Chương 10: CHA CON
Cư Tiểu Diệc
21/05/2015
Rất nhanh đã đến thứ bảy.
Gần đây, Tô Hiểu Mộc ký hợp đồng với Nhà xuất bản, cảm hứng sáng tác tuôn trào khiến cô làm việc không kể ngày đêm, thường đến hai ba giờ đêm còn chưa ngủ, mà ngày chủ nhật cô cũng không cần đưa Tiểu Nghiêu đến trường, cho nên sáng sớm thời điểm chuông cửa vang lên cô cực kỳ không muốn dậy. Cô còn buồn ngủ nên mơ mơ màng màng nhìn qua mắt mèo trên cửa, đến khi tầm mắt cô tập trung ở người ngay cửa thì cô hoàn toàn tỉnh táo, làm sao anh có thể tới nơi này?
Mà ngoài cửa, Cảnh Diễn mím môi, rất kiên nhẫn lại một lần nữa nhấn chuông cửa vang lên.
Nhất thời Tô Hiểu Mộc không biết làm sao, tay chân luống cuống sửa lại quần áo trên người mới bất đắc dĩ mở cửa, ngoài cửa anh đứng nghiêm, mày mắt hếch lên lẳng lặng nhìn cô, hơn nữa bờ môi mân chặt còn nâng lên một độ cong như có như không.
Cô theo ánh mắt của anh cúi đầu nhìn qua một cái, mới phát hiện ra trên người mình còn mặc áo ngủ Snoopy cực kỳ ngây thơ! Nhất thời cô cảm thấy bức bách không biết làm sao, đầu lưỡi cũng trở nên cứng đờ: "À. Anh, xin, mời vào nhà ngồi."
Cảnh Diễn thong thả đi vào trong nhà, giọng nói ôn hòa khác thường: "Tôi hình như. . . . . . tới quá sớm."
Tô Hiểu Mộc trợn trắng mắt, biết còn sớm? Biết rõ rồi mà còn cố tình đến.
Cô nhanh chóng đi thay quần áo khác, hỏi anh: "Làm sao anh biết tôi ở chỗ này?" Lời nói vừa nói ra khỏi miệng cô liền cắn môi chửi mình ngu ngốc, trên đời này còn có chuyện gì Cảnh Diễn không biết? Sau đó cô cười xấu hổ, "Tôi nhớ hình như hẹn anh buổi chiều phải không?" Anh tới quá đột nhiên, thật là, không cho cô thời gian để chuẩn bị tâm tình nữa chứ.
"Tin tức dự báo thời tiết buổi sáng nói giữa trưa nhiệt độ sẽ tới 30 độ, nếu là đi vận động bên ngoài, tôi cảm thấy sớm một chút lên đường thì tương đối thích hợp, cô không ngại chứ?" Ngồi ở trên ghế sa lon Cảnh Diễn giải thích đều đâu vào đấy, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở trên đầu gối, nhìn kỹ cô một hồi lâu, còn nói, "Hơn nữa dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt Tiểu Nghiêu, tôi hi vọng chuẩn bị tốt một chút."
Đúng như anh đang nói, hiện tại thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chói lọi từ ngoài cửa sổ xuyên thấu vào, Tô Hiểu Mộc có thể nhìn anh rõ ràng hơn, áo sơ mi màu sáng cùng áo khoác màu tối, quần thường màu đen, người đàn ông này từ đầu đến chân mọi chi tiết đều hoàn mỹ.
Cảnh diễn dời ánh mắt, từ từ quan sát căn phòng không lớn lắm này, trang trí rất ấm áp, bố trí thoải mái, vách tường ở phòng khách treo một bức tranh lớn, là Tô Hiểu Mộc cùng con trai chụp chung lúc đi du lịch, mẹ con cùng hướng về phía ống kính để tay chữ "V", cười hết sức rạng rỡ, làm cho người ta không nhịn được cảm thấy ấm áp.
Sông băng trong mắt của anh bắt đầu hòa tan, lên tiếng lần nữa: "Cô có nói với Tiểu Nghiêu chuyện hôm nay chúng ta gặp mặt không?" Đi vào lâu như vậy còn chưa thấy cậu, đoán chừng là còn đang ngủ .
Tô Hiểu Mộc lắc đầu: "Chỉ là hơi đề cập tới, tôi sợ biến khéo thành vụng." Anh vẫn chưa gật đầu, cô đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng rất gò bó, nhẹ giọng hỏi: "Đúng rồi, anh uống chút gì không?"
Cảnh Diễn nhìn cô: "Cũng tốt, vậy thì cho tôi một ly trà thôi."
Nấu nước, pha trà, Tô Hiểu Mộc lợi dụng thời gian ngắn ngủi này tiêu hóa sự xuất hiện đột ngột của Cảnh Diễn, nhưng sau khi từ phòng bếp ra ngoài, bước chân của cô theo bản năng dừng lại.
Trong phòng khách, con trai của cô vừa rời giường với chân không, ánh mắt vừa đen vừa sáng của cậu nhìn Cảnh Diễn, trên người của cậu mặc áo ngủ Snoopy giống của cô, ba người sững sờ nhìn nhau.
Tiểu Nghiêu trầm mặc một hồi, nghi ngờ nhìn Tô Hiểu Mộc: "Mẹ?"
Lần đầu tiên gặp mặt con trai ở hoàn cảnh gần gũi như vậy, Cảnh Diễn rõ ràng rất chờ mong, đầu tiên là thân thể không tự chủ nghiêng tới trước, cuối cùng thậm chí đứng lên, anh nhìn Tiểu Nghiêu, cũng chuyển ánh mắt đến Tô Hiểu Mộc vừa thay quần áo xong.
Lực tập trung của một lớn một nhỏ hướng tới đây, Tô Hiểu Mộc đột nhiên mất đi năng lực ngôn ngữ, trong lúc nhất thời không biết làm sao giới thiệu hai người với nhau, tay bưng ly trà khẽ run.
Lúc này, tiểu Nghiêu chợt trợn to hai mắt: "A, chú là người đêm hôm đó nhặt được dây chuyền của con!"
Cảnh Diễn lần đầu tiên lộ ra cười yếu ớt, âm thanh nhu hòa chào hỏi: "Chào con." Đã lâu như vậy nụ cười này lại làm cho Tô Hiểu Mộc khó phân biệt vui mừng trong lòng, anh là vì con trai mà đến.
Tiểu Nghiêu sững sờ, giống như không rõ ràng lắm tình trạng hiện tại, lại kêu một lần nữa: "Mẹ?"
Tô Hiểu Mộc phục hồi lại tinh thần, đặt ly trà trên cái khay trước mặt Cảnh Diễn, kéo Tiểu Nghiêu đến bên cạnh mình, sờ sờ đầu của cậu nói: "Tiểu Nghiêu, cái dây chuyền con đeo kia, chính là chú ấy đưa."
Vừa dứt lời, Tiểu Nghiêu liền đột nhiên kinh ngạc hô: "Chú ấy là cha?" Nói xong lại khó có thể tin mà ngậm miệng mình, nén lại sự kích động.
Không khí chốc lát ngưng trệ, chữ "cha" này khiến tâm tình của ba người trở nên phức tạp.
Ánh mắt Cảnh Diễn rất mềm mại, không có trốn tránh, ngắn gọn thừa nhận: "Đúng, tiểu Nghiêu, ta là cha của con."
Có thể không ai ngờ tới một giây kế tiếp Tiểu Nghiêu sẽ như mũi tên xông về phía Cảnh Diễn, với sức lực trẻ con mà liều mình phản đối: "Cái gì cha? Tôi không có cha, ông đi mau! Ông đi mau!" Trong nhận thức của cậu, người đàn ông này chẳng những vứt bỏ cậu, còn làm cho mẹ cậu đau lòng.
Lông mày Cảnh Diễn nhăn lại, nhưng bởi vì không dám đả thương đến đứa bé mà bị động mặc cho cậu đánh, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Tô Hiểu Mộc thầm nghĩ không được, nhanh kéo con ra, âm thanh hơi nghiêm nghị: "Tiểu Nghiêu, không thể không có lễ phép!"
Tiểu Nghiêu đỏ đôi mắt, có chút không phục mở to mắt, quật cường hừ một tiếng: "Ông ấy không phải cha của con!"
Tô Hiểu Mộc thở dài, hai ngày trước cô nói bóng nói gió với cậu, nếu như cha tới tìm cậu thì cậu sẽ làm sao?
Lúc ấy cậu hỏi ngược lại cô, con không thấy ông ấy lâu rồi, vẫn luôn không xuất hiện tại sao còn phải tới tìm chúng ta?
Nhưng cô biết, đứa nhỏ này rất muốn một người cha, mỗi lần thấy bạn học khác có ba tới đón cậu cũng không nhịn được nhìn qua. Nhưng dù sao Cảnh Diễn cũng đã không xuất hiện trong chín năm qua, muốn cậu lập tức chấp nhận sự thật này cũng không phải dễ.
"Tôi có thể nói chuyện riêng với con một chút không?" Cảnh Diễn nhìn Tô Hiểu Mộc thật sâu, "Yên tâm, tôi có chừng mực."
Tô Hiểu Mộc gật đầu một cái: "Vậy tôi xuống dưới lầu mua bữa ăn sáng." Ép mình coi thường tiếng kệu của con trai ở phía sau, không hề do dự nhiều cô liền đi ra cửa.
Cử hàng bán đồ ăn sáng ở dưới lầu trước sau như một luôn đông khách, bởi vì không chỉ có mùi vị rất ngon, hơn nữa phục vụ rất chu đáo. Bà chủ là dì ở trên lầu nhà Tô Hiểu Mộc, người rất nhiệt tâm, chỉ là có lúc Tô Hiểu Mộc cảm thấy dì ấy nhiệt tình quá mức. Rất nhanh cô đã mua được những thứ Tiểu Nghiêu thích, không biết Cảnh Diễn ăn rồi chưa, cũng mua một phần cho anh.
Thời điểm tính tiền dì bán hàng lôi kéo cô không thả, "Tiểu Tô à, con suy nghĩ kỹ chưa?"
"Dạ, suy tính cái gì?" Tô Hiểu Mộc cảm thấy khó hiểu.
"Chính là cái chuyện lần trước dì nói cho con đó, cháu trai của dì là cán bộ nhà nước, thu nhập ổn định, dáng người cũng tốt, rất xứng đôi với con."
Lần này Tô Hiểu Mộc mới nhớ tới, dì ấy muốn mai mối cho cô, cô chưa từng thấy qua đối phương, nghe nói ước chừng ba mươi lăm tuổi, là người đã ly hôn, có một con gái, dì ấy không đề cập tới, cô thật đúng là đã quên việc này.
Cô cười cười xin lỗi, khách sáo trả lời: "A dì, cám ơn ý tốt của dì, chẳng qua con thật không có ý định này." Cô có chút ngượng ngùng, vội vã cầm đồ ăn chạy đi.
Không phải cô cảm thấy đối phương không tốt hay tự cho mình là thanh cao, mà là nếu như cô thật có thể chấp nhận người khác, thì không thể nào đợi cho đến hôm nay. Cô vẫn chỉ mong chờ người kia, người hôm nay đang ở nhà cô, cô và người ấy có một đứa con trai.
Chạy một vòng ở công viên của chung cư, Tô Hiểu Mộc mới chậm rãi lên lầu, nhưng đứng ở cửa miệng lại do dự, không biết hai cha con bọn họ nói chuyện như thế nào, lại cảm thấy mình trốn tránh tựa như rất vô trách nhiệm thầm tự xin lỗi con trai, mặc dù vấn đề này sớm hay muộn con cô cũng cần đối mặt.
Bất chấp tất cả, cô khẽ cắn răng đang muốn móc chìa khóa, cửa lại mở ra.
Cảnh Diễn cùng Tiểu Nghiêu song song đứng ở cửa bên trong, giống như nhìn thấu tâm tư của cô, Cảnh Diễn giải thích: " đang định đi tìm em, Tiểu Nghiêu rất lo lắng cho em." Ai nấy đều thấy được, đứa nhỏ Tiểu Nghiêu này rất lệ thuộc vào cô. (đoạn này mình đổi xưng hô thành anh – em nha, vì đang ở trước mặt Tiểu Nghiêu)
Anh và Tiểu Nghiêu?
Ánh mắt kinh ngạc của Tô Hiểu Mộc rơi trên người cha con hai người, Tiểu Nghiêu đã đổi áo ngủ, kháng cự trong mắt cũng biến mất mấy phần, thấy cô thì ngọt ngào đi tới, gọi to: "Mẹ, tại sao mẹ đi lâu quá?"
"Nhiều người xếp hàng muốn mua, mẹ mua bánh trẻo chiên mà con thích ăn, con đem vào ăn trước đi, nhớ rửa tay." Tô Hiểu Mộc đuổi con trai, mới cẩn thận từng li từng tí hỏi Cảnh Diễn, "Hai người nói chuyện như thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, tôi muốn con sẽ từ từ tiếp nhận tôi, chỉ cần một chút thời gian. . . . . ." Cảnh Diễn còn chưa nói hết, Tiểu Nghiêu ở bên trong kêu la, "Ăn điểm tâm!"
"Tới rồi tới rồi." Tô Hiểu Mộc xoay người không nhìn anh nữa, thay dép đi thẳng tới phòng bếp.
Cảnh Diễn không nói một lời đi theo, thật ra thì anh đã ăn sáng rồi, nhưng khi nhìn Tiểu Nghiêu cách mấy giây liền giương mắt nhìn lén mình, anh không nhịn được nhếch miệng cười yếu ớt, bất tri bất giác cũng ăn một chút.
Tô Hiểu Mộc nhấp một miếng sữa đậu nành, lặng lẽ nhìn tất cả, một nhà ba người rốt cuộc đoàn tụ, cô nên cảm thấy vui mừng mới phải, tại sao trong lòng vẫn có chút mất mát?
Bọn họ không quên mục đích hôm nay gặp nhau, luyện tập phối hợp hai người ba chân .
Ăn xong điểm tâm bọn họ cùng nhau ra ngoài, hôm nay Cảnh Diễn vẫn là tự mình lái xe, nhìn anh đi đến bãi đậu xe, Tô Hiểu Mộc vội vàng nói: "Không cần lái xe, chung cư đối diện có công viên nhỏ, rất gần . . . . . ."
Cảnh Diễn híp mắt một cái, dứt khoát cắt đứt lời cô: "Tôi không thích nơi nhiều người."
Tô Hiểu Mộc tức cười, con trai mình hoạt bát đáng yêu, tại sao lại có một người cha vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc như vậy?
Có thể con trai trời sinh liền thích chữ số, âm thanh, xe hơi công nghệ cao gì đó, cho nên Tiểu Nghiêu vừa thấy Maserati của Cảnh Diễn liền không chịu ngồi ghế sau, nhưng Tô Hiểu Mộc thế nào cũng không đồng ý, đứa bé không thích hợp ngồi tay lái phụ, cô rất lo lắng an toàn của con.
Cô cho là Cảnh Diễn sẽ đứng về phía cô , thật không nghĩ anh sẽ nói: "Không sao, anh chạy chậm một chút là được." Nghiễm nhiên mẹ dữ cha hiền, có lẽ anh muốn bù lại quá khứ đã bỏ lỡ mười năm, cho nên đối với bất kỳ yêu cầu gì của con đều không muốn từ chối.
Tô Hiểu Mộc cho tới bây giờ cũng biết, Cảnh Diễn nói là sẽ làm cho người khác nghe theo, không có khả năng chống lại.
Tiểu Nghiêu nhiệt liệt hoan hô, ở trong xe sờ hết mọi thứ, cực kỳ hưng phấn, giống như đã sớm quên mình chán ghét gọi người đàn ông này là cha.
Mà chậm một chút thành ra kết quả là, một chiếc xe thể thao tốc độ 200 cây số trở lên chạy cùng tốc độ xe nhỏ bình thường, những chủ xe bên cạnh cũng bấm còi kháng nghị, kháng nghị chà đạp xe nổi tiếng.
Sau một giờ bọn họ đi tới một sân đánh Golf, Tô Hiểu Mộc quan sát một chút hoàn cảnh nơi này, kỳ quái hỏi: "Ah, tại sao tới nơi này? Hơn nữa giống như không có một bóng người. . . . . ." Sân đánh Golf là khu tụ tập người giàu, lại là ngày Chủ nhật, theo lý cũng không vắng lạnh mới đúng.
Cảnh Diễn nhướng đuôi lông mày, không nhanh không chậm nói với cô: "Bởi vì nơi này là sân tư nhân của anh."
Tô Hiểu Mộc thở ra một hơi, ở thủ đô tấc đất tấc vàng, một mảnh đất lớn như vậy chỉ phục vụ cho anh đánh golf? Mà bây giờ bọn họ tới nơi này, chỉ là vì luyện tập phối hợp hai người ba chân cho đại hội thể dục thể thao? Thật là xa xỉ.
Nhưng rất dễ nhận thấy một người đàn ông nào đó không có loại suy nghĩ này.
Bọn họ ngồi xe điện tiến vào trong sân bóng, cô ngồi ở hàng sau, nghe hai cha con đối thoại đơn giản trước mặt.
Con nghiêm trang hỏi: "Cha chơi được hai người ba chân sao?"
Cha trả lời: "Không có."
Con trai gật gật đầu mà nói: "Vậy con dạy cha đi, cha phải nghiêm túc học nha."
Cha cưng chiều cười: "Tốt."
Tô Hiểu Mộc cũng cười theo.
Thảm cỏ nơi này rất tốt, không khí nếu so với nội thành thì mát mẻ hơn rất nhiều, cho dù đứng dưới nắng cũng không thế nào cảm thấy nóng.
Một khu vực bãi cỏ lớn chỉ có ba người bọn họ.
Cảnh diễn cúi người xuống, cẩn thận đem dây hồng cột vào đùi anh và Tiểu Nghiêu, lần đầu tiên mới bắt đầu luyện tập cũng không thành công, chiều cao bọn họ chênh lệch quá lớn, bước đi không nhất trí, Tiểu Nghiêu thiếu chút nữa ngã xuống, Tô Hiểu Mộc sợ hết hồn. Cũng may Cảnh Diễn vững vàng đỡ lấy cậu, lại cúi đầu nói điều gì bên tai cậu, Tiểu Nghiêu gật đầu một cái, sau đó bọn họ lại một lần nữa cất bước, lúc này đã phối hợp hơn rất nhiều, tiết tấu dần dần theo nhịp sau đó bọn họ liền luyện tập tăng tốc độ, Tô Hiểu mộc xem ra, muốn tranh tài lấy được hạng nhất tốc độ này phải là đủ rồi.
Bữa trưa ở phòng ăn của sân banh, Tiểu Nghiêu hiển nhiên được chơi rất vui vẻ, vừa ăn vừa cùng Cảnh Diễn vừa nói vừa cười, nói kiến thức của mình, có lúc cũng hỏi chuyện của Cảnh Diễn, Tô Hiểu Mộc an tĩnh nghe, nhưng sự chú ý đặt ở trên người Cảnh Diễn.
Sau khi vận động anh mở hai nút trên cùng của áo sơ mi, tay áo cũng cuốn lại, tư thái rất dễ dàng tự nhiên lắng nghe mỗi một câu con trai nboi1 với anh, thỉnh thoảng lại trả lời một câu hoặc là tán thành gật đầu, hai người có nét rất giống nhau, chợt nhìn đến thì ai sẽ biết bọn họ là hai cha con hôm nay mới lần đầu tiên gặp mặt?
Cô nghĩ, máu mủ thật rất kỳ diệu.
Lúc trở về, con trai ở ghế sau ngủ thiếp đi, chờ xe dừng hẳn, Tô Hiểu Mộc tay mới vừa chuẩn bị mở chốt cửa, chỉ nghe thấy anh nhàn nhạt mở miệng nói: "Chúng ta mau sớm kết hôn đi."
Cô nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ.
Gần đây, Tô Hiểu Mộc ký hợp đồng với Nhà xuất bản, cảm hứng sáng tác tuôn trào khiến cô làm việc không kể ngày đêm, thường đến hai ba giờ đêm còn chưa ngủ, mà ngày chủ nhật cô cũng không cần đưa Tiểu Nghiêu đến trường, cho nên sáng sớm thời điểm chuông cửa vang lên cô cực kỳ không muốn dậy. Cô còn buồn ngủ nên mơ mơ màng màng nhìn qua mắt mèo trên cửa, đến khi tầm mắt cô tập trung ở người ngay cửa thì cô hoàn toàn tỉnh táo, làm sao anh có thể tới nơi này?
Mà ngoài cửa, Cảnh Diễn mím môi, rất kiên nhẫn lại một lần nữa nhấn chuông cửa vang lên.
Nhất thời Tô Hiểu Mộc không biết làm sao, tay chân luống cuống sửa lại quần áo trên người mới bất đắc dĩ mở cửa, ngoài cửa anh đứng nghiêm, mày mắt hếch lên lẳng lặng nhìn cô, hơn nữa bờ môi mân chặt còn nâng lên một độ cong như có như không.
Cô theo ánh mắt của anh cúi đầu nhìn qua một cái, mới phát hiện ra trên người mình còn mặc áo ngủ Snoopy cực kỳ ngây thơ! Nhất thời cô cảm thấy bức bách không biết làm sao, đầu lưỡi cũng trở nên cứng đờ: "À. Anh, xin, mời vào nhà ngồi."
Cảnh Diễn thong thả đi vào trong nhà, giọng nói ôn hòa khác thường: "Tôi hình như. . . . . . tới quá sớm."
Tô Hiểu Mộc trợn trắng mắt, biết còn sớm? Biết rõ rồi mà còn cố tình đến.
Cô nhanh chóng đi thay quần áo khác, hỏi anh: "Làm sao anh biết tôi ở chỗ này?" Lời nói vừa nói ra khỏi miệng cô liền cắn môi chửi mình ngu ngốc, trên đời này còn có chuyện gì Cảnh Diễn không biết? Sau đó cô cười xấu hổ, "Tôi nhớ hình như hẹn anh buổi chiều phải không?" Anh tới quá đột nhiên, thật là, không cho cô thời gian để chuẩn bị tâm tình nữa chứ.
"Tin tức dự báo thời tiết buổi sáng nói giữa trưa nhiệt độ sẽ tới 30 độ, nếu là đi vận động bên ngoài, tôi cảm thấy sớm một chút lên đường thì tương đối thích hợp, cô không ngại chứ?" Ngồi ở trên ghế sa lon Cảnh Diễn giải thích đều đâu vào đấy, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở trên đầu gối, nhìn kỹ cô một hồi lâu, còn nói, "Hơn nữa dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt Tiểu Nghiêu, tôi hi vọng chuẩn bị tốt một chút."
Đúng như anh đang nói, hiện tại thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chói lọi từ ngoài cửa sổ xuyên thấu vào, Tô Hiểu Mộc có thể nhìn anh rõ ràng hơn, áo sơ mi màu sáng cùng áo khoác màu tối, quần thường màu đen, người đàn ông này từ đầu đến chân mọi chi tiết đều hoàn mỹ.
Cảnh diễn dời ánh mắt, từ từ quan sát căn phòng không lớn lắm này, trang trí rất ấm áp, bố trí thoải mái, vách tường ở phòng khách treo một bức tranh lớn, là Tô Hiểu Mộc cùng con trai chụp chung lúc đi du lịch, mẹ con cùng hướng về phía ống kính để tay chữ "V", cười hết sức rạng rỡ, làm cho người ta không nhịn được cảm thấy ấm áp.
Sông băng trong mắt của anh bắt đầu hòa tan, lên tiếng lần nữa: "Cô có nói với Tiểu Nghiêu chuyện hôm nay chúng ta gặp mặt không?" Đi vào lâu như vậy còn chưa thấy cậu, đoán chừng là còn đang ngủ .
Tô Hiểu Mộc lắc đầu: "Chỉ là hơi đề cập tới, tôi sợ biến khéo thành vụng." Anh vẫn chưa gật đầu, cô đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng rất gò bó, nhẹ giọng hỏi: "Đúng rồi, anh uống chút gì không?"
Cảnh Diễn nhìn cô: "Cũng tốt, vậy thì cho tôi một ly trà thôi."
Nấu nước, pha trà, Tô Hiểu Mộc lợi dụng thời gian ngắn ngủi này tiêu hóa sự xuất hiện đột ngột của Cảnh Diễn, nhưng sau khi từ phòng bếp ra ngoài, bước chân của cô theo bản năng dừng lại.
Trong phòng khách, con trai của cô vừa rời giường với chân không, ánh mắt vừa đen vừa sáng của cậu nhìn Cảnh Diễn, trên người của cậu mặc áo ngủ Snoopy giống của cô, ba người sững sờ nhìn nhau.
Tiểu Nghiêu trầm mặc một hồi, nghi ngờ nhìn Tô Hiểu Mộc: "Mẹ?"
Lần đầu tiên gặp mặt con trai ở hoàn cảnh gần gũi như vậy, Cảnh Diễn rõ ràng rất chờ mong, đầu tiên là thân thể không tự chủ nghiêng tới trước, cuối cùng thậm chí đứng lên, anh nhìn Tiểu Nghiêu, cũng chuyển ánh mắt đến Tô Hiểu Mộc vừa thay quần áo xong.
Lực tập trung của một lớn một nhỏ hướng tới đây, Tô Hiểu Mộc đột nhiên mất đi năng lực ngôn ngữ, trong lúc nhất thời không biết làm sao giới thiệu hai người với nhau, tay bưng ly trà khẽ run.
Lúc này, tiểu Nghiêu chợt trợn to hai mắt: "A, chú là người đêm hôm đó nhặt được dây chuyền của con!"
Cảnh Diễn lần đầu tiên lộ ra cười yếu ớt, âm thanh nhu hòa chào hỏi: "Chào con." Đã lâu như vậy nụ cười này lại làm cho Tô Hiểu Mộc khó phân biệt vui mừng trong lòng, anh là vì con trai mà đến.
Tiểu Nghiêu sững sờ, giống như không rõ ràng lắm tình trạng hiện tại, lại kêu một lần nữa: "Mẹ?"
Tô Hiểu Mộc phục hồi lại tinh thần, đặt ly trà trên cái khay trước mặt Cảnh Diễn, kéo Tiểu Nghiêu đến bên cạnh mình, sờ sờ đầu của cậu nói: "Tiểu Nghiêu, cái dây chuyền con đeo kia, chính là chú ấy đưa."
Vừa dứt lời, Tiểu Nghiêu liền đột nhiên kinh ngạc hô: "Chú ấy là cha?" Nói xong lại khó có thể tin mà ngậm miệng mình, nén lại sự kích động.
Không khí chốc lát ngưng trệ, chữ "cha" này khiến tâm tình của ba người trở nên phức tạp.
Ánh mắt Cảnh Diễn rất mềm mại, không có trốn tránh, ngắn gọn thừa nhận: "Đúng, tiểu Nghiêu, ta là cha của con."
Có thể không ai ngờ tới một giây kế tiếp Tiểu Nghiêu sẽ như mũi tên xông về phía Cảnh Diễn, với sức lực trẻ con mà liều mình phản đối: "Cái gì cha? Tôi không có cha, ông đi mau! Ông đi mau!" Trong nhận thức của cậu, người đàn ông này chẳng những vứt bỏ cậu, còn làm cho mẹ cậu đau lòng.
Lông mày Cảnh Diễn nhăn lại, nhưng bởi vì không dám đả thương đến đứa bé mà bị động mặc cho cậu đánh, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Tô Hiểu Mộc thầm nghĩ không được, nhanh kéo con ra, âm thanh hơi nghiêm nghị: "Tiểu Nghiêu, không thể không có lễ phép!"
Tiểu Nghiêu đỏ đôi mắt, có chút không phục mở to mắt, quật cường hừ một tiếng: "Ông ấy không phải cha của con!"
Tô Hiểu Mộc thở dài, hai ngày trước cô nói bóng nói gió với cậu, nếu như cha tới tìm cậu thì cậu sẽ làm sao?
Lúc ấy cậu hỏi ngược lại cô, con không thấy ông ấy lâu rồi, vẫn luôn không xuất hiện tại sao còn phải tới tìm chúng ta?
Nhưng cô biết, đứa nhỏ này rất muốn một người cha, mỗi lần thấy bạn học khác có ba tới đón cậu cũng không nhịn được nhìn qua. Nhưng dù sao Cảnh Diễn cũng đã không xuất hiện trong chín năm qua, muốn cậu lập tức chấp nhận sự thật này cũng không phải dễ.
"Tôi có thể nói chuyện riêng với con một chút không?" Cảnh Diễn nhìn Tô Hiểu Mộc thật sâu, "Yên tâm, tôi có chừng mực."
Tô Hiểu Mộc gật đầu một cái: "Vậy tôi xuống dưới lầu mua bữa ăn sáng." Ép mình coi thường tiếng kệu của con trai ở phía sau, không hề do dự nhiều cô liền đi ra cửa.
Cử hàng bán đồ ăn sáng ở dưới lầu trước sau như một luôn đông khách, bởi vì không chỉ có mùi vị rất ngon, hơn nữa phục vụ rất chu đáo. Bà chủ là dì ở trên lầu nhà Tô Hiểu Mộc, người rất nhiệt tâm, chỉ là có lúc Tô Hiểu Mộc cảm thấy dì ấy nhiệt tình quá mức. Rất nhanh cô đã mua được những thứ Tiểu Nghiêu thích, không biết Cảnh Diễn ăn rồi chưa, cũng mua một phần cho anh.
Thời điểm tính tiền dì bán hàng lôi kéo cô không thả, "Tiểu Tô à, con suy nghĩ kỹ chưa?"
"Dạ, suy tính cái gì?" Tô Hiểu Mộc cảm thấy khó hiểu.
"Chính là cái chuyện lần trước dì nói cho con đó, cháu trai của dì là cán bộ nhà nước, thu nhập ổn định, dáng người cũng tốt, rất xứng đôi với con."
Lần này Tô Hiểu Mộc mới nhớ tới, dì ấy muốn mai mối cho cô, cô chưa từng thấy qua đối phương, nghe nói ước chừng ba mươi lăm tuổi, là người đã ly hôn, có một con gái, dì ấy không đề cập tới, cô thật đúng là đã quên việc này.
Cô cười cười xin lỗi, khách sáo trả lời: "A dì, cám ơn ý tốt của dì, chẳng qua con thật không có ý định này." Cô có chút ngượng ngùng, vội vã cầm đồ ăn chạy đi.
Không phải cô cảm thấy đối phương không tốt hay tự cho mình là thanh cao, mà là nếu như cô thật có thể chấp nhận người khác, thì không thể nào đợi cho đến hôm nay. Cô vẫn chỉ mong chờ người kia, người hôm nay đang ở nhà cô, cô và người ấy có một đứa con trai.
Chạy một vòng ở công viên của chung cư, Tô Hiểu Mộc mới chậm rãi lên lầu, nhưng đứng ở cửa miệng lại do dự, không biết hai cha con bọn họ nói chuyện như thế nào, lại cảm thấy mình trốn tránh tựa như rất vô trách nhiệm thầm tự xin lỗi con trai, mặc dù vấn đề này sớm hay muộn con cô cũng cần đối mặt.
Bất chấp tất cả, cô khẽ cắn răng đang muốn móc chìa khóa, cửa lại mở ra.
Cảnh Diễn cùng Tiểu Nghiêu song song đứng ở cửa bên trong, giống như nhìn thấu tâm tư của cô, Cảnh Diễn giải thích: " đang định đi tìm em, Tiểu Nghiêu rất lo lắng cho em." Ai nấy đều thấy được, đứa nhỏ Tiểu Nghiêu này rất lệ thuộc vào cô. (đoạn này mình đổi xưng hô thành anh – em nha, vì đang ở trước mặt Tiểu Nghiêu)
Anh và Tiểu Nghiêu?
Ánh mắt kinh ngạc của Tô Hiểu Mộc rơi trên người cha con hai người, Tiểu Nghiêu đã đổi áo ngủ, kháng cự trong mắt cũng biến mất mấy phần, thấy cô thì ngọt ngào đi tới, gọi to: "Mẹ, tại sao mẹ đi lâu quá?"
"Nhiều người xếp hàng muốn mua, mẹ mua bánh trẻo chiên mà con thích ăn, con đem vào ăn trước đi, nhớ rửa tay." Tô Hiểu Mộc đuổi con trai, mới cẩn thận từng li từng tí hỏi Cảnh Diễn, "Hai người nói chuyện như thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, tôi muốn con sẽ từ từ tiếp nhận tôi, chỉ cần một chút thời gian. . . . . ." Cảnh Diễn còn chưa nói hết, Tiểu Nghiêu ở bên trong kêu la, "Ăn điểm tâm!"
"Tới rồi tới rồi." Tô Hiểu Mộc xoay người không nhìn anh nữa, thay dép đi thẳng tới phòng bếp.
Cảnh Diễn không nói một lời đi theo, thật ra thì anh đã ăn sáng rồi, nhưng khi nhìn Tiểu Nghiêu cách mấy giây liền giương mắt nhìn lén mình, anh không nhịn được nhếch miệng cười yếu ớt, bất tri bất giác cũng ăn một chút.
Tô Hiểu Mộc nhấp một miếng sữa đậu nành, lặng lẽ nhìn tất cả, một nhà ba người rốt cuộc đoàn tụ, cô nên cảm thấy vui mừng mới phải, tại sao trong lòng vẫn có chút mất mát?
Bọn họ không quên mục đích hôm nay gặp nhau, luyện tập phối hợp hai người ba chân .
Ăn xong điểm tâm bọn họ cùng nhau ra ngoài, hôm nay Cảnh Diễn vẫn là tự mình lái xe, nhìn anh đi đến bãi đậu xe, Tô Hiểu Mộc vội vàng nói: "Không cần lái xe, chung cư đối diện có công viên nhỏ, rất gần . . . . . ."
Cảnh Diễn híp mắt một cái, dứt khoát cắt đứt lời cô: "Tôi không thích nơi nhiều người."
Tô Hiểu Mộc tức cười, con trai mình hoạt bát đáng yêu, tại sao lại có một người cha vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc như vậy?
Có thể con trai trời sinh liền thích chữ số, âm thanh, xe hơi công nghệ cao gì đó, cho nên Tiểu Nghiêu vừa thấy Maserati của Cảnh Diễn liền không chịu ngồi ghế sau, nhưng Tô Hiểu Mộc thế nào cũng không đồng ý, đứa bé không thích hợp ngồi tay lái phụ, cô rất lo lắng an toàn của con.
Cô cho là Cảnh Diễn sẽ đứng về phía cô , thật không nghĩ anh sẽ nói: "Không sao, anh chạy chậm một chút là được." Nghiễm nhiên mẹ dữ cha hiền, có lẽ anh muốn bù lại quá khứ đã bỏ lỡ mười năm, cho nên đối với bất kỳ yêu cầu gì của con đều không muốn từ chối.
Tô Hiểu Mộc cho tới bây giờ cũng biết, Cảnh Diễn nói là sẽ làm cho người khác nghe theo, không có khả năng chống lại.
Tiểu Nghiêu nhiệt liệt hoan hô, ở trong xe sờ hết mọi thứ, cực kỳ hưng phấn, giống như đã sớm quên mình chán ghét gọi người đàn ông này là cha.
Mà chậm một chút thành ra kết quả là, một chiếc xe thể thao tốc độ 200 cây số trở lên chạy cùng tốc độ xe nhỏ bình thường, những chủ xe bên cạnh cũng bấm còi kháng nghị, kháng nghị chà đạp xe nổi tiếng.
Sau một giờ bọn họ đi tới một sân đánh Golf, Tô Hiểu Mộc quan sát một chút hoàn cảnh nơi này, kỳ quái hỏi: "Ah, tại sao tới nơi này? Hơn nữa giống như không có một bóng người. . . . . ." Sân đánh Golf là khu tụ tập người giàu, lại là ngày Chủ nhật, theo lý cũng không vắng lạnh mới đúng.
Cảnh Diễn nhướng đuôi lông mày, không nhanh không chậm nói với cô: "Bởi vì nơi này là sân tư nhân của anh."
Tô Hiểu Mộc thở ra một hơi, ở thủ đô tấc đất tấc vàng, một mảnh đất lớn như vậy chỉ phục vụ cho anh đánh golf? Mà bây giờ bọn họ tới nơi này, chỉ là vì luyện tập phối hợp hai người ba chân cho đại hội thể dục thể thao? Thật là xa xỉ.
Nhưng rất dễ nhận thấy một người đàn ông nào đó không có loại suy nghĩ này.
Bọn họ ngồi xe điện tiến vào trong sân bóng, cô ngồi ở hàng sau, nghe hai cha con đối thoại đơn giản trước mặt.
Con nghiêm trang hỏi: "Cha chơi được hai người ba chân sao?"
Cha trả lời: "Không có."
Con trai gật gật đầu mà nói: "Vậy con dạy cha đi, cha phải nghiêm túc học nha."
Cha cưng chiều cười: "Tốt."
Tô Hiểu Mộc cũng cười theo.
Thảm cỏ nơi này rất tốt, không khí nếu so với nội thành thì mát mẻ hơn rất nhiều, cho dù đứng dưới nắng cũng không thế nào cảm thấy nóng.
Một khu vực bãi cỏ lớn chỉ có ba người bọn họ.
Cảnh diễn cúi người xuống, cẩn thận đem dây hồng cột vào đùi anh và Tiểu Nghiêu, lần đầu tiên mới bắt đầu luyện tập cũng không thành công, chiều cao bọn họ chênh lệch quá lớn, bước đi không nhất trí, Tiểu Nghiêu thiếu chút nữa ngã xuống, Tô Hiểu Mộc sợ hết hồn. Cũng may Cảnh Diễn vững vàng đỡ lấy cậu, lại cúi đầu nói điều gì bên tai cậu, Tiểu Nghiêu gật đầu một cái, sau đó bọn họ lại một lần nữa cất bước, lúc này đã phối hợp hơn rất nhiều, tiết tấu dần dần theo nhịp sau đó bọn họ liền luyện tập tăng tốc độ, Tô Hiểu mộc xem ra, muốn tranh tài lấy được hạng nhất tốc độ này phải là đủ rồi.
Bữa trưa ở phòng ăn của sân banh, Tiểu Nghiêu hiển nhiên được chơi rất vui vẻ, vừa ăn vừa cùng Cảnh Diễn vừa nói vừa cười, nói kiến thức của mình, có lúc cũng hỏi chuyện của Cảnh Diễn, Tô Hiểu Mộc an tĩnh nghe, nhưng sự chú ý đặt ở trên người Cảnh Diễn.
Sau khi vận động anh mở hai nút trên cùng của áo sơ mi, tay áo cũng cuốn lại, tư thái rất dễ dàng tự nhiên lắng nghe mỗi một câu con trai nboi1 với anh, thỉnh thoảng lại trả lời một câu hoặc là tán thành gật đầu, hai người có nét rất giống nhau, chợt nhìn đến thì ai sẽ biết bọn họ là hai cha con hôm nay mới lần đầu tiên gặp mặt?
Cô nghĩ, máu mủ thật rất kỳ diệu.
Lúc trở về, con trai ở ghế sau ngủ thiếp đi, chờ xe dừng hẳn, Tô Hiểu Mộc tay mới vừa chuẩn bị mở chốt cửa, chỉ nghe thấy anh nhàn nhạt mở miệng nói: "Chúng ta mau sớm kết hôn đi."
Cô nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.