Chương 39: Chương 39
Long Thất
04/12/2017
Tô Hàn và Tưởng Tinh đang chuẩn bị xuất phát, Bạch Vô Song đề nghị: “Ngồi tiên hạc đi nhé?”
Tô Hàn nhớ đến tướng tá của con vật kia, có chút bận tâm nó kích động phát quạt bay cả nửa cái thành: “Không cần, hẳn là ở ngay trong Phụng thành thôi, chúng ta đi bộ là được.”
Bạch Vô Song cực kỳ tiếc nuối: Nếu như sư phụ ngồi tiên hạc, y có thể lấy thân phận “phi công” để đi cùng…
Ra cửa, Tô Hàn hỏi Tưởng Tinh: “Ngươi biết Tần Trăn ở đâu không?”
Tưởng Tinh nói: “Huynh ấy nhận nhiệm vụ hộ tống.”
Tô Hàn: “Hộ tống? Cửu Huyền Tông còn có những người khác đến Phụng Vương Thành à?”
Tưởng Tinh kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi không biết hả?”
Tô Hàn nào có biết.
Tưởng Tinh liền vội vàng nói: “Là Thượng Quan sư luynh đó!”
Tô Hàn nghi ngờ hỏi lại: “Thượng Quan sư huynh cũng tới Phụng Vương Thành?”
Tưởng Tinh đang định giải thích rõ, trên phố nổi lên tiếng ồn ào.
Bọn họ giương mắt nhìn, lập tức trợn mắt hốc mồm.
Phong cách của Phụng Vương Thành khác hoàn toàn Long Trung Thành, ở đây thế gia suy tàn, liên minh phát triển, thuộc về thế lực mới sinh, đồng thời thiếu thốn các quy định nhất định, dân phong cũng phóng khoáng cuồng dã hơn.
Cho nên trên các nẻo đường trong Phụng Vương Thành thường thường có thể thấy các mỹ nữ ăn mặc ít ỏi, lộ vai lộ lưng, đến nam cũng không ít người để tay trần ─ có thế có cơ ngực cơ bụng đẹp đẽ, là chuyện rất đáng kiêu ngạo.
Dân phong cởi mở như vậy, đối với những người đến tử Long Trung Thành mà nói đó là sự kích thích thị giác không nhỏ.
Chẳng qua khỉ Tưởng tim lớn não thô, khả năng thích ứng cực nhanh, nên không mấy kinh ngạc.
Tô đại đại có cảnh đời nào chưa từng thấy? Đừng nói trình độ thế này, trước đây hắn xông lầm vào Dâm vực, đây chính là nơi quỷ quái một lời không hợp liền cởi sạch quần áo, tận mắt chiễm ngưỡng np dã ngoại Tô đại năng bày tỏ, dân phong Phụng Vương Thành thật đáng yêu.
Cho nên bọn họ cũng không để ý, gấp rút lên đường như bình thường, mà lúc này bị chấn động không phải do dân chúng Phụng Vương Thành mang đến cho bọn họ.
Mà là bởi vì một đoàn người xa hoa vô cùng trên con đường trắng như tuyết.
Ước chừng có mấy trăm mỹ nhân, tất cả đều mặc trang phục đặc sắc của Phụng Vương Thành, vai để trần, eo thon nhỏ, còn lộ cả cặp đùi duyên dáng, người này đẹp hơn người kia, người này diêm dúa hơn người kia, ngũ quan xinh đẹp mỉm cười, chỉ một cái nhíu mày một nụ cười cũng đủ để câu mất tâm hồn người ta.
Nhưng nếu chỉ là như vậy, còn chưa tính là gì.
Chân chính khiến Tô Hàn và Tưởng Tinh kinh ngạc cùng cực là xe kéo cực lớn lơ lửng trên bầu trời được mỹ nhân vây quanh!
Tấm màn tím trên xe kéo bay bay, có trái cây tươi tùy ý rơi xuống, nhưng khiến ngươi ta không thể mở mắt là nam tử nghiêng người lười biếng dựa trong xe kia.
Bộ đồ màu đen tinh xảo mặc rất tùy tiện, ngực lộ hơn phân nửa, bên hông thắt nút lỏng lẻo, mái tóc dài như mực như sương tùy hứng thả ra, tôn lên làn da đẹp như noãn ngọc, lại nhìn lên trên, ngũ quan đó cực kỳ tinh xảo, một đôi mắt hoa đào tự nhiên mà cong lên, môi mỏng như cười như không, bị hắn khẽ liếc mắt qua, bất cứ kẻ nào cũng máu nóng xông não, lỗ mũi ngứa ngáy!
Cờ mờ nờ yêu nghiệt quá đi!
Một người nam nhân, ai cũng biết đây là một nam nhân, thế nhưng còn quyến rũ mê người hơn gần trăm mỹ nữ lộ vai lộ lưng lộ đùi xung quanh.
Yêu nghiệt sống sờ sờ, chỉ có thể tặng cho y năm chữ này!
Một đống người túm tụm trên đường, tầm mắt của bách tính trong Phụng Vương Thành thẳng tưng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn như trúng mê hồn thuật, đầu óc trống rỗng.
Tô Hàn và Tưởng Tinh vẫn còn duy trì lý trí, nhưng bọn họ xin thề, yêu nghiệt trước mắt này nhất định không phải Thượng Quan Tình.
Thượng Quan sư huynh trong ấn tượng của bọn họ tuy rằng cũng là một yêu nghiệt, nhưng không… không… yêu đến trình độ này!
Đáng sợ là, yêu nghiệt này thật đúng là Thượng Quan sư huynh!
Khóe mắt Thượng Quan Tình thoáng qua liền nhận ra hai người bọn họ, chỉ thấy y búng ngón tay, xe kéo liền dừng lại.
Tô Hàn và Tưởng Tinh đều muốn co cẳng chạy, cách xa tên yêu nghiệt này ra một chút.
Nhưng Thượng Quan Tình lại khẽ nghiêng người, thì thầm với mỹ nhân bên cạnh, tiếp đó mỹ nữ kia vung ống tay áo dài lên, vững vàng rơi xuống trước mặt Tô Hàn và Tưởng Tinh.
“Hai vị công tử mời.”
Tô Hàn và Tưởng Tinh cứ như vậy mà bị mỹ nhân đưa lên xe…
Ánh mắt oán hận đố kỵ của bách tính xung quanh Phụng Vương Thành thiếu chút nữa chọc Tô Hàn và Tưởng Tinh thành tổ ong!
Thượng Quan Tình vỗ vỗ bồ đoàn bên cạnh: “Ngồi đi.”
Tô Hàn & Tưởng Tinh: “…”
Thượng Quan Tình hình như chẳng hề nhận ra tình huống của bản thân khác người thế nào, vẫn như lúc trên Thập Tam Phong bắt chuyện với bọn họ: “Ăn ít trái cây nhé?”
Tô Hàn và Tưởng Tinh ngồi nghiêm chỉnh.
Thượng Quan Tình nâng tay lên châm trà cho bọn họ, hỏi: “Không phải các đệ đi theo Tiểu Bạch à?”
Tô Hàn mở miệng nói: “Đi ra ngoài làm chút chuyện.”
Thượng Quan Tình nhếch môi mỉm cười: “Có cần giúp một tay không?”
Bộ dáng này của hắn thuận lợi khiến cho dân chúng Phụng Vương Thành thét chói tai…
Tô Hàn & Tưởng Tinh: “…” Với cái đội ngũ này thì căn bản không có cách nào nói chuyện phiếm bình thường nha!
Cũng may cuối cùng chiếc xe cũng đã tới mục đích, Thượng Quan Tình đi xuống xe, một vòng mỹ nữ vây quanh đều lộ vẻ mặt lưu luyến không thôi.
Thượng Quan Tình nói: “Trở về đi, chờ có thời gian lại gặp nhau.”
Lập tức có mỹ nhân nũng nịu nói: “Thượng Quan điện chủ nói được thì phải làm được, đừng có như lần trước, khiến thiếp đợi ba ngày ba đêm, kết quả phong hội vừa kết thúc, người liền đi.”
Thượng Quan Tình đè thấp giọng, lời nói như mang theo điện, khiến lỗ tai ngứa ngứa tê tê: “Ta cũng không nỡ, chỉ là gặp rồi lại muốn gặp nữa, đáng tiếc ta không có cách nào ở lâu tại Phụng Vương Thành, thấy càng nhiều càng tiếc hận, nên mới quyết tâm trốn tránh các nàng.”
Các mỹ nhân lập tức không khoan dung không buông tha nói: “Không được không được, chờ phong hội kết thúc, ngài nhất định phải ở lại thêm hai ngày, chúng ta mới dàn dựng một bài ca múa, muốn mời ngài nhận xét…”
“Nhận xét thì không dám…” Thượng Quan Tình ấm áp nói, “Nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội được chiêm ngưỡng phong thái này.”
Mấy mỹ nữ dẫn đầu lại quấn quýt lấy y nói một lúc, Thượng Quan Tình ba xạo mấy câu liền dụ các nàng tâm tình nở hoa, các nàng mặc dù lưu luyến không nỡ, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời rời đi.
Tô Hàn và Tưởng Tinh nhìn nhau, đều nhìn thấy tin tức trong mắt đối phương: Thương Quan sư huynh, thật cầm thú.
Trong phòng an tĩnh lại, Thượng Quan Tình liếc bọn họ: “Nghĩ gì thế?”
Tưởng Tinh thận trọng nói: “Chúng ta không biết có quấy rầy sư huynh hưởng tề nhân chi phúc hay không?”
Thượng Quan Tình búng trán y: “Nói linh tinh cái gì đó.”
Tưởng Tinh: “!!!”
Thượng Quan Tình cười đến khiến người ta nhộn nhạo: “Ta lại không thích nữ nhân.”
Tô Hàn và Tưởng Tinh đồng thời trợn tròn mắt: “Hả?”
Thượng Quan Tình nháy mắt: “Các đệ không biết hả?”
Tại sao bọn họ phải biết loại chuyện này chứ?
Thượng Quan Tình trịnh trọng giới thiệu: “Ta là một đoạn tụ, đoạn mấy trăm năm rồi, tư lịch khá sâu, tuyệt đối bẻ không thẳng, cho nên yên tâm đi, tiểu mỹ nhân vừa rồi đều chỉ là bằng hữu, không như các đệ nghĩ đâu.”
Giờ khắc này, Tưởng Tinh ngoại trừ mù mịt còn có thể cho y vẻ mặt gì?
Tô đại đại đắng lòng: Họa phong của thế giới này không đúng lắm, hắn có chút muốn phá vỡ hư không.
Thượng Quan Tình quay trở lại chủ đề vừa rồi: “Các đệ ra ngoài có chuyện gì?”
Tưởng Tinh lúc này mới nhớ tới biểu ca nhà mình, vội vàng nói: “Sư huynh, huynh biết Tần Trăn ở đâu không?”
Thượng Quan Tình nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lát: “Nhóc đẹp trai thủy hệ của Thượng Nhất Phong đó hả?”
Tưởng Tinh tự nhiên có loại ảo giác đỉnh đầu mình sắp xanh biếc: “Đúng vậy.”
Thượng Quan Tình nói: “Hẳn là ở hậu viện đó, mấy đệ tử nhận nhiệm vụ hộ vệ đều ở đó cả, phỏng chừng đang thương lượng gia cố phòng hộ cho chỗ này.”
Đến lúc này Tô Hàn đã hiểu.
Tần Trăn đến Phụng Vương Thành là bởi vì nhận nhiệm vụ hộ vệ, mà đối tượng hộ vệ chính là Thượng Quan Tình.
