Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện
Chương 12: Nụ Hôn Bất Chợt
Mi Mi
12/06/2024
Trước những lời nói của Long Long, bà ta cảm thấy cậu thật là kinh tởm, và quyết tâm rằng sẽ không để cho
cậu, có thể thực hiện thành công những âm mưu của bản thân, thế là bà ta đã quyết định rằng, cho dù cậu có đi đâu thì bà ta cũng sẽ theo dõi
cậu...
Trong khi Long Long thì chìm trong những suy nghĩ rằng: “Cậu có biết không, tôi không thể dễ dàng, để cậu vụt mất khỏi tay mình một lần nữa, vậy nên tôi đã nghĩ ra một kế hoạch, chỉ cần cậu lên giường với tôi thôi, thì lúc đó cậu sẽ là người của tôi mãi mãi, và đó chính là âm mưu thật sự của tôi vào lúc này...”
Dứt lời ánh mắt của cậu đã nhìn qua phiếu của mẹ Luân Thanh: “Cho dù bà đã biết tôi có âm mưu thì sao chứ? Nhưng bà sẽ không biết tôi sẽ thực hiện được âm mưu gì, và bao giờ nó sẽ xảy ra...Vậy nên bà đừng hồng ngăn cản những âm mưu của tôi...”
Luân Thanh giờ đây đã tiến đến, mà nói với Long Long rằng: “Này Hôm nay chúng ta sẽ đi uống cà phê nhé!”
Thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân, khi nghe câu nói kia từ Luân Thanh. Long Long cũng đã gật đầu đồng ý: “Được”
Vậy là Luân Thanh đã bắt đầu mượn xe của cha mình, để chở Long Long đi uống cà phê. Ra xe hai người đã ngồi lên xe Luân Thanh đang khởi động xe, rồi lái nó đi, chiếc xe bắt đầu băng băng qua những con đường trải dài những hàng cây, trong khi Long Long đã ôm chầm lấy Luân Thanh từ phía sau...
Cậu nở nụ cười trong hạnh phúc nhưng mang theo vẻ vô cùng nham hiểm: “Sau bao nhiêu năm thì cuối cùng được ở bên cạnh của cậu rồi thậm chí là được ôm cậu như những ngày bé cậu biết không tớ rất vui, và tôi muốn chúng ta mãi mãi như vầy...”
Trước những lời nói từ Long Long. Luân Thanh đã lên tiếng trả lời rằng: “Phải còn nhớ những ngày tớ ôm cậu hay cậu ôm tớ vào lúc bé thật vui làm sao nhỉ và chúng ta cứ như vậy đã lớn lên cùng nhau nhớ về quá khứ. Tớ thật sự muốn quay trở lại giây phút ấy ghê!”
Bọn họ cứ như vậy đã nói chuyện với nhau một lát lâu, và chiếc xe cũng chạy đến một cái quán bán xe nọ, giờ đây Luân Thanh cũng đã dừng xe lại, trong sự bối rối của Long Long mà lên tiếng hỏi cậu rằng: “Không phải chúng ta đi uống cà phê sao? Tại sao cậu lại dừng lại ở quán bán xe như thế này?”
Trước câu hỏi của Long Long. Luân Thanh đã lên tiếng trả lời rằng: “Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Đó là tớ muốn mua cho cậu một chiếc xe mới mà, thậm chí chiếc xe tồi tàn của cậu cũng đã bị hư rồi, vậy nên phải cần một chiếc xe mới chứ, và cậu đừng lo lắng về việc, tiêu tiền của tớ, vì tôi là bạn của cậu, mình chi tiêu cho cậu là chuyện bình thường thôi, thế nên hãy coi chiếc xe này như một món quà, mà tới dành tặng cho cậu nhé...”
Long Long mặc dù không muốn nhận nó vì sợ phí tiền của Luân Thanh, nhưng mà cậu ta cứ cố chấp bắt buộc nên Long Long cũng chỉ có thể đồng ý món quà này mà thôi. Cậu giờ bậc cười lên tiếng sau một vài phút từ chối: “Được rồi tớ sẽ nhận món quà này của cậu. Và cảm ơn cậu rất nhiều!”
Bất giác cậu đã tiến đến hôn vào má của Luân Thanh, điều này khiến cậu đỏ mặt và ngại ngùng. Mang theo sự khó hiểu và tức giận cậu nói: “Vì sao chứ? Vì sao cậu lại hôn tôi như vậy?”
Long Long lên tiếng đáp: “Thật ra thì tớ cảm thấy thật hạnh phúc, nên mới làm vậy với cậu. Và nụ hôn đó coi như là sự cảm ơn ấy mà. Và không lẽ cậu giận tớ bởi vì nụ hôn kia sao?”
Luân Thanh mặc dù có chút tức giận, khi Long Long đột nhiên hôn mình trước mặt mọi người. Nhưng cũng chỉ bất lực không biết phải làm gì, và hai người là đàn ông vậy nên cậu đã suy nghĩ thoáng và cố gắng gạt bỏ sự tức giận rằng: “Hai người đàn ông hôn nhau thì đã sao chứ? Mình nên bớt giận không thì lại xảy ra chuyện không hay nữa!”
Vậy là cậu đã bắt đầu cam chịu, những gì mà Long Long đã làm ra với mình. Mà tiếp tục nói về việc mua xe...
Trong khi Long Long thì chìm trong những suy nghĩ rằng: “Cậu có biết nụ hôn đó là gì không hả? Thật ra nó chính là, thứ mà tôi dùng để đánh dấu chủ quyền, cậu trước mặt tất cả mọi người đó, mặc dù họ giả vờ như không biết gì hết, nhưng đã tưởng rằng tôi và cậu, có một mối quan hệ nào đó, và cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ biến mối quan hệ tình bạn của chúng ta, trở thành một mối quan hệ khác, trước mặt của tất cả mọi người, sau đó sẽ tìm mọi cách, để biến cậu thành của tôi mãi mãi, và tôi nghĩ chỉ trong ngày hôm nay thôi, điều đó sẽ hoàn toàn diễn ra...”
Ánh mắt của mẹ Luân Thanh đã nhìn chăm chăm hai người từ phía xa trong sự tức giận đến tột cùng, giống như một viên đạn nếu có thể bắn, thì đã bắn chết Long Long ngàn ngày lần...
Trong khi Long Long thì chìm trong những suy nghĩ rằng: “Cậu có biết không, tôi không thể dễ dàng, để cậu vụt mất khỏi tay mình một lần nữa, vậy nên tôi đã nghĩ ra một kế hoạch, chỉ cần cậu lên giường với tôi thôi, thì lúc đó cậu sẽ là người của tôi mãi mãi, và đó chính là âm mưu thật sự của tôi vào lúc này...”
Dứt lời ánh mắt của cậu đã nhìn qua phiếu của mẹ Luân Thanh: “Cho dù bà đã biết tôi có âm mưu thì sao chứ? Nhưng bà sẽ không biết tôi sẽ thực hiện được âm mưu gì, và bao giờ nó sẽ xảy ra...Vậy nên bà đừng hồng ngăn cản những âm mưu của tôi...”
Luân Thanh giờ đây đã tiến đến, mà nói với Long Long rằng: “Này Hôm nay chúng ta sẽ đi uống cà phê nhé!”
Thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân, khi nghe câu nói kia từ Luân Thanh. Long Long cũng đã gật đầu đồng ý: “Được”
Vậy là Luân Thanh đã bắt đầu mượn xe của cha mình, để chở Long Long đi uống cà phê. Ra xe hai người đã ngồi lên xe Luân Thanh đang khởi động xe, rồi lái nó đi, chiếc xe bắt đầu băng băng qua những con đường trải dài những hàng cây, trong khi Long Long đã ôm chầm lấy Luân Thanh từ phía sau...
Cậu nở nụ cười trong hạnh phúc nhưng mang theo vẻ vô cùng nham hiểm: “Sau bao nhiêu năm thì cuối cùng được ở bên cạnh của cậu rồi thậm chí là được ôm cậu như những ngày bé cậu biết không tớ rất vui, và tôi muốn chúng ta mãi mãi như vầy...”
Trước những lời nói từ Long Long. Luân Thanh đã lên tiếng trả lời rằng: “Phải còn nhớ những ngày tớ ôm cậu hay cậu ôm tớ vào lúc bé thật vui làm sao nhỉ và chúng ta cứ như vậy đã lớn lên cùng nhau nhớ về quá khứ. Tớ thật sự muốn quay trở lại giây phút ấy ghê!”
Bọn họ cứ như vậy đã nói chuyện với nhau một lát lâu, và chiếc xe cũng chạy đến một cái quán bán xe nọ, giờ đây Luân Thanh cũng đã dừng xe lại, trong sự bối rối của Long Long mà lên tiếng hỏi cậu rằng: “Không phải chúng ta đi uống cà phê sao? Tại sao cậu lại dừng lại ở quán bán xe như thế này?”
Trước câu hỏi của Long Long. Luân Thanh đã lên tiếng trả lời rằng: “Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Đó là tớ muốn mua cho cậu một chiếc xe mới mà, thậm chí chiếc xe tồi tàn của cậu cũng đã bị hư rồi, vậy nên phải cần một chiếc xe mới chứ, và cậu đừng lo lắng về việc, tiêu tiền của tớ, vì tôi là bạn của cậu, mình chi tiêu cho cậu là chuyện bình thường thôi, thế nên hãy coi chiếc xe này như một món quà, mà tới dành tặng cho cậu nhé...”
Long Long mặc dù không muốn nhận nó vì sợ phí tiền của Luân Thanh, nhưng mà cậu ta cứ cố chấp bắt buộc nên Long Long cũng chỉ có thể đồng ý món quà này mà thôi. Cậu giờ bậc cười lên tiếng sau một vài phút từ chối: “Được rồi tớ sẽ nhận món quà này của cậu. Và cảm ơn cậu rất nhiều!”
Bất giác cậu đã tiến đến hôn vào má của Luân Thanh, điều này khiến cậu đỏ mặt và ngại ngùng. Mang theo sự khó hiểu và tức giận cậu nói: “Vì sao chứ? Vì sao cậu lại hôn tôi như vậy?”
Long Long lên tiếng đáp: “Thật ra thì tớ cảm thấy thật hạnh phúc, nên mới làm vậy với cậu. Và nụ hôn đó coi như là sự cảm ơn ấy mà. Và không lẽ cậu giận tớ bởi vì nụ hôn kia sao?”
Luân Thanh mặc dù có chút tức giận, khi Long Long đột nhiên hôn mình trước mặt mọi người. Nhưng cũng chỉ bất lực không biết phải làm gì, và hai người là đàn ông vậy nên cậu đã suy nghĩ thoáng và cố gắng gạt bỏ sự tức giận rằng: “Hai người đàn ông hôn nhau thì đã sao chứ? Mình nên bớt giận không thì lại xảy ra chuyện không hay nữa!”
Vậy là cậu đã bắt đầu cam chịu, những gì mà Long Long đã làm ra với mình. Mà tiếp tục nói về việc mua xe...
Trong khi Long Long thì chìm trong những suy nghĩ rằng: “Cậu có biết nụ hôn đó là gì không hả? Thật ra nó chính là, thứ mà tôi dùng để đánh dấu chủ quyền, cậu trước mặt tất cả mọi người đó, mặc dù họ giả vờ như không biết gì hết, nhưng đã tưởng rằng tôi và cậu, có một mối quan hệ nào đó, và cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ biến mối quan hệ tình bạn của chúng ta, trở thành một mối quan hệ khác, trước mặt của tất cả mọi người, sau đó sẽ tìm mọi cách, để biến cậu thành của tôi mãi mãi, và tôi nghĩ chỉ trong ngày hôm nay thôi, điều đó sẽ hoàn toàn diễn ra...”
Ánh mắt của mẹ Luân Thanh đã nhìn chăm chăm hai người từ phía xa trong sự tức giận đến tột cùng, giống như một viên đạn nếu có thể bắn, thì đã bắn chết Long Long ngàn ngày lần...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.