Chương 12: Chia Vận May Cho Cô
Bình Tử
02/05/2023
Kim Viện cũng nhận ra Vân Thư.
Vân Thư không phải minh tinh nổi tiếng lắm, nên cô cũng không ngụy trang quá kỹ, bị nhận ra cũng không có gì ngạc nhiên.
Huống chi, Vân Thư để lại ấn tượng rất sâu cho Kim Viện.
Có lẽ vì Vân Thư, cũng có lẽ vì công việc cô đang làm, có lẽ vì cả hai lí do nên cô có chút ngượng ngùng và xấu hổ: “Vân, tiền bối Vân."
Vân Thư bình tĩnh lại, tiếp tục khom lưng nhặt đồ, cũng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn đường mới đụng phải cô, cô có bị thương không.”
Câu cuối cùng, Vân Thư nhìn cô gái nói.
Vân Thư thực sự lo lắng cho cô gái trạc tuổi mình này.
Đã từng trải qua nỗi bất hạnh như Kim Viện, nhưng Vân Thư may mắn hơn Kim Viện một chút. Khi chưa có tiền lại đang đi học, cô gặp được Trường Đại Vĩ nên thuận lợi vào giới giải trí, may mắn nhất là Trương Đại Vĩ là người tốt, nên con đường minh tinh của cô bớt khó khăn và gập ghềnh hơn, nhưng Kim Viện lại không may mắn như cô... Thậm chí ngay cả cơ hội chuyển mình duy nhất cũng bị cô đoạt mất trước đó không lâu.
Vân Thư cảm thấy áy náy trong lòng.
Tuy cô hiểu Phó Nhiên là người trưởng thành có quyền lựa chọn riêng, lần này anh tự tới tìm cô, cốt truyện bị lệch chủ yếu là trách nhiệm của Phó Nhiên chứ không phải của cô, hơn nữa sự việc đã xảy ra, kể cả khi cô trả chi phiếu về thì Phó Nhiên cũng không nhất định sẽ chọn Kim Viện.
Nhưng mà, con người làm sao lý trí được như vậy, dù biết rõ sự việc, nhưng trong lòng Vân Thư vẫn cảm thấy áy náy vì đã đoạt đồ của người khác.
Kim Viện không biết trong lòng Vân Thư nghĩ nhiều như vậy, khi nhìn thấy ánh mắt của Vân Thư, lòng cô cảm thấy ấm áp, không nghĩ người xinh đẹp khó tiếp cận trong đoàn phim như Vân Thư lại dễ gần gũi đến thế. Kim Liên thấy an tâm, không còn ngượng ngùng và xấu hổ nữa, cô lắc đầu: “Em không sao, Vân tiền bối đừng lo.”
Cảm giác áy náy trong lòng khiến Vân Thư không yên tâm về Kim Viện, cô nói: “Mấy giờ cô tan làm.”
Kim Viện khó hiểu, nhưng vẫn đáp: “Khoảng 5 rưỡi ạ.”
Vân Thư gật đầu, mới hai giờ chiều, còn sớm. Cô lấy điện thoại ra, hỏi cô ấy: “Số điện thoại của cô là gì?”
Kim Viện lúng túng, cô nói: “Không, không cần đâu, em, em..."
Đối mặt với cái nhìn của Vân Thư, Kim Viện không thể nói từ chối, cuối cùng ngoan ngoãn nói số của mình ra.
Vẻ ngoài ngoan ngoãn của cô gái này thật khiến tim người ta ngứa ngáy. Vân Thư không nhịn được xoa đầu Kim Viện rồi nói: “Khi nào tan làm, tôi sẽ gọi người đại diện tới đón, tôi sẽ cho cô số điện thoại của anh ấy, nhớ ngoan ngoãn ở đây đợi anh ấy nhé."
Kim Viện nhìn bóng lưng đã đi xa của Vân Thư, lòng cảm thấy bối rối.
Trương Đại Vĩ cũng mua ít đồ ở siêu thị, vì mua đồ khác nhau nên tách khỏi Vân Thư một lát, không ngờ một lát sau Vân Thư đã tìm việc cho anh.
Vẻ mặt Trương Đại Vĩ oán hận: “Em không muốn cho anh rảnh rỗi mà.”
Trong tay Trương Đại Vĩ chỉ có một nghệ sĩ là Vân Thư, cô nhàn rỗi thì anh cũng nhàn rỗi, kết quả... Nơi ăn nhậu chơi bời Trương Đại Vĩ cũng đã nghĩ xong, ai ngờ chưa đến một ngày kế hoạch phải hủy bỏ.
Vân Thư trợn trắng mắt: “Giúp anh tìm một hạt mầm tiềm năng, anh không cảm ơn thì thôi còn oán trách em?"
Hạt mầm này chính là Kim Viện.
Theo Cốt truyện, Kim Viện nhận được vài giải ảnh hậu, thuộc về phe nghệ sĩ có thực lực. Tuy dựa lưng kim chủ, nhưng con đường phía trước không dễ đi, không chỉ cần vận may còn cần thực lực.
Trước mắt, không phải Kim Viện còn thiếu vận may sao?