Tô Hàn hỏi: “Thượng Quan sư huynh tới Phụng Vương Thành làm gì?”
Thượng Quan Tình lười biếng đáp: “Cũng giống Tiểu Bạch thôi.”
Tô Hàn ngẩn ra, phản ứng kịp: “Luyện Đan Phong Hội?”
Thượng Quan Tình nói: “Đúng vậy, ngày mai tỷ thí, không lấy hạng nhất trở về, sẽ bị một số người nhớ chết.”
Nam nhân nào đó thích gấp tiểu ưng đen có chấp niệm thâm hậu với các loại đệ nhất hắt xì: Tiểu Bạch không có lương tâm cuối cùng cũng biết nhớ tới ta?
Tô Hàn nhớ mỹ nhân mới vừa rồi gọi Thượng Quan Tình là điện chủ, đầu hắn lóe một cái, hỏi: “Sư huynh là điện chủ Luyện Đan Điện?”
Thượng Quan Tình nói: “Ừm.”
Tô Hàn: “…”
Tưởng Tinh phục hồi lại tinh thần hoảng hốt nói: “Vị điện chủ Luyện Đan Điện xuất quỷ nhập thần chế ra vô số kỳ tích chính là Thượng Quan đại ma vương?”
Thượng Quan Tình mỉm cười cốc đầu y: “Không lễ phép.”
Tưởng Tinh ôm đầu, quả thực là quá kinh ngạc: “Sư huynh nếu là điện chủ Luyện Tinh Điện, vì sao vẫn còn ở Thập Tam Phong?”
Tam điện của Cửu Huyền Tông là sự tồn tại cực kì siêu nhiên, như Bạch Vô Song vẫn luôn ngồi vững ở vị trí đệ nhất nam nhân của Cửu Huyền Tông, đương nhiên cũng có liên quan tới dung mạo của y, nhưng càng nhiều hơn là vị trí điện chủ LuyệnTinh Điện vô hình chung đã nâng cao giá trị bản thân.
Gương mặt Thượng Quan Tình tương xứng với Bạch Vô Song, chỉ là tính cách quá ác liệt, mọi người thấy đều hận không thể cách xa y tám trăm mét, đừng nói nam thần, trực tiếp phong thành đại ma vương luôn. Nhưng dù vậy, có thân phận điện chủ Luyện Đan Điện, thì y tuyệt đối cũng không nên lưu lạc đến Khí Phong!
Thượng Quan Tình thản nhiên nói: “Linh cốt của ta mất rồi nha.”
Tưởng Tinh: “Vậy cũng không đến mức ở Khí Phong chứ!”
Thượng Quan Tình nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Chủ yếu là đồng phục của Khí Phong quá đẹp.”
Tưởng Tinh: “…”
Thượng Quan Tình kéo kéo bộ đồ đen của mình: “Màu đen này rõ ràng ngầu hơn nhiều màu xám trên người đệ ha?”
Tưởng Tinh ôm ngực, bị một trăm điểm bạo kích.
Thượng Quan Tình lại nói: “Màu xanh của Trung Phong càng khó coi hơn, cứ như một đám rau hẹ.”
“Màu trắng của Thượng Phong thì quá không may mắn.”
Y nghiêm túc phê bình: “Cũng chỉ có màu tím của Cực Phong và màu đen của Khí Phong là có thể coi được, nhưng Cực Phong không cần ta nữa, cho nên không thể làm gì khác hơn là đến Thập Tam Phong.”
Lý do này… có quá nhiều sơ hở, vậy mà lại vẫn không thể phản bác!
Chính lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, tiếp đó có giọng thiếu niên vang lên: “Tiền tiền tiền…” Chưa tiền xong thì bị người ta nhéo một cái, cho nên sửa lời: “Tô Tô Tô sư đệ?”
Cái bệnh nói lắp này của Hứa Viêm Sâm có lẽ là hết cách cứu… Ngày thường là rõ ràng là thiên kiêu Cực Phong, thấy Tô Hàn thì lập tức thành tên ăn nói không lưu loát.
Tô Hàn giương mắt lên nhìn, lập tức nhìn thấy bốn người quen.
Tổ ba người Cực Phong đến đông đủ, còn dư lại là Tần Trăn mặt lạnh.
Tưởng Tinh thoáng cái đứng nghiêm.
Giang Ninh Tiển quy củ hành lễ với Thượng Quan Tình, tiếp đó vấn an Tô Hàn: “Tô sư đệ.”
Chu Khả Khảc ũng hơi kinh ngạc, nhưng rõ ràng rất vui vẻ, vì vậy cũng kêu một tiếng: “Tô sư đệ.”
Tô Hàn tất nhiên quy củ đáp lại lễ.
Thượng Quan Tình hiếu kỳ hỏi: “Quen biết nhau à?”
Tô Hàn nói: “Từng có gặp một lần ở Tàng Bảo Các.”
Tổ ba người Cực phong: Đâu chỉ gặp mặt một lần? Rõ ràng là ân cứu mạng!
Nhưng tiền bối khiêm tốn, bọn họ cũng phải hết sức phối hợp.
Thượng Quan Tình nói: “Quên biết nhau thì tốt rồi, cơm tối ta mời, cùng đi ra ngoài ăn nhé.”
Giang Ninh Tiển cẩn thận nói: “Ngày mai là Luyện Đan Phong Hội, Thượng Quan điện chủ vẫn là không nên ra ngoài thì an toàn hơn.”
Thượng Quan Tình nói: “Các ngươi ở đây cả, sợ cái gì?”
Giang Ninh Tiển do dự một lát, nhưng Thượng Quan Tình khăng khăng ra ngoài ăn, hắn cũng không có tư cách ngăn cản.
Thượng Quan Tình khá hiểu biết Phụng Vương Thành, dẫn theo một đám thiếu niên chẳng bao lâu đã tới một tửu điếm lịch sự tao nhã, thuê bao sương ngồi vào vị trí xong, Thượng Quan Tình gọi vài món đặc sắc còn muốn thêm mấy vò rượu.
Giang Ninh Tiển lại định khuyên nhủ, ngày mai là tỷ thí luyện đan, Thượng Quan Tình chẳng khẩn trương chút nào thì thôi, lại còn có tâm tình uống rượu, lỡ như uống say, ngày mai tinh thần không tốt ảnh hưởng tới khả năng phát huy thì phải làm sao đây?
Nhưng mà Thượng Quan Tình vốn là tùy hứng đến chẳng có bằng hữu, chuyện muốn làm đến giờ còn chưa có ai có thể ngăn cản, cho nên Giang Ninh Tiển nói hay không cũng như nhau.
Tổ ba người Cực Phong lúc đầu còn kiên trì nguyên tắc không chịu uống, nhưng Thượng Quan Tình dỗ người, có thể giữ được thì đã thành phật rồi. Đặc biệt Giang Ninh Tiển còn là một tiểu đoạn tụ, một người không chống đỡ nổi liền rơi vào tay giặc.
Hứa Viêm Sâm cố chấp, uống đến mức bắt đầu cất tiếng hát vang.
Chu Khả Khả toàn bộ quá trình cứ luôn cười mê mẩn, nhìn Thượng Quan Tình nhìn Giang Ninh Tiển lại nhìn nhìn Hứa đại ngốc, một đời nữ thần là hủ thành một đời nữ thần kinh.
Toàn bộ quá trình thanh tỉnh nhất chính là Tô Hàn, Tô Hàn mấy đời đều chưa từng uống say, có uống nhiều nữa thì cũng giống như uống nước lã, hoàn toàn không lơ mơ.
Giữa đường, rốt cục Tưởng Tinh chờ đến cơ hội chạy tới bên cạnh Tần Trăn.
Tần Trăn cũng không say, tu thủy hệ chính là có ưu điểm này, có quan hệ tốt với tất cả các loại “thủy”, bởi vì hiểu rõ cấu tạo các nguyên tố, chất cồn đa phần đều bị đẩy ra ngoài cơ thể, cho nên chớ nhìn hắn uống nhiều hơn cả Giang Ninh Tiển, nhưng cũng chỉ hơi say, trần trí rất thanh tỉnh.
Tưởng Tinh lại gần, hắn không nhìn y, chỉ dịch dịch về phía Hứa Viêm Sâm.
Tưởng Tinh khẽ nhói lòng, nhỏ giọng gọi: “Biểu ca.”
Tần Trăn không nhìn y, cũng không trả lời.
Tưởng Tinh có một bụng muốn nói, nhưng lúc này nhiều người như vậy, mặc cho da mặt y có dày cũng ngại ngùng nói ra, vì vậy y lại cọ cọ bên kia của hắn: “Chúng ta có thể nói chuyện không?”
Tần Trăn tâm phiền ý loạn, nếu không phải vì mình còn đang có nhiệm vụ, hắn hận không thể đứng dậy bỏ đi.
Tưởng Tinh biết mình trước đây quá khốn khiếp, tuy cảm thấy rất ngại, nhưng vừa nghĩ rằng nếu mình không nói rõ, có lẽ Tần Trăn sẽ chẳng thèm để ý mình, lập tức quyết tâm, ghé sát vào hắn nhỏ giọng nói: “Biểu ca, đệ, đệ thích huynh.”
Cả người Tần Trăn cứng đờ, quay đầu ánh mắt nhìn về phía y tất cả đều là không thể tượng tượng nổi.
Tưởng Tinh dù có không tim không phổi thế nào đi nữa, nhưng nói những lời này ra xong vẫn có chút khẩn trương, cho nên y xấu hổ cúi đầu.
Tần Trăn lẳng lặng nhìn một lát, sau một lúc lâu cuối cùng mở miệng: “Đệ uống nhiều rồi.”
Tưởng Tinh ngẩn ra, tiếp đó y ngẩng phắt đầu: “Đệ vốn không uống rượu!” Ánh mắt của y trong sáng, quả thực không có bất cứ vẻ say xỉn nào.
Tần Trăn nhìn chằm chằm y một hồi, trái tim bỗng căng thẳng, dời tầm nhìn rồi nói: “Vậy chính là ta uống say.”
Tưởng Tinh im lặng, tiếp đó lại không cam lòng mở miệng: “Chúng ta có thể đi ra ngoài tâm sự không?”
Tần Trăn không muốn đi ra ngoài, nhưng trong phòng nhiều người, nếu bọn họ nói thêm gì nữa, bọn tửu quỷ bên cạnh chỉ sợ sẽ phát hiện điều không bình thường.
Ngẫm lại bản thân thất tình còn chưa tính, còn ẫm ĩ cho mọi người biết cả thì mất mặt quá.
Tần Trăn chần chừ một chút, rốt cục vẫn phải đứng lên.
Tưởng Tinh vội vàng đuổi theo.
Hai người đi ra ngoài, Tô Hàn dõi mắt nhìn một chút, nhỏ giọng nói: “Nói yêu đương thật phiền phức.”
Tô Băng hừ lạnh một tiếng: “Chủ yếu là thích một tên ngu xuẩn quá phiền phức.”
Mắt Tô Hàn chớp chớp, vừa nghe có màn hay, vội vã khách sáo nói: “Vậy nên, tại sao phải thích một tên ngu xuẩn?”
Tô Băng nhìn chằm chằm “ngu xuẩn” trước mắt, trào phúng cười: “Ai biết được?”
Tô Hàn hiếu kỳ cực kỳ, còn muốn hỏi lại, nhưng Tô Băng đã trở lại thức hải, dựng cái chắn lên, bộ dạng người rảnh rỗi chớ quấy rầy.
Tô Hàn nghĩ đến tính khí kỳ quặc của bạn cùng phòng, cảm thấy vẫn là nên dừng ở đây là tuyệt nhất, chứ không đi hỏi rồi hắn lại còn phải ra sức dỗ dành, quá không có lời.
Có điều từ mấy câu chuyện phiếm này, không hiểu sao hắn lại nhớ tới một cố nhân.
Người kia đam mê chế phù, tên thần kinh đã từng phong ấn cả nửa ái đại lục từng có khoảng thời gian qua lại lén lút với Tô Băng.
Lúc đó Tô Băng đánh giá tên kia là: Ngu xuẩn.
Trái timTô Hàn thình thịch một cái: lẽ nào người Tô Băng thích là Tô Tuyết?
Cái này không thể được, tên bệnh thần kinh kia là huynh đệ ruột với thân thể này của mình, mặc dù linh hồn thay đổi, huyết mạch vẫn còn, huynh đệ ruột thịt lăn lộn cùng nhau gì gì đó… Tưởng Thất Nương nên làm sao đây?
Tô Hàn lo lắng bồi hồi, lần đầu tiên nảy sinh tâm lý thử điều tra xem vị “nhị ca” này của mình đang chết dí ở chỗ nào.
Lại nói bên ngoài, Tần Trăn đi tới một nơi yên tĩnh, sau khi dừng lại nhìn về phía Tưởng Tinh.
Tưởng Tinh lập tức trình bày: “Biểu ca, lúc trước là đệ quá ngu xuẩn không suy nghĩ cẩn thận, nhưng mấy hôm nay, đệ đã nghĩ rõ ràng rồi, đệ cũng thích huynh, trước đây không nghĩ tới phương diện này, nhưng đệ thực sự thích huynh!”
Nói xong những lời này, Tưởng Tinh rất khẩn trương, mặt cũng hơi ửng lên, nhưng y vẫn tự động viên mình, dũng cảm tiến lên, nhón chân lên vụng về hôn Tần Trăn.
Tần Trăn không động đậy, chỉ là con ngươi chợt co lại, đại não ùng một tiếng, gần như trở thành một bãi trống rỗng sáng sủa.
Tưởng Tinh nào có biết hôn môi? Chẳng qua chưa ăn thịt heo thì vẫn đã nhìn thấy heo chạy, y thử thăm dò cọ vài cái… Tần Trăn lấy lại tinh thần đè gáy y lại, một nụ hôn mang theo mùi rượu ùn ùn kéo tới.
Đây là nụ hôn thứ hai giữa bọn họ, nhưng lần này tuyệt đối khác biệt với lần trước. Lần trước Tưởng Tinh hoàn toàn choáng váng, toàn bộ quá trình đến tột cùng như thế nào y hoàn toàn không biết, cả người đều bởi vì lời nói của Tần Trăn mà hóa thành pho tượng đá, căn bản không cảm nhận được hôn môi là chuyện gì xảy ra.
Nhưng lúc này, khi đầu lưỡi Tần Trăn cuốn lấy Tưởng Tinh, kích thích cực lớn như bị Lôi Quang Kiếm đánh trúng khiến da đầu y tê dại, tình cảm tràn ngập mà ra, hầu như không có chỗ phun trào, y chưa bao giờ nghĩ hôn môi lại sẽ là chuyện như vậy, tuyệt vời như vậy, mộng ảo như vậy, khiến người ta rơi vào tay giặc như vậy.
Y thích Tần Trăn, may mắn là y cũng có thể từ nụ hôn này cảm nhận được Tần Trăn cũng thích mình.
Vui sướng vô cùng như pháo bông bùng nổ trong đầu, ý nghĩ yêu thương đếm không xuể lan tràn tứ chi bách hài, khi Tưởng Tinh cảm thấy mình sắp ngạt thở, y không chịu nổi, nhịn không được đẩy đẩy Tần Trăn.
Tần Trăn ngẩn người, cuối cùng cũng buông y ra.
Tưởng Tinh thở hồng hộc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng, mắt cũng ầng ậng nước, giọng nói vốn thanh thúy dễ nghe lúc này mang theo chút khàn khàn, nhưng lại mê người ngoài ý muốn: “Biểu, biểu ca…”
Tần Trăn muốn hôn y, nhưng nhịn xuống, chỉ vươn tay ôm y vào lòng.
Một khoảng thời gian rất lâu, hai người không ai nói chuyện, cứ ôm nhau trong bóng đêm triền miên, cố gằng hồi phục trái tim đang đập quá nhanh trong lồng ngực.
Thực sự không biết qua bao lâu, khi Tưởng Tinh ngày càng khô nóng, nơi nào đó hoàn toàn không cố ý ngẩng đầu, y mới tỉnh táo lại… Như vậy không được, nếu tiếp tục ôm ấp y sẽ biến thân thành “Cầm thú” mất!
Tưởng Tinh hít sâu một hơi nói: “Chúng… chúng ta trở về đi!”
Trong phòng còn một đám tửu quỷ, không thể bỏ lại mặc kệ.
Tần Trăn cũng tỉnh táo lại: ‘Được.” Nói xong buông Tưởng Tinh ra.
Tưởng Tinh không dám ngẩng đầu, may là y mặc bộ áo rộng này, bằng không sẽ thảm vô cùng, nhưng dù vậy cũng không được tự nhiên, cả đường y đều cúi đầu, không dám nhìn Tần Trăn.
Mãi đến khi vào phòng, y mới hoàn toàn bình tĩnh lại, Tần Trăn mở cửa cho y, nhíu mày nói: “Lúc đi đường chớ nghĩ lung tung, cẩn thận ngã.”
Từng âm điệu và lời nói này khiến Tưởng Tinh ngẩn ra, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tần Trăn quen thuộc… trong nháy mắt, trái tim bất an mấy ngày mấy đêm trở lại lồng ngực, y giống như mới từ địa ngục bước ra, cả người đều sáng sủa sức sống, Tưởng Tinh cười toe: “Biểu ca, sau này tuyệt đối không được tách ra.”
Lời tâm tình ngọt ngào khiến Tần Trăn thiếu chút nữa ấn y lên cửa hôn một phát.
Thời gian bọn họ đi ra ngoài lâu như vậy, trong phòng đã hoàn toàn biến thành bãi chiến trường.
Thượng Quan Tình lôi kéo Hứa đại ngốc tri kỉ nói: “Ta nói với đệ này, nói lắp không sao, có thể chữa, nhưng không chữa cũng không sao, rất đáng yêu.”
Hứa Viêm Sâm líu lưỡi nói: “Ta ta ta trước đây không không không nói lắp, chỉ là bởi vì gặp một người, từ đó trở đi liền nói lắp.”
Thượng Quan Tình phúc chí tâm linh hỏi: “Đệ vừa nhìn thấy y thì khẩn trương?”
Hứa Viêm Sâm nói: “Cực kì khẩn trương!”
Thượng Quan Tình trầm ngâm nói: “Có đẹp không?”
Hứa Viêm Sâm nhớ lại tiền bối trong Tỏa Bảo Trận, trong đầu không có khái niệm, nhưng cũng có thể khẳng định là, tuyệt đối không dám nói không đẹp!
“Rất rất rất đẹp!”
Thượng Quan Tình lại nói: “Không dám đối diện với với y?”
Hứa Viêm Sâm nghĩ thầm: trên đời này dám đối diện với tiền bối đều là Dũng sĩ – chân chính!
“Không không không dám!”
Thượng Quan đại lừa dối tổng kết nói: “Tiểu Sâm, đệ đây là yêu rồi, đệ thích người kia.”
Hứa Viêm Sâm: “…”
Tô Hàn thanh tỉnh uống rượu bên kia: “…”
Người trong cuộc còn chưa nói gì, Giang Ninh Tiển đã lên tiếng: “Không có khả năng!”
Thượng Quan Tình liếc nhìn hắn: “Thằng nhóc không đủ lông nhà mi thì biết cái cóc gì?”
Nếu như thường ngày, Giang Ninh Tiển khẳng định không dám nói, nhưng bây giờ uống nhiều rồi, gan cũng lớn hơn, cho nên há mồm chính là: “Tiền bối có người thích rồi!”
Thượng Quan Tình chớp chớp mắt: “Hả?”
Hứa Viêm Sâm giải thích: “Người khiến ta nói lắp, chính là tiền bối.”
Thượng Quan Tình đã hiểu: “Cái này cũng chả ảnh hưởng gì, cái chuyện yêu đơn phương thế này…”
Y còn chưa nói xong, Chu Khả Khả liền ngắt lời: “Không không không, điện chủ người hiểu lầm rồi, Hứa Viêm Sâm chỉ đơn thuần là sợ hãi tiền bối mà thôi, dù sao chúng ta đều biết, tiền bối với người yêu y là chân ái, yêu đến xương tủy, cảm động thiên địa.” Nữ thần kinh thi hứng bùng phát bị tự mình não bổ cho cảm động bắt đầu rơi nước mắt.
Tô Hàn: “…” Hắn không khỏi có dự cảm xấu, ba đứa ngốc này sẽ không cho rằng Tô Băng thích hắn đó chứ?
Làm sao lại cho ra kết luận như vậy? Thực là thú vị.
Có điều người thanh tỉnh sẽ không so đo với tửu quỷ, Tô Hàn cũng không để ý, đứng dậy quyết định đi ra ngoài hít thở không khí.
Hắn đứng bên ngoài hít thở một lúc, vừa vặn nhìn thấy Tưởng Tinh từ nhà xí đi ra.
Tô Hàn cười nói: “Sao rồi? Nói rõ ràng với Tần Trăn chưa?”
Tưởng Tinh thở dài: “Nói rõ rồi, người không biết chứ, lúc ta thấy biểu ca khôi phục nguyên dạng, thiếu chút nữa là kích động đến vọt lên trời.”
Tô Hàn đột nhiên có chút hâm mộ con khỉ này, ngu xuẩn thì có chút ngu xuẩn, nhưng vô cùng đơn giản, vui sướng cũng dễ dàng hơn.
Khỉ Tưởng vẫn còn đang dông dài: “Mấy ngày nay ta đúng là sống không bằng chết, trước đây không nghĩ rời xa Tần Trăn sẽ như vậy, bây giờ mới hiểu chuyện gì long trời lở đất, cảm giác cái gì cũng không thoải mái!”
Tô Hàn tâm tình không tệ: “Gan ngươi cũng lớn thật đó, thật dám đi thổ lộ luôn.”
Khỉ Tưởng lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Nói thực, ta cũng không dám cầu mong xa vời gì lắm, chỉ cần có thể trở lại như trước đây, đừng nói là thổ lộ, làm cái gì cũng được, ta thực sự sợ, cái gì cũng không như ý, quả thực không phải cuộc sống con người có thể trải qua…”
Hai người họ vừa nói vừa đi về.
Lại không biết có người cầm y phục đứng ở khúc ngoặt, không nhúc nhích tưởng chừng như đã đóng băng.
Lúc Tưởng Tinh đi ra không mặc áo khoác, Tần Trăn nhìn thoáng qua, liền cầm áo đi ra ngoài tìm y.
Kết quả vừa khéo nghe được Tưởng Tinh nói câu sau cùng: “…Chỉ cần có thể trở về như trước, đừng nói là thổ lộ, làm cái gì cũng…”
Tần Trăn nhớ lại lúc ở hồ nước trước đó, trong tình huống Tưởng Tinh biết rõ hắn thích y, mà vẫn nói: “Chúng ta như trước đây không được sao? Chúng ta…”
Để trở lại như “trước đây”, y cư nhiên có thể không từ thủ đoạn như vậy.
