Chương 15: Chương 15
Long Thất
04/12/2017
Giọng nói từ hư không vang như tiếng sấm rền, bùng nổ trong Tàng Bảo Các, dẫn tới chấn động khổng lồ.
Pháp khí thiên phẩm?
Thượng phẩm đã là cực phẩm người thường khó gặp rồi, mà thiên phẩm còn cao hơn thượng phẩm tới hai cấp, vậy nghĩa là thế nào?
Nghĩa là gió tanh mưa máu, nghĩa là nghiêng trời lệch đất, nghĩa là thiên khí xuất hiện, hiệu lệnh quần hùng!
Đây là “Thần” khí sẽ khiến cả đại lục trở nên điên cuồng!
Trong Tàng Bảo Các toàn là những thiếu niên nhiệt huyết tràn trề, nghe thấy tin này, tất cả như lên cơn điên, bắt đầu tru rống lên:
“Tông môn vạn tuế, tông chủ vạn tuế, Cửu Tông lão tổ vạn vạn tuế!”
“Đời này không hối hận gia nhập Cửu Huyền!”
“Đời này không uổng Tàng Bảo Các!”
“Không hối!”“Không hối!”“Không hối” “Không uổng!”“Không uổng” “Không uổng!”
Một đám thiếu niên ngốc nhiệt huyết sôi trào, kích động hận không thể lập tức bỏ đầu rơi máu vì tông môn, pháp khí thiên phẩm còn chưa thấy đâu, đã cảm động đến mất khống chế!
Bọn họ ở đây nào là không hối, lại không uổng nhưng đâu biết Cửu Tông lão tổ lại vừa hối vừa tiếc, người người hận không thể sinh muộn mấy ngàn năm, hận không thể vứt bỏ tu vi, thậm chí hận không thể đoạt xá thân thể của một thiếu niên, chỉ để tiến vào Tàng Bảo Các lúc này, tiến nào tiểu thế giới đó tranh đoạt pháp khí thiên phẩm!
Tàng Bảo Các chấn động, kỳ thực toàn bộ Cửu Huyền Tông thậm chí Long Trung Sơn Mạch vào nửa khắc trước đã phát điên hết cả rồi.
Từ pháp khí tiên phẩm trở lên khi chào đời bầu trời sẽ giáng dị tượng.
Vừa mới cách đây không lâu, ngay phía trên Tàng Bảo Các, Cửu Huyền Tông hai luồng ánh sáng một đen một trắng xông thẳng lên trời, giống như long thú viễn cổ, uốn lượn bay lên, dâng lên sấm rền cuồn cuộn, kinh thiên động địa!
Chưởng tọa mười hai Phong của Cửu Huyền Tông tề tụ tại núi Nhàn Vân, đều khiếp sợ với song long dị tượng này.
“Dị tượng bậc này tất có thần vật lâm thế!”Từ Phong chưởng tọa đứng đầu các Phong nói.
“Ngay trên Tàng Bảo các, lúc này lại đang vào thởi điểm mở cửa, là có đệ tử phát hiện ra bảo vật, hay là…” Lý Thanh Nhiễm của Thượng Nhất Phong trầm ngâm nói.
Hắn còn chưa nói xong, một tiếng hô lớn phá không mà tới: “Bên trong Tàng Bảo Các tự thành tiểu thế giới, có pháp khí thiên phẩm giáng lâm!”
Lời này vừa ra, sắc mặt mười hai chưởng tọa đều đại biến!
Thiên…thiên phẩm?
Nhìn dị tượng này còn là hai cái, sao thế được?
Bảo vật trấn phái của Cửu Huyền Tông cũng chỉ là một pháp khí tiên phẩm cấp bảy, lúc này lại có pháp khí thiên phẩm giáng lâm trong Cửu Huyền Tông!
Mọi người lập tức thèm đỏ mắt.
Tâm tư Lý Thanh Nhiễm chưởng tọa Thượng Nhất Phong rúng động, hắn lập tức cảm thấy rằng việc này không tầm thường.
Cửu Tông lão tổ lánh xa thế đời, đã là trụ cột tinh thần của Cửu Huyền Tông, nhưng dù có vậy lão tổ chắc chắn cũng sẽ phát cuồng vì pháp khí thiên phẩm, không có khả năng tùy ý thả ra tin tức như vậy!
Quả nhiên, giọng nói hồn hậu tiếp tục vang lên: “Từ tầng một đến tầng ba Tàng Bảo Các toàn bộ tiến vào “Tuyệt cảnh”, thần khí thiên phẩm sẽ chọn chủ nhân từ trong những thiếu niên đó.”
Vừa dứt lời, chưởng tọa mười hai phong lại ồ lên.
Pháp khí thông linh, thần khí thiên phẩm tồn tại ngàn vạn năm lại càng có linh khí hùng mạnh, cục diện bây giờ mới thực sự là pháp khí lựa chọn chủ nhân, mà không phải mọi người lựa chọn pháp khí.
Cái gọi là “Tuyệt cảnh”, là một loại tồn tại vô cùng huyền diệu, một vài tiểu thế giới khi mở ra sẽ đưa một khu vực nào đó vào trong cảnh giới vượt lên trên thế giới.
Mặc cho tu vi của ngươi cao tới nhường nào, mặc cho ngươi có là đệ nhất thiên hạ, mặc cho ngươi tập hợp sức mạnh của toàn bộ đại lục, thì cũng tuyệt đối không thể vào được “Tuyệt cảnh”.
Dù là Cửu Tông lão tổ cũng được, hay chưởng tọa mười hai phong cũng thế, lúc này tất cả đều giống như chú chó nhỏ ngửi thấy mùi thức ăn quý giá thơm lừng nhưng chỉ có thể đứng dưới bàn chầu trực, cố hết sức cũng không thể nhảy lên bàn được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn đàn kiến hôi đang ở trên bàn ngốc nghếch gặm ăn món ăn to gấp mấy ngàn mấy vạn lần chúng nó.
Chán nản khó cam cũng đành thôi, bọn họ lại còn phải cổ vũ cho đám tiểu tử thối vận khí tốt đến cùng cực, hi vọng trong bọn chúng có người có thể giẫm phải vận phân chó, được thiên khí ưu ái… nếu thực sự kí được khế ước, hài tử này liền một bước lên tiên, chắc chắn sẽ trở thành báu vật của tông môn.
Chưởng tọa Cực Nhị Phong là một lão gia tử tóc bạc trắng, khi tất cả mọi người ảo não muốn đập đầu vô tường thì chỉ có mình lão cười híp mắt.
Lý Thanh Nhiễm nhìn thấy, lòng khẽ động, nhớ ra.
Tôn nữ bảo bối Chu Khả Khả của Chu lão đầu chính là đệ tử Cực Phong năm nay mới nhập môn, khẳng định bây giờ nàng đang ở Tàng Bảo Các, rất có hy vọng sẽ được thiên khí chọn trúng!
Trí nhớ của Lý Thanh Nhiễm cực kỳ tốt, hắn suy nghĩ một hồi, trong lòng đã có danh sách.
Lần này vào Tàng Bảo Các có ba người đệ tử Cực phong, Cực Nhất Phong Giang Ninh Tiển, Cực Nhị Phong Chu Khả Khả, Cực Tam Phong Hứa Viêm Sâm. Tư chất của ba đứa nhỏ này tương đương, tuyệt đối là có hy vọng trở thành chủ nhân thiên khí nhất.
Tiếp đó chính là Công Tôn Quý của Thượng Nhất Phong hắn, tính tình hài tử này không tốt lắm, nhưng tư chất tiềm tàng sau khi được khai phá lại tương đương đệ tử Cực Phong, không chừng còn ưu tú hơn chút, dù sao tu vi của Công Tôn Quý cũng cao hơn ba người mới nhập môn kia rất nhiều.
Còn ai nữa không?Lý Thanh Nhiễm đột nhiên nhớ đến vị thiếu gia Thẩm gia nọ, thằng bé kia đi Khí Phong, nhưng hẳn là cũng vào Tàng Bảo Các, phỏng chừng cũng có cơ hội ký kết khế ước với thiên khí.
Trong năm người này… rốt cuộc sẽ là ai?
Không chỉ Lý Thanh Nhiễm ở đây tự hỏi, Cửu Tông lão tổ, chưởng tọa mười hai phong, tất cả đều đang tự hỏi.
Cuối cũng sẽ là ai?
Đến cùng là đứa trẻ nào sẽ được ông trời thiên vị!
Tâm tình Tô Hàn rất phức tạp, nhìn hai thanh kiếm mẻ vừa bay trở về, ý tưởng muốn quăng chúng nó đi lại càng mãnh liệt hơn.
Hai tên gia hỏa phiền phức, còn xấu xí như thế, thật phiền quá đi!
Tô Hàn nhìn chằm chằm chúng nó với ánh mắt nguy hiểm, song kiếm lập tức lạnh run, hận không thể biến mình thành tàng hình, như vậy sẽ không bị vứt bỏ…
Thẩm Tiêu Vân đã vì Tứ Thủy Nhận mà đại chiến một trận với mãnh thú, linh khí tiêu hao hầu như chẳng còn hơn nữa bị Tứ Thủy Nhận phản phệ, lúc này tình trạng của hắn đã cực kỳ xấu.
Nhưng dù vậy, khi nghe thấy pháp khí thiên phẩm, hai mắt hắn vẫn sáng ngời, kích động như được tiêm thêm máu gà: “A Hàn! Vận khí của chúng ta tốt quá đi!”
“Thiên phẩm!Là thiên phẩm đó!” Thân là đệ tử thế gia, Thẩm Tiêu Vân đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của pháp khí thiên phẩm là như thế nào, vậy mà lại có cơ hội giành được chúng…giọng Thẩm Tiêu Vân càng run rẩy hơn, nhưng đây không phải là do mệt lả, mà là quá hưng phấn: “Nhất định phải lấy được chúng nó, nhất định!”
Nhìn thấy Tô Hàn vẫn còn quý trọng năm chặt lấy Tứ Thủy Nhận, Thẩm Tiêu Vân liền vội nói: “Trước tạm hẵng khoan để nó nhận chủ, chờ lát nữa, chúng ta nhất định sẽ lấy được hai thanh thần khí thiên phẩm!”
Tô Hàn liếc sửu thiên khí đang co thành một cục phía sau, ngắm ngắm Tứ Thủy Nhận thanh tú đáng yêu trong lòng bàn tay, không thèm nghĩ ngợi cắt đứt ngón tay, để Tứ Thủy Nhận nhận chủ.
Thẩm Tiêu Vân bỗng trợn tròn mắt, không kịp ngăn cản.Cùng lúc đó, hắc bạch song kiếm tan nát cõi lòng mà ôm chầm lấy nhau, vỡ thành một đống, dư uy dọa cho Tứ Thủy Nhận sắp nứt đến nơi.
Tô Hàn lườm chúng nó, hai đứa nó lập tức thành thực lại, nhưng vẫn khóc hức hức chạy tới chạy lui như oán phụ.
Thẩm Tiêu Vân hoàn hồn: “Sao ngươi…”
Tô Hàn nói: “Tứ Thủy Nhận này là pháp khí thượng phẩm, hơn nữa quả thực nó rất hợp với ta, ta rất thích.”
Thẩm Tiêu Vân ảo não nói: “Nhưng chúng ta chuẩn bị có cơ hội gặp gỡ pháp khí thiên phẩm!”
Tô Hàn: “So với việc cứ ảo tưởng về một cơ duyên xa vời, không bằng cứ nắm chặt cơ hội trước mắt.” Nói xong hắn cười cười với Thẩm Tiêu Vân.
Thẩm Tiêu Vân ngẩn ra, trong đầu Tô Hàn truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Thẩm Tiêu Vân sờ sờ gáy rồi nói: “Ta cũng không biết đang giúp ngươi hay là hại ngươi nữa.”
Người bình tưởng trong mỗi giai đoạn đều chỉ có thể để cho một pháp khí nhận chủ, nhất là đệ tử cấp thấp Luyện Khí kỳ.Lúc này Tô Hàn lựa chọn Tứ Thủy Nhận, xem như là đã từ bỏ pháp khí thiên phẩm.
Tô Hàn ngắm nghía tứ thủy nhận, miệng khẽ mỉm cười, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.
Lúc này, một cảm giác không gian bị bóp méo ập tới, khi hai người mở mắt ra lần nữa thì đã thay đổi hoàn toàn thành một nơi khác.
Tiểu thế giới mở ra.
Thẩm Tiêu Vân bóp nát hai viên bổ khí đan rồi hưng phấn nói: “Mặc kệ ra sao, không để lại tiếc nuối!”
Tô Hàn đang định mở miệng, từ phía sau lại truyền đến giọng đối thoại quen thuộc.
“Giang Ninh Tiển, ngươi đã có Thiên Hồn Tỏa rồi, còn đến nơi này làm gì?” Trong giọng nói của thiếu niên sáng sủa không hề che giấu sự tức giận.
Một giọng nói ôn hòa chầm chậm vang lên: “Nói ra cũng là vận mệnh an bài, Thiên Hồn Tỏa chẳng biết tại sao lại biến mất, ta đang đi tìm nó, kết quả thì tiến vào đây.”
Tô Hàn quay đầu, quả nhiên thấy đệ tử Cực Phong tính cách hơi ác liệt – Giang Ninh Tiển.
Giang Ninh Tiển cũng đúng lúc nhìn qua, hai người đối diện, hắn chớp chớp mắt, rất hào hứng nói: “Lại gặp nhau rồi, Tô sư đệ.”
Tô Hàn gật gật đầu đáp lại hắn.
Giang Ninh Tiển nhìn về phía Thẩm Tiêu Vân, lễ phép tự giới thiệu về mình.
Thẩm Tiêu Vân cũng trả lễ lại với hắn.
Giang Ninh Tiển híp mắt lại, quan sát thoáng qua liền đoán ra bảy tám phần, hắn cười nói: “Thẩm sư đệ hành sự trượng nghĩa, quả nhiên là người nặng tình.” Vừa nói tầm mắt của hắn vừa rơi vào Tứ Thủy Nhận trong tay Tô Hàn.
Tô Hàn nhíu nhíu mày, nghe ra ý khác trong lời hắn.
Thẩm Tiêu Vân hồn nhiên chưa phát hiện ra, khách sáo nói: “Giang sư huynh quá lời.”
Giang Ninh Tiển chẳng hề ngại chuyện lớn, lại đến gần Tô Hàn, hơi cúi đầu, gần như ghé sát vào lỗ tai hắn mà nói: “Chẳng qua…Nếu Tô sư đệ cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng ta, ta cũng nguyện ý vì đệ…”
“A…”
Còn chưa chờ Tô Hàn kịp làm gì thu thập tên tiểu tử đoạn tụ này, phía sau đã truyền đến một tiếng kinh hô của thiếu nữ.
Cả đám thiếu niên cùng nhau quay đầu, nhìn thấy Chu Khả Khả gò má ửng đỏ, bộ dạng vừa dùng hai tay che mắt, vừa rình coi qua kẽ hở ngón tay.
“Các ngươi cứ tiếp tục…Ta không nhìn thấy gì, thật sự không nhìn thấy gì cả, ta hoàn toàn không suy nghĩ nhiều!”
Vấn đề là thiếu nữ ngươi đã suy nghĩ quá nhiều rồi!
Chu Khả Khả hưng phấn không thôi, nhưng mọi người đều sởn gai ốc cho rằng trọng điểm khiến nàng hưng phấn đoán chừng chẳng liên quan gì mấy đến pháp khí thiên phẩm.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên trong đầu Tô Hàn: “Giao thân xác cho ta.”
Tô Hàn hoàn hồn: “Hử?”
Pháp khí thiên phẩm?
Thượng phẩm đã là cực phẩm người thường khó gặp rồi, mà thiên phẩm còn cao hơn thượng phẩm tới hai cấp, vậy nghĩa là thế nào?
Nghĩa là gió tanh mưa máu, nghĩa là nghiêng trời lệch đất, nghĩa là thiên khí xuất hiện, hiệu lệnh quần hùng!
Đây là “Thần” khí sẽ khiến cả đại lục trở nên điên cuồng!
Trong Tàng Bảo Các toàn là những thiếu niên nhiệt huyết tràn trề, nghe thấy tin này, tất cả như lên cơn điên, bắt đầu tru rống lên:
“Tông môn vạn tuế, tông chủ vạn tuế, Cửu Tông lão tổ vạn vạn tuế!”
“Đời này không hối hận gia nhập Cửu Huyền!”
“Đời này không uổng Tàng Bảo Các!”
“Không hối!”“Không hối!”“Không hối” “Không uổng!”“Không uổng” “Không uổng!”
Một đám thiếu niên ngốc nhiệt huyết sôi trào, kích động hận không thể lập tức bỏ đầu rơi máu vì tông môn, pháp khí thiên phẩm còn chưa thấy đâu, đã cảm động đến mất khống chế!
Bọn họ ở đây nào là không hối, lại không uổng nhưng đâu biết Cửu Tông lão tổ lại vừa hối vừa tiếc, người người hận không thể sinh muộn mấy ngàn năm, hận không thể vứt bỏ tu vi, thậm chí hận không thể đoạt xá thân thể của một thiếu niên, chỉ để tiến vào Tàng Bảo Các lúc này, tiến nào tiểu thế giới đó tranh đoạt pháp khí thiên phẩm!
Tàng Bảo Các chấn động, kỳ thực toàn bộ Cửu Huyền Tông thậm chí Long Trung Sơn Mạch vào nửa khắc trước đã phát điên hết cả rồi.
Từ pháp khí tiên phẩm trở lên khi chào đời bầu trời sẽ giáng dị tượng.
Vừa mới cách đây không lâu, ngay phía trên Tàng Bảo Các, Cửu Huyền Tông hai luồng ánh sáng một đen một trắng xông thẳng lên trời, giống như long thú viễn cổ, uốn lượn bay lên, dâng lên sấm rền cuồn cuộn, kinh thiên động địa!
Chưởng tọa mười hai Phong của Cửu Huyền Tông tề tụ tại núi Nhàn Vân, đều khiếp sợ với song long dị tượng này.
“Dị tượng bậc này tất có thần vật lâm thế!”Từ Phong chưởng tọa đứng đầu các Phong nói.
“Ngay trên Tàng Bảo các, lúc này lại đang vào thởi điểm mở cửa, là có đệ tử phát hiện ra bảo vật, hay là…” Lý Thanh Nhiễm của Thượng Nhất Phong trầm ngâm nói.
Hắn còn chưa nói xong, một tiếng hô lớn phá không mà tới: “Bên trong Tàng Bảo Các tự thành tiểu thế giới, có pháp khí thiên phẩm giáng lâm!”
Lời này vừa ra, sắc mặt mười hai chưởng tọa đều đại biến!
Thiên…thiên phẩm?
Nhìn dị tượng này còn là hai cái, sao thế được?
Bảo vật trấn phái của Cửu Huyền Tông cũng chỉ là một pháp khí tiên phẩm cấp bảy, lúc này lại có pháp khí thiên phẩm giáng lâm trong Cửu Huyền Tông!
Mọi người lập tức thèm đỏ mắt.
Tâm tư Lý Thanh Nhiễm chưởng tọa Thượng Nhất Phong rúng động, hắn lập tức cảm thấy rằng việc này không tầm thường.
Cửu Tông lão tổ lánh xa thế đời, đã là trụ cột tinh thần của Cửu Huyền Tông, nhưng dù có vậy lão tổ chắc chắn cũng sẽ phát cuồng vì pháp khí thiên phẩm, không có khả năng tùy ý thả ra tin tức như vậy!
Quả nhiên, giọng nói hồn hậu tiếp tục vang lên: “Từ tầng một đến tầng ba Tàng Bảo Các toàn bộ tiến vào “Tuyệt cảnh”, thần khí thiên phẩm sẽ chọn chủ nhân từ trong những thiếu niên đó.”
Vừa dứt lời, chưởng tọa mười hai phong lại ồ lên.
Pháp khí thông linh, thần khí thiên phẩm tồn tại ngàn vạn năm lại càng có linh khí hùng mạnh, cục diện bây giờ mới thực sự là pháp khí lựa chọn chủ nhân, mà không phải mọi người lựa chọn pháp khí.
Cái gọi là “Tuyệt cảnh”, là một loại tồn tại vô cùng huyền diệu, một vài tiểu thế giới khi mở ra sẽ đưa một khu vực nào đó vào trong cảnh giới vượt lên trên thế giới.
Mặc cho tu vi của ngươi cao tới nhường nào, mặc cho ngươi có là đệ nhất thiên hạ, mặc cho ngươi tập hợp sức mạnh của toàn bộ đại lục, thì cũng tuyệt đối không thể vào được “Tuyệt cảnh”.
Dù là Cửu Tông lão tổ cũng được, hay chưởng tọa mười hai phong cũng thế, lúc này tất cả đều giống như chú chó nhỏ ngửi thấy mùi thức ăn quý giá thơm lừng nhưng chỉ có thể đứng dưới bàn chầu trực, cố hết sức cũng không thể nhảy lên bàn được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn đàn kiến hôi đang ở trên bàn ngốc nghếch gặm ăn món ăn to gấp mấy ngàn mấy vạn lần chúng nó.
Chán nản khó cam cũng đành thôi, bọn họ lại còn phải cổ vũ cho đám tiểu tử thối vận khí tốt đến cùng cực, hi vọng trong bọn chúng có người có thể giẫm phải vận phân chó, được thiên khí ưu ái… nếu thực sự kí được khế ước, hài tử này liền một bước lên tiên, chắc chắn sẽ trở thành báu vật của tông môn.
Chưởng tọa Cực Nhị Phong là một lão gia tử tóc bạc trắng, khi tất cả mọi người ảo não muốn đập đầu vô tường thì chỉ có mình lão cười híp mắt.
Lý Thanh Nhiễm nhìn thấy, lòng khẽ động, nhớ ra.
Tôn nữ bảo bối Chu Khả Khả của Chu lão đầu chính là đệ tử Cực Phong năm nay mới nhập môn, khẳng định bây giờ nàng đang ở Tàng Bảo Các, rất có hy vọng sẽ được thiên khí chọn trúng!
Trí nhớ của Lý Thanh Nhiễm cực kỳ tốt, hắn suy nghĩ một hồi, trong lòng đã có danh sách.
Lần này vào Tàng Bảo Các có ba người đệ tử Cực phong, Cực Nhất Phong Giang Ninh Tiển, Cực Nhị Phong Chu Khả Khả, Cực Tam Phong Hứa Viêm Sâm. Tư chất của ba đứa nhỏ này tương đương, tuyệt đối là có hy vọng trở thành chủ nhân thiên khí nhất.
Tiếp đó chính là Công Tôn Quý của Thượng Nhất Phong hắn, tính tình hài tử này không tốt lắm, nhưng tư chất tiềm tàng sau khi được khai phá lại tương đương đệ tử Cực Phong, không chừng còn ưu tú hơn chút, dù sao tu vi của Công Tôn Quý cũng cao hơn ba người mới nhập môn kia rất nhiều.
Còn ai nữa không?Lý Thanh Nhiễm đột nhiên nhớ đến vị thiếu gia Thẩm gia nọ, thằng bé kia đi Khí Phong, nhưng hẳn là cũng vào Tàng Bảo Các, phỏng chừng cũng có cơ hội ký kết khế ước với thiên khí.
Trong năm người này… rốt cuộc sẽ là ai?
Không chỉ Lý Thanh Nhiễm ở đây tự hỏi, Cửu Tông lão tổ, chưởng tọa mười hai phong, tất cả đều đang tự hỏi.
Cuối cũng sẽ là ai?
Đến cùng là đứa trẻ nào sẽ được ông trời thiên vị!
Tâm tình Tô Hàn rất phức tạp, nhìn hai thanh kiếm mẻ vừa bay trở về, ý tưởng muốn quăng chúng nó đi lại càng mãnh liệt hơn.
Hai tên gia hỏa phiền phức, còn xấu xí như thế, thật phiền quá đi!
Tô Hàn nhìn chằm chằm chúng nó với ánh mắt nguy hiểm, song kiếm lập tức lạnh run, hận không thể biến mình thành tàng hình, như vậy sẽ không bị vứt bỏ…
Thẩm Tiêu Vân đã vì Tứ Thủy Nhận mà đại chiến một trận với mãnh thú, linh khí tiêu hao hầu như chẳng còn hơn nữa bị Tứ Thủy Nhận phản phệ, lúc này tình trạng của hắn đã cực kỳ xấu.
Nhưng dù vậy, khi nghe thấy pháp khí thiên phẩm, hai mắt hắn vẫn sáng ngời, kích động như được tiêm thêm máu gà: “A Hàn! Vận khí của chúng ta tốt quá đi!”
“Thiên phẩm!Là thiên phẩm đó!” Thân là đệ tử thế gia, Thẩm Tiêu Vân đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của pháp khí thiên phẩm là như thế nào, vậy mà lại có cơ hội giành được chúng…giọng Thẩm Tiêu Vân càng run rẩy hơn, nhưng đây không phải là do mệt lả, mà là quá hưng phấn: “Nhất định phải lấy được chúng nó, nhất định!”
Nhìn thấy Tô Hàn vẫn còn quý trọng năm chặt lấy Tứ Thủy Nhận, Thẩm Tiêu Vân liền vội nói: “Trước tạm hẵng khoan để nó nhận chủ, chờ lát nữa, chúng ta nhất định sẽ lấy được hai thanh thần khí thiên phẩm!”
Tô Hàn liếc sửu thiên khí đang co thành một cục phía sau, ngắm ngắm Tứ Thủy Nhận thanh tú đáng yêu trong lòng bàn tay, không thèm nghĩ ngợi cắt đứt ngón tay, để Tứ Thủy Nhận nhận chủ.
Thẩm Tiêu Vân bỗng trợn tròn mắt, không kịp ngăn cản.Cùng lúc đó, hắc bạch song kiếm tan nát cõi lòng mà ôm chầm lấy nhau, vỡ thành một đống, dư uy dọa cho Tứ Thủy Nhận sắp nứt đến nơi.
Tô Hàn lườm chúng nó, hai đứa nó lập tức thành thực lại, nhưng vẫn khóc hức hức chạy tới chạy lui như oán phụ.
Thẩm Tiêu Vân hoàn hồn: “Sao ngươi…”
Tô Hàn nói: “Tứ Thủy Nhận này là pháp khí thượng phẩm, hơn nữa quả thực nó rất hợp với ta, ta rất thích.”
Thẩm Tiêu Vân ảo não nói: “Nhưng chúng ta chuẩn bị có cơ hội gặp gỡ pháp khí thiên phẩm!”
Tô Hàn: “So với việc cứ ảo tưởng về một cơ duyên xa vời, không bằng cứ nắm chặt cơ hội trước mắt.” Nói xong hắn cười cười với Thẩm Tiêu Vân.
Thẩm Tiêu Vân ngẩn ra, trong đầu Tô Hàn truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Thẩm Tiêu Vân sờ sờ gáy rồi nói: “Ta cũng không biết đang giúp ngươi hay là hại ngươi nữa.”
