Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu
Chương 28
Thúy Vy06032008
11/09/2023
Đến quán bar một lần nữa, đi chen chúc qua một đám người xa lạ nồng nặc
mùi rượu bia và các loại nước hoa, nơi này đúng là một nơi hỗn tạp và
man rợ, một lời không thể nào diễn ta nổi.
Nhưng chắc chắn nơi này chỉ phù hợp với những người sống buông thả và và thích ồn ào, náo nhiệt. Còn với Noãn Thanh, nó vẫn là một cái gì đó khiến cô sợ hãi và ngộp thở.
Noãn Thanh chen chúc vào bên trong, được phục vụ dẫn đến một căn phòng riêng dành cho khách hạng sang.
Cô vừa mở cửa ra, mọi ánh mắt của những người ở bên trong đã đồn dồn về phía cô, khiến cô hít thở không thông, cơ thể cứng đờ, đến cả nhấc chân lên cũng không thể nhấc nổi, cứ như hoá đá.
Trần Lục Diên nhìn thấy cô, hai màt liền cau lại, trong đôi mắt hiện lên một tia hỗn loạn. Anh không hiểu tại sao cô lại xuất hiện ở đây.
Tìm anh sao?
Nhưng anh không hề gọi cô đến đây, cũng đã bảo là cô đừng chờ anh, tối nay anh sẽ không về rồi mà.
Chợt, anh loé lên một suy nghĩ ác ý. Cô muốn quản thúc anh? Không lẽ cô thật sự cho rằng, cô đã trở thành một người quan trọng trong cuộc sống của anh? Cô nghĩ có có cái quyền ràng buộc anh?
Đám bạn anh ngây ngốc một lúc rồi nhìn nhau đầy nghi hoặc, không biết người phụ nữ anh mặc kín đáo, một tí da thịt cũng không lộ này là ai.
"Cô là người mới à? Sao tôi chưa từng gặp qua cô?" Một người lên tiếng, ánh mắt dò xét từ đầu đến chân.
"Đi nhầm phòng rồi à?" Một người khác lại hỏi.
Còn có một người thì vừa uống rượu vừa cười ha hả: "Đến quán bả mà ăn mặc kín đáo như vậy làm gì? Giả làm gái ngoan à?"
Noãn Thanh mím môi, cô nhìn về phía Trần Lục Diên, rõ ràng lúc nãy Đàp Tử Khí nói anh uống say, nhưng mà hiện tại, trông anh không giống như một người say rượu, không những vậy mà còn rất tỉnh táo, ánh mắt nhìn cô cũng rất lạnh lùng. Có phải là anh giận rồi không?
Một lúc lâu sau, Trần Lục Diên mới đặt ly rượu xuống bàn, trầm mặc lên tiếng: "Cô đến đây làm gì?"
Mọi người lại im lặng nhìn về phía anh.
Có người hỏi: "Cậu quen cô ta à?"
Lúc này Đào Tử Khí mới nhếch mép, anh ta đặt ly rượu xuống, chậm rãi đi đến chỗ Noãn Thanh.
Anh ta vừa chạm vào mái tóc dài của cô đã bị cô hất ra, sợ hãi lùi về phía sau.
Anh ta cười khẩy: "Cô làm cho bọn này mất hứng, nên phạt gì đây? Ba ly?"
Từ Mặc thở dài, anh ấy biết ngay là Đào Tử Khí sẽ bày trò mà. Từ nhỏ anh ta đã thích lấy người khác ra làm trò tiêu khiển, càng lớn lại càng quá đáng.
Noãn Thanh đưa ánh mắt nhìn sang Trần Lục Diên, anh không có phải ứng gì cả, tay vẫn cầm ly rượu nhâm nhi. Vừa hững hờ lại vừa lạnh nhạt.
Anh ghét nhất là bị người khác quan thúc, tự cho mình là đúng, nghĩ rằng trong lòng anh họ là một nhân vật quan trọng, rồi sao đó tự ý làm càng. Họ nghĩ mình là ai chứ? Cô nghĩ mình là ai mà lại tìm đến nơi này? Muốn gọi anh trở về? Muốn anh chỉ được quan tâm một mình cô?
Anh từng nghĩ cô sẽ không giống những người phụ nữ khác, anh nghĩ cô sẽ biết thân biết phận, ngoan ngoãn làm một tiểu tình nhân biết nghe lời, nhưng không ngờ, cô lại chẳng khác gì bọn họ. Cô khiến cho anh cảm thấy... vô cùng thất vọng.
Từ Mặc nhìn ra thái độ của anh liền nhỏ giọng: "Trần Lục Diên, cậu nói gì đi chứ, cậu không thể mặc kệ bọn Đào Tử Khí được. Bọn họ chơi đùa không biết điểm dừng đâu."
Trần Lục Diên không đáp, lại tiếp tục uống rượu.
Từ Mặc sốt ruột, anh ấy lại nói: "Lúc nãy là do Đào Tử Khí..."
Từ Mặc vốn dĩ muốn giải thích vì sao Noãn Thanh lại có mặc ở đây nhưng anh lại lạnh nhạt ngắt lời: "Cậu lo lắng như vậy làm gì? Cô ấy cũng chỉ như bao cô tình nhân khác. Không lẽ... cậu nghĩ tôi sẽ quan tâm?"
Từ Mặc ngây ra, muốn nói cũng không thể nào nói được nữa, vì anh ấy rõ hơn ai hết, chỉ cần Trần Lục Diên không muốn, có trời cũng không khuyên được.
Mà anh ấy lại không có cách nào ngăn cản đám Đào Tử Khí, một mình anh ấy, có nói bọn họ cũng bỏ ngoài tai, vô cùng bất lực.
Đào Tử Khí nhìn thấy biểu tình trên gương mặt Trần Lục Diên, liền vui sướng nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt cô: "Nào! Đến đây, chỉ cần cô khiến bọn này vui, sẽ không để cô chịu thiệt thòi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Đám bạn kia vẫn chưa biết cô gái này là ai nên cũng vội đi đến, hùa theo Đào Từ Khí kéo cô đến bàn rượu, rót ba ly đầy.
"Đúng! Chỉ cần cô khiến bọn này vui..." Người noi vừa nói vừa lấy tiền ra vung lên cao, số tiền đó bay trên không trung, sau đó từ từ rơi khắp trên sàn: "Số tiền này sẽ là của cô."
Noãn Thanh sợ hãi, trong cổ họng vang lên những thanh âm không rõ ràng, run rẩy lùi về phía sau, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía người đàn ông lãnh đạm kia, nhưng anh không những không nói lời này, còn châm một điếu thuốc, dửng dưng nhìn cô như không có việc gì.
Cô hãi hùng, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, không lẽ... chính anh là người muốn cô đến nơi này, làm một thú vui tiêu khiển cho đám bạn của anh.
Không đúng, sao anh có thể làm vậy? Rõ ràng anh rất tốt với cô, anh chưa bao giờ xem cô là một món đồ chơi thật sự, lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc cho cô.
Không lẽ những điều đó chỉ là do cô tưởng tượng ra? Không lẽ... là cô tự mình cho là đúng, nghĩ anh... cũng cảm thấy hạnh phúc giống như mình?
Noãn Thanh liên tục lùi về phía sau, một quay đầu chạy trốn, chỉ cần thoát ra khỏi cánh cửa đó, cô đã có thể thoát ra khỏi những ý cười dày đặc ở xung quanh, thoát khỏi ánh mắt lạnh lẽo không chút tình người kia.
Nhưng... cô không chạy thoát, vừa quay người muốn bỏ chạy đã bị Đào Tử Khí siết chặt tay: "Không phải cô muốn có tiền sao? Định giả vờ thuần khiết gì chứ? Không cần buồn nôn như vậy đâu."
Nhưng chắc chắn nơi này chỉ phù hợp với những người sống buông thả và và thích ồn ào, náo nhiệt. Còn với Noãn Thanh, nó vẫn là một cái gì đó khiến cô sợ hãi và ngộp thở.
Noãn Thanh chen chúc vào bên trong, được phục vụ dẫn đến một căn phòng riêng dành cho khách hạng sang.
Cô vừa mở cửa ra, mọi ánh mắt của những người ở bên trong đã đồn dồn về phía cô, khiến cô hít thở không thông, cơ thể cứng đờ, đến cả nhấc chân lên cũng không thể nhấc nổi, cứ như hoá đá.
Trần Lục Diên nhìn thấy cô, hai màt liền cau lại, trong đôi mắt hiện lên một tia hỗn loạn. Anh không hiểu tại sao cô lại xuất hiện ở đây.
Tìm anh sao?
Nhưng anh không hề gọi cô đến đây, cũng đã bảo là cô đừng chờ anh, tối nay anh sẽ không về rồi mà.
Chợt, anh loé lên một suy nghĩ ác ý. Cô muốn quản thúc anh? Không lẽ cô thật sự cho rằng, cô đã trở thành một người quan trọng trong cuộc sống của anh? Cô nghĩ có có cái quyền ràng buộc anh?
Đám bạn anh ngây ngốc một lúc rồi nhìn nhau đầy nghi hoặc, không biết người phụ nữ anh mặc kín đáo, một tí da thịt cũng không lộ này là ai.
"Cô là người mới à? Sao tôi chưa từng gặp qua cô?" Một người lên tiếng, ánh mắt dò xét từ đầu đến chân.
"Đi nhầm phòng rồi à?" Một người khác lại hỏi.
Còn có một người thì vừa uống rượu vừa cười ha hả: "Đến quán bả mà ăn mặc kín đáo như vậy làm gì? Giả làm gái ngoan à?"
Noãn Thanh mím môi, cô nhìn về phía Trần Lục Diên, rõ ràng lúc nãy Đàp Tử Khí nói anh uống say, nhưng mà hiện tại, trông anh không giống như một người say rượu, không những vậy mà còn rất tỉnh táo, ánh mắt nhìn cô cũng rất lạnh lùng. Có phải là anh giận rồi không?
Một lúc lâu sau, Trần Lục Diên mới đặt ly rượu xuống bàn, trầm mặc lên tiếng: "Cô đến đây làm gì?"
Mọi người lại im lặng nhìn về phía anh.
Có người hỏi: "Cậu quen cô ta à?"
Lúc này Đào Tử Khí mới nhếch mép, anh ta đặt ly rượu xuống, chậm rãi đi đến chỗ Noãn Thanh.
Anh ta vừa chạm vào mái tóc dài của cô đã bị cô hất ra, sợ hãi lùi về phía sau.
Anh ta cười khẩy: "Cô làm cho bọn này mất hứng, nên phạt gì đây? Ba ly?"
Từ Mặc thở dài, anh ấy biết ngay là Đào Tử Khí sẽ bày trò mà. Từ nhỏ anh ta đã thích lấy người khác ra làm trò tiêu khiển, càng lớn lại càng quá đáng.
Noãn Thanh đưa ánh mắt nhìn sang Trần Lục Diên, anh không có phải ứng gì cả, tay vẫn cầm ly rượu nhâm nhi. Vừa hững hờ lại vừa lạnh nhạt.
Anh ghét nhất là bị người khác quan thúc, tự cho mình là đúng, nghĩ rằng trong lòng anh họ là một nhân vật quan trọng, rồi sao đó tự ý làm càng. Họ nghĩ mình là ai chứ? Cô nghĩ mình là ai mà lại tìm đến nơi này? Muốn gọi anh trở về? Muốn anh chỉ được quan tâm một mình cô?
Anh từng nghĩ cô sẽ không giống những người phụ nữ khác, anh nghĩ cô sẽ biết thân biết phận, ngoan ngoãn làm một tiểu tình nhân biết nghe lời, nhưng không ngờ, cô lại chẳng khác gì bọn họ. Cô khiến cho anh cảm thấy... vô cùng thất vọng.
Từ Mặc nhìn ra thái độ của anh liền nhỏ giọng: "Trần Lục Diên, cậu nói gì đi chứ, cậu không thể mặc kệ bọn Đào Tử Khí được. Bọn họ chơi đùa không biết điểm dừng đâu."
Trần Lục Diên không đáp, lại tiếp tục uống rượu.
Từ Mặc sốt ruột, anh ấy lại nói: "Lúc nãy là do Đào Tử Khí..."
Từ Mặc vốn dĩ muốn giải thích vì sao Noãn Thanh lại có mặc ở đây nhưng anh lại lạnh nhạt ngắt lời: "Cậu lo lắng như vậy làm gì? Cô ấy cũng chỉ như bao cô tình nhân khác. Không lẽ... cậu nghĩ tôi sẽ quan tâm?"
Từ Mặc ngây ra, muốn nói cũng không thể nào nói được nữa, vì anh ấy rõ hơn ai hết, chỉ cần Trần Lục Diên không muốn, có trời cũng không khuyên được.
Mà anh ấy lại không có cách nào ngăn cản đám Đào Tử Khí, một mình anh ấy, có nói bọn họ cũng bỏ ngoài tai, vô cùng bất lực.
Đào Tử Khí nhìn thấy biểu tình trên gương mặt Trần Lục Diên, liền vui sướng nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt cô: "Nào! Đến đây, chỉ cần cô khiến bọn này vui, sẽ không để cô chịu thiệt thòi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Đám bạn kia vẫn chưa biết cô gái này là ai nên cũng vội đi đến, hùa theo Đào Từ Khí kéo cô đến bàn rượu, rót ba ly đầy.
"Đúng! Chỉ cần cô khiến bọn này vui..." Người noi vừa nói vừa lấy tiền ra vung lên cao, số tiền đó bay trên không trung, sau đó từ từ rơi khắp trên sàn: "Số tiền này sẽ là của cô."
Noãn Thanh sợ hãi, trong cổ họng vang lên những thanh âm không rõ ràng, run rẩy lùi về phía sau, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía người đàn ông lãnh đạm kia, nhưng anh không những không nói lời này, còn châm một điếu thuốc, dửng dưng nhìn cô như không có việc gì.
Cô hãi hùng, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, không lẽ... chính anh là người muốn cô đến nơi này, làm một thú vui tiêu khiển cho đám bạn của anh.
Không đúng, sao anh có thể làm vậy? Rõ ràng anh rất tốt với cô, anh chưa bao giờ xem cô là một món đồ chơi thật sự, lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc cho cô.
Không lẽ những điều đó chỉ là do cô tưởng tượng ra? Không lẽ... là cô tự mình cho là đúng, nghĩ anh... cũng cảm thấy hạnh phúc giống như mình?
Noãn Thanh liên tục lùi về phía sau, một quay đầu chạy trốn, chỉ cần thoát ra khỏi cánh cửa đó, cô đã có thể thoát ra khỏi những ý cười dày đặc ở xung quanh, thoát khỏi ánh mắt lạnh lẽo không chút tình người kia.
Nhưng... cô không chạy thoát, vừa quay người muốn bỏ chạy đã bị Đào Tử Khí siết chặt tay: "Không phải cô muốn có tiền sao? Định giả vờ thuần khiết gì chứ? Không cần buồn nôn như vậy đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.