Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 25

Tuyết Ca

09/04/2024

Liễu Vũ thành công mướn được nhân viên kỹ thuật, chỉ còn thiếu tiền xây nhà xưởng, cùng với chân chạy việc thế cô, thu xếp các việc vụn vặt, xác thực mà nói là thiếu cái CEO.

Cô rõ ràng tình huống hiện tại của nhà mình, trạng huống thân thể của cô không thể tự chống đỡ chạy đi kinh doanh, bởi vậy phải tìm được một người thế cô xử lí, Liễu Thụ là lựa chọn tốt nhất.

Đây là địa bàn Liễu Thụ, có quan hệ giao tiếp với nhiều người và quen biết rộng. Là một trợ thủ đắc lực trong việc bắt đầu khởi nghiệp.

Liễu Vũ quyết định kéo hắn nhập bọn, cô nói với hắn, “Ta đưa ra sinh ý như vậy là vì.. có hai nguyên nhân, không sợ không kiếm được tiền từ vật ta bán.”

Liễu Thụ chăm chú lắng nghe.

Liễu Vũ nói: “Cái thứ nhất, kịch độc làm chết hết độc trùng trong sơn động thị trường chỉ có mình ta có.” Cái này không phải cô lừa dối.

Trương đại lão trong tim cũng có con sâu giống cô, còn có thể giải độc của cô, nhưng Trương đại lão là một đại lão khai phái tông môn, sẽ có mặt duy trì hình tượng, không có khả năng học cô tễ độc trên người ra bán.

Liễu Thụ gật đầu xác thực. Độc cổ như này hắn là lần đầu tiên thấy. Cổ yêu, trước kia cũng chỉ nghe nói qua, từ người biến thành cổ, lại từ cổ tu thành cổ yêu, cô tổ tông nhà hắn là độc nhất.

Liễu Vũ nói: “Cái này kêu là phương pháp độc môn phân phối, sinh ý này độc nhất vô nhị. Đối với sinh ý độc nhất vô nhị này không lo không bán được, chỉ có người khác cầu ta bán, không có việc ta cầu người mua.” Về sau cô đi cầu Trương đại lão mua đồ vật, đương nhiên sẽ không để Liễu Thụ biết được.

Liễu Thụ ngẫm lại, nói: “Nếu là đồ vật sử dụng cần thiết, tất nhiên là như thế.”

Liễu Vũ nhìn mắt Liễu Thụ tâm nói: “Ngươi thật là người khó có thể lừa được.” Cô nói: “Cái thứ hai, ta đã có con đường tiêu thụ, bất kể bọn họ làm ra bao nhiêu, ta cũng có thể bán được ra ngoài hết. Đây mới là nghề cũ của ta, so với làm cổ yêu còn am hiểu hơn.”

Liễu Thụ nhớ tới bản lĩnh vay tiền của Liễu Vũ, thật sự tin cô. Cô nghèo đến không một xu dính túi, vẫn có thể lừa được một đóng người đến là việc cho cô, thật lợi hại.

Liễu Vũ nói đến đây thì ngừng. Cô sẽ không hỏi Liễu Thụ có nguyện ý đi theo cô làm hay không. Nếu hỏi như vậy, khẳng định Liễu Thụ từ chối..

Cô nói: “Nhà xưởng kia... phòng nhỏ ở khu rừng cây kia, trước tiên ngươi giúp ta xây. Về sau tiền công, tiền vật liệu cộng tiền lợi nhuận đều tính vào, tiền muốn kiếm bao nhiêu thì cứ báo. Chờ ta lấy được tiền dự chi của người mua, ta liền đem tiền xây nhà trả cho ngươi. Nếu ngươi không tin ta có thể lấy số độc trùng cùng nhẫn trên tay ta làm thế chấp.”

Liễu Thụ nghe đến Liễu Vũ đem nhẫn giới tử thạch đi thế chấp, sợ tới mức đau sốc hong, sặc đến khụ khụ khụ, liên thanh nói: “Ta tin! Ta tin!” Hắn dùng đầu gối cũng có thể nghĩ được nhẫn giới tử thạch từ đâu Liễu Vũ có, nếu không khởi, không dám muốn.

Liễu Vũ cùng Liễu Thụ định xong khế ước, đem thầu nhận xây công trình nhà xưởng cho Liễu Thụ, chính mình không mất một mao tiền.

Liễu Thụ cầm khế ước quyển trục định ra với Liễu Vũ chạy đi tìm Liễu Phong, ông nội nhà hắn để đòi tiền, muốn người, muốn vật tư xây nhà.

...........

Khi Liễu Thụ rời đi, Liễu Vũ liền trở lại trong sơn động sửa sang lại độc trùng bên trong.

Cô không nghĩ tới số độc trùng sau khi bị cô cắn chết, giá trị lại tăng cao, hiện tại đương nhiên không thể xem như phế phẩm xử lí, mà coi như độc môn sở hữu nguyên vật liệu.

Lại chính là cung cấp hàng hoá buôn bán, tiền hàng có thể kéo dài thì sẽ kéo dài, kia đều là thao tác ý tưởng trên quy tắc bình thường, nhưng tiền lương công nhân không thể kéo dài được. Hai ngày nay cô đang chống đỡ tiền công của tạp dịch, còn có một cái tạp dịch cho cô dùng ngưng thần phù, đến đem tiền trả cho người nhà.

Trong sơn động hiện giờ nơi nơi đều là kịch độc, nếu kêu người tới làm có thể sẽ nháo ra mạng người. Nên cô tự mình động thủ xử lí.

Trước tiên cô phóng xuất ra tiểu cánh hoa, đem số độc trùng này gom lại một chỗ, chọn một cái sơn động lớn nhất để vào.

Những con độc trùng chết đi đều chảy xuôi ra tới máu, nước sâu đều chứa kịch độc, khiến cho nham thạch, cát sỏi đều bị dính vào, mấy thứ này đều cần phải rửa sạch sẽ. Cô dùng tiểu cánh hoa mang lớp đất dính độc cạo qua một lớp, lại dùng giới tử thạch thu lại, xong việc! Sau đó lại tính một chút tiện nghi giá cả, thứ này có thể bán thành độc sa, độc nham thạch, người khác mua đi sau lại gia công tinh luyện, làm theo có thể dùng.

Một ít độc trùng biến thành bùn lầy, không có giá trị lựa chọn, cô cũng thu vào trong giới tử thạch, cầm đi tinh luyện ra tới cũng có thể dùng. Những loại độc trùng có giáp xác, có kìm, một số bảo tồn hoàn hảo có thể dùng làm thuốc.

Cô không biết một chút tri thức đó của chính mình từ đâu có. Nhìn đến cái bộ vị nào đó của độc trùng bị huỷ đi có thể bán được tiền, bộ phận nào bị huỷ đi chỉ có thể đem cho độc trùng khác làm thức ăn.



Cô đem những con có thể làm thuốc, và những bộ vị rớt ra còn chưa bị kịch độc ăn món đều thu hồi tới, dùng tiểu cánh hoa liếm sạch sẽ độc ở bên trong, sau đó đóng gói một phần, chuẩn bị ra khỏi sơn động để bán đi. Còn lại đều trở thành nguyên liệu kịch độc, giữ lại về sau để tinh luyện, đều được thu vào giới tử thạch.

Cô đem mọi việc làm xong, lại xuất ra tiểu cánh hoa tỉ mỉ mà liếm sạch sơn động lần nữa. Sau khi xác định sơn động đã sạch sẽ và không còn tàn lưu mới đi ra sơn động.

Ra tới, thấy nhóm tạp dịch đang ngồi xổm ở đại viện chờ phát tiền lương. Bọn họ nói với cô hôm nay là ngày năm.

Liễu Thụ cùng Thẩm Băng, Chung Toàn, Lâm Thiên, Tô Khê, bốn nhân viên kỹ thuật đều tới. Mang đến hàng mẫu mới luyện chế thành.

Liễu Vũ trước đem những cái xác sâu, đồ vật linh tinh đã rửa sạch sẽ độc có thể làm thuốc đem ra tới, dựa theo phương thức thu mua trong tông môn bán cho Liễu Thụ, đổi thành tiền đem phát tiền lương cho sáu người tạp dịch.

Mặt khác bốn kiện hàng mẫu cô xem không hiểu.

Tô Khê phòng Pháp trận luyện chế ra hàng mẫu tên là, “Độc sát trận.”, lấy ra tới lại là một lá cờ hình tam giác, một mặt thì đen ngòm dài cỡ ba bốn mươi centimet, mặt còn lại chữ có mỗi chữ “Độc“. Nếu không phải từ cột cờ đến mặt cờ có ám văn kiểu dáng phù văn, mặt trên còn có dòng khí quanh quẩn, Liễu Vũ thật hoài nghi đây là đến lừa gạt. Trừ bỏ mặt trên có cái chữ “Độc” thì toàn bộ không có thứ gì liên quan đến thứ độc cô cấp cho Tô Khê làm hàng mẫu, đã thêm vào nơi nào?

Không hiểu liền hỏi, Liễu Vũ lập tức thỉnh giáo, cái trận kỳ này dùng như thế nào?

Tô Khê nói cho cô, chỗ này không thể biểu diễn được, sẽ độc chết người. “Độc sát trận” này sử dụng phương pháp chính là lấy chân khí thúc giục kỳ trận pháp, sau đó ném lá cờ ra ngoài, muốn đối phó ai thì hướng về người đó ném. Sau khi lá cờ được ném ra sẽ tự động triển khai, đem đối phương vây bên trong, lúc sau sẽ phóng xuất ra kịch dộc cùng mê chướng, đem đối phương bên trong độc chết.

Liễu Vũ hồi tưởng lại thành lúc thi thể dục môn ném tạ, cảm thấy “Độc sát trận” này hảo râu ria nha. Này nếu lực cánh tay không đủ, ném văng ra khoảng cách không đủ xa, tám phần là tự đem chính mình độc chết.

Cô lại cầm lấy vật của Thẩm Băng phòng Luyện khí tạo ra một cái... gọi là Viên luân đi! Viên luân này đại khái cỡ hai mươi centinmet, bao bên ngoài nó là lưỡi dao răng cưa hình tam giác, còn có một tay cầm, vừa vặn một bàn tay có thể nắm lấy.

Thẩm Băng so với Tô Khê trực tiếp hơn, vừa lấy ra liền biểu diễn.

Liễu Vũ chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một dòng khí bao trùm lên Viên luân, phù văn trên Viên luân tức khắc to lên đáng sợ trước mắt người, nguyên bản chỉ có hai mươi centimet đột nhiên bạo trướng thành đường kính hơn một mét, răng cưa kia xoay chuyển giống như máy cắt. Khi nảy cô có nhìn thấy phía trong phần răng cưa còn có một cái tường kép, lúc Viên luân bạo trướng, tường kép bay ra hàng trăm tiểu phi đao. Những cái tiểu phi đao đó thường chỉ có ở ong mật, mỗi một khối trên mặt đều phiếm phù quang, khi bay ra tới giống như ong bay theo đàn, bánh răng lớn chỉ hướng nào chúng bay theo hướng đó, có thể bay xa đến hai ba trăm mét. Vòng xoay lớn này có thể thủ cũng có thể công kích gần, đàn tiểu phi đao đó có thể tấn công khoảng cách xa là một vũ khí sắc bén. Cái món này được!

Đồng dạng phòng Luyện khí, sư huynh Thẩm Băng là Chung Toàn, lấy ra một hộp châm thêu hoa. Một hộp tràn đầy châm thêu hoa được đặt chỉnh tề cùng nhau, trên mỗi gốc châm đều được tôi độc, phần đuôi châm còn có phù văn.

Chung Đều phất tay một cái, châm thêu hoa lập tức bay lên không trung, trong nháy mắt ẩn hình.

Liễu Vũ cảm thấy một luồng gió nhẹ thổi tới rừng cây, theo sát thì thấy một thân cây rất nhanh mà bị xuyên thành cái sàng. Giữa trời đông, trên cây bọc băng tuyết, liền mang theo tuyết cùng thân cây chọc thủng, nguyên bản là một cây bừng sinh cơ giữa mùa đông lập tức bị phá hư nát tươm. Cái này so với Đông Phương Bất Bại còn trâu bò hơn.

Dược phòng Lâm Thiên lấy ra hai bình dược, một cái bình dược chứa một loại bột phấn, nó là vào nước liền tan, không màu không vị. Bình dược còn lại chứa thuốc viên cùng đồng dạng là vào nước liền tan, không màu không vị.

Liễu Vũ cho rằng mình có thể biết đến cái gì cao hơn cả kỳ tích, nhìn đồ vật này nọ càng độc thì bên ngoài càng bình thường.... Mới là lạ! Cô đẹp cỡ nào? Càng có đồ vật độc cỡ nào? Cô thấy càng đẹp càng độc mới đúng!

Bất quá, muốn bán đồ vật thì không để bụng đồ vật thế nào, mà quan trọng nhất chính là tìm đối tượng khách hàng. Tỷ như bùn lầy ở bờ sông, sao có thể đáng giá tiền? Nhưng khi đào lên, đắp nặn, phơi khô, đóng gói đẹp mắt, mang đến khu mua sắm tập trung, bán thành chậu trồng hoa hay chậu tròng rau ở ban công, liền có rất nhiều người mua. Mẫu thân đại nhân nhà cô thích trồng một ít hoa cỏ liền mua không thiếu mấy thứ này. Phân người phân gà có đáng tiền sao? Để gieo trồng rau dưa các loại hoặc là dưa hấu loại này thì phân gà là phân bón thực tốt thuần thiên nhiên, đồ trồng ra tới đều gọi là rau dưa hữu cơ, giá mua cũng thực đắt.

Liễu Vũ nhận lấy vài món hàng mẫu. Tài chính cô quay vòng chưa nhiều. Tiền vừa cầm đến tay còn chưa ấm, không định đem cấp ra ngoài. Cô vừa mới bắt đầu theo chân bọn họ buôn bán, độ danh dự còn chưa cao, khất nợ không tốt lắm, vì thế dùng nguyên vật liệu để trả tiền hàng mẫu, dùng xác sâu có chứa kịch độc trong giới tử thạch đài thọ.

Liễu Vũ lại nhờ Liễu Thụ chạy đi thỉnh Trương Tịch Nhan lại đây. Không có biện pháp, cô đang bị giam lỏng, phạm vi hoạt động bị chịu hạn chế, chỉ có thể phiền toái Trương Tịch Nhan tới chỗ cô nghe sinh ý của cô. Dù sao Trương Tịch Nhan cũng không phải tới nơi này có một hai lần.

Liễu Thụ đồng ý, nghĩ thầm: “Liễu Vũ muốn gặp lão tổ, đại khái là có thể gặp.” Hắn chính mình không có khả năng gặp được lão tổ, chỉ có thể đến nội môn Dược phòng nhờ Trạch Lâm lão tổ. Cô bà của Trạch Lâm lão tổ muốn gặp lão tổ, hắn đương nhiên lập tức trở thành chân chạy vội đi giúp.

Trương Tịch Nhan có rắp tâm khác với Trương Tịch Nhan đại khách hàng sẽ có đối đãi khác nhau!

Liễu Vũ đem toái linh tinh cùng toái linh thạch còn dư ra tới, nhờ tạp dịch chạy đi mua rượu, đồ ăn, trái cây cùng lá trà về chiêu đãi khách hàng.

Tạp dịch đi cũng mau, mà về cũng mau, toái linh tinh cô đưa một khối cũng không tốn, toái linh thạch thì tốn một ít. Rượu, thức ăn cùng lá trà được mua về đều là ở một khách điếm kiêm tiệm cơm duy nhất ở trong thôn. Hai khúc thịt kho, ba món rau nhà xào cùng bình rượu ủ mười năm, không còn gì khác!



Trong thôn có rất ít người ngoài tới. Các thôn dân ở trọ trong khách điếm mới đến sau tiệm ăn cơm, còn thôn dân bình thường là về ăn cơm ở nhà, còn có rất nhiều đệ tử nội môn không tổ chức ăn cơm tập thể, thường dựa vào đả toạ để no bụng nên không cần ăn cơm.

Lá trà là lấy từ nộn cây trên núi về tự chế biến.

Về món rau xào, thật ra so với cơm nhà phổ thông không gì khác nhau, thật làm người không muốn động đũa.

Trương đại lão đều có thể lên trời xuống đất, tông môn của nàng cũng phải có bán một ít gan rồng phượng tuỷ chứ!

Liễu Vũ khẳng định là ngoại môn tạp dịch tìm sai chỗ. Cô để cho bọn họ đi nội môn một chuyến, tìm một tiệm ăn tốt nhất, mua loại rượu và thức ăn quý nhất.

Ngoại môn tạp dịch ngơ ngác mà nhìn cô, thỉnh Liễu Vũ chờ một lát. Bọn họ chạy đi tìm đệ tử nội môn trong thôn hỏi thăm, chạy về nói cho Liễu Vũ, nội môn đệ tử tu vi cao thâm, không cần ăn cơm. Nội môn không có tiệm cơm, không có nhà ăn, không có bất kỳ nơi nào bán rượu cùng thức ăn. Nội môn đệ tử một là chính mình nấu cơm hai là ra ngoài tự nhiên nướng chút thịt ăn đỡ thèm.

Liễu vũ choáng váng, đây là cái nơi thần tiên dạng gì, mà cơm đều không ăn?

Liễu vũ hỏi qua trù nghệ của mấy người tạp dịch, biết được trong thôn trù nghệ tốt nhất chính là lão bản khách điếm. Cô sẽ không xuống bếp, đều sẽ không nấu, chỉ có thể tạm chấp nhận chút đồ ăn này đãi khách.

Liễu Vũ mang đồ ăn lên đợi khách hàng lớn đến, dù sao ngoài nhàn rỗi cũng chính là nhàn rỗi, cô đem tông môn quy củ ra học thuộc một chút.

Võ công bí tịch, a phi, tu luyện bí tịch có thể không cần sốt ruột để luyện, dù sao đạo hạnh của cô cũng đã như vậy cao thâm, trộm lười một chút cũng không có gì, tông môn quy củ lại là muốn học thuộc lòng, bằng không, không giải được cấm túc là chuyện nhỏ, không biết khi nào lại vô tri mà phạm phải tông môn quy củ, thật oan đến hoảng.

Thời điểm Trương Tịch Nhan đến trong viện của Liễu Vũ, liền thấy Liễu Vũ ở trong phòng đọc sách, trên bàn bên cạnh còn bày đồ ăn, để bên ngoài đã lâu nên đã nguội lạnh, nhưng hơi thở tràn đầy sinh hoạt kia làm nàng hoài niệm cũng kinh hách.

Liễu Vũ đây là.. lại muốn làm cái quỷ gì nữa?

Trương Tịch Nhan sau khi định thần, đi tới cửa, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, kêu: “Liễu Vũ?”

