Bất Báo

Chương 58: Ngả Bài

Nhất Thế Hoa Thường

21/07/2017

CHƯƠNG 58. NGẢ BÀI

Cảnh Hạo dừng lại, Thiệu Trạch càng thêm khó chịu, giống như từng tế bào trên người đều đang vô cùng khô khát, làn nước trong mắt y dần dày lên, vội vàng cử động eo, rên rỉ nói hắn đừng có ngừng.

Cảnh Hạo bị kích thích tới hô hấp trở nên dồn dập, càng không thể kiềm chế, hắn liền dùng sức ôm Thiệu Trạch vào lòng, quyết định ghi nợ trước, đút bà xã ăn no rồi tính tiếp, có điều bởi vì muốn biết rõ những sự việc kia, hắn cũng không có một lần tính toán rõ ràng, bởi vậy làm rất mạnh mẽ, sau khi cắm vào Thiệu Trạch ở trên giường tới bắn ra liền giữ tư thế gắn liền với nhau, ôm y tới sofa, vừa hung bạo hôn vừa dùng sức cử động thân dưới đâm mạnh vào, khiến cho y phải gọi vài tiếng ông xã, còn nghẹn ngào hứa mấy lần là sẽ không bao giờ bỏ đi nữa hắn mới chịu bỏ qua.

Cơ thể Thiệu Trạch không ngừng run rẩy, giọng nói nhanh chóng hư thoát, cuối cùng ở một lần dục vọng nóng rực của hắn xâm chiếm mà lên tới đỉnh, sau đó mềm oặt ở trong lòng hắn kịch liệt thở dốc.

Cảnh Hạo gần như đồng thời bắn ra cùng với Thiệu Trạch, hắn dựa vào sofa hưởng thụ dư âm một lúc, thỏa mãn ôm cậu vợ tốt của mình, hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của y “Thích không?”

Thiệu Trạch vô lực dựa vào hắn, cố gắng ổn định hơi thở “… Ừm.”

Cảnh Hạo càng tỏ ra thỏa mãn, chậm rãi mút vành tai của y, khàn khàn thì thầm “Bảo bối, anh yêu em.”

Thiệu Trạch phát hiện vật to lớn trong cơ thể còn chưa mềm đi đang di chuyển, bắt đầu nhích ra ngoài từng chút một, ma sát mang theo một dòng điện nhỏ khiến y không khỏi khẽ rên rỉ thành tiếng.

Cảnh Hạo hôn y trấn an, ôm y trở lại giường, đút cho mấy ngụm nước, giúp y xoa eo “Rốt cuộc là thế nào? Bọn họ giết em là vì vị trí trong nhà?”

Thiệu Trạch thoải mái rên một tiếng, chịu đựng cảm giác mệt mỏi dâng lên, gật đầu “Tâm tư của ba em rất khó đoán, không ai biết rốt cuộc là ông sẽ truyền vị trí cho ai, nhưng mà lúc ấy đa số mọi người đều đoán là để lại cho em, sau đó ông để cho anh hai em… cũng chính là Lý Cố giúp đỡ em, chỉ có người tinh mắt mới có thể nhìn ra từ lâu ông đã có ý bồi dưỡng Lý Cố rồi.”

Cảnh Hạo thản nhiên ừ một tiếng, thầm nghĩ ba hắn tuy không đáng tin, nhưng chút năng lực phân biệt đó cũng có, ông đã sớm đoán ra vị trí của Lý gia là muốn cho Lý Cố, vậy nên hắn mới vội vàng giành vị trí của ba mình, bắt đầu phát triển thế lực rồi trở về theo đuổi vợ.

“Ba em có hai anh em, con chú hai là Omega, con chú ba là Alpha.”

“Chuyện này anh biết.” Cảnh Hạo nghĩ một lát “Omega kia tên là Tiểu Hàm, nghe nói cũng thích Lý Cố… Tên Lý Cố đó rốt cuộc có cái gì tốt chứ?”

Thiệu Trạch biết hắn lại nổi cơn ghen, không khỏi cười cười, cọ vào hõm cổ hắn, nói tiếp “Lúc trước chú hai em cố tình bảo Tiểu Hàm tiếp cận Lý Cố, thế nhưng sau này Tiểu Hàm lại yêu anh ta thật, chuyện này chắc chắn là sẽ không có kết quả, tạm thời không nói tới, chỉ nói về chú hai em. Chú ấy cố tình nâng đỡ Lý Cố lên vị trí nắm quyền, sau đó gả Tiểu Hàm qua, khi đó em vừa vặn cũng…” Y hơi dừng lại, phát hiện lực tay ở eo tăng lớn, vì thế thức thời bỏ qua ba chữ “thích anh ta”, mà cười nói “Vả lại khi đó em khá thân thiết với anh ta, cho nên đương nhiên chú hai sẽ thấy gai mắt với em.”

Cảnh Hạo đơn giản tự hỏi một hồi, đồng tử tối đi “Em là Omega, con của chú ba em lại là Alpha. Nếu em chết, khả năng lớn hắn sẽ trở thành chủ nhân tiếp theo, tới lúc đó dù có Lý Cố cũng vô dụng. Khi ấy ba em lại bị bệnh nặng, nếu ông ấy cũng qua đời, Lý Cố với thân phận con nuôi sẽ rất khó khăn, tìm đại một lý do liền có thể loại bỏ, vậy nên cả nhà chú ba em cũng muốn giết em.”

“Đúng, chú hai và chú ba, một người muốn bảo vệ Lý Cố, một người muốn diệt trừ kẻ khác tự mình lên nắm quyền. Mục đích của họ khác nhau, nên có thể kiềm chế lẫn nhau.” Thiệu Trạch khẽ thở ra một hơi “Lúc ba em phát hiện ra bệnh Lý Cố vừa tròn mười tám tuổi, còn chưa tiếp xúc với buôn bán nhiều, trong tình huống đó nếu ba em công bố Lý Cố mới là con ruột của ông, chú hai và chú ba nhất định sẽ liên thủ với nhau.”

Cảnh Hạo thoáng chốc kinh ngạc, ôm sát y vào lòng “Lý Cố là con ruột?”

“Ừ, em mới là đứa được nhận nuôi, nhưng những người khác không biết…” Thiệu Trạch nói rất nhẹ, kể sự việc ra, có điều thời gian đó tình trạng của y có chút tồi tệ, rất ít hồi ức, vậy nên cũng không thể nói chi tiết, với y mà nói, từ giây phút nổ tung trên biển, Lý Thiếu Chu đã thật sự chết rồi.

Cảnh Hạo im lặng nghe, sắc mặt càng lúc càng tối, ở một nơi hắn không nhìn thấy, người khiến hắn hận không thể nâng trong lòng bàn tay yêu thương rốt cuộc… rốt cuộc đã phải trải qua cái gì? Hắn khàn giọng hỏi “Em có từng bị thương không?”

Thiệu Trạch do dự một chút, còn chưa mở miệng Cảnh Hạo đã hiểu ra, hắn dùng sức ôm chặt y “Anh ra ngoài giết chúng.”



“Không cần đâu, họ đã bị trừng phạt từ lâu rồi.” Thiệu Trạch hôn lên khóe miệng hắn “Lúc đó tuy em giả bộ là một bông hoa trắng nhỏ mảnh mai, nhưng cũng ở trong tối trả thù họ mấy lần.”

Cảnh Hạo giữ gáy y hung bạo hôn, một lúc lâu sau mới giảm bớt cảm giác đau đớn trong lòng, vỗ lưng y trấn an từng chút một.

Hô hấp của Thiệu Trạch hơi hỗn loạn, thở chầm chậm lại một lúc mới nói tiếp “Sau đó ba em qua đời, em rất buồn, liền nghĩ ra một kế hoạch rời khỏi đó…”

Y kể lại nội tình chuyện say rượu, lúc Cảnh Hạo nghe thấy “không hiểu sao liền ngủ”, sắc mặt âm trầm của hắn rốt cuộc dịu đi một chút, xoa đầu y “Hồi trước anh từng ôm em ngủ, em không thấy mùi trên người anh quen sao?”

Thiệu Trạch nở nụ cười “Lúc ấy em mới có sáu bảy tuổi, sao có thể nhớ rõ được, ngay cả sợi dây chuyền kia lúc khảo hạch nghe anh nói em mới biết là của anh, sau đó liên hệ với tình huống uống say hồi đó, em liền đoán ra anh vẫn còn thích em.”

“Ừ, tâm trạng lúc ấy thế nào?”

“Rất khó tin.”

Cảnh Hạo nhướn mày “Không vui mừng sao?”

“Có.” Thiệu Trạch rất thành thật “Vậy nên em mới bỏ kế hoạch ban đầu rồi tới tìm anh.”

Cảnh Hạo ừ một tiếng, không khỏi nhớ lại chuyện trước kia, hồi đó hắn sai người tìm hiểu tin tức của Thiếu Chu, vừa vặn Thiếu Chu và Lý Cố rất thân thiết, vì thế hắn bị kích động mạnh từ đó lên nắm quyền. Sau này hắn chuyển tới Nhất Duyên, thật khó khăn mới có cơ hội ở bên Thiếu Chu, nghe nói y muốn buông tay, trong lòng hắn mừng vô cùng, bắt đầu kế hoạch theo đuổi, ai ngờ không lâu sau đó liền xảy ra chuyện, đành phải để lỡ mất, tiếp theo chính là năm năm sau gặp lại ở nhà họ Lý… May mà, người này cuối cùng vẫn là cậu ấy.

Hắn trân trọng siết chặt cánh tay “Sau này thì sao? Sự cố trên biển là em cố ý?”

“Không, em không chuẩn bị quá nhiều, bị thương rồi bị Huyền Mộc Yến khu tám cứu.”

Đồng tử của Cảnh Hạo nhất thời trầm xuống.

Khu tám là do nhiều nước trên đảo tạo thành, ở giữa hai vùng khu năm, sáu, bảy và khu chín tới khu mười hai, là trung tâm quan trọng trên biển, vô cùng phồn thịnh. Nhà họ Huyền là một gia tộc xã hội đen rất lâu đời ở khu tám, nghe nói mỗi lần họ đều sẽ chọn vài người thừa kế xuất sắc để cạnh tranh tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chỉ để lại một người nắm quyền.

Khu tám nhỏ, thế lực của nhà họ Huyền trong mắt người khác cũng chỉ ở mức bậc trung, nhưng dù là như thế, rất nhiều người vẫn sẵn lòng chọn đi đường vòng chứ không dám tùy ý trêu chọc họ, nguyên nhân là người nhà này hầu như đều rất biến thái.

Huyền Mộc Yến là chủ nhân một thế hệ của Huyền gia, hơn nữa qua nhiều đời của gia tộc, gã là Beta đầu tiên sống sót từ cuộc cạnh tranh, thực lực có thể nghĩ được, ngoài ra gã còn là một thiên tài trong y học, từ khi nắm quyền tới nay, công ty kinh doanh sản xuất thuốc của gia tộc gần như bao phủ nửa vòng trái đất.

Người thường có lẽ cảm thấy gã đang tạo phúc cho nhân loại, nhưng một ít tổ chức lớn trong thế giới ngầm lại đều biết gã thích bắt người làm đủ loại thí nghiệm, từng có người nói nhà họ vô luận là dựa theo thực lực hay dựa theo trình độ biến thái để chọn chủ nhân thì Huyền Mộc Yến đều hoàn toàn xứng đáng.

Mà Thiệu Trạch… lại là bị gã cứu.

Cảnh Hạo từng điều tra tài liệu về phòng thí nghiệm khu mười một, biết Huyền gia cũng liên quan trong đó, cũng nghe Thiệu Trạch từng nói dưới đất chỗ đó là đang tiến hành thí nghiệm cơ thể người, sau này hắn nhìn thấy Trình Tứ liền bắt đầu hoài nghi Thiệu Trạch có phải cũng liên quan tới phòng thí nghiệm không, nhưng cho dù đã chuẩn bị tâm lý, khi chính tai nghe thấy trong chốc lát hắn vẫn chịu không nổi.



“Tên biến thái đó đã làm gì với em?” Hắn khựng lại, nhớ tới lúc Thiệu Trạch mới phát tình đã từng đánh vào một bức tường, hắn lập tức sờ lên tay phải của y, giọng lạnh lẽo vô cùng “Hắn bắt em làm thí nghiệm?”

Thiệu Trạch theo phản xạ cử động cổ tay “Ừ, cánh tay này lúc bị thương thì bị gãy xương, kết quả được hắn sửa lại, dùng rất tốt, nhưng không biết có tác dụng phụ gì không.”

Ánh mắt Cảnh Hạo phát lạnh, trên người thoáng chốc mang theo chút sát khí, lại ôm chặt y “Còn chỗ nào… mặt của em cũng là?”

“Cái này thì không phải, mặt của em chỉ bị xước mấy vết nhỏ, hắn không cần sửa.” Thiệu Trạch kiên nhẫn giải thích “Sau khi em được hắn cứu liền bị đưa tới khu mười một, rồi gặp Thiệu Tu Dung, Thiệu Tu Dung không thích gương mặt đó của em, nên bắt hắn thay đổi.”

“Thiệu Tu Dung? Ông chủ tập đoàn lớn ở nước A?” Cảnh Hạo tìm tòi tài liệu trong đầu “Hình như ông ta là con cháu của quan lớn.”

“Ừ, ba của Thiệu Tu Dung là thượng tướng Thiệu, hiện giờ đã lên vị trí đứng đầu rồi.” Thiệu Trạch khẽ mở miệng “Thật ra theo lý, em nên gọi thượng tướng Thiệu một tiếng ông ngoại.”

Cảnh Hạo ngẩn ra “Mẹ em…”

“Là con nuôi của Thiệu gia.” Thiệu Trạch cắt ngang, bỗng nhiên nở nụ cười “Nghe nói bà được ông ngoại em thương nhiều lắm, vốn không muốn gả bà ra ngoài, tốt nhất là có thể kết hôn với Thiệu Tu Dung. Điều này cũng không khác kỳ vọng của ba em để em và Lý Cố bên nhau mấy, chẳng qua thân phận của em và Lý Cố đổi chỗ cho nhau thôi.”

“Thiệu Tu Dung có thái độ gì với mẹ em? Sao ông ta lại ghét gương mặt của em? Ba em là ai? Có liên quan tới DR không? Sao em lại bị nhà họ Lý nhận nuôi?” Cảnh Hạo nhíu mày nói “Khoan đã, Lý Cố lớn tuổi hơn em, nếu hắn thật sự là con ruột của ba nuôi em, vậy ba nuôi em đã kết hợp với người khác từ lâu rồi, trên người ông ấy phải có chất dẫn dụ của người khác chứ, sao lại không có ai hoài nghi thân phận của em?” Hắn dừng một chút, lại nghĩ tới một chuyện khác “Còn có, lúc trước anh từng điều tra, hồi ấy căn phòng thí nghiệm kia nổ tung, thế lực dính dáng tới ngoại trừ DR, người của Lâu Huy, Huyền Mộc Yến và Thiệu Tu Dung, còn có Huyết Sát và một tổ chức xã hội đen lớn ở nước A, hai thế lực phía sau có quan hệ gì với phòng thí nghiệm? Có liên quan tới ba mẹ em không?”

Thiệu Trạch lắc đầu “Thiệu Tu Dung là người bỏ vốn cho phòng thí nghiệm, ông ta là ông chủ tập đoàn làm ăn chính nghĩa, ngầm bắt tay với hai ông chủ của Huyết Sát và tổ chức xã hội đen kia, ông ta giấu rất kỹ, gần như không có bao nhiêu người biết chuyện này.”

Trong lòng Cảnh Hạo khẽ động “Lúc trước Tham Lang gây náo loạn ở khu mười một, rất nhiều người đều không biết tại sao hắn lại ra tay với ba thế lực này.”

Thiệu Trạch “…”

Cảnh Hạo quan sát y “Tham Lang là ai?”

Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, chậm rãi bò xuống người hắn, im lặng kéo chăn qua, chậm chạp cuộn tròn người lại thành một quả bóng.

Cảnh Hạo “…”

Trán ông chủ Cảnh nảy lên, thầm nghĩ giấu anh nhiều chuyện như vậy, kể cả xong bảy ngày này, em cũng đừng mong được xuống giường. Hắn kiên nhẫn kéo chăn ra, dịu dàng sờ đầu y “Lại đây, anh không giận đâu.”

Thiệu Trạch khẽ cử động, lộ ra hai mắt nhìn hắn “… Thật không?”

“Thật, dù sao em cũng gạt anh rất nhiều chuyện, thêm một hai chuyện cũng thế thôi.” Cảnh Hạo đưa tay về phía y, dẫn dắt từng bước “Lại đây, còn chưa nói xong mà, nói hết mấy chuyện kia đi.”

Thiệu Trạch quan sát một lúc, thấy ông chủ Cảnh tựa hồ không có xu hướng muốn tính nợ, lúc này mới yên tâm, chậm rãi đưa tay về phía hắn, rúc lại vào lòng hắn.

p/s: vậy là còn 20 chap nữa là hoàn chính văn nhé mọi người. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Báo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook