Quyển 3 - Chương 96: Một đường mệnh huyền 2
Ngạn Thiến
21/06/2017
Hai canh giờ? Sắc mặt Long Hạo Thiến chợt biến đổi âm trầm, nhìn qua nàng đang nằm trên giường, hắn nhắm mắt, cố làm cho mình bình tĩnh lại.
Đột nhiên mở to mắt không nhìn những người trong phòng, xoay người bước ra ngoài, quay trở lại lều của mình tìm còi trúc, tay nắm chặt nó, hắn không ngờ bản thân mình còn có một ngày dùng đến nó, trên mặt thống khổ giãy dụa đấu tranh, cuối cùng vấn thổi liên tiếp ba lượt, sau đó ngồi chờ đợi. Đây chính là ám hiệu khẩn cấp gọi hắn, hẳn là rất nhanh sẽ xuất hiện thân ảnh người đó.
Sau nửa canh giờ, bóng dáng Hắc Ưng cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt hắn: “Ngươi tìm ta? Ta cứ nghĩ cả đời này ngươi sẽ không thổi nó nữa, có chuyện gì thế?” Ánh mắt hắn rõ ràng mang theo một tia mừng rỡ.
“Bổn Vương thổi nó là muốn báo cho ngươi biết, nữ nhân của ngươi sắp chết, Bổn Vương nhân từ để ngươi đến nhìn mặt nàng lần cuối.” Long Hạo Thiên lạnh lùng nói.
“Ngươi nói sai rồi, nàng hẳn là nữ nhân của ngươi chứ không phải của ta.” Hắc Ưng chỉ cười nhạt, sao có thể? Đêm qua hắn còn gặp nàng, theo lý mà nói giờ nàng hẳn đã tỉnh lại.
“Bổn Vương hôm nay không phải gọi ngươi đến để cãi nhau, đúng hay sai không phải vấn đề, Bổn Vương để ngươi đến nhìn nàng coi như phá lệ khai ân.” Long Hạo Thiên nói xong đứng dậy đi ra ngoài, đã biết trong tay hắn có loại thuốc có thể cứu mạng người.
Hắc Ưng nghi hoặc, vẫn là đi theo phía sau hắn.
“Vương.” Tướng quân cùng thái y thấy hắn đi vào vội vàng hành lễ, lại nhìn thấy Hắc Ưng ở phía sau có chút sửng sốt, cũng không dám hỏi nhiều.
“Các ngươi đều lui đi.” Long Hạo Thiên phất tay ra lệnh.
“Dạ.” Mọi người cùng nhau hành lễ, lui ra ngoài, nghi hoặc chẳng lẽ Vương đã có cách.
“Cần Bổn Vương tránh đi không?” Long Hạo Thiên nhìn Hắc Ưng, lập tức lại nói: “Tránh đi cũng không có ý nghĩa, nàng hôn mê như vậy, hoàn toàn mất đi ý thức.”
Hắc Ưng cũng không có nghe hắn nói chuyện, đi đến bên giường liền thấy mặt nàng một màu ửng đỏ, vươn tay sờ nóng bỏng, trong lòng thầm kinh ngạc, sao có thể như vậy? Nàng đã uống thuốc rồi, không phải nên tỉnh lại sao? Rốt cuộc sao lại thành ra thế này?
“Hiện tại đã tin Bổn vương không có lừa ngươi chưa? Nàng sắp chết, ngươi nói lời từ biệt với nàng đi. Tuy rằng nàng không chắc sẽ nghe được.” Sắc mặt Long Hạo Thiên lạnh lùng, ngồi xuống một bên, hắn nhất định sẽ ra tay cứu giúp.
“Long Hạo Thiên, ngươi đã biết nàng sắp chết còn ngây ra đó làm gì? Sao không đi tìm thái y?” Hắc Ưng quay sang hắn nói.
“Bổn Vương vì sao phải tìm thầy thuốc, nàng chết chẳng phải càng hợp ý của Bổn Vương sao?” Long Hạo Thiên nói, lại lạnh lùng nhìn hắn, hắn rõ ràng lo lắng, vì sao còn chưa chịu cứu nàng?
“Được rồi, ngươi không cần giả bộ, ngươi bảo ta đến không phải là muốn ta cứu nàng sao? Nói thật cho ngươi biết đêm qua ta đã tới cho nàng uống một viên thuốc.” Hắc Ưng lúc này mới nói ra, hắn cũng không biết sẽ xảy ra chuyện này.
“Cái gì? Ngươi cho nàng uống thuốc?” Long Hạo Thiên đứng lên, hướng về phía cửa hô: “Quân y.”
“Vương.” Quân y đi vào hành lễ.
Long Hạo Thiên lúc này ánh mắt gắt gao nhìn hắn, lớn tiếng quát: “Nói. Nương nương rốt cuộc sao lại thế này, nếu có nửa điểm dối trá, giết không tha.”“Vương, thần có tội.” Quân y lập tức quỳ xuống, giọng nói run rẩy hồi bẩm: “Nương nương sở dĩ phát sốt thần hoài nghi là do hai loại thuốc tương tác lẫn nhau mới dẫn đến bệnh tình của nương nương chuyển biến xấu đi, nhưng thần dám cam đoan thần tuyệt đối không có kê sai thuốc, cũng không rõ sao lại thế này?”
Hắc Ưng lúc này mới hiểu được là chuyện gì đã xảy ra, hối hận không thôi, cứ nghĩ muốn cứu nàng, giờ lại thành ra hại nàng, là hắn trăm triệu lần không ngờ tới.
“Mau nghĩ cách, nếu không Bổn Vương giết ngươi.” Long Hạo Thiên lập tức tóm lấy vạt áo hắn, ra lệnh.
“Vương, thần vô năng, trừ phi có tiên dược mới cứu được tính mệnh”, Quân y đáp, cho dù Vương có giết hắn cũng vô dụng.
Tiên dược? Một câu nhắc nhở khiến Long Hạo Thiên lập tức buông áo hắn ra, tìm kiếm trên người Vân Yên, hắn nhớ rõ lúc trước nàng ở Hoàng cung sinh bệnh, chính là viên thuốc mang theo bên người đã cứu mạng nàng. Thuốc quý như vậy nhất định nàng hiện mang theo bên người.
Rất nhanh sau đó liền tìm thấy ở bên hông nàng một bình sứ,vừa mở ra lập tức hướng vào miệng nàng, một viên… hai viên.
Quân y nhìn thấy hắn đổ vào miệng nàng ba viên vội vàng ngăn cản: “Vương, không thể uống nhiều một lần, hai viên là đủ rồi.”
Long Hạo Thiên lúc này mới dừng tay, đem bình sứ cất đi, thật hy vọng lần này cũng hữu hiệu.
“Đó là thuốc gì?” Hắc Ưng nhìn hắn hỏi, có chút lo lắng liệu có xảy ra chuyện gì nữa hay không?
“Bổn Vương không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi, ngươi có thể đi rồi.” Long Hạo Thiên trực tiếp ra lệnh, hôm nay là tự mình chủ động tìm hắn, sẽ không gây khó dễ cho hắn.
Hắc Ưng nhìn hắn cười khổ: “Hạo Thiên, nếu thật sự quan tâm cho một người là tốt rồi, quan tâm nàng không cần phải che giấu, không cần ép bản thân phải sống trong thù hận.”
“Bổn Vương quan tâm nàng?” Long Hạo Thiên hừ lạnh, “Bổn Vương chỉ là không muốn nàng chết nhanh như vậy, nếu không Bổn Vương còn ai để tra tấn. Còn nữa, ngươi không có tư cách giáo huấn Bổn Vương. Cút.”
“Quý trọng nàng, nếu không ngươi sẽ hối hận.” Hắc Ưng bất đắc dĩ nói, nhưng chưa muốn đi, “Chờ nàng tỉnh lại tự nhiên ta sẽ đi.”
“Việc này có thể do ngươi quyết định sao? Đây là địa phương của Bổn Vương, Bổn Vương nói lần nữa, cút, đừng ép Bổn Vương phải ra tay.” Long Hạo Thiên vươn kiếm chỉ thẳng hắn.
“Trong lúc này chúng ta cần phải như vậy sao?” Hắc Ưng đau đớn nhìn hắn.
“Ngươi nói xem, không phải ngươi đã sớm biết kết quả như vậy ư? Bớt sàm ngôn đi, Bổn Vương không rảnh cùng ngươi nói chuyện, cút.” Trong mắt Long Hạo Thiên đầy lửa giận.
Hắc Ưng thở dài nhìn lướt qua Vân Yên đang bệnh nằm phía sau, không muốn cùng hắn đôi co, xoay người rời đi.
Đột nhiên mở to mắt không nhìn những người trong phòng, xoay người bước ra ngoài, quay trở lại lều của mình tìm còi trúc, tay nắm chặt nó, hắn không ngờ bản thân mình còn có một ngày dùng đến nó, trên mặt thống khổ giãy dụa đấu tranh, cuối cùng vấn thổi liên tiếp ba lượt, sau đó ngồi chờ đợi. Đây chính là ám hiệu khẩn cấp gọi hắn, hẳn là rất nhanh sẽ xuất hiện thân ảnh người đó.
Sau nửa canh giờ, bóng dáng Hắc Ưng cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt hắn: “Ngươi tìm ta? Ta cứ nghĩ cả đời này ngươi sẽ không thổi nó nữa, có chuyện gì thế?” Ánh mắt hắn rõ ràng mang theo một tia mừng rỡ.
“Bổn Vương thổi nó là muốn báo cho ngươi biết, nữ nhân của ngươi sắp chết, Bổn Vương nhân từ để ngươi đến nhìn mặt nàng lần cuối.” Long Hạo Thiên lạnh lùng nói.
“Ngươi nói sai rồi, nàng hẳn là nữ nhân của ngươi chứ không phải của ta.” Hắc Ưng chỉ cười nhạt, sao có thể? Đêm qua hắn còn gặp nàng, theo lý mà nói giờ nàng hẳn đã tỉnh lại.
“Bổn Vương hôm nay không phải gọi ngươi đến để cãi nhau, đúng hay sai không phải vấn đề, Bổn Vương để ngươi đến nhìn nàng coi như phá lệ khai ân.” Long Hạo Thiên nói xong đứng dậy đi ra ngoài, đã biết trong tay hắn có loại thuốc có thể cứu mạng người.
Hắc Ưng nghi hoặc, vẫn là đi theo phía sau hắn.
“Vương.” Tướng quân cùng thái y thấy hắn đi vào vội vàng hành lễ, lại nhìn thấy Hắc Ưng ở phía sau có chút sửng sốt, cũng không dám hỏi nhiều.
“Các ngươi đều lui đi.” Long Hạo Thiên phất tay ra lệnh.
“Dạ.” Mọi người cùng nhau hành lễ, lui ra ngoài, nghi hoặc chẳng lẽ Vương đã có cách.
“Cần Bổn Vương tránh đi không?” Long Hạo Thiên nhìn Hắc Ưng, lập tức lại nói: “Tránh đi cũng không có ý nghĩa, nàng hôn mê như vậy, hoàn toàn mất đi ý thức.”
Hắc Ưng cũng không có nghe hắn nói chuyện, đi đến bên giường liền thấy mặt nàng một màu ửng đỏ, vươn tay sờ nóng bỏng, trong lòng thầm kinh ngạc, sao có thể như vậy? Nàng đã uống thuốc rồi, không phải nên tỉnh lại sao? Rốt cuộc sao lại thành ra thế này?
“Hiện tại đã tin Bổn vương không có lừa ngươi chưa? Nàng sắp chết, ngươi nói lời từ biệt với nàng đi. Tuy rằng nàng không chắc sẽ nghe được.” Sắc mặt Long Hạo Thiên lạnh lùng, ngồi xuống một bên, hắn nhất định sẽ ra tay cứu giúp.
“Long Hạo Thiên, ngươi đã biết nàng sắp chết còn ngây ra đó làm gì? Sao không đi tìm thái y?” Hắc Ưng quay sang hắn nói.
“Bổn Vương vì sao phải tìm thầy thuốc, nàng chết chẳng phải càng hợp ý của Bổn Vương sao?” Long Hạo Thiên nói, lại lạnh lùng nhìn hắn, hắn rõ ràng lo lắng, vì sao còn chưa chịu cứu nàng?
“Được rồi, ngươi không cần giả bộ, ngươi bảo ta đến không phải là muốn ta cứu nàng sao? Nói thật cho ngươi biết đêm qua ta đã tới cho nàng uống một viên thuốc.” Hắc Ưng lúc này mới nói ra, hắn cũng không biết sẽ xảy ra chuyện này.
“Cái gì? Ngươi cho nàng uống thuốc?” Long Hạo Thiên đứng lên, hướng về phía cửa hô: “Quân y.”
“Vương.” Quân y đi vào hành lễ.
Long Hạo Thiên lúc này ánh mắt gắt gao nhìn hắn, lớn tiếng quát: “Nói. Nương nương rốt cuộc sao lại thế này, nếu có nửa điểm dối trá, giết không tha.”“Vương, thần có tội.” Quân y lập tức quỳ xuống, giọng nói run rẩy hồi bẩm: “Nương nương sở dĩ phát sốt thần hoài nghi là do hai loại thuốc tương tác lẫn nhau mới dẫn đến bệnh tình của nương nương chuyển biến xấu đi, nhưng thần dám cam đoan thần tuyệt đối không có kê sai thuốc, cũng không rõ sao lại thế này?”
Hắc Ưng lúc này mới hiểu được là chuyện gì đã xảy ra, hối hận không thôi, cứ nghĩ muốn cứu nàng, giờ lại thành ra hại nàng, là hắn trăm triệu lần không ngờ tới.
“Mau nghĩ cách, nếu không Bổn Vương giết ngươi.” Long Hạo Thiên lập tức tóm lấy vạt áo hắn, ra lệnh.
“Vương, thần vô năng, trừ phi có tiên dược mới cứu được tính mệnh”, Quân y đáp, cho dù Vương có giết hắn cũng vô dụng.
Tiên dược? Một câu nhắc nhở khiến Long Hạo Thiên lập tức buông áo hắn ra, tìm kiếm trên người Vân Yên, hắn nhớ rõ lúc trước nàng ở Hoàng cung sinh bệnh, chính là viên thuốc mang theo bên người đã cứu mạng nàng. Thuốc quý như vậy nhất định nàng hiện mang theo bên người.
Rất nhanh sau đó liền tìm thấy ở bên hông nàng một bình sứ,vừa mở ra lập tức hướng vào miệng nàng, một viên… hai viên.
Quân y nhìn thấy hắn đổ vào miệng nàng ba viên vội vàng ngăn cản: “Vương, không thể uống nhiều một lần, hai viên là đủ rồi.”
Long Hạo Thiên lúc này mới dừng tay, đem bình sứ cất đi, thật hy vọng lần này cũng hữu hiệu.
“Đó là thuốc gì?” Hắc Ưng nhìn hắn hỏi, có chút lo lắng liệu có xảy ra chuyện gì nữa hay không?
“Bổn Vương không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi, ngươi có thể đi rồi.” Long Hạo Thiên trực tiếp ra lệnh, hôm nay là tự mình chủ động tìm hắn, sẽ không gây khó dễ cho hắn.
Hắc Ưng nhìn hắn cười khổ: “Hạo Thiên, nếu thật sự quan tâm cho một người là tốt rồi, quan tâm nàng không cần phải che giấu, không cần ép bản thân phải sống trong thù hận.”
“Bổn Vương quan tâm nàng?” Long Hạo Thiên hừ lạnh, “Bổn Vương chỉ là không muốn nàng chết nhanh như vậy, nếu không Bổn Vương còn ai để tra tấn. Còn nữa, ngươi không có tư cách giáo huấn Bổn Vương. Cút.”
“Quý trọng nàng, nếu không ngươi sẽ hối hận.” Hắc Ưng bất đắc dĩ nói, nhưng chưa muốn đi, “Chờ nàng tỉnh lại tự nhiên ta sẽ đi.”
“Việc này có thể do ngươi quyết định sao? Đây là địa phương của Bổn Vương, Bổn Vương nói lần nữa, cút, đừng ép Bổn Vương phải ra tay.” Long Hạo Thiên vươn kiếm chỉ thẳng hắn.
“Trong lúc này chúng ta cần phải như vậy sao?” Hắc Ưng đau đớn nhìn hắn.
“Ngươi nói xem, không phải ngươi đã sớm biết kết quả như vậy ư? Bớt sàm ngôn đi, Bổn Vương không rảnh cùng ngươi nói chuyện, cút.” Trong mắt Long Hạo Thiên đầy lửa giận.
Hắc Ưng thở dài nhìn lướt qua Vân Yên đang bệnh nằm phía sau, không muốn cùng hắn đôi co, xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.