Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Chương 45: Chương 45

Long Thất

04/12/2017

Trên, trên lý thuyết thì không cần? Đây rốt cuộc là lý thuyết ở đâu ra vậy? Thượng Quan Tình bày tỏ mình đọc hết lịch sử cũng chưa từng nghe qua cái lý thuyết nào như vậy!

Thượng Quan Tình dừng lại, hỏi tiếp: “Vậy trước giờ ngươi luyện tinh sao toàn dùng vật liệu?”

Tô Hàn nghiêm túc nói: “Làm người phải khiêm tốn.”

Thượng Quan Tình: “…”

Thuật luyện tinh ở thế giới này khá xuống dốc, đừng nói là không cần vật liệu luyện tinh, ngay đến việc bạo kích cũng không hề tồn tại, nếu chuyện Tô Hàn giơ tay lên liền nạm được một hàng sao mà lộ ra, phòng chừng toàn thế giới từ nay về sau sẽ nghi ngờ cuộc đời, mất đi động lực sống tiếp.

Ví như lúc trước lưu lạc ở Huyền Vũ Thành, Tô Hàn hoàn toàn có thể luyện tấm vải trắng đường bà bà cho lên hai sao để chứng minh mình không phải kẻ lừa đảo. Nhưng như vậy quá kì tài, đồ vật không có linh tính khó có thể luyện tinh đây đã là luật thép, không có vật liệu không thể luyện tinh cũng là luật thép, liền một mạch phá vỡ hai cái luật thép, Tô Hàn khỏi cần kiếm tiền, phỏng chừng sẽ được cư dân Huyền Vũ Thành cung phụng, trở thành thiên thần hạ phàm luôn.

Nhìn mười tám sao trên lò luyện đan tiên phẩm, Thượng Quan Tình bắt đầu nghi ngờ cuộc đời: Có lẽ y đang ở trong một thế giới giả.

Tô Hàn gọi y hoàn hồn: “Mở lò luyện đan đi, ta tới phụ trợ, đoán chừng chẳng mấy chốc là xong thôi.”

Thượng Quan Tình nghiêm túc nói: “Được.”

Việc Tô Hàn phải làm chỉ là bổ sung nguyên liệu, nguyên liệu qua tay hắn tất cả đều sinh động hẳn lên, thu nạp được một ít lực lượng liền đủ để phát huy ra toàn bộ hiệu quả, được Thượng Quan Tình tỉ mỉ điều phối nhanh chóng dung hợp, phản ứng, cuối cùng tạo thành đan dược mới.

Tô Hàn nhận lấy đan dược nhìn thoáng qua, cửu phẩm thượng phẩm, kì thực lấy tư chất của lò luyện đan này hiện giờ có hi vọng đột phá lên thập phẩm thậm chí còn cao hơn, nhưng trạng thái Thượng Quan Tình không tốt lắm, hình như có chút khẩn trương, cho nên chỉ luyện ra được một viên đan dược cửu phẩm.

Thượng Quan Tình cũng ý thức được điều đó: “Xin lỗi, có chút phân tâm.”

Tô Hàn nói: “Không sao, vẫn dùng được.”

Hắn giơ tay lên nạm lên đó mười mấy ngôi sao nho nhỏ, nháy mắt toàn bộ đan dược sáng rực như mặt trời nhỏ, chiếu rọi cả một gian nhà chẳng khác nào ban ngày.

Thượng Quan Tình đã chết lặng, thế nào cũng được, ngày nào đó Tô đại sư có nạm mười ngôi sao lên người y y cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ…

Tô Hàn quan sát tỷ lệ đan dược một lát, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa.

Lúc sắp sửa ra đến cửa, Thượng Quan Tình lại nghĩ tới một chuyện, nói: “Tiền bối, ta nhớ ngươi có thể xóa đi sao đã luyện được?”

Tô Hàn nói: “Có thể.”

Thượng Quan Tình lại mang lò luyện đan ra, chỉ vào đám sao sáng lấp lánh kia đau lòng nói: “Xóa chín sao đi…” Trời biết y đã phải dùng tâm tình thế nào để nói ra câu này!

Nhưng không nói không được, lò luyện đan này quá dọa người, y sợ sau này khi mình lấy ra, ai thấy cũng bị hù cho chết…

Tô Hàn hiểu nỗi băn khoăn của y, hắn nghĩ một lát rồi nói: “Không cần thiết phải xóa đi, ta có thể ẩn giấu giúp ngươi.”

Thượng Quan Tình chớp chớp mắt: “Như vậy cũng được á?”

Tô Hàn nói: “Chỉ là thủ thuật che mắt đơn giản thôi mà.”

Thượng Quan Tình có chút nghi hoặc, thủ thuật che mắt được xem như là một trong những pháp thuật cơ bản nhất, đến người thường cũng có thể sử dụng, nhưng thuật che mắt này chỉ có thể đánh lừa được người cùng cảnh giới, ví dụ đệ tử Luyện Khí tầng một dùng thuật che mắt, Luyện Khí tầng hai có thể dễ dàng nhìn thấu, cứ thế suy ra…

Thượng Quan Tình kịp phản ứng, lấy cảnh giới của Tô Hàn, thuật che mắt hắn tạo ra, phóng mắt ra khắp thế giới sợ rằng tuyệt đối không ai có thể nhìn thấu.

“Làm phiền tiến bối.”

Tô Hàn nói: “Chút việc nhỏ, ngươi không cần khách khí với ta.”

Thượng Quan Tình cảm thấy mình làm đã tốt lắm rồi! Chưa có quỳ rạp trên mặt đất ngày ngày dập đầu với hắn đã là khắc chế lắm rồi đó biết không!

Tưởng Tinh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng sắp đến lúc dùng đan dược, Thượng Quan Tình vẫn vô cùng nghiêm túc nhắc nhở y: “Đan dược này sẽ không lấy mạng của đệ, nhưng có một điều kiện đệ phải nhớ kĩ, uống đan xong toàn bộ quá trình đệ đều phải thả lỏng hoàn toàn, nhưng không được đánh mất thần trí, đau quá đệ có thể hô lên, nhưng nhất định không thể bất tỉnh, chỉ cần bất tỉnh thì công sức liền đổ công đổ biển.”

Tưởng Tinh cắn răng nói: “Đệ làm được.”

Mặc dù nói rất chắc chắn, nhưng khi dược hiệu phát huy, lúc bắt đầu bóc tách linh cốt, Tưởng Tinh vẫn đau đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh rỏ xuống ròng ròng, chả mấy chốc ướt sũng cả quần áo.

Tô Hàn nhíu mày: “Bóc tách linh cốt cần thời gian bao lâu?”

Mặt Thượng Quan Tình lộ ra ưu sầu: “Ít nhất một canh giờ.” Y đã từng có kinh nghiệm, cảm thụ đau nhức này người thường thực sự không thể nào tưởng tượng nổi, mà năm đó Thượng Quan Tình mới chỉ là rút có một cái linh cốt thôi đó, dùng một cách giải thích khác để hiểu hơn thì na ná là thế này: quá trình Thượng Quan Tình rút linh cốt giống như một cái gai đâm trong thịt, mặc dù hơi to, nhưng cũng khá dễ rút, mà Tưởng Tinh đây cũng vẫn da thịt đó nhưng lại cắm đầy gai nhọn, vị trí khó phân biệt, có vài cái thậm chí còn rất sâu, muốn nhổ ra hết, thì còn phải khẽ tách thịt ra, lần lượt lấy từng cái một.

Tưởng tượng thử xem, Tưởng Tinh đang phải chịu đựng cái gì.

Mà thống khổ như thế y cần phải duy trì liên tục một canh giờ trong tình trạng không hôn mê.

Một khắc sau, lòng bàn tay Tô Hàn túa mồ hôi lạnh, hắn có hơi hối hận, làm như vậy liệu có đúng không? Tưởng Tinh chịu tội như vậy có chắc chắn có thể đạt được đền bù như mong muốn không?

Lòng người khó lường, ngay đến bản thân mình cũng không có cách nào hoàn toàn nắm chắc trong tay, lại nói gì đến chuyện hiểu được người khác?

Nếu Tưởng Tinh trọng tố linh cốt, tư chất trở lên mạnh mẽ, có thể sánh vai cùng Tần Trăn, nhưng Tần Trăn vẫn phụ y thì phải làm sao đây?

Trả giá nhiều như vậy, vẫn không đạt được hồi báo như mong muốn Tưởng Tinh phải làm thế nào?

Tô Hàn không biết.

Nửa canh giờ sau, bởi vì Tưởng Tinh liều mạng cắn môi dưới, bên mép tràn ra tia máu, Thượng Quan Tình vội vã tìm một cành cây mềm mại để y cắn, sợ trong cơn đau y cắn phải lưỡi mình.

Tô Hàn cầm tay y, cuối cùng vẫn nhịn không được: “…Hiện tại dừng lại còn kịp.”

Hà tất phải chấp nhất như thế? Cần gì phải chịu nhiều tội như thế, vì một người khác làm đến mức này có đáng không?

Tưởng Tinh quả thực vẫn duy trì ý thức, cho nên y nghe thấy lời Tô Hàn nói, nhưng y không có cách nào phát ra tiếng, lại vẫn cố gắng lắc đầu, đôi mắt tròn sáng đầy kiên trì.

Kiên trì không cam chịu, kiên trì không chịu thua, vì niệm tưởng trong lòng, không ngừng kiên trì nỗ lực.

Kì thực Tưởng Tinh hiểu, mình có trở nên mạnh hay không cũng không phải nguyên nhân chi phối Tần Trăn.

Nếu Tần Trăn thích mình, mạnh hay không mạnh hắn cũng sẽ không quan tâm.

Nếu Tần Trăn không thích mình, thì dù cho y có trở nên mạnh như Tô Hàn, hắn cũng sẽ không thèm liếc lấy một cái.

Điều Tưởng Tinh để ý là một chuyện khác: Y tự ti, bất kể là làm bằng hữu hay làm người yêu y cũng đều thấy tự ti. Không thoát ra khỏi loại tâm tình này, y vĩnh viễn cũng không thể ở bên Tần Trăn. Cho dù có miễn cưỡng ở bên nhau, thì sau này nhất định cũng sẽ có nhiều trắc trở.

Hai người yêu nhau ở bên nhau là “bắt đầu”, lại không phải là “bắt buộc”. Thiên trường địa cửu cần phải cùng nhau vun đắp giữ gìn, y cần cho mình một phần dũng khí, một phần dũng khí để bất kể Tần Trăn đang tỏ ra không được tự nhiên thế nào, y cũng dám đoạt hắn về!

Tô Hàn không nói gì nữa, hắn nhìn Tưởng Tinh, chờ đợi y có thể mang đến “kì tích” cho hắn… lại cũng đang gạt bỏ.

Chỉ còn lại một khắc cuối cùng, Thượng Quan Tình lấy đan dược tỉnh thần đã chuẩn bị từ trước ra: “Đây là dược đề phòng đệ hôn mê, đồng thời có thể nâng cao tinh thần, cảm giác đau đớn cũng sẽ mãnh liệt hơn chút.”

Ánh mắt Tưởng Tinh có chút tan rã, có lẽ không hề nghe thấy Thượng Quan Tình nói gì.

Đã kiên trì đến bước này, tuyệt đối không thể thất bại, Tô Hàn nhíu mày nói: “Cho y uống đi.”

Trán Thượng Quan Tình cũng lấm tấm mồ hôi, y hít sâu, đút vào miệng Tưởng Tinh.

Đan dược vừa vào miệng tan ngay, một khắc cuối cùng này, nước mắt Tưởng Tinh giàn dụa, móng tay rách mất mấy cái, quần áo ướt sũng có thẻ vắt ra nước, vầng trán do dùng sức đập vào giường mà sưng đỏ, nhưng mặc dù như vậy, cũng không thể thay thế cho nỗi đau rút gân lột xương.

Tay Tô Hàn bị y nắm đến đỏ bừng, nhưng đến lúc này bất kể như thế nào hắn cũng sẽ không nhắc lại mấy lời như từ bỏ gì đó nữa, mặt hắn trầm tĩnh, đôi mắt đen láy ánh lên màu bạc, giọng nói khàn khàn nghiêm túc: “Tưởng Tinh, ngươi tự chọn, chống đỡ đến cùng cho ta!”

Khi tất cả đau đớn rút đi, linh cốt rút xong hết toàn bộ, Tưởng Tinh hoàn toàn ngất đi.

Thượng Quan Tình thở phào: “Việc còn lại, dễ làm rồi.”

Không có linh cốt, Tưởng Tinh hiện giờ chính là một phế nhân, Thượng Quan Tình vận công, linh lực nháy mắt bao trùm toàn thân y, từ từ chữa trị vết thương trong cơ thể y.

Kế tiếp chính là trọng tố linh cốt, việc này không phải chịu tội gì, chỉ là toàn thân Tưởng Tinh bị hao tổn nghiêm trọng, dù cho trọng tố linh cốt xong, cũng phải nằm “liệt” giường một thời gian.

Tiếp theo có thể thúc đẩy dược hiệu rồi, Thượng Quan Tình dừng lại hỏi: “Thuộc tính phong được không?”

Tô Hàn nói: “Được, y rất thích hợp với nó.”

Thượng Quan Tình nhìn nhìn con khỉ đang hấp hối này, nhịn không được thở dài nói: “Cũng hay, chờ y tỉnh ta sẽ thu y làm đồ đệ.”

Tô Hàn đồng ý: “Ừm.”

Mấy hôm nay Tưởng Tinh mơ mơ màng màng qua ngày, Tần Trăn nhìn như không có việc gì, nhưng trên thực tế hồn cũng không biết đã bay đi nơi đâu.

Vương Lân và Trần Hàm tiếp nhận một nhiệm vụ săn bắt, đến nhờ Tần Trăn giúp, Tần Trăn không nói hai lời liền theo chân bọn họ đi đến rừng rậm phía sau núi.

Thú bọn họ săn bắt là một con trâu ba sừng, không có tính công kích gì quá mạnh, nhưng lại hay đánh thành đàn, nếu như không cẩn thận chọc phải đàn trâu này thì rất phiền phức.

Vương Lân tu thể thuật, đứng phía trước cùng với Trần Hàmvây khốn trâu ba sừng, Thiên giáng cam lâm vốn vẫn tới kịp thời lại bị chậm chạp mãi không thấy đâu.

Hai người vất vả giải quyết xong con đó, ngồi xuống uống ngụm nước nghỉ ngơi, Thiên giáng cam lâm đột nhiên rơi xuống, xối cho hai người bọn họ ướt sũng cả người.

Vương Lân & Trần Hàm: “…”

Tần Trăn cau mày: “Xin lỗi.”

Vương Lân và Trần Hàm liếc nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, Tần Trăn cư nhiên phạm phải sai lầm cơ bản thế này… quả thực không dám tưởng tượng.

Sau khi thu thập được sáu cái sừng trâu, nhiệm vụ đã hoàn thành hơn phân nửa, Vương Lân và Trần Hàm thực sự không nhịn được, mở miệng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Người tới đây quả thực chỉ là cái vỏ của Tần Trăn, phần linh hồn chân chính có lẽ rời nhà vi vu bên ngoài rồi.

Tần Trăn ngừng lại, thực sự không chịu nổi nữa, hắn lấy túi Càn Khôn ra, bên trong có không ít đan dược, đưa cho Vương Lân rồi nói: “Phần còn lại các ngươi làm nốt đi nhé, ta từ bỏ phần thưởng nhiệm vụ này.”

Nói xong hắn chuẩn bị đi, Vương Lân và Tần Trăn có quan hệ rất thân với hắn, làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm huynh đệ vậy được? Trực tiếp cũng bỏ luôn nhiệm vụ, cùng đuổi theo hỏi: “Là con khỉ kia lại có chuyện gì à?”

Mắt Tần Trăn tối đi: “Không có.”

“Giả vờ giả vịt cái gì.”Trần Hàm bĩu môi nói, “Ngoài Tưởng Tinh ra, còn ai có thể khiến ngươi mất hồn mất vía như vậy?”

Tần Trăn: “…”

Vương Lân buồn bực nói: “Hai người không phải đã nói rõ hết với nhau ở Phượng Vũ Thành rồi sao? Với cái tính dính người của y, còn có thể chọc ngươi giận?”

Tần Trăn dừng lại, vẫn nói một câu: “…Cậu ấy không thích ta.”

Vương Lân cùng Trần Hàm cùng chớp chớp mắt, sau đó cười nói: “Nói bậy bạ cái gì đó? Đầu y thiếu dây thần kinh, nhưng tuyệt đối thích ngươi đó được không!”

Tần Trăn nghĩ nghĩ một lát, vẫn là kể chuyện đã nghe thấy ở Phượng Vũ Thành cho bọn họ nghe: “…Cậu ấy chỉ là không quen mà thôi, không có thói quen không có ta bên cạnh, cho nên…”



“Ta bảo này…” Trần Hàm lộ vẻ mặt cổ quái nhìn Tần Trăn, “Không phải ta bôi nhọ khỉ Tưởng, nhưng ngươi thực sự cảm thấy với cái đầu óc của y có thể nghĩ ra nhiều chuyện quanh co lòng vòng thế à?”

Tần Trăn giật mình.

Vương Lân cũng nói theo: “Cái miệng ngứa đòn kia của Tưởng Tinh ngươi không phải đã rõ lắm rồi à? Y nói không để tâm, ngươi cái gì cũng đều coi là thật, có còn muốn sống qua ngày nữa hay không vậy?”

Tần Trăn: “…”

Vương Lân tiến lên, vỗ vỗ vai hắn nói: “Huynh đệ, miệng Tưởng Tinh tuy rằng ngứa đòn nhưng thần kinh rất thô, tuyệt đối sẽ không làm chuyện trái với lương tâm, cũng sẽ không lừa ngươi, thích chính là thích, không thích thì ai cũng không ép buộc y được.”

Trần Hàm trầm ngâm một lát: “Lại nói tiếp… đã mấy ngày rồi ta không thấy Tưởng Tinh, ngươi không làm chuyện gì quá đáng đó chứ?”

Sắc mặt Tần Trăn tái nhợt.

Trần Hàm: “Đờ mờ, huynh đệ không phải ngươi vứt bỏ y rồi đó chớ?”

Tần Trăn rốt cuộc cũng thoát ra khỏi tâm lý không được tự nhiên, lại nghĩ đến chuyện mình làm mấy hôm trước…

Nếu Tưởng Tinh thực sự thích hắn, vậy hôm đó hắn… lại ngay vào lúc đó đuổi Tưởng Tinh đi…

Tần Trăn nhắm chặt mắt: “Ta đi tìm y.”

Trần Hàm xa xa hô lên: “Nghe anh em khuyên một câu, có việc thì nói rõ, thực sự vứt bỏ người ta, ngươi có hối hận cũng vô ích.”

Tần Trăn đến Hạ Phong tìm Tưởng Tinh, hàng xóm của y nói: “Mấy ngày rồi chưa gặp A Tinh.”

Tần Trăn hỏi rõ ngày.

Hàng xóm nói: “Bốn năm ngày trước gì đó.”

Trái timTần Trăn đập thình thịch, chính là ngày Tưởng Tinh bị hắn đuổi đi.

Tiếp đó Tần Trăn lại đến những chỗ Tưởng Tinh thường đi, ngay đến cửa hàng điểm tâm kia hắn cũng qua tìm, kết quả tất cả đều nói rằng mấy ngày nay chưa thấy y đâu.

Tần Trăn vốn đã mấy ngày mấy đêm không ngủ, lúc này lại chạy đi nhiều nơi như vậy, trước mắt sớm đã biến thành màu đen.

Nhưng chỗ nào cũng không tìm thấy Tưởng Tinh, hắn căn bản không thể dừng lại nghỉ ngơi, trái tim nhói lên, toàn bộ lồng ngực đều bị chán nản và lo lắng lấp kín.

Tưởng Tinh có thể xảy ra chuyện gì hay không? Nếu như xảy ra chuyện gì, hắn… hắn nên làm thế nào bây giờ?

Sắc trời tối dần, đột nhiênTần Trăn nhớ ra, nghĩ tới một nơi.

Thập Tam Phong, Tô Hàn.

Tần Trăn vội vã chạy tới Thập Tam Phong, đúng lúc gặp Thượng Quan Tình đi ra: “Tiểu Tần Trăn?”

Tần Trăn hành lễ với y: “Thượng Quan sư huynh.”

Thượng Quan Tình quan sát hắn từ trên xuống dưới một lúc nói: “Đến tìm Tô Hàn à?”

Đôi môi mỏng của Tần Trăn mím lại, giọng nói khàn khàn: “Sư huynh… Tưởng Tinh có ở bên trong hay không?” Nói xong hắn liền ý thức được Thượng Quan Tình có khả năng không biết Tưởng Tinh, liền đổi giọng hỏi, “Chỗ Tô tiền bối liệu có người khác…”

Thượng Quan Tình cắt đứt lời hắn: “Rốt cuộc ngươi đang ầm ỹ cái kì quặc gì đó?”

Tần Trăn cúi đầu, á khẩu không trả lời được.

Thượng Quan Tình thở dài, lướt qua người hắn: “Nếu thích thì nắm cho chắc, đợi đến khi thực sự đánh mất rồi, hối hận cũng không kịp.”

Tần Trăn đi vào trong viện, Tô Hàn khoát khoát tay với hắn.

Tần Trăn nhỏ giọng: “Tiền bối.” Trải qua chuyện ở Phượng Vũ Thành, hắn đương nhiên cũng nhìn ra Tô Hàn không phải người thường, Bạch Vô Song và Thượng Quan Tình đều vô cùng kính trọng hắn, tổ ba người Cực Phong cũng rất cẩn thận dè dặt, trước giờ thái độ làm người của hắn đều cẩn trọng, đương nhiên sẽ không làm ra hành vi sai lầm.

Tô Hàn nhìn lướt qua hắn, ý bảo hắn đi theo.

Hai người đi tới ngoại viện, Tô Hàn hỏi: “Đến tìm Tưởng Tinh?”

Tần Trăn thoáng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tưởng Tinh ở chỗ hắn đây: “Đúng vậy.”

Tô Hàn nói: “Ta đã rút linh cốt của Tưởng Tinh.”

Rút… linh cốt?

Sau khi ý thức được chuyện gì, Tần Trăn ngẩng phắt đầu, níu lấy cổ áo Tô Hàn.

Hắn cao hơn Tô Hàn tầm một cái đầu, lúc này trong cơn tức giận, cơ hồ xách Tô Hàn nhấc khỏi mặt đất: “Y làm gì đắc tội ngươi, ngươi cư nhiên nhẫn tâm trút đi linh cốt của y!”

Không có linh cốt thì chính là phế nhân, khúc mắc trong lòng Tưởng Tinh trước nay Tần Trăn cũng biết một ít, nhìn Tưởng Tinh bạt mạng cố gắng, hắn đau lòng hơn bất cứ kẻ nào, nhưng cũng chẳng có cách nào ngăn cản, bởi vì đây là kiên trì của Tưởng Tinh, là tự tôn của y, hắn chỉ có thể cố gắng đối xử tốt với y bù đắp ở những phương diện khác.

Nhưng bây giờ… Tưởng Tinh không còn linh cốt, không thể tu luyện lại.

Thành một tên phế nhân, quả thực còn tàn nhẫn hơn cả việc giết chết Tưởng Tinh!

Có lẽ cả đời Tần Trăn chưa từng tức nhận như thế này bao giờ, hắn biết rõ Tô Hàn là người bản thân không thể chọc nổi, biết rõ nam nhân trước mắt này chỉ cần giơ một ngón tay lên là mình đã chết mất lần, nhưng những đau lòng, tuyệt vọng, hối hận trần đầy trong đầu đã không còn chỗ cho hắn suy nghĩ những cái khác.

“Nếu thích, vậy tại sao phải rời bỏ y?”Giọng Tô Hàn lạnh như băng.

Tần Trăn căn bản không nghe được hắn đang nói gì.

Tô Hàn đẩy tay hắn ra, khẽ thở dài nói: “Vào thăm y đi, sau khi trọng tố linh cốt ít nhất cần tĩnh dưỡng mười ngày, ta chuyển sang viện của Thẩm Tiêu Vân, ngươi ở lại chăm sóc cho y.”

Tần Trăn giật mình: “… Trọng tố linh cốt?”

Tô Hàn nói: “Y cảm thấy ngươi ghét bỏ y quá yếu, không xứng với ngươi, cho nên muốn trở nên mạnh mẽ, lại vừa hay ta có biện pháp có thể khiến y trở nên mạnh mẽ, tuy có phải chịu tội một chút, nhưng y vẫn khăng khăng muốn thử, ta đành chiều theo ý nguyện của y.”

Tần Trăn tiến vào căn phòng này, nhìn thấy Tưởng Tinh xong liền hiểu tất cả mọi ý trong lời nói của Tô Hàn.

Linh cốt tạp nham của Tưởng Tinh không còn, thay vào đó là một loại linh cốt bàng bạc cuộn trào mãnh liệt đại biểu cho đơn linh căn phong linh cốt thuần khiết.

Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rút linh cốt…

Đó là nỗi đau con người có thể chịu đựng sao?

Tần Trăn đi tới bên giường, thấy thanh niên trắng bợt như giấy ngằm ngủ trong đệm chăn tối màu, quầng mắt thâm xì, đôi môi xinh đẹp mặc dù đã được bôi thuốc nhưng vẫn không che đi được dấu răng đáng sợ, tiếp tục nhìn xuống ngón tay y, móng tay vốn được cắt tỉa gọn ngàng bật ra rách toạc, máu thịt lộ ra chứng minh chủ nhân của nó đến cùng đã phải nhận nỗi đau đớn khó có thể chịu đựng đến nhường nào.

Tần Trăn ngơ ngác đứng lặng lúc lâu, cuối cùng đầu gối khịu xuống, quỳ bên giường, đôi môi khô khốc của hắn ấn xuống mu bàn tay y, giọt nước mắt nóng hổi mang theo hối hận muôn vàn rơi xuống: “Xin lỗi… xin lỗi.” Lời hứa sẽ bảo vệ đệ đời đời kiếp kiếp, cuối cùng lại khiến đệ phải chịu đựng nỗi thống khổ to lớn như vậy.

Ai cũng nói hắn ổn trọng hơn Tưởng Tinh, lí trí hơn Tưởng Tinh, ưu tú hơn Tưởng Tinh, nhưng tự bản thân Tần Trăn hiểu rõ, hắn không sánh bằng Tưởng Tinh, hắn không dũng khí bằng y, không chấp nhất bằng y, càng không kiên cường bằng y.

Trước tương lai của hai người, Tưởng Tinh nỗ lực nhiều hơn hắn nhiều lắm.

Tô Hàn đến viện của Thẩm Tiêu Vân, hắn dặn dò đám đoàn tử mấy câu, mình nằm dài trên giường, chìm vào thức hải.

Thức hải của hắn rất lớn, lớn đến mức có thể xem như một thế giới.

Nhưng trong thế giới này chỉ có hai người, hắn và Tô Băng.

Một nửa thế giới là rừng cây xanh um tươi tốt, cảnh tượng bừng bừng sức sống; một nửa kia lại là khoảng không mịt mù tuyết trắng, đập vào mắt ngoại trừ màu trắng của tuyết chính là màu xanh của băng, một thế giới đóng băng như vậy, tĩnh mịch như một ngôi mộ.

Tô Hàn rất ít khi tới đây, bởi vì đây là lĩnh vực của Tô Băng.

Nhưng hôm nay hắn đi tới nơi trời băng đất tuyết này, tìm thấy nam nhân nghiêng người dựa vào một gốc cây khô, tay áo rộng rũ xuống, mái tóc dài thấm tuyết, thần thái biếng nhác.

Lê Vi từng nói, Tô Hàn là người đẹp nhất mà y từng gặp.

Bản thân Tô Hàn không có cảm giác gì, hắn không có hứng thú với những việc liên quan đến bản thân, sức mạnh cũng được, tư chất cũng thế, bao gồm cả thân thể này, đều không có hứng thú.

Lợi hại hay không, đẹp hay không, thì có liên quan gì?

Người thực sự có thể nhìn thẳng vào hắn, hầu như không có.

Kỳ thực hắn rất thích từ góc độ này mà nhìn “dung mạo” chính mình.

Quả thực là rất đẹp, bất kể ở góc độ nào, bất kể là chi tiết nào đều có thể hoàn mỹ không chút sứt mẻ.

Tô Băng thích hợp với diện mạo này hơn hắn: con ngươi màu đỏ, ngạo mạn thấm vào tận xương, tính tình không kiềm chế được, khí tức vĩnh viên nguy hiểm, những đặc tính này không thể nghi ngờ càng khiến cho dung mạo này thêm rung động lòng người hơn.

Giống như cây thuốc phiện nở rộ, dù cho biết không được chạm vào, nhưng lại vẫn nhịn không được muốn tới gần nó.

Tô Băng thú vị hơn hắn nhiều.

Dù cho y có gánh theo “tội ác” không thể xóa sạch.

Nhưng y chân thực hơn hắn, càng giống một người sống hơn hắn.

Tô Băng không lên tiếng, chỉ nhướn mày nhìn hắn.

Tô Hàn đến gần chút, giẵm lên mặt tuyết trắng xóa, phát ra tiếng loạt xoạt loạt xoạt.

“Không lạnh à?”Tô Hàn hỏi.

Tô Băng nói: “Không có thân thể, lạnh hay nóng có gì khác nhau?”

Tô Hàn bước từng bước đến gần, dáng dấp ngây ngô của thiếu niên rút đi, hiện ra dung mạo giống Tô Băng như đúc.

Tô Băng nhìn không chớp mắt, con ngươi màu đỏ đậm hơn, nhưng rốt cuộc y đang nghĩ gì, không ai có thể nhìn thấu.

Tô Hàn ngồi xuống bên cạnh y, vươn tay nắm lấy y: “Vẫn còn lạnh.”

Tô Băng giật mình, rút tay về: “Thấy lạnh thì về đi.”

Tô Hàn không nhúc nhích, cứ ngồi bên cạnh y như vậy, một lúc sau y mới đột nhiên hỏi: “Ngươi thực sự muốn rời khỏi nơi này sao?”

Tô Băng liếc nhìn hắn, nhưng lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Đúng thì làm sao?”

“Ta tìm thân thể cho ngươi.”



Tô Băng nhíu mày, quay đầu đối diện với hắn: “Ngươi không sợ sau khi ta rời đi…”

Tô Hàn cắt đứt lời y: “Yên tâm, ta sẽ xử lý tốt chuyện này.”

Tô Băng nhéo mắt lại.

Tô Hàn khẽ nói: “…Ta nên cám ơn ngươi, giúp ta gánh vác lâu như vậy.”

Trải qua mấy thế giới, có lẽ trong mắt tất cả mọi người, Tô Hàn không biết sợ hãi là gì.

Hắn quá mạnh, cho dù ngay cả khi còn nhỏ, đều đã mạnh tới nỗi khiến cho bất cứ kẻ nào cũng không thể tổn thương được hắn, sau khi Phá Vỡ Hư Không, bất kể là hắn đáp xuống thế giới nào, vẫn đều không gì không làm được, vẫn luôn áp đảo tất cả, vẫn luôn là vị thần duy nhất đại biểu cho sáng tạo và hủy diệt.

Nhưng Tô Hàn có một uy hiếp, một uy hiếp có chút hài hước, thậm chí khó mà tin nổi.

Hắn sợ một thân một mình.

Hắn sợ hãi xung quanh chỉ có mình hắn.

Vừa sinh ra, Tô Hàn đã chỉ có một mình, phụ mẫu chẳng biết tung tích, người nhà không có lấy một người, có lẽ nên nói, ngay đến sinh vật sống cũng không tồn tại.

Hắn ở trong một hoang mạc, dùng thân thể non nớt, mở mịt mờ mịt mà sống.

Có lẽ đây cũng không tính là sống.

Một tuổi Luyện Khí, ba tuổi Trúc Cơ, mười tuổi Kết Đan… mãi đến năm hắn mười sáu tuổi, mới đi ra khỏi mảnh hoang mạc này, gặp được sinh linh chân chính, đó là một con tiểu hồ ly màu trắng như tuyết, có cái tai mềm mại, nhưng chỉ có đôi mắt là màu đỏ.

Nó hẳn là còn rất nhỏ, cả người cũng chỉ to bằng hai bàn tay, nhưng cái đuôi rất dài, lông mềm mượt, mềm mại sạch sẽ như một tấm vải bông.

Tô Hàn lập tức bị nó thu hút, hắn và nó không nhúc nhích nhìn nhau một khắc đồng hồ, Tô Hàn khom lưng bế nó lên.

Tiểu tuyết hồ cúi đầu kêu gào một tiếng, lúc này Tô Hàn mới phát hiện chân sau bên trái của nó bị thương…

Lúc này Tô Hàn còn chưa biết, loại linh vật này nhìn thấy người sẽ chạy, sở dĩ nó không chạy, là bởi vì nó chạy không nổi nữa rồi.

Nhưng lúc đó Tô Hàn rất ngây thơ, hắn cho rằng bọn họ rất hợp duyên.

Cho nên Tô Hàn trị khỏi chân cho nó, lại tìm cái ăn cho nó, mẫu thân của tiểu tuyết hồ đã chết, nó chỉ còn lại có một mình, nó vốn cực kì cảnh giác với Tô Hàn, nhưng dần dần thả lỏng, trở nên vô cùng tin tưởng hắn.

Tô Hàn ôm nó đi đến thế giới loài người.

Đây là người bạn đầu tiên của hắn, người nhà đầu tiên của hắn, cũng là sinh vật đầu tiên đưa hắn ra khỏi cuộc sống cô độc.

Khi đó Tô Hàn cho rằng đây là thiên trường địa cửu, nhưng thời gian bọn họ ở chung với nhau tính ra chưa tới một trăm ngày.

Tô Hàn mười tuổi Kết Đan, cho nên mười sáu tuổi vẫn còn duy trì dáng dấp đứa nhỏ mười tuổi.

Hắn vốn vô cùng xinh đẹp, ngũ quan non nớt đã hiển lộ ra manh mối ngày sau nhất định sẽ phong hoa tuyệt đại, lại thêm đôi mắt bạc đặc biệt kia và ngân hồ tuyết trắng trong lòng, cũng khiến cho hắn trở thành sự tồn tại cực kì bắt mắt.

Một đứa trẻ xinh đẹp như vậy, trong lòng lại ôm một chiến thú con trân quý như thế, không thể không khiến cho một vài người nổi lên lòng dạ xấu xa.

Mới đầu là cướp đoạt công khai, mặc dù chẳng hiểu sự đời, nhưng sức mạnh của Tô Hàn thì vẫn đó, tu vi sắp sửa ngưng kết Nguyên Anh sao có thể mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.

Hắn khẽ giơ ngón tay lên, mười mấy tên cường đạo Trúc Cơ liền bị thu thập đến bò không nổi.

Nhưng cướp giật không vì vậy mà kết thúc, bởi vì đây là một xã hội loài người thứ thiệt.

Tin tức một thằng nhóc mười tuổi dễ dàng đánh bại hơn mười tu sĩ trúc cơ nhanh chóng lan ra, sẽ không có ai cho rằng thằng nhóc này tự bản thân mình có tu vi Kim Đan, bọn họ chỉ nghĩ rằng nó có mang theo thần khí bí bảo gì đó!

Đồn đãi xôn xao, khi người nói càng ngày càng nhiều, “Sự thực” lại càng ra hình ra dáng.

Nói Tô Hàn là thiếu gia lưu lạc bên ngoài của một thế gia nào đó, trên người mang theo vô số tiền bạc pháp khí, trong lòng còn bế theo một con chiến thú cấp chín hiếm thấy.

Nói vị tiểu thiếu gia này có bí bảo giấu trong người, ngay đến tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có thể dễ dàng áp đảo, còn nói chiến thú cấp chín một cái tát có thể đập chết đại năng Kim Đan kỳ…

Lời đồn thổi càng lúc càng phóng đại, tiếc rằng vẫn chưa khiến người ta sợ hãi, trái lại dẫn tới thêm càng nhiều người lòng tham không đáy hơn.

Bất để là chiến đấu công khai hay tập kích lén lút, Tô Hàn đều có thể đối phó dễ dàng.

Nhưng chung quy hắn vẫn chỉ là một đứa bé, khi có người bất ngờ phát hiện hắn chẳng hiểu sự đời, một âm mưu dơ bẩn xấu xa được bày ra.

Tô Hàn vẫn như thường ngày giải quyết gọn đám người đánh lén, hắn ôm tiểu hồ ly màu bạc rời đi, lại “gặp phải” một nam nhân bị thương nặng, hôn mê nằm trên mặt đất.

Tô Hàn lẳng lặng nhìn, nam nhân dùng giọng nói khều khào nói: “Cứu, cứu ta.”

Tiểu ngân hồ phát ra tiếng kêu cảnh giác đe dọa, Tô Hàn sờ sờ bộ lông mềm mượt của nó, nghĩ một lát rồi khom lưng đỡ nam nhân bị thương nặng dậy.

Tô Hàn giúp gã rửa sạch vết thương, lại lên phố mua thuốc trị thương, chăm sóc đủ ba ngày mới có thể kéo hắn ra khỏi tình trạng nguy kịch.

Nam nhân nói lời cảm tạ với Tô Hàn, Tô Hàn lắc đầu nói: “Không có gì.”

Nam nhân cúi đầu, chịu đựng đau xót kể về quá khứ của mình.

Gã bị đội hữu hãm hại trong một lần làm nhiệm vụ được thuê, bởi vì bọn họ bất ngờ phát hiện ra một mỏ linh thạch, cố chủ mua chuộc một vị đội hữu trong đó, muốn giết người diệt khẩu, cho nên đánh lén gã.

Tu vi của nam nhân không tầm thường, đã là Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng đối mặt với người đã từng là đội hữu dù thế nào gã cũng không thể xuống tay, nhưng đối thủ lại lòng dạ độc ác, ra tay toàn là sát chiêu, cố ý muốn lấy tính mạng của gã.

Hắn vừa đánh vừa lui, rốt cuộc chạy tới nơi này, thoát khỏi người truy sát.

Nhưng chính bản thân gã cũng bị trọng thương, sắp sửa tử vong.

Nếu không có Tô Hàn ra tay cứu giúp, hiện tại gã đã là một người chết rồi.

Kể xong những chuyện này, gã quỳ một chân trên đất, nhỏ giọng nói: “Thiện Thanh không nhà để về, hôm nay được ân nhân cứu một mạng, ngày sau nguyện thề sống chết đi theo.”

Đây là người đầu tiên Tô Hàn quen biết, người bạn thứ hai ngoài tiểu ngân hồ, cũng là bằng hữu loài người đầu tiên.

Thái độ làm người của Thiện Thanh hàm hậu thành thật, mồm miệng có hơi ngốc, rất ít khi nói chuyện, nhưng suy cho cùng gã vẫn là con người, khác với tiểu ngân hồ, gã có thể chung sống với Tô Hàn càng hòa hợp hơn, bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng ra ngoài, cùng đi khắp nơi không mục đích, cho dù rất hiếm khi tán gẫu với nhau, nhưng vẫn là có nói chuyện.

Một tháng ngắn ngủi, Tô Hàn đã vô cùng tin tưởng gã.

Ước chừng như tiểu hồ ly tin tưởng hắn, Tô Hàn cũng tin tưởng Thiện Thanh như vậy.

Nhưng đáp lại sử tin tưởng của hắn lại là sự phản bội vô tình.

Thiện Thanh ở cùng hắn hơn một tháng, càng ở chung càng kinh hãi.

Gã thậm chí không phân rõ đứa bé này là thực sự ngây thơ hay là một loại ngụy trang cao siêu nào đó.

Gã tiếp cận Tô Hàn chính là vì bí bảo trên người hắn, chính vì của cải khổng lồ hắn mang theo, gã không hề muốn con chiến thú cấp chín kia, dù sao linh vật như thế căn bản sẽ không phản bội chủ, cho dù chủ nhân có chết chúng nó cũng sẽ ngã xuống theo, mà sẽ không đi tìm một chủ nhân khác.

Nhưng tất cả tin tức lúc này đều đang nói cho gã biết, đứa trẻ mười tuổi này đừng nói là bí bảo, trên người hắn ngay đến nửa viên linh thạch cũng chả có!

Nhưng Thiện Thanh chưa từ bỏ ý định, gã hi sinh nhiều như vậy, thiếu chút nữa còn bỏ cả mạng, vất vả lắm mới tiếp cận được hắn, lấy được sự tín nhiệm của hắn, kết quả lại báo cho gã biết ngoài trừ con súc sinh vô dụng kia, thằng bé này chẳng còn bất cứ của cải nào, làm sao gã có thể tin cho được? Làm sao gã có thể cam tâm?

Thiện Thanh cho rằng Tô Hàn đang gạt gã, nếu hắn không có bí bảo, một đứa bé mười tuổi làm sao có thể có được sức mạnh cường hãn như vậy?

Giả như hắn thật sự có tu vi, vậy ngay cả Trúc Cơ đại viên mãn như Thiện Thanh đây cũng nhìn không thấu, vậy sẽ kinh khủng đến mức nào?

Mười tuổi đã Kết Đan? Lời này nói ra phỏng chừng sẽ khiến người ta cười đến rụng răng, tuyệt đối không có ai tin!

Thiện Thanh cố nén chịu đến hơn nửa tháng sau thì không thể chờ nổi nữa.

Gã càng ngày càng tin tưởng, Tô Hàn không phải ngây thơ, mà là tâm cơ thâm trầm, nhất định là hắn đang đùa bỡn gã, thực sự coi gã là đầy tớ!

Thiện Thanh không muốn chậm trễ thời gian nữa, gã vẫn còn sát chiêu cuối cùng.

Tô Hàn suy cho cùng vẫn chỉ là đứa trẻ, thích chính là thích, hắn quá coi trọng tiểu ngân hồ, tuy rằng đây đúng là một chiến thú cấp chín, nhưng quan sát trong thời gian dài như vậy, Thiện Thanh đã xác định, tiểu ngân hồ bị thương, hơn nữa vẫn chỉ là thú con, căn bản không có sức mạnh.

Chỉ cần lấy tiểu ngân hồ này ra uy hiếp, gã không tin Tô Hàn không thỏa hiệp!

Tô Hàn tránh được cướp đoạt công khai, phòng được tập kích lén lút, thế nên hoàn toàn không bố trí phòng vệ người mà mình vô cùng tin tưởng.

Cho nên khi Thiện Thanh trở mặt, dùng dao găm để lên cái cổ mềm mại của tiểu ngân hồ, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.

Mũi dao của Thiện Thanh đã đâm vào da thịt tiểu ngân hồ, gã lộ ra vẻ mặt hung ác, giọng nói tàn nhẫn: “Nhóc con, diễn kịch đủ chưa! Giao hết toàn bộ những gì mi có trên người ra đây hết cho ta, bằng không ta sẽ giết chết tiểu súc sinh này!”

Tô Hàn rất mờ mịt: “Thiện đại ca, huynh đang nói gì vậy?”

“Ai là Thiện đại ca của mi? Ngay đến mạng của ông đây cũng không cần định đến lừa bảo bối của mi, kết quả thằng nhãi nhà mi tinh ranh như quỷ, giấu đến là kín, cứ thế đùa bỡn ta xoay vòng vòng!

Tô Hàn giật mình: “Ta không có…”

“Cmn đừng có nhiều lời nữa, mau lấy những thứ mi cất giấu kia ra đây, bằng không thì cứ nhìn con súc sinh chết tiệt này xuống địa ngục đi!”

Tô Hàn đứng ngơ ngác, hắn trời sinh đã không có quá nhiều biểu tình, đau lòng cũng vậy, vui vẻ cũng thế, luôn luôn là bộ dạng như vậy, không có cách nào biểu hiện ra nhiều tâm tình hơn.

Thế nhưng hắn sợ, lần đầu tiên trong cuộc đời chân thật cảm nhận được loại tâm tình này một cách rõ ràng: “Đừng… Đừng tổn thương nó.”

“Vậy mi mau mang đồ giao ra đây!”

“Ta không có, ta thực sự không có.”Bí bảo cái gì? Của cải cái gì? Đây rốt cuộc là cái gì?

Thiện Thanh lửa giận ngút trời, vẫn nghĩ Tô Hàn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, gã giơ tay chém xuống, tàn nhẫn cắt phăng chân sau của tiểu ngân hồ, vật nhỏ trắng tuyết phát ra tiếng kêu sắc bén thảm thiết, đôi mắt màu đỏ chứa đầy sợ hãi và cầu xin.

Sắc mặt Tô Hàn tái nhợt, hắn muốn ngăn lại, thế nhưng lại hoàn toàn không biết nên làm thế nào.

Thậm chí đến tận bây giờ hắn vẫn chưa rõ lắm rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Tiểu ngân hồ, Thiện đại ca, là hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh ngắn ngủi của hắn.

Mang đến cho hắn một cảnh tượng tàn nhẫn không gì sánh được.

Đến khi tình lại lần nữa, chung quanh hắn đã là một mảnh đổ nát.

Rừng cây tan hoang, thành thị biến thành tro tàn, không khí tràn ngập mùi máu tươi không cách nào tán đi, đó là mùi vị đáng sợ khi từng sinh mệnh chết đi tỏa ra.

Tô Hàn cúi đầu, nhìn đôi tay trắng nõn của mình, phút chốc dường như nhìn thấy hàng vạn hàng nghìn biển máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook