Chương 26: Chẳng Lẽ Anh Không Thể "Cứng" Sao?
Bình Tử
02/05/2023
Khi Phó Nhiên nhận được điện thoại của Vân Thư, đã ba tiếng đồng hồ trôi qua kể từ cuộc gọi cuối cùng giữa anh với cô.
Trong ba tiếng này, không thể nói không nói lòng anh nóng như lửa đốt.
Anh đã vô số lần muốn đến chỗ Vân Thư ngay, vô số lần muốn gọi cho cô, lại vô số lần do dự, bối rối... Cứ thế mà trải qua suốt ba tiếng.
Khi cuộc gọi đến, anh nới lỏng cà vạt, tiếng chuông thứ hai chưa vang lên điện thoại đã kết nối: "Alo? Xin chào?”
Là một giọng nữ xa lạ làm Phó Nhiên nhíu mày: “Xin chào, xin hỏi cô là ai? Sao điện thoại của Thư Thư lại ở chỗ cô?"
"... Thư nhi, cô ấy uống say." Ở đầu dây bên kia , Phương Linh trợn mắt.
“Uống say? Tôi sẽ đến đón cô ấy."
Sau đó, điện thoạt cúp máy
“Ôi." Phương Linh nhét điện thoại vào túi xách của Vân Thư, không nhịn được nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì say rượu của cô, nhìn vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ không gì sánh bằng của Vân Thư, cô ấy lẩm bẩm: “Em gái, cậu ở cùng anh ta như vậy hình như có chút nguy hiểm đó.”
Phương Linh có chút lo lắng, lại nhéo khuôn mặt non mịn, ấm nóng của Vân Thư, nói: “Thật sự muốn đi với người đàn ông kia à?”
Vân Thư mím cái miệng nhỏ nhắn nói: “Muốn, người đó chính là kim chủ của tớ."
Phương Linh: “...”
Vân Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt ẩm ướt, mờ mịt như chìm trong sương mù, nom thật dụ dỗ người khác, cô nói: “Anh ấy hư lắm, từ chối tớ hết lần này đến lần khác.”
Phương Linh: “!!”
Phương Linh cảm thán: “Thật á, anh ta có còn là đàn ông nữa không, sao có thể nhẫn tâm từ chối một báu vật như cậu?”
Vân Thự siết chặt nắm đấm nhỏ: “Ừ, anh ấy hỏng rồi, hỏng rồi ---) "
Phương Linh: “...”
-----Giọng cậu không chút gợn sóng, tớ đã tin rồi nha.
May mà người tới đón Vân Thư đến rất nhanh, nếu không cứ theo đà này, không chừng ngay cả mật mã thẻ ngân hàng của mình Vân Thư cũng sẽ nói cho Phương Linh hết mất.
Phương Linh còn nói đỡ cho Vân Thư: “Bộ phim thành công rực rỡ, Vân Thư rất vui nên lỡ uống hơi quá chén.”
Phó Nhiên khẽ gật đầu: “Tôi biết. Cảm ơn cô đã chăm sóc cô ấy.”
Phương Linh xua tay: “Không có gì.”
Phương Linh nhìn Vân Thư bị người đàn ông đưa lên xe, nhìn xe đi khuất hẳn cô mới đi về xe của mình.
“A, người kia nhìn quen quen... F* *, Phó Nhiên?!!!"
Phương Linh nghĩ đến người bạn nhỏ Vân Thư vừa quen được, nghĩ đến giọng nói của Phó Nhiên trong điện thoại và cách anh nói vừa rồi, rồi nghĩ đến các lời đồn khác nhau về Phó Nhiên... Cô, Phương mỗ bội phục, thật sự bội phục.
“Không thể tin được, chuyện này thật sự không thể tin được...”
Cây vạn tuế ngàn năm cuối cùng cũng nở hoa, cô tin là người nhà họ Phó chắc vui phát điên.
****
Phó Nhiên tất nhiên không biết cơn bão dữ dội trong lòng Phương Linh, cũng không để ý người anh gặp là Phương Linh, sự chú ý của anh đều đặt lên người Vân Thư.
Vân Thư nói hết những chuyện không nên nói cho Phương Linh, không nói cho anh nhưng luôn dính lấy anh, như mèo thấy bạc hà mèo vậy.
Thân thể Phó Nhiên dù khỏe mạnh nhưng cũng phải đổ mồ hôi mới “trấn áp” được Vân Thư, làm chuyện này còn mệt hơn vận động mạnh, có thể thấy Vân Thư ồn ào như nào.
Sau đó, khi tay chân bị khóa chặt, Vân Thư lại nhớ ra mình còn cái miệng vẫn có thể hoạt động được.
Cô bĩu môi, bất mãn nói với Phó Nhiên: “Anh, chính anh... Em không đẹp sao? Sao anh không có phản ứng với em? Anh không thể "cứng" lên à?"
Trong ba tiếng này, không thể nói không nói lòng anh nóng như lửa đốt.
Anh đã vô số lần muốn đến chỗ Vân Thư ngay, vô số lần muốn gọi cho cô, lại vô số lần do dự, bối rối... Cứ thế mà trải qua suốt ba tiếng.
Khi cuộc gọi đến, anh nới lỏng cà vạt, tiếng chuông thứ hai chưa vang lên điện thoại đã kết nối: "Alo? Xin chào?”
Là một giọng nữ xa lạ làm Phó Nhiên nhíu mày: “Xin chào, xin hỏi cô là ai? Sao điện thoại của Thư Thư lại ở chỗ cô?"
"... Thư nhi, cô ấy uống say." Ở đầu dây bên kia , Phương Linh trợn mắt.
“Uống say? Tôi sẽ đến đón cô ấy."
Sau đó, điện thoạt cúp máy
“Ôi." Phương Linh nhét điện thoại vào túi xách của Vân Thư, không nhịn được nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì say rượu của cô, nhìn vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ không gì sánh bằng của Vân Thư, cô ấy lẩm bẩm: “Em gái, cậu ở cùng anh ta như vậy hình như có chút nguy hiểm đó.”
Phương Linh có chút lo lắng, lại nhéo khuôn mặt non mịn, ấm nóng của Vân Thư, nói: “Thật sự muốn đi với người đàn ông kia à?”
Vân Thư mím cái miệng nhỏ nhắn nói: “Muốn, người đó chính là kim chủ của tớ."
Phương Linh: “...”
Vân Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt ẩm ướt, mờ mịt như chìm trong sương mù, nom thật dụ dỗ người khác, cô nói: “Anh ấy hư lắm, từ chối tớ hết lần này đến lần khác.”
Phương Linh: “!!”
Phương Linh cảm thán: “Thật á, anh ta có còn là đàn ông nữa không, sao có thể nhẫn tâm từ chối một báu vật như cậu?”
Vân Thự siết chặt nắm đấm nhỏ: “Ừ, anh ấy hỏng rồi, hỏng rồi ---) "
Phương Linh: “...”
-----Giọng cậu không chút gợn sóng, tớ đã tin rồi nha.
May mà người tới đón Vân Thư đến rất nhanh, nếu không cứ theo đà này, không chừng ngay cả mật mã thẻ ngân hàng của mình Vân Thư cũng sẽ nói cho Phương Linh hết mất.
Phương Linh còn nói đỡ cho Vân Thư: “Bộ phim thành công rực rỡ, Vân Thư rất vui nên lỡ uống hơi quá chén.”
Phó Nhiên khẽ gật đầu: “Tôi biết. Cảm ơn cô đã chăm sóc cô ấy.”
Phương Linh xua tay: “Không có gì.”
Phương Linh nhìn Vân Thư bị người đàn ông đưa lên xe, nhìn xe đi khuất hẳn cô mới đi về xe của mình.
“A, người kia nhìn quen quen... F* *, Phó Nhiên?!!!"
Phương Linh nghĩ đến người bạn nhỏ Vân Thư vừa quen được, nghĩ đến giọng nói của Phó Nhiên trong điện thoại và cách anh nói vừa rồi, rồi nghĩ đến các lời đồn khác nhau về Phó Nhiên... Cô, Phương mỗ bội phục, thật sự bội phục.
“Không thể tin được, chuyện này thật sự không thể tin được...”
Cây vạn tuế ngàn năm cuối cùng cũng nở hoa, cô tin là người nhà họ Phó chắc vui phát điên.
****
Phó Nhiên tất nhiên không biết cơn bão dữ dội trong lòng Phương Linh, cũng không để ý người anh gặp là Phương Linh, sự chú ý của anh đều đặt lên người Vân Thư.
Vân Thư nói hết những chuyện không nên nói cho Phương Linh, không nói cho anh nhưng luôn dính lấy anh, như mèo thấy bạc hà mèo vậy.
Thân thể Phó Nhiên dù khỏe mạnh nhưng cũng phải đổ mồ hôi mới “trấn áp” được Vân Thư, làm chuyện này còn mệt hơn vận động mạnh, có thể thấy Vân Thư ồn ào như nào.
Sau đó, khi tay chân bị khóa chặt, Vân Thư lại nhớ ra mình còn cái miệng vẫn có thể hoạt động được.
Cô bĩu môi, bất mãn nói với Phó Nhiên: “Anh, chính anh... Em không đẹp sao? Sao anh không có phản ứng với em? Anh không thể "cứng" lên à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.