Chương 17: Nhóc, nghe nói mày rất phách lối
Luyến Nguyệt Nhi
16/12/2014
Từ sau khi được cha mẹ đại minh tinh đưa vào lớp, cuộc sống của Hạ Thiếu Lăng hoàn toàn bị đảo lộn.
Thứ nhất, nó là học sinh đầu tiên và cũng là duy nhất không đủ tuổi vào cấp hai nhưng lại có mặt trong trường trung học học viện Đỉnh Phong. Thứ hai, trường học có rất nhiều fan hâm mộ của cha nó, cho nên nó nhanh chóng trở thành người đại diện đi xin dùm chữ ký.
Phủi phủi bụi phấn trên người, nó đi vào vườn hoa trong trường. Cũng chỉ có hoa cỏ là đáng yêu, ít nhất chúng nó sẽ không đáng chán như những người đó.
“Này nhóc, nghe nói mày rất phách lối đúng không?”
Tâm tình đang tốt lại bị phá hư. Hạ Thiếu Lăng xoay người, nhìn thấy là một nhóm nam sinh. Có ba người, ước chừng cũng khoảng mười ba mười bốn tuổi, tên cao nhất mặc trên người là bộ quần áo theo phong cách hip-hop.
“Có chuyện gì sao?” Hạ Thiếu Lăng ngẩng đầu lên nhìn, nó ghét mấy người cao hơn mình. Tuy thân thể tỷ lệ thuận với độ tuổi, nhưng nó tin rằng thời gian trôi qua, nó sẽ nhanh chóng cao hơn họ.
“Nghe nói cha mẹ mày đều là đại minh tinh à?” Một tên đánh giá Hạ Thiếu Lăng từ đầu tới đuôi, nhìn thấy bộ quần áo đắt tiền trên người nó thì trong lòng rất ghen tị.
“Ừ” Hạ Thiếu Lăng gật gật đầu “Mấy người muốn xin chữ ký hay cái gì? Nói đi!” Một bộ dáng ‘đã biết từ lâu’.
“Ai thèm xin chữ ký của bọn họ?” Một tên khác trừng mắt nhìn Hạ Thiếu Lăng “Chị tao cũng là đại minh tinh, cần chữ ký của cha mẹ mày làm cái gì?”
“Đúng vậy, chị gái của Tử Tuấn rất xinh đẹp” Người còn lại cũng gật đầu hùa theo.
“Vậy mấy người gọi tôi làm gì?” Hạ Thiếu Lăng liếc mắt nhìn ba người họ một cái “Không biết thời gian của tôi rất quý giá sao?” Đáng giận, lại dám làm phiền quãng thời gian nhàn rỗi quý báu của nó, thật muốn cho mỗi đứa một đạp.
“Thằng nhóc kia, mày đừng có phách lối!” Một tên theo phong cách hip-hop quát lên với Hạ Thiếu Lăng.
“Tôi cứ phách lối vậy đấy, các cậu làm gì được tôi?” Bị quấy rầy, tâm tình của Hạ Thiếu Lăng rất khó chịu.
“Mày…” Cậu ta giận dữ, vươn tay muốn đẩy ngã Hạ Thiếu Lăng.
Bản lĩnh của Hạ Thiếu Lăng không phải tầm thường. Cánh tay của cậu thiếu niên kia chưa vươn tới thì thân thể Hạ Thiếu Lăng đã lắc sang một bên.
“Mày… mày…” Cả ba cậu bé đều bị bản lĩnh của Hạ Thiếu Lăng hù cho hoảng sợ.
“Trời ạ! Nó có võ công sao?” Một trong ba người nói.
“Tao cũng biết nhìn!” Cậu bé theo phong cách hip-hop bực tức, nói.
“Đại ca, em nhớ rồi” Một thiếu niên khác vỗ đùi hô lớn, sau đó chỉ ngón tay vào Hạ Thiếu Lăng “Mẹ thằng này hình như có khinh công, từng lên báo đó!”
“Khinh công?” Thiếu niên còn lại há to miệng, bộ dạng sợ không nhẹ.
“Ngu ngốc, thời đại nào rồi mà còn có khinh công?” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop vỗ đầu cậu bạn bên cạnh một cái “Cái đó là do mẹ nó muốn tham gia vào giới giải trí, cho nên mới tạo scandal PR (1) tên tuổi thôi” Giới giải trí đầy thị thị phi phi, cậu ta luôn nghe chị gái niệm niệm mỗi ngày.
(1) PR: Public Relation, quan hệ công chúng.
“Cũng đúng” Hai thiếu niên kia gật gật đầu.
Hạ Thiếu Lăng nghe thấy lời nói của bọn họ, trừng lớn cặp mắt trắng dã.
“Một đám ngu ngốc” Mẹ nó đương nhiên có khinh công. Chẳng những mẹ biết, mà ngay cả cha và nó cũng đều là cao thủ.
“Mày mắng ai đó?” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop vểnh tai, trừng mắt giận dữ.
“Mắng ba người các ngươi đấy, rồi sao?” Hạ Thiếu Lăng ném ra một câu, ngay sau đó đã xoay lưng chạy lấy người. Không được làm bạn với những kẻ ngu ngốc, tránh cho bản thân cũng bị nhiễm tật xấu.
“Đại ca, nó mắng chúng ta!” Hai thiếu niên đưa mắt nhìn nhau. Lá gan của thằng nhóc này cũng thật lớn.
“Tao không có điếc!” Thiếu niên theo phong cách hip-hop trừng mắt nhìn hai đứa bạn của mình. Ngay sau đó, cậu ta xắn tay áo đi về phía Hạ Thiếu Lăng, định dùng những thế võ Taekwondo mới học vài ngày nay trừng trị Hạ Thiếu Lăng một phen.
Hạ Thiếu Lăng nghe thấy tiếng bước chân, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Muốn chết? Sau đó nó cũng không quay đầu, tung một cước ra bằng chân trái.
Phịch một tiếng, cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop đáng thương té nhào ngồi bệt bên bồn hoa, sau đó bị gai của một bụi hoa hồng đâm vào khiến cho nhảy dựng lên. Bộ dạng kia giống như điệp viên 007 đang né đạn, vô cùng thú vị.
“Ôi, cái mông của tao…”
Tiếng la của cậu ta khiến cho hai người còn lại phá lên cười. Thế nhưng sau khi bị trừng mắt thì cả hai lại lật đật chạy đến đỡ.
“Đại ca không sao chứ?”
“Hai đứa bây nói thử xem?” Cậu ta trừng mắt.
Hai người bạn sờ sờ mũi, không dám lại lên tiếng.
“Thằng nhóc này, mày dám đánh tao. Chờ đó, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop chửi Hạ Thiếu Lăng. Hắn nhất định phải nói với chị gái, bắt chị gái phải dần cho thằng này một trận.
Hạ Thiếu Lăng nhún vai, quay đầu lại liếc cậu ta một cái.
“Tùy cậu” Sau đó, nó bước đi.
“Mẹ nó, đáng giận…” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop tức giận đến đầu tóc đều muốn dựng thẳng. Hắn ta vung tay của hai người bạn đang đỡ mình bên cạnh, ngay lập tức là thanh âm đau đớn vang lên.
Hai đứa bạn không dám cười hắn nữa, cắn chặt môi.
Cậu ta lấy điện thoại di động ra, bấm số, sau đó quát:
“Chị mau đến trường đi, có kẻ ức hiếp em kìa!”
Hai cậu bạn bên cạnh nghe thấy lời cầu cứu của đại ca mình, nhất thời cảm thấy thật mất mặt. Hơn nữa, nếu để cho người khác biết bọn họ bị một thằng nhóc mới tám chín tuổi đầu ức hiếp, mặt mũi nhất định sẽ bị ném sạch. Tuy nhiên hai người họ cũng không dám cắt đứt lời đại ca.
Đầu bên kia điện thoại không phải ai khác, chính là Dương Phỉ Phỉ. Lần trước cô ta bị một màn “giáo huấn” của Hạ Thiếu Lăng khiến cho kinh hãi, cho đến tận bây giờ cũng chưa bình tâm lại. Trong vòng hai ngày sau đó, rất nhiều hợp đồng hợp tác đều bị cắt khiến cho cô ta vừa lo vừa giận. Sau khi gọi điện hỏi thăm tứ phía thì phát hiện ra là do người nhà của Tô Khinh Lăng giở trò quỷ. Cô ta bây giờ đối với Tô Khinh Lăng lại vừa sợ vừa hận, nghe thấy lời nói của em trai lại càng tức giận hơn. Tại sao tất cả mọi người đều nhắm vào người nhà cô ta để ức hiếp vậy?
“Ai dám ức hiếp em?” Dương Phỉ Phỉ tức giận, nói: “Đừng sợ, chị đến trường em ngay”
“Dạ!” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop hài lòng cúp điện thoại.
“Đại ca, chị anh nói sao?” Hai cậu bạn bên cạnh nhìn hắn, hỏi.
Đôi mắt liếc sang hai đàn em của mình, cậu ta nhếch cằm đầy đắc ý nói:
“Chị tao đến liền. Chờ xem, thằng nhóc kia nhất định sẽ bị chỉnh thật thảm” Chị hắn ta sẽ dùng phương thức thật nhẹ nhàng nhưng khiến cho không người nào phản bác được để chừng trị thằng nhóc kia.
“Hắc hắc hắc…”
Thứ nhất, nó là học sinh đầu tiên và cũng là duy nhất không đủ tuổi vào cấp hai nhưng lại có mặt trong trường trung học học viện Đỉnh Phong. Thứ hai, trường học có rất nhiều fan hâm mộ của cha nó, cho nên nó nhanh chóng trở thành người đại diện đi xin dùm chữ ký.
Phủi phủi bụi phấn trên người, nó đi vào vườn hoa trong trường. Cũng chỉ có hoa cỏ là đáng yêu, ít nhất chúng nó sẽ không đáng chán như những người đó.
“Này nhóc, nghe nói mày rất phách lối đúng không?”
Tâm tình đang tốt lại bị phá hư. Hạ Thiếu Lăng xoay người, nhìn thấy là một nhóm nam sinh. Có ba người, ước chừng cũng khoảng mười ba mười bốn tuổi, tên cao nhất mặc trên người là bộ quần áo theo phong cách hip-hop.
“Có chuyện gì sao?” Hạ Thiếu Lăng ngẩng đầu lên nhìn, nó ghét mấy người cao hơn mình. Tuy thân thể tỷ lệ thuận với độ tuổi, nhưng nó tin rằng thời gian trôi qua, nó sẽ nhanh chóng cao hơn họ.
“Nghe nói cha mẹ mày đều là đại minh tinh à?” Một tên đánh giá Hạ Thiếu Lăng từ đầu tới đuôi, nhìn thấy bộ quần áo đắt tiền trên người nó thì trong lòng rất ghen tị.
“Ừ” Hạ Thiếu Lăng gật gật đầu “Mấy người muốn xin chữ ký hay cái gì? Nói đi!” Một bộ dáng ‘đã biết từ lâu’.
“Ai thèm xin chữ ký của bọn họ?” Một tên khác trừng mắt nhìn Hạ Thiếu Lăng “Chị tao cũng là đại minh tinh, cần chữ ký của cha mẹ mày làm cái gì?”
“Đúng vậy, chị gái của Tử Tuấn rất xinh đẹp” Người còn lại cũng gật đầu hùa theo.
“Vậy mấy người gọi tôi làm gì?” Hạ Thiếu Lăng liếc mắt nhìn ba người họ một cái “Không biết thời gian của tôi rất quý giá sao?” Đáng giận, lại dám làm phiền quãng thời gian nhàn rỗi quý báu của nó, thật muốn cho mỗi đứa một đạp.
“Thằng nhóc kia, mày đừng có phách lối!” Một tên theo phong cách hip-hop quát lên với Hạ Thiếu Lăng.
“Tôi cứ phách lối vậy đấy, các cậu làm gì được tôi?” Bị quấy rầy, tâm tình của Hạ Thiếu Lăng rất khó chịu.
“Mày…” Cậu ta giận dữ, vươn tay muốn đẩy ngã Hạ Thiếu Lăng.
Bản lĩnh của Hạ Thiếu Lăng không phải tầm thường. Cánh tay của cậu thiếu niên kia chưa vươn tới thì thân thể Hạ Thiếu Lăng đã lắc sang một bên.
“Mày… mày…” Cả ba cậu bé đều bị bản lĩnh của Hạ Thiếu Lăng hù cho hoảng sợ.
“Trời ạ! Nó có võ công sao?” Một trong ba người nói.
“Tao cũng biết nhìn!” Cậu bé theo phong cách hip-hop bực tức, nói.
“Đại ca, em nhớ rồi” Một thiếu niên khác vỗ đùi hô lớn, sau đó chỉ ngón tay vào Hạ Thiếu Lăng “Mẹ thằng này hình như có khinh công, từng lên báo đó!”
“Khinh công?” Thiếu niên còn lại há to miệng, bộ dạng sợ không nhẹ.
“Ngu ngốc, thời đại nào rồi mà còn có khinh công?” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop vỗ đầu cậu bạn bên cạnh một cái “Cái đó là do mẹ nó muốn tham gia vào giới giải trí, cho nên mới tạo scandal PR (1) tên tuổi thôi” Giới giải trí đầy thị thị phi phi, cậu ta luôn nghe chị gái niệm niệm mỗi ngày.
(1) PR: Public Relation, quan hệ công chúng.
“Cũng đúng” Hai thiếu niên kia gật gật đầu.
Hạ Thiếu Lăng nghe thấy lời nói của bọn họ, trừng lớn cặp mắt trắng dã.
“Một đám ngu ngốc” Mẹ nó đương nhiên có khinh công. Chẳng những mẹ biết, mà ngay cả cha và nó cũng đều là cao thủ.
“Mày mắng ai đó?” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop vểnh tai, trừng mắt giận dữ.
“Mắng ba người các ngươi đấy, rồi sao?” Hạ Thiếu Lăng ném ra một câu, ngay sau đó đã xoay lưng chạy lấy người. Không được làm bạn với những kẻ ngu ngốc, tránh cho bản thân cũng bị nhiễm tật xấu.
“Đại ca, nó mắng chúng ta!” Hai thiếu niên đưa mắt nhìn nhau. Lá gan của thằng nhóc này cũng thật lớn.
“Tao không có điếc!” Thiếu niên theo phong cách hip-hop trừng mắt nhìn hai đứa bạn của mình. Ngay sau đó, cậu ta xắn tay áo đi về phía Hạ Thiếu Lăng, định dùng những thế võ Taekwondo mới học vài ngày nay trừng trị Hạ Thiếu Lăng một phen.
Hạ Thiếu Lăng nghe thấy tiếng bước chân, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Muốn chết? Sau đó nó cũng không quay đầu, tung một cước ra bằng chân trái.
Phịch một tiếng, cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop đáng thương té nhào ngồi bệt bên bồn hoa, sau đó bị gai của một bụi hoa hồng đâm vào khiến cho nhảy dựng lên. Bộ dạng kia giống như điệp viên 007 đang né đạn, vô cùng thú vị.
“Ôi, cái mông của tao…”
Tiếng la của cậu ta khiến cho hai người còn lại phá lên cười. Thế nhưng sau khi bị trừng mắt thì cả hai lại lật đật chạy đến đỡ.
“Đại ca không sao chứ?”
“Hai đứa bây nói thử xem?” Cậu ta trừng mắt.
Hai người bạn sờ sờ mũi, không dám lại lên tiếng.
“Thằng nhóc này, mày dám đánh tao. Chờ đó, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop chửi Hạ Thiếu Lăng. Hắn nhất định phải nói với chị gái, bắt chị gái phải dần cho thằng này một trận.
Hạ Thiếu Lăng nhún vai, quay đầu lại liếc cậu ta một cái.
“Tùy cậu” Sau đó, nó bước đi.
“Mẹ nó, đáng giận…” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop tức giận đến đầu tóc đều muốn dựng thẳng. Hắn ta vung tay của hai người bạn đang đỡ mình bên cạnh, ngay lập tức là thanh âm đau đớn vang lên.
Hai đứa bạn không dám cười hắn nữa, cắn chặt môi.
Cậu ta lấy điện thoại di động ra, bấm số, sau đó quát:
“Chị mau đến trường đi, có kẻ ức hiếp em kìa!”
Hai cậu bạn bên cạnh nghe thấy lời cầu cứu của đại ca mình, nhất thời cảm thấy thật mất mặt. Hơn nữa, nếu để cho người khác biết bọn họ bị một thằng nhóc mới tám chín tuổi đầu ức hiếp, mặt mũi nhất định sẽ bị ném sạch. Tuy nhiên hai người họ cũng không dám cắt đứt lời đại ca.
Đầu bên kia điện thoại không phải ai khác, chính là Dương Phỉ Phỉ. Lần trước cô ta bị một màn “giáo huấn” của Hạ Thiếu Lăng khiến cho kinh hãi, cho đến tận bây giờ cũng chưa bình tâm lại. Trong vòng hai ngày sau đó, rất nhiều hợp đồng hợp tác đều bị cắt khiến cho cô ta vừa lo vừa giận. Sau khi gọi điện hỏi thăm tứ phía thì phát hiện ra là do người nhà của Tô Khinh Lăng giở trò quỷ. Cô ta bây giờ đối với Tô Khinh Lăng lại vừa sợ vừa hận, nghe thấy lời nói của em trai lại càng tức giận hơn. Tại sao tất cả mọi người đều nhắm vào người nhà cô ta để ức hiếp vậy?
“Ai dám ức hiếp em?” Dương Phỉ Phỉ tức giận, nói: “Đừng sợ, chị đến trường em ngay”
“Dạ!” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop hài lòng cúp điện thoại.
“Đại ca, chị anh nói sao?” Hai cậu bạn bên cạnh nhìn hắn, hỏi.
Đôi mắt liếc sang hai đàn em của mình, cậu ta nhếch cằm đầy đắc ý nói:
“Chị tao đến liền. Chờ xem, thằng nhóc kia nhất định sẽ bị chỉnh thật thảm” Chị hắn ta sẽ dùng phương thức thật nhẹ nhàng nhưng khiến cho không người nào phản bác được để chừng trị thằng nhóc kia.
“Hắc hắc hắc…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.