Bất Công

Chương 82: Đáp ứng

Tam Nguyệt Đồ Đằng

25/01/2023

Trần Kiết Nhiên không biết bản thân nàng bị làm sao.

Nàng bị Cố Quỳnh hôn sâu cuồng nhiệt đến không thở nổi, đại não không đủ oxi, ngất ngất ngây ngây, lại cảm thấy chóp mũi Cố Quỳnh sượt sượt, mùi hương trên người cô khiến Trần Kiết Nhiên vui sướng, cuối cùng chỉ nhớ xương cốt trở nên mềm nhũn, nâng đỡ toàn thân dựa vào cánh tay đan chặt trên cổ Cố Quỳnh, gật gù đáp ứng.

"Được."

Chỉ một chữ, trong mắt hiện ra ẩm ướt.

Quá khó khăn, đi hết một vòng, vẫn không thoát được Cố Quỳnh.

"Lần này nếu cậu lại lừa mình, mình tuyệt đối sẽ không tha thứ."

Trần Kiết Nhiên căm giận vùi mặt vào cần cổ cô, oán giận cắn nhẹ lên xương quai xanh.

Cố Quỳnh để mặc nàng cắn, vuốt vuốt tóc nàng, nụ cười thoải mãn từ sâu trong nội tâm tràn ra khoé môi.

"Mình tuyệt đối không lừa cậu nữa."

Trong lòng xây hàng rào cao chót vót, cũng không giống như tưởng tượng của nàng, không gì có thể phá nổi, chẳng biết bị cố Quỳnh gỡ bỏ từng viên gạch từ lúc nào, để ánh mặt trời ấm áp xuyên qua khe hở.

Tuy nói rằng đợi đến khi Trần Kiết Nhiên lấy được tấm bằng sư phạm trong tay, nhưng hai người đều không còn là thiếu nữ mười tám tuổi năm đó, không cần vạch trần, ngầm hiểu ý, biết rõ vị trí của đối phương trong lòng mình.

Trần Kiết Nhiên đề phòng Cố Quỳnh thân cận, nghiêm túc tránh né, chỉ lo bản thân tự luân hãm -- Kỳ thực đã luân hãm từ lâu.

Một buổi chiều coi như học không vào, bởi vì Cố Quỳnh đã đến tuổi bôn ba, so với thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi thì càng dính người, xem Trần Kiết Nhiên là trân bảo đánh mất rồi mới tìm lại được, ôm nàng vào ngực, ôm ở trên đùi, lót cằm trên bả vai nàng, tỉ mỉ thưởng thức bàn tay nàng, từ xương cổ tay tìm thấy xương ngón tay, hận không tể ghi tạc mỗi một tấc vào lòng.

"Cậu đừng nghịch, mình không cách nào học được." Trần Kiết Nhiên ngồi trên đùi cô, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều cảm thấy không đúng, uốn éo thân người, ngón tay Cố Quỳnh di chuyển tứ phía.

"A Nhiên ngoan, đừng nhúc nhích."

Tuy là lời cầu xin nhưng âm thanh trầm thấp ngấm ngầm có mấy phần nguy hiểm, Trần Kiết Nhiên lại không phải thiếu nữ chưa trải sự đời, lúc trước nàng và Cố Quỳnh nhiều lần như vậy...Làm sao sẽ nghe không hiểu? Chỉ cần mấy chữ này những hồi ức kia đều xẹt ngang trước mắt, nhất thời mặt đỏ đến mang tai, uy hiếp Cố Quỳnh: "Cậu...Cậu chớ làm loạn."

"Cậu lộn xộn như thế, kỳ thực mình không dám hứa chắc." Cố Quỳnh mìm cười, đáp lễ nàng một câu.

Trần Kiết Nhiên tức giận nói: "Lưu manh."

"Lời này không đúng." Cố Quỳnh trịnh trọng: "A Nhiên, mình yêu cậu, ôm người mình thích có ý nghĩ kỳ quái là chuyện bình thường, nếu như một điểm cảm giác đều không có, vậy mới là đầu óc có vấn đề, đúng không?"

Chuyện này Cố Quỳnh cũng không biết bản thân đã suy nghĩ lung tung biết bao nhiêu lần, còn có thể nghĩ ra từ ngữ nguỵ biện, cuối cùng cố ý ném vấn đề quay về Trần Kiết Nhiên, để Trần Kiết Nhiên nói đúng cũng không phải, mà nói không đúng cũng không phải, im lặng nửa ngày, rốt cuộc ngượng ngùng trả về hai chữ: "Nguỵ biện."

"Cái này không phải nguỵ biện." Cố Quỳnh nhìn nàng một lúc, đột nhiên nháy mắt một cái, cười nham hiểm: "Vừa nãy mình nói sai, không phải là mình có ý nghĩ kỳ quái."

"?" Trần Kiết Nhiên chờ Cố Quỳnh giải thích.

Cố Quỳnh cắn vành tai nàng, cười khẽ: "Mà là mình muốn vào Nhiên Nhiên."

Trần Kiết Nhiên: "..."

Mặt bạo đỏ.

Một quyển sách nện trên đầu Cố Quỳnh, làm cho cô chạy trối chết.

"Cút về nhà cậu đi --"

Lồng ngực Trần Kiết Nhiên trập trùng bất định, mặt cũng đỏ. Nàng là người ôn hoà, cũng chỉ Cố Quỳnh mới khiến nàng không nói được lý lẽ, đành vô năng phẫn nộ.

Chờ Cố Quỳnh đi rồi, Trần Kiết Nhiên bình phục cảm xúc, nhưng là lén lút cười trộm.

Mở lòng với Cố Quỳnh một lần nữa, cũng không đáng sợ như nàng tưởng tượng.

Lần này thật sự có thể hạnh phúc sao?

....

Trần Kiết Nhiên bắt đầu bận bịu trong việc chuẩn bị hồ sơ tốt nghiệp, nàng không thể phân thân, mỗi ngày đều ngâm mình trong thư viện, buổi trưa không về được, chuẩn bị sẵn thức ăn cho Trần An An trong tủ lạnh, để Trần An An tự mình hâm nóng.



Trần An An ngày một lớn, tốt nghiệp tiểu học thì mới 1m40 mà bây giờ đã nhanh chóng cao 1m60, giống như mầm cây đâm chồi, mỗi một ngày lại cao thêm một chút, quần áo lúc trước rất nhanh không còn vừa, may mà đồng phục học sinh vốn dĩ rộng, mới không cần mấy tháng đổi một bộ.

Trần Kiết Nhiên nhìn thiếu nữ dáng ngọc yêu kiều, nhớ lại ngày mới nhặt nàng về tựa chú khỉ con vừa đen vừa gầy, vui đến cười híp mắt.

Con cái lớn lên quá nhanh, ngày trước cùng Trần An An trên phố, người khác còn nhìn ra hai người là mẹ con, hiện tại, nói các nàng là mẹ con cũng không ai tin, đều nói nhìn như hai chị em.

Trần Kiết Nhiên cảm thấy nàng và Trần An An vẫn chưa hưởng thụ được niềm hạnh phúc gia đình mấy năm, làm sao nàng đột nhiên lớn rồi, thật giống như thời gian là một cái chớp mắt.

"Hai năm qua mẹ không chăm sóc tốt cho con..." Trần Kiết Nhiên nói với Trần An An.

"Mẹ, mẹ lại nói ngốc rồi, con còn đang chờ ngày mẹ nhận bằng sư phạm đây, mẹ ôn bài thế nào rồi? Hai học kỳ vừa rồi con đều đứng hạng nhất, mẹ nói mẹ có nên làm tấm gương cho con học tập, tranh thủ lấy được tấm bằng sư phạm hay không?"

Trần An An được Trần Kiết Nhiên dạy rất khá, thiếu nữ khiêm tốn hữu lễ, lại thong dong tự tin, tuyệt đối không thua kém bất cứ người bạn đồng trang lứa nào.

Trần Kiết Nhiên có chút mặc cảm, thời điểm nàng trạc tuổi Trần An An, thành tích quanh năm đều loanh quanh trong thứ hạng 200 toàn trường, nào giống Trần An An, hai học kỳ liên tiếp đều đứng đầu bảng, để Trần Kiết Nhiên họp phụ huynh nở mày nở mặt, chủ nhiệm lớp chủ động nói chuyện với nàng, nói nếu Trần An An duy trì phong độ, tương lai thi vào trường đại học hàng top toàn quốc là chuyện không thành vấn đề. Nhưng niềm vui này vô tình khiến Trần Kiết Nhiên hổ thẹn.

"Con gái của mẹ ưu tú như vậy, người làm mẹ này đương nhiên càng phải giỏi hơn, nhất định lấy được bằng sư phạm!" Trần Kiết Nhiên nắm chặt nắm đấm biểu thị quyết tâm.

Trần An An cười trộm: "Mẹ, hiện tại tâm thái của mẹ so với trước đây thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả tính cách cũng hoạt bát hơn."

"Là...Thật sao?" Trần Kiết Nhiên như bị bắt quả tang.

"Đâu có, con đừng nói mò."

Trần An An cười không nói thêm.

Cố sự giữa Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh, hai năm qua Trần An An thăm dò từ miệng Cố Quỳnh sáng tỏ không ít việc, biết được ngày trước mẹ ăn quả đắng, cũng biết Cố Quỳnh xấu xa. Nhưng hết cách rồi, ai bảo mẹ nàng cố chấp, nàng coi trọng Cố Quỳnh.

Cũng may Trần An An thay nàng quan sát, vững tin bản thân không nhìn lầm người, tính tình Cố Quỳnh tốt lên không ít, mẹ nàng cũng rất cao hứng, dù bề ngoài tỏ ra không có chuyện gì, nhưng sắc xuân trong mắt là điều không thể che giấu, cuối cùng nàng chấp nhận Cố Quỳnh sánh vai với mẹ là sự thật.

Quên đi, miễn là hai mẹ con nàng mỗi ngày đều có thể sống vui vẻ là tốt rồi.

Chương trình học sơ trung so với tiểu học căng thẳng hơn nhiều, mỗi tháng thi một lần, mỗi lần thi xong đều họp phụ huynh, mà mỗi lần họp phụ huynh Trần Kiết Nhiên đều có mặt.

Họp phụ huynh tháng này trùng hợp là ngày Trần Kiết Nhiên tiến vào phần thi thuyết trình, buổi sáng Trần Kiết Nhiên tham gia thi, buổi trưa lại có buổi họp phụ huynh, Trần Kiết Nhiên e sợ không kịp tham dự, nghĩ rất lâu, cuối cùng nhờ Cố Quỳnh đi thay nàng.

Cố Quỳnh còn không biết nàng thế nào sao? Bỏ lỡ một cuộc họp phụ huynh, nhất định sẽ ảo não, nàng giao phần việc này cho Cố Quỳnh, chưa chắc trong lòng đã yên tâm, nói không chừng còn chần chừ, ảnh hưởng đến kết quả thi thuyết trình, thế là đề nghị: "Họp phụ huynh ba giờ chiều mới bắt đầu, phần thuyết trình bắt đầu từ buổi sáng không phải sao? Cậu cứ yên tâm thi, thi xong rồi mình sẽ sắp xếp tài xế chờ sẵn, khẳng định không làm lỡ việc."

Trần Kiết Nhiên nghe xong lời này thực sự vô cùng cảm kích.

Cố Quỳnh cười xấu xa, nói: "Nếu thật sự muốn cảm ơn, mình thích lợi ích thực tế."

"Lợi ích thực tế?"

Cố Quỳnh đưa tay vuốt lưng nàng, bờ môi sượt sượt vành tai ướt át, di chuyển xuống cổ áo thì, Trần Kiết Nhiên rõ ràng.

"Đừng như vậy..." Trần Kiết Nhiên ngăn cản, âm thanh uyển chuyển: "Nói là chờ mình nhận được bằng địa học mà..."

"Mình nhịn đói bảy năm nay, cũng nên cho mình đỡ thèm a..."

Trần Kiết Nhiên trừng mắt hừ một tiếng: "Dựa vào điều kiện của cậu mà nói nhịn đói bảy năm? Muốn vừa lòng đẹp ý cỡ nào mà không có..."

Lời tiếp theo bị Cố Quỳnh chặn lại, ngậm lấy môi nàng, lại oán thán: "Vừa lòng đẹp ý chỉ có một."

Trần Kiết Nhiên siết chặt bàn tay.

"Là người trong vòng tay mình lúc này."

Trái tim đột nhiên co rụt.

Không phân biệt được là đau hay là tê, nói chung khoé môi thoáng cong lên.

"Chỉ cho mình hôn, không cho mình sờ."

Trần Kiết Nhiên: "..."

Mặt đỏ nổ.



Trần Kiết Nhiên cắn cắn môi, hỏi ngược lại: "Vậy cậu buông tay đi, đừng ôm."

"Cái này không tính." Cố Quỳnh hạ thấp âm thanh: "Ý mình là..."

Trần Kiết Nhiên: "..."

...

Thuyết trình kết thúc thuận lợi.

"Cảm ơn các vị lão sư, các bạn học." Trần Kiết Nhiên nhìn màn hình chạy đến trang cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, quay về phía ban giám khảo và bạn học chờ đến lượt thi cúi chào.

Lão sư đặt ra câu hỏi về mấy vấn đề liên quan đến nội dung thuyết trình, Trần Kiết Nhiên đều trả lời trôi chảy. Các lão sư trao đổi một phen, gật gù hài lòng, sau đó cùng nhau ghi ghi chép chép điểm số của Trần Kiết Nhiên.

Sau khi rời khỏi phòng thi, Trần Kiết Nhiên nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ, nàng đưa mắt tìm chiếc xe Cố Quỳnh sắp xếp, Trần Kiết Nhiên vừa đi tới, cửa sổ ghế phụ liền hạ xuống, lộ diện nửa mặt tài xế.

"Sao cậu lại ở đây?"

"Làm tài xế cho cậu a." Cố Quỳnh mở cửa cho Trần Kiết Nhiên: "Mau lên xe."

Đi tới đường chính, Cố Quỳnh hỏi Trần Kiết Nhiên thuyết trình thế nào.

"Cũng được."

Cố Quỳnh an tâm, Trần Kiết Nhiên là người cẩn thận, nàng nói cũng được, có nghĩa là chắc chắn.

Hai người tiện đường ăn chút đồ lót dạ, đến trường Trần An An là hai giờ bốn mươi, phụ huynh đã đến hơn một nửa, rất nhiều người đang vây quanh bục giảng trao đổi tình tình học tập của con mình với chủ nhiệm lớp.

Trần Kiết Nhiên không có gì vướng mắc, nàng nhận phiếu điểm của Trần An An, sau đó về chỗ của Trần An An thường ngồi, chầm chậm nhìn kỹ.

Cố Quỳnh cũng nhích đầu đến gần.

Không phải vì tò mò thành tích của Trần An An.

Mà là dáng vẻ chăm chú của Trần Kiết Nhiên khiến lòng cô ngứa ngáy, không kiềm chế nổi, mượn cớ xem kết quả học tập của Trần An An để lại gần, nửa người che chắn tầm mắt của phụ huynh, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên khoé môi.

Trần Kiết Nhiên suýt chút nữa làm rơi phiếu điểm xuống đất: "Cậu làm gì vậy?"

"Tự nhiên nghĩ đến, cậu ngồi xe của mình, mình đến lấy lộ phí."

Da mặt Trần Kiết Nhiên nóng lên, không thể phát hoả, chỉ nhìn Cố Quỳnh trừng trừng.

"Đừng nhìn mình như vậy, mình sẽ lại muốn hôn."

Làm việc so với nói chuyện còn nhanh hơn, lời còn chưa dứt lại hôn thêm một cái.

Vừa lúc Cù Lập Tu đi từ cửa sau tiến vào phòng học, nhìn thấy Cố Quỳnh nhanh chóng tiếp cận môi Trần Kiết Nhiên, dừng bước chân.

- -------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đầu tháng chín nhật càng hoàn thành. Sớm chúc đại gia Trung thu quốc khánh song tiết sung sướng.

——————————

Cảm tạ tại 2020-09-29 23:09:36~2020-09-30 22:42:03 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~

Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Bách Hợp tra công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn 1 cái;

Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Xuyên hoa áo Đại thúc, DetectiveLi 1 cái;

Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Sững sờ 15 bình; thích tham gia náo nhiệt, ta là dưa hấu nhỏ siêu nhân y phục, con mèo cuộc sống hạnh phúc, ba nuôi kéo, Quỷ đạo Nhạc Hề 10 bình; Electrolux corey, qqddqqdd6699, nhũ danh hài lòng 5 bình;yes 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook