Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng
Chương 76: Song theo đuổi hạnh phúc là bản năng của con người
Tĩnh Chu Tiểu Yêu
18/08/2023
Trảm tình.
Là cửa ải khó khăn nhất của đạo Vô Tình.
Phải động tâm trước mới có thể sinh tình rồi trảm tình.
Tuy cung chủ Vọng Nguyệt đã sẵn sàng hy sinh vì tình thế hiện tại, nhưng Nguyễn Minh Trì không thể nào đồng ý.
Huống chi y đã có phân thân đang trải qua khảo nghiệm tình yêu, hơn nữa bản thể cũng đang chịu dày vò đau đớn, sau khi trảm tình còn cần một thời gian dài rèn luyện củng cố mới có sức chiến đấu với Quý Hạo.
Bây giờ đại chiến sắp xảy ra, y đâu còn thời gian đề cao tu vi.
Tất nhiên là từ chối.
Cung chủ Vọng Nguyệt đầy hiên ngang lẫm liệt, sau khi bị từ chối còn cố gắng khuyên nhủ một lần nữa nhưng bị Nguyễn Minh Trì giơ tay cắt ngang, thế là nàng ta không nói nữa mà vẻ mặt không cam lòng rời đi.
Song chẳng được bao lâu, cung chủ Vọng Nguyệt đã dẫn theo các nữ đệ tử của mình chuẩn bị gõ cửa doanh trại của Nguyễn Minh Trì, hệt như tú bà định gõ cửa của Nguyễn Minh Trì.
“…”
Nguyễn Minh Trì thiết lập cấm chế bên ngoài lều, cung chủ Vọng Nguyệt xông vào không được, hai bên giằng co một hồi lâu, cung chủ Vọng Nguyệt rốt cuộc vẫn rời đi.
Nguyễn Minh Trì khuếch tán thần thức đuổi theo cung chủ Vọng Nguyệt đang đi xa, quả nhiên rốt cuộc thấy cung chủ Vọng Nguyệt và các vị chưởng môn đứng đầu tiên giới hội hợp, bảo các đệ tử lui ra ngoài, sau đó thiết lập cấm chế, nói như vậy…
Tu vi của Nguyễn Minh Trì cao hơn bọn họ rất nhiều, khéo léo dùng thủ đoạn là có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, trước đây Nguyễn Minh Trì chưa bao giờ có hứng thú với mấy chuyện này nhưng hôm nay thì khác.
…
“Nếu trảm tình dễ dàng giải quyết như vậy, người trong thiên hạ đều đã tu đạo Vô Tình.”
“Tiên tôn không đồng ý đã nằm trong dự đoán của lão hủ.”
“Song nếu không kết tình duyên thì làm sao trảm tình? Cho dù tình yêu nảy sinh từ dục thì cũng là một loại tình, tiên tôn không muốn vướng vào tình, vậy chúng ta phải làm sao đây. Hơn nữa cung chủ Vọng Nguyệt xả thân vì nghĩa, thậm chí không tiếc hủy hoại cơ thể thuần âm làm cho tu vi giảm mạnh, tiên tôn còn cố chấp như vậy, kẻ địch đã ngay trước mặt rồi giờ phải làm sao cho phải đây?”
“Xuỵt…”
Khi Nguyễn Minh Trì thu hồi thần thức về, đầu vẫn còn đau nhức, thần thức của y vừa bị phong ấn vừa bị cướp đi, cơ bản đã thiếu đi một phần năm, hơn nữa lúc nào cũng đau đầu.
Tuy nói chỉ cần linh thức còn thì thần thức có thể chậm rãi tu luyện trở lại nhưng trong khoảng thời gian này, y luôn bị thần thức chấn thương quấy nhiễu, thậm chí tu luyện cũng không thể đề cao.
Quả nhiên vẫn phải trảm tình mới được.
Thật ra mấy ngày nay, Nguyễn Minh Trì đã suy nghĩ cẩn thận, không bằng chia sẽ những hình ảnh trong đầu trở thành một cơ hội để trảm tình, nếu mình có thể hiểu thấu, nói không chừng đạo Vô Tình cũng có thể thành công.
Chỉ là vừa chạm vào ký ức đó y liền do dự không yên, hình ảnh trực tiếp ngày hôm đó quá gây chấn động đến mức Nguyễn Minh Trì cảm thấy đạo tâm của mình cũng bị ảnh hưởng.
Song cuối cùng, Nguyễn Minh Trì vẫn mở khóa ký ức đã phong ấn đó… suy cho cùng, đạo tâm của người tu luyện là đối diện với lòng mình, nếu ngược dòng, từng bước vượt qua chông gai, cùng trời tranh mệnh mới chính là đạo tâm của người tu đạo.
Nguyễn Minh Trì vừa giải phong ấn thì Quý Hạo đã cảm giác được.
Hắn thiết lập một cấm chế trong cơ thể của Nguyễn Minh Trì, lấy bản thân làm môi giới kết nối Nguyễn Minh Trì và Nguyễn Tiên Nhi với nhau, kết nối thức hải của cả hai với nhau, tất nhiên cũng khiến suy nghĩ của họ được chia sẻ với nhau.
Đương nhiên, cảm xúc và ký ức của Nguyễn Tiên Nhi hoàn toàn bị Quý Hạo “lọc” nên chỉ có thần thức thuần túy để lấp đầy cơ thể không có căn cơ của cậu.
Còn Nguyễn Minh Trì, tất nhiên là hắn cố ý đấy.
Hắn muốn cho y thấy, tất cả những gì hắn muốn cho y thấy.
Phong ấn mở ra, Quý Hạo phát hiện ngay, một giây sau liền nâng cằm Nguyễn Tiên Nhi, hôn lên môi y.
Nguyễn Tiên Nhi là một nhân vật giống như Lâm muội muội, thân thể yếu ớt, hở một tí là tắt thở, tình cảm của hắn dành cho y xuất phát từ người yêu ba đời, nhưng nói thật tính cách của Nguyễn Tiên Nhi này thực sự không phải kiểu người mà hắn thích, nhưng bản thân tình yêu đã bù đắp tất cả, hắn có thể dùng ánh mắt trân trọng để làm bạn lâu dài với y.
Ký ức của Quý Hạo khôi phục, lẽ ra phải ghét sự tồn tại giống như con rối bên cạnh này, nhưng tình cảm mà hắn dành cho y trong thế giới nhỏ đều là thật, chỉ cần nghĩ đến người mình yêu thương trong thế giới nhỏ đều là Nguyễn Tiên Nhi này thì hắn không thể nào giận nổi.
Vợ chồng yêu nhau cãi nhau thì làm sao đây? Cũng chỉ có thể giày vò trên giường, nhìn y khó chịu rơi nước mắt sau đó lại sung sướng đến ngất đi, Quý Hạo cũng không còn giận được bao nhiêu nữa.
Hiện giờ chỉ còn lại người khởi xướng kia, mặc kệ người nọ là ai nếu đã đào cái hố sâu như vậy cho hắn leo lên, hắn nhất định sẽ không để cho người nọ sống yên ổn.
Cho nên biết rõ Nguyễn Minh Trì đang tu luyện đạo Vô Tình, Quý Hạo liền đè Nguyễn Tiên Nhi xuống ngay lúc đối phương giải trừ phong ấn.
Nguyễn Tiên Nhi kêu lên: “Sao chàng lại…”
Còn chưa nói xong, chẳng mấy chốc đã không còn âm thanh.
Nguyễn Minh Trì bên kia sốc đến thừ người ra.
Quý Hạo hắn là chó à? Sao lúc nào cũng làm loại chuyện này? Mấy ngày nay khi mình phong ấn thức hải thì chẳng lẽ lúc nào cũng đang… thân mật với Nguyễn Tiên Nhi, phân thân của y!
Đuôi mắt Nguyễn Minh Trì hiện lên vết đỏ nhàn nhạt, phớt lờ những suy nghĩ đắng chát xa lạ vô cùng với y, trong tay bấm pháp quyết, miệng niệm chú tĩnh tâm định chống lại cơn sóng này.
Nếu đã lựa chọn đối mặt, tự nhiên cũng phải chấp nhận giây phút này, y tin tưởng nếu mình có thể kiên trì đến cùng như một tảng đá thì y sẽ cách trảm tình không còn xa nữa.
Ban đầu vẫn còn ổn.
Nguyễn Minh Trì đã tu luyện đạo Vô Tình rất nhiều năm nên rất rõ ràng những chuyện này đều xảy ra với một người khác, tuy y có cùng cảm giác nhưng dù sao y vẫn có ý thức tỉnh táo rõ ràng của mình, vậy nên sau cơn hoảng loạn ban đầu, chú tĩnh tâm đã thành công giúp đỡ y ổn định tinh thần.
Quý Hạo đảm nhận chức năng“ trạm chuyển tiếp” và “mạng lưới qua mạng”, suýt nữa không thể tiếp tục thực hiện khi chú tĩnh tâm vang lên bên tai.
Giống như đột nhiên bị nhốt trong tủ lạnh, nhiệt độ cơ thể đột ngột giảm xuống khoảng 20 độ, lạnh đến mức ngay cả máu cũng mơ hồ đọng lại.
Chậc!
Tên Nguyễn Minh Trì này vô cùng tàn nhẫn với bản thân, lại dùng đại chú như vậy, bên này hắn cũng cảm thấy rét lạnh, chắc mạch máu của y cũng sắp đông cứng rồi.
Người tu đạo Vô Tình quả nhiên là người điên, ngay cả bản thân cũng không buông tha.
Quý Hạo mỉm cười, hôn lên môi Nguyễn Tiên Nhi nói: “Không có gì.” Chỉ là hôm nay em sẽ vất vả rồi.
Nguyễn Tiên Nhi nhíu mày: “Nhưng hôm nay em không có tâm trạng.”
Quý Hạo thầm hiểu rõ biết rằng nhất định không thể để cho Nguyễn Minh Trì phát hiện sự thật ý thức của mình lúc nào cũng bị nhìn trộm, thế là hắn kiềm chế tâm tư, ngăn chú ngữ thanh tâm bên ngoài màng nhĩ, hôn nhẹ Nguyễn Tiên Nhi.
Cảm giác của băng và lửa lan tỏa trong cơ thể Nguyễn Minh Trì, gần như thiêu rụi y như hành quyết.
Y vốn tưởng mình đã có chuẩn bị, niệm chú thanh tâm thì sẽ có thể phớt lờ mọi thứ trong đầu.
Nhưng cảm giác mà Nguyễn Tiên Nhi truyền tới quá mạnh mẽ, đó là một loại cảm giác sung sướng và hạnh phúc mãnh liệt, cảm giác được người mình yêu ôm lòng giống như ánh sáng ấm áp nhất trong ma giới tối tăm và linh khí khan hiếm nhất, giống như cá trở lại trong nước sinh ra cảm giác cảm giác hân hoan nhảy nhót đến từ bản năng.
Tình yêu sâu đậm rơi vào trái tim Nguyễn Minh Trì, quả thực ấm áp nóng lên, nóng đến mức trái tim y như trở thành vật chất mềm mại nào đó, nhẹ nhàng lay động, sau đó lại ào ào chảy xuôi xuống, tưới ướt bùn đất khô cằn của Nguyễn Minh Trì, lầy lội đến mức không thể phân biệt được nhau.
Có một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, y giống như thay đổi vị trí với phân thân kia một lần nữa, ôm lấy tình yêu của y, ôm lấy ánh mặt trời, cuốn theo chút hào quang đó, chìm xuống, cảm nhận niềm hạnh phúc vui sướng này.
Đạo Vô Tình là cắt đứt tình yêu.
Song theo đuổi hạnh phúc là bản năng của con người.
Nếu chỉ là đau đớn hay chỉ tình dục thôi cũng không sao, nhưng cảm xúc vui vẻ hạnh phúc của phân thân đã làm chín hạt giống ma trong lòng Nguyễn Minh Trì, tuy nó vẫn còn ẩn sâu trong lòng đất nhưng rễ của nó đã đâm vào tận sâu bên trong.
Nguyễn Minh Trì không phát hiện nguy cơ sắp đến, y bị niềm vui này lây nhiễm, sau đó nhìn thấy tình yêu trong mắt Quý Hạo.
Không phải dâm tà, chỉ có tình cảm chân thật và thuần túy nhất, hắn nhìn chăm chú vào y, âu yếm vuốt ve khuôn mặt của y, hôn lên trán và mắt y, nhìn thấy hình bóng của mình trong đôi mắt đen láy ấy.
Ánh mắt tán loạn và khuôn mặt trầm mê, sau đó cười…
Đột nhiên Nguyễn Minh Trì bừng tỉnh, trái tim đập nhanh hơn trước truyền đến cảm giác khó hiểu, không thể nào diễn tả được, hệt như mũi kim dày đặc đâm vào trái tim, sau đó lại bị bàn tay to lớn vô hình không nhìn thấy nắm chặt từng chút một.