Người bình tưởng trong mỗi giai đoạn đều chỉ có thể để cho một pháp khí nhận chủ, nhất là đệ tử cấp thấp Luyện Khí kỳ.Lúc này Tô Hàn lựa chọn Tứ Thủy Nhận, xem như là đã từ bỏ pháp khí thiên phẩm.
Tô Hàn ngắm nghía tứ thủy nhận, miệng khẽ mỉm cười, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.
Lúc này, một cảm giác không gian bị bóp méo ập tới, khi hai người mở mắt ra lần nữa thì đã thay đổi hoàn toàn thành một nơi khác.
Tiểu thế giới mở ra.
Thẩm Tiêu Vân bóp nát hai viên bổ khí đan rồi hưng phấn nói: “Mặc kệ ra sao, không để lại tiếc nuối!”
Tô Hàn đang định mở miệng, từ phía sau lại truyền đến giọng đối thoại quen thuộc.
“Giang Ninh Tiển, ngươi đã có Thiên Hồn Tỏa rồi, còn đến nơi này làm gì?” Trong giọng nói của thiếu niên sáng sủa không hề che giấu sự tức giận.
Một giọng nói ôn hòa chầm chậm vang lên: “Nói ra cũng là vận mệnh an bài, Thiên Hồn Tỏa chẳng biết tại sao lại biến mất, ta đang đi tìm nó, kết quả thì tiến vào đây.”
Tô Hàn quay đầu, quả nhiên thấy đệ tử Cực Phong tính cách hơi ác liệt – Giang Ninh Tiển.
Giang Ninh Tiển cũng đúng lúc nhìn qua, hai người đối diện, hắn chớp chớp mắt, rất hào hứng nói: “Lại gặp nhau rồi, Tô sư đệ.”
Tô Hàn gật gật đầu đáp lại hắn.
Giang Ninh Tiển nhìn về phía Thẩm Tiêu Vân, lễ phép tự giới thiệu về mình.
Thẩm Tiêu Vân cũng trả lễ lại với hắn.
Giang Ninh Tiển híp mắt lại, quan sát thoáng qua liền đoán ra bảy tám phần, hắn cười nói: “Thẩm sư đệ hành sự trượng nghĩa, quả nhiên là người nặng tình.” Vừa nói tầm mắt của hắn vừa rơi vào Tứ Thủy Nhận trong tay Tô Hàn.
Tô Hàn nhíu nhíu mày, nghe ra ý khác trong lời hắn.
Thẩm Tiêu Vân hồn nhiên chưa phát hiện ra, khách sáo nói: “Giang sư huynh quá lời.”
Giang Ninh Tiển chẳng hề ngại chuyện lớn, lại đến gần Tô Hàn, hơi cúi đầu, gần như ghé sát vào lỗ tai hắn mà nói: “Chẳng qua…Nếu Tô sư đệ cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng ta, ta cũng nguyện ý vì đệ…”
“A…”
Còn chưa chờ Tô Hàn kịp làm gì thu thập tên tiểu tử đoạn tụ này, phía sau đã truyền đến một tiếng kinh hô của thiếu nữ.
Cả đám thiếu niên cùng nhau quay đầu, nhìn thấy Chu Khả Khả gò má ửng đỏ, bộ dạng vừa dùng hai tay che mắt, vừa rình coi qua kẽ hở ngón tay.
“Các ngươi cứ tiếp tục…Ta không nhìn thấy gì, thật sự không nhìn thấy gì cả, ta hoàn toàn không suy nghĩ nhiều!”
Vấn đề là thiếu nữ ngươi đã suy nghĩ quá nhiều rồi!
Chu Khả Khả hưng phấn không thôi, nhưng mọi người đều sởn gai ốc cho rằng trọng điểm khiến nàng hưng phấn đoán chừng chẳng liên quan gì mấy đến pháp khí thiên phẩm.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên trong đầu Tô Hàn: “Giao thân xác cho ta.”
Tô Hàn hoàn hồn: “Hử?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.