình trao đổi học sinh ấy kết thúc không?
Bỗng nhiên một người nào đó lên tiếng hỏi, đổi chủ đề từ đánh nhau sang chuyện học hành.
- Không rõ lắm. Chắc 1 tháng nữa. - Hoàng Minh suy nghĩ một lát rồi trả lời. Bởi vì năm ngoái cũng đến quãng thời gian này là Đình Dương về lại khu A.
- Ừ. Mong là nhanh lên một chút. Mau mau đưa Khải Ân trở về rồi hạ bệ tên Oliver đó xuống. Mình thích nhìn thằng nhóc đó cầm đầu bên khu B hơn. Còn cái tên mới đến trông chướng mắt quá.
Một nam sinh chán nản nói, nếu xét riêng về hành động không mấy thân thiện của Oliver dành cho Đình Dương vào hôm trước, không ai trong bọn họ là không cảm thấy khó chịu với vị học sinh mới này.
- Nhưng mà mình nghĩ cho dù Khải Ân về thì cũng để vậy thôi. Thằng nhóc đó bây giờ có vẻ bất cần đời rồi. Không buồn tranh với Oliver đâu.
Một nam sinh khác sau khi dùng xong món tráng miện liền đưa ra quan điểm của mình. Tuy nhiên người trong cuộc là Đình Dương lúc này vẫn không có ý định lên tiếng.
Thuỵ Du ngồi một bên quan sát không khỏi cảm thấy khó hiểu. Với một người như Đình Dương, một kẻ không thường xuyên lên tiếng, lúc nào cũng ra vẻ không quan tâm đến mọi thứ xung quanh làm sao có thể tham gia tổ chức đánh nhau, lập bang hội rồi đội bóng rổ... Những hoạt động như thế này có lẽ nên dành cho những người hoạt bát thì phù hợp hơn. Mọi chuyện dường như khá mâu thuẫn. Nhưng thật kì lạ, bằng một cách nào đó, Đình Dương vẫn được mọi người xung quanh quý mến và làm tốt công việc của mình, dù cho hầu như lúc nào hắn cũng chỉ lạnh nhạt như thế.
Hôm nay Thuỵ Du đến buổi tiệc này, không chỉ đơn giản là chỉ ăn uống rồi ra về. Cô còn có chuyện muốn nói cùng Nhất Thiên. Vì đã được giao hẹn từ trước, nên sau khi mọi người dùng xong bữa tối một lúc, cô liền lấy cớ đi vệ sinh rồi bước ra ngoài. Không bao lâu sau thì Nhất Thiên cũng đến. Nơi này là một vị trí đặc biệt, ngoài nhân viên trong nhà hàng ra thì không ai được đến gần. Vì đã có thoả thuận trước với quản lí, nên Nhất Thiên đành mượn tạm nơi này để làm nơi gặp mặt.
- Tên Oliver đó thế nào rồi?
Vừa ra khỏi nơi mọi người tụ tập, Nhất Thiên liền hỏi. Giống như Thuỵ Du, đây cũng là một vấn đề vô cùng quan trọng với cậu. Không sớm thì muộn, Nhất Thiên cũng sẽ phải gánh lấy tổ chức từ cha, cậu nên bắt đầu quan tâm đến những vấn đề bất ngờ phát sinh như thế này.
- Hắn điên rồi. Hắn tìm mọi cách bắt em quay về Rome. Hiện tại, em không rõ hắn muốn làm gì sau khi em từ chối. Anh nghĩ liệu hắn có tiết lộ mọi chuyện không?
Nhất Thiên vò rối tóc, chứng tỏ cậu cũng khá lo lắng và không tìm được giải pháp nào.
- Anh đã hỏi thử cha rồi. Đáng tiếc là trước đây chưa từng có bất kì trường hợp nào tương tự. Chẳng ai nghĩ đến chuyện khách hàng sẽ nằng nặc yêu cầu như thế cả. Nếu xét về luật, chúng ta không có cách nào cấm cản hay can thiệp vào bất cứ hoạt động cá nhân nào của hắn ta.
- Khi anh lên nắm quyền, hãy suy nghĩ về vấn đề này một chút.
Thuỵ Du tốt bụng đề nghị. Lần đầu tiên, cô cảm thấy có chút hoang mang. Chẳng lẽ chuyện này phải do cô tự mình giải quyết hay sao. Tình huống này thật nằm ngoài dự liệu của cô rồi.
- Em không biết làm cách nào để hắn đừng nói ra mọi chuyện.
- Trì hoãn đi. Anh sẽ liên lạc nhanh nhất về tổ chức để tìm cách thay người trước khi tên đó giở trò. Nhưng mọi chuyện cần phải có sự chuẩn bị, chúng ta cần một kịch bản cho việc em nghỉ việc ở nhà Đình Dương và cả kế hoạch cho việc đưa người mới vào.
Đây là cách tốt nhất mà Nhất Thiên có thể nghĩ ra vào lúc này. Sau khi nghe xong toàn bộ kế hoạch, cảm xúc của Thuỵ Du bỗng chốc trở nên nặng nề. Ngày này đến rồi sao, chẳng lẽ cô phải rời xa Đình Dương sớm như vậy? Tình cảm trong lòng Thuỵ Du bắt đầu phản kháng, nó bắt đầu đấu tranh nhưng đáng tiếc rằng vẫn chưa đủ mạnh để đánh thắng lí trí và sự bình tĩnh của cô. Công việc, vẫn phải được đặt lên hàng đầu.
- Vậy để anh sắp xếp mọi chuyện nhé?
- Ừ. Anh cũng không về nước vội đâu. Cũng vài tháng nữa, anh còn phải ở đây đi du lịch mà.
Đây là điều Nhất Thiên mong chờ nhất sau tất cả những tháng ngày đày ải ở nhà Mộng Thy. Từ bây giờ cậu sẽ được giải thoát, được tự do.
Cảm thấy chiếc túi nhỏ đang đeo bên người rung nhẹ, Thuỵ Du không khỏi tò mò lấy điện thoại ra xem. Cô không đoán được ai có thể gọi cho mình vào giờ này. Người gọi đến là số lạ, cô hơi nhíu mày nhưng rồi cũng bắt máy.
"Thuỵ Du, ta đã tìm được người thôi miên năm đó rồi. Con muốn gặp ông ta không?"
Tay cầm điện thoại của Thuỵ Du run run. Kí ức của cô, tất cả những gì cần biết đang ở ngay phía trước. Cô không ngờ rằng mình lại có cơ hội tìm lại đoạn kí ức đã mất đó. Cố gắng áp chế sự xúc động của mình. Thuỵ Du trả lời:
- Bao giờ thì con có thể đến?
"Ngay bây giờ, nếu con rảnh."
- Dạ.
Thuỵ Du tắt máy, cô quay phắt người, vội vàng bước đến nơi Nhất Thiên đang đứng gần đó. Cô nói bằng giọng cầu khẩn.
- Edward, anh giúp em bảo vệ Đình Dương tối nay được không? Em đảm bảo đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng em nói ra yêu cầu này. Em có chuyện rất gấp. Sau hôm nay em sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa.
Trước thái độ thay đổi đột ngột của Thuỵ Du, Nhất Thiên vô cùng bất ngờ và không kịp thích ứng. Nhưng hiếm khi nào cô gái trước mặt lại rơi vào trạng thái xúc động như thế, Nhất Thiên cũng lờ mờ đoán được cô có việc quan trọng. Cậu liền gật đầu, xem như lời đồng ý.
- Em đi nhanh đi, rồi còn về sớm.
- Cảm ơn anh rất nhiều, Edward.
***
Khi chiếc taxi vừa dừng trước cổng nhà Thiên Thư, Thuỵ Du liền nhanh chóng bước xuống. Khi cô bước vào, liền có một người đàn ông lớn tuổi ngồi sẵn ở bên bàn tiếp khách. Nghe thấy tiếng bước chân vội vã, ông từ trạng thái nhắm mắt từ từ ngước mặt lên. Đôi mắt với nhiều nếp nhăn chậm rãi mở, nhìn Thuỵ Du chằm chằm.
- Đã lớn thế này rồi sao?
Câu này là người đàn ông tự lẩm bẩm một mình. Sau đó ông không màng đến Thuỵ Du nữa mà quay sang hỏi lại Thiên Thư một lần cuối cùng.
- Bà thật sự muốn như thế sao? Cho cô bé nhớ lại tất cả những gì bà đã từng tìm cách giấu đi.
Thiên Thư mệt mỏi gật đầu. Hành động tự tiện của bà năm đó là sai, bây giờ bà đang cố gắng sửa chữa lại sai lầm đó bằng mọi giá.
- Được rồi. Con vào đây.
Người đàn ông lớn tuổi bỗng chốc không còn vẻ bí ẩn và có phần hung dữ như ban đầu nữa, thái độ của ông trở nên ôn hoà hơn. Ông bước đến một căn phòng đã được chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng mở cửa rồi bước vào trong. Thuỵ Du nhìn sang Thiên Thư một lần rồi theo người phía trước đi vào căn phòng.
Căn phòng được thắp sáng bằng những ngọn nến nhỏ, đủ để tạo nên một luồng sáng vừa phải và ấm áp, không quá tối tăm. Ở giữa là một chiếc ghế dựa đã được lót sẵn đệm đầy thoải mái. Người đàn ông kéo một chiếc ghế gỗ nhỏ đến giữa phòng rồi ngồi xuống, đồng thời ra hiệu cho Thuỵ Du đến bên chiếc ghế đã được chuẩn bị chu đáo.
Sau khi Thuỵ Du ổn định lại tự thế của mình, tìm một vị trí thoải mái nhất. Sau đó người đàn ông liền hỏi lại một lần nữa:
- Con muốn nhớ lại tất cả mọi chuyện sao?
- Dạ. - Thuỵ Du khẳng định.
- Được rồi. Bây giờ con hãy chọn một tư thế thật thoải mái, hoàn toàn thả lỏng bản thân và nhắm mắt lại.
Thuỵ Du làm theo lời người đàn ông hướng dẫn. Cô tựa người vào lưng ghế, hai tay thả lỏng đặt ngay ngắn hai bên rồi từ từ nhắm mắt. Sau đó cô thả lỏng bản thân mình. Người đàn ông lặng im quan sát từng cử chỉ của Thuỵ Du, đến một lúc thích hợp, ông ta liền bắt đầu.
Trong không gian yên tĩnh, Thuỵ Du bắt đầu nghe thấy một điệu nhạc đồng quê rất nhẹ, rất xa, nhưng lại văng vẳng bên tai không thể nào dừng lại. Cô cảm thấy bản thân mình dường như trôi theo điệu nhạc kì lạ đó, bên tai là câu nói của người đàn ông liên tục được lặp lại:
- Hãy thư giãn đi nào...
Sau đó giọng nói ấy nhẹ dần, nhẹ dần. Thuỵ Du bị đoạn nhạc kì lạ ru ngủ. Và cô bắt đầu mơ. Thật ra cũng không rõ là mơ hay thật, bởi tất cả mọi thứ đều rõ ràng hơn bất kì giấc mơ nào của cô trước đó. Thuỵ Du nhìn thấy hai đứa trẻ song sinh, có gương mặt giống nhau đến tám phần. Hai đứa trẻ đó đều có đôi mắt màu hổ phách, và dường như một trong hai mang chính hình dáng của cô lúc nhỏ.
Hai đứa trẻ này được mọi người xung quanh gọi là Khải Ân và Thiên Ân, vốn dĩ chúng rất ghét nhau. Mỗi lần cha của chúng đi làm xa về thường mang theo những món quà, thế nhưng cả hai không ai nhường ai. Tranh giành, đánh nhau, chọc phá lẫn nhau là điều cả hai làm hằng ngày. Thậm chí người ngoài nhìn vào cũng rất ngạc nhiên, vì sao hai anh em này có thể ghét nhau đến thế.
Thời gian dần trôi qua, đến một ngày nọ, Thiên Ân chạy ra đường chơi, suýt nữa thì bị tai nạn nhưng đúng lúc đó thì Khải Ân đã nhanh chóng xuất hiện để kéo em mình khỏi vòng vây tử thần. Từ đó, Thiên Ân không còn ghét anh mình nữa. Cô bé bắt đầu ngoan hơn, luôn bám theo Khải Ân, dùng mọi cách để cậu chú ý đến mình dù cho Khải Ân không hề vui vẻ với điều này. Một ngày kia, Khải Ân đẩy ngã Thiên Ân, vô tình khiến cô bé bị phỏng, phải mang theo vết sẹo xấu xí đến hết đời. Kể từ sau sự kiện đó, Khải Ân bắt đầu hối hận, cậu bắt đầu thay đổi, cậu yêu thương em mình hơn bất cứ điều gì trên đời.
Cuộc sống vẫn tiếp tục vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, mọi người trong gia đình không còn thấy cảnh hai đứa trẻ song sinh này đánh nhau nữa, thay vào đó là một khung cảnh vô cùng hoà thuận và ấm áp. Vài tuần sau đó, cha mẹ của hai đứa trẻ phải đi công tác xa nhà, dù cho cả gia tộc bọn họ đều sống cùng nhau trên một khu đất nhưng ai cũng có việc của mình, không ai chơi đùa cùng hai đứa trẻ, chúng bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Và rồi Khải Ân đưa ra lời đề nghị trốn nhà đi chơi và nhanh chóng nhận được sự đồng ý từ em mình.
Sau một hồi nỗ lực vất vả, cuối cùng hai đứa trẻ cũng trốn được ra ngoài. Thế giới phía sau hàng rào cao ngất vô cùng rộng lớn và mới lạ với hai đứa trẻ 6 tuổi. Bọn chúng đi khắp nơi, càng ngày càng xa ngôi nhà của mình, mãi cho đến lúc chẳng thể tìm được đường về nhà nữa. Khải Ân dắt theo Thiên Ân đi lang thang khắp nơi suốt 1 ngày mà không tìm được thức ăn, cậu bé dường như rơi vào tuyệt vọng, sắp không chịu nổi nữa. Đúng lúc đó thì Thiên Ân chạy đi đâu mất, Khải Ân cũng không còn sức mà đuổi theo, cậu bé chỉ biết ngồi một chỗ mà chờ chết. Vài tiếng sau thì Thiên Ân quay về với thức ăn trên tay. Nhưng Khải Ân không biết đây là thứ mà em gái mình đã dùng toàn bộ tính mạng của mình để đổi về.
Rồi bọn người đó đến, bọn chúng ra tay vô cùng tàn nhẫn với một đứa trẻ 6 tuổi. Tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng van xin vang lên ở khắp nơi. Đêm đó trời mưa, Thiên Ân cảm thấy mình đang chết. Cô bé nằm giữa mặt đường, anh trai đã đi mất rồi. Lúc nãy Khải Ân còn ở đó, bây giờ cậu bé đã đi rồi, cô chỉ còn lại một mình mà thôi. Thiên Ân đau quá, không thể cử động được, lúc này không có bất kì ai ở bên cạnh nó cả, chỉ có bóng tối, có mưa, có máu và có nước mắt. Nó sợ cảm giác này, nó sẽ chết sao? Không, mẹ đã từng nói với nó rằng, chỉ có những người nào lớn tuổi như ông Hai làm vườn mới phải chết. Bởi vì ông già rồi, ông sống đã đủ và ông muốn ra đi. Nhưng nó còn nhỏ lắm, nó chỉ mới 6 tuổi thôi. Nó không muốn chết.
Trong giây phút tuyệt vọng nhất, Thiên Ân nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm, những giọt mưa nặng hạt rơi vào mắt nó rồi hoà theo nước mắt trào ra ngoài. Nó nghĩ về ba, về mẹ, về các thành viên khác trong đại gia tộc của mình. Rồi nó sẽ không được gặp ai nữa. Khải Ân, anh trai của nó, niềm hi vọng duy nhất của nó cũng đã bỏ đi rồi. Nó phải chết mà không có ai bên cạnh, mãi mãi không có ai bên cạnh...
Thuỵ Du choàng tỉnh, cô trừng mắt nhìn thẳng về khoảng không phía trước. Đó chỉ là một trần nhà cũ với những vết nứt chằn chịt mạng nhện. Không có bóng tối, không có mưa, không có máu, không có nước mắt và cô đang sống. Thuỵ Du hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra thật nhẹ, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Cuối cùng cô cũng đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, cô đã tìm lại được kí ức của mình. Thì ra, cô không phải là trẻ mồ cô, thì ra cô cũng có gia đình, cô cũng có cha và mẹ. Cô còn có một người anh trai. Chuỗi kí ức 6 năm hạnh phúc đó lại kết thúc bằng cái chết, một cái chết trong tuyệt vọng và đơn độc một mình.
Thuỵ Du thần người ra một lúc rồi bật khóc nức nở. Cô không rõ cảm xúc của mình lúc này là gì. Sợ hãi hay vui mừng, lo lắng hay hạnh phúc. Cô cũng không biết. Người đàn ông lớn tuổi đã quay trở lại. Thiên Thư bước theo phía sau ông, nhìn cảnh Thuỵ Du khóc, lòng bà đau như cắt. Liệu quyết định này là đúng hay sai đây.
- Con có hối hận không? Vì đã cố nhớ ra nó.
Đáp lại lời của người đàn ông là cái lắc đầu của Thuỵ Du, cô không hối hận, không bao giờ hối hận vì lựa chọn này. Dẫu cho nó chẳng thay đổi được bất kì điều gì, nhưng ít nhất cô biết mình là ai, chỉ cần như thế thôi là được rồi.
Trời đã bắt đầu về khuya nên Thuỵ Du xin phép về sớm. Cô vừa bước ra khỏi cửa liền muốn gục ngã. Chẳng hiểu vì sao lúc này cô lại trở nên yếu đuối như thế, nhưng mỗi lần nghĩ về gia đình cô lại không cầm lòng được. Những ngày tháng đó dường như đã quá xa rồi, cô chẳng thể nào quay trở về được nữa.
Trước khi gục ngã một lần nữa, đã có một người đỡ được Thuỵ Du. Hắn liền kéo cô vào lòng mà ôm lấy thật chặt. Đình Dương vỗ nhẹ vào lưng Thuỵ Du như một lời an ủi. Hắn cứ đứng bất động một chỗ và ôm lấy Thuỵ Du như thế, để cô khóc cho thật to, để trút đi hết những nỗi phiền muộn. Hắn không cần biết vì sao cô khóc, chỉ cần có thể trở thành bờ vai vững chắc cho cô tựa vào mỗi lúc yếu lòng như thế là đã đủ rồi.
- Cứ khóc đi, anh luôn bên cạnh em...
=====
[Tình hình là chap này mình có dùng một chi tiết là "thôi miên" để xóa cũng như khôi phục kí ức. Thì thật sự chi tiết này nó cũng hơi ảo một chút nhưng khi tìm trên GG thì cũng có đề cập đến vấn đề này. Nó được xem như là có thật vậy. Còn về cả quá trình thôi miên thì mình xin được giải thích luôn.
Vì đây là một trong những hoạt động không được công bố chính thức trên báo đài nên chẳng có thông tin và cách làm nào chính thức cả. Mình tả chủ yếu theo sự tưởng tượng và góp nhặt từ mấy phim giả tưởng thôi. Đừng tin quá nhiều vào đoạn đó nhe ^^ ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.