Chương 11: Báo đáp tri ân.
Hắc Trúc
03/07/2016
Lúc sau, Liễu Thanh
hồi tưởng lại sắp xếp sự việc. Cũng không phải phức tạp lắm, chính là có người muốn phá hư danh tiết của nàng, nhưng muốn làm được cũng không
phải dễ dàng gì.
Mộ Dung Tuyết cũng chỉ là một tiểu thư yểu điệu, nàng làm sao có thể tìm được một băng cường đạo. Chính xác, trong chuyện này khẳng định là có liên quan đến đại phu nhân.
Chính là, chỉ dựa vào một sự việc này cũng không thể lay động được địa vị của Đại phu nhân, không nói đến bà đã quản lí tướng quân phủ bao nhiêu năm. Vả lại xem thân phận của bà cũng sẽ làm cho lão phu nhân khi xử trí cũng phải phóng khoáng một chút.
Mộ Dung Khanh há có thể làm cho các nàng thoát, có thể nói, kiếp trước nàng sở dĩ sẽ chết, đầu tiên là bị Tam hoàng tử phi làm hại. Nhưng xét lại cũng vẫn là do mẫu tử Đại phu nhân, nếu như không phải các nàng thiết kế làm cho nàng lấy thân phận tiểu thiếp gả vào phủ Tam hoàng tử, thì chắc chắn lão phu nhân sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự thích hợp.
Nàng rốt cuộc vẫn là Đại tiểu thư của tướng quân phủ, tướng quân phủ còn một ngày, vậy không ai dám đối với nàng bất kính.
Nhưng ở phủ Tam hoàng tử lại bất đồng, ở hậu viện có rất nhiều nữ nhân có thân phận tôn quý, không thua kém nàng. Nàng muốn sống thoải mái, nói dễ hơn làm.
Mộ Dung Tuyết nàng sẽ không bỏ qua, Đại phu nhân nàng càng không bỏ qua.
Hơn nữa, nàng cảm thấy sau lưng Đại phu nhân còn có người, có lẽ trong đó còn ẩn dấu bí mật gì không muốn ngươi biết.
"Ta sẽ biết rõ ràng." Mộ Dung Khanh lạnh lùng cười.
Lục Tâm cùng Hồng Diệp hai người nhìn nhau, cũng không nghĩ đến Mộ Dung Khanh cư nhiên lại nghĩ xa như vậy. Tiểu thư khi nào lại có tâm cơ như vậy, như thế nào lại cảm thấy tiểu thư lại có chỗ nào không đúng?
Mộ Dung Khanh quay đầu liếc nhìn hai cái nha đầu trợn tròn mắt, không khỏi cười khẽ, "Thắc mắc chỗ nào?"
Lục Tâm xấu hổ vò đầu, "Chính là cảm thấy tiểu thư có chỗ không đúng."
"Có phải hay không cảm thấy ta trở nên có tâm cơ?"
Lục Tâm cùng Hồng Diệp hai người liếc mắt nhìn nhau, Hồng Diệp cười tủm tỉm hợp lí nói: "Tiểu thư, ngài đừng hiểu lầm, nô tỳ cùng Lục Tâm đều không phải cảm thấy tiểu thư trở nên không tốt. Tiểu thư biến thành bộ dạng gì nữa vẫn là tiểu thư của chúng ta. Huống chi, chờ đợi người khác đến hại, chi bằng chủ đôngụ xuất kích."
Lục Tâm cũng thuận theo không ngừng gật đầu, "Đúng, đúng vậy nô tỳ cũng nghĩ như thế."
"Tốt lắm, tốt lắm." Mộ Dung Khanh cười xua tay, tính tình mấy tiểu nha đầu bên cạnh mình là gì, nàng sao lại không biết.
Mộ Dung Khanh nằm trở lại, nhìn ngọn cây nho Diệp Tĩnh ngẩn người.
Nàng suy nghĩ, Hạ Hầu Dịch vì sao có thể nhìn ra chủ ý của nàng chưa muốn ra tay với Đại phu nhân. Bọn cường đạo kia bị quang đến phủ nha, chỉ ra Mộ Dung Tuyết nhưng mà không nhắc tới Đại phu nhân, nhất định là có người bày mưu tính kế.
Hạ Hầu Dịch lại là một nam nhân hiếm thấy, tâm tư kín đáo, đúng là hiếm thấy.
Bất kể như thế nào, Hạ Hầu Dịch đã thay nàng ra tiếng nói. Người này từ trước đến nay không ngừng chiếm tiện nghi của nàng, ngẫm lại cũng nên như thế nào hồi báo hắn một lần.
Nên cho cái thù lao gì đây?
Trong đầu Mộ Dung Khanh nghĩ đến chuyện báo thù, mà phủ Tam hoàng tử lại có mưa rền gió dữ, không thấy dừng lại.
"Nói." Tam hoàng tử Hạ Hầu Kiệt đập bàn một cái, tức giận trợn mắt nhìn mấy hắc y nhân đứng trước bàn." Địa điểm ám vệ ẩn thân tại kinh thành bí ẩn như thế, như thế nào lại bị người ta phá hủy?"
Tất cả hắc y nhân đều cúi đầu, không dàm đối diện ánh mắt của Tam hoàng tử.
Nhất định là bên cạnh hắn có nội gián.
Hạ Hầu Kiệt ánh mắt suy xét quá khứ của từng hắc y nhân trong phòng, những người này đều theo hắn rất nhiều năm, hắn thật không nguyện ý tin bọn hắn đã bán đứng mình.
Nhưng mà, nếu không phải bọn họ thì là ai?
"Đã tra ra là người nào gây nên?" Hạ Hầu Kiệt lại hỏi.
"Còn chưa có điều tra rõ, có thể là Cửu hoàng tử, cũng có thể là Thái tử.'' Trong đó có một người cẩn thận trả lời.
Hạ Hầu Kiệt hừ lạnh, "Đây là đáp án các ngươi đưa cho ta?" Có thể dám cùng hắn đối nghịch cũng chỉ có thể là hai người kia, người nào không biết?
"Đi thăm dò, cho các ngươi thời gian một ngày, tra không được, đem đầu đến đây."
"Dạ." Toàn bộ hắc y nhân đồng loạt đáp ứng, lui ra phía sau vài bước, lúc này mới xoay ngươi rời đi.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Hạ Hầu Kiệt quay đầu lại hỏi, "Duẫn Dương, theo ngươi đoán, việc này là ai gây nên?"
Phía sau bình phong có một người nam nhân đi ra, khoảng ba mươi tuổi, da trắng, mắt dài, có chòm râu giống tiên nhân đạo cốt.
Hắn chậm rãi đi tới, đong đưa cây quạt trong tay, "Việc này tất nhiên không phải thái tử gây nên."
"A?" Tam hoàng tử đã không còn cơn tức lúc trước, lộ ra hứng thú vui vẻ. "Duẫn Dương trái lại rất rõ ràng."
Duẫn Dương cười cười, "Tam hoàng tử chẳng lẽ quên, trước từng thu lưu người đàn bà kia."
"Nàng?" Tam hoàng tử ngưng mi, "Nhưng thật ra cái tiểu mĩ nhân, đáng tiếc."
"Lúc này nàng đang ở phủ Thái tử, nghe nói được thái tử sủng ái." Duẫn Dương vừa nói xong liền bình tĩnh nhìn Hạ Hầu Kiệt, trong mắt lộ vẻ ung dung.
"Ngươi quả thật là người có năng lực." Hạ Hầu Kiệt cười to.
Duẫn Dương cúi đầu, "Hết thảy đều vì nghiệp lớn của Tam hoàng tử."
"Lão Cửu!" Hạ Hầu Kiệt đột nhiên hí mắt, hừ lạnh không thôi, "Trái lại đã xem thường năng lực của hắn, vốn tưởng rằng hắn chỉ đối với nữ nhân có ý, không từng nghĩ bị rước lấy nong nảy cũng sẽ nhảy lên cắn người."
"Cửu hoang tử chính là nhất thời tức giận, không đáng bận tâm, hiện giờ cần chú ý vẫn là Thái tử cùng Lục hoàng tử. Hiện giờ Lục Hoàng tử đã tiến vào hộ bộ, đã xuống tay đối với người của chúng ta."
"Duẫn Dương có đối sách gì?"
"Trái lại có hai kế.'' Duẫn Dương tới gần Tam hoàng tử, bắt đầu cùng hắn thương lượng.
Phủ Tam hoàng tử mưa rền gió dữ, mà phủ Cửu hoàng tử lại xuân ý dạt dào.
Được tin đại bản doanh của ám vệ Tam hoàng tử bị nhổ tận gốc, Trúc Đình cùng Nguyễn Trữ hai người trước tiên đem tin tức tốt này báo cho Hạ Hầu Dịch.
Vốn tưởng rằng Cửu hoàng tử nghe nói tin tức này nhất định sẽ cao hứng, ai ngờ, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng nhíu đầu lông mày, rồi sau đó tiếp tục xem bản tấu của ám vệ trước bàn.
Trúc Đình cùng Nguyễn Trữ khiếp sợ không thôi, chủ tử như thế nào đối với việc này không có phản ứng, ngay cả sớm biết trước kết quả, nhưng lần này làm cho Tam hoàng tử tổn thất lớn như vậy, chủ tử như thế nào không phản ứng.
Hai người nhìn nhau, đông thời lấy ánh mắt nhìn trộm Hạ Hầu Dịch đang xem bản tấu.
Trên bản tấu có một cái tên, đó là tên một nữ nhân.
Mộ Dung Khanh.
Hai người khiếp sợ cực độ, Hạ Hầu Dịch mặc dù có không ít nữ nhân, nhưng lại chưa từng dùng ám vệ để xử lí chuyện nữ nhân, càng miễn bàn phái ám vệ ghi chép lại nữ nhân dó hàng ngày làm gì.
Mộ Dung Khanh, không phải là bao cỏ đại tiểu thư phủ tướng quân sao, nàng như thế nào lại có năng lực như vậy.
Hạ Hầu Dịch cũng là mặc kệ tâm tư của hai người bọn họ, nhìn thấy trên bản tấu Mộ Dung Khanh đối với bọn cường đạo không có phản ứng gì, không khoirmims môi, xú nha đầu rất không biết tốt xấu, nàng cho rằng ra khẩu ác khí cư nhiên cũng không muốn hồi báo một phen.
"Chuẩn bị một chút, ta muốn đi tướng quân phủ." Hạ hầu Dịch khép lại bản tấu, lạnh lùng phân phó.
Xú nha đầu, hắn phải giáo huấn nàng cho nàng biết thế nào là báo đáp tri ân. Tuy rằng, chuyện này, ừ là chính hắn áp đặt cho nàng.
Mộ Dung Tuyết cũng chỉ là một tiểu thư yểu điệu, nàng làm sao có thể tìm được một băng cường đạo. Chính xác, trong chuyện này khẳng định là có liên quan đến đại phu nhân.
Chính là, chỉ dựa vào một sự việc này cũng không thể lay động được địa vị của Đại phu nhân, không nói đến bà đã quản lí tướng quân phủ bao nhiêu năm. Vả lại xem thân phận của bà cũng sẽ làm cho lão phu nhân khi xử trí cũng phải phóng khoáng một chút.
Mộ Dung Khanh há có thể làm cho các nàng thoát, có thể nói, kiếp trước nàng sở dĩ sẽ chết, đầu tiên là bị Tam hoàng tử phi làm hại. Nhưng xét lại cũng vẫn là do mẫu tử Đại phu nhân, nếu như không phải các nàng thiết kế làm cho nàng lấy thân phận tiểu thiếp gả vào phủ Tam hoàng tử, thì chắc chắn lão phu nhân sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự thích hợp.
Nàng rốt cuộc vẫn là Đại tiểu thư của tướng quân phủ, tướng quân phủ còn một ngày, vậy không ai dám đối với nàng bất kính.
Nhưng ở phủ Tam hoàng tử lại bất đồng, ở hậu viện có rất nhiều nữ nhân có thân phận tôn quý, không thua kém nàng. Nàng muốn sống thoải mái, nói dễ hơn làm.
Mộ Dung Tuyết nàng sẽ không bỏ qua, Đại phu nhân nàng càng không bỏ qua.
Hơn nữa, nàng cảm thấy sau lưng Đại phu nhân còn có người, có lẽ trong đó còn ẩn dấu bí mật gì không muốn ngươi biết.
"Ta sẽ biết rõ ràng." Mộ Dung Khanh lạnh lùng cười.
Lục Tâm cùng Hồng Diệp hai người nhìn nhau, cũng không nghĩ đến Mộ Dung Khanh cư nhiên lại nghĩ xa như vậy. Tiểu thư khi nào lại có tâm cơ như vậy, như thế nào lại cảm thấy tiểu thư lại có chỗ nào không đúng?
Mộ Dung Khanh quay đầu liếc nhìn hai cái nha đầu trợn tròn mắt, không khỏi cười khẽ, "Thắc mắc chỗ nào?"
Lục Tâm xấu hổ vò đầu, "Chính là cảm thấy tiểu thư có chỗ không đúng."
"Có phải hay không cảm thấy ta trở nên có tâm cơ?"
Lục Tâm cùng Hồng Diệp hai người liếc mắt nhìn nhau, Hồng Diệp cười tủm tỉm hợp lí nói: "Tiểu thư, ngài đừng hiểu lầm, nô tỳ cùng Lục Tâm đều không phải cảm thấy tiểu thư trở nên không tốt. Tiểu thư biến thành bộ dạng gì nữa vẫn là tiểu thư của chúng ta. Huống chi, chờ đợi người khác đến hại, chi bằng chủ đôngụ xuất kích."
Lục Tâm cũng thuận theo không ngừng gật đầu, "Đúng, đúng vậy nô tỳ cũng nghĩ như thế."
"Tốt lắm, tốt lắm." Mộ Dung Khanh cười xua tay, tính tình mấy tiểu nha đầu bên cạnh mình là gì, nàng sao lại không biết.
Mộ Dung Khanh nằm trở lại, nhìn ngọn cây nho Diệp Tĩnh ngẩn người.
Nàng suy nghĩ, Hạ Hầu Dịch vì sao có thể nhìn ra chủ ý của nàng chưa muốn ra tay với Đại phu nhân. Bọn cường đạo kia bị quang đến phủ nha, chỉ ra Mộ Dung Tuyết nhưng mà không nhắc tới Đại phu nhân, nhất định là có người bày mưu tính kế.
Hạ Hầu Dịch lại là một nam nhân hiếm thấy, tâm tư kín đáo, đúng là hiếm thấy.
Bất kể như thế nào, Hạ Hầu Dịch đã thay nàng ra tiếng nói. Người này từ trước đến nay không ngừng chiếm tiện nghi của nàng, ngẫm lại cũng nên như thế nào hồi báo hắn một lần.
Nên cho cái thù lao gì đây?
Trong đầu Mộ Dung Khanh nghĩ đến chuyện báo thù, mà phủ Tam hoàng tử lại có mưa rền gió dữ, không thấy dừng lại.
"Nói." Tam hoàng tử Hạ Hầu Kiệt đập bàn một cái, tức giận trợn mắt nhìn mấy hắc y nhân đứng trước bàn." Địa điểm ám vệ ẩn thân tại kinh thành bí ẩn như thế, như thế nào lại bị người ta phá hủy?"
Tất cả hắc y nhân đều cúi đầu, không dàm đối diện ánh mắt của Tam hoàng tử.
Nhất định là bên cạnh hắn có nội gián.
Hạ Hầu Kiệt ánh mắt suy xét quá khứ của từng hắc y nhân trong phòng, những người này đều theo hắn rất nhiều năm, hắn thật không nguyện ý tin bọn hắn đã bán đứng mình.
Nhưng mà, nếu không phải bọn họ thì là ai?
"Đã tra ra là người nào gây nên?" Hạ Hầu Kiệt lại hỏi.
"Còn chưa có điều tra rõ, có thể là Cửu hoàng tử, cũng có thể là Thái tử.'' Trong đó có một người cẩn thận trả lời.
Hạ Hầu Kiệt hừ lạnh, "Đây là đáp án các ngươi đưa cho ta?" Có thể dám cùng hắn đối nghịch cũng chỉ có thể là hai người kia, người nào không biết?
"Đi thăm dò, cho các ngươi thời gian một ngày, tra không được, đem đầu đến đây."
"Dạ." Toàn bộ hắc y nhân đồng loạt đáp ứng, lui ra phía sau vài bước, lúc này mới xoay ngươi rời đi.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Hạ Hầu Kiệt quay đầu lại hỏi, "Duẫn Dương, theo ngươi đoán, việc này là ai gây nên?"
Phía sau bình phong có một người nam nhân đi ra, khoảng ba mươi tuổi, da trắng, mắt dài, có chòm râu giống tiên nhân đạo cốt.
Hắn chậm rãi đi tới, đong đưa cây quạt trong tay, "Việc này tất nhiên không phải thái tử gây nên."
"A?" Tam hoàng tử đã không còn cơn tức lúc trước, lộ ra hứng thú vui vẻ. "Duẫn Dương trái lại rất rõ ràng."
Duẫn Dương cười cười, "Tam hoàng tử chẳng lẽ quên, trước từng thu lưu người đàn bà kia."
"Nàng?" Tam hoàng tử ngưng mi, "Nhưng thật ra cái tiểu mĩ nhân, đáng tiếc."
"Lúc này nàng đang ở phủ Thái tử, nghe nói được thái tử sủng ái." Duẫn Dương vừa nói xong liền bình tĩnh nhìn Hạ Hầu Kiệt, trong mắt lộ vẻ ung dung.
"Ngươi quả thật là người có năng lực." Hạ Hầu Kiệt cười to.
Duẫn Dương cúi đầu, "Hết thảy đều vì nghiệp lớn của Tam hoàng tử."
"Lão Cửu!" Hạ Hầu Kiệt đột nhiên hí mắt, hừ lạnh không thôi, "Trái lại đã xem thường năng lực của hắn, vốn tưởng rằng hắn chỉ đối với nữ nhân có ý, không từng nghĩ bị rước lấy nong nảy cũng sẽ nhảy lên cắn người."
"Cửu hoang tử chính là nhất thời tức giận, không đáng bận tâm, hiện giờ cần chú ý vẫn là Thái tử cùng Lục hoàng tử. Hiện giờ Lục Hoàng tử đã tiến vào hộ bộ, đã xuống tay đối với người của chúng ta."
"Duẫn Dương có đối sách gì?"
"Trái lại có hai kế.'' Duẫn Dương tới gần Tam hoàng tử, bắt đầu cùng hắn thương lượng.
Phủ Tam hoàng tử mưa rền gió dữ, mà phủ Cửu hoàng tử lại xuân ý dạt dào.
Được tin đại bản doanh của ám vệ Tam hoàng tử bị nhổ tận gốc, Trúc Đình cùng Nguyễn Trữ hai người trước tiên đem tin tức tốt này báo cho Hạ Hầu Dịch.
Vốn tưởng rằng Cửu hoàng tử nghe nói tin tức này nhất định sẽ cao hứng, ai ngờ, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng nhíu đầu lông mày, rồi sau đó tiếp tục xem bản tấu của ám vệ trước bàn.
Trúc Đình cùng Nguyễn Trữ khiếp sợ không thôi, chủ tử như thế nào đối với việc này không có phản ứng, ngay cả sớm biết trước kết quả, nhưng lần này làm cho Tam hoàng tử tổn thất lớn như vậy, chủ tử như thế nào không phản ứng.
Hai người nhìn nhau, đông thời lấy ánh mắt nhìn trộm Hạ Hầu Dịch đang xem bản tấu.
Trên bản tấu có một cái tên, đó là tên một nữ nhân.
Mộ Dung Khanh.
Hai người khiếp sợ cực độ, Hạ Hầu Dịch mặc dù có không ít nữ nhân, nhưng lại chưa từng dùng ám vệ để xử lí chuyện nữ nhân, càng miễn bàn phái ám vệ ghi chép lại nữ nhân dó hàng ngày làm gì.
Mộ Dung Khanh, không phải là bao cỏ đại tiểu thư phủ tướng quân sao, nàng như thế nào lại có năng lực như vậy.
Hạ Hầu Dịch cũng là mặc kệ tâm tư của hai người bọn họ, nhìn thấy trên bản tấu Mộ Dung Khanh đối với bọn cường đạo không có phản ứng gì, không khoirmims môi, xú nha đầu rất không biết tốt xấu, nàng cho rằng ra khẩu ác khí cư nhiên cũng không muốn hồi báo một phen.
"Chuẩn bị một chút, ta muốn đi tướng quân phủ." Hạ hầu Dịch khép lại bản tấu, lạnh lùng phân phó.
Xú nha đầu, hắn phải giáo huấn nàng cho nàng biết thế nào là báo đáp tri ân. Tuy rằng, chuyện này, ừ là chính hắn áp đặt cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.