Bảo Xem Bói Chứ Không Kêu Bắt Quỷ
Chương 14: Bóng Đen Lặng Lẽ Đột Kích (1)
Tam Tuế Bất Khả Năng Cáp
17/04/2024
"Tớ không muốn quay lại phòng ngủ đâu! Bây giờ tớ sẽ gọi điện cho mẹ để bà ấy xin phép nghỉ cho tớ. Tối nay tớ sẽ về nhà!" Khương Khả Khả vốn đã nhát gan nên vừa nói xong đã đi tìm người mượn điện thoại để gọi về nhà.
"Nhưng nếu tất cả chúng ta đều xin nghỉ về nhà, vậy Kỳ Kỳ phải làm sao bây giờ?" Lâm Giai Di cũng không muốn quay lại phòng ngủ. Chỉ nghe những gì Tiết Kỳ nói đã khiến cô ấy sởn gai ốc rồi, sao dám quay lại đối mặt lần nữa chứ?
Khương Khả Khả và Lâm Giai Di đều là người dân thành phố S. Tiết Kỳ và Ngô Tuyết lại là người nơi khác đến trường học. Nếu cả hai cô đều đi khỏi, chẳng phải chỉ còn một mình Tiết Kỳ ở lại đối mặt sao?
"Kỳ Kỳ có thể ở khách sạn, không cần phải về. Hoặc cậu ấy có thể đến ở nhà tớ. Mẹ tớ rất hoan nghênh cậu ấy!" Khương Khả Khả cầu xin, cô ấy rất sợ quay lại phòng ngủ!
"Tối nay chị sẽ quay lại với em ấy. Vừa khéo hiệu trưởng của bọn em lại là một người dì mà chị biết. Nếu nói cho dì ấy thì có thể ở lại ký túc xá của bọn em một đêm." Chỉ nghe những gì ba người họ nói thì Tạ Chi Dao cũng không thể biết liệu cô gái tên Tiểu Tuyết có vấn đề gì không.
Chuyện này đã từng xảy ra trước đây. Việc cô lập người khác khiến họ bị trầm cảm và tự tử. Sau khi chết, những hồn ma vẫn đi theo những cô gái đó. Những cô gái đó đi tìm sư tỷ, khóc lóc kể lể đối phương rất quá đáng.
Nếu không phải cuối cùng cũng tìm ra được sự thật, cô gái bị ép chết suýt nữa đã bị đánh tan hồn phách và không bao giờ được siêu sinh.
Và sở dĩ hồn ma của cô ấy không biến mất mà đi theo bên cạnh những cô gái đó là vì sau khi cô ấy chết, bọn họ đã vứt bỏ tất cả đồ đạc trong ký túc xá của cô ấy. Lúc người nhà của cô ấy đến thu dọn đồ đạc còn bị mấy cô gái kia đạp đổ nên cô ấy tức quá mà đi theo họ.
Để Khương Khả Khả và Lâm Giai Di xin nghỉ phép và về nhà, còn Tạ Chi Dao đi theo Tiết Kỳ trở lại trường trung học phổ thông số 2. Trên đường đi cô đã gọi cho hiệu trưởng, dì ấy nói sẽ đợi bọn họ ở cổng trường.
"Dì Vương, đã lâu không gặp!" từ xa Tạ Chi Dao đã nhìn thấy Vương Tố Phân ở cổng. Thực ra, mỗi lần nhìn thấy người dì này, cô đều cảm thấy có chút sợ hãi, có lẽ là thái độ e sợ bẩm sinh của học sinh khi gặp giáo viên chăng!
Vương Tố Phân trêu chọc nói: “Chi Dao, sao cháu lại có thời gian tới trường học thế? Lúc trước dì mời cháu đến trường dì học, nhưng cháu nhất quyết không đồng ý cơ mà." Vương Tố Phân trêu chọc nói.
Gần đến giờ vào lớp, ba cô gái chào hiệu trưởng rồi vội vã lên lớp. Còn Tạ Chi Dao và Vương Tố Phân cùng nhau đến văn phòng của bà ấy.
"Ý cháu là, có lẽ cô bé ở phòng ngủ đó là?" Vương Tố Phân rót một cốc nước cho Tạ Chi Dao, nghe xong lời cô kể cũng thấy lo lắng.
"Không nhìn thấy thì không thể nói trước được, vậy nên đêm nay cháu để các em ấy về nhà trước. Cháu ở cùng Tiết Kỳ một đêm xem rốt cuộc là cái gì." Tạ Chi Dao uống từng hớp nước nhỏ trong chén. Thực ra cô rất quen thuộc với trường trung học phổ thông số 2. Ngôi trường này trước đây không sạch sẽ, vừa bước vào trường cô đã cảm thấy rất khó chịu.
Lúc đó cô đi theo sư phụ của mình đến đây, khi ấy Vương Tố Phân là chủ nhiệm nên tiếp đón các cô. Lúc đầu họ không tin trường có chuyện như vậy, cho đến khi nhiều học sinh bắt đầu gặp phải vấn đề này đến vấn đề khác.
Cho nên đã trả cho sư phụ rất nhiều tiền để xuống núi, tuy rằng không biết số tiền đó là bao nhiêu nhưng sau lần đó, cuộc sống trên núi khá giả hơn nhiều, ít nhất mỗi bữa cô cũng có thịt để ăn.
"Nhưng nếu tất cả chúng ta đều xin nghỉ về nhà, vậy Kỳ Kỳ phải làm sao bây giờ?" Lâm Giai Di cũng không muốn quay lại phòng ngủ. Chỉ nghe những gì Tiết Kỳ nói đã khiến cô ấy sởn gai ốc rồi, sao dám quay lại đối mặt lần nữa chứ?
Khương Khả Khả và Lâm Giai Di đều là người dân thành phố S. Tiết Kỳ và Ngô Tuyết lại là người nơi khác đến trường học. Nếu cả hai cô đều đi khỏi, chẳng phải chỉ còn một mình Tiết Kỳ ở lại đối mặt sao?
"Kỳ Kỳ có thể ở khách sạn, không cần phải về. Hoặc cậu ấy có thể đến ở nhà tớ. Mẹ tớ rất hoan nghênh cậu ấy!" Khương Khả Khả cầu xin, cô ấy rất sợ quay lại phòng ngủ!
"Tối nay chị sẽ quay lại với em ấy. Vừa khéo hiệu trưởng của bọn em lại là một người dì mà chị biết. Nếu nói cho dì ấy thì có thể ở lại ký túc xá của bọn em một đêm." Chỉ nghe những gì ba người họ nói thì Tạ Chi Dao cũng không thể biết liệu cô gái tên Tiểu Tuyết có vấn đề gì không.
Chuyện này đã từng xảy ra trước đây. Việc cô lập người khác khiến họ bị trầm cảm và tự tử. Sau khi chết, những hồn ma vẫn đi theo những cô gái đó. Những cô gái đó đi tìm sư tỷ, khóc lóc kể lể đối phương rất quá đáng.
Nếu không phải cuối cùng cũng tìm ra được sự thật, cô gái bị ép chết suýt nữa đã bị đánh tan hồn phách và không bao giờ được siêu sinh.
Và sở dĩ hồn ma của cô ấy không biến mất mà đi theo bên cạnh những cô gái đó là vì sau khi cô ấy chết, bọn họ đã vứt bỏ tất cả đồ đạc trong ký túc xá của cô ấy. Lúc người nhà của cô ấy đến thu dọn đồ đạc còn bị mấy cô gái kia đạp đổ nên cô ấy tức quá mà đi theo họ.
Để Khương Khả Khả và Lâm Giai Di xin nghỉ phép và về nhà, còn Tạ Chi Dao đi theo Tiết Kỳ trở lại trường trung học phổ thông số 2. Trên đường đi cô đã gọi cho hiệu trưởng, dì ấy nói sẽ đợi bọn họ ở cổng trường.
"Dì Vương, đã lâu không gặp!" từ xa Tạ Chi Dao đã nhìn thấy Vương Tố Phân ở cổng. Thực ra, mỗi lần nhìn thấy người dì này, cô đều cảm thấy có chút sợ hãi, có lẽ là thái độ e sợ bẩm sinh của học sinh khi gặp giáo viên chăng!
Vương Tố Phân trêu chọc nói: “Chi Dao, sao cháu lại có thời gian tới trường học thế? Lúc trước dì mời cháu đến trường dì học, nhưng cháu nhất quyết không đồng ý cơ mà." Vương Tố Phân trêu chọc nói.
Gần đến giờ vào lớp, ba cô gái chào hiệu trưởng rồi vội vã lên lớp. Còn Tạ Chi Dao và Vương Tố Phân cùng nhau đến văn phòng của bà ấy.
"Ý cháu là, có lẽ cô bé ở phòng ngủ đó là?" Vương Tố Phân rót một cốc nước cho Tạ Chi Dao, nghe xong lời cô kể cũng thấy lo lắng.
"Không nhìn thấy thì không thể nói trước được, vậy nên đêm nay cháu để các em ấy về nhà trước. Cháu ở cùng Tiết Kỳ một đêm xem rốt cuộc là cái gì." Tạ Chi Dao uống từng hớp nước nhỏ trong chén. Thực ra cô rất quen thuộc với trường trung học phổ thông số 2. Ngôi trường này trước đây không sạch sẽ, vừa bước vào trường cô đã cảm thấy rất khó chịu.
Lúc đó cô đi theo sư phụ của mình đến đây, khi ấy Vương Tố Phân là chủ nhiệm nên tiếp đón các cô. Lúc đầu họ không tin trường có chuyện như vậy, cho đến khi nhiều học sinh bắt đầu gặp phải vấn đề này đến vấn đề khác.
Cho nên đã trả cho sư phụ rất nhiều tiền để xuống núi, tuy rằng không biết số tiền đó là bao nhiêu nhưng sau lần đó, cuộc sống trên núi khá giả hơn nhiều, ít nhất mỗi bữa cô cũng có thịt để ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.