Lồng ngực vốn nóng hừng hực của Tần Trăn tức thời chất đầy băng đá, vừa lạnh vừa cứng, đâm trái tim người ta đến chết lặng.
Vậy mà hắn lại cho rằng Tưởng Tinh thích hắn.
Kết quả đó chỉ là bởi vì không quen với cuộc sống rời xa hắn, mà lập nên lời nói dối thôi.
Tần Trăn nhớ lại lúc hai người hôn nhau, Tưởng Tinh đẩy mình ra… vốn không cảm thấy làm sao, bây giờ ngẫm lại, quả thực nực cười vô cùng.
Tưởng Tinh sợ thay đổi, mà mấy năm nay hắn quá tận tâm, đã khiến y thành thói quen có mình, hôm nay vạch trần, nhất định Tưởng Tinh vô cùng khó chịu.
Sẽ có ý nghĩ như vậy cũng không kì quái…
Tần Trăn cười một cái tự giễu: Nếu hắn không đi ra, không nghe thấy những lời đó, còn có thể tiếp tục lừa mình dối người.
Cũng không đúng, có lẽ hắn nên may mắn đã ra đây, nghe được những lời này, chí ít sẽ không làm tiếp chuyện thừa thãi. Làm quá nhiều, hãm quá sâu, đợi đến khi Tưởng Tinh hoàn toàn chịu không nổi đẩy hắn ra, hắn…
Tần Trăn dứng lặng trong bóng đêm se lạnh thật lâu, lâu đến mức khiến đại não hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Y muốn quay về như trước đây…” Mắt hắn từ từ tối lại, “Vậy quay về như trước đây thôi.”
Uống đến mức thế này, ngày hôm sau không nghi ngờ chút nào toàn bộ thành viên đều ngủ quên.
Thượng Quan Tình nghiêng dựa vào nhuyễn tháp giả chết: “Lão tử muốn bãi công, lấy hạng nhất cái đếch gì, đâu cũng không muốn đi!”
Lúc này như là có tâm linh cảm ứng, một tiểu ưng màu đen phạch phạch bay tới.
Thượng Quan Tình bắt nó.
Tiểu ưng đen mở ra xong, giọng của nam nhân vang lên: “Không giành được hạng nhất, Tiểu Quân Báo sẽ ở lại chỗ ta.”
Thượng Quan Tình bật dậy, vừa xé tiểu ưng đen vừa hung tợn mở miệng: “Than đen, đáng đời ngươi không được người ta yêu quý.”
Tuy rằng đầu đau như muốn nứt ra, nhưng Thượng Quan Tình vẫn phải rời giường thay y phục.
Luyện Đan Phong Hội với y mà nói chả khác gì trò trẻ con, giành đệ nhất thực sự không khó, chỉ là không cam lòng để cho than đen toại nguyện.
Đồng môn với nhau, để hắn chỉ điểm Quân Báo lại còn ra điều kiện.
Đờ mờ, cái tố chất này thì làm chưởng môn cái đếch gì, sao không đi làm cường đạo đê!
Tổ ba người Cực Phong bước chân phù phiếm, hiển nhiên nhóm thiếu niên còn chưa tỉnh rượu.
So sánh mà nói, trạng thái của Tô Hàn và Tưởng Tinh khá tốt, Tần Trăn cũng nhìn không ra khác thường, hắn dường như giống như Tưởng Tinh nói, khôi phục nguyên dạng, nhưng Tô Hàn mơ hồ cảm thấy hình như đâu đó không đúng lắm.
Vừa ra đến cửa, lại xảy ra chuyện.
Một đệ tử phụ trợ luyện đan hôm qua ăn uống đau bụng, hôm nay không xuống giường được.
Thượng Quan Tình ngược lại cũng không so đo, dặn dò: “Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Sắc mặt đệ tử kia tái nhợt, ngọ nguậy muốn đứng lên: “Điện chủ, đệ tử thật sự là…”
Thượng Quan Tình trấn an nói: “Không có việc gì, ngươi mới tới Phụng Vương Thành, không quen khí hậu cũng bình thường.”
Đệ tử kia chán nản vô cùng: “Thế nhưng nếu không có ai trông lô, điện chủ phân tâm cái, phẩm cấp luyện đan chắc chắn…”
Thượng Quan Tình nói: “Ta sẽ tìm người trông lô, đừng lo.”
Để tử kia làm sao có thể yên tâm được? Chỉ tiếc hắn thật sự đi không nổi, cả đêm chạy vào cầu tiêu mười tám lần, hiện tại chân cứ như cây bông, mềm nhũn nát bét.
Tô Hàn ở cạnh nghe lòng khẽ động, mở miệng nói: “Sư huynh, nếu không ta tới hỗ trợ nhé.” Dù sao hôm nay hắn cũng rảnh, hơn nữa hắn cũng rất hiếu kỳ với việc luyện đan, trước cũng định thỉnh giáo Thượng Quan Tình, chỉ là không tìm được cơ hội.
Thượng Quan Tình nhìn hắn: “Muốn học luyện đan à?”
Tô Hàn nói: “Ừm, có chút hứng thú.”
Thượng Quan Tình nói: “Được, nhưng công việc trông lô này có chút khó khăn, lát nữa ta để người bổ sung nguyên liệu trông lô, đệ giúp ta bổ sung nguyên liệu nhé.”
Tô Hàn đồng ý: “Được.”
Công việc bổ sung nguyên liệu này tương đối đơn giản, nhìn chung, tiểu đồng tử cũng có thể làm. Chỉ cần nghiêm túc lắng nghe chỉ thị của luyện đan sư, vào lúc thích hợp bỏ một vài nguyên liệu phụ vào lò luyện đan là được.
Cứ quyết định như vậy, cả đám tiến đến địa điểm phong hội.
Khi Thượng Quan Tình tiền hô hậu ủng tới hội trường, ở đây đã so được mấy trận.
Quy củ của Luyện Đan Phong Hội vô cùng đơn giản, chính là luyện đan.
Mỗi trận mười lô, cuối cùng đánh giá kết quả là tổng hợp, xem tổng số lượng phẩm cấp đan dược.
Trên cơ bản tỷ lệ tương ứng là: Một đan dược nhị phẩm bằng mười đan dược nhất phẩm, cứ vậy chồng lên, đến ngũ phẩm.
Từ lục phẩm trở lên thuộc về siêu phẩm, bất cứ đan dược nào từ ngũ phẩm trở xuống cũng không đủ để so sánh. Nói cách khác, chỉ cần đan dược lục phẩm ra lò, dù cho luyện đan sư khác luyện ra một nghìn viên đan dược ngũ phẩm cũng vẫn thua.
Bao năm qua, chỉ cần đan dược siêu phẩm vừa ra lò, trăm phần trăm sẽ đoạt được hạng nhất.
Thượng Quan Tình cũng không phải lần đầu tiên tham gia, từ sau khi y mất linh cốt tổng cộng tham gia ba lần, lần nào cũng là đệ nhất, hơn nữa còn phách lối đến mức lấy viên đan dược lục phẩm đầu tiên của lô đầu tiên để kết thúc trận so tài.
Cho nên y vừa xuất hiện, toàn bộ hội trường đều lập tức an tĩnh lại.
Cửu Huyền Tông gọi y là Thượng quan đại ma vương, nhưng ở bên ngoài, hắn cũng là một luyện đan sư siêu phẩm hàng thật giá thật.
Đan dược lục phẩm ở toàn bộ khu vực phía bắc, người có thể hoàn mỹ luyện ra chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đáng sợ là Thượng Quan Tình còn có xác suất thành công trăm phần trăm, mỗi kỳ phong hội, chưa bao giờ thấy y sử dụng đến lô thứ hai.
Cho nên vẫn luôn là người lên sân khấu muộn nhất, gần tới giờ kết thúc, đại đa số người dự thi đều giao thành tích ra, y mới từ tốn mở lò luyện đan.
Thượng Quan Tình quét mắt nhìn thành tích đã có.
Luyện Đan Phong Hội năm nay khá khẩm hơn năm rồi, luyện đan sư Phụng Vương Thành Tá Phi luyện ra một viên đan dược lục phẩm, hơn nữa còn hai lô cơ hội nữa, hiển nhiên là để hơn Thượng Quan Tình, hắn phải nghiêm túc nắm chắc hai cơ hội còn lại, cố gắng luyện ra một viên đan dược siêu phẩm nữa.
Có điều Cửu Huyền Tông bên này chẳng chút khẩn trương, Tá Phi thất bại tám lần mới luyện ra một viên đan dược siêu phẩm, còn dư lại hai lần nếu có thành công toàn bộ thì cũng chỉ có hai viên đan dược lục phẩm.
Mà xác suất thành công của Thượng Quan Tình rõ như ban ngày, nếu y nghiêm túc, ra mười lô đan dược lục phẩm cũng không phải không có khả năng.
Đến lúc đó Tá Phi vẫn là thất bại thảm hại.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thượng Quan Tình lấy lò luyện đan ra khỏi túi Càn Khôn, bắt tay vào công tác chuẩn bị vật liệu.
Phụ trợ luyện đan có ba đệ tử, một là phụ trách địa hỏa, một là mới nhậm chức đảm đương trông lô, người còn lại chính là Tô Hàn, đứng cạnh Thượng Quan Tình, giúp y bổ sung nguyên liệu.
Lập tức có khán giả phát hiện có chỗ không đúng.
“Bên Cửu Huyền Tông đổi người bổ sung nguyên liệu?”
“Hình như người bổ sung nguyên liệu lúc trước đi trông lô?”
“Vậy mà lại thay đổi người… lẽ nào người mới tới này có bản lĩnh gì?”
“Đoán chừng, có thể nhập được vào mắt luyện đan sư siêu phẩm, thiếu niên này ngày sau chỉ sợ tiền đồ vô lượng.”
Cả đám xì xào bàn tán, bọn họ cũng không dám thảo luận vềThượng Quan Tình, dù sao danh hào đại ma vương rất dọa người, ai cũng không muốn thử trúng loại thuốc quỷ quái nào đó. Cho nên đặt mục tiêu vào người đệ tử khá “vô hại”, đặc biệt gương mặt mới như Tô Hàn đây, vừa trẻ tuổi vừa tuấn tú, mọi người không bàn tán về hắn thì còn về ai?
Hội trường hò reo ầm ỹ, nhưng Thượng Quan Tình bình thản, luyện đan cứ như uống rượu vậy, thờ ơ không để ý.
Tô Hàn thì ngược lại rất nghiêm túc, dù sao cũng là lần đầu tiên luyện đan mà, mặc dù chỉ là phụ trợ, nhưng cũng thấy rất mới mẻ.
Địa hỏa dấy lên, độ nóng của lô tăng lên, đến một độ nóng nhất định, Thượng Quan Tình bắt đầu điều phối nguyên liệu chính, đồng thời dặn dò đệ tử thao tác địa hỏa, nên khống chế độ nóng và góc độ thế nào…
Qua ước chừng một khắc đồng hồ, cuối cùng cũng tới việc của Tô Hàn.
Thượng Quan Tình nói: “Ba cây Cầm tâm thảo, ba cánh Lạc ly hoa, đợi năm tức (5 hơi thở) rồi cho vào.”
Tô Hàn nghe rõ ràng, cũng phân biệt ra được những dược thảo này, thời gian cũng tính toán chuẩn xác vô cùng, không hề có sai lầm nào bỏ phụ liệu vào lò luyện đan.
Tiếp đó.
Ầm một tiếng.
Lò luyện đan nổ!
Toàn trường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ!
Tô Hàn nhớ đến tướng tá của con vật kia, có chút bận tâm nó kích động phát quạt bay cả nửa cái thành: “Không cần, hẳn là ở ngay trong Phụng thành thôi, chúng ta đi bộ là được.”
Bạch Vô Song cực kỳ tiếc nuối: Nếu như sư phụ ngồi tiên hạc, y có thể lấy thân phận “phi công” để đi cùng…
Ra cửa, Tô Hàn hỏi Tưởng Tinh: “Ngươi biết Tần Trăn ở đâu không?”
Tưởng Tinh nói: “Huynh ấy nhận nhiệm vụ hộ tống.”
Tô Hàn: “Hộ tống? Cửu Huyền Tông còn có những người khác đến Phụng Vương Thành à?”
Tưởng Tinh kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi không biết hả?”
Tô Hàn nào có biết.
Tưởng Tinh liền vội vàng nói: “Là Thượng Quan sư luynh đó!”
Tô Hàn nghi ngờ hỏi lại: “Thượng Quan sư huynh cũng tới Phụng Vương Thành?”
Tưởng Tinh đang định giải thích rõ, trên phố nổi lên tiếng ồn ào.
Bọn họ giương mắt nhìn, lập tức trợn mắt hốc mồm.
Phong cách của Phụng Vương Thành khác hoàn toàn Long Trung Thành, ở đây thế gia suy tàn, liên minh phát triển, thuộc về thế lực mới sinh, đồng thời thiếu thốn các quy định nhất định, dân phong cũng phóng khoáng cuồng dã hơn.
Cho nên trên các nẻo đường trong Phụng Vương Thành thường thường có thể thấy các mỹ nữ ăn mặc ít ỏi, lộ vai lộ lưng, đến nam cũng không ít người để tay trần ─ có thế có cơ ngực cơ bụng đẹp đẽ, là chuyện rất đáng kiêu ngạo.
Dân phong cởi mở như vậy, đối với những người đến tử Long Trung Thành mà nói đó là sự kích thích thị giác không nhỏ.
Chẳng qua khỉ Tưởng tim lớn não thô, khả năng thích ứng cực nhanh, nên không mấy kinh ngạc.
Tô đại đại có cảnh đời nào chưa từng thấy? Đừng nói trình độ thế này, trước đây hắn xông lầm vào Dâm vực, đây chính là nơi quỷ quái một lời không hợp liền cởi sạch quần áo, tận mắt chiễm ngưỡng np dã ngoại Tô đại năng bày tỏ, dân phong Phụng Vương Thành thật đáng yêu.
Cho nên bọn họ cũng không để ý, gấp rút lên đường như bình thường, mà lúc này bị chấn động không phải do dân chúng Phụng Vương Thành mang đến cho bọn họ.
Mà là bởi vì một đoàn người xa hoa vô cùng trên con đường trắng như tuyết.
Ước chừng có mấy trăm mỹ nhân, tất cả đều mặc trang phục đặc sắc của Phụng Vương Thành, vai để trần, eo thon nhỏ, còn lộ cả cặp đùi duyên dáng, người này đẹp hơn người kia, người này diêm dúa hơn người kia, ngũ quan xinh đẹp mỉm cười, chỉ một cái nhíu mày một nụ cười cũng đủ để câu mất tâm hồn người ta.
Nhưng nếu chỉ là như vậy, còn chưa tính là gì.
Chân chính khiến Tô Hàn và Tưởng Tinh kinh ngạc cùng cực là xe kéo cực lớn lơ lửng trên bầu trời được mỹ nhân vây quanh!
Tấm màn tím trên xe kéo bay bay, có trái cây tươi tùy ý rơi xuống, nhưng khiến ngươi ta không thể mở mắt là nam tử nghiêng người lười biếng dựa trong xe kia.
Bộ đồ màu đen tinh xảo mặc rất tùy tiện, ngực lộ hơn phân nửa, bên hông thắt nút lỏng lẻo, mái tóc dài như mực như sương tùy hứng thả ra, tôn lên làn da đẹp như noãn ngọc, lại nhìn lên trên, ngũ quan đó cực kỳ tinh xảo, một đôi mắt hoa đào tự nhiên mà cong lên, môi mỏng như cười như không, bị hắn khẽ liếc mắt qua, bất cứ kẻ nào cũng máu nóng xông não, lỗ mũi ngứa ngáy!
Cờ mờ nờ yêu nghiệt quá đi!
Một người nam nhân, ai cũng biết đây là một nam nhân, thế nhưng còn quyến rũ mê người hơn gần trăm mỹ nữ lộ vai lộ lưng lộ đùi xung quanh.
Yêu nghiệt sống sờ sờ, chỉ có thể tặng cho y năm chữ này!
Một đống người túm tụm trên đường, tầm mắt của bách tính trong Phụng Vương Thành thẳng tưng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn như trúng mê hồn thuật, đầu óc trống rỗng.
Tô Hàn và Tưởng Tinh vẫn còn duy trì lý trí, nhưng bọn họ xin thề, yêu nghiệt trước mắt này nhất định không phải Thượng Quan Tình.
Thượng Quan sư huynh trong ấn tượng của bọn họ tuy rằng cũng là một yêu nghiệt, nhưng không… không… yêu đến trình độ này!
Đáng sợ là, yêu nghiệt này thật đúng là Thượng Quan sư huynh!
Khóe mắt Thượng Quan Tình thoáng qua liền nhận ra hai người bọn họ, chỉ thấy y búng ngón tay, xe kéo liền dừng lại.
Tô Hàn và Tưởng Tinh đều muốn co cẳng chạy, cách xa tên yêu nghiệt này ra một chút.
Nhưng Thượng Quan Tình lại khẽ nghiêng người, thì thầm với mỹ nhân bên cạnh, tiếp đó mỹ nữ kia vung ống tay áo dài lên, vững vàng rơi xuống trước mặt Tô Hàn và Tưởng Tinh.
“Hai vị công tử mời.”
Tô Hàn và Tưởng Tinh cứ như vậy mà bị mỹ nhân đưa lên xe…
Ánh mắt oán hận đố kỵ của bách tính xung quanh Phụng Vương Thành thiếu chút nữa chọc Tô Hàn và Tưởng Tinh thành tổ ong!
Thượng Quan Tình vỗ vỗ bồ đoàn bên cạnh: “Ngồi đi.”
Tô Hàn & Tưởng Tinh: “…”
Thượng Quan Tình hình như chẳng hề nhận ra tình huống của bản thân khác người thế nào, vẫn như lúc trên Thập Tam Phong bắt chuyện với bọn họ: “Ăn ít trái cây nhé?”
Tô Hàn và Tưởng Tinh ngồi nghiêm chỉnh.
Thượng Quan Tình nâng tay lên châm trà cho bọn họ, hỏi: “Không phải các đệ đi theo Tiểu Bạch à?”
Tô Hàn mở miệng nói: “Đi ra ngoài làm chút chuyện.”
Thượng Quan Tình nhếch môi mỉm cười: “Có cần giúp một tay không?”
Bộ dáng này của hắn thuận lợi khiến cho dân chúng Phụng Vương Thành thét chói tai…
Tô Hàn & Tưởng Tinh: “…” Với cái đội ngũ này thì căn bản không có cách nào nói chuyện phiếm bình thường nha!
Cũng may cuối cùng chiếc xe cũng đã tới mục đích, Thượng Quan Tình đi xuống xe, một vòng mỹ nữ vây quanh đều lộ vẻ mặt lưu luyến không thôi.
Thượng Quan Tình nói: “Trở về đi, chờ có thời gian lại gặp nhau.”
Lập tức có mỹ nhân nũng nịu nói: “Thượng Quan điện chủ nói được thì phải làm được, đừng có như lần trước, khiến thiếp đợi ba ngày ba đêm, kết quả phong hội vừa kết thúc, người liền đi.”
Thượng Quan Tình đè thấp giọng, lời nói như mang theo điện, khiến lỗ tai ngứa ngứa tê tê: “Ta cũng không nỡ, chỉ là gặp rồi lại muốn gặp nữa, đáng tiếc ta không có cách nào ở lâu tại Phụng Vương Thành, thấy càng nhiều càng tiếc hận, nên mới quyết tâm trốn tránh các nàng.”
Các mỹ nhân lập tức không khoan dung không buông tha nói: “Không được không được, chờ phong hội kết thúc, ngài nhất định phải ở lại thêm hai ngày, chúng ta mới dàn dựng một bài ca múa, muốn mời ngài nhận xét…”
“Nhận xét thì không dám…” Thượng Quan Tình ấm áp nói, “Nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội được chiêm ngưỡng phong thái này.”
Mấy mỹ nữ dẫn đầu lại quấn quýt lấy y nói một lúc, Thượng Quan Tình ba xạo mấy câu liền dụ các nàng tâm tình nở hoa, các nàng mặc dù lưu luyến không nỡ, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời rời đi.
Tô Hàn và Tưởng Tinh nhìn nhau, đều nhìn thấy tin tức trong mắt đối phương: Thương Quan sư huynh, thật cầm thú.
Trong phòng an tĩnh lại, Thượng Quan Tình liếc bọn họ: “Nghĩ gì thế?”
Tưởng Tinh thận trọng nói: “Chúng ta không biết có quấy rầy sư huynh hưởng tề nhân chi phúc hay không?”
Thượng Quan Tình búng trán y: “Nói linh tinh cái gì đó.”
Tưởng Tinh: “!!!”
Thượng Quan Tình cười đến khiến người ta nhộn nhạo: “Ta lại không thích nữ nhân.”
Tô Hàn và Tưởng Tinh đồng thời trợn tròn mắt: “Hả?”
Thượng Quan Tình nháy mắt: “Các đệ không biết hả?”
Tại sao bọn họ phải biết loại chuyện này chứ?
Thượng Quan Tình trịnh trọng giới thiệu: “Ta là một đoạn tụ, đoạn mấy trăm năm rồi, tư lịch khá sâu, tuyệt đối bẻ không thẳng, cho nên yên tâm đi, tiểu mỹ nhân vừa rồi đều chỉ là bằng hữu, không như các đệ nghĩ đâu.”
Giờ khắc này, Tưởng Tinh ngoại trừ mù mịt còn có thể cho y vẻ mặt gì?
Tô đại đại đắng lòng: Họa phong của thế giới này không đúng lắm, hắn có chút muốn phá vỡ hư không.
Thượng Quan Tình quay trở lại chủ đề vừa rồi: “Các đệ ra ngoài có chuyện gì?”
Tưởng Tinh lúc này mới nhớ tới biểu ca nhà mình, vội vàng nói: “Sư huynh, huynh biết Tần Trăn ở đâu không?”
Thượng Quan Tình nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lát: “Nhóc đẹp trai thủy hệ của Thượng Nhất Phong đó hả?”
Tưởng Tinh tự nhiên có loại ảo giác đỉnh đầu mình sắp xanh biếc: “Đúng vậy.”
Thượng Quan Tình nói: “Hẳn là ở hậu viện đó, mấy đệ tử nhận nhiệm vụ hộ vệ đều ở đó cả, phỏng chừng đang thương lượng gia cố phòng hộ cho chỗ này.”
Đến lúc này Tô Hàn đã hiểu.
Tần Trăn đến Phụng Vương Thành là bởi vì nhận nhiệm vụ hộ vệ, mà đối tượng hộ vệ chính là Thượng Quan Tình.
Tô Hàn hỏi: “Thượng Quan sư huynh tới Phụng Vương Thành làm gì?”
Thượng Quan Tình lười biếng đáp: “Cũng giống Tiểu Bạch thôi.”
Tô Hàn ngẩn ra, phản ứng kịp: “Luyện Đan Phong Hội?”
Thượng Quan Tình nói: “Đúng vậy, ngày mai tỷ thí, không lấy hạng nhất trở về, sẽ bị một số người nhớ chết.”
Nam nhân nào đó thích gấp tiểu ưng đen có chấp niệm thâm hậu với các loại đệ nhất hắt xì: Tiểu Bạch không có lương tâm cuối cùng cũng biết nhớ tới ta?
Tô Hàn nhớ mỹ nhân mới vừa rồi gọi Thượng Quan Tình là điện chủ, đầu hắn lóe một cái, hỏi: “Sư huynh là điện chủ Luyện Đan Điện?”
Thượng Quan Tình nói: “Ừm.”
Tô Hàn: “…”
Tưởng Tinh phục hồi lại tinh thần hoảng hốt nói: “Vị điện chủ Luyện Đan Điện xuất quỷ nhập thần chế ra vô số kỳ tích chính là Thượng Quan đại ma vương?”
Thượng Quan Tình mỉm cười cốc đầu y: “Không lễ phép.”
Tưởng Tinh ôm đầu, quả thực là quá kinh ngạc: “Sư huynh nếu là điện chủ Luyện Tinh Điện, vì sao vẫn còn ở Thập Tam Phong?”
Tam điện của Cửu Huyền Tông là sự tồn tại cực kì siêu nhiên, như Bạch Vô Song vẫn luôn ngồi vững ở vị trí đệ nhất nam nhân của Cửu Huyền Tông, đương nhiên cũng có liên quan tới dung mạo của y, nhưng càng nhiều hơn là vị trí điện chủ LuyệnTinh Điện vô hình chung đã nâng cao giá trị bản thân.
Gương mặt Thượng Quan Tình tương xứng với Bạch Vô Song, chỉ là tính cách quá ác liệt, mọi người thấy đều hận không thể cách xa y tám trăm mét, đừng nói nam thần, trực tiếp phong thành đại ma vương luôn. Nhưng dù vậy, có thân phận điện chủ Luyện Đan Điện, thì y tuyệt đối cũng không nên lưu lạc đến Khí Phong!
Thượng Quan Tình thản nhiên nói: “Linh cốt của ta mất rồi nha.”
Tưởng Tinh: “Vậy cũng không đến mức ở Khí Phong chứ!”
Thượng Quan Tình nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Chủ yếu là đồng phục của Khí Phong quá đẹp.”
Tưởng Tinh: “…”
Thượng Quan Tình kéo kéo bộ đồ đen của mình: “Màu đen này rõ ràng ngầu hơn nhiều màu xám trên người đệ ha?”
Tưởng Tinh ôm ngực, bị một trăm điểm bạo kích.
Thượng Quan Tình lại nói: “Màu xanh của Trung Phong càng khó coi hơn, cứ như một đám rau hẹ.”
“Màu trắng của Thượng Phong thì quá không may mắn.”
Y nghiêm túc phê bình: “Cũng chỉ có màu tím của Cực Phong và màu đen của Khí Phong là có thể coi được, nhưng Cực Phong không cần ta nữa, cho nên không thể làm gì khác hơn là đến Thập Tam Phong.”
Lý do này… có quá nhiều sơ hở, vậy mà lại vẫn không thể phản bác!
Chính lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, tiếp đó có giọng thiếu niên vang lên: “Tiền tiền tiền…” Chưa tiền xong thì bị người ta nhéo một cái, cho nên sửa lời: “Tô Tô Tô sư đệ?”
Cái bệnh nói lắp này của Hứa Viêm Sâm có lẽ là hết cách cứu… Ngày thường là rõ ràng là thiên kiêu Cực Phong, thấy Tô Hàn thì lập tức thành tên ăn nói không lưu loát.
Tô Hàn giương mắt lên nhìn, lập tức nhìn thấy bốn người quen.
Tổ ba người Cực Phong đến đông đủ, còn dư lại là Tần Trăn mặt lạnh.
Tưởng Tinh thoáng cái đứng nghiêm.
Giang Ninh Tiển quy củ hành lễ với Thượng Quan Tình, tiếp đó vấn an Tô Hàn: “Tô sư đệ.”
Chu Khả Khảc ũng hơi kinh ngạc, nhưng rõ ràng rất vui vẻ, vì vậy cũng kêu một tiếng: “Tô sư đệ.”
Tô Hàn tất nhiên quy củ đáp lại lễ.
Thượng Quan Tình hiếu kỳ hỏi: “Quen biết nhau à?”
Tô Hàn nói: “Từng có gặp một lần ở Tàng Bảo Các.”
Tổ ba người Cực phong: Đâu chỉ gặp mặt một lần? Rõ ràng là ân cứu mạng!
Nhưng tiền bối khiêm tốn, bọn họ cũng phải hết sức phối hợp.
Thượng Quan Tình nói: “Quên biết nhau thì tốt rồi, cơm tối ta mời, cùng đi ra ngoài ăn nhé.”
Giang Ninh Tiển cẩn thận nói: “Ngày mai là Luyện Đan Phong Hội, Thượng Quan điện chủ vẫn là không nên ra ngoài thì an toàn hơn.”
Thượng Quan Tình nói: “Các ngươi ở đây cả, sợ cái gì?”
Giang Ninh Tiển do dự một lát, nhưng Thượng Quan Tình khăng khăng ra ngoài ăn, hắn cũng không có tư cách ngăn cản.
Thượng Quan Tình khá hiểu biết Phụng Vương Thành, dẫn theo một đám thiếu niên chẳng bao lâu đã tới một tửu điếm lịch sự tao nhã, thuê bao sương ngồi vào vị trí xong, Thượng Quan Tình gọi vài món đặc sắc còn muốn thêm mấy vò rượu.
Giang Ninh Tiển lại định khuyên nhủ, ngày mai là tỷ thí luyện đan, Thượng Quan Tình chẳng khẩn trương chút nào thì thôi, lại còn có tâm tình uống rượu, lỡ như uống say, ngày mai tinh thần không tốt ảnh hưởng tới khả năng phát huy thì phải làm sao đây?
Nhưng mà Thượng Quan Tình vốn là tùy hứng đến chẳng có bằng hữu, chuyện muốn làm đến giờ còn chưa có ai có thể ngăn cản, cho nên Giang Ninh Tiển nói hay không cũng như nhau.
Tổ ba người Cực Phong lúc đầu còn kiên trì nguyên tắc không chịu uống, nhưng Thượng Quan Tình dỗ người, có thể giữ được thì đã thành phật rồi. Đặc biệt Giang Ninh Tiển còn là một tiểu đoạn tụ, một người không chống đỡ nổi liền rơi vào tay giặc.
Hứa Viêm Sâm cố chấp, uống đến mức bắt đầu cất tiếng hát vang.
Chu Khả Khả toàn bộ quá trình cứ luôn cười mê mẩn, nhìn Thượng Quan Tình nhìn Giang Ninh Tiển lại nhìn nhìn Hứa đại ngốc, một đời nữ thần là hủ thành một đời nữ thần kinh.
Toàn bộ quá trình thanh tỉnh nhất chính là Tô Hàn, Tô Hàn mấy đời đều chưa từng uống say, có uống nhiều nữa thì cũng giống như uống nước lã, hoàn toàn không lơ mơ.
Giữa đường, rốt cục Tưởng Tinh chờ đến cơ hội chạy tới bên cạnh Tần Trăn.
Tần Trăn cũng không say, tu thủy hệ chính là có ưu điểm này, có quan hệ tốt với tất cả các loại “thủy”, bởi vì hiểu rõ cấu tạo các nguyên tố, chất cồn đa phần đều bị đẩy ra ngoài cơ thể, cho nên chớ nhìn hắn uống nhiều hơn cả Giang Ninh Tiển, nhưng cũng chỉ hơi say, trần trí rất thanh tỉnh.
Tưởng Tinh lại gần, hắn không nhìn y, chỉ dịch dịch về phía Hứa Viêm Sâm.
Tưởng Tinh khẽ nhói lòng, nhỏ giọng gọi: “Biểu ca.”
Tần Trăn không nhìn y, cũng không trả lời.
Tưởng Tinh có một bụng muốn nói, nhưng lúc này nhiều người như vậy, mặc cho da mặt y có dày cũng ngại ngùng nói ra, vì vậy y lại cọ cọ bên kia của hắn: “Chúng ta có thể nói chuyện không?”
Tần Trăn tâm phiền ý loạn, nếu không phải vì mình còn đang có nhiệm vụ, hắn hận không thể đứng dậy bỏ đi.
Tưởng Tinh biết mình trước đây quá khốn khiếp, tuy cảm thấy rất ngại, nhưng vừa nghĩ rằng nếu mình không nói rõ, có lẽ Tần Trăn sẽ chẳng thèm để ý mình, lập tức quyết tâm, ghé sát vào hắn nhỏ giọng nói: “Biểu ca, đệ, đệ thích huynh.”
Cả người Tần Trăn cứng đờ, quay đầu ánh mắt nhìn về phía y tất cả đều là không thể tượng tượng nổi.
Tưởng Tinh dù có không tim không phổi thế nào đi nữa, nhưng nói những lời này ra xong vẫn có chút khẩn trương, cho nên y xấu hổ cúi đầu.
Tần Trăn lẳng lặng nhìn một lát, sau một lúc lâu cuối cùng mở miệng: “Đệ uống nhiều rồi.”
Tưởng Tinh ngẩn ra, tiếp đó y ngẩng phắt đầu: “Đệ vốn không uống rượu!” Ánh mắt của y trong sáng, quả thực không có bất cứ vẻ say xỉn nào.
Tần Trăn nhìn chằm chằm y một hồi, trái tim bỗng căng thẳng, dời tầm nhìn rồi nói: “Vậy chính là ta uống say.”
Tưởng Tinh im lặng, tiếp đó lại không cam lòng mở miệng: “Chúng ta có thể đi ra ngoài tâm sự không?”
Tần Trăn không muốn đi ra ngoài, nhưng trong phòng nhiều người, nếu bọn họ nói thêm gì nữa, bọn tửu quỷ bên cạnh chỉ sợ sẽ phát hiện điều không bình thường.
Ngẫm lại bản thân thất tình còn chưa tính, còn ẫm ĩ cho mọi người biết cả thì mất mặt quá.
Tần Trăn chần chừ một chút, rốt cục vẫn phải đứng lên.
Tưởng Tinh vội vàng đuổi theo.
Hai người đi ra ngoài, Tô Hàn dõi mắt nhìn một chút, nhỏ giọng nói: “Nói yêu đương thật phiền phức.”
Tô Băng hừ lạnh một tiếng: “Chủ yếu là thích một tên ngu xuẩn quá phiền phức.”
Mắt Tô Hàn chớp chớp, vừa nghe có màn hay, vội vã khách sáo nói: “Vậy nên, tại sao phải thích một tên ngu xuẩn?”
Tô Băng nhìn chằm chằm “ngu xuẩn” trước mắt, trào phúng cười: “Ai biết được?”
Tô Hàn hiếu kỳ cực kỳ, còn muốn hỏi lại, nhưng Tô Băng đã trở lại thức hải, dựng cái chắn lên, bộ dạng người rảnh rỗi chớ quấy rầy.
Tô Hàn nghĩ đến tính khí kỳ quặc của bạn cùng phòng, cảm thấy vẫn là nên dừng ở đây là tuyệt nhất, chứ không đi hỏi rồi hắn lại còn phải ra sức dỗ dành, quá không có lời.
Có điều từ mấy câu chuyện phiếm này, không hiểu sao hắn lại nhớ tới một cố nhân.
Người kia đam mê chế phù, tên thần kinh đã từng phong ấn cả nửa ái đại lục từng có khoảng thời gian qua lại lén lút với Tô Băng.
Lúc đó Tô Băng đánh giá tên kia là: Ngu xuẩn.
Trái timTô Hàn thình thịch một cái: lẽ nào người Tô Băng thích là Tô Tuyết?
Cái này không thể được, tên bệnh thần kinh kia là huynh đệ ruột với thân thể này của mình, mặc dù linh hồn thay đổi, huyết mạch vẫn còn, huynh đệ ruột thịt lăn lộn cùng nhau gì gì đó… Tưởng Thất Nương nên làm sao đây?
Tô Hàn lo lắng bồi hồi, lần đầu tiên nảy sinh tâm lý thử điều tra xem vị “nhị ca” này của mình đang chết dí ở chỗ nào.
Lại nói bên ngoài, Tần Trăn đi tới một nơi yên tĩnh, sau khi dừng lại nhìn về phía Tưởng Tinh.
Tưởng Tinh lập tức trình bày: “Biểu ca, lúc trước là đệ quá ngu xuẩn không suy nghĩ cẩn thận, nhưng mấy hôm nay, đệ đã nghĩ rõ ràng rồi, đệ cũng thích huynh, trước đây không nghĩ tới phương diện này, nhưng đệ thực sự thích huynh!”
Nói xong những lời này, Tưởng Tinh rất khẩn trương, mặt cũng hơi ửng lên, nhưng y vẫn tự động viên mình, dũng cảm tiến lên, nhón chân lên vụng về hôn Tần Trăn.
Tần Trăn không động đậy, chỉ là con ngươi chợt co lại, đại não ùng một tiếng, gần như trở thành một bãi trống rỗng sáng sủa.
Tưởng Tinh nào có biết hôn môi? Chẳng qua chưa ăn thịt heo thì vẫn đã nhìn thấy heo chạy, y thử thăm dò cọ vài cái… Tần Trăn lấy lại tinh thần đè gáy y lại, một nụ hôn mang theo mùi rượu ùn ùn kéo tới.
Đây là nụ hôn thứ hai giữa bọn họ, nhưng lần này tuyệt đối khác biệt với lần trước. Lần trước Tưởng Tinh hoàn toàn choáng váng, toàn bộ quá trình đến tột cùng như thế nào y hoàn toàn không biết, cả người đều bởi vì lời nói của Tần Trăn mà hóa thành pho tượng đá, căn bản không cảm nhận được hôn môi là chuyện gì xảy ra.
Nhưng lúc này, khi đầu lưỡi Tần Trăn cuốn lấy Tưởng Tinh, kích thích cực lớn như bị Lôi Quang Kiếm đánh trúng khiến da đầu y tê dại, tình cảm tràn ngập mà ra, hầu như không có chỗ phun trào, y chưa bao giờ nghĩ hôn môi lại sẽ là chuyện như vậy, tuyệt vời như vậy, mộng ảo như vậy, khiến người ta rơi vào tay giặc như vậy.
Y thích Tần Trăn, may mắn là y cũng có thể từ nụ hôn này cảm nhận được Tần Trăn cũng thích mình.
Vui sướng vô cùng như pháo bông bùng nổ trong đầu, ý nghĩ yêu thương đếm không xuể lan tràn tứ chi bách hài, khi Tưởng Tinh cảm thấy mình sắp ngạt thở, y không chịu nổi, nhịn không được đẩy đẩy Tần Trăn.
Tần Trăn ngẩn người, cuối cùng cũng buông y ra.
Tưởng Tinh thở hồng hộc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng, mắt cũng ầng ậng nước, giọng nói vốn thanh thúy dễ nghe lúc này mang theo chút khàn khàn, nhưng lại mê người ngoài ý muốn: “Biểu, biểu ca…”
Tần Trăn muốn hôn y, nhưng nhịn xuống, chỉ vươn tay ôm y vào lòng.
Một khoảng thời gian rất lâu, hai người không ai nói chuyện, cứ ôm nhau trong bóng đêm triền miên, cố gằng hồi phục trái tim đang đập quá nhanh trong lồng ngực.
Thực sự không biết qua bao lâu, khi Tưởng Tinh ngày càng khô nóng, nơi nào đó hoàn toàn không cố ý ngẩng đầu, y mới tỉnh táo lại… Như vậy không được, nếu tiếp tục ôm ấp y sẽ biến thân thành “Cầm thú” mất!
Tưởng Tinh hít sâu một hơi nói: “Chúng… chúng ta trở về đi!”
Trong phòng còn một đám tửu quỷ, không thể bỏ lại mặc kệ.
Tần Trăn cũng tỉnh táo lại: ‘Được.” Nói xong buông Tưởng Tinh ra.
Tưởng Tinh không dám ngẩng đầu, may là y mặc bộ áo rộng này, bằng không sẽ thảm vô cùng, nhưng dù vậy cũng không được tự nhiên, cả đường y đều cúi đầu, không dám nhìn Tần Trăn.
Mãi đến khi vào phòng, y mới hoàn toàn bình tĩnh lại, Tần Trăn mở cửa cho y, nhíu mày nói: “Lúc đi đường chớ nghĩ lung tung, cẩn thận ngã.”
Từng âm điệu và lời nói này khiến Tưởng Tinh ngẩn ra, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tần Trăn quen thuộc… trong nháy mắt, trái tim bất an mấy ngày mấy đêm trở lại lồng ngực, y giống như mới từ địa ngục bước ra, cả người đều sáng sủa sức sống, Tưởng Tinh cười toe: “Biểu ca, sau này tuyệt đối không được tách ra.”
Lời tâm tình ngọt ngào khiến Tần Trăn thiếu chút nữa ấn y lên cửa hôn một phát.
Thời gian bọn họ đi ra ngoài lâu như vậy, trong phòng đã hoàn toàn biến thành bãi chiến trường.
Thượng Quan Tình lôi kéo Hứa đại ngốc tri kỉ nói: “Ta nói với đệ này, nói lắp không sao, có thể chữa, nhưng không chữa cũng không sao, rất đáng yêu.”
Hứa Viêm Sâm líu lưỡi nói: “Ta ta ta trước đây không không không nói lắp, chỉ là bởi vì gặp một người, từ đó trở đi liền nói lắp.”
Thượng Quan Tình phúc chí tâm linh hỏi: “Đệ vừa nhìn thấy y thì khẩn trương?”
Hứa Viêm Sâm nói: “Cực kì khẩn trương!”
Thượng Quan Tình trầm ngâm nói: “Có đẹp không?”
Hứa Viêm Sâm nhớ lại tiền bối trong Tỏa Bảo Trận, trong đầu không có khái niệm, nhưng cũng có thể khẳng định là, tuyệt đối không dám nói không đẹp!
“Rất rất rất đẹp!”
Thượng Quan Tình lại nói: “Không dám đối diện với với y?”
Hứa Viêm Sâm nghĩ thầm: trên đời này dám đối diện với tiền bối đều là Dũng sĩ – chân chính!
“Không không không dám!”
Thượng Quan đại lừa dối tổng kết nói: “Tiểu Sâm, đệ đây là yêu rồi, đệ thích người kia.”
Hứa Viêm Sâm: “…”
Tô Hàn thanh tỉnh uống rượu bên kia: “…”
Người trong cuộc còn chưa nói gì, Giang Ninh Tiển đã lên tiếng: “Không có khả năng!”
Thượng Quan Tình liếc nhìn hắn: “Thằng nhóc không đủ lông nhà mi thì biết cái cóc gì?”
Nếu như thường ngày, Giang Ninh Tiển khẳng định không dám nói, nhưng bây giờ uống nhiều rồi, gan cũng lớn hơn, cho nên há mồm chính là: “Tiền bối có người thích rồi!”
Thượng Quan Tình chớp chớp mắt: “Hả?”
Hứa Viêm Sâm giải thích: “Người khiến ta nói lắp, chính là tiền bối.”
Thượng Quan Tình đã hiểu: “Cái này cũng chả ảnh hưởng gì, cái chuyện yêu đơn phương thế này…”
Y còn chưa nói xong, Chu Khả Khả liền ngắt lời: “Không không không, điện chủ người hiểu lầm rồi, Hứa Viêm Sâm chỉ đơn thuần là sợ hãi tiền bối mà thôi, dù sao chúng ta đều biết, tiền bối với người yêu y là chân ái, yêu đến xương tủy, cảm động thiên địa.” Nữ thần kinh thi hứng bùng phát bị tự mình não bổ cho cảm động bắt đầu rơi nước mắt.
Tô Hàn: “…” Hắn không khỏi có dự cảm xấu, ba đứa ngốc này sẽ không cho rằng Tô Băng thích hắn đó chứ?
Làm sao lại cho ra kết luận như vậy? Thực là thú vị.
Có điều người thanh tỉnh sẽ không so đo với tửu quỷ, Tô Hàn cũng không để ý, đứng dậy quyết định đi ra ngoài hít thở không khí.
Hắn đứng bên ngoài hít thở một lúc, vừa vặn nhìn thấy Tưởng Tinh từ nhà xí đi ra.
Tô Hàn cười nói: “Sao rồi? Nói rõ ràng với Tần Trăn chưa?”
Tưởng Tinh thở dài: “Nói rõ rồi, người không biết chứ, lúc ta thấy biểu ca khôi phục nguyên dạng, thiếu chút nữa là kích động đến vọt lên trời.”
Tô Hàn đột nhiên có chút hâm mộ con khỉ này, ngu xuẩn thì có chút ngu xuẩn, nhưng vô cùng đơn giản, vui sướng cũng dễ dàng hơn.
Khỉ Tưởng vẫn còn đang dông dài: “Mấy ngày nay ta đúng là sống không bằng chết, trước đây không nghĩ rời xa Tần Trăn sẽ như vậy, bây giờ mới hiểu chuyện gì long trời lở đất, cảm giác cái gì cũng không thoải mái!”
Tô Hàn tâm tình không tệ: “Gan ngươi cũng lớn thật đó, thật dám đi thổ lộ luôn.”
Khỉ Tưởng lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Nói thực, ta cũng không dám cầu mong xa vời gì lắm, chỉ cần có thể trở lại như trước đây, đừng nói là thổ lộ, làm cái gì cũng được, ta thực sự sợ, cái gì cũng không như ý, quả thực không phải cuộc sống con người có thể trải qua…”
Hai người họ vừa nói vừa đi về.
Lại không biết có người cầm y phục đứng ở khúc ngoặt, không nhúc nhích tưởng chừng như đã đóng băng.
Lúc Tưởng Tinh đi ra không mặc áo khoác, Tần Trăn nhìn thoáng qua, liền cầm áo đi ra ngoài tìm y.
Kết quả vừa khéo nghe được Tưởng Tinh nói câu sau cùng: “…Chỉ cần có thể trở về như trước, đừng nói là thổ lộ, làm cái gì cũng…”
Tần Trăn nhớ lại lúc ở hồ nước trước đó, trong tình huống Tưởng Tinh biết rõ hắn thích y, mà vẫn nói: “Chúng ta như trước đây không được sao? Chúng ta…”
Để trở lại như “trước đây”, y cư nhiên có thể không từ thủ đoạn như vậy.
Lồng ngực vốn nóng hừng hực của Tần Trăn tức thời chất đầy băng đá, vừa lạnh vừa cứng, đâm trái tim người ta đến chết lặng.
Vậy mà hắn lại cho rằng Tưởng Tinh thích hắn.
Kết quả đó chỉ là bởi vì không quen với cuộc sống rời xa hắn, mà lập nên lời nói dối thôi.
Tần Trăn nhớ lại lúc hai người hôn nhau, Tưởng Tinh đẩy mình ra… vốn không cảm thấy làm sao, bây giờ ngẫm lại, quả thực nực cười vô cùng.
Tưởng Tinh sợ thay đổi, mà mấy năm nay hắn quá tận tâm, đã khiến y thành thói quen có mình, hôm nay vạch trần, nhất định Tưởng Tinh vô cùng khó chịu.
Sẽ có ý nghĩ như vậy cũng không kì quái…
Tần Trăn cười một cái tự giễu: Nếu hắn không đi ra, không nghe thấy những lời đó, còn có thể tiếp tục lừa mình dối người.
Cũng không đúng, có lẽ hắn nên may mắn đã ra đây, nghe được những lời này, chí ít sẽ không làm tiếp chuyện thừa thãi. Làm quá nhiều, hãm quá sâu, đợi đến khi Tưởng Tinh hoàn toàn chịu không nổi đẩy hắn ra, hắn…
Tần Trăn dứng lặng trong bóng đêm se lạnh thật lâu, lâu đến mức khiến đại não hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Y muốn quay về như trước đây…” Mắt hắn từ từ tối lại, “Vậy quay về như trước đây thôi.”
Uống đến mức thế này, ngày hôm sau không nghi ngờ chút nào toàn bộ thành viên đều ngủ quên.
Thượng Quan Tình nghiêng dựa vào nhuyễn tháp giả chết: “Lão tử muốn bãi công, lấy hạng nhất cái đếch gì, đâu cũng không muốn đi!”
Lúc này như là có tâm linh cảm ứng, một tiểu ưng màu đen phạch phạch bay tới.
Thượng Quan Tình bắt nó.
Tiểu ưng đen mở ra xong, giọng của nam nhân vang lên: “Không giành được hạng nhất, Tiểu Quân Báo sẽ ở lại chỗ ta.”
Thượng Quan Tình bật dậy, vừa xé tiểu ưng đen vừa hung tợn mở miệng: “Than đen, đáng đời ngươi không được người ta yêu quý.”
Tuy rằng đầu đau như muốn nứt ra, nhưng Thượng Quan Tình vẫn phải rời giường thay y phục.
Luyện Đan Phong Hội với y mà nói chả khác gì trò trẻ con, giành đệ nhất thực sự không khó, chỉ là không cam lòng để cho than đen toại nguyện.
Đồng môn với nhau, để hắn chỉ điểm Quân Báo lại còn ra điều kiện.
Đờ mờ, cái tố chất này thì làm chưởng môn cái đếch gì, sao không đi làm cường đạo đê!
Tổ ba người Cực Phong bước chân phù phiếm, hiển nhiên nhóm thiếu niên còn chưa tỉnh rượu.
So sánh mà nói, trạng thái của Tô Hàn và Tưởng Tinh khá tốt, Tần Trăn cũng nhìn không ra khác thường, hắn dường như giống như Tưởng Tinh nói, khôi phục nguyên dạng, nhưng Tô Hàn mơ hồ cảm thấy hình như đâu đó không đúng lắm.
Vừa ra đến cửa, lại xảy ra chuyện.
Một đệ tử phụ trợ luyện đan hôm qua ăn uống đau bụng, hôm nay không xuống giường được.
Thượng Quan Tình ngược lại cũng không so đo, dặn dò: “Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Sắc mặt đệ tử kia tái nhợt, ngọ nguậy muốn đứng lên: “Điện chủ, đệ tử thật sự là…”
Thượng Quan Tình trấn an nói: “Không có việc gì, ngươi mới tới Phụng Vương Thành, không quen khí hậu cũng bình thường.”
Đệ tử kia chán nản vô cùng: “Thế nhưng nếu không có ai trông lô, điện chủ phân tâm cái, phẩm cấp luyện đan chắc chắn…”
Thượng Quan Tình nói: “Ta sẽ tìm người trông lô, đừng lo.”
Để tử kia làm sao có thể yên tâm được? Chỉ tiếc hắn thật sự đi không nổi, cả đêm chạy vào cầu tiêu mười tám lần, hiện tại chân cứ như cây bông, mềm nhũn nát bét.
Tô Hàn ở cạnh nghe lòng khẽ động, mở miệng nói: “Sư huynh, nếu không ta tới hỗ trợ nhé.” Dù sao hôm nay hắn cũng rảnh, hơn nữa hắn cũng rất hiếu kỳ với việc luyện đan, trước cũng định thỉnh giáo Thượng Quan Tình, chỉ là không tìm được cơ hội.
Thượng Quan Tình nhìn hắn: “Muốn học luyện đan à?”
Tô Hàn nói: “Ừm, có chút hứng thú.”
Thượng Quan Tình nói: “Được, nhưng công việc trông lô này có chút khó khăn, lát nữa ta để người bổ sung nguyên liệu trông lô, đệ giúp ta bổ sung nguyên liệu nhé.”
Tô Hàn đồng ý: “Được.”
Công việc bổ sung nguyên liệu này tương đối đơn giản, nhìn chung, tiểu đồng tử cũng có thể làm. Chỉ cần nghiêm túc lắng nghe chỉ thị của luyện đan sư, vào lúc thích hợp bỏ một vài nguyên liệu phụ vào lò luyện đan là được.
Cứ quyết định như vậy, cả đám tiến đến địa điểm phong hội.
Khi Thượng Quan Tình tiền hô hậu ủng tới hội trường, ở đây đã so được mấy trận.
Quy củ của Luyện Đan Phong Hội vô cùng đơn giản, chính là luyện đan.
Mỗi trận mười lô, cuối cùng đánh giá kết quả là tổng hợp, xem tổng số lượng phẩm cấp đan dược.
Trên cơ bản tỷ lệ tương ứng là: Một đan dược nhị phẩm bằng mười đan dược nhất phẩm, cứ vậy chồng lên, đến ngũ phẩm.
Từ lục phẩm trở lên thuộc về siêu phẩm, bất cứ đan dược nào từ ngũ phẩm trở xuống cũng không đủ để so sánh. Nói cách khác, chỉ cần đan dược lục phẩm ra lò, dù cho luyện đan sư khác luyện ra một nghìn viên đan dược ngũ phẩm cũng vẫn thua.
Bao năm qua, chỉ cần đan dược siêu phẩm vừa ra lò, trăm phần trăm sẽ đoạt được hạng nhất.
Thượng Quan Tình cũng không phải lần đầu tiên tham gia, từ sau khi y mất linh cốt tổng cộng tham gia ba lần, lần nào cũng là đệ nhất, hơn nữa còn phách lối đến mức lấy viên đan dược lục phẩm đầu tiên của lô đầu tiên để kết thúc trận so tài.
Cho nên y vừa xuất hiện, toàn bộ hội trường đều lập tức an tĩnh lại.
Cửu Huyền Tông gọi y là Thượng quan đại ma vương, nhưng ở bên ngoài, hắn cũng là một luyện đan sư siêu phẩm hàng thật giá thật.
Đan dược lục phẩm ở toàn bộ khu vực phía bắc, người có thể hoàn mỹ luyện ra chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đáng sợ là Thượng Quan Tình còn có xác suất thành công trăm phần trăm, mỗi kỳ phong hội, chưa bao giờ thấy y sử dụng đến lô thứ hai.
Cho nên vẫn luôn là người lên sân khấu muộn nhất, gần tới giờ kết thúc, đại đa số người dự thi đều giao thành tích ra, y mới từ tốn mở lò luyện đan.
Thượng Quan Tình quét mắt nhìn thành tích đã có.
Luyện Đan Phong Hội năm nay khá khẩm hơn năm rồi, luyện đan sư Phụng Vương Thành Tá Phi luyện ra một viên đan dược lục phẩm, hơn nữa còn hai lô cơ hội nữa, hiển nhiên là để hơn Thượng Quan Tình, hắn phải nghiêm túc nắm chắc hai cơ hội còn lại, cố gắng luyện ra một viên đan dược siêu phẩm nữa.
Có điều Cửu Huyền Tông bên này chẳng chút khẩn trương, Tá Phi thất bại tám lần mới luyện ra một viên đan dược siêu phẩm, còn dư lại hai lần nếu có thành công toàn bộ thì cũng chỉ có hai viên đan dược lục phẩm.
Mà xác suất thành công của Thượng Quan Tình rõ như ban ngày, nếu y nghiêm túc, ra mười lô đan dược lục phẩm cũng không phải không có khả năng.
Đến lúc đó Tá Phi vẫn là thất bại thảm hại.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thượng Quan Tình lấy lò luyện đan ra khỏi túi Càn Khôn, bắt tay vào công tác chuẩn bị vật liệu.
Phụ trợ luyện đan có ba đệ tử, một là phụ trách địa hỏa, một là mới nhậm chức đảm đương trông lô, người còn lại chính là Tô Hàn, đứng cạnh Thượng Quan Tình, giúp y bổ sung nguyên liệu.
Lập tức có khán giả phát hiện có chỗ không đúng.
“Bên Cửu Huyền Tông đổi người bổ sung nguyên liệu?”
“Hình như người bổ sung nguyên liệu lúc trước đi trông lô?”
“Vậy mà lại thay đổi người… lẽ nào người mới tới này có bản lĩnh gì?”
“Đoán chừng, có thể nhập được vào mắt luyện đan sư siêu phẩm, thiếu niên này ngày sau chỉ sợ tiền đồ vô lượng.”
Cả đám xì xào bàn tán, bọn họ cũng không dám thảo luận vềThượng Quan Tình, dù sao danh hào đại ma vương rất dọa người, ai cũng không muốn thử trúng loại thuốc quỷ quái nào đó. Cho nên đặt mục tiêu vào người đệ tử khá “vô hại”, đặc biệt gương mặt mới như Tô Hàn đây, vừa trẻ tuổi vừa tuấn tú, mọi người không bàn tán về hắn thì còn về ai?
Hội trường hò reo ầm ỹ, nhưng Thượng Quan Tình bình thản, luyện đan cứ như uống rượu vậy, thờ ơ không để ý.
Tô Hàn thì ngược lại rất nghiêm túc, dù sao cũng là lần đầu tiên luyện đan mà, mặc dù chỉ là phụ trợ, nhưng cũng thấy rất mới mẻ.
Địa hỏa dấy lên, độ nóng của lô tăng lên, đến một độ nóng nhất định, Thượng Quan Tình bắt đầu điều phối nguyên liệu chính, đồng thời dặn dò đệ tử thao tác địa hỏa, nên khống chế độ nóng và góc độ thế nào…
Qua ước chừng một khắc đồng hồ, cuối cùng cũng tới việc của Tô Hàn.
Thượng Quan Tình nói: “Ba cây Cầm tâm thảo, ba cánh Lạc ly hoa, đợi năm tức (5 hơi thở) rồi cho vào.”
Tô Hàn nghe rõ ràng, cũng phân biệt ra được những dược thảo này, thời gian cũng tính toán chuẩn xác vô cùng, không hề có sai lầm nào bỏ phụ liệu vào lò luyện đan.
Tiếp đó.
Ầm một tiếng.
Lò luyện đan nổ!
Toàn trường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.