Nhưng không sao, Vân Thư có, cô có thể chia cho cô ấy.
Vân Thư không phải minh tinh nổi tiếng lắm, nên cô cũng không ngụy trang quá kỹ, bị nhận ra cũng không có gì ngạc nhiên.
Huống chi, Vân Thư để lại ấn tượng rất sâu cho Kim Viện.
Có lẽ vì Vân Thư, cũng có lẽ vì công việc cô đang làm, có lẽ vì cả hai lí do nên cô có chút ngượng ngùng và xấu hổ: “Vân, tiền bối Vân."
Vân Thư bình tĩnh lại, tiếp tục khom lưng nhặt đồ, cũng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn đường mới đụng phải cô, cô có bị thương không.”
Câu cuối cùng, Vân Thư nhìn cô gái nói.
Vân Thư thực sự lo lắng cho cô gái trạc tuổi mình này.
Đã từng trải qua nỗi bất hạnh như Kim Viện, nhưng Vân Thư may mắn hơn Kim Viện một chút. Khi chưa có tiền lại đang đi học, cô gặp được Trường Đại Vĩ nên thuận lợi vào giới giải trí, may mắn nhất là Trương Đại Vĩ là người tốt, nên con đường minh tinh của cô bớt khó khăn và gập ghềnh hơn, nhưng Kim Viện lại không may mắn như cô... Thậm chí ngay cả cơ hội chuyển mình duy nhất cũng bị cô đoạt mất trước đó không lâu.
Vân Thư cảm thấy áy náy trong lòng.
Tuy cô hiểu Phó Nhiên là người trưởng thành có quyền lựa chọn riêng, lần này anh tự tới tìm cô, cốt truyện bị lệch chủ yếu là trách nhiệm của Phó Nhiên chứ không phải của cô, hơn nữa sự việc đã xảy ra, kể cả khi cô trả chi phiếu về thì Phó Nhiên cũng không nhất định sẽ chọn Kim Viện.
Nhưng mà, con người làm sao lý trí được như vậy, dù biết rõ sự việc, nhưng trong lòng Vân Thư vẫn cảm thấy áy náy vì đã đoạt đồ của người khác.
Kim Viện không biết trong lòng Vân Thư nghĩ nhiều như vậy, khi nhìn thấy ánh mắt của Vân Thư, lòng cô cảm thấy ấm áp, không nghĩ người xinh đẹp khó tiếp cận trong đoàn phim như Vân Thư lại dễ gần gũi đến thế. Kim Liên thấy an tâm, không còn ngượng ngùng và xấu hổ nữa, cô lắc đầu: “Em không sao, Vân tiền bối đừng lo.”
Cảm giác áy náy trong lòng khiến Vân Thư không yên tâm về Kim Viện, cô nói: “Mấy giờ cô tan làm.”
Kim Viện khó hiểu, nhưng vẫn đáp: “Khoảng 5 rưỡi ạ.”
Vân Thư gật đầu, mới hai giờ chiều, còn sớm. Cô lấy điện thoại ra, hỏi cô ấy: “Số điện thoại của cô là gì?”
Kim Viện lúng túng, cô nói: “Không, không cần đâu, em, em..."
Đối mặt với cái nhìn của Vân Thư, Kim Viện không thể nói từ chối, cuối cùng ngoan ngoãn nói số của mình ra.
Vẻ ngoài ngoan ngoãn của cô gái này thật khiến tim người ta ngứa ngáy. Vân Thư không nhịn được xoa đầu Kim Viện rồi nói: “Khi nào tan làm, tôi sẽ gọi người đại diện tới đón, tôi sẽ cho cô số điện thoại của anh ấy, nhớ ngoan ngoãn ở đây đợi anh ấy nhé."
Kim Viện nhìn bóng lưng đã đi xa của Vân Thư, lòng cảm thấy bối rối.
Trương Đại Vĩ cũng mua ít đồ ở siêu thị, vì mua đồ khác nhau nên tách khỏi Vân Thư một lát, không ngờ một lát sau Vân Thư đã tìm việc cho anh.
Vẻ mặt Trương Đại Vĩ oán hận: “Em không muốn cho anh rảnh rỗi mà.”
Trong tay Trương Đại Vĩ chỉ có một nghệ sĩ là Vân Thư, cô nhàn rỗi thì anh cũng nhàn rỗi, kết quả... Nơi ăn nhậu chơi bời Trương Đại Vĩ cũng đã nghĩ xong, ai ngờ chưa đến một ngày kế hoạch phải hủy bỏ.
Vân Thư trợn trắng mắt: “Giúp anh tìm một hạt mầm tiềm năng, anh không cảm ơn thì thôi còn oán trách em?"
Hạt mầm này chính là Kim Viện.
Theo Cốt truyện, Kim Viện nhận được vài giải ảnh hậu, thuộc về phe nghệ sĩ có thực lực. Tuy dựa lưng kim chủ, nhưng con đường phía trước không dễ đi, không chỉ cần vận may còn cần thực lực.
Trước mắt, không phải Kim Viện còn thiếu vận may sao?
Nhưng không sao, Vân Thư có, cô có thể chia cho cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.