Chương 26: Người đẹp lạnh nhạt PK nữ vương kiêu ngạo
Luyến Nguyệt Nhi
16/12/2014
Lãnh Thanh Thu
cùng Tô Khinh Lăng nhìn nhau, trên mặt hai người đều mang theo sự tự
tin. Thế nhưng hơn hẳn với Lãnh Thanh Thu, biểu cảm của Tô Khinh Lăng
càng thêm khoa trương, càng thêm kiêu ngạo.
“Thanh Thu hát trước đi” Tô Khinh Lăng nói với Lãnh Thanh Thu. Hãy để cho cô biết một chút xem băng sơn mỹ nhân có giọng hát tuyệt như thế nào.
Lãnh Thanh Thu gật gật đầu, nói với Ngọc Thanh đang giữ romote điều chỉnh bài hát.
“Chỉnh giúp tôi bài ‘Chỉ mong mãi bên anh’ của Vương Phỉ, cám ơn”
Ca khúc của Vương Phỉ?
Mọi người nghe thấy lời nói của Lãnh Thanh Thu đều nhíu mày kinh ngạc. Giọng điệu của Vương Phỉ luôn rất độc đáo, không biết Lãnh Thanh Thu có thể hát ra cảm nhận giống như Vương Phỉ hay không? Nếu hát không giống, chỉ sợ bức tranh có hổ đẹp đến thế nào cũng chỉ có kết quả của khuyển (1) mà thôi.
(1) Khuyển: Con chó.
Tô Khinh Lăng ngồi bên cạnh Hạ Tư Lạc, đầu tựa vào bờ vai của hắn. Nhìn Lãnh Thanh Thu đang đứng đó, cô ta quả thật rất xinh đẹp, nhưng Tô Khinh Lăng cô sẽ không bao giờ nhận thua.
“Thanh Thu, hát được rồi đó!” Ngọc Thanh nói với Lãnh Thanh Thu.
“Cám ơn” Lãnh Thanh Thu gật gật đầu, sau đó liền đứng ra giữa sân khấu. Không có bất kỳ động tác dư thừa nào, cũng không có diễn cảm gì khác. Thản nhiên như vậy, thanh âm chầm chậm tiết ra từ trong miệng cô ta.
Mặt trăng có tự bao giờ?
Nâng ly hỏi trời xanh
Không biết rõ ngày và đêm
Bây giờ là năm nào…
Mọi người đều bất ngờ, giọng nói của Lãnh Thanh Thu thanh thanh lãnh lãnh nhưng lại hát rất hay bài ‘Chỉ mong mãi bên anh’ này. Bọn họ như được tận mắt nhìn thấy một người lạnh lùng nhưng đầy cảm xúc. Hơn nữa người đang hát lại là một băng sơn mỹ nhân, ngay cả bài hát cũng mang đến hương vị mới lạ.
Hỏng rồi! Lão mẹ yêu nghiệt đã gặp phải đối thủ.
Hạ Thiếu Lăng nhìn Lãnh Thanh Thu đang cất giọng hát, trong lòng nhịn không được mà thở dài. Người phụ nữ này nằm ngoài suy tính của nó, nhưng mà như vậy cũng tốt, có lẽ xuất hiện một đối thủ mạnh mẽ mới có thể khiến cho mẹ cảm thấy hứng thú, cũng có thể khiến mẹ chuyển sự chú ý lên người khác, không còn ‘ngược đãi’ nó và cha nữa…
Nghìn dặm cùng thiền quyên…
(2) Thiền quyên: Từ ngữ được ví như mặt trăng, như một người con gái xinh đẹp.
Một câu cuối cùng của Lãnh Thanh Thu, trong phòng nhất thời vang lên một mảnh vỗ tay nhiệt liệt.
“Hay, Thanh Thu, không ngờ cô hát hay như thế”Trần đạo diễn nhịn không được mà khen ngợi, có lẽ sau này có thể sắp xếp cho cô ấy một vai diễn là ca sĩ cũng được.
“Đúng vậy, Thanh Thu thật sự khiến cho chúng ta bất ngờ”Những người khác cũng sôi nổi tán thưởng.
Lãnh Thanh Thu cười cười, sau đó ánh mắt chuyển dời về phía Tô Khinh Lăng, khẽ nhếch môi nói:
“Cô Tô, đến lược cô”
“Đúng vậy, Thanh Thu đã khiến chúng tôi bất ngờ, phải xem xem Khinh Lăng sẽ còn mang đến bất ngờ thế nào nữa” Những người khác cũng nhìn về phía Tô Khinh Lăng, nhưng không ít người đã âm thầm nghĩ rằng lần này cô đã thua.
Hạ Thiếu Lăng cũng nhìn mẹ mình, sau đó đột nhiên chạy tới hôn lên mặt Tô Khinh Lăng.
“Mẹ lợi hại nhất, con ủng hộ mẹ”
Hạ Tư Lạc nhìn con trai một cách ngạc nhiên. Hắn biết con trai mình ghét nhất là bị người khác xoa mặt nó, cũng không thích chủ động thân mật với người khác, ngay cả bình thường cũng rất ít khi bọn họ hôn được nó. Thế nhưng hôm nay nó có thể chủ động hôn mẹ nó trước mặt nhiều người như vậy, thật sự rất đáng ngạc nhiên.
“Ôi con trai, mẹ con đương nhiên là lợi hại nhất rồi” Tô Khinh Lăng cũng rất ngạc nhiên, nhưng cô chỉ cúi đầu ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hôn lên vài cái.
Hạ Thiếu Lăng bĩu môi, cảm thấy lúc nãy mình bị điên rồi.
“Khinh Lăng, chị thật hạnh phúc”
Nhìn thấy tình cảm mẹ con ngọt ngào giữa Tô Khinh Lăng và Hạ Thiếu Lăng, nhóm diễn viên nữ vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
“Đương nhiên” Tô Khinh Lăng ngẩng đầu, biểu tình đắc ý khiến cho người ta rất muốn đạp cho cô một cước.
“Khinh Lăng, cô muốn hát bài gì?” Trần đạo diễn nhìn Tô Khinh Lăng. Hắn ta đã từng nghe giọng hát của cô cho nên càng thêm chờ mong biểu hiện của cô lúc này.
“Tôi cũng muốn hát một bài của Vương Phỉ” Tô Khinh Lăng ngoắc ngoắc tay với Ngọc Thanh, nói tiếp: “Bản ‘Thôi miên’ của Vương Phỉ, thank you!”
“Được” Ngọc Thanh nghe thấy liền nhanh tay chọn bài ‘Thôi miên’ của Vương Phỉ cho Tô Khinh Lăng.
Nhạc vừa lên, mọi người đều thầm nghĩ Tô Khinh Lăng không thể hát được hương vị độc đáo như Vương Phỉ. Thanh âm lãnh lãnh thanh thanh của Lãnh Thanh Thu lúc nãy lại vô tình rất thích hợp với bài ‘Chỉ mong mãi bên anh’. Thế nhưng không ai biết rằng Tô Khinh Lăng có thể hát thành công bản ‘Thôi miên’ này hay không.
Tô Khinh Lăng đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của mọi người. Cô nhếch đôi lông mày xinh đẹp, biểu cảm kiêu ngạo quen thuộc lại xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô. Tô Khinh Lăng nháy mắt với Hạ Tư Lạc một cái, sau đó liền che giấu đi biểu cảm đó, nhanh chóng không còn là một Tô Khinh Lăng đầy kiêu ngạo nữa, loáng thoáng như một Vương Phỉ khi hát bài ‘Thôi miên’ này.
Lãnh Thanh Thu luôn ngồi đó nhìn Tô Khinh Lăng, khi nghe thấy cô muốn hát bài của Vương Phỉ thì cũng rất kinh ngạc. Sau đó cô ta mang theo vài phần không cho là đúng, bởi vì cô ta nghĩ với cá tính kiêu ngạo của Tô Khinh Lăng thì cho dù tiếng ca có ở dạng nào cũng không thể hát ra cảm giác độc đáo như Vương Phỉ. Thế nhưng, rất nhanh sau đó đã khiến cô ta phải há to miệng kinh ngạc.
Hương vị ổ bánh ngọt đầu tiên
Trò đùa an ủi trong giây phút đầu tiên
Ánh mặt trời lặn dần sau núi…
Ánh mặt trời lặn dần sau núi…
Ly kem tan chảy
Hương vị ổ bánh ngọt thứ hai
Trò đùa an ủi trong giây phút sau đó
Gió nổi…
Gió nổi…
Bỏng ngô nổ to
Thanh âm của Tô Khinh Lăng vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn. Bộ dáng càng thêm kinh ngạc so với vừa nãy khi nghe Lãnh Thanh Thu hát bài ‘Chỉ mong mãi bên anh’. Làm sao có thể? Nữ vương kiêu ngạo làm sao có thể hát ra được giọng điệu như vậy? Nếu không phải Tô Khinh Lăng đang hát trước mặt bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không tin. Phảng phất rất giống Vương Phỉ, quá giống… không, phải nói là hoàn toàn giống. Loại cảm giác có chút đê mê, có chút riêng biệt…
Từ đầu tới cuối
Lần sau tiếp nối lần trước
Lần sau lại tiếp nối lần trước
Có hoang phí hay không?
Những chữ cuối cùng biến mất từ trong miệng cô, toàn bộ căn phòng vẫn chìm trong im lặng. Sau đó, mọi người lập tức vỗ tay, chấn động như sấm đánh.
“Hay quá! Quá tuyệt vời!”
“Khinh Lăng, chị giỏi thật đó”
“Thanh Thu hát trước đi” Tô Khinh Lăng nói với Lãnh Thanh Thu. Hãy để cho cô biết một chút xem băng sơn mỹ nhân có giọng hát tuyệt như thế nào.
Lãnh Thanh Thu gật gật đầu, nói với Ngọc Thanh đang giữ romote điều chỉnh bài hát.
“Chỉnh giúp tôi bài ‘Chỉ mong mãi bên anh’ của Vương Phỉ, cám ơn”
Ca khúc của Vương Phỉ?
Mọi người nghe thấy lời nói của Lãnh Thanh Thu đều nhíu mày kinh ngạc. Giọng điệu của Vương Phỉ luôn rất độc đáo, không biết Lãnh Thanh Thu có thể hát ra cảm nhận giống như Vương Phỉ hay không? Nếu hát không giống, chỉ sợ bức tranh có hổ đẹp đến thế nào cũng chỉ có kết quả của khuyển (1) mà thôi.
(1) Khuyển: Con chó.
Tô Khinh Lăng ngồi bên cạnh Hạ Tư Lạc, đầu tựa vào bờ vai của hắn. Nhìn Lãnh Thanh Thu đang đứng đó, cô ta quả thật rất xinh đẹp, nhưng Tô Khinh Lăng cô sẽ không bao giờ nhận thua.
“Thanh Thu, hát được rồi đó!” Ngọc Thanh nói với Lãnh Thanh Thu.
“Cám ơn” Lãnh Thanh Thu gật gật đầu, sau đó liền đứng ra giữa sân khấu. Không có bất kỳ động tác dư thừa nào, cũng không có diễn cảm gì khác. Thản nhiên như vậy, thanh âm chầm chậm tiết ra từ trong miệng cô ta.
Mặt trăng có tự bao giờ?
Nâng ly hỏi trời xanh
Không biết rõ ngày và đêm
Bây giờ là năm nào…
Mọi người đều bất ngờ, giọng nói của Lãnh Thanh Thu thanh thanh lãnh lãnh nhưng lại hát rất hay bài ‘Chỉ mong mãi bên anh’ này. Bọn họ như được tận mắt nhìn thấy một người lạnh lùng nhưng đầy cảm xúc. Hơn nữa người đang hát lại là một băng sơn mỹ nhân, ngay cả bài hát cũng mang đến hương vị mới lạ.
Hỏng rồi! Lão mẹ yêu nghiệt đã gặp phải đối thủ.
Hạ Thiếu Lăng nhìn Lãnh Thanh Thu đang cất giọng hát, trong lòng nhịn không được mà thở dài. Người phụ nữ này nằm ngoài suy tính của nó, nhưng mà như vậy cũng tốt, có lẽ xuất hiện một đối thủ mạnh mẽ mới có thể khiến cho mẹ cảm thấy hứng thú, cũng có thể khiến mẹ chuyển sự chú ý lên người khác, không còn ‘ngược đãi’ nó và cha nữa…
Nghìn dặm cùng thiền quyên…
(2) Thiền quyên: Từ ngữ được ví như mặt trăng, như một người con gái xinh đẹp.
Một câu cuối cùng của Lãnh Thanh Thu, trong phòng nhất thời vang lên một mảnh vỗ tay nhiệt liệt.
“Hay, Thanh Thu, không ngờ cô hát hay như thế”Trần đạo diễn nhịn không được mà khen ngợi, có lẽ sau này có thể sắp xếp cho cô ấy một vai diễn là ca sĩ cũng được.
“Đúng vậy, Thanh Thu thật sự khiến cho chúng ta bất ngờ”Những người khác cũng sôi nổi tán thưởng.
Lãnh Thanh Thu cười cười, sau đó ánh mắt chuyển dời về phía Tô Khinh Lăng, khẽ nhếch môi nói:
“Cô Tô, đến lược cô”
“Đúng vậy, Thanh Thu đã khiến chúng tôi bất ngờ, phải xem xem Khinh Lăng sẽ còn mang đến bất ngờ thế nào nữa” Những người khác cũng nhìn về phía Tô Khinh Lăng, nhưng không ít người đã âm thầm nghĩ rằng lần này cô đã thua.
Hạ Thiếu Lăng cũng nhìn mẹ mình, sau đó đột nhiên chạy tới hôn lên mặt Tô Khinh Lăng.
“Mẹ lợi hại nhất, con ủng hộ mẹ”
Hạ Tư Lạc nhìn con trai một cách ngạc nhiên. Hắn biết con trai mình ghét nhất là bị người khác xoa mặt nó, cũng không thích chủ động thân mật với người khác, ngay cả bình thường cũng rất ít khi bọn họ hôn được nó. Thế nhưng hôm nay nó có thể chủ động hôn mẹ nó trước mặt nhiều người như vậy, thật sự rất đáng ngạc nhiên.
“Ôi con trai, mẹ con đương nhiên là lợi hại nhất rồi” Tô Khinh Lăng cũng rất ngạc nhiên, nhưng cô chỉ cúi đầu ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hôn lên vài cái.
Hạ Thiếu Lăng bĩu môi, cảm thấy lúc nãy mình bị điên rồi.
“Khinh Lăng, chị thật hạnh phúc”
Nhìn thấy tình cảm mẹ con ngọt ngào giữa Tô Khinh Lăng và Hạ Thiếu Lăng, nhóm diễn viên nữ vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
“Đương nhiên” Tô Khinh Lăng ngẩng đầu, biểu tình đắc ý khiến cho người ta rất muốn đạp cho cô một cước.
“Khinh Lăng, cô muốn hát bài gì?” Trần đạo diễn nhìn Tô Khinh Lăng. Hắn ta đã từng nghe giọng hát của cô cho nên càng thêm chờ mong biểu hiện của cô lúc này.
“Tôi cũng muốn hát một bài của Vương Phỉ” Tô Khinh Lăng ngoắc ngoắc tay với Ngọc Thanh, nói tiếp: “Bản ‘Thôi miên’ của Vương Phỉ, thank you!”
“Được” Ngọc Thanh nghe thấy liền nhanh tay chọn bài ‘Thôi miên’ của Vương Phỉ cho Tô Khinh Lăng.
Nhạc vừa lên, mọi người đều thầm nghĩ Tô Khinh Lăng không thể hát được hương vị độc đáo như Vương Phỉ. Thanh âm lãnh lãnh thanh thanh của Lãnh Thanh Thu lúc nãy lại vô tình rất thích hợp với bài ‘Chỉ mong mãi bên anh’. Thế nhưng không ai biết rằng Tô Khinh Lăng có thể hát thành công bản ‘Thôi miên’ này hay không.
Tô Khinh Lăng đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của mọi người. Cô nhếch đôi lông mày xinh đẹp, biểu cảm kiêu ngạo quen thuộc lại xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô. Tô Khinh Lăng nháy mắt với Hạ Tư Lạc một cái, sau đó liền che giấu đi biểu cảm đó, nhanh chóng không còn là một Tô Khinh Lăng đầy kiêu ngạo nữa, loáng thoáng như một Vương Phỉ khi hát bài ‘Thôi miên’ này.
Lãnh Thanh Thu luôn ngồi đó nhìn Tô Khinh Lăng, khi nghe thấy cô muốn hát bài của Vương Phỉ thì cũng rất kinh ngạc. Sau đó cô ta mang theo vài phần không cho là đúng, bởi vì cô ta nghĩ với cá tính kiêu ngạo của Tô Khinh Lăng thì cho dù tiếng ca có ở dạng nào cũng không thể hát ra cảm giác độc đáo như Vương Phỉ. Thế nhưng, rất nhanh sau đó đã khiến cô ta phải há to miệng kinh ngạc.
Hương vị ổ bánh ngọt đầu tiên
Trò đùa an ủi trong giây phút đầu tiên
Ánh mặt trời lặn dần sau núi…
Ánh mặt trời lặn dần sau núi…
Ly kem tan chảy
Hương vị ổ bánh ngọt thứ hai
Trò đùa an ủi trong giây phút sau đó
Gió nổi…
Gió nổi…
Bỏng ngô nổ to
Thanh âm của Tô Khinh Lăng vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn. Bộ dáng càng thêm kinh ngạc so với vừa nãy khi nghe Lãnh Thanh Thu hát bài ‘Chỉ mong mãi bên anh’. Làm sao có thể? Nữ vương kiêu ngạo làm sao có thể hát ra được giọng điệu như vậy? Nếu không phải Tô Khinh Lăng đang hát trước mặt bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không tin. Phảng phất rất giống Vương Phỉ, quá giống… không, phải nói là hoàn toàn giống. Loại cảm giác có chút đê mê, có chút riêng biệt…
Từ đầu tới cuối
Lần sau tiếp nối lần trước
Lần sau lại tiếp nối lần trước
Có hoang phí hay không?
Những chữ cuối cùng biến mất từ trong miệng cô, toàn bộ căn phòng vẫn chìm trong im lặng. Sau đó, mọi người lập tức vỗ tay, chấn động như sấm đánh.
“Hay quá! Quá tuyệt vời!”
“Khinh Lăng, chị giỏi thật đó”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.