Bất Chấp Tất Cả

Chương 35: Tin tưởng 2

Cư Tiểu Diệc

10/06/2015

Cảm thấy sắc mặt cô không bình thường, Tiểu Nghiêu nhạy cảm giật nhẹ túi xách của cô: "Mẹ?"

Mà Tô Hiểu Mộc chỉ là mặt như khúc gỗ lắc đầu một cái.

Thanh toán xong, Cảnh Diễn cũng đi đến trước mặt bọn họ: "Anh có việc phải đi trước, đợi mưa tạnh thì em dẫn Tiểu Nghiêu đi ăn trưa nhé."

Tô Hiểu Mộc yên lặng chăm chú nhìn anh, nói rất nghiêm túc: "Chuyện quan trọng hơn cũng phải ăn no bụng trước đã, dù sao phòng ăn đặt ở ngay gần đây, nếu không anh ăn xong rồi đi?"

"Không cần, thời gian eo hẹp." Cảnh Diễn suy nghĩ một chút lại nói, "Thôi, mưa lớn như vậy, anh đưa hai người trở về trước."

Tần Trăn quan trọng như vậy?

Ánh mắt Tô Hiểu ảm đạm xuống, vội nói: "Không cần gấp gáp, em và Tiểu Nghiêu đến chỗ đó ngồi trước, vừa ăn vừa chờ anh, nếu như anh bận xong rồi đến tìm bọn em cũng như vậy, bận không đến được bọn em còn có thể thuê xe đấy."

Cảnh Diễn vuốt cằm nói: "Vậy anh gọi điện thoại cho em sau, nếu em mệt mỏi thì cứ về nhà trước."

"Ừ." Tô Hiểu Mộc che giấu vẻ mặt, tâm tư cũng đều che giấu, làm sao thật giống như trong mệnh đã định trước, mỗi một lần cảm thấy gần nhau một chút, sẽ xảy ra chuyện này chuyện kia buộc bọn họ xa cách?

Cảnh Diễn vội vã chạy tới bệnh viện, bước chân đi rất gấp gáp, áo khoác đã bị nước mưa làm ướt đầu vai, anh cũng chẳng quan tâm, đi thẳng đến tầng lầu Tần Trăn ở.

Phương Mẫn Chi vừa cùng thầy thuốc nói dứt lời, thấy Cảnh Diễn ra khỏi thang máy, vẻ mặt rõ ràng có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nói: "Aiz, bác đã nói với cha cháu đừng nói cho cháu chuyện này rồi, Trăn Trăn muốn giày vò thì giày vò một mình bác là đủ rồi, cần gì lại để cho cháu lo lắng đây?"

"Không biết cũng biết rồi." Cảnh Diễn hơi nhếch môi, lạnh giọng hỏi: "Mấy ngày trước cháu mới cùng bác sĩ Lục gặp mặt, nói bệnh tình của cô ấy có chuyển biến rất lớn, tại sao lại uống thuốc ngủ quá liều rồi?"

Phương Mẫn Chi than thở: "Bác cũng không biết, mấy ngày nay con bé luôn nói cảm thấy có người theo dõi nó, cả ngày nghi thần nghi quỷ. Sáng sớm hôm nay nhận được một cú điện thoại, vẫn cứ khóc suốt, cũng không chịu ăn gì, đến lúc bác bưng cháo nóng trở lại, lại phát hiện con bé lấy thuốc ngủ của bác uống sạch. Cũng may kịp thời rửa dạ dày, bây giờ không sao rồi.”



“Vậy biết là chuyện gì không?”

“Sau lại bác trở về gọi điện thoại, mới biết một người bạn của con bé ở nước Mĩ trong lúc vô tình nói cho nó biết, hai ngày trước Trình Vũ đã có con trai.” Phương Mẫn Chi lo lắng trùng trùng ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Diễn một chút, anh cũng trầm mặc.

Bởi vì bọn họ cũng biết, đứa bé, vẫn là tâm bệnh của Tần Trăn.

Cảnh Diễn đứng ở ngoài phòng bệnh, dừng một lát, mới đưa tay mở cửa, ngồi ở trên ghế gỗ trước giường. Tần Trăn bởi vì do uống thuốc ngủ thiếp đi, nhưng ngủ cũng không được an ổn, đôi môi trắng bệch như muốn nứt ra, Tần Trăn như vậy, khiến Cảnh Diễn không nhịn được đau lòng.

Không biết mơ thấy cái gì, Tần Trăn đứt quãng mê sảng: “Đừng đi, đừng đi, đừng bỏ lại em một mình.......” Vùng vẫy cánh tay đang truyền nước muối, cả bình truyền nước đều đang lắc lư, xem ra cũng không phải giấc mộng đẹp gì.

Anh đưa tay ấn chặt tay cô, có lẽ là cảm thấy ấm áp và chỗ dựa, cô dần dần, yên tĩnh lại.

Điện thoại di động im lặng rung mấy lần, anh dành ra một tay tìm đọc, là tin nhắn của Hiểu Mộc: làm xong việc chưa?

Anh không quen gửi tin nhắn, muốn trực tiếp gọi điện thoại, lại sợ đánh thức Tần Trăn, bèn trả lời ngắn gọn: không cần chờ anh.

Tí ta tí tách mưa rốt cục cũng đã ngừng, sắc trời sáng trong như vừa được gột rửa.

Tô Hiểu Mộc và Tiểu Nghiêu ngồi ở phòng ăn rất lâu, Tiểu Nghiêu đã buồn ngủ rũ mí mắt, cô không nhịn được gửi tin nhắn cho Cảnh Diễn, sau khi nhận được trả lời của anh, trái tim cô căng thẳng, biết rõ không cần chờ, nhưng vẫn là muốn đợi một chút, mong chờ một chút.

Cô kéo ra nụ cười tự giễu, vỗ vỗ ót con trai: “Đi thôi, mưa tạnh rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Mắt Tiểu Nghiêu nửa đóng nửa mở, tỉnh táo hỏi “Ừm? Không đợi cha tới đón sao?”



“Không cần chờ cha con.”

Một câu nói, chứa bao nhiêu bất đắc dĩ.

Về đến nhà, Tiểu Nghiêu hí hoáy ngay mô hình của cậu bé, Tô Hiểu Mộc tâm thần không yên, liền thu dọn toàn bộ trong nhà ngoài nhà một lần, nhưng Cảnh Diễn vẫn chưa trở về. Cô đổ một thân mồ hôi, liền đi tắm, ra ngoài còn chưa đầy hai phút liền nhận được một cú điện thoại xa lạ, giọng nói của đối phương còn đặc biệt kỳ cục: “Cô đi xem hòm thư một chút.” Sau đó là tút tút tút tiếng máy bận.

Tô Hiểu Mộc vừa bắt đầu cảm thấy không giải thích được, không muốn để ý, dù sao niên đại này những cú điện thoại và tin nhắn vô vị có nhiều lắm. Nhưng lòng hiếu kỳ của con người lại là vô cùng, sau đó cô không nhịn được lên mạng, mở hòm thư cá nhân mình ra, thật sự có một bức thư điện tử chưa đọc, trong lòng cô hơi hồi hộp một chút, chẳng qua vừa click vào mới phát hiện chỉ là Tiểu Nhiễm gửi tới, là theo cô ấy nói cô ấy bây giờ không tiện gọi điện cho cô, bảo cô không cần lo lắng.

Cô thầm nghĩ, cú điện thoại này không biết là của người nào nhàm chán đùa dai.

Qua hồi lâu cô mới nhớ mình ngoài hòm thư này, còn có một hòm thư công khai dành cho độc giả, ôm tâm tình thấp thỏm click vào. Ở trong khoảng mười bức thư của độc giả, đơn độc một bức chẳng những không có ký tên, còn có chứa đính kèm.

Mở ra, tìm đọc, nội dung bức thư chỉ có bốn chữ: vui vẻ thưởng thức.

Mở đính kèm ra xem trước, là ảnh của Cảnh Diễn và Tần Trăn.

Không biết là góc độ của người chụp ảnh tìm quá tốt, hay là hai người bọn họ thật sự ăn ý, mỗi một tấm hình cũng vừa đúng chính là biểu hiện ra quen thuộc và thân mật mà người khác không thể có, vẻ mặt Cảnh Diễn che chở Tần Trăn vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không có một chút cảm giác không hợp, giống như bọn họ mới là một đôi.

Tô Hiểu Mộc chết lặng click con chuột, xem một bức lại một bức, xung quanh một chút âm thanh cũng không có, trừ màn ảnh đổi trang chuyển màu sắc chợt lóe chợt lóe trước mặt cô, trên mặt không có một chút biểu cảm. Hơn nữa cô lại có loại ý nghĩ rất hoang đường, giờ khắc này, chỉ mong mình mù mới tốt.

Ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ một cái, nhưng hồn cô không ở đây, cho nên căn bản không nghe thấy.

Cảnh Diễn là trực tiếp đi vào, đi tới bên cạnh cô, vừa định nói gì đó, liền vừa vặn thấy trên màn hình một bức hình Tần Trăn lẫn vào bóng lưng của anh. Lời nói của Phương Mẫn Chi còn quanh quẩn bên tai, vì vậy vẻ mặt của anh lập tức nghiêm túc lên, lạnh giọng hỏi: “Những hình này là từ đâu tới?”

Tô Hiểu Mộc còn chưa kịp phản ứng, chỉ là ngẩng đầu lên, đã nghe thấy anh gần như vô tình chất vấn mình: “Là em tìm người theo dõi anh và Trăn Trăn?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Chấp Tất Cả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook