Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng
Chương 65: Vậy nên, người tôi ôm không phải hồn ma, mà là người yêu của cả đời này.
Tĩnh Chu Tiểu Yêu
18/08/2023
Quý Hạo đuổi theo ánh sáng trắng, rời khỏi thế giới giả tưởng nhỏ bé, nhưng thế giới đáng lẽ sụp đổ bất ngờ vẫn tồn tại.
Một đóa hoa một thế giới, một ý niệm một trần duyên.
Sự cố chấp của ma và sự quyến luyến của tiên gồng gánh sự tồn tại của thế giới nhỏ này, thế giới này vẫn có thể tiếp tục vận hành sau khi bản tôn (*) rời đi.
(*) Có nghĩa là tự xưng hoặc bản chất của bản thân. Ý ở đây là linh hồn thiên ma của Quý Hạo đã rời đi.
Khi Nguyễn Minh Trì đứng dậy khỏi giường phẫu thuật, cậu phát hiện ra nơi này rất lộn xộn, các bác sĩ ngã trái ngã phải, còn Quý Hạo cũng bất tỉnh giữa những người này.
Cậu sờ sau lưng, nhớ rõ cảm giác dao cắt vào da thịt nhưng sao ngay cả một vết thương cũng không có.
Song chẳng mấy chốc cậu cũng không để ý tới mình, quấn chặt áo phẫu thuật nhảy xuống giường, bước chân trần qua người khác, đi tới bên người Quý Hạo.
Quý Hạo nằm trên mặt đất, tuy đã hôn mê bất tỉnh nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ thống khổ, dường như đang giãy dụa trong ác mộng, lông mày nhíu chặt.
Nguyễn Minh Trì thở dài, biết Quý Hạo đã ngăn cản tất cả.
Có lẽ là mê man một lần, sau khi tỉnh lại đầu óc đã tỉnh ra, chợt phát hiện mình thật ngây thơ ngu ngốc, cho dù là vội chuộc tội, cho dù người thực hiện ca phẫu thuật có chuyên môn nhất, thì kỹ thuật y học hiện tại có thể thực sự thay thế được cột sống của con người à?
Hệt như chuyện cười, chỉ là mình không bận tâm gì nữa chỉ muốn lấy cái chết để được giải thoát.
Nhưng đây là giải thoát à?
Nguyễn Minh Trì nhìn vẻ mặt đau khổ của Quý Hạo, cậu nghĩ đây rõ ràng không phải giải thoát.
Biết mình quan trọng với Quý Hạo như thế nào, nhưng lại ảo tưởng định dùng cái chết khiến hắn hoảng sợ, làm cho hắn hối hận, đây có phải chuộc tội không? Không hề! Đó chỉ là một lần chọc giận và một cuộc chạy trốn khác mà thôi.
May mắn mọi thứ vẫn chưa bắt đầu.
Nguyễn Minh Trì dùng sức như mọi khi định ôm Quý Hạo lên lại phát hiện ôm không nổi, cậu tưởng do thuốc gây mê vẫn còn nên điều chỉnh tư thế, một tay vòng ra sau cổ người đàn ông, một tay ôm lấy hai chân của người nọ, chưa kịp dùng sức thì phát hiện có gì đó không đúng.
Vốn dĩ, cái chân gầy guộc tàn tật lẽ ra chỉ cần một tay là có thể dễ dàng nhấc lên, nhưng hôm nay đỡ trên cánh tay lại nặng nề đè xuống, Nguyễn Minh Trì cúi đầu chần chừ nhìn sang, do dự nhéo một cái, lập tức kinh ngạc sững sờ.
Thảo nào ôm không nổi.
Chỉ là cái chân này…
Nguyễn Minh Trì đặt người xuống rất chậm, hai tay bóp từ bắp chân lên trên, tay có cảm giác chắc nịch, thật sự có da có thịt, cơ bắp rắn chắc, nhìn không giống cái chân tàn tật mà cậu đã chăm sóc nhiều năm như vậy!
Nguyễn Minh Trì nghĩ tới đây, mặt mày nghiêm túc lập tức trở nên sắc bén, khiêng Quý Hạo ra phía sau, dùng hết cả sức, một mình cõng Quý Hạo trở lại phòng ngủ trước khi bất kỳ ai khác phát hiện.
Cửa vừa đóng lại.
Nguyễn Minh Trì lau mồ hôi trên trán, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Quý Hạo.
Nơi trên đỉnh đầu không thể mọc tóc do bị bỏng không thay đổi, nốt ruồi sau tai và bụng cũng không thay đổi, nhưng từ eo trở xuống lại tràn ngập cảm giác cơ bắp, thứ bày ra trước mắt cậu là một cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh.
Cho dù là phẫu thuật cột sống của con người là thật, cũng không thể để cho hai chân của một người trong thời gian ngắn như vậy có da có thịt, huống chi hai chân trước mắt chắc chắn không mọc ra da thịt một cách đơn giản như vậy, cơ bắp phân chia rất đều, bắp chân thon dài, bắp đùi rắn chắc, hoàn toàn là một người bình thường
Đôi mắt Nguyễn Minh Trì mở to từng chút một, đầu óc đã hỗn loạn, hoàn toàn không thể hiểu được chuyện này xảy ra như thế nào.
Cho đến khi một giọng nói vang lên bên tai, hỏi: “Trông đẹp không?”
Nguyễn Minh Trì chợt tỉnh, thấy người nằm trên giường đã mở mắt, đôi mắt đen như mực đang nhìn mình, không hề chớp mắt.
Trái tim Nguyễn Minh Trì đập loạn xạ, vì người đàn ông chỉ có thể nằm ngửa trên giường, chậm rãi ngồi dậy trong ánh mắt chăm chú của cậu, sau đó chuyển hai chân đến bên giường, lại chậm rãi đứng lên.
Cậu hướng ánh mắt lên cao hơn.
“Ừng ực.” Nguyễn Minh Trì nuốt nước bọt, không biết mình sợ điều gì, là động tác đứng lên của người đàn ông, hay là chiều cao lạ lẫm khiến người ta phải ngưỡng mộ đó, hoặc tính công kích thuần túy thuộc về nam giới, tất cả đều khiến đôi chân của cậu như nhũn ra.
Song cậu cũng không muốn chạy trốn, cậu đứng tại chỗ, dùng hết sức chống đỡ, chờ đợi người đàn ông đi đến bên cạnh mình.
“Chân của cậu…” Cậu hỏi.
Song Quý Hạo cũng không trả lời mà là tới gần cậu, sau đó nắm cằm cậu, chậm rãi nâng mặt cậu lên, ép cậu phải nhìn hắn, sau đó cúi đầu chậm rãi áp xuống.
Hắn nói: “Em… muốn đưa xương sống của em cho tôi à?”
Giọng nói trầm thấp, mang theo chút vui đùa, nhưng càng có vẻ chất vấn hơn, trong giọng nói lộ ra chút lạnh lùng.
“…” Minh Trì nhận ra được sai lầm của mình thì chột dạ dời mắt.
Sức lực trong tay tăng lên Quý Hạo lại hỏi: “Sau đó thì sao? Em định cả đời nằm trên giường, hay dùng làm phân bón trong vườn?”
“Em…” Nguyễn Minh Trì lên tiếng nhưng do tim đập nhanh mà nói không nên lời.
“Hử?” Khí thế của Quý Hạo lại tăng lên, nói đến lời cuối cùng đôi môi gần như dán lên môi Nguyễn Minh Trì.
Nguyễn Minh Trì bị hơi thở nóng bỏng đó trêu chọc, làm sao còn có cách suy nghĩ, đôi mắt đen láy của người đàn ông như biến thành một tấm lưới lớn của vũ trụ nguyên thủy bắt gọn lấy cậu, ngay cả hô hấp của cậu cũng bị mùi thơm quen thuộc cướp đi.
Cuối cùng, dưới ánh mắt của người đàn ông, cậu thì thào hỏi: “Anh… là Quý Hạo sao?”
Quý Hạo mím môi cười, nhỏ giọng đáp: “Em muốn biết? Vậy tự tìm đáp án đi.”
Nói đoạn, hắn dán môi lên môi Nguyễn Minh Trì, sau đó chờ cậu chủ động tìm kiếm.
Quý Hạo có còn là Quý Hạo hay không?
Quý Hạo nghĩ, vấn đề này không khó trả lời, hắn có tất cả ký ức của Quý Hạo, có kiếp trước kiếp này, có tình yêu sâu đậm với Nguyễn Minh Trì, hắn chính là Quý Hạo.
Chỉ là theo sức mạnh thiên ma rời đi, hiện tại hắn cũng chỉ là một người phàm bình thường, lấy chấp niệm của thiên ma gồng gánh thân xác này, chỉ nguyện bên cạnh một đời một kiếp với bé Tiên của hắn.