Liễu Vũ nghe thấy tiếng kêu, biết là Trương Tịch Nhan đã đếm, cô khép lại sách, lấy ra toàn bộ nhiệt tình, cười đến sáng lạn vô cùng, đi ra mở cửa, đón khách, “Tới, vào trong phòng ngồi.”

Trương Tịch Nhan bất động thanh sắc mà lui về sau hai bước, âm thầm cảnh giác, nói: “Có chuyện gì? Em cứ nói thẳng.”

Liễu Vũ nói: “Tôi mời chị ăn cơm.”

Liễu vũ nói: “Chị sợ cái gì? Tôi cũng không hạ độc chị.”

Trương Tịch Nhan thật sâu mà nhìn Liễu Vũ vài lần, trước cẩn thận dò xét bốn phía một vòng, lại âm thầm bố trí tốt phòng ngự, để tránh bị Liễu Vũ đánh lén. Nàng hoài nghi Liễu Vũ bị Vu thần trụ vây giữ ra không được, định bắt giữ nàng, ép nàng thu hồi Vu thần trụ, việc làm này mới đúng với tính tình của Liễu Vũ.

Nàng xác định bản thân đã được bảo hộ tốt mới biết vào nhà, ngồi xuống.

Liễu Vũ rót rượu ra, kính nàng.

Trương Tịch Nhan bưng lấy chén rượu, nhìn đến đồ ăn trên trên bàn, có chút đau sót cũng có chút hoài niệm. Nàng không nhớ rõ chính mình đã nhiêu năm không ăn cơm, đã bao nhiêu lâu không có cảm giác tư vị của gia đình. Nàng uống một hóp rượu, áp xuống cảm xúc, hỏi: “Rốt cuộc có việc gì?”

Liễu Vũ thấy được Trương Tịch Nhan ngập tràn đề phòng, tâm tình ăn cơm cũng không có, vì thế lấy ra bốn kiện hàng mẫu cho Trương Tịch Nhan xem. Cô nói: “Đây là mấy món đồ bình thường không gì kỳ lạ, nhưng sau khi bỏ vào chúng một thứ thì trở thành vật trí mạng. Chị xem!” Cô nói xong lấy ra “Độc sát trận” nhưng lại thả trở lại. Cái này cô sẽ không dùng. Cô cầm lấy Viên luân cái cô cho là phong cách nhất, học bộ dáng Thẩm Băng thao tác nó, nhưng không phản ứng. Cô chuẩn bị xuất ra tiểu cánh hoa thử xem, lại bị Trương Tịch Nhan ngăn lại.

Trương Tịch Nhan nói: “Đây là pháp khí Đạo gia, yêu cần phối hợp cùng chân khí Đạo gia mới có thể kích phát. Em tu luyện Cổ thuật, ngoài ra còn là cổ thân, trong cơ thể ngưng tụ đều là âm khí. Âm khí sẽ ăn mòn pháp khí.” Nàng duỗi tay lấy Viên luân trong tay Liễu Vũ qua, nhẹ nhàng mà hướng ngoài phòng một ném, Viên luân bay đến không trung thì lập tức bạo trướng với đường kính hơn mười mét trái phải, ở không trung bay nhanh xoay chuyển, đồng thời lướt trên mặt đất làm rung động, chung quanh hình thành một cơn lốc trạng thái giống xoáy nước. Tiểu phi đao Viên luân bay ra tới, biến từ mười, mười biến trăm, trăm biến ngàn, che trời lấp đất. Đem nhà trước nhà sau đều toàn là tiểu đao.

Đôi mắt Liễu Vũ trợn to nhìn thẳng.

Trương Tịch Nhan giơ tay bắt một khối tiểu đao mắt nhìn, nói: “Tôi độc.” Nàng đã đoán được vì cái Liễu Vũ mời khách.

B.A

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook