Chương 66: Điều kiện của quốc sư
Luyến Nguyệt Nhi
16/12/2014
"Không biết hai vị khách nhân đến đây có chuyện gì?" Quốc sư ngồi lên vị trí chủ vị, khẽ
nâng ly trà sữa lên nhấp một ngụm, động tác tao nhã, mái tóc đen buông lõng tà mị phiêu
phiêu theo gió.
"Chúng ta cũng không cần nói quanh co nữa, lần này đến đây là có một chuyện muốn hỏi"
Tô Khinh Lăng nhìn quốc sư, rõ ràng cảm thấy rất tự hào vì mình không bị tên yêu nghiệt
này mê hoặc.
"Vậy sao? Là chuyện gì?" Khóe miệng quốc sư nhếch lên một nụ cười, Tô Khinh Lăng nhìn
như thế nào cũng cảm thấy hắn đang phóng điện với mình.
"Quốc sư xuyên không đến đây sao?" Tô Khinh Lăng quả thật rất thẳng thắn.
Quốc sư sửng sốt, sau đó liền phá lên cười.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn bộ dạng cười đến thở không ra hơi của hắn, nhịn không
được mà nhíu mày. Vấn đề nàng đưa ra buồn cười lắm sao? Hay là vị quốc sư này bị điên?
"Quốc sư, vấn đề của ta buồn cười lắm sao?"
"Không!" Quốc sư ngừng cười, lắc lắc đầu "Lần đầu tiên ta gặp được người thú vị như thế"
Chưa từng có ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, càng chưa có ai dám dùng giọng điệu
như vậy để nói chuyện với hắn.
"Thú vị?" Tô Khinh Lăng nhíu mày "Ta chưa từng cảm thấy mình thú vị, mà từ trước đến
nay chỉ có ta cảm thấy người khác thú vị mà thôi"
Quốc sư nhìn nàng cười. Nữ tử này quả nhiên thú vị, nhìn vẻ mặt của nàng đúng là rất kiêu
ngạo.
Ánh mắt Hạ Tư Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm quốc sư. Hắn thật không ngờ tên quốc sư này
lại yêu nghiệt như thế. Tuy nhiên hắn ta có yêu nghiệt hay không cũng không liên quan đến
hắn, nhưng ngàn không nên, vạn không nên dùng ánh mắt như vậy mà nhìn Lăng nhi của
hắn.
Quốc sư đương nhiên cũng cảm thấy ánh mắt địch ý của Hạ Tư Lạc, nhưng hắn ta chỉ nhíu
nhẹ chân mày, không để ở trong lòng.
"Rốt cuộc quốc sư có xuyên không đến đây hay không? Không có thì tại sao thế giới này lại
xuất hiện những thứ không nên có như đàn vi-ô-lông, máy chụp hình cùng máy hát?" Tô
Khinh Lăng không kiên nhẫn, ngón tay gõ gõ lên tay vịn của chiếc ghế.
"Đúng vậy, quả thật chính là không nên có" Quốc sư gật gật đầu.
"Cho nên ngươi đúng là xuyên không tới?" Đôi mắt Tô Khinh Lăng sáng lên.
"Không!" Khóe môi quốc sư lại nhếch lên "Tuy rằng mấy thứ này không nên xuất hiện ở đây,
nhưng ta cũng không phải là xuyên không tới"
"Vậy ngươi là ai?" Tô Khinh Lăng không tin "Không phải ngươi chỉ mới xuất hiện ở nơi này
hai năm nay sao?"
"Đúng vậy, hai năm trước ta mới xuất hiện ở quốc gia này, nhưng cũng chỉ chứng tỏ ta không
phải là người Tây Vực"
"Vậy mấy thứ đó rốt cuộc là sao?" Tô Khinh Lăng tiếp tục hỏi.
Quốc sư nhìn hai người. Thật ra theo lời hai người nói, quốc sư đã có thể đã hiểu họ đến từ
Nam Diệu quốc, hơn nữa thân phận còn không thấp, cho nên mới có thể nhìn thấy những thứ
hắn cho người mang đến Nam Diệu.
"Không chỉ những thứ đó thôi, ta còn có thể làm ra một vài thứ đặc biệt khác" Quốc sư nói
xong, tay giơ cao, một chiếc điện thoại di động liền xuất hiện trên tay hắn.
"Ngươi..." Lần này Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc thật sự là giật mình "Ngươi không phải
là yêu quái chứ?" Cho nên mới biết pháp thuật cùng với những thứ đáng lẽ không nên thuộc
về thời đại này.
"Không!" Quốc sư lắc lắc đầu, thần bí nhìn bọn họ "Ta là ma pháp sư"
Ma pháp sư? Tô Khinh Lăng biết rõ là gì cho nên mới giật mình. Hắn ta lại có thể là ma pháp
sư?
Hạ Tư Lạc cũng từng nghe đồn về ma pháp sư lúc còn ở hiện đại, đồng thời cũng xem qua
một vài bộ phim về chủ đề này. Thế nhưng khi nhìn thấy một ma pháp sư xuất hiện trước mặt
mình vẫn có thể giật mình. Hắn thầm nghĩ rằng, không biết tên nam nhân này có thể có ý
tưởng gì bất lợi với bọn họ hay không.
"Ngươi không phải là người ở thế giới này" Quốc sư nhìn Tô Khinh Lăng, cũng nói thẳng
"Nhưng ngươi lại rất có duyên với nơi đây"
"Vậy ta còn có thể trở về sao?" Tô Khinh Lăng hỏi. Nếu đối phương có thể biến ra những thứ
không thuộc về thế giới này thì có lẽ cũng có thể đưa bọn họ trở về hiện đại.
"Ngươi thật muốn trở về sao?" Ánh mắt của quốc sư nhìn Tô Khinh Lăng thật sâu.
Tô Khinh Lăng mấp máy môi, nói:
"Cũng không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ cần nói có thể đưa chúng ta trở về hay không
thôi"
Quốc sư vuốt vuốt mái tóc của mình, cười đến tà mị:
"Đây là thái độ xin người khác giúp đỡ của ngươi sao?"
"Ta có xin ngươi sao?" Trái lại, Tô Khinh Lăng mỉm cười "Ngươi thích nói thì nói, không
thích nói thì thôi" Nàng nhìn ra, vốn dĩ không thể dùng thái độ bình thường để đối đãi với vị
quốc sư này.
"Ha ha..." Quốc sư cười nhẹ, nói tiếp: "Ta đương nhiên có thể đưa các ngươi trở về, nhưng ta
có điều kiện"
"Điều kiện gì?"
"Ở lại chỗ này một tháng" Quốc sư nhìn chằm chằm Tô Khinh Lăng, nói.
"Không được!" Lời nói của quốc sư vừa ra, Hạ Tư Lạc đã quả quyết cự tuyệt. Đôi mắt thâm
thúy trừng to, không hề che dấu địch ý của mình.
Tô Khinh Lăng vẫn không tức giận, chỉ đưa tay vỗ vỗ Hạ Tư Lạc, trấn an hắn. Sau đó, nàng
ngẩng đầu nhìn quốc sư, cười hỏi:
"Ta ở đây một tháng trong thân phận gì? Bồi ăn, bồi chơi hay là bồi ngủ?"
Quốc sư sửng sốt, sau đó lại cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó đang nảy mầm. Nụ cười
của nàng kiều diễm như hoa, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh tái lòng.
"Không cần bồi ăn, bồi chơi hay bồi ngủ, cứ xem như ngươi là khách nhân tôn quý nhất của
ta là được"
"Chỉ mình ta?" Tô Khinh Lăng mỉm cười, bàn tay vẫn nắm lấy tay Hạ Tư Lạc.
"Đương nhiên vị công tử này cũng có thể lưu lại" Quốc sư biết nếu chỉ mình nàng thì không
được.
"Được thôi, chúng ta chấp nhận. Hi vọng quốc sư nói lời giữ lời, một tháng sau liền nói cho
chúng ta cách để trở về" Tô Khinh Lăng đáp ứng. Đối với nàng mà nói thì chờ đợi ở nơi nào
cũng giống nhau. Hơn nữa, nàng cũng muốn tìm hiểu phong cảnh của Tây Vực, chuyến du
ngoạn này cũng không có hại.
"Nương tử..." Hạ Tư Lạc nhíu mày. Hắn cảm thấy tên quốc sư này không có lòng tốt, nhất
định đang có ý đồ xấu với thê tử của mình.
"Phu quân yên tâm, nếu quốc sư đã lên tiếng, chúng ta cũng không thể khiến ngài ấy thất
vọng" Tô Khinh Lăng cười cười.
Hạ Tư Lạc mấp máy môi, chỉ biết đồng ý.
"Vậy ta sẽ sai người chuẩn bị phòng" Quốc sư nói xong liền gọi người hầu tiến vào.
"Khởi bẩm quốc sư, công chúa đại nhân giá lâm!"
Người hầu kia tiến vào nhưng không phải do quốc sư gọi, mà là bẩm báo tin tức.
Quốc sư nghe vậy, nhíu nhíu mày, dường như rất không vui.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn nhau, lại cảm thấy tò mò về vị công chúa kia. Là nữ
nhân như thế nào lại có thể khiến cho nam tử yêu nghiệt này phải thay đổi sắc mặt?
Đang nghĩ ngợi liền nhìn thấy một nữ nhân y phục hoa lệ được tỳ nữ vây quanh tiến vào.
Ngũ quan thâm thúy, một đôi mắt lưu ly mị hoặc, lông mi dài uốn cong quyến rũ, khóe môi
khẽ nhếch mang theo vài phần kiêu căng.
"Quốc sư đại nhân!" Công chúa nhìn quốc sư yêu nghiệt, đôi mắt như tơ, thanh âm mềm yếu.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc liền hiểu rõ, thì ra vị công chúa này ái mộ quốc sư yêu
nghiệt kia.
nâng ly trà sữa lên nhấp một ngụm, động tác tao nhã, mái tóc đen buông lõng tà mị phiêu
phiêu theo gió.
"Chúng ta cũng không cần nói quanh co nữa, lần này đến đây là có một chuyện muốn hỏi"
Tô Khinh Lăng nhìn quốc sư, rõ ràng cảm thấy rất tự hào vì mình không bị tên yêu nghiệt
này mê hoặc.
"Vậy sao? Là chuyện gì?" Khóe miệng quốc sư nhếch lên một nụ cười, Tô Khinh Lăng nhìn
như thế nào cũng cảm thấy hắn đang phóng điện với mình.
"Quốc sư xuyên không đến đây sao?" Tô Khinh Lăng quả thật rất thẳng thắn.
Quốc sư sửng sốt, sau đó liền phá lên cười.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn bộ dạng cười đến thở không ra hơi của hắn, nhịn không
được mà nhíu mày. Vấn đề nàng đưa ra buồn cười lắm sao? Hay là vị quốc sư này bị điên?
"Quốc sư, vấn đề của ta buồn cười lắm sao?"
"Không!" Quốc sư ngừng cười, lắc lắc đầu "Lần đầu tiên ta gặp được người thú vị như thế"
Chưa từng có ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, càng chưa có ai dám dùng giọng điệu
như vậy để nói chuyện với hắn.
"Thú vị?" Tô Khinh Lăng nhíu mày "Ta chưa từng cảm thấy mình thú vị, mà từ trước đến
nay chỉ có ta cảm thấy người khác thú vị mà thôi"
Quốc sư nhìn nàng cười. Nữ tử này quả nhiên thú vị, nhìn vẻ mặt của nàng đúng là rất kiêu
ngạo.
Ánh mắt Hạ Tư Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm quốc sư. Hắn thật không ngờ tên quốc sư này
lại yêu nghiệt như thế. Tuy nhiên hắn ta có yêu nghiệt hay không cũng không liên quan đến
hắn, nhưng ngàn không nên, vạn không nên dùng ánh mắt như vậy mà nhìn Lăng nhi của
hắn.
Quốc sư đương nhiên cũng cảm thấy ánh mắt địch ý của Hạ Tư Lạc, nhưng hắn ta chỉ nhíu
nhẹ chân mày, không để ở trong lòng.
"Rốt cuộc quốc sư có xuyên không đến đây hay không? Không có thì tại sao thế giới này lại
xuất hiện những thứ không nên có như đàn vi-ô-lông, máy chụp hình cùng máy hát?" Tô
Khinh Lăng không kiên nhẫn, ngón tay gõ gõ lên tay vịn của chiếc ghế.
"Đúng vậy, quả thật chính là không nên có" Quốc sư gật gật đầu.
"Cho nên ngươi đúng là xuyên không tới?" Đôi mắt Tô Khinh Lăng sáng lên.
"Không!" Khóe môi quốc sư lại nhếch lên "Tuy rằng mấy thứ này không nên xuất hiện ở đây,
nhưng ta cũng không phải là xuyên không tới"
"Vậy ngươi là ai?" Tô Khinh Lăng không tin "Không phải ngươi chỉ mới xuất hiện ở nơi này
hai năm nay sao?"
"Đúng vậy, hai năm trước ta mới xuất hiện ở quốc gia này, nhưng cũng chỉ chứng tỏ ta không
phải là người Tây Vực"
"Vậy mấy thứ đó rốt cuộc là sao?" Tô Khinh Lăng tiếp tục hỏi.
Quốc sư nhìn hai người. Thật ra theo lời hai người nói, quốc sư đã có thể đã hiểu họ đến từ
Nam Diệu quốc, hơn nữa thân phận còn không thấp, cho nên mới có thể nhìn thấy những thứ
hắn cho người mang đến Nam Diệu.
"Không chỉ những thứ đó thôi, ta còn có thể làm ra một vài thứ đặc biệt khác" Quốc sư nói
xong, tay giơ cao, một chiếc điện thoại di động liền xuất hiện trên tay hắn.
"Ngươi..." Lần này Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc thật sự là giật mình "Ngươi không phải
là yêu quái chứ?" Cho nên mới biết pháp thuật cùng với những thứ đáng lẽ không nên thuộc
về thời đại này.
"Không!" Quốc sư lắc lắc đầu, thần bí nhìn bọn họ "Ta là ma pháp sư"
Ma pháp sư? Tô Khinh Lăng biết rõ là gì cho nên mới giật mình. Hắn ta lại có thể là ma pháp
sư?
Hạ Tư Lạc cũng từng nghe đồn về ma pháp sư lúc còn ở hiện đại, đồng thời cũng xem qua
một vài bộ phim về chủ đề này. Thế nhưng khi nhìn thấy một ma pháp sư xuất hiện trước mặt
mình vẫn có thể giật mình. Hắn thầm nghĩ rằng, không biết tên nam nhân này có thể có ý
tưởng gì bất lợi với bọn họ hay không.
"Ngươi không phải là người ở thế giới này" Quốc sư nhìn Tô Khinh Lăng, cũng nói thẳng
"Nhưng ngươi lại rất có duyên với nơi đây"
"Vậy ta còn có thể trở về sao?" Tô Khinh Lăng hỏi. Nếu đối phương có thể biến ra những thứ
không thuộc về thế giới này thì có lẽ cũng có thể đưa bọn họ trở về hiện đại.
"Ngươi thật muốn trở về sao?" Ánh mắt của quốc sư nhìn Tô Khinh Lăng thật sâu.
Tô Khinh Lăng mấp máy môi, nói:
"Cũng không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ cần nói có thể đưa chúng ta trở về hay không
thôi"
Quốc sư vuốt vuốt mái tóc của mình, cười đến tà mị:
"Đây là thái độ xin người khác giúp đỡ của ngươi sao?"
"Ta có xin ngươi sao?" Trái lại, Tô Khinh Lăng mỉm cười "Ngươi thích nói thì nói, không
thích nói thì thôi" Nàng nhìn ra, vốn dĩ không thể dùng thái độ bình thường để đối đãi với vị
quốc sư này.
"Ha ha..." Quốc sư cười nhẹ, nói tiếp: "Ta đương nhiên có thể đưa các ngươi trở về, nhưng ta
có điều kiện"
"Điều kiện gì?"
"Ở lại chỗ này một tháng" Quốc sư nhìn chằm chằm Tô Khinh Lăng, nói.
"Không được!" Lời nói của quốc sư vừa ra, Hạ Tư Lạc đã quả quyết cự tuyệt. Đôi mắt thâm
thúy trừng to, không hề che dấu địch ý của mình.
Tô Khinh Lăng vẫn không tức giận, chỉ đưa tay vỗ vỗ Hạ Tư Lạc, trấn an hắn. Sau đó, nàng
ngẩng đầu nhìn quốc sư, cười hỏi:
"Ta ở đây một tháng trong thân phận gì? Bồi ăn, bồi chơi hay là bồi ngủ?"
Quốc sư sửng sốt, sau đó lại cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó đang nảy mầm. Nụ cười
của nàng kiều diễm như hoa, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh tái lòng.
"Không cần bồi ăn, bồi chơi hay bồi ngủ, cứ xem như ngươi là khách nhân tôn quý nhất của
ta là được"
"Chỉ mình ta?" Tô Khinh Lăng mỉm cười, bàn tay vẫn nắm lấy tay Hạ Tư Lạc.
"Đương nhiên vị công tử này cũng có thể lưu lại" Quốc sư biết nếu chỉ mình nàng thì không
được.
"Được thôi, chúng ta chấp nhận. Hi vọng quốc sư nói lời giữ lời, một tháng sau liền nói cho
chúng ta cách để trở về" Tô Khinh Lăng đáp ứng. Đối với nàng mà nói thì chờ đợi ở nơi nào
cũng giống nhau. Hơn nữa, nàng cũng muốn tìm hiểu phong cảnh của Tây Vực, chuyến du
ngoạn này cũng không có hại.
"Nương tử..." Hạ Tư Lạc nhíu mày. Hắn cảm thấy tên quốc sư này không có lòng tốt, nhất
định đang có ý đồ xấu với thê tử của mình.
"Phu quân yên tâm, nếu quốc sư đã lên tiếng, chúng ta cũng không thể khiến ngài ấy thất
vọng" Tô Khinh Lăng cười cười.
Hạ Tư Lạc mấp máy môi, chỉ biết đồng ý.
"Vậy ta sẽ sai người chuẩn bị phòng" Quốc sư nói xong liền gọi người hầu tiến vào.
"Khởi bẩm quốc sư, công chúa đại nhân giá lâm!"
Người hầu kia tiến vào nhưng không phải do quốc sư gọi, mà là bẩm báo tin tức.
Quốc sư nghe vậy, nhíu nhíu mày, dường như rất không vui.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn nhau, lại cảm thấy tò mò về vị công chúa kia. Là nữ
nhân như thế nào lại có thể khiến cho nam tử yêu nghiệt này phải thay đổi sắc mặt?
Đang nghĩ ngợi liền nhìn thấy một nữ nhân y phục hoa lệ được tỳ nữ vây quanh tiến vào.
Ngũ quan thâm thúy, một đôi mắt lưu ly mị hoặc, lông mi dài uốn cong quyến rũ, khóe môi
khẽ nhếch mang theo vài phần kiêu căng.
"Quốc sư đại nhân!" Công chúa nhìn quốc sư yêu nghiệt, đôi mắt như tơ, thanh âm mềm yếu.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc liền hiểu rõ, thì ra vị công chúa này ái mộ quốc sư yêu
nghiệt kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.