Song hiển nhiên Nguyễn Minh Trì có nghi ngờ, bây giờ hắn khỏe mạnh như vậy, có thể dễ dàng làm cho Nguyễn Minh Trì khàn giọng, không thở nổi, cơ thể cường tráng này không phải là thứ mà một ma ốm nên có.
Cho nên Nguyễn Minh Trì luôn âm thầm quan sát hắn, tìm kiếm chứng cứ nào đó trên người hắn.
Đáng tiếc, Quý Hạo chính là Quý Hạo.
Để bù đắp cho sự “tra tấn” mà cậu đã phải chịu trước đó, Quý Hạo gần như làm Nguyễn Minh Trì thất thần hơn một tháng, cho đến khi cậu hoàn toàn nhuộm lên mùi hương của hắn thì mới cho cậu thời gian để trấn tĩnh.
Sau đó Nguyễn Minh Trì nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy ấy, từ lúc mới bắt đầu trấn tĩnh rồi chuyển sang hoang mang, dần dần giống như rơi vào một giấc mộng nào đó, không bao giờ muốn bước ra nữa.
Quý Hạo vén tóc thanh niên, hôn lên trán cậu, thủ thỉ: “Anh là ai?”
Thanh niên ôm lấy cổ hắn, thân thiết dụi vào mặt hắn mà nói: “Anh đang nói gì vậy? Anh có thể là ai nữa?”
Quý Hạo không thuận theo, ép hỏi cậu: “Em xem, chân của anh tốt rồi… còn khỏe đến thế… có thể làm bất cứ thứ gì anh muốn… anh có phải hàng giả hay không.“
Thanh niên lắc đầu nguầy nguậy, gương mặt hiện lên vẻ đau đớn khó nén nổi, hốc mắt đỏ bừng ôm chặt Quý Hạo, rất chặt rất chặt, không nói một lời nào.
Anh chỉ có thể là Quý Hạo.
Ngoài Quý Hạo ra, tôi không chấp nhận bất cứ câu trả lời nào khác!
Nguyễn Minh Trì đã sớm chìm đắm, không thể tưởng tượng người này nếu không phải Quý Hạo, mình sẽ đối mặt với hành vi một tháng qua như thế nào, quá điên cuồng, cũng quá sa đọa.
Nếu như nói tình yêu thuần túy đã khiến cậu sống dở chết dở, vậy tình yêu rốt cuộc viên mãn bây giờ đã đưa cậu vào địa ngục, không có đường quay đầu lại.
Vì thế, hắn chỉ có thể là Quý Hạo!
Chân Quý Hạo khỏi rồi lại trở thành bí mật lớn nhất, thậm chí ở nhà trừ Nguyễn Minh Trì ra, không có người thứ ba nào biết, hai người cùng chia sẻ bí mật này, điên cuồng hơn một tháng, cuối cùng bắt đầu chán ngấy những ngày thức dậy trên giường ngủ.
Một buổi sáng nọ, Nguyễn Minh Trì đẩy Quý Hạo vẫn còn ngồi trên xe lăn, lên máy bay riêng của họ một lần nữa để thị sát các sản nghiệp, nhân tiện đi hưởng tuần trăng mật.
Cảm ơn thiên ma Quý Hạo trước khi rời đi đã chỉnh đốn lại sản nghiệp của nhà họ Quý, tuy rằng đã làm nền kinh tế thế giới hỗn loạn, nhưng sản nghiệp béo bở của nhà họ Quý cũng đã có thể “giảm béo” một cách đẹp đẽ hoàn hảo, số tiền dư thừa trong tay có thể thực hiện các khoản đầu tư mới, cứ thế tài sản lại tăng gấp đôi.
Thật khó để nói, đây có phải cũng là tác dụng của “Cá chép Nguyễn” hay không, nhưng ít nhất thời gian gần đây Nguyễn Minh Trì rất vui vẻ, không còn nảy sinh ý định chiếm đoạt tài sản của nhà họ Quý nữa.
“Soạt ——“ Một tiếng nước vang lên.
Nguyễn Minh Trì từ ban công nhảy xuống biển, xung quanh cậu là sóng nước cuồn cuộn, cậu trông thấy một mỹ nhân ngư cơ bắp đang bơi nhanh về phía cậu.
Cậu không né tránh, mà vùi đầu vào trong ngực mỹ nhân ngư được cánh tay cường tráng ôm chặt, hai người cùng nhau nổi lên khỏi mặt nước.
Còn chưa kịp thở thì đã nghênh đón một nụ hôn nóng bỏng triền miên.
Đến khi thật vất vả buông ra, Nguyễn Minh Trì thở hổn hển nói: “Anh què gần mười năm thì học bơi khi nào vậy?”
Quý Hạo nói: “Học từ lâu rồi.”
“Nói dối, rõ ràng trước đây anh sợ nước.”
“Anh đâu có sợ nước, anh còn là quán quân thế giới nữa đó.”
Nụ cười của Nguyễn Minh Trì phai nhạt đi đôi chút, giơ tay che miệng người đàn ông, đôi mắt ẩm ướt sáng ngời nhưng lại có loại ánh sáng khác thường, vội la lên: “Đừng nói bừa nữa, anh đã đoạt giải quán quân khi nào, học bơi bao giờ chứ!”
Ánh mắt của Quý Hạo hơi tối, nhìn người yêu trước mắt, lúc nào cũng như đụng chạm đến trái tim ấy, hắn biết cậu đang sợ gì thế nên ôm chặt cậu, nói nhỏ bên tai cậu: “Đúng rồi đúng rồi, anh không biết bơi, em phải trông nom anh cho tốt đấy.”
Buổi tối Nguyễn Minh Trì lại gặp ác mộng quen thuộc đó.
Cậu bị nhốt trong một không gian tối tăm, ẩm ướt, lay lắt không một tia sáng, nơi đó có người hỏi cậu: “Cậu có muốn một ít thịt bò khô không?”
Sau đó Nguyễn Minh Trì giật mình tỉnh giấc trong nỗi sợ hãi tột độ, vùi sâu vào lòng Quý Hạo, dùng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn xoa dịu trái tim đang đập dữ dội của cậu.
Không, trên đời này không có ma quỷ.
Cậu thầm nhủ, không thể nào có ma quỷ.
Cho nên Quý Hạo chính là Quý Hạo, cho dù mọi thứ trước mắt có ly kỳ cỡ nào, hắn chỉ có thể là Quý Hạo.
Cảm giác bất an này đã đeo bám Nguyễn Minh Trì từ lâu, từ thanh niên đến tráng niên rồi đến tuổi già, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, đã không còn gặp ác mộng như vậy nữa.
Có lẽ vì hai người đã ở bên nhau quá lâu, từ quen biết, đến hiểu lầm, đến nay đã hơn năm mươi năm trôi qua, lâu dài làm bạn đã gột rửa nỗi sợ hãi khắc sâu trong lòng.
Sau đó Nguyễn Minh Trì nghĩ.
Cho dù người nằm bên cạnh là ma da lúc đó thì có thể làm gì, hắn không hại cậu, kề bên cậu, cả hai hiểu nhau yêu nhau dắt tay đi qua hơn nửa đời người, cậu đã hài lòng thỏa dạ rồi.
Vậy nên, người tôi ôm không phải hồn ma, mà là người yêu của cả đời này.
Editor:
Một đóa hoa một thế giới, (*) một ý niệm một trần duyên, kiếp này luân hồi theo người nơi nhân gian, khoảng cách gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, ngăn cách một mối tình giữa hai bên bờ cõi, không dám tưởng tượng khi cầm tay yêu thương, chỉ sợ vừa nghĩ thì tình sẽ vương vấn không dứt ra được, không dám nghĩ đến nỗi buồn lúc chia ly, sợ rằng nếu nghĩ lại, đau đớn sẽ làm cho người ta đứt ruột đứt gan, đành thầm tương tư người bên kia bờ, đừng mất đừng quên. (**)
“Đâu phải vô tình làm hoa rụng
Hoá mùn dành để giúp xuân tươi.”
(*) Sự vật bình thường là hình ảnh thu nhỏ của cả ngàn thế giới, hiểu thấu rồi, một đóa hoa cũng có thể là cả một thế giới.
(**) Đừng mất đừng quên: Không thể mất nhau, không thể quên. Chỉ tình cảm vô cùng sâu đậm không rời không bỏ. Xuất phát từ Hồng Lâu Mộng.
“落红不是无情物,化作春泥更护花。” của Cung Tự Trân (龚自珍). Ý chỉ hoa rụng khỏi cành không phải là vật tàn nhẫn, dù biến thành bùn xuân cũng sẵn sàng biến chúng thành chất dinh dưỡng để nuôi dưỡng những đóa hoa xuân tươi đẹp lớn lên.
Một đóa hoa một thế giới, một ý niệm một trần duyên.
Sự cố chấp của ma và sự quyến luyến của tiên gồng gánh sự tồn tại của thế giới nhỏ này, thế giới này vẫn có thể tiếp tục vận hành sau khi bản tôn (*) rời đi.
(*) Có nghĩa là tự xưng hoặc bản chất của bản thân. Ý ở đây là linh hồn thiên ma của Quý Hạo đã rời đi.
Khi Nguyễn Minh Trì đứng dậy khỏi giường phẫu thuật, cậu phát hiện ra nơi này rất lộn xộn, các bác sĩ ngã trái ngã phải, còn Quý Hạo cũng bất tỉnh giữa những người này.
Cậu sờ sau lưng, nhớ rõ cảm giác dao cắt vào da thịt nhưng sao ngay cả một vết thương cũng không có.
Song chẳng mấy chốc cậu cũng không để ý tới mình, quấn chặt áo phẫu thuật nhảy xuống giường, bước chân trần qua người khác, đi tới bên người Quý Hạo.
Quý Hạo nằm trên mặt đất, tuy đã hôn mê bất tỉnh nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ thống khổ, dường như đang giãy dụa trong ác mộng, lông mày nhíu chặt.
Nguyễn Minh Trì thở dài, biết Quý Hạo đã ngăn cản tất cả.
Có lẽ là mê man một lần, sau khi tỉnh lại đầu óc đã tỉnh ra, chợt phát hiện mình thật ngây thơ ngu ngốc, cho dù là vội chuộc tội, cho dù người thực hiện ca phẫu thuật có chuyên môn nhất, thì kỹ thuật y học hiện tại có thể thực sự thay thế được cột sống của con người à?
Hệt như chuyện cười, chỉ là mình không bận tâm gì nữa chỉ muốn lấy cái chết để được giải thoát.
Nhưng đây là giải thoát à?
Nguyễn Minh Trì nhìn vẻ mặt đau khổ của Quý Hạo, cậu nghĩ đây rõ ràng không phải giải thoát.
Biết mình quan trọng với Quý Hạo như thế nào, nhưng lại ảo tưởng định dùng cái chết khiến hắn hoảng sợ, làm cho hắn hối hận, đây có phải chuộc tội không? Không hề! Đó chỉ là một lần chọc giận và một cuộc chạy trốn khác mà thôi.
May mắn mọi thứ vẫn chưa bắt đầu.
Nguyễn Minh Trì dùng sức như mọi khi định ôm Quý Hạo lên lại phát hiện ôm không nổi, cậu tưởng do thuốc gây mê vẫn còn nên điều chỉnh tư thế, một tay vòng ra sau cổ người đàn ông, một tay ôm lấy hai chân của người nọ, chưa kịp dùng sức thì phát hiện có gì đó không đúng.
Vốn dĩ, cái chân gầy guộc tàn tật lẽ ra chỉ cần một tay là có thể dễ dàng nhấc lên, nhưng hôm nay đỡ trên cánh tay lại nặng nề đè xuống, Nguyễn Minh Trì cúi đầu chần chừ nhìn sang, do dự nhéo một cái, lập tức kinh ngạc sững sờ.
Thảo nào ôm không nổi.
Chỉ là cái chân này…
Nguyễn Minh Trì đặt người xuống rất chậm, hai tay bóp từ bắp chân lên trên, tay có cảm giác chắc nịch, thật sự có da có thịt, cơ bắp rắn chắc, nhìn không giống cái chân tàn tật mà cậu đã chăm sóc nhiều năm như vậy!
Nguyễn Minh Trì nghĩ tới đây, mặt mày nghiêm túc lập tức trở nên sắc bén, khiêng Quý Hạo ra phía sau, dùng hết cả sức, một mình cõng Quý Hạo trở lại phòng ngủ trước khi bất kỳ ai khác phát hiện.
Cửa vừa đóng lại.
Nguyễn Minh Trì lau mồ hôi trên trán, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Quý Hạo.
Nơi trên đỉnh đầu không thể mọc tóc do bị bỏng không thay đổi, nốt ruồi sau tai và bụng cũng không thay đổi, nhưng từ eo trở xuống lại tràn ngập cảm giác cơ bắp, thứ bày ra trước mắt cậu là một cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh.
Cho dù là phẫu thuật cột sống của con người là thật, cũng không thể để cho hai chân của một người trong thời gian ngắn như vậy có da có thịt, huống chi hai chân trước mắt chắc chắn không mọc ra da thịt một cách đơn giản như vậy, cơ bắp phân chia rất đều, bắp chân thon dài, bắp đùi rắn chắc, hoàn toàn là một người bình thường
Đôi mắt Nguyễn Minh Trì mở to từng chút một, đầu óc đã hỗn loạn, hoàn toàn không thể hiểu được chuyện này xảy ra như thế nào.
Cho đến khi một giọng nói vang lên bên tai, hỏi: “Trông đẹp không?”
Nguyễn Minh Trì chợt tỉnh, thấy người nằm trên giường đã mở mắt, đôi mắt đen như mực đang nhìn mình, không hề chớp mắt.
Trái tim Nguyễn Minh Trì đập loạn xạ, vì người đàn ông chỉ có thể nằm ngửa trên giường, chậm rãi ngồi dậy trong ánh mắt chăm chú của cậu, sau đó chuyển hai chân đến bên giường, lại chậm rãi đứng lên.
Cậu hướng ánh mắt lên cao hơn.
“Ừng ực.” Nguyễn Minh Trì nuốt nước bọt, không biết mình sợ điều gì, là động tác đứng lên của người đàn ông, hay là chiều cao lạ lẫm khiến người ta phải ngưỡng mộ đó, hoặc tính công kích thuần túy thuộc về nam giới, tất cả đều khiến đôi chân của cậu như nhũn ra.
Song cậu cũng không muốn chạy trốn, cậu đứng tại chỗ, dùng hết sức chống đỡ, chờ đợi người đàn ông đi đến bên cạnh mình.
“Chân của cậu…” Cậu hỏi.
Song Quý Hạo cũng không trả lời mà là tới gần cậu, sau đó nắm cằm cậu, chậm rãi nâng mặt cậu lên, ép cậu phải nhìn hắn, sau đó cúi đầu chậm rãi áp xuống.
Hắn nói: “Em… muốn đưa xương sống của em cho tôi à?”
Giọng nói trầm thấp, mang theo chút vui đùa, nhưng càng có vẻ chất vấn hơn, trong giọng nói lộ ra chút lạnh lùng.
“…” Minh Trì nhận ra được sai lầm của mình thì chột dạ dời mắt.
Sức lực trong tay tăng lên Quý Hạo lại hỏi: “Sau đó thì sao? Em định cả đời nằm trên giường, hay dùng làm phân bón trong vườn?”
“Em…” Nguyễn Minh Trì lên tiếng nhưng do tim đập nhanh mà nói không nên lời.
“Hử?” Khí thế của Quý Hạo lại tăng lên, nói đến lời cuối cùng đôi môi gần như dán lên môi Nguyễn Minh Trì.
Nguyễn Minh Trì bị hơi thở nóng bỏng đó trêu chọc, làm sao còn có cách suy nghĩ, đôi mắt đen láy của người đàn ông như biến thành một tấm lưới lớn của vũ trụ nguyên thủy bắt gọn lấy cậu, ngay cả hô hấp của cậu cũng bị mùi thơm quen thuộc cướp đi.
Cuối cùng, dưới ánh mắt của người đàn ông, cậu thì thào hỏi: “Anh… là Quý Hạo sao?”
Quý Hạo mím môi cười, nhỏ giọng đáp: “Em muốn biết? Vậy tự tìm đáp án đi.”
Nói đoạn, hắn dán môi lên môi Nguyễn Minh Trì, sau đó chờ cậu chủ động tìm kiếm.
Quý Hạo có còn là Quý Hạo hay không?
Quý Hạo nghĩ, vấn đề này không khó trả lời, hắn có tất cả ký ức của Quý Hạo, có kiếp trước kiếp này, có tình yêu sâu đậm với Nguyễn Minh Trì, hắn chính là Quý Hạo.
Chỉ là theo sức mạnh thiên ma rời đi, hiện tại hắn cũng chỉ là một người phàm bình thường, lấy chấp niệm của thiên ma gồng gánh thân xác này, chỉ nguyện bên cạnh một đời một kiếp với bé Tiên của hắn.
Song hiển nhiên Nguyễn Minh Trì có nghi ngờ, bây giờ hắn khỏe mạnh như vậy, có thể dễ dàng làm cho Nguyễn Minh Trì khàn giọng, không thở nổi, cơ thể cường tráng này không phải là thứ mà một ma ốm nên có.
Cho nên Nguyễn Minh Trì luôn âm thầm quan sát hắn, tìm kiếm chứng cứ nào đó trên người hắn.
Đáng tiếc, Quý Hạo chính là Quý Hạo.
Để bù đắp cho sự “tra tấn” mà cậu đã phải chịu trước đó, Quý Hạo gần như làm Nguyễn Minh Trì thất thần hơn một tháng, cho đến khi cậu hoàn toàn nhuộm lên mùi hương của hắn thì mới cho cậu thời gian để trấn tĩnh.
Sau đó Nguyễn Minh Trì nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy ấy, từ lúc mới bắt đầu trấn tĩnh rồi chuyển sang hoang mang, dần dần giống như rơi vào một giấc mộng nào đó, không bao giờ muốn bước ra nữa.
Quý Hạo vén tóc thanh niên, hôn lên trán cậu, thủ thỉ: “Anh là ai?”
Thanh niên ôm lấy cổ hắn, thân thiết dụi vào mặt hắn mà nói: “Anh đang nói gì vậy? Anh có thể là ai nữa?”
Quý Hạo không thuận theo, ép hỏi cậu: “Em xem, chân của anh tốt rồi… còn khỏe đến thế… có thể làm bất cứ thứ gì anh muốn… anh có phải hàng giả hay không.“
Thanh niên lắc đầu nguầy nguậy, gương mặt hiện lên vẻ đau đớn khó nén nổi, hốc mắt đỏ bừng ôm chặt Quý Hạo, rất chặt rất chặt, không nói một lời nào.
Anh chỉ có thể là Quý Hạo.
Ngoài Quý Hạo ra, tôi không chấp nhận bất cứ câu trả lời nào khác!
Nguyễn Minh Trì đã sớm chìm đắm, không thể tưởng tượng người này nếu không phải Quý Hạo, mình sẽ đối mặt với hành vi một tháng qua như thế nào, quá điên cuồng, cũng quá sa đọa.
Nếu như nói tình yêu thuần túy đã khiến cậu sống dở chết dở, vậy tình yêu rốt cuộc viên mãn bây giờ đã đưa cậu vào địa ngục, không có đường quay đầu lại.
Vì thế, hắn chỉ có thể là Quý Hạo!
Chân Quý Hạo khỏi rồi lại trở thành bí mật lớn nhất, thậm chí ở nhà trừ Nguyễn Minh Trì ra, không có người thứ ba nào biết, hai người cùng chia sẻ bí mật này, điên cuồng hơn một tháng, cuối cùng bắt đầu chán ngấy những ngày thức dậy trên giường ngủ.
Một buổi sáng nọ, Nguyễn Minh Trì đẩy Quý Hạo vẫn còn ngồi trên xe lăn, lên máy bay riêng của họ một lần nữa để thị sát các sản nghiệp, nhân tiện đi hưởng tuần trăng mật.
Cảm ơn thiên ma Quý Hạo trước khi rời đi đã chỉnh đốn lại sản nghiệp của nhà họ Quý, tuy rằng đã làm nền kinh tế thế giới hỗn loạn, nhưng sản nghiệp béo bở của nhà họ Quý cũng đã có thể “giảm béo” một cách đẹp đẽ hoàn hảo, số tiền dư thừa trong tay có thể thực hiện các khoản đầu tư mới, cứ thế tài sản lại tăng gấp đôi.
Thật khó để nói, đây có phải cũng là tác dụng của “Cá chép Nguyễn” hay không, nhưng ít nhất thời gian gần đây Nguyễn Minh Trì rất vui vẻ, không còn nảy sinh ý định chiếm đoạt tài sản của nhà họ Quý nữa.
“Soạt ——“ Một tiếng nước vang lên.
Nguyễn Minh Trì từ ban công nhảy xuống biển, xung quanh cậu là sóng nước cuồn cuộn, cậu trông thấy một mỹ nhân ngư cơ bắp đang bơi nhanh về phía cậu.
Cậu không né tránh, mà vùi đầu vào trong ngực mỹ nhân ngư được cánh tay cường tráng ôm chặt, hai người cùng nhau nổi lên khỏi mặt nước.
Còn chưa kịp thở thì đã nghênh đón một nụ hôn nóng bỏng triền miên.
Đến khi thật vất vả buông ra, Nguyễn Minh Trì thở hổn hển nói: “Anh què gần mười năm thì học bơi khi nào vậy?”
Quý Hạo nói: “Học từ lâu rồi.”
“Nói dối, rõ ràng trước đây anh sợ nước.”
“Anh đâu có sợ nước, anh còn là quán quân thế giới nữa đó.”
Nụ cười của Nguyễn Minh Trì phai nhạt đi đôi chút, giơ tay che miệng người đàn ông, đôi mắt ẩm ướt sáng ngời nhưng lại có loại ánh sáng khác thường, vội la lên: “Đừng nói bừa nữa, anh đã đoạt giải quán quân khi nào, học bơi bao giờ chứ!”
Ánh mắt của Quý Hạo hơi tối, nhìn người yêu trước mắt, lúc nào cũng như đụng chạm đến trái tim ấy, hắn biết cậu đang sợ gì thế nên ôm chặt cậu, nói nhỏ bên tai cậu: “Đúng rồi đúng rồi, anh không biết bơi, em phải trông nom anh cho tốt đấy.”
Buổi tối Nguyễn Minh Trì lại gặp ác mộng quen thuộc đó.
Cậu bị nhốt trong một không gian tối tăm, ẩm ướt, lay lắt không một tia sáng, nơi đó có người hỏi cậu: “Cậu có muốn một ít thịt bò khô không?”
Sau đó Nguyễn Minh Trì giật mình tỉnh giấc trong nỗi sợ hãi tột độ, vùi sâu vào lòng Quý Hạo, dùng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn xoa dịu trái tim đang đập dữ dội của cậu.
Không, trên đời này không có ma quỷ.
Cậu thầm nhủ, không thể nào có ma quỷ.
Cho nên Quý Hạo chính là Quý Hạo, cho dù mọi thứ trước mắt có ly kỳ cỡ nào, hắn chỉ có thể là Quý Hạo.
Cảm giác bất an này đã đeo bám Nguyễn Minh Trì từ lâu, từ thanh niên đến tráng niên rồi đến tuổi già, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, đã không còn gặp ác mộng như vậy nữa.
Có lẽ vì hai người đã ở bên nhau quá lâu, từ quen biết, đến hiểu lầm, đến nay đã hơn năm mươi năm trôi qua, lâu dài làm bạn đã gột rửa nỗi sợ hãi khắc sâu trong lòng.
Sau đó Nguyễn Minh Trì nghĩ.
Cho dù người nằm bên cạnh là ma da lúc đó thì có thể làm gì, hắn không hại cậu, kề bên cậu, cả hai hiểu nhau yêu nhau dắt tay đi qua hơn nửa đời người, cậu đã hài lòng thỏa dạ rồi.
Vậy nên, người tôi ôm không phải hồn ma, mà là người yêu của cả đời này.
Editor:
Một đóa hoa một thế giới, (*) một ý niệm một trần duyên, kiếp này luân hồi theo người nơi nhân gian, khoảng cách gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, ngăn cách một mối tình giữa hai bên bờ cõi, không dám tưởng tượng khi cầm tay yêu thương, chỉ sợ vừa nghĩ thì tình sẽ vương vấn không dứt ra được, không dám nghĩ đến nỗi buồn lúc chia ly, sợ rằng nếu nghĩ lại, đau đớn sẽ làm cho người ta đứt ruột đứt gan, đành thầm tương tư người bên kia bờ, đừng mất đừng quên. (**)
“Đâu phải vô tình làm hoa rụng
Hoá mùn dành để giúp xuân tươi.”
(*) Sự vật bình thường là hình ảnh thu nhỏ của cả ngàn thế giới, hiểu thấu rồi, một đóa hoa cũng có thể là cả một thế giới.
(**) Đừng mất đừng quên: Không thể mất nhau, không thể quên. Chỉ tình cảm vô cùng sâu đậm không rời không bỏ. Xuất phát từ Hồng Lâu Mộng.
“落红不是无情物,化作春泥更护花。” của Cung Tự Trân (龚自珍). Ý chỉ hoa rụng khỏi cành không phải là vật tàn nhẫn, dù biến thành bùn xuân cũng sẵn sàng biến chúng thành chất dinh dưỡng để nuôi dưỡng những đóa hoa xuân tươi đẹp lớn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.