Trong chốc lát bị ngạt thở.
Nguyễn Minh Trì lo lắng lắc đầu, không hiểu đó là loại cảm giác gì nhưng theo bản năng rất không thích.
Ngón tay y bấm pháp quyết càng mạnh, móng tay đâm vào trong thịt, dường như loại đau đớn này mới có thể xua đuổi loại khó chịu, âm thanh niệm chú thanh tâm càng lớn hơn, thậm chí còn khơi dậy linh khí xung quanh, hóa thành nhánh băng bén nhọn, đâm vào kinh mạch của y.
Đau!
Là nỗi đau của cơ thể.
Nhưng trái tim lại bị chia làm hai nửa, một nửa là cảm giác không biết tên đó, một nửa còn lại là khoái cảm cực độ.
Sau khi cơn bão đi qua, cơ thể Nguyễn Minh Trì lại ướt đẫm mồ hôi, y cụp mắt nhìn thoáng qua rồi cau mày thật chặt.
Y biết sự thay đổi đó là gì, nhưng sao y không thể kìm nén nó mặc dù cơ thể y rất đau?
Y cắn môi dùng đau đớn nguyên thủy nhất để làm cho mình tỉnh táo, sau đó cầm chú tịnh thân, tẩy rửa thân thể.
Nhưng trong đầu, bản thân cũng đã bị thiên ma đó ôm lấy.
Trong lòng đột nhiên sinh ra chút khiếp đảm, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng y rất sợ bên kia lại làm thêm một lần nữa.
Cũng may thiên ma chỉ ôm phân thân của y bế vào trong nước ấm, chìm xuống, khi cơ thể truyền đến cảm giác ấm ấp, y chỉ ngồi một mình trong căn lều trống và lạnh lẽo, dường như ngay cả không khí cũng đông cứng lại.
Rất ấm.
Nhưng cũng rất lạnh.
Kinh mạch và đầu đều đau âm ỉ.
Còn Nguyễn Tiên Nhi lại được người nọ nhẹ nhàng ôm lấy, cánh tay cường tráng vòng lại từ phía sau, kèm theo một mùi thơm ấm áp, nam nhân dịu giọng hỏi bên tai: “Không sao chứ?”
Nguyễn Minh Trì thoáng rùng mình, lạnh quá…
Là cửa ải khó khăn nhất của đạo Vô Tình.
Phải động tâm trước mới có thể sinh tình rồi trảm tình.
Tuy cung chủ Vọng Nguyệt đã sẵn sàng hy sinh vì tình thế hiện tại, nhưng Nguyễn Minh Trì không thể nào đồng ý.
Huống chi y đã có phân thân đang trải qua khảo nghiệm tình yêu, hơn nữa bản thể cũng đang chịu dày vò đau đớn, sau khi trảm tình còn cần một thời gian dài rèn luyện củng cố mới có sức chiến đấu với Quý Hạo.
Bây giờ đại chiến sắp xảy ra, y đâu còn thời gian đề cao tu vi.
Tất nhiên là từ chối.
Cung chủ Vọng Nguyệt đầy hiên ngang lẫm liệt, sau khi bị từ chối còn cố gắng khuyên nhủ một lần nữa nhưng bị Nguyễn Minh Trì giơ tay cắt ngang, thế là nàng ta không nói nữa mà vẻ mặt không cam lòng rời đi.
Song chẳng được bao lâu, cung chủ Vọng Nguyệt đã dẫn theo các nữ đệ tử của mình chuẩn bị gõ cửa doanh trại của Nguyễn Minh Trì, hệt như tú bà định gõ cửa của Nguyễn Minh Trì.
“…”
Nguyễn Minh Trì thiết lập cấm chế bên ngoài lều, cung chủ Vọng Nguyệt xông vào không được, hai bên giằng co một hồi lâu, cung chủ Vọng Nguyệt rốt cuộc vẫn rời đi.
Nguyễn Minh Trì khuếch tán thần thức đuổi theo cung chủ Vọng Nguyệt đang đi xa, quả nhiên rốt cuộc thấy cung chủ Vọng Nguyệt và các vị chưởng môn đứng đầu tiên giới hội hợp, bảo các đệ tử lui ra ngoài, sau đó thiết lập cấm chế, nói như vậy…
Tu vi của Nguyễn Minh Trì cao hơn bọn họ rất nhiều, khéo léo dùng thủ đoạn là có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, trước đây Nguyễn Minh Trì chưa bao giờ có hứng thú với mấy chuyện này nhưng hôm nay thì khác.
…
“Nếu trảm tình dễ dàng giải quyết như vậy, người trong thiên hạ đều đã tu đạo Vô Tình.”
“Tiên tôn không đồng ý đã nằm trong dự đoán của lão hủ.”
“Song nếu không kết tình duyên thì làm sao trảm tình? Cho dù tình yêu nảy sinh từ dục thì cũng là một loại tình, tiên tôn không muốn vướng vào tình, vậy chúng ta phải làm sao đây. Hơn nữa cung chủ Vọng Nguyệt xả thân vì nghĩa, thậm chí không tiếc hủy hoại cơ thể thuần âm làm cho tu vi giảm mạnh, tiên tôn còn cố chấp như vậy, kẻ địch đã ngay trước mặt rồi giờ phải làm sao cho phải đây?”
“Xuỵt…”
Khi Nguyễn Minh Trì thu hồi thần thức về, đầu vẫn còn đau nhức, thần thức của y vừa bị phong ấn vừa bị cướp đi, cơ bản đã thiếu đi một phần năm, hơn nữa lúc nào cũng đau đầu.
Tuy nói chỉ cần linh thức còn thì thần thức có thể chậm rãi tu luyện trở lại nhưng trong khoảng thời gian này, y luôn bị thần thức chấn thương quấy nhiễu, thậm chí tu luyện cũng không thể đề cao.
Quả nhiên vẫn phải trảm tình mới được.
Thật ra mấy ngày nay, Nguyễn Minh Trì đã suy nghĩ cẩn thận, không bằng chia sẽ những hình ảnh trong đầu trở thành một cơ hội để trảm tình, nếu mình có thể hiểu thấu, nói không chừng đạo Vô Tình cũng có thể thành công.
Chỉ là vừa chạm vào ký ức đó y liền do dự không yên, hình ảnh trực tiếp ngày hôm đó quá gây chấn động đến mức Nguyễn Minh Trì cảm thấy đạo tâm của mình cũng bị ảnh hưởng.
Song cuối cùng, Nguyễn Minh Trì vẫn mở khóa ký ức đã phong ấn đó… suy cho cùng, đạo tâm của người tu luyện là đối diện với lòng mình, nếu ngược dòng, từng bước vượt qua chông gai, cùng trời tranh mệnh mới chính là đạo tâm của người tu đạo.
Nguyễn Minh Trì vừa giải phong ấn thì Quý Hạo đã cảm giác được.
Hắn thiết lập một cấm chế trong cơ thể của Nguyễn Minh Trì, lấy bản thân làm môi giới kết nối Nguyễn Minh Trì và Nguyễn Tiên Nhi với nhau, kết nối thức hải của cả hai với nhau, tất nhiên cũng khiến suy nghĩ của họ được chia sẻ với nhau.
Đương nhiên, cảm xúc và ký ức của Nguyễn Tiên Nhi hoàn toàn bị Quý Hạo “lọc” nên chỉ có thần thức thuần túy để lấp đầy cơ thể không có căn cơ của cậu.
Còn Nguyễn Minh Trì, tất nhiên là hắn cố ý đấy.
Hắn muốn cho y thấy, tất cả những gì hắn muốn cho y thấy.
Phong ấn mở ra, Quý Hạo phát hiện ngay, một giây sau liền nâng cằm Nguyễn Tiên Nhi, hôn lên môi y.
Nguyễn Tiên Nhi là một nhân vật giống như Lâm muội muội, thân thể yếu ớt, hở một tí là tắt thở, tình cảm của hắn dành cho y xuất phát từ người yêu ba đời, nhưng nói thật tính cách của Nguyễn Tiên Nhi này thực sự không phải kiểu người mà hắn thích, nhưng bản thân tình yêu đã bù đắp tất cả, hắn có thể dùng ánh mắt trân trọng để làm bạn lâu dài với y.
Ký ức của Quý Hạo khôi phục, lẽ ra phải ghét sự tồn tại giống như con rối bên cạnh này, nhưng tình cảm mà hắn dành cho y trong thế giới nhỏ đều là thật, chỉ cần nghĩ đến người mình yêu thương trong thế giới nhỏ đều là Nguyễn Tiên Nhi này thì hắn không thể nào giận nổi.
Vợ chồng yêu nhau cãi nhau thì làm sao đây? Cũng chỉ có thể giày vò trên giường, nhìn y khó chịu rơi nước mắt sau đó lại sung sướng đến ngất đi, Quý Hạo cũng không còn giận được bao nhiêu nữa.
Hiện giờ chỉ còn lại người khởi xướng kia, mặc kệ người nọ là ai nếu đã đào cái hố sâu như vậy cho hắn leo lên, hắn nhất định sẽ không để cho người nọ sống yên ổn.
Cho nên biết rõ Nguyễn Minh Trì đang tu luyện đạo Vô Tình, Quý Hạo liền đè Nguyễn Tiên Nhi xuống ngay lúc đối phương giải trừ phong ấn.
Nguyễn Tiên Nhi kêu lên: “Sao chàng lại…”
Còn chưa nói xong, chẳng mấy chốc đã không còn âm thanh.
Nguyễn Minh Trì bên kia sốc đến thừ người ra.
Quý Hạo hắn là chó à? Sao lúc nào cũng làm loại chuyện này? Mấy ngày nay khi mình phong ấn thức hải thì chẳng lẽ lúc nào cũng đang… thân mật với Nguyễn Tiên Nhi, phân thân của y!
Đuôi mắt Nguyễn Minh Trì hiện lên vết đỏ nhàn nhạt, phớt lờ những suy nghĩ đắng chát xa lạ vô cùng với y, trong tay bấm pháp quyết, miệng niệm chú tĩnh tâm định chống lại cơn sóng này.
Nếu đã lựa chọn đối mặt, tự nhiên cũng phải chấp nhận giây phút này, y tin tưởng nếu mình có thể kiên trì đến cùng như một tảng đá thì y sẽ cách trảm tình không còn xa nữa.
Ban đầu vẫn còn ổn.
Nguyễn Minh Trì đã tu luyện đạo Vô Tình rất nhiều năm nên rất rõ ràng những chuyện này đều xảy ra với một người khác, tuy y có cùng cảm giác nhưng dù sao y vẫn có ý thức tỉnh táo rõ ràng của mình, vậy nên sau cơn hoảng loạn ban đầu, chú tĩnh tâm đã thành công giúp đỡ y ổn định tinh thần.
Quý Hạo đảm nhận chức năng“ trạm chuyển tiếp” và “mạng lưới qua mạng”, suýt nữa không thể tiếp tục thực hiện khi chú tĩnh tâm vang lên bên tai.
Giống như đột nhiên bị nhốt trong tủ lạnh, nhiệt độ cơ thể đột ngột giảm xuống khoảng 20 độ, lạnh đến mức ngay cả máu cũng mơ hồ đọng lại.
Chậc!
Tên Nguyễn Minh Trì này vô cùng tàn nhẫn với bản thân, lại dùng đại chú như vậy, bên này hắn cũng cảm thấy rét lạnh, chắc mạch máu của y cũng sắp đông cứng rồi.
Người tu đạo Vô Tình quả nhiên là người điên, ngay cả bản thân cũng không buông tha.
Quý Hạo mỉm cười, hôn lên môi Nguyễn Tiên Nhi nói: “Không có gì.” Chỉ là hôm nay em sẽ vất vả rồi.
Nguyễn Tiên Nhi nhíu mày: “Nhưng hôm nay em không có tâm trạng.”
Quý Hạo thầm hiểu rõ biết rằng nhất định không thể để cho Nguyễn Minh Trì phát hiện sự thật ý thức của mình lúc nào cũng bị nhìn trộm, thế là hắn kiềm chế tâm tư, ngăn chú ngữ thanh tâm bên ngoài màng nhĩ, hôn nhẹ Nguyễn Tiên Nhi.
Cảm giác của băng và lửa lan tỏa trong cơ thể Nguyễn Minh Trì, gần như thiêu rụi y như hành quyết.
Y vốn tưởng mình đã có chuẩn bị, niệm chú thanh tâm thì sẽ có thể phớt lờ mọi thứ trong đầu.
Nhưng cảm giác mà Nguyễn Tiên Nhi truyền tới quá mạnh mẽ, đó là một loại cảm giác sung sướng và hạnh phúc mãnh liệt, cảm giác được người mình yêu ôm lòng giống như ánh sáng ấm áp nhất trong ma giới tối tăm và linh khí khan hiếm nhất, giống như cá trở lại trong nước sinh ra cảm giác cảm giác hân hoan nhảy nhót đến từ bản năng.
Tình yêu sâu đậm rơi vào trái tim Nguyễn Minh Trì, quả thực ấm áp nóng lên, nóng đến mức trái tim y như trở thành vật chất mềm mại nào đó, nhẹ nhàng lay động, sau đó lại ào ào chảy xuôi xuống, tưới ướt bùn đất khô cằn của Nguyễn Minh Trì, lầy lội đến mức không thể phân biệt được nhau.
Có một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, y giống như thay đổi vị trí với phân thân kia một lần nữa, ôm lấy tình yêu của y, ôm lấy ánh mặt trời, cuốn theo chút hào quang đó, chìm xuống, cảm nhận niềm hạnh phúc vui sướng này.
Đạo Vô Tình là cắt đứt tình yêu.
Song theo đuổi hạnh phúc là bản năng của con người.
Nếu chỉ là đau đớn hay chỉ tình dục thôi cũng không sao, nhưng cảm xúc vui vẻ hạnh phúc của phân thân đã làm chín hạt giống ma trong lòng Nguyễn Minh Trì, tuy nó vẫn còn ẩn sâu trong lòng đất nhưng rễ của nó đã đâm vào tận sâu bên trong.
Nguyễn Minh Trì không phát hiện nguy cơ sắp đến, y bị niềm vui này lây nhiễm, sau đó nhìn thấy tình yêu trong mắt Quý Hạo.
Không phải dâm tà, chỉ có tình cảm chân thật và thuần túy nhất, hắn nhìn chăm chú vào y, âu yếm vuốt ve khuôn mặt của y, hôn lên trán và mắt y, nhìn thấy hình bóng của mình trong đôi mắt đen láy ấy.
Ánh mắt tán loạn và khuôn mặt trầm mê, sau đó cười…
Đột nhiên Nguyễn Minh Trì bừng tỉnh, trái tim đập nhanh hơn trước truyền đến cảm giác khó hiểu, không thể nào diễn tả được, hệt như mũi kim dày đặc đâm vào trái tim, sau đó lại bị bàn tay to lớn vô hình không nhìn thấy nắm chặt từng chút một.
Trong chốc lát bị ngạt thở.
Nguyễn Minh Trì lo lắng lắc đầu, không hiểu đó là loại cảm giác gì nhưng theo bản năng rất không thích.
Ngón tay y bấm pháp quyết càng mạnh, móng tay đâm vào trong thịt, dường như loại đau đớn này mới có thể xua đuổi loại khó chịu, âm thanh niệm chú thanh tâm càng lớn hơn, thậm chí còn khơi dậy linh khí xung quanh, hóa thành nhánh băng bén nhọn, đâm vào kinh mạch của y.
Đau!
Là nỗi đau của cơ thể.
Nhưng trái tim lại bị chia làm hai nửa, một nửa là cảm giác không biết tên đó, một nửa còn lại là khoái cảm cực độ.
Sau khi cơn bão đi qua, cơ thể Nguyễn Minh Trì lại ướt đẫm mồ hôi, y cụp mắt nhìn thoáng qua rồi cau mày thật chặt.
Y biết sự thay đổi đó là gì, nhưng sao y không thể kìm nén nó mặc dù cơ thể y rất đau?
Y cắn môi dùng đau đớn nguyên thủy nhất để làm cho mình tỉnh táo, sau đó cầm chú tịnh thân, tẩy rửa thân thể.
Nhưng trong đầu, bản thân cũng đã bị thiên ma đó ôm lấy.
Trong lòng đột nhiên sinh ra chút khiếp đảm, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng y rất sợ bên kia lại làm thêm một lần nữa.
Cũng may thiên ma chỉ ôm phân thân của y bế vào trong nước ấm, chìm xuống, khi cơ thể truyền đến cảm giác ấm ấp, y chỉ ngồi một mình trong căn lều trống và lạnh lẽo, dường như ngay cả không khí cũng đông cứng lại.
Rất ấm.
Nhưng cũng rất lạnh.
Kinh mạch và đầu đều đau âm ỉ.
Còn Nguyễn Tiên Nhi lại được người nọ nhẹ nhàng ôm lấy, cánh tay cường tráng vòng lại từ phía sau, kèm theo một mùi thơm ấm áp, nam nhân dịu giọng hỏi bên tai: “Không sao chứ?”
Nguyễn Minh Trì thoáng rùng mình, lạnh quá…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.