Chương 39
Thúy Vy
23/04/2024
Ngày hôm sau, vào một buổi tối, Chu Thế Tước ngồi làm việc ở sofa trong phòng khách nhưng lại ngủ quên mất, Mễ Nhu thấy tivi vẫn còn bật, cô vội vàng đi đến giúp anh tắt tivi. Nhưng ngay lúc đó, tivi lại đổi sang một chương trình khác, là một bộ phim do Hàn Gia Linh đóng chính, trong phim cô ấy đóng vai một vị tiểu thư đài các, mạnh mẽ và quyết đoán, vả mặt tiểu tam. Mà đây dường như là tính cách ngoài đời của ấy, cho dù không cần diễn cũng sẽ toát lên được khí chất của nhân vật chính.
Mễ Nhu khựng lại một hồi lâu, cô cảm thấy cô ấy ở ngoài đời còn xinh đẹp hơn cả trong phim, cho dù là thực tế hay là phim ảnh thì cô ấy cũng sẽ là nhân vật mang theo ánh hào quang, được mọi người tôn sùng.
Còn cô, chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng quan tâm, mãi mãi cũng không thể so được với cô ấy.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ, Chu Thế Tước đã choàng tỉnh, anh bước đến, cướp lấy chiếc điều khiển trong tay cô và tắt tivi đi.
“Có gì hay ho mà xem!” Anh lạnh giọng.
Từ sau tối hôm qua, Chu Thế Tước đối với cô có chút hời hợt, anh muốn cô chủ động tìm đến anh, tiếp cận anh, mong có được sự quan tâm từ anh. Nhưng anh càng lạnh lùng thì cô lại càng thu mình lại, chẳng những không tìm cách làm cho anh vui mà còn cố tình né tránh. Thật khiến cho người ta bực mình!
“Ông chủ, trông anh có vẻ mệt mỏi, hay là đi nghỉ sớm đi.” Cô nhỏ giọng, nâng mắt nhìn anh nhưng lại bị vẻ mặt cau có của anh làm cho sợ hãi, nhanh chóng cúi đầu.
“Không chạy trốn nữa sao?”
“Tôi đâu có trốn.”
“Đúng vậy, cô không trốn, cô chỉ cố tình làm lơ tôi thôi có đúng vậy không?”
Mễ Nhu không hiểu anh nói vậy là có ý gì, rốt cuộc thì ai làm lơ ai chứ?
“Ông chủ, anh có đói không? Hay để tôi đi hâm nóng đồ ăn lại cho anh.”
Nói xong Mễ Nhu liền xoay người rời đi nhưng Chu Thế Tước lại tóm lấy cổ tay cô.
“Đừng có giả ngốc! Nói đi! Rốt cuộc thì cô đang giận dỗi cái gì hả? Có phải muốn được nước làm tới không?” Anh siết chặt lấy cổ tay cô, lời lẽ cọc cằn.
“Tôi… tôi không có giận dỗi, tôi làm gì có quyền giận ông chủ chứ?” Giọng cô run run, thập phần kinh sợ khi nghe anh nói vậy.
“Cô đừng có nói mấy lời trẻ con đó nữa, tôi nghe đến phát ngấy rồi. Tôi cần một lí do cụ thể chứ không phải là nghe cô tự hạ thấp bản thân mình.”
“Tôi có sao? Rõ ràng… là như vậy mà.” Cô cúi thấp đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức.
“Cô…” Trong đáy mắt anh dâng lên một cơn thịnh nộ nhưng sau đó lại bị anh nhanh chóng dập tắt, đồng thời giọng cũng dịu lại: “Rốt cuộc thì cô muốn gì đây? Muốn tôi xin lỗi cô à?”
“Tôi không dám.”
Chu Thế Tước cắn chặt quay hàm, trong lòng như có một ngọn núi lửa phun trào không thể nào kiềm chế được nữa: “Không dám, không dám, không dám! Cô không còn câu nào khác à? Có phải cô muốn chọc điên tôi không?”
Mễ Nhu bị anh mắng, sợ sệt lùi lại phía sau, bờ môi mím chặt: “Tôi… tôi…”
Cô không biết nên nói gì mới khiến anh hài lòng, cuối cùng chỉ có thể im lặng cúi đầu.
“Lư Mễ Nhu, chú ý thái độ của cô vào. Tôi ghét nhất chính là những kẻ không biết thức thời, lúc nên mềm mỏng thì mềm mỏng, lúc nên cứng rắn thì cứng rắn, đừng bày vẻ mặt đó ra với tôi. Cô tưởng rằng tôi sẽ mềm lòng với cô sao? Tốt nhất là cô nên tỉnh lại đi, đồ chơi thì phải ra dáng của đồ chơi!” Anh lạnh giọng, đôi mắt ẩn chứa sự buốt giá và ghê rợn khiến cho Mễ Nhu không ngừng run rẩy.
Sau khi anh bỏ lên lầu, Mễ Nhu đã đứng bất động ở đó rất lâu, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy hai mắt của cô đỏ lên, hai tay bấu chặt vào nhau đầy kinh hãi.
Mễ Nhu khựng lại một hồi lâu, cô cảm thấy cô ấy ở ngoài đời còn xinh đẹp hơn cả trong phim, cho dù là thực tế hay là phim ảnh thì cô ấy cũng sẽ là nhân vật mang theo ánh hào quang, được mọi người tôn sùng.
Còn cô, chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng quan tâm, mãi mãi cũng không thể so được với cô ấy.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ, Chu Thế Tước đã choàng tỉnh, anh bước đến, cướp lấy chiếc điều khiển trong tay cô và tắt tivi đi.
“Có gì hay ho mà xem!” Anh lạnh giọng.
Từ sau tối hôm qua, Chu Thế Tước đối với cô có chút hời hợt, anh muốn cô chủ động tìm đến anh, tiếp cận anh, mong có được sự quan tâm từ anh. Nhưng anh càng lạnh lùng thì cô lại càng thu mình lại, chẳng những không tìm cách làm cho anh vui mà còn cố tình né tránh. Thật khiến cho người ta bực mình!
“Ông chủ, trông anh có vẻ mệt mỏi, hay là đi nghỉ sớm đi.” Cô nhỏ giọng, nâng mắt nhìn anh nhưng lại bị vẻ mặt cau có của anh làm cho sợ hãi, nhanh chóng cúi đầu.
“Không chạy trốn nữa sao?”
“Tôi đâu có trốn.”
“Đúng vậy, cô không trốn, cô chỉ cố tình làm lơ tôi thôi có đúng vậy không?”
Mễ Nhu không hiểu anh nói vậy là có ý gì, rốt cuộc thì ai làm lơ ai chứ?
“Ông chủ, anh có đói không? Hay để tôi đi hâm nóng đồ ăn lại cho anh.”
Nói xong Mễ Nhu liền xoay người rời đi nhưng Chu Thế Tước lại tóm lấy cổ tay cô.
“Đừng có giả ngốc! Nói đi! Rốt cuộc thì cô đang giận dỗi cái gì hả? Có phải muốn được nước làm tới không?” Anh siết chặt lấy cổ tay cô, lời lẽ cọc cằn.
“Tôi… tôi không có giận dỗi, tôi làm gì có quyền giận ông chủ chứ?” Giọng cô run run, thập phần kinh sợ khi nghe anh nói vậy.
“Cô đừng có nói mấy lời trẻ con đó nữa, tôi nghe đến phát ngấy rồi. Tôi cần một lí do cụ thể chứ không phải là nghe cô tự hạ thấp bản thân mình.”
“Tôi có sao? Rõ ràng… là như vậy mà.” Cô cúi thấp đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức.
“Cô…” Trong đáy mắt anh dâng lên một cơn thịnh nộ nhưng sau đó lại bị anh nhanh chóng dập tắt, đồng thời giọng cũng dịu lại: “Rốt cuộc thì cô muốn gì đây? Muốn tôi xin lỗi cô à?”
“Tôi không dám.”
Chu Thế Tước cắn chặt quay hàm, trong lòng như có một ngọn núi lửa phun trào không thể nào kiềm chế được nữa: “Không dám, không dám, không dám! Cô không còn câu nào khác à? Có phải cô muốn chọc điên tôi không?”
Mễ Nhu bị anh mắng, sợ sệt lùi lại phía sau, bờ môi mím chặt: “Tôi… tôi…”
Cô không biết nên nói gì mới khiến anh hài lòng, cuối cùng chỉ có thể im lặng cúi đầu.
“Lư Mễ Nhu, chú ý thái độ của cô vào. Tôi ghét nhất chính là những kẻ không biết thức thời, lúc nên mềm mỏng thì mềm mỏng, lúc nên cứng rắn thì cứng rắn, đừng bày vẻ mặt đó ra với tôi. Cô tưởng rằng tôi sẽ mềm lòng với cô sao? Tốt nhất là cô nên tỉnh lại đi, đồ chơi thì phải ra dáng của đồ chơi!” Anh lạnh giọng, đôi mắt ẩn chứa sự buốt giá và ghê rợn khiến cho Mễ Nhu không ngừng run rẩy.
Sau khi anh bỏ lên lầu, Mễ Nhu đã đứng bất động ở đó rất lâu, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy hai mắt của cô đỏ lên, hai tay bấu chặt vào nhau đầy kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.